Tải bản đầy đủ (.pdf) (8 trang)

Đừng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (180.07 KB, 8 trang )



Đừng phiền muộn vì
những chuyện vặt vãnh


Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp phải những chuyện không vui, chúng
ta lại phải thưởng xuyên bị ảnh hưởng bởi những sự việc nhỏ nhặt.

Đừng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh
Có một người đang chuẩn bị uống cà phê, trên bàn có đầy đủ ấm pha cà phê,
cốc và đường. Đột nhiên có một con ruồi bay vào phòng định đậu trên đường.
Lúc đó người này vô cùng bực tức, anh ta đừng dậy dùng tất cả mọi vật để
đập con ruồi. Vì thế sau một hồi căn phòng đã trở nên lộn xộn, bàn bị đổ, ấm
cũng đổ, cốc cà phê bị rơi vỡ, cà phê chảy đầy ra mặt đất, mà con ruồi thì từ
từ bay qua cửa sổ.

Trong cuộc sống chúng ta, mỗi ngày đều gặp rất nhiều người vì một điều nhỏ
nhặt mà làm ảnh hưởng đến những thời khắc đẹp đẽ. Tuy nhiên cuộc đời là vô
cùng ngắn ngủi vì thế chúng ta không nên lãng phí thời gian buồn bực vì
những chuyện lặt vặt.

Cuộc sống khá phức tạp nên những chuyện không may xảy ra là điều khó
tránh. Dù bạn là người vĩ đại hay người bình thường đều có lúc gặp phải điều
không tốt. Công việc không như ý, bị đồng nghiệp hiểu nhầm, tiền không đủ
tiêu v.v… có lẽ tất cả những điều đó đều làm bạn lo lắng.

Tháng 3 năm 1945 một thanh niên Mỹ phục vụ trong chiếc tàu ngầm ở độ sâu
48m gần bán đảo Trung Nam đã học được một bài học quan trọng. Khi phục
vụ trên chiếc tàu ngầm này, thông qua ra-đa anh đã phát hiện ra một chiếc tàu
Nhật đi hướng về phía tàu ngầm. Tàu ngầm đã phát đi vài quả ngư lôi, nhưng


không trúng một con tàu nào cả. Khi đó, quân Nhật đã phát hiện ra tàu ngầm
và một chiếc tàu Nhật đang hướng tới họ. 3 tiếng sau, trời đất rung chuyển, 6
quả bom đã nổ làm cho chiếc tàu ngầm bị ép xuống đáy sâu nhất. Những quả
bom không ngừng được thả xuống trong vòng 15 tiếng. Trong đó có mười
mấy trái bom rơi cách tàu ngầm chỉ khoảng 15m rồi phát nổ. Nếu như gần
thêm chút nữa tàu ngầm có thể đã bị thủng.

Lúc đó anh và các bạn nằm nín thở, không động đậy trên giường. Trong lòng
tự nhủ: “Chuyến này chết chắc rồi”. Nhiệt độ trong tàu ngầm lên tới 400 mà
anh thấy toàn thân mình lạnh toát, giống như cảm lạnh vậy. Sau 15 tiếng cuộc
tấn công chấm dứt, rõ ràng chiếc tàu Nhật đó đã dùng hết số bom rồi bỏ đi.

Anh cảm thấy 15 tiếng mà giống như 15 năm vậy. Cuộc sống của anh hiện ra
trước mắt. Những chuyện làm cho anh lo lắng phiền não thì mỗi lúc làm cho
anh nhớ rõ hơn: Không có tiền để mua nhà, không có tiền để mua xe, không
có tiền mua áo mới cho vợ, cả những chuyện nhỏ nhặt như cải nhau với vợ
hay bực tức vì vết sẹo trên trán.

Lúc bị ném bom, những chuyện làm cho anh bực tức này dường như nhỏ bé.
Anh tự thề với bản thân nếu như anh thoát chết sẽ không bao giờ bực tức vì
những chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Một nhà văn nổi tiếng của Anh đã từng chỉ ra rằng: “Người nào tức giận bởi
chuyện nhỏ thì cuộc sống sẽ ngắn ngủi”. Thật vậy, nếu để những chuyện nhỏ
nhặt giày vò tâm hồn chúng ta, cảm giác không vui này sẽ làm cho con người
sống một cách đáng thương.

Một vị nữ tổng giám đốc của một công ty có khuôn mặt trắng mịn, mềm mại,
ăn mặt thì giản dị, nụ cười tươi và giọng nói dịu dàng. Nếu không nói chuyện
về công việc thì cô như là một người mới bước vào xã hội. Cô luôn vui vẻ,

mọi người không những muốn trò chuyện với cô mà hợp tác với cô cũng cảm
thấy rất vui vẻ. Do vậy nên việc làm ăn của cô ngày càng phát triển . Có
người hỏi cô: “Làm thế nào để trẻ mãi?” Người hỏi cô mới chỉ có 20 tuổi,
nhưng suy nghĩ của người đó thì 35 tuổi đã là rất già rồi.

Vị giám đốc đó trả lời: “Tôi cũng không biết được. Có thể là do tôi không
phiền não gì. Ngày trước, khi còn trẻ tôi cũng thường hay buồn bực vì những
chuyện nhỏ. Bạn trai tôi lại bảo tại sao lại như thế, anh ta không thể ngủ được
vì tôi. Lúc đó tôi nghĩ hay là anh không còn yêu tôi nữa. Cho đến khi anh trai
tôi mất”.

Anh trai tôi từ nhỏ đã rất nghịch. Hơn 20 tuổi, anh bắt đầu sự nghiệp. Trước
khi mất vài ngày anh trai tôi mất đi một khoản tiền. Anh tôi thường không
thích xem sổ sách, nhưng tháng đó anh tôi đã lấy quyển sổ kế toán để xem
xét. Người quản lý sổ là bạn của anh tôi. Nhưng lần này do khoản tiền thiếu
lớn mà không rõ nguyên nhân, cho nên anh nghi ngờ trong quá trình hợp tác
với bạn mình đã xảy ra vấn đề gian lận. Chị dâu tôi nói, anh tôi từ đó bắt đầu
ngủ không yên, không ngủ được thì uống rượu, uống xong trở nên buồn bực.
Càng buồn bực thì lại càng uống nhiều rượu. Một hôm trên đường lái xe về
nhà đã xảy ra tai nạn. Sau khi anh tôi mất, chị tôi lo hậu sự cho anh ấy xong
thì phát hiện ra rằng bạn anh tôi chỉ mượn tạm khoản tiền đó rồi trả lại ngay.
Vậy mà anh tôi vì nó mà buồn bã biết bao lâu”.

Tôi đã học được bài học từ anh trai tôi: không nên buồn phiền, không nên tự
giày vò, nên nhìn nhận sự việc một cách đơn giản nhất. Đây có lẽ là lý do mà
tôi không già đi.

Từ câu chuyện của nữ giám đốc này chúng ta thấy được xung quanh chúng ta
có người như là chiếc máy tự tạo ra những buồn bực. Họ luôn luôn phiền não
bởi những chuyện không thể xảy ra, chuyện nhỏ nhặt và những chuyện không

liên quan đến bản thân mình. Dần dần theo năm tháng, họ mắc bệnh hoang
tưởng đối với những câu nói, những cái nhìn không chứa đựng ác ý gì. Họ
dường như nỗ lực chống lại sự xâm nhập của bệnh tật, cũng chính là ngăn lại
những cảm xúc vui vẻ.

Trên một ngọn núi tại bang Cô-lô-ra-đô ở Mỹ có một cái cây to. Năm tháng
không làm cho nó khô héo, sấm sét không đánh ngã được nó, gió to bão lớn
cũng không làm cho nó lay chuyển, nhưng cuối cùng nó bị một loại côn trùng
cánh cứng phá huỷ. Trong cuộc sống chúng ta không bị những hòn đá to chặn
đường, nhưng lại bị những hòn đá nhỏ đánh ngã. Mặc dù những chuyện nhỏ
những chuyện nhỏ không đáng kể gì nhưng nó sẽ làm cho bạn hao tổn tinh
thần. Thực tế cứ từng giây từng phút trôi qua, buồn bã cũng là một ngày, vui
mừng cũng là một ngày. Ngày hôm nay bạn nên sống như thế nào thì hãy
sống như thế. Vì thế trong cuộc sống nên nghĩ tới sự vui vẻ, nên học được
cách đánh bạt đi “những hòn đá nhỏ” làm con người phiền não.

Gạt bỏ trạng thái tiêu cực

Vận xui luôn là nhân tố kích thích mạnh mẽ đối với con người, nó để lại
những ấn tượng sâu sắc đối với tâm sinh lý của mỗi con người. Nó mang lại
cho con người những cảm giác u ám và luôn làm cho con người thấy phiền
muộn. Tuy nhiên nếu sự việc đã xảy ra thì nên đối mặt với nó, tìm ra phương
pháp giải quyết. Nhưng nếu là việc đã qua thì hãy để nó qua đi, không nên
nghĩ ngợi nhiều. Cảm giác đau khổ cũng giống như đầm lầy vậy. Bạn càng
muốn thoát khỏi nó nhanh chóng thì nó càng làm cho bạn lún sâu hơn cho đến
khi tự mình không thể thoát khỏi được.

Lỗ Tấn đã từng miêu tả một con người như chị Tường Lâm. Con trai chị bị
chó sói tha đi mất, lòng đau như cắt, chị gặp ai cũng than thở về bất hạnh của
con trai mình. Ban đầu mọi người rất thương chị, nhưng sau nhiều lần chị kể

đi kể lại, mọi người bắt đầu thấy khó chịu, còn chị thì lại càng đau khổ hơn.
Nếu bạn cứ suốt ngày kể nỗi đau khổ của mình cho người khác thì bạn lại chỉ
càng đau khổ mà thôi.

Đương nhiên chúng ta cũng không nên né tránh chúng. Đừng để sự buồn bã
cố hữu quá lâu trong lòng. Hãy tìm cho mình một lối thoát, hãy tìm lại cho
mình một niềm vui của cuộc sống. Chỉ có niềm vui mới mang lại cho ta tinh
thần, còn sự buồn bã, lo lắng thì không bao giờ làm được điều đó cả.

Ví dụ bạn làm một công việc rất khó và bạn thất bại. Bạn suốt ngày khóc lóc
thì như vậy thật không ổn. Nhưng nếu như bạn coi đó là một chuyện bình
thường không là gì cả, một chút áp lực trong bạn cũng không có, thì đó cũng
không phải là thái độ tốt. Những đau khổ khi thất bại chúng ta nên quên đi,
nhưng không nên quên những sự việc thất bại. Bạn cần thông qua sự việc đó
để chuẩn bị tốt hơn, cần phải tiếp tục nỗ lực và bắt đầu lại từ đầu.

Trong khó khăn, đau khổ, hiểu được quy luật thay thế của cuộc sống là rất
quan trọng. Một người đau răng, anh ta không quyết định nổi có nên đi đến
bác sĩ hay không? Anh ta quyết định cắn vào chỗ con ong vàng đang đậu trên
miếng bánh mứt hoa quả. Và anh đã bị nó đốt cho một nhát. Một thời gian
sau, khi vết đốt của con ong vàng đã xẹp xuống thì anh ta thấy răng đau đã
không còn nữa.

Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã từng dùng “luật thay đổi” để làm đề tài diễn
thuyết. Cuộc đời cũng có quy luật thay đổi, chúng ta có thể dùng những sự
việc vui vẻ để thay thế cho những việc không vui. Vì thế, khi tâm trạng chúng
ta không tốt, chúng ta nên mở rộng lòng mình, làm những công việc làm cho
chúng ta thấy vui vẻ, Khi đó những tổn thương của chúng ta sẽ được giải
phóng ra ngoài.


Bà Su-san Mi-lô được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư. Ngay lập tức bà đã
viết một cuốn sách để đấu tranh cùng căn bệnh. Bà là người yêu động vật nên
bà đã chọn động vật làm đề tài. Bà thông qua rất nhiều phương pháp để thu
thập những câu chuyện liên quan đến động vật. Trước khi những câu chuyện
này được biên tập lại thành sách nó trở thành động lực thúc đẩy, cổ vũ bà đấu
tranh với bệnh tật. Cuối cùng cuốn sách về thế giới động vật của bà cũng
được xuất bản và trở thành cuốn sách bán chạy nhất. Còn bà sau khi bị chẩn
đoán ung thư 10 năm vẫn khoẻ mạnh và hạnh phúc, thậm chí bà còn khoẻ hơn
lúc bắt đầu điều trị.

×