Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

PHONG CÁCH RIÊNG ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.69 KB, 3 trang )

PHONG CÁCH RIÊNG
nghệ thuật viết văn.
Muốn làm phim, viết truyện phim, phải say mê điện ảnh. Điều
quan trọng nhất khi cầm bút là phải có lập trường. Những bộ
phim thành công nhất đều xuất phát từ lập trường vững chắc
của tác giả.
Muốn làm phim hay, không thể chấp nhận một kịch bản thuộc
loại chung chung, vô thưởng vô phạt. Nhà biên kịch không nên
để mất thời gian viết ra những thứ chung chung như thế. Nếu
chọn đề tài không có nội dung gây ảnh hưởng, không truyền
đạt được tư tưởng bổ ích cho người xem, thì viết để làm gì?
Điện ảnh là một ngành nghệ thuật truyền thông, là phương
tiện giao lưu giữa tác giả với đông đảo người thụ hưởng. Viết
văn hoặc làm thơ có thể vì thích thú riêng, sáng tác cho một vài
người đọc. Nhưng làm phim không phải để cho ít người xem.
Công việc của nhà biên kịch sẽ vô nghĩa nếu không chuẩn bị
tiếp cận với quảng đại quần chúng. Phải tự hỏi nên làm cách
nào để truyền đạt tới đông đảo khán giả những điều mình ấp ủ.
Nếu cảm thấy quần chúng có thể không tán thành quan điểm
của mình, thì phải tìm cách trình bày sao cho họ thấy mình có
lý. Trong trường hợp không thuyết phục được họ, ít ra cũng
gây được phản ứng, tức là đã tạo ra được sự chú ý, gieo mầm
tranh luận.
Muốn giữ được lập trường vững vàng, bạn phải có lòng tự tin
để có thể lay chuyển được lòng tin của người khác. Lợi ích
trước mắt là thuyết phục được đạo diễn và nhà sản xuất,
những người có trách nhiệm chính chọn kịch bản để thực hiện
phim
Bạn hãy tự rèn luyện để khai thác sở trường, phát huy nét
riêng của mình, chứ không phải để rập khuôn theo bất cứ
khuôn mẫu của tác giả nào.


Kết quả của mọi công phu sáng tạo lệ thuộc rất nhiều vào khả
năng truyền cái “của mình” vào việc sử dụng chất liệu. Thiếu
cái “của mình” ấy thì sẽ không có được tác phẩm đặc sắc. Các
nghệ sĩ tài danh được người đời biết đến, chính là nhờ những
nét riêng độc đáo của họ. Ví dụ: Khi xem những trích đoạn
phim ngắn không có nêu tên đạo diễn, các khán giả hiểu biết về
điện ảnh đều có thể nhận ra ngay là phim của Vittorio De Sica,
của David Lean, của Kurosawa hay là của Trương Nghệ
Mưu… và phim nào do biên kịch Zavattini, hay Pierre Boulle,
hay do chính đạo diễn viết lấy kịch bản.
Chúng ta thường gặp phải nhiều bộ phim dở, mà hầu như
những phim dở ấy lại gần giống nhau, có khi vì các tác giả bắt
chước nhau trong cách dẫn dắt truyện phim, hoặc lấy cảm
hứng từ những chỗ hấp dẫn nào đó của tác phẩm đã xuất hiện
trước. Cũõng có những trường hợp không bắt chước ai, nhưng
tác giả kịch bản lại không tìm ra được phong cách sáng tác
riêng, để khẳng định mình không giống người khác.
Để tổng kết lại những gì đã trình bày, tôi xin nhắc nhở hai điều
nên chú ý:
1.Trong nghệ thuật, muốn thành công phải khẳng định nét độc
đáo của chính mình, không bao giờ lặp lại sáng tạo của người
khác. - 2.Một kịch bản phim có giá trị, xứng đáng để làm phim,
phải có chất nhân bản, có nội dung khiến cho mọi người cảm
thấy gần gũi và hết sức quan tâm

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×