Tải bản đầy đủ (.pdf) (184 trang)

MẮT BIẾC - NGUYỄN NHẬT ÁNH

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (605.77 KB, 184 trang )

<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">

<small></small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">

Chiasẽebook:SáchMới.Net

</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3">

Hồi nhỏ tơi rất nghịch, ăn địn khá thường xun. D-iềi đó buộc đầu óc non nớtcủatơiphảitìmcáchđốiphóvớinhữngtrậnđịntrừngphạtcủabatơi.Mỗilầnphạmlỗi,hễthấybatơidợmrútcâyroimâyrakhỏiváchlàtơivộivàngchạyquanhàbàtơi.Bàtơithườngnằmtrêncáisậpgỗlimđenbóng,bêndướilànhữngngănkéođựngthuốcbắccủaơngtơi.Bànằmđó,miệngbỏmbẻmnhaitrầu,tayphephẩychiếcquạtmocauvớimộtdángđiệuthongthả.

Bàtơikhơngbaogiờtừchốiucầucủatơi.Bàvừagãilưngchotơivừathủthỉkểchuyệnchotơinghe.

</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">

con bác tôi . Chị Nhường lớn hơn tôi bốn tuổi, đầu nhiều ghẻ chốc nên lúc nàocũngcạotrọc.ChịQuyênbằngtuổitôi,dađennhẻm,quanhnămchỉvậnmỗicáiquần cộc, không bao giờ chịu mặc áo, mũi luôn luôn thị lị. Người thứ ba là cơThịnh,conútcủabàtơi.CơThịnhbằngtuổivớichịNhường.Khibáctơisinhcongái đầu lịng thì bà tôi sinh con gái út. D-ầu cô Thịnh cũng cạo trọc như đầu chịNhường.Trẻ

Tôi cũng ghẻ đầy đầu nhưng may mắn không bị cạo trọc như chị Nhường và cơThịnh.Mẹtơichotơihớttóc"ca\-rê",nhưngmẹbảolãoTứhớttóchúiđầutơitớitậnót,phơcáigáytrắngnhởn.Nhữngmụnghẻ

Suốtmộtthờigiandài,đốngcátđólàsânchơilýtưởngcủabốncơcháuchúngtơi.Chúngtơisuốtngàybịlêtrêncát,thinhauđàonhữngđườnghầmsâuhúthoặc

</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5">

cát bay mù mắt, cứ đứng xa xa, một tay che mặt, một tay vốc cát ném tới . ChịQunganlìhơntơinhiều

Tơi nằm im như thế, người căng ra, mắt nhắm nghiền. Khơng hiểu sao tơi lnlntinrằngkhibịđịn,nhắmmắtlạisẽítđauhơn.

Batơivừađánhvừađếm.Mặcdùđãchuẩnbịtinhthần,ngườitơicứbịgiậtnẩymỗikhingọnroiquấtxuống.Batơikhơnghọcđượccáchđánhnhẹtaynhưmẹtơi

</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6">

. Ba đánh đau thấu xương. Hai roi đầu, tơi nghiến chặt răng, cố khơng bật khóc.Nhưngđếnroithứbathìtơikhơngkềmgiữnổi.Baogiờcũngvậy,đếnroithứbalàtơikhócịa.

Saunhữnglầnbịđịn,tơithườngrađứngmộtmìnhởđầuhè,nhìnxuốngchợ.Tơiđứngđó,buồnbã,cơđơnvàrênrỉnhưmộtconchócon.Tơivừaxoacặpmơngbỏngrátvừacảmthấymìnhlàđưátrẻbấthạnhnhấttrênđờivàtơicứđểmặcnhữnggiọtnướcmắtlăntrịntrênmá.Nhữnglúcđó,tơithườngaoướcmìnhđộtngộtchếtđiđểbatơiphảihốihậnvìđãđánhtơi,đểmẹtơiphảihốihậnvìkhơngdámcanba,vàcảbàtơinữa,bàsẽvơcùngkhổtâmvìbàđãtrótđidạotrongmộtbuổitốiquantrọngnhưvậy.Mọingườisẽkhócsưngcảmắt.Nghĩđếncảnhmẹtơivàbàtơikhócthanvậtvã,tócxổrốitung,quầnxốcxếch,tựnhiêntơithấymủilịng,khơngmuốnchếtnữa.Nhưngrồitơibấtgiácsờtayxuốngmơngvàkiên

</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">

quyết giữ nguyên ý định trừng phạt mọi người bằng cái chết đáng thương củamình.Dĩnhiêntơikhơngmuốnchếthẳn.ChếthẳnnhưchúHoanđámmathángtrước,tơisợlắm.Vợconchúkhócnhưrinhưngchúthìchẳngnghethấygì.Chúngủ,ngủhồivàsẽchẳngbaogiờdậynữa.Mẹtơibảovậy.

Khơng,tơikhơngđịnhchếtnhưchúHoan.Tơichỉchếtchừngnămngàythơi.Lúcbamẹtơi,ơngbàtơivànhữngngườithânkhóckhơhếtnướcmắtthìtơisẽsốngdậy trước sự hân hoan chào đón của mọi người . Lúc ấy, mọi người sẽ chen lấngiànhgiậtnhauđểđượcơmlấytơi.Aitơicũngchoơmnhưngbatơithìkhơng.Tơisẽ lạnh lùng hất tay ba tơi ra, bất chấp vẻ đau khổ ánh lên trong đôi mắt ba .Nhưngdùsao,cuốicùngtơicũngsuynghĩlạivàđểchobatơiơmtơinhưngbasẽphảilàngườisauchótđượcđếngầntơi.Nhữngngàysauđóhẳnlà

-BaNgạnđánhNgạncóđaukhơng?Tơinứcnở:

</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8">

Khơng hiểu do chai dầu hiệu nghiệm hay do tình thương của cơ Thịnh mà tơichẳngcịnngheđauđớnnữa.NhữngngóntaycủacơThịnhlướtnhẹtrêndatơinhưnhữngcụcbơnggịnmềmmại.

-D-ólàkhinãy.BâygiờNgạnđâucókhócnữa.

</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9">

TơibiếtcơThịnhđichợchẳngđểmuagì.Thấytơibuồn,cơmuốndẫntơiđichơivậy thơi . Dĩ nhiên là tơi gật đầu liền. Tơi rất thích xuống chợ . Bao giờ tơi cũngthíchxuốngchợ.Tơicóthểlượnlờhàngtiếngđồnghồkhơngchántrướccácsạptạphóa,mêmẩnnhìnngắmnhữngvịngxuyếnxanhđỏ,nhữnghộpchìmàulnlncósứcthuhútđốivớitơivànhữngviênbisặcsỡnằmchenchúctrongcáchộpgiấyvngvứcvớidángvẻhấydẫnđặcbiệt.

TơivàcơThịnhlenlỏiquanhữnghàngcátươitanhnồngvịbiển.Nhữngngườidân miền dun hải da rám nắng phô hàm răng trắng ởn, mời chào . Sáng sớmthuyềnvề,nhữngngườibncáởmiệtbiểnthứcdậytừtrước,vộivãxếpcávàogiỏvàthxethồđisuốtngàykhơngnghỉđểkịpđemcáđếnphiênchợ

Trongkhitơiđangmêmảichìmđắmtrongthếgiớiđầymàusắcđóthìtừgiữachợbỗngvọnglạinhữngtiếnghịreohunnáo.

</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">

Chính giữa chợ, dưới gốc bàng già, giữa một vịng người hiếu kỳ chen chúc vâyquanh,nhữngtaysơnđơngmãivõđanglàmtrị.Cơcháutơiphảiloayhoaykhálâumớivẹtđượcmộtkhẽhởchuivào.

vớinhữngtiếtmụccũnhưngkiểucáchsinhhoạtkhácthườngvànhữngmànbiểudiễnvừaquenthuộcvừakỳbícủahọbaogiờcũngtốtramộtsứclơicuốnmạnhmẽkhiếnvịngtrịnngườichungquanhmỗilúcmộtdàyđặcvànhữngngườinày,bịthơimiênbởinhữngphépgồng,nhữngtrịnuốtdaovàphunlửa,đãháohứctháonhữngcâykimbăngcàingangmiệngtúiđểmóctiềnramuanhữnglọcùlà,nhữngchaikhuynhdiệp,cácthứthuốccaovàthuốcchữabệnhthờimạokhác.Hồiđó,đốivớitơi,mànbiểudiễncuốicùngcủađámngườiphiêubạtnàybaogiờ

</div><span class="text_page_counter">Trang 11</span><div class="page_container" data-page="11">

cũnglàmànbiểudiễnđượctrôngchờnhất.Saukhibậnrộnvàvuivẻthốitiềnlẻlại cho vô số người xem nhẹ dạ, một người trong đám mãi võ tiến về phía chiếclồngsắtđặtdướigốcbàng.Anhtamởnắplồngvàtừtrongđó,mộtcontrănđốmtừtừchuira.Nóbịquanhmộtvịng,vừatrườnvừauểoảilắcmình,khiếnbọntrẻconkêuthétlên.Tơikhơngkhócnhưnghồihộpbướcluimộtbước,taynắmchặttaycơThịnh.Tronglúcđó,ngườivừamởnắplồngđilạigầncontrăn.Anhtachìatayravàcontrănlậptứctrườnlêncánhtayanhta

.Rồibằngnhữngđộgtácuốnéo,nóquấnquanhcánhtaynhiềuvịng,sauđónótiếp tục nhồi tới quấn quanh bụng và cuối cùng nó cuộn trịn quanh cổ ngườibiểudiễnbằngnhữngcúlượnmềmmạinhưngvữngchắc.

LờinhắcnhởcủacơThịnhkhiếntơigiậtthótvàkhơngchầnchờlấymộtphút,tơi

</div><span class="text_page_counter">Trang 12</span><div class="page_container" data-page="12">

Trước đó, tơi đã biết đọc chữ. Ba tơi sắm một quyển vở, thoạt đầu dạy tơi haimươibốnchữcái,sauđódạytớivầnxi,rồivầnngược.Mỗingàytơiphảihọcthuộcmộtchữ.Tốibatơidịlạivàdạythêmchữ

Mắtnhắmmắtmở,tơingồihọckhổsởnhưmộttộiđồ,ngóntaytrỏđèvàoconchữđếnthủngcảgiấy,cịnđầuthìgậtgàgậtgù.D-ơikhitơithiếpđi,hồnphiêudiêuvàocõimộngnhưngmiệngvẫnđánhvầntheoqntính.Chỉđếnkhiđầutơigụcxuống,vaphảimặtbànđánh"cốp"mộtcái,tơimớisựctỉnhvàlạivộivãgào

</div><span class="text_page_counter">Trang 13</span><div class="page_container" data-page="13">

Nghetiếngđọcbàiêagiữađêmkhuyacủatơi,bàtơilẹpkẹpbướcqua.Thấytơingồihọcmộtmình,haimắtnhắmnghiền,đầugụclêngụcxuống...đánhnhịp,bàtơi giận run người . Bà bước vội lại bàn, cầm lấy quyển vở trước mặt tôi némxoạchxuốngđấtrồivừaômlấytôi,bàvừamắngbatôisasả.

Bao giờ bà tôi mắng, ba tôi cũng im re . Ba lẳng lặng trên giường vờ đọc sách,khơngdámcãilạinửacâu,mặcchobàtơibếtơilêvànhẹnhàngđặttơivàogiườngtrongkhitơiđãngoẻocổngủtrêntaybàtựbaogiờ.

Thoạtnhìnthấythầy,tơiđãsợ.Máitóchoarâmchảilậtraphíasau,nụcườilấplánhnhưngchiếcrăngbịtvàngvàgọngkínhlãoxệxuốngtrênmũikhiếnđơimắtnomnhưlồira,tồnbộtốtravẻnghiêmnghị,mựcthướcvàđedọa.

</div><span class="text_page_counter">Trang 14</span><div class="page_container" data-page="14">

bọnhọctrịchúngtơithườngxunbịnóbắtnạt.Nhữngtrịchơicủachúngtơiln luôn bị cắt đứt bởi sự xuất hiện của thằng Hịa . Nó tước đoạt thẳng taynhững viên bi mù u, những nắp ken đã đổ đầy sáp của chúng tơi và những sợithuncủabọncongái,thảnnhiênchovàotúivàlữnglữngbỏđi.Nhữngnạnnhânchỉbiếtứanướcmắtnhìntheo.

Khơng phải bọn tơi khơng thể làm gì được nó. Bọn tơi thừa sức tóm cổ nó vậtxuốngđấtvàgiãchonómộttrậnnhớđời.Nhưngkhơngđứanàodámđụngđếnnóchỉvìbởimộtlẽđơngiản,nólàconthầyPhu

CólầnthằngToản,mộtđứamớivàohọc,chưabiếtoaitha*`ngHịa,bịthằngHịatrấn lột. Toản thoi thằng Hịa một quả trúng quai hàm. Ngay lập tức, thằng Hịanằmlănxuốngđấtănvạ,chângiãyđànhđạch.Tụitơiđứngcoi,sợxanhmặt.

Toảntrợnmắtnhảy,lưỡithèra,miệngthởdốc.D-ếnkhivơchỗngồi,mặtmàynócịnđỏlơđỏlưỡng,nóikhơngrahơi.TrongcáchìnhphạtcủathầyPhu,nhảycóclàhìnhphạtbọntơisợnhất.Thếmàvừachânướtchânráovàohọc,thằngToản

</div><span class="text_page_counter">Trang 15</span><div class="page_container" data-page="15">

Thoạtđầu,trậttựchỗngồikhơngphảinhưvậy.Hồimớivàolớp,tơingồiởngồirìa, kế tiếp là thằng Ngọc, rồi mới đến Hà Lan. Cho đến hơm thằng Ngọc ị trongquầnthìchỗngồiđươc.sắpxếplại.

Hơm đó, đang giờ tập viết, cả lớp đang n lặng hí hốy viết bỗng một cái mùikhủngkhiếptỏaracạnhchỗtơingồi.Tơinhănmặt,nínthởliếcsang,thấyHàLanđang đưa tay bịt mũi cịn thằng Ngọc thì đang ngọ nguậy với vẻ khổ sở, mặt táixanh,mồhơilấmtấmtrêntrán.

Trướckhitơikịpđốnrachuyệngìthìtụibàntrênxơnxaoquayxuống,tayđứanàocũngbịtmũi,cịnmắtthìláoliêndịxét.Thấyvậy,mặtthằngNgọcchuyểntừxanhquađỏvànócúigầmmặtxuốngbàn.

</div><span class="text_page_counter">Trang 16</span><div class="page_container" data-page="16">

Bữađó,Ngọcđivàolớplenlénnhưrắnmồngnăm,mắtnhìnchămchămxuốngđất, khơng dám ngó ngang ngó dọc. Biết nó chưa hết xấu hổ, bọn tơi khơng nỡchọc.Phầnkhác,bọntơisợthầyPhu.Thầyđerồi,đứanàohóhévềchuyệnbữatrươc'' sẽ bị phạt nhảy cóc năm vịng sân. Nhảy ba vịng, mắt đã đổ hào quang,nhảynămvịngchắcxỉulntạichỗ.Nghĩvậy,đứanàocũngớn.

Cũng như tơi, thấy thằng Ngọc vào, Hà Lan tảng lờ khơng nhắc gì chuyện cũ.NhưngnókhơngchoNgọcngồigần.NóbảotơivàthằngNgọcđổichỗchonhau.TấtnhiênthằngNgọckhơngdámphảnđối.Bâygiờnóchỉmongđươc.nthân.ThoạtđầutơihơingầnngừtrướcđềnghịcủaHàLan.Tơisợphảingồivàocáichỗ

</div><span class="text_page_counter">Trang 17</span><div class="page_container" data-page="17">

NhưngtrướclờivannàikhẩnthiếtcủaHàLan,nhấtlàtrướcđơimắtlonglanhlúcnào cũng mở to của nó, cuối cùng tơi đành phải xiêu lịng. Dù sao thì mẹ thằngNgọccũngđãchùirửakỹlưỡngrồi,tơitựtrấnannhưvậyvàcảmthấyntâmhơn.

HÀLANLÀMỘTCƠBÉDỄTHƯƠNGVÀD-ẶCBIỆTDUNdáng.NétdundángcủaHàLanhồntồnbẩmsinh,nókhơnghềýthứcvềnhữngcửchỉmềmmạivàkiểu cách của mình. Ngược lại, tơi ln ln tị mị và thích thú quan sát nhữngđộngtác"dễghét"củanó.HàLanthườngđưatayvéntócmộtcáchđặcbiệt,nólắcđầuchotóchấtquavaicũngđặcbiệtkhơngkémvànhữngcúliếcxéocủanóbaogiờcũngkhiếntơitrốmắtnhìn.

Dù vậy, Hà Lan khơng phải là cơ bé hồn tồn dịu dàng. Có lúc nó tỏ ra cực kỳbướngbỉnh.Nhiềulần,sự

ngangngạnhvơlýcủaHàLankhiếntơigiậnphátkhóc,tơinghỉchơivớinócảtuần

</div><span class="text_page_counter">Trang 18</span><div class="page_container" data-page="18">

TrướctrườngthầyPhu,bênkiađườnglànhàơngCửuHồnh,mộtcơngơirộnglớnvớikhoảnhsânrộnglátgạch,hồnicávàvườntượcbaoquanh.BọnhọctrịchúngtơichẳngbiếtvàcũngchẳngcầnbiếtơngCửuHồnhlàai.Chúngtơichỉbiết trong vườn nhà ơng, cách cổng vào làm bằng những cây hoa giấy uốn congkhoảngmườithước,cómộtcâythịxumxtrái.Bọntơithườngrủnhaulẻnvàođónhặtnhữngtráithịrụngvươngvãidướigốccây.Câythịgià,caoto,khótrèo,nhà ơng Cửu Hồnh lại có hai con chó dữ sẵn sàng xồ ra bất cứ lúc nào, vì vậychẳngđứanàotrongbọntơidámnghĩđếnchuyệntrèolêncâythị.

sủaxốixả.ThằngNgọcởtrêncâyrunnhưcầysấy,mặttáimét.Lầnđó,ơngCửuHồnh đích thân dắt thằng Ngọc qua trường, méc với thầy Phu . Dĩ nhiên Ngọclãnhhìnhphạtnặngnhất.Nónhảycócbavịngsân,tởntớigià.

TrướctấmgươngcủathằngNgọc,chẳngđứanàomơtưởngđếnchuyệnleotrèonữa.Chúngtơichỉnhặtthịrụng.Trưanàotơicũngđếnlớpthậtsớm.Hễăncơmxong,vừabngđũa,làtơitótlàkhỏinhà.Nhétdấmdúichiếccặpvàongănbàn,tơichạyùquavườnơngCửuHồnh,vừalấmlétcanhchừngmấyconchóvừavộivãnhặtnhữngtráithịnằmlănlóctrêncỏ.Cókhitơiphảigiànhnhau,kểcảđấmđá,vớinhữngđứacũngđếnsớmnhưtơi.Nếutơinhặtthịchotơithìtơichẳngcầntảxunghữuđộtlàmgìchouđầusứttrán.D-ằngnày,tơinhặtthịvềchoHàLan.

</div><span class="text_page_counter">Trang 19</span><div class="page_container" data-page="19">

Nói xong, Hà Lan bỏ tọt trái thị vào túi áo như để trêu tức tôi . Nhưng thườngthường,HàLankhơngnấnnáđượclâu.Trướcgiờravề,baogiờnócũngbócthịravàhaiđứatơicùngăn.Ănxong,chúngtơikhơngqndánnhữngmảnhvỏthịlênbànrồingoẹocổnhìn.Nhữngmảnhvỏthịđượcbóckhéokhidánlênbànhoặclên tường trơng giống hệt một bơng hoa, có khi là hoa q, có khi là hoa cúc đạiđóa,cókhilàmộtlồihoakhơngtênnàođómàuvàng.

Ngườilớnlẫntrẻconlàngtơiđềuthíchtrịnày.Mỗinăm,đếnmùathịchín,trênnhững bức vách và những cánh cửa của các ngơi nhà trong làng lại bỗng nhiênxuấthiệnvơsốnhữngbơnghoavàng.Nhữngbơnghoanàyhẳnnhiêndonhữngtaynghịchngợmnàođóléndánlênvàotốihơmtrướcnhưngrồingườitacứđểmãi,chẳngaibuồngỡxuống,kểcảchủnhà,chỉcóthờigianvàmưagiómớilàmchúngtrócđi.

Ngaycảlũbướmcũngbịlầm.Chúngcứlượnquanhtrướccácngơinhàtừsángđến chiều, mãi đến khi trời sụp tối, chợ D-o D-o đã lên đèn, bấy giờ đói meo và

</div><span class="text_page_counter">Trang 20</span><div class="page_container" data-page="20">

Giếnglàngnằmtrênconđườngđấtđỏchạyngangcuốichợ,cáchnhàtơinonmộtdặmđường.Mỗingàymẹtơiphảiđigánhnướctừsớmtinhmợ.Sángthứcgiấc,nằm day trở trên giường, hễ nghe tiếng va chạm leng keng, tôi biết ngay mẹ tôiđangquảythùngrađi.

Mẹ tôi lấy nước ở giếng Cây Duối . Làng tơi cịn có một cái giếng khác nữa, ở xahơn, là giếng Bổng. Sau này, hai giếng khơng đủ dùng cho cả làng, người ta đàothêmcáigiếngthứba,tứcgiếngMới.GiếngMớitấtnhiênphảimớihơnhaicáicũ,nólàcáigiếngxi\-măngduynhấttronglàng.

NhưngnhàtơitrướcsauvẫnlấynướcởgiếngCâyDuối.D-ólàthóiquenhaysựthủy chung, hơn ba mươi năm sau, nếm trải mọi ngọt bùi và cay đắng của cuộcđời,tơivẫnbịámảnhbởicâuhỏivớvẩnnàyvàkhơngtìmracâutrảlời.

Vàonhữngđêmcótrăng,tơithườngtheobatơixuốngtắmởgiếngCâyDuối.Tơiđứngtrênnềngiếngtrơnrêu,sátngồirìa,trầntruồngvàcoro,chờbatơidộitừnggàunước.Hồiấytơisợnhấtlàmànxátxàphịng.Xàphịngtrêntóctơibaogiờcũngchảyvàomắt,cayxè.Mỗilầnbatơiápcụcxàphịnglêntóctơi,tơiđềusợhãinhắmtịtmắtlại.Chỉsaukhidộihàngchụcgàunước,tơimớidámnhấpnháymắtvàhehémởra.Vậymàmắtcứcay.Lầnnàotắmxong,mắttơicũngđỏhoe.

</div><span class="text_page_counter">Trang 21</span><div class="page_container" data-page="21">

D-i tắm ở giếng làng vào những đêm trăng khơng chỉ có tơi là trẻ con. ThỉnhthoảngHàLancũngtheobanóđitắm.

-ConHàLanhọcchunglớpvớicháuấymà!-Tơinghiêmtrangđáp-Khinãyđi

</div><span class="text_page_counter">Trang 22</span><div class="page_container" data-page="22">

CơThịnhnóigiốnghệtbàtơi.Tơichánnản,chẳngcịnbuồngiảithích.Tốiđó,tơiđingủsớm,vớihyvọngsẽgặplạihìnhảnhhưảovàkỳdiệucủaHàLantronggiấc

</div><span class="text_page_counter">Trang 23</span><div class="page_container" data-page="23">

Nhưng đó là câu chuyện ban đêm, những đêm trăng sáng trên đường làng. Cịnbanngày,HàLanvẫnđặtchântrênmặtđất,đilạivàchạynhảy.D-ơibànchânđómộthơmbỗngbầmtím.TơinhìnthấyđiềuđókhibắtgặpHàLanđangngồikhócrấmrứcsauhètronggiờchơi.

Vừanói,HàLanvừaduỗichânchotơixemnhữngvếtbầm.Mộtnỗiphẫnnộbấtthầndânglêntronglịngtơikhiếntơimuốnnghẹncổ.Tơihiểu,đólàsựchịuđựngvànhẫnnhụclâungàybịtíchlũylại,cồncàovàsơibỏng,nhưngtrướcnỗisợbịtrừngphạt,nókhơngdámphátlộra,chỉbiếndạngthànhmốicămghétsâucay,chồng chất và thù địch. Nhưng bây giờ, xúc động và phẫn uất trước những giọtnướcmắtcủaHàLan,tơikhơngcảmthấysợhãinữa.TơinóivớiHàLan:

-Taosẽđánhnó.

</div><span class="text_page_counter">Trang 24</span><div class="page_container" data-page="24">

TơibướclạicạnhHịavàkhơngnóikhơngrằng,tơidangtaytốngchonómộtquảvào bụng. Hịa ngã bật gọng xuống đất và trước khi nó kịp giẫy nẩy và tru tréotheothóiquen,tơinghiếnrăngđávàođùinónhữngcúđáđauđiếngtrướcnhữngcặpmắthảhêthầmlặngcủanhữngđứađứngxem.

Tơi trừng trị thằng Hịa thì ba nó trừng trị lại tơi . Sau sự bùng nổ đó, tơi phảichụmtaylạilãnhnhữngcúquấtkhủngkhiếpbằngthướckẻcủathầyPhu.Rồitơiphảirasânnhảycócmườivịng,mộthìnhphạtchưatừngcókểtừkhithầyPhumởlớpdạyhọctrị.

Vâng,từgiãlớpvỡlịngthơấuđầynhữngkỷniệmđắngcayvàngọtngào,chúngtơivàotrườngtiểuhọc,mộtthiênđườngcủatuổinhỏvớinhữngdãylớptườngvơingóiđỏvàmộtsânchơirộngmênhmơng.

</div><span class="text_page_counter">Trang 25</span><div class="page_container" data-page="25">

Suốt những năm học tiểu học, Hà Lan vẫn ngồi cạnh tơi . Chỉ có thằng Ngọc làchuyểnsangngồidãybênkia.Dườngnhưnómuốnchốibỏvàxóanhịatrongkýứccáivịtrígợilạisựkiệnđángbuồnhơmnào.

-HơmnaythầyCảicâuđượcconcátoqcỡ,bàconơi!

</div><span class="text_page_counter">Trang 26</span><div class="page_container" data-page="26">

Những lúc như vậy, thầy tỏ ra sung sướng và dễ chịu đặc biệt. D-ã thành lệ, hễhôm nào thầy câu cá được cá to, ngày hôm sau chúng tôi tha hồ chạy nhảy vànghịchphámàchẳngsợbịphạt.

Nhưng không phải hôm nào thầy Cải cũng bắt được nhiều nhái như ý muốn.Nhữnglúcđó,thầybảohọctrịđibắtchothầy,cứmộtconlànămđiểmtốt.D-ốivớibọnhọctrịchúngtơihồiđó,điểmtốtrấtquantrọng.Thángnàođượcnhiềuđiểmtốtvịtríxếphạngsẽđượcnânglên,dùđiểmhọctậpcókémchăngnữa.Vìvậy những đứa học kém cứ suốt ngày lang thang ngồi ruộng tìm bắt nhái chothầyđểmongcảithiệntìnhhình.Nhữngđứahọcgiỏicũngthíchbắtnháivìđượctự do đi chơi lông bông mà không sợ cha mẹ rầy . Vì vậy những ngày thầy Cảikhơngkiếmđủmồicâu,đànhsaihọctrịđibắtnháivềnộp,đốivớichúngtơilànhữngngàyhộithựcsự.Từngđámhọctrịchạytúarađồng,vừachạyvừahịhétinh tai, và sau một hồi bì bõm sục sạo dưới ruộng nước, quần và mặt màychúngtơinhemnhuốccịnhơncả

Baogiờđibắtnhái,tơivàHàLancũngđichung.Tấtnhiên,bắtnháilàphầntơi.CịnHàLanchỉcómộtviệclàxáchcáigiỏtređikèkèbêncạnh,hễtơitómđượcconnhái nào,nó cónhiệm vụ mởnắp giỏcho tơibỏ vào, rồiđậy lại. Cuốibuổi,chúngtơichiađơisốnháibắtđược.Hơmnàocóconlẻ,conđóthuộcphầnHàLan.Sựưutiênđó,mãimãisaunàyvẫnkhơngthayđổi,chẳnghiểuvìsao.

Chúngtơilênlớpba,xathầyCải,xanhữngngàylộiđồngbắtnhái.ChúngtơihọccơThung.CơThungcửchỉdịudàng,giọngnóinhỏnhẹ,âuyếm,chúngtơirấtucơ.Cơchỉcómỗicáitậthaykhátnước.

</div><span class="text_page_counter">Trang 27</span><div class="page_container" data-page="27">

và làm vui lịng thầy cơ, dù là đi bắt nhái cho thầy Cải hay đi rót nước cho cơThung,đốivớibọnhọctrịchúngtơilàmộthạnhphúcvàlàmộtvinhdựtộtbậc.Vìvậytronglúcgiơtay,đứanàocũngnhìncơbằngánhmắthồihộp,miệngcốlathậttođểhyvọnglàmcơchúý.

ThườngthườngcơThungchỉtơi,đơngiảnvìcơhayquanhàchơivớimẹtơi.Cịntơi bao giờ được cô sai đi, tôi cũng xin cho Hà Lan đi theo với lý do đường xa,chúngtơiphảithayphiênnhaubưngnước,đỡ

BaogiờđilấynướcchocơThung,chúngtơicũngchạyvắtgiịlêncổ,khơnglàmsaokềmlạiđược.Bởivì,vớimộtniềmvuirộnglớntronglịng,làmsaotơivàHàLanhoặcmộtđứatrẻnàokháccóthểđikhoanthai,chậmrãi,lam`ravẻkhơngcóchuyệngìxảyra.

</div><span class="text_page_counter">Trang 28</span><div class="page_container" data-page="28">

HàLanmừnglắm,nóđónlynướctrêntaytơinhưđónniềmhạnhphúclớnlao,mắt sáng ngời . Niềm hạnh phúc đó, dọc đường Hà Lan cịn làm đổ thêm một ítxuốngđất,tiếptheosựphungphícủatơi,trướckhiđặtnólênbàncủacơThung.NhưngcơThungchẳngphànnàngìvềđiềuđó.Cơcảmđộngbưnglynướcchỉcịnmột phân nửa đưa lên miệng uống một mạch. Khi cô đặt cái ly rỗng xuống bàncũnglàlúctiếngtrốngtantrườngvanglên.

Lúcnày,tơiđàlớn,đượcquyềnđixuốngchợmộtmìnhhoặcđilơngbơngđâuđótrong làng mà khơng cần phải có người lớn đi kèm. Và, như không thể khác, tôi

</div><span class="text_page_counter">Trang 29</span><div class="page_container" data-page="29">

NhàHàLanởcuốichợD-oD-o,trênconđườngdẫnđếngiếngCâyDuối.Nhànótuềnhtồng,váchtremáilá,thuaxacănnhàgạchcủatơi.Nhưngnhànómátmẻhơnnhàtơinhiều.Phíasaunhà,lũytrexanhsuốtngàykẽokẹtvàtrênngọntrecaolủnglẳngnhữngtổchimchàomào,gióthổirìràoquakẽlávàkhơngngừngphát ra những âm điệu du dương và êm ái tuyệt vời . D-ằng sau lũy tre là cánhđồngrậprờnsónglúa,lúcxanhngátmạnonlúctrĩuchínbơngvàng,mùacàyxớinồngnànmùiphânbịvàmùiđấtải

Trước nhà Hà Lan, có một giàn thiên lý lấm tấm hoa vàng. D-ã khơng biết baonhiêulần,tơivàHàLanngồidướibóngmátcủagiànthiênlýthơmộngnàychơinhữngtrịchơituổinhỏ.Vớibọncontrai,tơichơiđánhđáo,đánhbi,đábóngvànhữngtrịrượtbắt.CịnvớiHàLan,tơiphảichơiđánhchuyền,ơquan,nhảylịcịvànhữngtrịcongáikhác.NếukhơngthếthìHàLansẽnghỉchơitơira.Nóđãdọatơimộtlầnrồi,khitơitỏvẻthờơvànhầmlẫnlungtungkhirảisỏitrongtrịchơiơquanbuồnchếtđược.

BaHàLancóđơimắttuyệtđẹp,đólàđơimắtmàHàLanthừahưởng.Ơngchẳngquan tâm gì đến sự có mặt của tơi trong nhà. D-ơi mắt của ơng thường xunhướnglênbầutrời,dõitheonhữngtianắngvànhữngđámmây.Ơngnghĩngợivềthờitiếtvàmùamàng.Ơngchẳngnghĩđếntơi.

vềơngnộitơivớigiọngđiệunhưnóivềmộtngườicịnsống,giọngnóicảmđộng

</div><span class="text_page_counter">Trang 30</span><div class="page_container" data-page="30">

Thỉnh thoảng, vào những ngày cuối tuần, chị Nhường và cô Thịnh xách gói vềthămlàng.Nhưngđiềuđóchẳngkhiếntơixúcđộngchútnào.ChịNhườngvàcơThịnhđãlênlớptám,tựcoimìnhlàngườilớn,đãtừlâuchẳngthèmchơivớibọnnhãinhépchúngtơi.

Tronghaingườibạngáicịnlạilúcbấygiờ,tơithíchHàLanhơnchịQunnhiều.Chị Qun là đứa gan góc của làng tơi . Như đất đai dưới chân núi Phượng, chịthừasứcmạnhvànghị

Qunđèlênngười,taychẹnngangcổtơi,miệngđắcchíhỏi:-Ngạnchịuthuachưa?

</div><span class="text_page_counter">Trang 31</span><div class="page_container" data-page="31">

Vì vậy bên cạnh chị Qun, tơi khơng có dịp chứng tỏ được phần đàn ơng củamình. Chị con trai hơn tôi nhiều . Chị luôn luôn là chị, tơi ln ln là em. Vớinhữngnắmđấmrắnrỏicủachị,điềuđókhóthayđổiđược.

NhàHàLanởgầnchợ,vìvậymỗilầnxuốngchơinhànó,haiđứatơithườngrủnhau đi lang thang trong chợ. Chúng tôi dạo bước tha thẩn qua các gian hàng,sungsướngngắmnghíatấtcảmọithứ,sungsướngchỉtrỏvàocáchộpchìmàu,nhữngviênbivànhữngvịngxuyến,sungsướngkhoevớinhaunhữngmơ

Trướckhiravề,baogiờtơivàHàLancũngđứngchơnchânhằngbuổitrướcmẹthàngnơigócchợtrênđóbàylaliệtnhữngconvậtnặnbằngbột,nhuộmđủmàusặcsỡ.Cũngnhưcácsạptạphóalunglinhvàbíẩn,nhữngconvậtlộnglẫynàyđãkhiếntơimêmẩnsuốtqngđờithơấu.Mãiđếnbâygiờ,tơivẫncịnuthíchchúngvàmỗikhitìnhcờbắtgặpmónđồchơituyệtvờinàybàybánđâuđóởmộtgóc đường, tơi thường mua hàng chục con đem về bày trên bàn và ngắm nghíachúngbằngtấtcảlịngsaymêvàhồihộp,nỗinhớtiếcvàbuồnrầu,biếtrằngmìnhđãởqxasângatuổinhỏ.

</div><span class="text_page_counter">Trang 32</span><div class="page_container" data-page="32">

Thỉnhthoảng,chúngtơicũngmuađượcướcmơcủamình.D-ólànhữngkhihiếmhoiđượcmẹchotiền,tơichạyvùxuốngnhàHàLan,taynắmchặttờgiấybạc,lịngcứ nơm nớp sợ đánh rơi dọc đường. Tơi hớn hở kéo Hà Lan ra chợ và sau khichọnlựavàtrangcãihàngbuổi,chúngtơibêvềnhànhữngconvậtđẹpđẽvàlịngđầyhânhoan,chúngtơiđặtchúngdướigiànhoathiênlý.Trênmặtđấtlốmđốmnắngấy,tơivàHàLanđãnằmbịrabênnhau,thậntrọngchiêmngưỡngvàđùanghịchvớinhữngconthúnomkỳ

Khơngchỉởnhà,ởtrườngtơicũnglntìmcáchlàmvuilịngHàLan.Khơnghiểusao,ngaytừnhỏ,tơirấtsợnhữnggiọtnướcmắt.TơisợnhìnthấyHàLankhóc.D-ứng trước nỗi buồn của một người con gái, tôi luôn luôn xốn xang và cảm thấymìnhcólỗitrongchuyệnđó,mặcdùnhiềukhingundocủanỗibuồnchẳngdínhdánggìđếntơi.

Trườngtơicómộtcáitrốngtothậtto,treongồihiên,giữalớpbốnvàlớpnăm.Tiếngtrốngkêulớn,vangrấtxa,mỗilầngiónglên,cảlàngđềunghethấy.Nhờvậy,dùđangmảichơi,hễnghetiếngtrốngđihọcđổhồi,mọiđứatrẻtronglàngđềuvộivãơmcặpđếntrường.

</div><span class="text_page_counter">Trang 33</span><div class="page_container" data-page="33">

Nhưng chỉ có học trị lớp năm mới được thầy hiệu trưởng giao nhiệm vụ đánhtrống,cáclớpkháckhơngđượcrớvào.Vìvậy,hồicịnởcáclớpdưới,cứsắpđếngiờrachơi,tơivàHàLanthườngrủnhauxinphépthầycơđirangồi.Chúngtơilầnmịđếnchỗlớpnăm,đứngquanhquẩntrướccửa,chờchoanhhọctrịđượcphâncơngđánhtrốngbướcra,haiđứatơiliềnlẽođẽotheosauvànănnỉđếnkhơnướcmiếngđểxinđượcđánhké.

Thường thường chúng tơi bị từ chối thẳng thừng. Nhưng cũng có khi lời khẩnkhoảnmếumáocủachúngtơiđượcchấpnhận.Trongnhữnggiâyphúthạnhphúchiếmhoiđó,chúngtơivơcùngmừngrỡvànỗixúcđộngkhiếnchântơinhưqulại.

Lúcđó,tơimớisựctỉnh,vàvộivàngđưadùichoHàLan:

</div><span class="text_page_counter">Trang 34</span><div class="page_container" data-page="34">

Chúngtơicịnđượcđánhcảhồitrốngtantrường.Trốngtantrườngđánhsướngtay hơn trống ra chơi, vì được đánh một hồi dài . Trống tan trường, đứa khácđánh thì khơng sao, tiếng trống vang lên suôn sẻ và đều đặn, nhưng đến khi tơiđánh,lầnnàotiếngtrốngcũngbịngắtqng.D-ólàkhitơitraodùichoHàLanđánhnốtphầncịnlại.

<b>Chương16</b>

</div><span class="text_page_counter">Trang 35</span><div class="page_container" data-page="35">

Hà Lan thích đánh trống, tôi trở thành tên cướp nhanh nhẹn và hung hãn nhấttronglớp.Ítkhinàochiếcdùitrốnglọtvàotayđứakhác.D-iềuđóchỉxảyrakhitơibịba,bốnđứahùavàobaovâyvàsaukhiliềumìnhchốngtrảkịchliệt,tơithấtthếbịchúnghènhauvậtxuốngđấtvàtướclấychiếcdùitrêntay.

NgheHàLannóivậy,tơintâmngồingửacổlêntrời,vàtrongkhichờchomũihếtchảymáu,tơilặnglẽngắmnhữngcánhdiềusặcsỡđangbaylượntrêncaovàngạcnhiênthấychúngđơikhithựchiệnnhữngcúlộnnhàongoạnmục,tưởngsắp

</div><span class="text_page_counter">Trang 36</span><div class="page_container" data-page="36">

vìcáidùitrống.

</div><span class="text_page_counter">Trang 37</span><div class="page_container" data-page="37">

CóaiđóđãđemkhoevớiHàLannhữngcáitrứngchim.Nhữngcáitrứngchimsẻxinh như những viên cuội trịn thỉnh thoảng chúng tơi vẫn nhặt được ở ven bờsuốiLá.HàLanliềnnóivớitơinómuốncónhữngcáitrứngchimgiốnghệtnhưvậy.Tơiliềnnóivớinóchuyệnđódễợt.

Tơitrèolênhếtổchimnàyđếntổchimkhác.Túiny\-lơngtrêntayHàLanchẳngmấy chốc đã đầy những trứng là trứng. Hà Lan rất sung sướng. Nó cười lnmiệng.NhưngdùHàLankhơngcười,tơicũngđọcđượcđiềuđótrongđơimắtlong

</div><span class="text_page_counter">Trang 38</span><div class="page_container" data-page="38">

Tơirờrẫmcụcumộthồirồithởdài:

</div><span class="text_page_counter">Trang 39</span><div class="page_container" data-page="39">

-Biếtchứ!Ngạnchunmơnđánhnhau,lạichúahayté,thếnàochẳnguđầu!HàLannóiđúngq,tơihếtđườngcãi,đànhphântrần:

</div><span class="text_page_counter">Trang 40</span><div class="page_container" data-page="40">

Nhưng chỉ được một lát sau, tôi vừa nhúc nhích, cái thang lại nghiêng qua mộtbên, hất tơi xuống. Nhưng tôi không bị dập trán. Mà dập mũi, máu chảy thànhdòng.

</div>

×