Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Thứ nghệ thuật ghê răng của chụp món ăn nhà hàng pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (199.96 KB, 6 trang )

Thứ nghệ thuật ghê răng của chụp món
ăn nhà hàng


.
Một trong những sở thích của tôi là dùng điện thoại di động để chụp lại
mấy tấm ảnh chụp món ăn xấu òm của các nhà hàng.
Nhà hàng trưng hình đồ ăn của họ lên chủ yếu là để cám dỗ người qua
đường, dụ họ vào gọi thử các món có trong menu. Buồn cười là, những
bức ảnh này thường phản tác dụng: chúng làm những ai đang đói phải
chạy mất dép. Lờ mờ, độ sáng thì cực tệ, hình không rõ nét; hoặc người
chụp chúng sử dụng máy ảnh lấy liền, hoặc đơn giản là sắp xếp bố cục
một cách sơ sài – những tấm hình xấu hoắc chụp đồ ăn nhà hàng nói
trên có một “phong cách” nào đó rất đặc trưng. Thể loại nhiếp ảnh này
xứng đáng được giới nghệ thuật tặng cho một sự công nhận nho nhỏ
đấy chứ.
Tôi đã liều mình đi tìm những tấm ảnh xấu nhất của thể loại trên. Và
sau đây xin giới thiệu sơ một vài tác phẩm nghệ thuật từng gây nhiều
bất mãn cho ngành ẩm thực mà tôi phát hiện được ở khu ăn uống Phố
Tàu. Vâng, xin cứ việc trầm trồ thưởng thức tính nghệ thuật của những
bức ảnh chụp các món ăn nhà hàng xấu òm sau đây.

Phải chăng tôi đã thấy món này trong bộ phim tài liệu Một sự thật
phiền phức (An inconvenient truth - nói về nạn ô nhiễm môi trường)
của ông Al Gore? Thứ kinh như vậy chắc chắn phải là hậu quả của việc
trái đất nóng dần lên. Con vật tội nghiệp, bị làm thịt trong độ tuổi đẹp
nhất đời nó chỉ vì tầng ozone lủng một lỗ.


Ok, cái này, hoặc là chủ nhà hàng lười đến nỗi không buồn lấy máy
camera có độ phân giải cao để chụp hình món tôm hùm trong menu


một cách đàng hoàng; hoặc đây là con tôm hùm xấu nhất mà tôi từng
thấy. Thiệt tình, nếu đã cất công bán món tôm hùm đắt tiền, thì ít ra
cũng nên tốn xíu thời giờ phóng một bức ảnh có độ phân giải từ 300
đến 600 dpi chớ!


Bạn phải thán phục cách nhiếp ảnh gia này thể hiện kiệt tác tên Cá hồi
nước ngọt $8.95 của mình. Bức ảnh món ăn - có khả năng là một món
cá, hoặc là một món chất lỏng đặc quánh màu vàng - làm tôi liên tưởng
đến những tác phẩm siêu thực của nhiếp ảnh gia của thế kỷ 20 tên Man
Ray. Người chụp cũng khéo léo sử dụng hiệu ứng âm bản kép để làm
nổi bật màu xanh phản quang.


Vốn là fan cuồng của những tác phẩm siêu thực do Salvador Dali sáng
tác, nên đấy là lý do tại sao tôi thích cách mà cái quán này đóng góp
cho thể loại trên. Đây quả là "phiên bản món ăn" của hình ảnh "chiếc
đồng hồ tan chảy trên phông nền đầy kịch tính"; thể hiện sự bền bỉ của
ký ức. Nó khiến tôi phải đặt truy vấn về tính biểu tượng của mối tương
quan giữa không gian với thời gian đem lại một cách vô thức. Còn bạn
thì sao?


Tôi thích sự bí ẩn mà tấm hình này đem lại. Đây là món nước? Hay
món khô? Nó sẽ được dọn ra trên chiếc đĩa dẹp hay trong chén? Nó
thậm chí có thuộc hành tinh này không? Liệu tôi có thích nổi Trứng
hấp thập cẩm (tên món ăn trong hình)? Câu hỏi thì quá nhiều mà thời
gian, ôi thôi, thì quá ít!


×