Tải bản đầy đủ (.doc) (23 trang)

Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân_Trường Ca_Hoài Nguyễn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (213.68 KB, 23 trang )

Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân
( Trường Ca - Hoài Nguyễn )
( Trường Ca - Hoài Nguyễn )
***
Khúc 1 .Thay lời tựa .
Hạnh phúc đâu đây .
Trong từng giọt đen rơi lả tả .
Nhớ đường khuya ngả bóng .
Theo ánh trăng tàn .
Thương dáng ai gầy trong từng ngày tháng đợi .
Cho nhớ nhung về theo giấc mộng mênh mang .
Chợt một giấc thời gian năm năm rồi ai biết .
Còn lại tình nhân trong lưới bủa cuộc đời .
Nên yêu bóng đêm và từng con đường vắng lặng .
Từng quán không đèn làm chốn nương thân .
Hạnh phúc vỗ về .
Trong từng nụ hôn vội vã .
Thương tóc ai dài theo năm tháng chờ mong .
Và yêu hơn từng cơn mưa rất nhẹ .
Hơi ấm tình nhân có thoáng chút muộn phiền .
Chợt tỉnh giấc cả một đời rong ruổi
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Đưa người về rồi còn lại ngõ vắng lê thê .
Để yêu hơn từng đêm hò hẹn .
Thời gian đong bằng khoảng nhớ mênh mông
Khi mẹ cha yêu nhau .
Biết có khổ bằng con ?
Biết có từng đêm nghe mưa để ôm nỗi nhớ .
Sao con yêu người .
Đời sẽ cho là tội lỗi .


Để khi gần nhau mà vờ lại không quen !
Để khi dạo , chọn từng con đường vắng vẻ
Để khi về nghe một nỗi buồn thương .
Người tình ơi . Năm năm rồi đâu phải ít ?
Lận đận hoài trong vở kịch không hay !
Nên khi yêu người .
Có lời nguyền của những gì năm cũ .
Theo mãi đời trong những ngày tháng long đong .
Và tình nhân ơi .Thời gian nào thiên cổ .
Cho tóc người dài và ta sẽ buồn hơn .
Cho ta yêu hơn những gì thơ dại nhất .
Còn lại trong đời từng cơn mưa đến vu vơ .
Người hãy theo ta trong từng ngày phiêu lãng .
Nhớ một miền quá khứ đã đi xa .
Để thời gian này đong đầy nỗi nhớ .
Khúc 2 . Lần theo dấu vết xưa .
Thành phố năm xưa một lần ghé bước .
Trên những tầng mây .
Thoáng hình dung theo câu chuyện vừa xem…
Có chút lãng mạn .
Và chất thơ hoang dã .
Để một ngày chân đặt bước phiêu du …
Khi đi xa …
Tôi đã mang trong hồn trái tim viễn xứ .
Chối bỏ hôm qua .
Cố tìm một ngày mai …
Khi từng vết xe lăn trên lưng đèo mây trắng .
Biết rằng mình đang lên những tầng cao …
Những đồng cỏ …
Những buôn làng …

Những cánh rừng mênh mông trước mặt .
Đủ hình dung miền đất đợi chờ !
Đủ để thấy những ngày mai nghiệt ngã !
Đủ để hồn bỗng bóp chết mộng mơ …
Đủ để chôn đời trai trẻ miền xa …
Thành phố đây rồi …
Là những con đường đầy bụi đỏ .
Là những tàn tích chưa mờ…
Của cuộc chiến hôm qua .
Là những phố xá đìu hiu .
Trong từng bóng ma trơi vàng vọt .
Là những quán chưa ngồi đã muốn… đi .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Thành phố ngày xưa vào truyền thuyết .
Những cuộc viễn du Tây tiến .
Tìm cuộc sống .
Rồi chôn đời mình trong từng cội café .
Thành phố năm xưa .
Chôn bao nắm xương của đoàn người bỏ xứ .
Nghe đến cái tên …
Đi dễ…khó về !
Và tôi đến Thành phố này .
Vào những ngày cuối đông
Năm bảy sáu .
Ra đi ôm theo một nỗi lỡ làng .
Của một lọc lừa .
Để từng đêm trên cao nguyên nhớ về xứ biển .
Thấy tóc Người bay trong gió lộng chiều hôm .
Đêm nghe gió núi .
Ngỡ tiếng thông reo .

Và khoảng trời nhỏ Qui Nhơn .
Chập chờn trong mộng .
Giọt nước mắt hôm nào …
Làm nặng gói hành trang …!
Thế là hết …
Một cuộc tình ngắn ngủi .
Lời hứa cho tôi .
Làm trăng soi dõi bước giang hồ .
Và ở núi rừng xa tít phương xa .
Nguyệt – Em đã một đời trở thành cổ tích .
Rồi bóng dáng xưa mờ mịt cuối chân trời …
Khúc 3 . Về phương Nam .
Khi người ta muốn rời xa những niềm đau .
Thì khoảng cách sẽ lấp vơi nỗi nhớ .
Khi chợt tỉnh giấc mộng đời trai trẻ .
Thì hỡi ơi ! Tóc đã phai màu .
Và đấy là tờ quyết định .
Của cuộc hành trình về phương Nam .
Dak Nong . Gia Nghĩa .
Tên nghe rất lạ .
Rồi lại thân quen sau sáu năm trời …
Cái tên gọi ngày xưa .
Vùng lưu đày lính thú .
Thì ngày nay .
Lưu đày những tâm hồn .
Bạn bè ơi !
Còn nhớ chuyến xe năm nao .
Ta cùng nhau khốn khổ .
Trên từng chặng đường thú lạc đứng ngu ngơ !
Những tưởng nằm đêm giữa rừng .

Nhưng sao may chừng thoát nạn .
Cả ngày đi không tìm một bóng người .
Rồi khi đến .
Chợt nhìn thấy mình xa lạ .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Bụi đỏ dày trên từng khuôn mặt ngơ ngơ .
Và phố núi .
Thế mà cũng phố ?
Vài ngôi nhà . Một khu chợ . Người lưa thưa!
Đường chưa đi đã thấy nhừ đôi gối .
Nhưng ai hay .
Đôi chân đã dài hơn sau sáu năm trời .
Hành phương Nam
Hay một đời trốn chạy .
Ngỡ sẽ tìm một liều thuốc lãng quên .
Ngỡ sẽ tìm một miền đất hứa .
Có ai ngờ .
Ngôi cổ mộ chờ khách lãng du …
Và tôi đón đợi từng ngày qua tháng lại .
Từng mùa mưa đi qua .
Từng cái rét đến vội vàng .
Từng mùa xuân gọi tôi tỉnh dậy .
Sau cơn say mềm môi rệu rã .
Từng ngày ngỡ ngàng bóc tờ lịch hôm qua .
Và Tôi đón nhận …
Những cuộc tình không bao giờ mặc cả .
Như chuyện tất nhiên .
Của lẽ cuộc đời !
Đêm lảm nhảm đếm tên từng người con gái …
Như đếm từng miền đất tôi qua .

Bạn bè ơi !
Có nhớ những đêm đông rét mướt .
Ta chia nhau hai mảnh chăn lìa …
Có nhớ những đêm ngồi quán lẻ .
Nghe từng giọt đen lả tả trên đời ta !
Bạn bè ơi !
Chúng ta đâu phải là may mắn .
Nên chia nhau số phận rủi ro .
Mỗi thằng ra đi .
Ôm trong lòng từng lời cay nghiệt .
Nhưng khi hiểu ra .
Mình bản lĩnh có thừa …?
Đất vẫn vậy … đâu có gì thay đổi .
Chỉ có người …
Tâm hồn mới đổi thay …?
Nên khi đi xa .
Mới thấy yêu những ngày đã sống.
Vùng đất lưu đày …tâm hồn thoáng rưng rưng .
Khi đi xa .
Người ta nhớ những gì đẹp nhất .
Còn đọng trong vùng trí nhớ nhỏ nhoi .
Dẫu oan nghiệt .
Đời đã an bài trong từng cung , từng khảm .
Sợi trần ai .
Ai tránh được bao giờ … ?
Khúc 4 .Nói với học trò nhỏ phương xa .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Khi tôi đến vùng đất người ta bảo tới .
Đã hình dung từng khuôn mặt học trò .
Khi người ta đặt tôi lên bục giảng .

Tôi quay cuồng với phấn trắng bảng đen .
Và tôi chợt yêu ra khuôn mặt rụt rè trước cửa .
Mang cho thầy nụ hồng mới nở đêm qua .
Nên tôi chợt hiểu ra mình có gì chưa thật .
Khi dạy cho em cách vẽ đường tròn .
Những phương trình tìm ra nghiệm hiển nhiên .
Các em hãy tha lỗi cho tôi .
Khi ấy là người thầy rất trẻ .
Có tham vọng vẩn vơ .
Khi dạy cho các em những gì sách vở đã bày .
Giá khi ấy tôi dạy em nhìn ra sự thật .
Chân lý đâu xa .
Chỉ ngay trước các em …
Ừ làm người sao không lần lầm lỡ ?
Thì bước sau mới vững phải không em .
Nên khi tôi chọn con đường ngỡ đẹp .
Thì hay đâu .!
Gai dẫm nát bàn chân .
Để khi trước mặt em từng ngày tôi giảng … đạo !
Thì hỡi ơi . Đêm đến chẳng yên bình .
Trong giấc ngủ .
Những vòng tròn rối loạn .
Để khi trên bục giảng là diễn viên hài kịch .
Thì hỡi ơi . Rượu đã hại đời tôi .
Khi đọc cho em nghe từng lời giáo án .
Thì đêm qua cắn nát bút …
Tôi viết thơ tình…
Từng ngôi trường tôi qua .
Giữa rừng , giữa phố .
Cùng một màu xanh .

Của ngàn đóa học trò .
Để tám năm sau …
Muời năm sau …
Các em trở thành những chàng trai , cô gái .
Tôi vẫn không quên !.
Từng ngày tháng thân thương
Làm thầy giáo khoát áo thầy tu .
Một điều tệ hại còn hơn ở …tù !
Thế đấy ! Tôi muốn nói những gì sâu kín nhất .
Cho em . Cho tôi . Cho cả cuộc đời .
Hỡi ơi ! Những gì là nghiệp… chướng .
Thì hãy cho tôi một phút tịnh lòng .
Cho tôi nhớ lại khoảng trời xưa đã mất .
Hoa ngày nao .Tìm đâu thấy một ngày .
Và học trò ơi . Các em hãy hiểu .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Rằng hôm nay .
Tôi vẽ rất đúng những đường tròn .
Và cố tìm ra nghiệm kép , nghiệm đơn .
Những bài toán ngày xưa tôi đã một lần do dự .
Để đời trả tôi .
Từng miếng cơm tấm áo .
Để tôi còn tồn tại đến ngày … nao ?
Khúc 5 . Năm bảy chín .
Khi người ta hành hương về nỗi nhớ .
Nên mang theo từng chuyện đời mình .
Để kể lể hết những gì dĩ vãng .
Dẫu đau buồn đừng tiếc nuối mối tình xưa .
Khi sinh ra .
Mẹ dạy Anh điều chân thật .

Hãy sống với người .
Bằng tất cả tình yêu .
Mẹ dạy anh .
Đứng trên những niềm tin để sống .
Hãy nhẫn nhục trước muộn phiền .
Hãy can đảm trước buồn đau .
Mẹ dạy anh đừng bao giờ lừa dối .
Hãy sống bằng niềm tin của sự thủy chung .
Mẹ dạy anh .
Nên chọn người con gái .
Đã thật yêu anh .
Để sống trọn kiếp người .
Và xây đời mình bằng tất cả tình yêu .
Rồi ba năm trời bình yên đi qua giữa trời xa .
Anh đã sống …
Đã qua những cung đường rong ruổi .
Đã qua từng khúc truy hoan …
Từng buổi chiều tà .
Và quên đi vội vàng…
Từng người con gái đi qua .
Năm bảy chín …
Mùa Hạ mưa về trên đồi cao lộng gió .
Sân trường rải từng lối hoàng hoa .
Đêm nằm nghe mưa .
Và Sérénade …
Ngỡ từng ngày Hạ thoáng qua mau …
Năm bảy chín …
Không về nhà .
Nằm nơi miền xa nghe mưa lả tả .
Triền miên…

Phiêu du từng vùng đất lạ …
Ngỡ sẽ quên khoảng trời nhỏ Pleiku .
Để sẽ quên người con gái thật hiền !
Năm bảy chín …
Nằm nghe mưa rơi trong từng trang thư tình Đà Lạt .
Thấy dáng áo đỏ bên hồ .
Đưa tiễn hôm qua .
Nhớ trái hồng và Đồi Cù lặng lẽ .
Thoảng nghe hương dạ lý nở về khuya …
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Năm bảy chín …
Trên đồi cao chợt thấy trời Đà Nẵng …
Có dáng xưa ngồi tựa cửa ru con .
Và tóc rối lang thang ngày xưa…
Nay vơi ngắn bên chồng !
Năm bảy chín …
Đêm nằm mơ lạc đến miền New Jersey xa lạ …
Của Nhung xưa …
Bỡ ngỡ trước giảng đường .
Của con đường Tú Xương lá me rơi nhẹ
Của những ngày thứ bảy Tăng Nhơn Phú
Của cuộc chiến vừa tàn .
Của một kẻ bại vong …
Năm bảy chín …
Nằm nghe mưa…và nhớ rất nhiều …
Em đã đến …
Mang bụi trời Ban Mê Thuột !
Cho anh bỗng thèm những cơn say .
Cho anh ngơ ngẩn nhìn …
Bạn bè không hiểu ?

Riêng anh hiểu rằng …
Niềm bối rối vừa thoáng đến đâu đây ?
Ngày ấy…
Anh trầm ngâm buồn như con ốc biển .
Sóng ngàn đời ôm ấp bóng tình nhân .
Khi em đến .
Kể lể nhau nghe trên từng lối hoa vàng …
Năm bảy chín …
Anh bâng khuâng đến lạ !
Sau môi hôn là tiếng khóc dịu dàng …
Nên đêm về anh không nỡ nào chợp mắt .
Để hình dung từng giọt lăn dài …
Ngày tháng êm đềm ai ngỡ như mơ .
Nên vắng nhau hồn thơ bỗng bơ thờ !
Cuộc tình ngắn ngủi .
Em đi … Hồn anh tan tác .
Tìm bóng xưa trên từng con dốc hôm nao .
Rồi cơn lốc đến …
Anh trở thành phản bội .
Mối tình xa theo dấu chân người .
Cố ru hồn trong mớ bòng bong phi lý .
Tình yêu tiếp nối những tình yêu ?
Anh sa đà …
Anh bê tha …
Và anh tự mất em từ dạo hôm nào .
Khi chuyến xe lăn dài .
Anh lang thang phố núi .
Tiễn em đi .
Hồn mãi bâng quơ ?
Năm bảy chín …

“ Bởi tình yêu không theo qui luật …”
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Nên anh mất xa .
Một hạnh phúc rất gần ?
Khúc 6 . Cuộc tình không tưởng
Lạy Chúa . Con. - Tâm hồn vô đạo .
Nhưng lại tin sự phán xử của Người .
Và đã từng yêu những đứa con của Chúa .
Cô gái nào…sao cũng một nét hao hao .
Có phải lúc người con gái yêu người con trai .
Họ là xương sườn theo truyền thuyết .
Và khi trao thân cho người con trai …
Họ sẽ là người vợ .
Và là người mẹ của những đứa bé ngày sau ?
Cái điều ấy .
Có lúc con tưởng đâu là chân lý !
Nên con mơ hồ ôm ảo ảnh vu vơ .
Để khi tỉnh ra thấy mình thật dại khờ !
Năm bảy chín …
Con đã yêu ngừơi con ngoan của Chúa .
Rất đỗi ngọt ngào !
Rất đỗi yêu thương !
Từng ngày đưa con vào thiên đường của Chúa .
Đưa con hái trái .
Để mình con bây giờ .
Sa vào địa ngục buồn đau .
Lạy Chúa .
Con yêu Người . Và con đành phản bội .
Một mối tình chân .
Một nỗi đợi chờ .

Đứa con ngoan của Chúa .
Bảo rằng – Tình yêu nào tuân theo quy luật ?
Và con tin đấy là chân lý.
Đến bây giờ con vẫn một niềm tin …!
Chúa ơi .
Đứa con ngoan của người .
Vẫn yêu bài tình ca – Après –Toi !
Thì thầm con nghe từng đêm vô tận .
Nhưng con bây giờ .
Lại thấy thấm thía – Je suis parti !
Và Chúa ơi !
Tình yêu con là không tưởng .
Nên một mùa đông .
Con làm gã say mèm .
Lang thang tìm người .
Vô vọng …
Rồi thấy đâu đây.
Nỗi chết vỗ về .
Chúa ơi !
Bây giờ con đã hiểu .
Khi người con gái không còn yêu nữa .
Thì có lẽ mang trong hồn loài rắn … Sa tăng .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Sẽ quên hết từng đêm nhìn nhau qua đốm thuốc .
Quên hết những gì .
Vừa hứa hôm qua ?
Ôi ! Trái cấm mà con lỡ hái .
Đã đưa con xuống cõi địa đàng .
Làm gã tình lang .
Làm gã đi hoang .

Có phải Chúa đã trừng phạt con .
Cho con từng ngày khốn khổ .
Mà từng ngày hôm nay .
Còn mãi lang thang và mãi hoang đàng .
Con vẫn nhớ hoài .
Người con ngoan của Chúa .
Đã cho đời con nhiều khốn đốn bơ vơ .
Từng đêm bâng quơ .
Trong cơn mộng chập chờn .
Cho đời con mãi ngỡ như mơ .
Và từ đấy đời con vào ngõ cụt .
Trong đường hầm biết thuở nào ra .
Lạy Chúa cho con niềm tin để sống .
Để vuợt qua ngàn nghiệt ngã đời con .
Và từ đấy đời con phiêu bạt .
Vùng đất lưu đày .
Thung lũng xám .
Đã từng qua .
Từng năm ở rừng .
Con vẫn hoài mong đợi .
Một người con gái đã lặng câm …
Khúc 7 . Hai năm tình vô vọng .
Bởi sự lặng câm ngàn đời như ốc biển .
Bởi từng lời hứa của hôm nao …
Nên hai năm tôi qua hai miền đất lạ .
Nỗi chết từng ngày qua một trái tim non .!
Quảng Phú – Đức Xuyên .
Thung lũng lưu đày một tâm hồn vô vọng .
Từng ngày ảo ảnh đi qua .
Rằng mình đã chung tình !

Rồi từng đêm đi qua , từng đêm phiền muộn .
Tiếng rừng khuya thay cho tiếng của Người .
Những tháng ngày buồn tênh .
Bên giòng Krông-Knô ầm ĩ .
Bên từng đứa học trò chia sẻ những niềm đau .
Bên người bạn già .
Đã qua sóng gió trong thời trai trẻ .
Bên từng đêm nghe mưa vọng giữa núi rừng .
Cứ như thế từng ngày qua trong ảo giác .
Rằng người xưa vẫn nhớ đến mình .
Nhưng thời gian là biển sâu không đáy .
Từng lá thư đi, nào thấy tin về .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Những đêm say mèm bên ché rượu …
Những đêm tìm về góc nhỏ dung thân .
Vẫn một niềm tin rằng Người vẫn nhớ .
Trong lặng câm chôn chặt một mối tình ?
Và cứ thế một năm trời khốn khổ .
Trong niềm tin mối tình chết vu vơ !
Trong trái tim có lúc vùng nổi loạn .
Trên từng ngày qua mau để tàn phai .
Sùng Đức – Quảng Tân .
Lại một ngày dừng bước phiêu du .
Lại một lần đời cho rong ruổi .
Lại một lần thấy rõ mình ngu …
Cái thung lũng ngàn năm màu xám .
Từng mùa đi qua tình nhân vẫn hững hờ .
Nên từng ngày ôm cơn say làm bạn .
Và mối tình xa bỗng chết không ngờ .
Có lúc sửng sờ nghe tin xa vọng đến .

Chim ngày xưa đã có lồng son !
Niềm đau tê tái giữa rừng ai hay biết ?
Tiếc hai năm chịu cảnh lưu đày !
Nên một ngày chọn cái án chung thân ?
Đào huyệt chôn trái tim đã quá phai tàn .
Tìm nấm mồ dẫu biết rằng nghiệt ngã .
Bối rối ngày xưa , nay đã còn đâu ?
Nên một ngày thấy đời là tuyệt vọng .
Nỗi long đong trong từng chặng hành trình .
Để bỗng dưng thấy mình là không tưởng .
Ôi ai ngờ ! Đời là những cơn mê …
Những cơn mê tiếp nối những cơn mê .
Từng niềm đau còn mãi chạy dài .
Cái án đã chọn là điều phi lý .
Bởi tình nhân muôn đời vẫn lặng câm !
Khúc 8 . Cho những tàn phai .
Một ngày qua đường phố nhỏ .
Chợt buồn lên ngôi bờ vai .
Em thấy ngàn sau đã đến .
Trong tiếng kinh cầu đám ma .
Một ngày đến viếng Chùa xa .
Chợt nghe mặn ướt trong lòng .
Em thấy thương đời tủi nhục .
Khi về hồn mãi rưng rưng .
Một ngày đi giữa phố khuya .
Chợt yêu hơn những hẹn hò .
Chợt run run bờ vai nhỏ .
Khi về sám hối đôi môi .
Có khuya giật mình thức giấc .
Nghe thoáng những lời năm nào .

Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Chợt nhớ từng ngày viễn xứ .
Thương đời mình mãi trầm ngâm .
Nỗi chết bình yên biết mấy ?
Rồi sẽ qua một kiếp người .
Rồi sẽ qua cơn mộng ảo .
Còn gì ngoài những phù du ?
Có đêm chôn mình quán nhỏ .
Nghe từng giọt đắng tàn phai .
Để yêu những gì đã mất .
Để buồn những ngày trong nhau .
Em có một đời chờ ta ?
Theo bước chân ta hoang đàng .
Ôm cõi trời xưa đã mất .
Bao giờ trả lại cho nhau ?
Hãy nhớ cơn mưa ngày ấy .
Cho ta ngày tháng êm đềm .
Rồi qua mau trời hạnh phúc .
Còn gì ngoài những phôi pha .
Khúc 9 . Cho một lần thức ngủ .
Có một lần .
Trọn đêm dài thức ngủ .
Để thèm từng giọt đắng .
Hương vị của café .
Để thấy mắt người vương thêm nổi buồn tủi nhục .
Vì tình yêu ?
Và thầm mong cho trái đất bỗng tan tành .
Có những lũ người như thế .
Phải không em ?
Chúng luôn mở to đôi mắt rình mò .

Và chiếc mũi thính …
Rất thính của chúng .
Ra mà nghe ngóng .
Rồi để làm gì ?
Trái đất nầy .
Ta sống để yêu nhau …
Anh muốn viết cho em .
Một bản tình ca .
Sau từng đêm dài thức ngủ .
Buổi sáng anh đi .
Như trốn chạy …
Trong làn gió lạnh .
Càng thêm thương .
Đôi tình nhân bỗng đến vụng về .
Anh yêu đôi tình nhân .
Sống trong vũng buồn .
Bốn bề vây quanh là lang sói …
Nhưng vẫn cười …
Dẫu cười buồn .
Để từng đêm cơn mộng thật vu vơ .
Thật ngu ngơ .
Như em đến với anh .
Trong một thoáng của cuộc đời .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Anh yêu em .
Có đất , có trời
Mới hiểu .
Sau mỗi nụ hôn kia .
Hạnh phúc sẽ đâm chồi ?
Từng mầm xanh bắt mạch vào cuộc sống .

Dẫu cuộc đời đầy oan nghiệt đắng cay .
Có Em …
Có Anh …
Tình yêu bỗng trở thành dễ hiểu .
Dẫu chưa ai - định nghĩa được tình yêu ?
Có Anh…
Có Em…
Cuộc đời bỗng trở thành đáng quí .
Dẫu một phút .
Một giờ .
Một ngày .
Và mãi thiên thu …
Đêm nay …
Giữa góc rừng xa .
Anh bỗng thèm thức ngủ .
Để nhớ đôi mắt em .
Đêm mất ngủ rã rời …
Đêm nay …
Giữa góc rừng xa .
Anh bỗng nghe tiếng em thì thầm trong gió .
Rằng – Em là chiếc xương sườn
Chúa đã lấy từ… Anh ?
Khúc 10 . Từ góc Chùa xa …
Khi bên em .
Giữa phố phường xưa .
Tìm thấy được .
Ngàn dấu xưa đã mất ?
Rồi bàng hoàng .
Năm năm trời chia cắt .
Mối tình thơ .

Già theo năm tháng đợi chờ !
Khi bên em .
Gặp bóng dáng già nua bên lề lạnh lẽo .
Mắt van lơn .
Trong thân xác đọa đày .
Rồi em hiểu .
Lời kinh đêm vọng đến .
Khi từng khuya mang giấc ngủ chập chờn …
Bởi hiểu rõ .
Từng hồi chuông siêu thoát .
Nên đến Chùa xa .
Để nhớ đến người .
Khoảng trầm mặc hồn ai lắng đọng .
Để tình nhân xưa dõi bước đi tìm ?
Nghe tiếng khóc giữa chùa xa .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Hồn rưng rưng quá đổi .
Bên ngọn đèn vàng .
Không soi rõ mặt lệ tình nhân .
Lời kinh bỗng thành dòng suối nhỏ .
Mặn môi người và đau xót hồn hoang .
Rồi mong cho một ngày hóa kiếp .
Thành bướm thành tiên .
Để đến thiên đường !
Nhưng hởi ơi !
Ngàn mơ là mộng tưởng .
Có một gã lang thang .
Giữa chốn địa đàng .
Ở chùa xa .
Hồn vẫn mãi trần gian .

Nên một ngày ta đã đi hoang .
Nặng lòng trần .
Nên thiền môn dễ gì nương bóng .
Hồn quỷ dữ .
Nên lời kinh dễ gì siêu thoát .
Ngày tháng tàn phai vào cõi u mê !
Lời nguyền ngày xưa .
Bao giờ rửa sạch ?
Thì hồn ta tự giải thoát được rồi .
Và đời ta nào cần ai thương cảm !
Bến mê tình còn là một góc mơ .
Thành cổ tích xưa cay đắng ngọt ngào .
Thành hoang đường như truyền thuyết năm nao .
Xác thân này .
Hãy đem lên giàn hỏa .
Tán thành muôn ngàn cát bụi .
Để một ngày .
Trở lại nguồn căn .
Cho từng khuya đừng mãi ăn năn …
Khúc 11 . Tháng Sáu
Tháng Sáu .
Chiều mưa .
Ngồi quán nhỏ .
Nghe mênh mông từng đợt sóng muộn phiền .
Lời nhạc hoà trong tiếng mưa buồn lắng .
Như lời xưa , nay đã ngàn khơi .
Tháng Sáu .
Ngày xưa .
Rừng lá thấp .
Ngồi trong nhau mơ những chuyện ngàn sau .

Lời đã hứa , năm năm thành bọt biển .
Một ngày nhớ đến chợt buồn đau .
Tháng Sáu .
Chiều mưa .
Đến thăm Người .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Thấy dáng đời năm nao trong từng sợi khói .
Thấy mắt cười buồn u uẩn tự ngàn xưa .
Và nghe đời mình một chút bình yên .
Tháng Sáu
Ngày xưa .
Đồi cao lộng gió .
Nằm co ro góc nhỏ ngắm mưa mành .
Mùa hạ xứ xa buồn hiu hắt .
Nhớ từng vết đâm nào đó đã trầm ngâm ?
Có những ngày tháng Sáu đã đi qua .
Trong hồn ta từng dấu ái nhạt nhòa .
Có những nguồn đau ngỡ đâu vơi cạn .
Nhưng ai ngờ .
Khi khơi lên , từng dòng chảy mênh mang .
Có đôi tình nhân chờ nhau giữa đời vô vọng .
Giữa ngàn lưới bủa vây .
Giữa ngàn mắt trần gian .
Có đôi tình nhân yêu nhau ngỡ mình còn rất trẻ .
Nhưng hởi ơi !
Nhìn lại đời tóc mây đã phai tàn .
Tháng Sáu .
Chiều nào .
Thương đôi mắt tình nhân .
Một đời bệnh hoạn .

Và từng vết nhăn .
Theo năm tháng bàng hoàng .
Trong cơn mộng .
Trong cuộc đời .
Đầm đìa nước mắt .
Khóc cho người tình còn mãi long đong !
Tháng sáu .
Thương Người .
Đường khuya một bóng .
Tìm thoáng bình yên .
Trong từng tiếng trẻ thơ .
Tháng năm nào cũng mang màu xám ngắt .
Phố xá xôn xao .
Cơm áo . Lọc lừa .
Năm tháng của ta .
Là từng ngày mong đợi .
Là buồn nhớ đầy vơi .
Khi cuộc tình còn mãi xa xôi …
Khúc 12 . Đọc thư tình xưa .
Có một ngày đọc lại lá thư xưa .
Màu tím em yêu trong giòng chữ lệ nhòa !
Lời vĩnh biệt ! Tôi chẳng lần mong đợi .
Khi viết… trong lòng em có lẽ xót xa ?
Trời Đà Lạt biết chừ mưa hay nắng .
Khi xưa viết thư . Trời có lẽ mưa ?
Và con gái muôn đời yêu màu tím ?
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Yêu hoa Pensée - yêu nụ tình xưa .
Khi em rưng rưng từng giòng nắn nót .
Thì nào hiểu cho một tâm hồn .

Dẫu vô đạo vẫn có lần rung động .
Dẫu ở rừng vẫn yêu nắng hoàng hôn .
Lời vĩnh biệt . Có những gì trách móc .
Tội nghiệp đời tôi đầy những hoang đàng !
Khi xưa bé . Sao mình đầy mơ ước .
Chợt một ngày đời đưa đẩy lang thang .
Tôi đã xa rồi Đà Lạt hôm nao .
Nhưng vẫn nhớ ngày xưa dáng áo đỏ bên hồ .
Vẫn nhớ trái hồng và loài hoa em thích .
Và từng rặng thông , ngàn sương rất thơ …
Con gái Đà Lạt .
Người nào cũng biết…
Rất thuộc lòng sự tích một loài hoa .
Forget Me Not – tên loài hoa dại .
Ở tận trời nao .
Giờ hoa đã trôi xa .
Khi em viết cho tôi từng lời vĩnh biệt .!
Thì hởi ơi ! Hồn tôi chết bao giờ ?
Tháng ngày ở rừng đời nhiều cay nghiệt .
Nên tôi chỉ thoáng buồn …
Qua những dòng thư .
Cảm ơn em . Bảy năm tình em giữ .
Làm của hồi môn nhẹ bước theo chồng !
Tôi bây giờ sao yêu bài – Biệt khúc –
Và ước mong tặng đám cưới của em …
Một đóa cúc vàng
Chuyện ngày xưa .
Ngày sau thành sự tích .
Kể con nghe giấc ngủ đêm hè .
Chuyện tình xưa làm hành trang thêm nặng bước .

Trong những ngày mê mải.
Mải mê…
Khúc 13 . Độc thoại với tâm hồn …
Khi quá khứ .
Can thiệp vào đời sống một con người .
Thô bạo …
Hiện tại là chuỗi ngày khốn khó long đong .
Cái ý thức nhỏ nhoi .
Tồn tại .
Khốn khổ một cuộc tình !
Hãy đưa tâm hồn ấy ra trước vành móng ngựa !
Và buộc tội nặng nề …
Bằng bản án …cho hắn lang thang .
Tâm hồn ấy đã nhiều lần phạm tội .
Quan tòa ơi !
Hãy xét xử cho nghiêm …
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Tâm hồn ấy cúi đầu nhận tội .
Không một lời bào chữa biện minh .
Lý giải thế nào ?
Cho Đời dễ hiểu .
Bởi tâm hồn ấy biết yêu thương .
Và biết lỗi lầm .
Tâm hồn ấy đã nhiều đêm mất ngủ .
Âu lo cho số phận của mình .
Tâm hồn ấy đã từng ngày rong ruổi .
Vẩn vơ theo dòng nhạc mênh mang .
Tâm hồn ấy đen theo lời kinh thánh .
Đi tìm tích xưa theo dấu rêu mòn …
Tâm hồn ấy theo con đường quỷ dữ .

Vào cõi vô cùng .
Một ngày chợt buồn tênh …
Tâm hồn ấy có lần ôm mặt khóc .
Khi tình nhân bỗng chốc hóa phụ phàng …
Tâm hồn ấy có từng ngày ngao ngán . !
Say mèm bên chén rượu đắng cay .
Tâm hồn ấy có từng đêm hò hẹn .
Ngõ vắng về…
Còn một bóng lang thang .
Tâm hồn ấy từng biết Sartre – Sagan – Freud .
Từng đọc Shakespear – Puchkine – Heine .
Và tâm hồn ấy làm thơ không bao giờ rao bán …
Có từng đêm nghe café rơi .
Ngộ thành giọt thánh buồn đen .
Có từng đêm nghe mưa .
Nhớ người tình nhỏ …
Để nửa khuya góc nhỏ thấy rưng rưng .
Ồ ! Ông thầy Luật !
Cớ sao ông bào chữa .
Cho một tâm hồn nông nổi u mê .!
Đã có tiền án …
Và nhiều lần tái phạm !
Tòa tối cao sẽ không tha thứ lần này !
Này tâm hồn !
Bị cáo có ý kiến gì không ?
Có cần lý giải thêm…
Để biện minh cho mình ?
Tâm hồn ấy ngẩng cao đầu .
Mắt chợt buồn xa vắng .
Và thẩn thờ buông thả – Rằng :

- Không ! ! !
Khúc 14 . Nói với nỗi buồn đau .
Có lẽ mọi niềm tin ở đời .
Với Tôi.
Đã hết …
Nên từng ngày qua đi mãi dửng dưng .
Số phận .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Đặt trên đầu .
Có thể nào phá vỡ .
Chẳng lẽ đời mình .
Chôn theo số phận buồn đau ?
Có phải định mệnh đã an bài ?
Trong tâm hồn trống rỗng .
Mênh mông !
Có phải càn khôn định đoạt hết rồi .
Nên tháng ngày qua chìm trong vòng mê muội .
Từng khuya bỗng thương giấc mộng chập chờn .
Có lẽ nào hồn Tôi đã sa vào địa ngục .
Và đời buồn tênh bên vực thẳm âm u .
Để từng đêm chong đèn mê mải …
Viết vẩn vơ như một kẻ vô hồn ?
Có lẽ nào tìm ra điều giải thoát .
Trong từng lời kinh nơi góc nhỏ Chùa xa …
Mà sao theo làn hương thanh thoát .
Nghe niềm đau nhức buốc triền miên .
Có lẽ nào từng ngày trong quán nhỏ .
Tìm thấy niềm tin cả ngàn sau .
Để khi nghe giọt buồn lả tả
Thấy xót xa theo giòng nhạc vỗ về .

Có lẽ nào trên từng ngày phố nhỏ .
Em sẽ đi về không một thoáng bâng khuâng ?
Không chút nghĩ suy trong nỗi bình yên vụng dại .
Không mong chờ một kẻ đón đưa ?
Những điều băn khoăn trong khoảng đời đã mất .
Tìm thấy nơi đâu cho vơi hết muộn sầu ?
Niềm khát vọng trong chuỗi ngày con gái .
Có còn không khi bước vội qua cầu ?
Và có lẽ những đêm dài thao thức .
Giấc ngủ không tròn .
Đời ngỡ sẽ bình yên .
Trong nhớ nhung ai không thẩn thờ tê tái .
Rồi hồn hoang trống vắng lạnh lùng .
Có lẽ tất cả mọi điều không bao giờ thật .
Khi vết son kia ngày mai sẽ phai tàn ?
Sau tấm lụa hoàng hoa .
Che đậy từng khuya khao khát .
Thì hỡi ơi !
Ai nói thật bây giờ ?
Cái ảo giác đánh lừa tôi đấy thôi .
Bỡi những niềm đau đã có đủ rồi !
Băn khoăn thoáng qua .
Đừng bao giờ giử lại .
Cho một ngày buồn chợt xa xôi .
Cái triết lý vẩn vơ .
Theo từng dòng sông khô cạn .
Phơi bày cho đời .
Da thịt tàn phai .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Rồi tất cả chôn theo vào huyệt lạnh .

Để ngàn sau là một bãi hoang tàn .
Khúc 15 . Nói với mình .
Khi người ta nuôi hồn mình .
Bằng quả cay trái đắng .
Chất thơ nẩy mầm từ cội đất buồn đau .
Khi người ta giết hồn mình .
Bằng lọc lừa , cơm áo .
Chất thơ xưa đã chết tự bao giờ .
Những gì Anh biết .
Không phải là thơ tình đâu em nhé !
Bởi vây quanh hồn xưa .
Là nghiệt ngã muộn phiền .
Nên em hiểu Anh từng ngày bối rối .
Là lúc vụng về của một tình nhân .
Khi người ta yêu nhau .
Thường vẫn dùng những lời hoa mỹ .
Nhưng Anh yêu Em .
Lời lẽ thật lạ kỳ !
Và điều đấy đâu có gì lạ phải không em ?
Khi từng đêm ta đón nhau về .
Khi từng đêm ta ngồi quán nhỏ .
Khi từng đêm ta lặng lẽ bên nhau .
Để có từng phút giây như thế .
Đâu giản đơn như đời đã cho mình .
Nên ta yêu thời gian hò hẹn .
Khi chia tay là lắng đọng từng giây .
Và ta cũng giật mình khi nhìn lại .
Ba mươi năm .
Đã hết tự bao giờ .
Ta đâu có thể lật lại từng chương sách .

Đã đọc theo tháng năm .
Và mới hôm qua .
Người ta đã sống và làm nên sự tích .
Từ trên đỉnh cao .
Từ dưới bùn đen .
Còn ta sống chẳng làm nên tích sự .
Ru hồn theo một cơn lốc vẩn vơ !
Khi đọc từng lời trong mắt em nhắn gửi .
Anh bỗng hiểu mình còn ôm nỗi vu vơ .
Khi từng ngày tìm đến nhau trong khoảng dài xa cách
Anh chợt buồn hơn thời gian lắng đợi chờ .
Và Anh chạy vòng vòng đến bao giờ mỏi .
Thì cái đích là điểm nào trong vòng đời…
Quá mông lung !
Quanh Em .
Là những ngọt ngào hứa hẹn .
Thì Anh có nghĩa gì đâu ?
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Sau cơn lốc đau buồn !
Nỗi khốn khó trong từng ngày qua tháng lại.
Cho Anh bỗng mong .
Đời sẽ nổ tan tành .
Tất cả thành từng sợi khói mong manh …
Khúc 16 : Nguyền rủa đời mình !
Cơn mưa cơn nắng.
Từng ngày qua góc rừng xa lặng lẽ .
Và cuộc đời buồn tênh .
Cứ mỏi mòn trôi trên sỏi đá đến ngày nao ?
Rồi khi thức giấc giữa khuya .
Ngỡ ngàng trong trăng treo trên ngàn cây xào xạc .

Mới hay trong cơn mơ mình khóc tự bao giờ .
Trong cơn mơ mình đã thốt từng lời nguyền rủa .
Cho mới hôm qua vội vã chọn nấm mồ !
Từng ngày lặng im để mòn mỏi sống .
Đi đi , về về .
Như chiếc bóng giữa rừng khuya .
Và tiếng thơ cứ muôn đời não ruột .
Khi từng khuya chong đèn viết vu vơ .
Và tiếp nối từng ngày thực đêm mơ .
Hồn tái tê muôn kiếp hững hờ !
Từng tiếng thở dài đong đầy ngao ngán .
Rồi từng cơn mơ .
Tiếp nối những cơn mơ .
Từng ngày sống trên tảng băng lạnh giá .
Trong nấm mồ nghe tiếng khóc nỉ non .
Trong ngục thất hảm giam hồn trần tục .
Trong một nỗi hoang đàng .
Trong một nỗi mải mê .
Đã chán ngấy những lời thỏ thẻ .
Muốn buồn nôn từng giọng lưỡi ân tình …
Nhưng lưới đời đâu dễ một ngày buông thả .
Thì từng đêm hồn thơ còn mãi …đi hoang .
Hạnh phúc .
Nhỏ nhoi trong từng cơn mộng .
Trong từng giọt đắng giữa đêm khuya .
Trên từng ngày lang thang .
Đường khuya vắng vẻ .
Trên từng ngày vòng tay ấm tình nhân .
Hạnh phúc !
Vỗ về ru từng nỗi chết ,

Đong đưa theo làn khói nhạt nhòa .
Thì vở kịch không hay .
Vẫn từng ngày tiếp diễn .
Từng hồi đi qua
Là những điều phi lý trớ trêu !
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Tình nhân hỡi !
Muôn đời vẫn còn dấu mặt .
Giữa ngàn con mắt trần gian .
Giữa vạn chuyện thị phi .
Thì mới hiểu .
Hạnh phúc đâu giản đơn như đời vẫn nghĩ …
Mầm sống yêu thương .
Đâu dễ nảy sinh .
Từ tâm hồn chết hôm qua …
Và vở kịch hiện sinh .
Ngày qua ngày đơn điệu .
Rồi từng khuya .
Tự nguyền rủa đời mình …
Khúc 17 . Có những con đưòng …
Có những con đường .
Đưa người đi tìm một miền quá khứ .
Khi vết lăn dài mê muội .
Đến niềm đau .
Thì con đường xưa bỗng chốc hóa diệu kỳ …
Đã có con đường rất lạ .
Đưa người đi đến từng góc rừng xa .
Khi mỏi bước trên khoảng đời mê mải .
Con đường nào .
Cũng chẳng dễ dàng ra !

Có những con đường .
Ôm chân bụi đỏ .
Xa mịt mù .
Lưu đày một hồn thơ …
Chẳng có con đường nào đưa người đến bến mơ .
Khi từng đêm chong mắt thức mong chờ .
Chẳng có con đường nào đưa về cầu mộng .
Khi trong hồn là khoảng trống hư không !
Có những con đường .
Đi hoài đến thân thương .
Dẫu sỏi đá , không đèn …
Nhưng vẫn đầy hơi ấm tình nhân .
Có những con đường .
Mong cho thêm dài trong đêm hò hẹn .
Bóng đôi tình nhân .
Thêm gầy …
Trong từng ngày còn mãi chia xa .
Có những con đường .
Đi vu vơ .
Đêm cuối tuần thứ bảy .
Mong gặp Người .
Giữa phố xá xôn xao !
Đời Ta đã đi trên những con đường khờ khạo .
Con đường nào .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Còn in dấu chân qua ?
Có một con đường chỉ một lần lê bước .
Khóc thiên thu .
Tự cổ chẳng ai tìm !
Và con đường ta đến chiều êm ả .

Tiếng ngàn xưa và tiếng cả ngàn sau .
Hởi con đường ngày mai ta lê gót !
Hãy mọc lên từng cội sầu đau …
Anh và Em .
Đang đi trên con đường có muôn ngàn lưới bủa .
Nên mong ngọn đèn kia .
Hãy tắt lúc ta qua …
Và mong khi đưa em về ngõ vắng .
Ngõ hãy tối thêm .
Cho ta còn mãi trong nhau .
Anh và Em .
Đi hoài con đường này đến bao giờ mỏi ?
Để dừng chân .
Tìm góc nhỏ dung thân .
Để trái đất nẩy mầm sau ngàn hơi thở .
Để tiếng trẻ thơ .
Ru ngày tháng bơ thờ …
Khúc 18 . Thay lời cuối
Khi đến một miền xa lạ .
Tôi không một lần mặc cả với đời đâu .
Bởi hiểu rất rõ từng lời lừa lọc .
Thì băn khoăn chỉ riêng với nỗi niềm.
Hơn ba mươi năm .
Đủ chắt chiu thành bi khúc .
Khúc cho tình nhân .
Và khúc cho đời …
Hơn mười năm trời mê mải .
Không một ngày bình yên .
Không một phút tịnh lòng .
Đời đưa đẩy trên từng con đường mê muội .

Thì biết trả lời sao .
Cho nỗi hồn chết hôm nao !
Và nó .
Số phận trớ trêu ở đâu rơi xuống !
Quanh quẩn bên tôi .
Theo từng ngày tháng muộn phiền .
Theo từng long đong
Trong nửa đời quán nhỏ .
Trên từng con đường hò hẹn vu vơ .
Trong từng khuya tỉnh giấc bâng quơ .
Và cứ thế .
Đời già theo từng góc rừng xa .
Tình nhân buồn hơn năm tháng nhạt nhòa .
Bạn bè xa dần trong đời cơm áo .
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Còn lại vẩn vơ .
Một nấm mồ hoang .
Và tất cả những điều phi lý .
Cứ bình thản trôi qua . Từng năm tháng dật dờ .
Cứ lặng lẽ đếm nhịp tâm hồn hấp hối .
Cứ dày vò cơn đau .
Đến buồn nôn …
Không phải bỗng dưng tôi thốt lời nguyền rủa .
Cuộc đời đang lên cơn sốt .
Điên cuồng .
Trong muôn vạn kẻ say .
Biết ai có một niềm đau lớn ?
Kể lể trong mơ
Rồi ngày đến hững hờ .
Và mặt trái đâu xa .

Phía sau lưng là quá khứ .
Là cơn đau .
Rồi cơn say .
Vây quanh chuyện tình xưa .
Để có những phút giây mong hồn trống vắng .
Đốt lửa giữa rừng .
Nghe tiếng vọng ngàn sau .
Không phải bỗng dưng .
Muốn đến cõi phật ngồi tỉnh tọa .
Nghe tiếng cầu kinh .
Hồn thấy rưng rưng .
Không phải một ngày .
Nhớ hết cả khoảng đời rong ruổi .
Đếm hết từng vết đâm trên trái tim mình !
Đâu phải ai cũng dễ dàng cảm thông .
Một tâm hồn túng quẩn .
Đã bán cho quỷ dữ hôm nao .
Tâm linh một kiếp đời .
Và nhân loại ai cùng chia một chất .
Mới hiểu rằng .
Ừ ! Ra thế , tại đời cho !
Có cơn lốc hôm nao .
Mới nghe từng khuya hồn khẻ thì thào .
Có tình nhân muôn đời lặng lẽ .
Mới yêu từng con đường vắng vẻ trong nhau .
Cái trứng nở ra tôi .
Không đầy ngày đầy tháng ?
Có lẽ
Càn khôn .
Nhắm mắt làm ngơ .

Khi từng khuya hồn tôi bỗng vu vơ !
Và có lẽ .
Tình nhân muôn đời dấu mặt .
Cho bi khúc thêm dài .
Hồn thơ hoài quay quắt giữa trần ai …
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn
Ngàn năm sau .
Ai sẽ qua những con đường phai lối ?
Còn gặp chăng .
Dấu tích một chuyện tình .
Từng viên sỏi bên đường .
Từng chiếc lá vàng hóa thạch .
Có lẽ sẽ vui lòng làm chứng tích .
Sẽ đọc lại từng chương
Chuyện tình khốn khổ năm nao …
Ba mươi năm …
Không làm nên sự tích .
Mười năm trời .
Từng ngày đếm long đong .
Và có khuya nghe thoảng trong mơ .
Từng lời thơ buồn vạn cổ .
Bi khúc …
Của đôi tình nhân …
*****
Viết xong tại Ban Mê Thuột
Ngày 9 tháng 7 năm 1984
Hoài Nguyễn
Bi Khúc Của Đôi Tình Nhân – Trường Ca – Hoài Nguyễn

×