Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.76 KB, 2 trang )
Đề 10: Cảm nhận của anh, chị về hình tượng sóng trong bài thơ
Sóng của Xuân Quỳnh.
Xuân Quỳnh là nhà thơ của hạnh phúc đời thường mà tiếng thơ chính là tiếng lòng của nữ sĩ
luôn khao khát tình yêu thương chân thành. Bài thơ Sóng được xem là một minh chứng sinh động mà
nữ sĩ đã gửi gấm tiếng lòng của mình qua hình tượng sóng. Sóng được xem là một trong những bài thơ
tình hay nhất của Xuân Quỳnh, được viết vào năm 1967 ở biển Diêm Điền. Cả bài thơ được thêu dệt
bằng hình tượng sóng mà Xuân Quỳnh đã mượn hình ảnh này để diễn tả những cảm xúc, những sắc
thái tình cảm vừa phong phú vừa phức tạp của một trái tim trẻ trung, rạo rực luôn khao khát yêu
thương.
Bài thơ Sóng được viết theo thể thơ năm chữ qua nhịp điệu nhẹ nhàng sâu lắng, lúc sôi nổi dồn
dập, lúc dịu êm lặng lẽ như từng con sóng tha thiết vỗ vào bờ như nhịp đập của một trái tim bồi hồi xúc
cảm đang yêu. Vì thế, sóng là một hình ảnh ẩn dụ cho tâm trạng của cô gái đang yêu. Bên cạnh sóng
còn có một nhân vật trữ tình nữa đó là em. Hai hình ảnh này tuy hai mà chỉ là một. Sóng chính là sự
hóa thân của em, tất cả đã đan cài hòa quyện vào nhau từ dòng thơ đầu đến dòng thơ cuối của bài thơ,
để soi bóng, bổ sung cho nhau, nhằm diễn tả một cách đầy đủ hơn, sâu sắc hơn khát vọng tình yêu đang
dâng trào mãnh liệt trong trái tim của nữ sĩ.Từ hình tượng sóng tác giả đã nói với mình, nói với người
về tình yêu trẻ trung, nồng nhiệt, chân thành và khát khao được trường tồn để sống mãi, yêu mãi.
Mở đầu bài thơ người đọc bắt gặp ngay một trạng thái tâm lý đặc biệt của sóng:
“Dữ dội ……tận bể”
Xuân Quỳnh đã diễn tả thật cụ thể cái trạng thái khác thường và phức tạp có khi là đối lập nhau của
sóng và của tâm trạng cô gái đang yêu. Tâm trạng đang yêu là vậy, cần được giải bày và được chia sẻ
giống như sóng không chịu nổi lòng sông chật hẹp bị giới hạn bởi đôi bờ do đó phải “tìm ra tận bể”
một không gian rộng lớn để tự vẫy vùng và trăn trở, tụ hỏi vì sao có những trạng thái đặc biệt và phức
tạp như vậy. Kết thúc khổ thơ chỉ là một sự bối rối và trăn trở. Khổ thơ thứ hai tác giả viết tiếp:
“Ôi con sóng …ngực trẻ”
Tác giả đã sử dụng phép so sánh thật cụ thể để khẳng định tính vĩnh hằng của sóng, của tình yêu. Tình
yêu chân thành mãnh liệt ngàn đời vẫn thế cũng như con sóng tự ngàn xưa lúc nào cũng vỗ vào bờ. Và
tình yêu bao giờ cũng là những xúc cảm mạnh mẽ, những rung động bồi hồi, những khát khao cháy
bỏng … diễn ra trong trái tim của mỗi con người, đặc biệt là tuổi trẻ. Đây là khát vọng của muôn đời,
của nhân loại. Để tìm hiểu sâu sắc về tình yêu, Xuân Quỳnh đã đặt ra hàng loạt những câu hỏi trong
đoạn thơ tiếp theo: