Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

Linda Brownlee – chụp câu lạc bộ thoát y vũ docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (404.97 KB, 11 trang )

Linda Brownlee – chụp câu lạc bộ thoát
y vũ



Nhiếp ảnh gia Linda Brownlee và phóng viên Amelia Gentleman đã
kiếm được cơ hội có một không hai: lọt vào bên trong câu lạc bộ thoát
y vũ Windmill của khu trung tâm Soho - một trong những câu lạc bộ
thoát y lâu đời nhất ở Anh Quốc. Họ vén bức màn bí mật và chỉ cho
chúng ta thấy những gì đang diễn ra tại đây – những việc chúng ta
thường chỉ nghe nói hay đọc báo thấy, nhưng hiếm khi được tận mắt
chứng kiến xem sự thật nó ra làm sao.
Bộ ảnh này phát hành ngay trước Thế vận Hội London Olympic, cùng
thời điểm các báo tung hình ảnh để quảng cáo văn hóa Anh Quốc cho
người nước ngoài, nên không biết báo Guardian tung bộ ảnh này ra là
có ý gì, nhưng thôi, ngắm hình trước đã:

Tại trung tâm Soho, câu lạc bộ Windmill (Cối xay gió. Không phải
“Cối xay gió Đỏ” Moulin Rouge ở Paris nhé) đã có các màn múa thoát
y từ năm 1932, và là câu lạc bộ duy nhất tại London dám mở cửa đều
đặn trong thời Chiến tranh Thế giới thứ 2.


Chủ mới của Windmill – ông Oscar Owide – mua lại câu lạc bộ từ chủ
trước – ông Paul Raymond – cách đây 18 năm. Trước đó Oscar cũng
làm việc tại đây, dưới quyền Paul. Tính ra thì Oscar đã gắn bó với
Windmill được hơn 50 năm trời. Khi phóng viên hỏi rằng ông bao
nhiêu tuổi, ông từ chối không nói cho cô biết.


Các vũ nữ mặc áo gió, giày thể thao bẩn, và tất rách khi đến phòng thay


đồ của câu lạc bộ; sau đó họ lột xác bằng cách trang điểm thật đẹp, diện
váy mỏng, và áo ngực in họa tiết báo đốm.


Đối với những “lính mới”, điều khiến họ ngạc nhiên nhất là sự tương
phản giữa đám đàn ông ăn mặc đủ áo quần và các cô gái gần như khỏa
thân. Các cô bắt đầu làm việc vào khoảng 11 giờ tối – lúc câu lạc bộ đã
chật cứng. Oscar nói “Chúng tôi cần khoảng từ 40 đến 45 cô gái, để
mỗi người đàn ông và bạn của anh ta có nhiều chọn lựa theo sở thích”.


Sau khi diện xong, các cô mang giày cao gót (cực cao) để lên sàn nhảy
của câu lạc bộ.


Câu lạc bộ có nội quy ăn mặc rất nghiêm ngặt, nếu không thể theo thì
các cô sẽ bị phạt tiền. Đây là tờ nội quy, chỉ dẫn các cô nên mặc áo lót
kiểu gì (theo “chủ đề” của mỗi tối). Nếu họ quên mặc áo đúng kiểu,
“má mì” của câu lạc bộ sẽ bán cho họ những bộ đồ lót mới (bà để
chúng trong hộp thiếc đựng bánh quy). Tờ nội quy viết: thứ Ba – đồ lót
trắng, thứ Tư và thứ Năm – đồ lót đen, tất lưới đen, thứ Sáu, thứ Bảy,
và thứ Hai – màu nào cũng được. Ở dưới có dòng chữ: Nếu bạn cần đồ
lót, má mì sẽ bán.


Các cô được phép lâu lâu xuống phòng thay đồ ở dưới để nghỉ xả hơi
hoặc uống cà phê.


Khách hàng có thể mua các màn thoát y vũ khỏa thân 100% cho riêng

mình với giá 20 bảng. Họ sẽ được đưa lên trên lầu, và cho ngồi trong
một buồng kín (giống buồng thay quần áo, được che lại bằng nhiều tấm
rèm dày). Tờ giấy trong hình ghi: múa thoát y toàn thân tại buồng kín
riêng: 20 bảng.


Một vũ nữ chạy xuống phòng thay đồ nghỉ ngơi sau màn múa cột. Đôi
giày của cô trông thật đáng khâm phục, với gót cao làm bằng nhựa
trong suốt, phần đế phía trước thì cũng cao khoảng 4cm. Nếu cô lỡ té
lúc múa cột thì không chừng sẽ gãy chân.


Chủ của Windmill, ông Oscar Owide, cho rằng múa thoát y là một “trò
vui vô hại”. Ông nói “Hầu hết các cô gái đều thích lên sân khấu và
nhảy nhót như thế một lần trong đời”.


×