Tải bản đầy đủ (.doc) (114 trang)

Các CEO Việt nổi tiếng nhất ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.22 MB, 114 trang )

 !"#
$%&'#() )"*"+,-
&./01(
CEO Là gì?
CEO là viết tắt của từ Chief Executive Officer, với nghĩa là Tổng giám đốc hoặc
"Giám đốc điều hành" là chức vụ điều hành cao nhất của một tập đoàn, công ty hay tổ
chức, phụ trách tổng điều hành một tập đoàn, công ty, tổ chức hay một cơ quan. CEO
ở Việt nam thường là chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm luôn giám đốc
Hành trình giấc mộng CEO
Ngô Ngọc Nga đã có 6 năm để đi từ vị trí nhân viên lên vai trò phó tổng giám đốc
Công ty Phan Nam Monte Rosa kiêm giám đốc điều hành (CEO). Chị đã ghi lại nhật
ký hành trình biến giấc mộng CEO của mình thành hiện thực
Tại sao người ta có thể làm được? Tháng 8/2002: Tốt nghiệp đại học, mình sẽ phải đi
làm, sẽ bắt đầu công việc như thế nào nhỉ? Ngày nào đọc báo, cũng thấy giới thiệu về
những doanh nhân thành đạt. Tại sao người ta giỏi thế, không cần vốn, không cần
người đỡ đầu, tự xoay trở mà cũng vươn lên làm giám đốc, chủ doanh nghiệp? Mình
sẽ phải làm gì để có thể giỏi như họ. Thôi thì bắt đầu như mọi người, xin việc ở một
công ty.
Tháng 8/2004: Mình đã làm việc ở công ty máy tính này hơn năm rồi. Nếu cứ cần
mẫn và tỉ mỉ với nhiệm vụ, mình sẽ làm rất giỏi, nhưng chẳng có thể học thêm được
gì mới. Hôm nay mình nghe nói Công ty Phan Nam đang cần tuyển người, sẽ nộp
đơn xin việc xem sao. Mình sẽ xin việc ở vị trí nào đây: nhân viên kinh doanh, nhân
viên phòng marketing, nhân viên phòng quảng cáo… hay là xin làm thư ký, hoặc làm
trợ lý tổng giám đốc để có cơ hội gần gũi với những người điều hành, để được học
nhiều hơn? Hy vọng là với sự nhanh nhẹn (má hay nói vậy) và chịu khó của mình,
người ta sẽ nhận.
Tháng 5/2005: Không ngờ là mình học nhiều và nhanh đến thế, dù quá mệt và chẳng
còn thời gian cho bản thân. Làm trợ lý tổng giám đốc mà buổi sáng phải vào công ty
1
từ 7 giờ, buổi chiều phải làm đến hết việc mới về, có lúc ra khỏi văn phòng mỏi nhừ
cả người, váng cả đầu. Lâu lắm rồi mình chẳng có thời gian đi shopping, đi xem


phim, đi karaoke với bạn bè. Thế nhưng mình cảm thấy vui lắm, học được cách suy
nghĩ, cách tổ chức công việc, cách nhìn nhận vấn đề từ người đứng đầu công ty. Mình
thật vui mà cũng thật lo vì “sếp tổng” đã tin tưởng và quyết định giao cho mình trách
nhiệm của trưởng phòng kế hoạch. Từ giờ trở đi, mình sẽ theo sát cô giám đốc điều
hành, để học ở cô cách tổ chức công việc, cách cư xử với mọi người, rồi còn phải xếp
giờ đi học thêm nhiều môn nữa…
Học là phải nhớ
Tháng 2/2006: Cô giám đốc điều hành cho biết sắp nghỉ việc, và cô ấy đề nghị mình
sẽ vào vị trí giám đốc điều hành thay thế. Trời ạ, làm sao mình đảm đương nổi. Làm
việc hai năm, mình chỉ có ưu điểm duy nhất là chịu khó lắng nghe và ghi chép, những
gì các cô, các chú đã nói, đã chỉ dẫn và không bao giờ làm sai. Từng tình huống giao
tiếp, từng câu nói trong hành xử công việc với người trên, với đối tác, với cấp dưới
mình cũng ghi và nhớ. Các sếp nhận xét là tuy chưa sáng tạo, chưa có thâm niên kinh
nghiệm, nhưng với sự năng động, tháo vát và chịu khó, mình có thể vào được vai trò
CEO.
Tháng 3/2007: Vậy là mình đã làm được, mình đã trở thành CEO của công ty có trên
100 nhân viên. 6 tháng qua mình chia quỹ thời gian cho việc học hành, việc quản lý
còn chưa hợp lý lắm, cần dành thời gian nhiều hơn nữa để học kiến thức về CEO,
quản lý tài chính, quản lý nhân sự… cũng may mình đã học các kiến thức cơ bản để
làm việc, bây giờ học thêm về vai trò quản lý nữa cũng dễ tiếp thu. Mình tự biết hạn
chế của mình là còn quá trẻ, nên khi gặp đối tác họ thường xem mình là “còn nhỏ”
làm mình thiếu tự tin. Cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa. Mình sẽ giỏi hơn, vì có
lợi thế là trẻ mà.
Tháng 8/2007: Mình vừa nhận được quyết định làm phó tổng giám đốc công ty. Gần
bốn năm ở Phan Nam Monte Rosa, mình đã thấy nhiều nhân viên làm việc chưa đầu
tư hết khả năng của họ, nhiều người được giao việc chưa xong đã về… Mình sẽ tiến
hành cuộc cách mạng: thay đổi và cải cách các bộ phận, thay đổi cách trả lương để
thu hút chất xám, quy định trách nhiệm cụ thể cho từng nhân viên đi đôi với chế độ
họ được hưởng…
Theo Sài Gòn tiếp thị

2
Dương Thị Bạch Diệp - Diệp Bạch Dương
Khi đi tìm hiểu tư liệu viết phóng sự này, tôi đã gặp bà Dương Thị Bạch Diệp –
Giám đốc Công ty TNHH Địa ốc Diệp Bạch Dương (thường gọi là bà Bạch
Diệp). Người phụ nữ nổi tiếng vừa sở hữu chiếc xe Rolls-Royce siêu sang nhất
Việt Nam, trị giá tới hơn 23 tỷ đồng. Song qua câu chuyện kể, rất nhiều lần bà
Bạch Diệp phải lấy khăn lau nước mắt.
Bà nói, để có được cuộc sống như hôm nay, đã nhiều lúc bà phải “ăn chay, niệm
Phật”… phải “nhịn đói nhịn khát” và, đã có thời gian phải đương đầu với cả chốn lao
tù, rồi “mũi tên, hòn đạn” nữa. Biết bao sóng gió cuộc đời truân chuyên với người
phụ nữ này… Bà đã phải làm đủ thứ nghề để kiếm sống.
Song tất cả gian nan khổ ải ấy, người con gái đất võ Bình Định cứ lừng lững đứng
lên, bà như cây bạch dương xanh thắm giữa gió ngàn. Trước thương trường của tháng
ngày đổi mới, bà càng khẳng định được vị thế của mình, từ hai bàn tay trắng trở
thành người phụ nữ thành danh, nổi tiếng, làm chủ nhiều bất động sản có giá trị lớn
tại TP Hồ Chí Minh.
Tuổi thơ và những kỷ niệm khó quên ở miền Bắc
Câu chuyện đầu tiên bà Bạch Diệp kể cho tôi nghe là những năm tháng tuổi thơ trên
quê hương miền Bắc. Bà Diệp sinh năm 1948 tại thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình
Định. Năm 1954 – khi ấy ông Dương Thâu (SN 1926, ba sinh ra bà Diệp) là Thị đội
trưởng TP Quy Nhơn. Bà Diệp là một trong số con em cán bộ miền Nam được chọn
cho ra miền Bắc học tập. Vào những năm 1964 – 1965, giặc Mỹ bắt đầu leo thang
đánh phá miền Bắc, năm 1964 Trường học sinh miền Nam số 13 tạm thời giải tán, bà
chuyển về ở nơi gia đình, học cấp 3 ở Trường Thái Phiên, Hải Phòng.
Cũng như bao học sinh khác, bà thấu hiểu cuộc chiến tàn khốc do đế quốc Mỹ gây ra
ở cả hai miền Nam – Bắc. Những tiếng kẻng báo động, tiếng bom đạn và máy bay
Mỹ gầm rú… và cảnh sơ tán, trú hầm… đến bây giờ nhắc lại, bà Diệp vẫn như còn
cảm thấy rất gần. Sơ tán về Trường cấp 3 Kim Thành, Hải Dương (lúc ấy bà Diệp
đang học lớp 10 hệ 10/10) dù còn nhỏ tuổi, là học sinh ở miền Nam ra, song cô gái
Bạch Diệp đã nếm đủ vị đắng, ngọt của cuộc đời.

3
Bà Bạch Diệp nhớ lại: “Những năm tháng chiến tranh, miền Bắc là hậu phương cho
tiền tuyến và khó khăn thiếu thốn đủ bề nhưng Đảng và Bác Hồ cũng như đồng bào
miền Bắc luôn dành cho học sinh miền Nam những điều kiện tốt nhất cả trong cuộc
sống cũng như trong học tập… Nhiều câu chuyện “nhường cơm sẻ áo đến bây giờ
mỗi khi nhớ lại không sao cầm nổi nước mắt”… Trong rất nhiều câu chuyện bà Bạch
Diệp kể về tháng ngày sống ở miền Bắc, bà còn nhớ như in chuyện khi đã có chồng,
sinh con, có lúc phải đi mót khoai về ăn.
Bà Bạch Diệp xúc động nói: “Vào năm 1972, khi ấy đói khủng khiếp. Tôi sinh cháu
Nguyễn Thị Châu Hà, nhiều khi nhà nghèo quá, không có gạo, phải ăn củ sắn, khoai
lang thay cơm. Nhiều bà mẹ miền Bắc thấy tôi là con gái miền Nam, ai cũng thương.
Các bà, các mẹ thường đến an ủi, cảm thông, song tất cả ai cũng nghèo nên về vật
chất chẳng giúp đỡ nhau được gì. Nhưng chính cái tình, cái nghĩa cao cả ấy, đã giúp
mẹ con tôi vượt qua nhiều thử thách, khó khăn…”.
Chuyến đi B và những ngày đầu vượt lên số phận
Đến bây giờ, có rất nhiều thông tin đồn thổi về người phụ nữ nổi danh này với những
thật hư khác nhau, nhưng tất cả đều không đúng sự thật. Điều đầu tiên phải khẳng
định ngay là bà Bạch Diệp được học hành tử tế. Thời bao cấp bà đã có nhiều năm tiếp
cận nghề buôn bán kinh doanh, mà kinh doanh trong nhà nước hẳn hoi chứ không
phải mua gian, bán lậu.
Năm 1971, khi đã tốt nghiệp Trường Đại học Ngoại thương Hà Nội, vừa ra trường bà
Bạch Diệp được điều về nhận công tác tại Chi nhánh Thủ công Mỹ nghệ Hải Phòng.
Qua thời gian thử việc, trải nghiệm thực tế, lãnh đạo chi nhánh thấy tính bà kiên định
và trung thực nên phân công cho bà làm cán bộ lao động tiền lương. Bà Bạch Diệp
tâm sự, những năm chiến tranh là sinh viên Trường Đại học Ngoại thương, bà chưa
dám nghĩ nhiều đến chuyện bán buôn sau này.
Nhưng khi về làm việc ở Chi nhánh Thủ công mỹ nghệ, làm cán bộ lao động tiền
lương nhưng bà rất mê hàng hoá trang trí nội thất, nhất là vôi ve ngành xây dựng. Đã
nhiều lần bà theo ba đi ra cảng giao hàng (ba bà Diệp là cán bộ mậu dịch đối ngoại
Hải Phòng, thuộc Bộ Ngoại thương), gặp gỡ và tiếp xúc với rất nhiều khách hàng bà

biết chữ tín trong thương trường là vô cùng quan trọng.
Trong khi đã có chồng, hai con và đã yên bề gia thất nơi đất Cảng, đùng một cái cuối
tháng 1 năm 1975 bà Bạch Diệp hay tin chuẩn bị lo sắp xếp gia đình để đi B (vào
Nam). Bà vừa nói đến đây, tôi thắc mắc ngay: Vì sao bà đang làm trong ngành Ngoại
thương, đã có chồng con, hơn nữa là phụ nữ, biết đánh đấm gì mà lại đi B?
Hiểu ý tôi, bà Diệp cười vui: “Nói là đi B cho oai vậy thôi chứ thực ra là đi theo tàu
biển chở vũ khí, súng đạn và một số nhu yếu phẩm chuẩn bị cho chiến trường miền
Nam… Đoàn của chúng tôi đi chủ yếu là bộ khung để vô tiếp quản vùng giải phóng
B2…”. Qua câu chuyện tôi biết, dù tuổi thơ của bà phần lớn là sống ở nhiều nơi trên
miền Bắc, song trong sâu thẳm từ đáy lòng bà vẫn ngày đêm đau đáu nhớ về khúc
ruột miền Trung. Chính vì thế mà sau khi được tổ chức thông báo, bà sẵn sàng xuống
tàu vào Nam. C
4
huyến tàu TV1 của Công ty Vận tải biển Việt Nam xuất phát từ Cảng Hải Phòng vào
tối ngày 27/3/1975. Buổi chia tay với thành phố Cảng không chỉ có chồng, con và
người thân. Trước lúc xuống tàu, bà đã không cầm nổi nước mắt khi những kỷ niệm
vùng đất Cảng thân yêu đã bao năm gắn bó, chở che bom đạn cho gia đình bà. Bà thú
thực rằng phải can đảm lắm mới dứt ra mà đi được bởi cái tình nghĩa bao dung, rộng
lớn ấy.
Sau ba ngày đêm lênh đênh trên sông, biển, khi tàu đã vào đến hải phận miền Trung
bà mới biết được chiến trường miền Nam đang thắng lớn. Miền Nam sắp giải phóng.
Mỗi lần nghe bản tin của Đài Phát thanh tiếng nói Việt Nam, anh chị em trên tàu ai
nấy đều cảm kích, phấn chấn, mong từng phút, từng giờ được đặt chân lên đất Mẹ.
Tối 29/3/1975, khi tàu vào đến địa phận Đà Nẵng cũng là lúc tất cả mọi người trên
tàu hay tin Đà Nẵng đã giải phóng. Mọi người hò reo chờ đợi từng phút khi tàu cặp
Cảng Sơn Trà (Đà Nẵng). Sau hơn 20 năm xa cách, đặt chân đến mảnh đất miền
Trung… bà thầm cảm ơn biết bao người đã anh dũng hy sinh, hoặc phải bỏ lại một
phần xương máu ở chiến trường để có được giờ phút nghẹn ngào vì vui sướng khi
quê hương đã độc lập, tự do. Nhưng cũng chính những năm tháng sau chiến tranh ấy,
không biết bao đắng cay và có cả tai ương đã giáng xuống đầu bà.

Những tai họa khủng khiếp đến không ngờ…
Càng đi sâu tìm hiểu về cuộc đời nữ doanh nhân Dương Thị Bạch Diệp, tôi càng
thêm những bất ngờ về cuộc đời truân chuyên của bà. Cho dù bây giờ bà đã thành
danh trở thành “triệu phú đô la” nhưng cái quá khứ ngập tràn chông gai ấy có mấy ai
biết được tại An Giang bà đã từng bị bọn tham nhũng, trộm cắp thuê tên sát nhân nã
cả băng đạn AK vào mình. Câu chuyện có thật “một trăm phần trăm này” thoạt nghe
ai cũng phải ớn lạnh, nổi da gà.
Sau khi từ Tổng kho Trung Trung Bộ (có trụ sở tại Bình
Định) bà Bạch Diệp về quê chồng, công tác tại Công ty
Vận tải thủy An Giang. Khi ấy đất nước mới giải phóng,
kinh tế còn nhiều khó khăn, đặc biệt là mặt hàng xăng
dầu. Công ty Vận tải thủy An Giang có mấy cặp xà lan
chở xăng dầu.
Cũng vì hám lợi mà không ít kẻ đã bán rẻ danh dự, câu
kết với số cán bộ, công nhân viên biến chất bòn rút của
công, trộm cắp xăng dầu của Nhà nước. Là một cán bộ có
uy tín của Công ty, bà Bạch Diệp đã được rất nhiều quần chúng tốt phản ánh nạn ăn
cắp xăng dầu trên xà lan.
Đầu tháng 6/1978 bà hay tin 2 chiếc xà lan chở xăng, dầu của Công ty bị chìm. Lúc
đầu mọi người ai cũng nghĩ là do sự cố kỹ thuật nên xà lan bị thủng vỡ, đây là sự cố
ngoài ý muốn.
Bà Bạch Diệp nhớ lại: “Lúc đầu tôi cũng tin đây là sự cố. Nhưng xâu chuỗi lại những
sai phạm trước đó, tôi thấy có điều gì không ổn. Chính vì vậy nên tôi đã cất công đi
Người phụ nữ sở hữu
chiếc xe trị giá 23 tỷ đồng
5
xác minh, gặp một số quần chúng cùng đi trên xà lan, tìm rõ nguyên nhân sự việc.
Cuối cùng kết quả đúng như tôi dự đoán, đây không phải là sự cố kỹ thuật, hay tai
nạn bất ngờ mà chính một số thủy thủ trên tàu câu kết với bộ phận giám sát hàng hóa
đã hút hết xăng đem bán, sau đó chúng đục xà lan cho dầu nhớt dơ chảy ra… hòng

hủy tang chứng…”.
Khi sự việc bị bại lộ, một số đối tượng sợ bà Bạch Diệp tố cáo nên đã thuê người giết
hại bà. Vào 2 giờ chiều ngày 9/6/1978, bà Bạch Diệp vừa bước vào phòng làm việc
thì gặp Tô Văn Hùng là nhân viên bảo vệ Công ty xách khẩu súng AK chạy vào, như
một tên cướp táo tợn, không nói không rằng hắn lạnh lùng giương súng siết cò…
hàng loạt tiếng nổ chát chúa vang lên khiến bà Diệp choáng váng đổ vật ra nền nhà.
Sau giây phút hoàn hồn, bà Diệp nhổm dậy. Phát hiện thấy bà Diệp còn sống, tên
Hùng lại lao tới siết cò. May mắn làm sao viên đạn cuối cùng (sau này khám nghiệm
được biết đó là viên đạn AK thứ 20) bị hóc ngay ổ khóa nòng nên bà Diệp thoát chết.
Những kẻ đứng sau vụ án này thuê tên Tô Văn Hùng là nhân viên bảo vệ nã súng giết
bà Diệp, song kẻ sát nhân đã run sợ trước việc làm phi nghĩa nên hắn đã không “hạ”
được mục tiêu như dự định đê hèn. Những viên đạn quái ác ấy đều sượt tóc bà Diệp,
bắn trúng 4 công nhân đang ngồi chờ lãnh lương, cách chỗ bà Diệp ngồi chừng 40 m,
tất cả đều bị gãy xương đùi.
Sau lần hoảng sợ và thoát chết ấy, bà Diệp và gia đình phải đến xin lánh nạn tại Ủy
ban Kiểm tra tỉnh An Giang. Câu chuyện động trời này đã gây xôn xao tỉnh An Giang
và các vùng lân cận. Trong dịp về kiểm tra công tác tại An Giang, hay tin đích thân
đồng chí Đỗ Mười (khi ấy đồng chí Đỗ Mười là Phó Thủ tướng Chính phủ) đã đến
thăm gia đình bà Bạch Diệp, bà Bạch Diệp khẳng định: “Tôi còn nhớ như in lời đồng
chí Đỗ Mười nói với ông Tư Việt Thắng (Bí thư Tỉnh ủy An Giang): “Các anh phải
giải quyết ngay việc này, chứ không thể để cộng sản tị nạn cộng sản như thế này
được…’’.
Để giải quyết khó khăn cho gia đình bà Diệp, Ủy ban Kiểm tra Đảng cũng như một
số ban ngành của An Giang đã tạo mọi điều kiện giúp đỡ gia đình bà Bạch Diệp, ba
tháng sau khi gặp nạn, vợ chồng bà Bạch Diệp chuyển công tác tại Công ty Bao bì
xuất khẩu của Bộ Ngoại thương, đóng tại TP Hồ Chí Minh.
Hai lần bị bắt giam oan…
Đầu tháng 12/1982, đang lúc bà Bạch Diệp và bạn bè đồng nghiệp vui mừng hay tin
bà đã có quyết định bổ nhiệm… thì một lần nữa, tai họa lại ập đến với bà. Hôm đó là
ngày 9/12/1982, khi bà đang có mặt ở cơ quan thì Công an quận Tân Bình đến đọc

lệnh bắt giam bà với tội danh “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản riêng của công dân…”.
Bà Diệp choáng váng. Đến khi gặp cán bộ xét hỏi, bà Diệp mới vỡ lẽ rằng, bà làm ơn
đã mắc oán. Nội dung chỉ đơn giản là sự quen biết với một người bạn thân của ba bà
Diệp. Ông ấy có người cháu biết mối quan hệ của bà Diệp ở Sài Gòn nên đã thông
qua bà Diệp nhờ nhập hộ khẩu cho mình vào TP Hồ Chí Minh. Nghe lời anh này, bà
Diệp đã viết giấy có nhận của anh ta 13.000đ (trị giá gần 1 chỉ vàng) để bà Diệp đưa
cho người giúp đỡ, gọi là chi phí tiền, trà nước…
6
Khi những người quen cho biết không thể lo được cho người cháu kia, bà Diệp đã
nhiều lần gặp anh ta xin trả lại số tiền trên, song anh ta nhất định không nhận. Một
lần nữa bà Diệp lại đến năn nỉ những người quen cố gắng giúp và toàn bộ số tiền
13.000đ ấy, bà Diệp đưa hết cho họ. Khi đã được nhận vào làm việc ở Công ty Xây
lắp ngoại thương và sắp có hộ khẩu, người cháu của ông bạn ba bà Diệp vội đến gặp
bà. Vì anh ta sợ khi xong việc sẽ phải đưa giấy nhận giữ 13.000 trả lại cho bà Diệp
nên anh ta nại ra việc mất giấy, yêu cầu bà Diệp viết lại giấy lần 2 (vẫn nội dung như
trước).
Vì tin người và nghĩ rằng mình không vụ lợi nên bà Diệp đã viết giấy. Song sau đó
anh ta cầm tờ giấy này làm bằng chứng tố cáo bà Diệp với Công an Tân Bình.
Quá trình điều tra, khi xác minh, biết rõ bản chất sự việc, bà Diệp vì tin người, nể
nang bạn bè mà ra tay lo giúp chứ mảy may không hề có vụ lợi, hay chiếm đoạt tiền
bạc của người khác, chiều 3/2/1983 (tức chiều 30 Tết) bà Diệp được tạm tha và sau
đó là quyết định miễn tố, trả tự do cho bà Diệp.
Bị tạm giam 2 tháng 15 ngày về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản của công dân” rồi
được minh oan nhưng nào có mấy ai hiểu được. Bà Diệp thở dài. Thấy bà vẫn còn
mặc cảm về cảnh tù tội, tôi mang chuyện làm ăn, kinh doanh ra đàm đạo với bà. Như
lại gặp phải mồi lửa, bà đứng phắt dậy: “Chuyện kinh doanh, chuyện của doanh nhân
ư? Khoan hãy nói đến. Anh là nhà báo Công an hỏi kinh doanh tôi kể cho anh nghe
câu chuyện này cũng liên quan đến kinh doanh, nhưng nó lại là chuyện tôi bị… tù
oan lần nữa đấy. Tôi sém bị mù vì hơn 6 tháng nằm tại trại tạm giam…”. Bà Bạch
Diệp thuật lại câu chuyện này như đã thuộc lòng.

Vụ việc liên quan đến hợp đồng mua bán nhà 37 Nguyễn Thị Diệu (NTD). Hợp đồng
được lập vào ngày 30/7/1993. Trong rất nhiều đơn thư kêu cứu lúc bấy giờ, bà Bạch
Diệp đều khẳng định: Hai bản hợp đồng mua bán nhà 37 NTD là sự lừa lọc, chỉ vì tin
người mà bà đã đặt bút ký: “Bấy giờ mỗi khi đọc lại 2 hợp đồng này tôi chỉ muốn
chạy ra đường mà không cần biết trước mặt mình là cái gì, vì đó là 2 hợp đồng lừa
đảo mà tôi tin người nên đã ký…”. Bà Bạch Diệp nói.
Điều oái oăm thay, bà Bạch Diệp đã phải mất không số tiền quy ra vàng lên đến hàng
trăm lượng vàng, nhưng ngày 12/11/1994, bà Diệp lại bị bắt giam. Bà Bạch Diệp
ngồi lặng hồi lâu, nước mắt ứa ra: “Em cứ hình dung xem, người ta lừa chị, lấy của
chị hàng trăm lượng vàng. Chị phải cắn răng chịu đựng. Tưởng mọi việc yên ổn ai dè
tai họa ập xuống”. Hơn 6 tháng bị tạm giam, bà Bạch Diệp khóc sưng húp mắt. Hằng
đêm bà réo gọi tên con… kêu oan và lại cầu trời, niệm Phật… Thế rồi, điều tra mãi
không tìm được bằng chứng gì phạm tội, ngày 23/5/1995 bà Bạch Diệp nhận được
quyết định trả tự do.
Con đường lập nghiệp
Trong số đại gia ở các tỉnh, thành phía Nam, chẳng mấy ai không biết đến bà Bạch
Diệp. Nhưng những người nổi tiếng ăn chơi sành điệu thì vừa rồi phải giật mình khi
hay tin bà Giám đốc Diệp Bạch Dương dẫn về “con xe” Rolls-Royce mới cáu cạnh
với biển số “tứ quý 7″ đắt tiền và sang nhất Việt Nam. Có người nói rằng bà chơi
7
ngông vậy thôi, chứ cái công ty gia đình chưa đến chục người mà đã có đến 6,7 chiếc
xe ôtô loại sang rồi thì việc mua thêm chiếc Rolls Royce rõ là chuyện lãng phí. Trái
với luồng thông tin trên, giới buôn bán bất động sản ở TP Hồ Chí Minh đa phần cho
rằng: “Bà Diệp có mua đến cả chục chiếc Rolls Royce cũng chẳng thấm vào đâu so
với những tài sản kếch sù mà bà đang làm chủ…”.
Kể về tài sản, về sự giàu có của bà Bạch Diệp theo như cánh báo chí chúng tôi hay
nói: “Có mà kể cả ngày…”. Điều tôi quan tâm tìm hiểu chính là cái sự bắt đầu, giai
đoạn tay trắng mà bà Bạch Diệp gây dựng cơ đồ kia. Hẹn tới hẹn lui, cuối cùng bà
Bạch Diệp cũng dành cho tôi khoảng thời gian, tuy không nhiều nhưng cũng đủ hiểu
về cuộc đời bà. Như đã nêu ở phần trên, sau khi bị nhốt giam oan 2 tháng 15 ngày trở

về; bà thấy chán nản và không còn mặn mà chuyện công tác ở cơ quan nữa.
Bà xin nghỉ chế độ chính sách. Bà Bạch Diệp nói: Ở nhà mãi cũng chán. Nhìn trước
ngó sau tài sản chỉ có vài vật dụng cũ cùng căn hộ chung cư 72/lầu 2 Ký Con,
phường 19 – nay là phường Nguyễn Thái Bình, quận 1, TP Hồ Chí Minh. Nhiều lần
ngược xuôi các con đường trung tâm Sài Gòn, bà Bạch Diệp cứ mông lung nghĩ hoài
về nhiều căn nhà ở giữa trung tâm thành phố, bán giá rẻ như bèo mà rất ít người mua.
Những căn nhà ấy nếu được nâng cấp, xây mới… chắc chắn khi bán sẽ sinh lợi
nhiều…
Để làm thử, bà về nhà thiết kế, sửa sang ngay chính căn hộ chung cư của mình (đây
là căn hộ do 2 căn ghép lại khoảng 160m
2
). Do có đầu óc thẩm mỹ, lại yêu nghề xây
dựng từ nhỏ nên bà đã sửa chữa căn hộ rất đẹp. Đúng như dự kiến ban đầu, bà Bạch
Diệp bán căn hộ chung cư này với giá 12 lượng vàng.
Cũng trong năm 1984, bà mua ngay căn nhà số 100 đường Trần Hưng Đạo (một
trong những con đường trung tâm thành phố) với giá 4 lượng vàng. 12 lượng vàng
bán căn hộ chung cư Ký Con, vay mượn bạn bè, bà xây căn nhà số 100 Trần Hưng
Đạo lên 3 tầng lầu… tất cả hết 20 lượng vàng. Vừa xây xong, Công ty Savimex đến
mua và bà bán ngay được 80 lượng vàng. Có tiền trong tay, bà mua tiếp căn nhà 92
Trần Hưng Đạo, rồi lại sửa, lại xây và… lại bán. Cứ thế, chỉ trong thời gian ngắn, bà
Bạch Diệp đã mua được nhiều nhà trên đường Trần Hưng Đạo.
Bà Bạch Diệp kể cho tôi nghe liền một mạch chuyện mua, bán nhà. Trong câu
chuyện bà thừa nhận rằng: “Thật không ai tin được, vào thập niên 80 – 90 của thế kỷ
trước, chuyện mua bán nhà cửa lại rẻ mạt và dễ dàng đến thế. Mà thời kỳ bao cấp rất
ít người nghĩ đến chuyện buôn bán kinh doanh bất động sản…”. Có được số vốn
trong tay hàng ngàn lượng vàng, bà Bạch Diệp đến các khu biệt thự trong thành phố,
nếu ai bán nhà, bất cứ lớn nhỏ bà cũng mua ngay. Chính vì những tính toán, đoán
trước được vận hội của đất nước nên khi đất nước đổi mới chuyển sang nền kinh tế
thị trường thì bà Bạch Diệp đã có cả chục năm trải nghiệm qua thực tế rồi.
Bà Bạch Diệp phân tích cặn kẽ tình hình thời cuộc ngay từ những năm khó khăn của

thời bao cấp. Bà triết lý: Khi mọi người đổ xô chạy trốn ra nước ngoài thì bà lại bình
thản đón nhận cuộc sống thực tế. Ngay lúc ấy bà đã tiên đoán rằng: “Khó khăn, gian
khổ như thời đánh Mỹ mình còn thắng được, chắc chắn Đảng và Nhà nước sẽ tìm ra
được lối thoát để người dân no ấm. Họ có chạy trốn vượt biên hay tìm mọi cách ra
8
nước ngoài, sớm muộn cũng phải về thôi. Và trong số ấy, sẽ có nhiều người tìm đến
thuê nhà mở điểm kinh doanh và nhiều người sẽ mua nhà của tôi…”.
Bắt đầu mua, bán bất động sản từ năm 1984, sau hơn 20 năm bà Dương Thị Bạch
Diệp đã trở thành một giám đốc siêu hạng trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản; tại
TP Hồ Chí Minh, hàng chục căn biệt thự, nhiều khu đất vàng thuộc công ty của bà và
các con đồng sở hữu. Có những khu đất bà chuẩn bị xây dựng khách sạn 5 sao trị giá
nhiều triệu đôla. Vì rất nhiều lý do tế nhị, tôi không muốn hỏi cặn kẽ tài sản của bà trị
giá bao nhiêu trăm, bao nhiêu triệu đôla. Tôi chỉ ghi nhận hơn 20 năm ấy, ở một
thành phố năng động và rộng lớn như TP Hồ Chí Minh, một người kinh doanh từng
trải và uy tín như bà, nếu như có đến cả tỷ đôla âu cũng là lẽ thường tình.
Vì tuổi thơ bà đã chịu nhiều lam lũ nên bà rất thấu hiểu cảnh đơn côi, gian khó của
người bất hạnh, người nghèo. Từ những lợi nhuận thu được trong thương trường,
năm nào cũng vậy, bà đều dành tiền, hàng đến tặng những người gặp hoàn cảnh đặc
biệt khó khăn hoặc thông qua các tổ chức xã hội làm từ thiện. Chỉ trong mấy năm gần
đây bà đã dành hàng chục tỷ đồng chia sẻ khó khăn với những người nghèo. Riêng
các chương trình từ thiện do Báo CAND tổ chức bà đã đóng góp hơn 3 tỷ đồng.
Bà Dương Thị Bạch Diệp có kể cho tôi nghe một ý tưởng, có thể nói là rất mới ở Việt
Nam. Từ thực tế cuộc đời mình, đặc biệt là những oan khiên mà bao người gặp phải,
bà muốn bước đầu sẽ dành 200 tỷ đồng xây dựng quỹ, tên gọi cụ thể thì bà chưa
quyết định, song toàn bộ số tiền trên sẽ gửi vào tài khoản, hàng năm trích ra trao giải
cho những “Bao Công” đích thực trong ngành Tư pháp; giải thưởng có thể cả triệu đô
la.
Mặc dù đã bước sang tuổi 60 nhưng bà Bạch Diệp vẫn đang ấp ủ hàng loạt những dự
án tầm cỡ quốc tế và rất khả thi. Bà vui vì bà sống trong gia đình rất hạnh phúc; các
con đều học hành thành đạt từ nước ngoài, nay cùng về giúp bà điều hành công ty. Bà

nói chắc rằng phần bà dành cho các con lớn nhất là sự trải nghiệm trong thương
trường và đức hạnh làm người. Số tài sản lớn ấy, bà sẽ dành phần nhiều cho các hoạt
động xã hội. Khi chia tay, tôi chúc bà mãi mãi như cây bạch dương xanh giữa miền
nhiệt đới và ngày càng làm rạng danh người phụ nữ Việt Nam.
• Theo Xuân Xe (CAND)
Đào Hồng Tuyển - Tuần Châu Hạ Long
9
(VietNamNet) - Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến ông Đào Hồng Tuyển, tôi lại nhớ
đến hai câu thơ của Đồng Đức Bốn: “Bây giờ không thấy thị Mầu, nhưng con mắt ấy
còn lâu mới già”. To cao, rắn chắc, mặt vuông chữ điền, nhưng ấn tượng nhất ở ông
Tuyển vẫn là đôi mắt. Lần đầu tiên gặp ông vào cuối năm 1998, thời điểm ông đang
“sa lầy” vào dự án Tuần Châu, đôi mắt đó như có lửa, nóng bỏng và quyết liệt.
Năm 1998, một năm sau cuộc khủng hoảng tài chính-tiền tệ Đông Nam Á, khi bất
động sản trên thị trường toàn cầu sụt giá, nhiều nhà đầu tư trong lĩnh vực này phá sản
hàng loạt. Đó cũng là thời điểm mà ông Tuyển dốc đồng tiền cuối cùng cho dự án
Tuần Châu. Không ít người thời đó cho rằng ông là kẻ điên rồ, hoang tưởng. Một kẻ
mang ảo mộng dời non lấp biển, cả gan chống trời, huy động hàng chục tỷ đồng xúc
đất đá, đổ xuống đại dương mênh mông để làm con đường nối đất liền với đảo Tuần
Châu. Không thể hình dung rằng, cuộc đời một con người chưa bao giờ cầm lá bài lại
có thể dốc cả sản nghiệp của mình vào một dự án đầy sự may rủi như một con bạc
khát nước.
Đổ 80 tỷ đồng xuống biển
Lập nghiệp ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng ông Tuyển sinh ra trên đất Quảng Yên -
Quảng Ninh. Ông hiểu rõ khá tường tận các vùng miền của vùng Đông Bắc giàu tiềm
năng này. Trong gần 2.000 hòn đảo của vịnh Hạ Long, Tuần Châu là đảo duy nhất có
dân cư sinh sống. Xã đảo Tuần Châu có diện tích hơn 400ha với hơn 1.500 nhân
khẩu. Nhân dân xã đảo chủ yếu sống bằng nghề chài lưới với các phương tiện đánh
bắt rất thô sơ. Trên đảo không có điện, nước, giao thông với đất liền rất khó khăn. Sự
cách trở về địa lý với đất liền là nguyên nhân chính tạo nên cái nghèo của xã đảo.
Trong một lần ghé thăm đảo, ông Tuyển đã phát hiện ra tiềm năng có một không hai

của Tuần Châu. Đảo có vị trí thuận lợi cả về đường thuỷ và đường bộ, nằm ngay tại
trung tâm di sản thiên nhiên thế giới. Ông Tuyển cho rằng: “Người ta có thể xây một
Hà Nội sang bên kia sông Hồng, dịch chuyển TP.HCM về phía Nam, còn Hạ Long, là
di sản thế giới thì không thể di chuyển được, bởi phải trải qua hàng triệu năm mới có
được di sản đó”. Từ lập luận này, ông quyết tâm khắc phục khoảng cách 2km với đất
liền.
10
Chính sách đổi đất lấy cơ sở hạ tầng của Quảng Ninh
đã củng cố thêm cho ông Tuyển ý định đầu tư vào dự
án Tuần Châu. Để đắp một con đường nối đất liền với
đảo, theo dự toán thời đó, tiến hành trong vòng 3 năm
và đầu tư một khoản tiền không dưới 80 tỷ đồng. Tám
mươi tỷ đồng là một số tiền mà đối với một doanh
nghiệp nhà nước thời bấy giờ còn khó huy động, nói
chi đến ông chỉ là một doanh nghiệp tư nhân khiêm
nhường, mới nổi. Huy động được 80 tỷ đồng mua đất đá, đổ xuống làn nước biển
trong xanh ròng rã trong vòng ba năm khác nào việc dã tràng xe cát.
Năm 1997, thị trường bất động sản suy thoái và sau đó là cuộc khủng hoảng tài chính
tiền tệ khu vực Đông Nam Á đã làm cho hàng trăm nhà đầu tư nước ngoài lặng lẽ
tháo lui khỏi thị trường Việt Nam. Giới đầu tư bất động sản trong nước đang co mình
lại chờ thời. Trước những thực tiễn phũ phàng như vậy, ông Tuyển nghĩ: “Cái gì đã
rơi xuống đáy rồi sẽ không thể rơi xuống thấp hơn. Sau khi rơi xuống đáy sẽ bắt đầu
một chu kỳ mới phát triển với tốc độ cao hơn”. Từ nhận định đó, ông quyết tâm thực
hiện dự án.
Trình dự án lên UBND tỉnh Quảng Ninh, ông đạt được thoả thuận: Đầu tư xây dựng
con đường hơn 2km nối quốc lộ 18 với Đảo Tuần Châu; đổi lại, ông được quyền sử
dụng 98ha đất trên đảo. Con đường vượt biển hai cây số, mặt cắt rộng 25m, với hai
làn xe, hành lang cho người đi bộ… Nếu là đường trên đất liền đã là một sự nghiệp
đáng kể đối với một doanh nghiệp ngoài quốc doanh. Đằng này lại là con đường “dời
non lấp biển” mà có. Trong gần ba năm, hơn 50 chiếc xe tải đã cần mẫn đổ đất đá

xuống biển để rồi con đường cứ dài mãi, dài mãi, sau gần 1.000 ngày kiên trì, cùng
với hàng triệu mét khối đất đá là hàng chục tỷ đồng chìm ngỉm dưới làn nước biển
trong xanh. Đổi lại, con đường đất từ đất liền đã chạm vào đảo.
Ông Tuyển nhớ lại: Năm đầu tiên triển khai dự án là cả một năm thắc thỏm lo âu.
Một trận gió mùa, một cơn áp thấp nhiệt đới đều có thể tạo nên những cơn sóng thần
nhấn chìm sản nghiệp của ông xuống đại dương mênh mông không sủi tăm. Cuối
năm 1998, con đường đã chạm tới đảo, đó cũng là lúc mọi nguồn vốn cạn kiệt, không
thể vay mượn được ai, nhà cửa, sản nghiệp đã thế chấp hết để vay vốn ngân hàng.
Nhiều thứ bán không có người mua, vì thị trường đã đóng băng. Có cơ sở sản xuất
khi mua giá 1.200 cây vàng, nhưng cần tiền người ta trả 600 cây cũng phải bán. Bạn
bè xa lánh, mỏi mệt và chán nản tưởng như phải bỏ cuộc dở chừng. Nếu bó tay chỉ có
nước là chờ ngân hàng đến xiết nợ rồi vào tù, rồi sẽ được cả nước biết đến như một
vụ án… lừa đảo. Thế nhưng chính những lúc đó, nghị lực và bản lĩnh của một doanh
nhân như thức tỉnh ông. Động viên anh em cho nợ lương mà vẫn kiên trì triển khai dự
án. “Bán non” một số lô đất để lấy ngắn nuôi dài nhằm thực hiện đến cùng con đường
vượt biển ra đảo.
Biến Đảo nghèo thành Đảo Ngọc
Tuần Châu đã có đường ra đảo, trở ngại quan trọng nhất đã được khắc phục. Tuy
nhiên, làm thế nào để Tuần Châu trở thành một trung tâm du lịch và giải trí có tầm cỡ
11
quốc tế và có khả năng sinh lợi lại là một bài toán không kém phần phức tạp. Từ
những khu du lịch nổi tiếng thế giới như Bali (Indonesia), Phukhet, Pataya (Thái
Lan), ông Tuyển nghĩ: “Phải làm cho Tuần Châu đẹp hơn, hiện đại hơn, hấp dẫn hơn
và nhân văn hơn”. Vừa đi các nơi để học hỏi kinh nghiệm, tham khảo mô hình, ông
Tuyển còn tập hợp quanh mình hàng trăm chuyên gia kỹ thuật trong nước ngày đêm
phác thảo các đồ án. Vẫn chưa yên tâm, nghe tin đâu có chuyên gia giỏi, ông cho mời
về. Hiện ông có 29 kiến trúc sư người nước ngoài tham gia vào đồ án tổng thể Khu
du lịch Tuần Châu.
Một trong những dự án đầu tiên mà Công ty Âu Lạc đầu tư là bãi tắm nhân tạo dài 4
km. Thoạt nghe đã thấy ảo tưởng, bởi cát làm bãi tắm phải chở từ Trà Cổ, cách Tuần

Châu gần 200km. Hơn một triệu mét khối cát được vận tải bằng đường biển từ Trà
Cổ về Tuần Châu, công trình này đã hoàn thành và đưa vào sử dụng từ năm 2002.
Đến đây, du khách có thể vui chơi thoải mái trên bờ biển thoai thoải với lớp cát trắng
Trà Cổ nổi tiếng. Cùng với bãi biển nhân tạo là các trò chơi bãi biển và dưới nước
như: bóng chuyền, đá bóng, lướt sóng, nhảy dù trên biển, môtô trượt nước tốc độ cao
đem lại cho du khách một kỳ nghỉ khoẻ khoắn, thú vị và đầy ấn tượng.
Một thành công khá độc đáo của ông Tuyển ở Tuần Châu là sự ra đời Vườn ẩm thực
Việt Nam. Vườn này được xây dựng theo phong cách riêng của văn hoá ẩm thực Việt
Nam, với những ngôi nhà bằng gỗ, mô phỏng kiến trúc cung đình thế kỷ 17 và 18.
Với lớp lớp toà ngang dãy dọc, thuỷ đình, hồ cá, ẩn mình bên những gốc đào cổ thụ,
rặng thông xanh, dòng suối uốn lượn róc rách, các khu ca múa nhạc dân tộc, sân khấu
múa rối nước, đàn nước và thác nước. Vườn ẩm thực với tổng diện tích hơn 20.000
m2 bao gồm 14 căn nhà được chia thành các khu Ngọc Châu, Vườn Đào, Thuỷ Đình,
Suối Thiên Thai, có thể phục vụ cùng một lúc 3.000 khách.
Cùng với Câu lạc bộ biểu diễn cá heo và sinh vật biển, Tuần Châu cũng đã hoàn
thành và đưa vào sử dụng hệ thống khách sạn, biệt thự với hơn 400 phòng đạt tiêu
chuẩn quốc tế 4 sao. Dự kiến, cuối năm nay trên đảo Tuần Châu sẽ hoàn thiện và đưa
vào sử dụng thêm 500 phòng đạt tiêu chuẩn đón khách quốc tế. Vào ngày 15/4 tới
đây, Khu du lịch Tuần Châu sẽ cho khai trương thêm công trình biểu diễn nhạc nước
trình diễn bằng laze, chiếu phim trên nước. Trong năm nay, ông dự định sẽ mua thêm
ba đôi tàu cao tốc chạy tuyến Hải Nam - Tuần Châu, HongKong - Tuần Châu và Bắc
Hải - Tuần Châu. Tuần Châu không còn là xã đảo nghèo mà thực sự là một khu du
lịch tầm cỡ khu vực và quốc tế.
Từ một xã đảo nghèo, mặc dù còn nhiều dự án chưa hoàn thành nhưng ngày nay,
Tuần Châu đã mang dáng dấp một “Đảo Ngọc” như tên gọi vốn có của đảo này.
Hàng trăm hạng mục công trình được đầu tư từ năm 1997, đến nay có công trình đã
thu hồi đủ vốn đầu tư.
Biến 'đảo nghèo' thành đảo Ngọc - ông Tuyển đã làm được một điều phi thường. Điều
phi thường đó, không phải người bình thường nào cũng làm được.
“Một bãi chông gai và một biển đau thương”

Bây giờ thì ông Tuyển đã được biết đến như một “chúa đảo”, người đang sở hữu
670ha đất trên “đảo ngọc” Tuần Châu nằm trong quần thể vịnh Hạ Long-di sản thế
12
giới. Giới đầu cơ bất động sản đã làm một phép tính: đất Tuần Châu bỏ rẻ cũng được
10 triệu đồng/m2. Một trăm mét vuông, tương đương một tỷ đồng. Một trăm ngàn
mét vuông (10ha), tương đương một ngàn tỷ đồng, nếu ông Tuyển chỉ bán đi một nửa
số đất đang thuộc quyền sử dụng của ông, nghĩa là khoảng hơn 300 ha, số tiền thu
được sẽ là hơn 30.000 tỷ đồng, tương đương với 2 tỷ USD. Đó là chưa kể đến hàng
chục ngàn tỷ đồng khác đầu tư vào những công trình đồ sộ như nhà biểu diễn cá heo,
rạp xiếc, công trình biểu diễn nhạc nước đều đáng giá hàng trăm tỷ đồng. Không còn
nghi ngờ gì nữa, ông là một trong những người giàu nhất Việt Nam.
Tôi hỏi ông: đời doanh nhân, ông đã gặp bao nhiêu trở ngại để có được ngày hôm
nay?. “Không thể kể hết, tôi đã vượt qua một bãi chông gai và cả một biển đau
thương”, ông Tuyển nói.
Năm 1969, mới 15 tuổi, Đào Hồng Tuyển đã tham gia đoàn tàu không số đường
mòn Hồ Chí Minh trên biển. Đó là thời mà giữa cái sống và cái chết chỉ cách nhau có
một sợi tơ mong manh. Ông và những người bạn của mình đã phải “mai táng” nhiều
đồng đội trên biển. 25 tuổi, tham gia quân tình nguyện ở Campuchia. Sau khi xuất
ngũ, ông đã lăn lộn qua nhiều nghề để lập nghiệp, rồi chuyển sang làm công tác
Đoàn, đã từng đảm đương các cương vị: Phó Tổng giám đốc Công ty Xuất nhập khẩu
Trung ương Đoàn, Giám đốc Trung tâm chuyển giao và xuất nhập khẩu công nghệ,
Phó chủ tịch Hội phân bón Việt Nam… từng bước tách ra làm ăn rồi thành lập công
ty riêng. Sau một thời gian bươn chải trên thương trường và không ít lần nếm mùi
thất bại mới được như ngày nay. Hiện nay Tổng công ty Âu Lạc của ông có 7 công ty
thành viên với 10.000 lao động.
Để có được dự án Tuần Châu như ngày hôm nay, ngoài dốc hết nguồn lực, huy động
vốn từ các nguồn và qua nhiều đêm không ngủ, ông Tuyển còn phải vượt qua hàng
trăm cửa ải của hệ thống hành chính mà không có cửa ải nào đơn giản. Ngoài sự quên
mình của bản thân, giúp việc ông còn có 20 luật sư làm việc liên tục trong suốt 4
năm. Hiện nay, hồ sơ của các dự án có thể xếp đầy… một gian nhà, thế nhưng vẫn

chưa hết điều này tiếng nọ. Mỗi lần công luận có ý kiến lại phải giải trình, lại phải
tiếp một số đoàn thanh tra, lại mất nhiều đêm thức trắng.
Tấm thiệp xuân 600 triệu đồng
Một tấm thiệp xuân kích thước 1,6m x 1,2m, bình thường nó chỉ là một bức tranh học
trò, chưa tạo được ấn tượng đáng kể nào về nghệ thuật. Tuy nhiên đó là tấm thiệp do
thầy trò Trường tiểu học Trần Quốc Toản - Hà Nội làm với thiện chí tặng những
người nghèo trong dịp Tết. Ông Tuyển đã mua nó với giá 600 triệu đồng trong đêm
hội từ thiện 31/12/2003 trước sự chứng kiến của hàng triệu người xem truyền hình.
Sau sự kiện này, có người hỏi ông: Phải chăng, vì hiếu thắng mà ông đã “bị hớ” trong
vụ bán đấu giá đó?
Ông trả lời: “Hôm đó tôi không muốn thắng và tôi cũng không quan niệm có thắng
thua trong sự kiện này. Nhưng nếu làm được một việc gì đó để khơi dậy phong trào
vì người nghèo thì tôi sẵn sàng hết mình. Tôi nghĩ rằng nếu các đầu cầu kia muốn
thắng tôi sẽ nhường và cũng vẫn gửi tặng UBMTTQ Việt Nam một số tiền tương
đương. Đã từng trải qua một thời kỳ hàn vi, tôi chia sẻ và thông cảm với những khó
13
khăn của người nghèo. Tôi cám ơn hàng trăm em bé của trường Trần Quốc Toản. Các
em còn nhỏ mà đã biết suy nghĩ giúp đỡ một bộ phận cộng đồng còn rất nghèo khó'.
Không ai còn nghi ngờ về sự giàu có của ông Tuyển, nhưng ông không muốn nói
nhiều về điều đó. Ông cho rằng, điều quan trọng hơn, ông đã tạo việc làm thường
xuyên cho 10.000 công nhân. Cùng với họ là gia đình và những người thân có cơ hội
thoát nghèo. Trước khi được khán giả cả nước biết đến qua sự kiện tấm thiệp 600
triệu đồng, ông Tuyển đã đầu tư xây 150 căn nhà cho người nghèo và nhiều hoạt
động từ thiện khác. Đó là chưa kể đến hơn một ngàn hộ dân trên đảo Tuần Châu và
những vùng lân cận có cơ hội thoát nghèo nhờ những công trình đầu tư của ông. Xin
chúc cho ông trẻ mãi không già để làm được nhiều hơn nữa cho sự nghiệp xoá đói
giảm nghèo của đất nước.
Người giàu nhất Việt Nam 2009 Đào Hồng Tuyển: 10000 tỷ đồng?
Cách đây ba năm, đặc phái viên của báo Le Figaro ở Hà Nội đã gửi về bài phóng sự
“những nhà tỷ phú đầu tiên của Việt Nam”. Đi kèm với bài báo là tấm ảnh chụp vịnh

Hạ Long nơi mà người giàu nhất Việt Nam đã biến đảo Tuần Châu thành khu du lịch
vĩ đại, đón tiếp khoảng 5 triệu du khách trong năm 2005. Nhà báo Le Figaro cho rằng
lâu đài của ông Tuyển ở Tuần Châu được sao chép rất trung thành từ tòa nhà trắng ở
Washington.
Với ông, sự giàu có, nổi tiếng và tai tiếng dường như luôn đồng hành. Chỉ có điều,
sóng gió của cuộc đời, sóng gió của thương trường, và cả sóng gió dư luận dường
như không thể quật ngã ông.
Không những thế, dường như sau mỗi lần sóng gió, ông lại trỗi dậy một cách mạnh
mẽ hơn. Ở ông người ta luôn cảm thấy một nguồn năng lượng không bao giờ cạn.
Cựu chiến binh thành "Chúa đảo Tuần Châu"
Trong giới làm ăn, có thể nói ai cũng biết đến ông Tuyển. Điều đơn giản, ông là
người làm được những việc phi thường mà chỉ có những người trong giới mới cảm
nhận được sự vĩ đại của ý chí, sự sung mãn của nghị lực và sự rủng rỉnh của tiền bạc.
Chỉ tính riêng với dự án Tuần Châu, ông Tuyển đã cho xây cất hơn 100 cây số đường
xá, trong đó có hơn 2 cây số đường nối liền hòn đảo với đất liền, đây có lẽ là con
đường vượt biển dài nhất đông nam Á. Ông Tuyển cũng đã cho xây cất nhiều khách
sạn rất sang trọng, 200 biệt thự theo kiến trúc thuộc địa Pháp và nhiều khu giải trí.
Cùng với đó là bến du thuyền đầu tiên tại Việt Nam, bến phà, golf, khu đô thị
Tuy nhiên, sự kiện được công chúng cả nước biết đến ông Tuyển là vào ngày
31/12/2003, trong đêm hội từ thiện được truyền hình trực tiếp, trước sự chứng kiến
của hàng triệu người xem truyền hình. Ông Tuyển đã mua tấm thiệp xuân với giá 600
triệu đồng để ủng hộ những người nghèo.
Sau sự kiện này, cùng với sự thành công của khu du lịch Tuần Châu, tên tuổi ông
không chỉ có giới truyền thông mới biết đến mà cả những đứa trẻ trong những con
14
hẻm đều biết đến ông. Xung quanh ông người ta kể không biết bao nhiêu là huyền
thoại.
Chuyện không chỉ thuần túy ở trong nước, mà thậm chí đã vượt ra khỏi biên giới
quốc gia.
Nhà báo này viết: “cách đây 30 năm ông Tuyển là anh hùng của sư đoàn 125 vận

chuyển hàng tấn đạn dược từ Bắc vào Nam để làm cho quân đội Mỹ bị ngã quỵ.
Nhưng ngày nay là cựu chiến binh nặng 2 tỷ đô la Mỹ, đang háo hức đón chờ vốn của
Hoa Kỳ đổ bộ vào Việt Nam… Đối với ông Tuyển, 1000 năm chống Trung Quốc,
100 năm chống Pháp và 20 năm chống Mỹ đó là chuyện quá khứ; còn hôm nay với
ông rửa nhục là đất nước ông phải phát triển và giàu có…”
Một đồng nghiệp của tôi đã có một vài lần xuất ngoại cùng ông Tuyển kể lại: Khi
xuất trình hộ chiếu qua cửa khẩu, hầu như nhân viên hải quan nào cũng biết đến tên
tuổi ông. Ở đời, được “vua biết mặt, chúa biết tên” là điều không dễ. Với ông Tuyển,
chuyện được các lãnh đạo cao cấp nhà nước biết đến đã là điều vinh hạnh lắm rồi.
Còn chuyện những nhân viên hải quan biết đến khi ông có dịp xuất ngoại thật là
không phải ai cũng có vinh dự ấy.
"Chúa đảo" bị cơ quan an ninh cho “nhập kho”?
Vào thời điểm tháng 7 năm 2005, khi ngồi uống cafe trên đường Lý Thường Kiệt, tôi
được một đồng nghiệp thông báo: ông Đào Hồng Tuyển sắp bị bắt. Tôi cho rằng,
chuyện đó không có cơ sở. Anh bạn đồng nghiệp cho biết: Sau chuyến tháp tùng Thủ
tướng đi Mỹ, ông Tuyển đang bị cấm xuất cảnh, vấn đề bị bắt chỉ là thời gian.
Anh cũng cho biết thêm, nguồn tin mà anh nắm được là rất đáng tin cậy, từ “cơ quan
điều tra!”. Để thẩm định lại thông tin đó, tôi rút máy di động gọi cho ông. Ông cho
biết, vừa đặt chân xuống sân bay Pochenton, đang đi tháp tùng thủ tướng thăm
Campuchia. Những gì diễn ra sau đó đã chứng minh tin đồn kia là không có cơ sở.
Tưởng như thế cũng đã là quá lắm rồi, đến thời điểm cuối tháng 10/2006, giới doanh
nghiệp ở Hà Nội và TP. HCM lại bàng hoàng trước thông tin: Ông Đào Hồng Tuyển,
Chủ tịch HĐQT Công ty Âu Lạc, Uỷ viên Trung ương MTTQ Việt Nam, Phó chủ
tịch Hội cựu chiến binh đoàn tàu không số thuộc lực lượng Hải quân đã bị cơ quan
công an đưa vào "tầm ngắm". Việc bắt giữ ông Tuyển chỉ còn là thời điểm nào mà
thôi!.
Chưa hết, nguồn tin được tung ra còn có vẻ rất logíc là Công ty Âu Lạc hiện đang vay
vốn từ một ngân hàng trong hệ thống Ngân hàng Nông nghiệp VN khoảng 4.000 tỷ
đồng để đầu tư xây dựng một số công trình không có khả năng sinh lời dẫn đến nợ
quá hạn mất khả năng cân đối tài chính, nguy cơ phá sản.

Ông Tuyển tham gia nhiều chương trình ủng hộ người nghèo do MTTQ Việt Nam
phát động, nhưng không chuyển tiền ở Thủ đô Hà Nội. Nhiều "đại gia" trong bia,
rượu, tiệc tùng cũng thao thao cá độ: "Chúa đảo" hiện đã bị cơ quan an ninh cho
“nhập kho”
15
Để kiểm chứng lại tin này, chúng tôi lại gọi điện thoại, cũng như những lần trước, lần
này, ông Tuyển đang có mặt ở Hàn Quốc. Chuyện “nhập kho” như tin đồn hôm đó
cũng chỉ là những chuyện tầm phào mà người ta liên tưởng đến một nhân vật bóng
gió nào đó trên bộ phim truyền hình nhiều tập.
“Chúa đảo” với “chân dài”
Tin đồn về chuyện nợ nần chưa xong, ông lại dính đến chuyện nhạy cảm khác: quan
hệ với một “chân dài” trong đường dây gái gọi cao cấp của Hiền “chèo”. Đây không
phải là tin đồn nữa mà là lời khai của một đối tượng trong đường dây gái gọi và cơ
quan công an đã đi xác minh
Khi cơ quan điều ra vào cuộc, lấy thông tin từ các chứng lý sống, được biết những
ngày đó ông Đào Hồng Tuyển không có mặt ở Tuần Châu. Ông Tuyển với đoàn
khách đó không có bất kỳ mối quan hệ nào. Tất cả hàng chục con người ấy đều trả lời
không biết ông Tuyển.
Thế nhưng tai tiếng vẫn cứ đến với ông. Có lẽ đó là cái giá phải trả rất đắt của sự nổi
tiếng.
Người giàu nhất Việt Nam
Vào thời điểm hoàng kim nhất của thị trường chứng khoán, với những doanh nghiệp
đã được niêm yết trên sàn, cùng với các bản cáo bạch được in công khai, không khó
khăn lắm trong việc xác định được ai là người giàu nhất Việt Nam, tất nhiên là trên
sàn.
Theo số liệu được cung cấp vào tháng 1/2007, ông Trương Gia Bình - Chủ tịch
HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty FPT được coi là người giàu nhất với tổng tài sản
lên tới 2.354 tỷ đồng.
Giới thạo tin cho rằng, với một xã hội hiện còn chưa cởi mở như Việt Nam, đó chỉ là
phần nổi của tảng băng. Những con cá kình về tài sản vẫn còn ẩn hiện đâu đó. Không

ít lâu sau, khi thị trường trượt dài cùng với đà suy thoái toàn cầu, tài sản của những
người giàu trên thị trường chứng khoán lại liên tục bị bốc hơi. Không chỉ là vài ba
chục phần trăm mà thậm chí là hơn hai phần ba. Lý do đơn giản, vào thời hoàng kim,
thị trường chứng khoán VN leo đến 1.170 điểm, còn vào thời thảm hại nó chỉ còn 230
điểm.
Chính trong những thời điểm khó khăn đó, tôi đã gặp ông Tuyển ở Hà Nội. Hỏi thăm:
dạo này thế nào, công việc ra sao? Ông cho biết: lúc này đây, mới là lúc ai là người
làm thật và có tiền thật. Cũng chính tại thời điểm đó Tập đoàn Tuần Châu của ông đã
chi ra hàng trăm tỷ đồng để đền bù, giải phóng mặt bằng cho dự án khu du lịch sinh
thái Tuần Châu- Hà Tây với diện tích 254 ha với tổng mức đầu tư 5 ngàn tỷ đồng.
Song song với dự án đó, ông Tuyển cũng gấp rút hoàn thành dự án bến du thuyền đầu
tiên tại Việt Nam và tuyến phà Tuần Châu – Cát Bà với tổng mức đầu tư gần 1.000 tỷ
16
đồng. Dự án này đã được khánh thành hôm 01/04/2009, nhân Lễ kỷ niệm 50 năm
ngày Bác Hồ về thăm đảo Tuần Châu và làng cá Cát Bà (01/4/1959 – 01/4/2009).
Trao đổi với anh Trần Liên, cán bộ của tập đoàn Tuần châu, anh cho biết: Tập đoàn
Tuần Châu do ông Đào Hồng Tuyển làm chủ tịch hiện có 14 công ty. Trong đó, Công
ty Âu Lạc Quảng Ninh có vốn điều lệ: 700.000.000.000 đồng. Kết quả thẩm định giá
của công ty này ngày 26/12/2008 do Công ty định giá và dịch vụ tài chính- Bộ tài
chính định giá là: 5.007.290.000.000đồng (Hơn năm nghìn tỷ đồng). Công ty CP
T&H Hạ Long (tại đảo Tuần Châu) vốn điều lệ: 500.000.000.000 đồng. Kết quả thẩm
định giá của công ty này ngày 19/6/2008 do Công ty định giá và dịch vụ tài chính-Bộ
tài chính định giá là: 5.070.000.000.000 đồng (Hơn năm nghìn tỷ).
Cùng với đó là 12 công ty khác, vốn điều lệ đều trên dưới trăm tỷ cả. Tất cả đều đang
hoạt động một cách bình thường có hiệu quả, bất chấp những tác động không thuận
lợi của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu. Với các nhà thầu và một vài tổ chức tín
dụng thì mấy chục tỷ chỉ là con số lẻ.
Chuyện ông là tỷ phú đô la vào thời điểm này cũng là điều không thể phủ nhận. Để
đạt được vị thế đó, cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào. Và những ai đã chứng kiến
cuộc sống thường nhật của ông đều nhận thấy ở ông vô cùng giản dị, ông vẫn là một

người lính với đầy tố chất, và người đời vẫn nói về ông như một nhân vật huyền
thoại.
Theo Bee.net.vn
Đặng lê nguyên Vũ - Giấc mơ từ làng quê nghèo
Giấc mơ từ làng quê nghèo
Hồi ức về những ngày tháng khởi nghiệp đầy lận đận và gian khó của ông Đặng Lê
Nguyên Vũ, Giám đốc Công ty Cà phê Trung Nguyên. "Tôi có thể nói không sợ quá
lời rằng sự xuất hiện của Trung Nguyên đã mang lại một không khí thưởng thức cà
phê mới tại Việt Nam, và ở nhiều nơi trên thế giới giờ đây nói đến cà phê Việt Nam
là người ta đều biết tới thương hiệu Trung Nguyên.
Tuổi thơ thời đi học của tôi là cảnh lội bộ trên con đường đất đỏ dài 15km trong suốt
chín năm, ngày nắng cũng như mưa. Niềm vui trên con đường dài đến trường và về
nhà là khi đi ngang qua trạm thuế vụ, thỉnh thoảng có được quả chuối chín hoặc vài
củ khoai lang ăn sống của những người buôn bán tốt bụng cho.
17
Vui nhất là khi có thể quá giang phía sau chiếc xe chở gạch về nhà khi đôi chân đã
muốn quị vì lội bộ. Năm tôi vào lớp 10, gia đình mua cho chiếc xe đạp cũ để lên
Buôn Ma Thuột đi học.
Năm 1990, tôi thi đậu Đại học Y khoa Tây nguyên; từ xã Madrăk hẻo lánh, mẹ tôi
phải bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ khác trong nhà để tôi lên Buôn Ma Thuột nhập
học. Những ngày học ở trường y, lúc nào tôi cũng trăn trở về công việc và cuộc sống
của người thầy thuốc. Càng học lên, điều đó càng bứt rứt trong lòng tôi. Muốn có
cuộc sống khấm khá hơn, phần nhiều những người học y chúng tôi đã quên lời thề
Hippocrate. Xót xa quá! Và với tôi, cách tốt nhất không vi phạm lời thề là bỏ nó
luôn, làm việc khác. Nhưng làm gì đây?
Làm gì ở tuổi 22 tôi chưa biết được. Nhưng luôn thiêu đốt tôi là phải làm được điều
gì đó để đổi đời, không thể nghèo mãi được. Mẹ tôi lam lũ quanh năm đầu tắt mặt tối,
suốt ngày mặt người lẫn trong ruộng rau lang, chiếc nón cũ hiếm khi rời khỏi đầu.
Tôi luôn hình dung lại được cảnh mẹ tôi nặng nhọc bưng từng chồng gạch, hay tất tả
chạy ra ruộng rau lang hái đọt non đem bán kiếm miếng ăn cho cả nhà.

Mẹ tôi nghĩ cuộc sống nghèo khổ của gia đình chúng tôi là số mệnh ở trời. Mỗi lần
tôi về thăm nhà thì mẹ tôi vừa vui vừa lo. Vui vì có con trai về thăm nhà và lo vì khi
tôi rời nhà, bà cụ phải chạy vạy một hai trăm ngàn cho tôi làm lộ phí đến trường. Tôi
không bao giờ quên được cái ngày tăm tối đó, khi bố tôi đổ bệnh nặng mà chạy vạy
khắp trong dòng tộc không làm sao kiếm đủ 2 triệu đồng cho ông chữa bệnh!
Tôi ở trọ tại Buôn Ma Thuột và làm công luôn cho nhà trọ này: làm cỏ, hái cà phê,
đem cơm nước cho nhân công ở rẫy Ngày còn bé ở làng, tôi đã thạo hết những việc
này.
“Đạp tung giường chiếu hẹp”
Tôi luôn nghĩ về những người trồng cà phê, làm vườn lam lũ như bố mẹ tôi. Tôi biết
cà phê rất có giá nhưng không biết vì sao người trồng cà phê lại rất nghèo. Nhưng
người trồng cà phê vẫn nhẫn nại mỗi ngày cháy da trên nương rẫy, như mẹ tôi, không
lời thở than. Tôi không chịu được vậy. Nghĩ tới sự cam chịu là huyết quản tôi sôi
sùng sục. Miếng ăn lúc đó đối với tôi không quan trọng bằng suy nghĩ phải sống như
thế nào.
Mẹ tôi đã khóc gần như hết nước mắt khi tôi quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong
lớp bảo tôi không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được
những điều tôi nghĩ – đó là không chấp nhận “ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những
giấc mơ con”. Đám bạn vét hết tiền trong túi nhét cho tôi được gần 100.000 đồng.
Tôi ra bến xe đi vào Sài Gòn với một mảnh giấy nhỏ ba tôi ghi tên người chú và địa
chỉ nhà ở khu vực Tạ Thu Thâu. 6 giờ sáng, đến bến xe miền Đông, trong túi tôi còn
đúng 20.000 đồng. Gọi một ly cà phê vỉa hè 2.000 đồng, tôi ngồi nhâm nhi và mở to
mắt nhìn Sài Gòn cho biết. Thành phố to quá, ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi có
cảm giác mình đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác
18
Quay lại giảng đường Đại học!
Chú tôi người Đà Nẵng, vào sống ở Sài Gòn đã lâu. Tôi chưa từng gặp mặt ông và dĩ
nhiên ông cũng không thể biết có một đứa cháu là tôi. Mãi đến trưa chú tôi vẫn chưa
về. Mệt, đói và buồn ngủ khủng khiếp. Tôi chỉ còn hơn 10.000 đồng, không thể
phung phí được. Sau này, thỉnh thoảng tôi vẫn tìm lại cái góc nhà nơi mình đã ngồi

lần đầu tiên khi đặt chân đến Sài Gòn.
May sao quá trưa thì có người bà con từ Đà Nẵng vào. Thím tôi báo vụ việc với
người bà con và tôi được gọi vào nhà. Việc đầu tiên là đánh một giấc tới xế chiều.
Mở mắt ra đã thấy chú tôi đợi sẵn. Hai chú cháu hàn huyên tâm sự. Tôi bày tỏ nỗi
lòng của mình: một, quyết đi không trở lại; hai, việc gì cũng làm; ba, phải đổi đời.
Tôi kể với chú những điều tôi nung nấu. Về chuyện nghèo là nhục. Về chuyện ba tôi
bệnh mà cả dòng tộc không thể đào đâu ra đủ 2 triệu đồng…
Chú tôi nghe tất cả nhưng rồi “gút”: “Tất cả những điều cháu nung nấu đều đúng
nhưng không phải lúc này. Việc lúc này là học cho xong cái đã”. Cuối cùng ông hứa:
học cho xong đi rồi xuống Sài Gòn ông giúp cho làm ăn. Còn trước mắt cứ ở chơi,
chừng nào chán thì về. Tôi ở đúng 10 ngày thì đầu óc dịu lại, nghĩ đến việc phải về
tiếp tục học.
Hôm về, chú mua cho vé máy bay. Lần đầu tiên bay lên bầu trời, tôi đã sớm có mơ
ước được bay đi khắp thế giới. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy chuyện trần gian khổ
nhọc sao mà nhỏ bé, tôi thấy bình tâm hơn trước dù những khao khát vẫn đang sùng
sục trong huyết quản. Tôi trở lại giảng đường đại học để bắt đầu con đường riêng.
Lận đận trong khởi nghiệp
Tôi có ba đứa bạn rất thân cùng phòng trọ. Có lẽ là đứa nghèo nhất trong đám nên tôi
cũng là người sùng sục trước nhất về chuyện phải làm ra tiền, phải làm giàu. Tôi
nghĩ: Tại sao nông dân trồng cà phê vẫn nghèo trong khi trên thế giới có quốc gia
không trồng được cây cà phê nào vẫn giàu vì cà phê? Tại sao cà phê mình chỉ để xuất
hạt thô mà không chế biến để xuất khẩu? Bốn thằng chúng tôi cùng chia sẻ suy nghĩ
này và hùn tiền lại mua một lò rang cà phê.
Thuận lợi của chúng tôi lúc đó là trong trường có đông sinh viên tứ xứ nên qua họ
chúng tôi biết được nơi nào có cà phê ngon. Ở Tuy Hòa có một quán cà phê rất ngon
nên ngày nghỉ chúng tôi đi xe đến để hỏi dò bí quyết nơi bà chủ quán. Khi chúng tôi
trình bày lý do và nguyện vọng của mình, bà chủ quán thật sự cảm thông với mấy
thằng sinh viên khố rách áo ôm. Đêm đến, trở về Buôn Ma Thuột trong chuyến xe
khuya, chúng tôi có trong tay bí quyết rang xay cà phê ngon của bà chủ quán tốt
bụng.

Ngày khai trương lò rang cà phê, chúng tôi cũng tổ chức cúng để lấy hên, nhưng khi
vừa cúng xong thì người bà con của ông chủ nhà về đã hất đổ mọi thứ, cắt bỏ hết dây
điện. Chúng tôi đành phải chuyển lò rang đi nơi khác. Lò quay bằng tay, đốt bằng
củi, hôm nào rang cà phê, bên dưới là mấy thằng ngồi học bài trên cái gác gỗ như bị
19
nướng trong lò bát quái. Có vài vị hàng xóm sợ có ngày chúng tôi sẽ thiêu rụi nhà họ
nên đi báo công an. Thế là một lần nữa lò rang của chúng tôi đành phải dẹp.
Nhưng cũng có người giang tay với chúng tôi. Chúng tôi nhận về mỗi lần vài ba ký,
rang, xay, đóng gói và chia nhau đi bỏ mối ở các quán. Sau đó thu tiền lại, trả và
mượn tiếp vài ký khác. Logo của những bịch cà phê Trung Nguyên lúc đó là một mũi
tên chĩa thẳng lên trời. Hình ảnh đơn giản ấy đã chứa trong đó biết bao khát vọng của
tôi.
Thế rồi thương hiệu cà phê Trung Nguyên của nhóm “mấy thằng sinh viên khùng
khùng” chúng tôi bắt đầu được chú ý và đã có khách uống cà phê ưa chuộng. Chúng
tôi biết tuyển những hạt ngon để làm ra những phin cà phê đậm đà, thơm lừng. Năm
1996, chúng tôi quyết định “bung ra”. Khi “hãng” cà phê Trung Nguyên khai trương
bảng hiệu ở cây số 3 (thành phố Buôn Ma Thuột) thì dân cư ở đây ai cũng phì cười
trước cái “tổng hành dinh” ọp ẹp phát khiếp ấy! Toàn bộ bảng hiệu của “hãng” đều
do chúng tôi bò ra tự vẽ, tự sơn phết cả đêm để kịp sáng mai khai trương. Mà khách
hàng ngày khai trương không ai khác chính là những người bạn sinh viên học cùng
trường, cùng lớp đến uống chung vui với chúng tôi.
Đó là một sự kiện trọng đại trong đời tôi và lịch sử phát triển của thương hiệu cà phê
Trung Nguyên. Ngồi trong cái hãng nhỏ bé đáng tự hào của mình ở phố núi, tôi căng
mắt nhìn về hướng Sài Gòn.
Trận đầu trong chuyến “viễn chinh” của chúng tôi đến Tp.HCM thảm bại hoàn toàn.
Ngồi trên đống đổ nát mà mình dày công gầy dựng và qua đêm ở công viên với
những người bạn, tôi cố gắng để không bị sụp đổ lòng tin và vẫn mãnh liệt nghĩ về
ngày mai.
Chúng tôi biết Sài Gòn là mảnh đất đầy tiềm năng để kinh doanh cà phê nhưng hiểu
rằng mình chưa đủ sức. Kế hoạch mới của chúng tôi là sẽ mở các điểm kinh doanh ở

miền Tây, lấy vùng nông thôn rộng lớn này làm hậu thuẫn cho việc kinh doanh của
mình để từ đó làm “bàn đạp bao vây” tiến về Sài Gòn.
Chúng tôi tìm được một đối tác ở Long Xuyên để mở lò rang xay chế biến, phân phối
cà phê tại miền Tây. Nhưng chỉ sau một vài tháng, cuộc “hôn phối” vụng về này thất
bại hoàn toàn. Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác thất trận ê chề khi lục tục cuốn gói với lỉnh
kỉnh những lò cà phê quay tay cũ kỹ, ly tách, phin, muỗng Sự thất bại này giúp tôi
rút ra được một bài học: hợp tác làm ăn phải đồng thuận về tư tưởng, về phương thức
kinh doanh, và quan trọng nhất là phải chọn đúng đối tác.
Tôi còn nhớ sau khi dọn hết đồ đạc ở Long Xuyên về Sài Gòn, một người bạn chạy
chiếc Honda Dame già cỗi đến đón tôi. Chạy đến công viên Bách Tùng Diệp (ngã ba
Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Lý Tự Trọng, Q.1) thì chiếc xe già gãy làm đôi! Tôi không
bao giờ quên hình ảnh chúng tôi qua đêm ở công viên. Mỗi lần đi ngang nơi này, tôi
vẫn nhớ như in những cảm xúc của sự thất bại ở Long Xuyên và tình bạn ấm áp dưới
gốc đa của buổi tối ngày nào.
20
Thất bại ở Long Xuyên làm chúng tôi cạn kiệt hoàn toàn về vốn liếng, công việc kinh
doanh cà phê ở Buôn Ma Thuột cũng gặp nhiều bế tắc, chỉ cầm cự từng ngày. Vốn
liếng đâu để tiếp tục duy trì công việc kinh doanh? Lúc đó, chúng tôi có một người
bạn thân đã đi làm và dành dụm mua được một chiếc xe Dream. Thời điểm đó chiếc
xe là cả một tài sản lớn của anh. Vậy mà chúng tôi dám ngỏ ý mượn xe đem bán làm
vốn kinh doanh. Chúng tôi đặt vấn đề: cho mượn thì coi như đã mất và nếu thành
công thì chúng tôi trả lại. Người bạn đồng ý.
Bây giờ tôi có thể đủ sức mua cả ngàn chiếc xe Dream nhưng vẫn không có chiếc xe
nào quí giá bằng chiếc xe tình bạn của chúng tôi ngày đó. Có tình bạn vô giá đó tôi
mới có được ngày hôm nay.
Từ một quán cà phê miễn phí
Tại thời điểm chúng tôi bắt đầu thăm dò thị trường Sài Gòn, mỗi hãng cà phê đều
tài trợ cho một quán kha khá khoảng 5 triệu đồng/tháng - quá hớp đối với tài sản
chúng tôi đang có chỉ là chiếc xe máy. Chúng tôi đi tìm những điểm bán cà phê nổi
tiếng để học hỏi, tìm hiểu bí quyết chế biến rang xay cà phê ngon và được họ “trải

lòng” rất đơn giản - bí quyết chỉ có mấy chữ: 10 triệu đồng.
Ngày 20/8/1998 đi vào lịch sử của cà phê Trung Nguyên khi chúng tôi khai trương
quán cà phê đầu tiên tại 587 Nguyễn Kiệm (quận Phú Nhuận) với hình thức phục
vụ uống cà phê miễn phí trong vòng 10 ngày. Và đó là cú đột phá lịch sử với dân
khoái uống cà phê Sài Gòn khi lần đầu tiên có một quán cà phê miễn phí. Có một ông
khách khoảng 60 tuổi đến uống và nói với tôi: “Tui uống cà phê ở Sài Gòn đến từng
này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên được uống cà phê không phải trả tiền”.
Quán đông nghịt suốt ngày đêm vì người ta truyền miệng nhau. Chúng tôi và mấy
người bạn phục vụ suốt ngày đêm đến nỗi nói không ra tiếng mà trong lòng thì vui
không thể tả. Chúng tôi đã định hình Trung Nguyên là quán cà phê mà khách hàng có
thể mua hàng, uống cà phê đối chứng bằng cách đưa ra rất nhiều loại cà phê để khách
chọn lựa và hướng dẫn cách thưởng thức cà phê “theo kiểu Trung Nguyên”.
Điều khác biệt nhất của Trung Nguyên đối với tất cả các quán cà phê tại thời điểm đó
là chúng tôi giúp cho khách hàng thấy được “chất” của cà phê, thấy được sự khác biệt
đặc trưng giữa cà phê Robusta và Arabica, giữa Culi Robusta và cà phê Sẻ, cà phê
Chồn
Quán cà phê này vẫn duy trì hoạt động ở địa điểm cũ nhưng chắc ít ai biết chính từ
quán cà phê đầu tiên này chúng tôi đã phát triển lên đến con số 500 quán cà phê tại
Việt Nam như hiện nay và tiếp tục mở những quán cà phê Trung Nguyên khác tại
nước ngoài.
Tặng cà phê cho Thủ tướng!
Khi còn đi vay cà phê để rang, chúng tôi đã dám bỏ tiền ra đăng ký tham gia một hội
chợ ở Nha Trang. Bao nhiêu tiền lời chúng tôi làm ăn được đều dồn hết cho cú tiếp
thị đầu đời này. Hễ có cơ hội là chúng tôi tìm cách giới thiệu cà phê của mình. Năm
21
1995, nghe tin Thủ tướng Võ Văn Kiệt về thăm và làm việc với tỉnh Đắc Lắc, tôi
nghĩ ngay: phải giới thiệu cho được cà phê Trung Nguyên của mình với Thủ tướng.
Nhưng tiếp cận thủ tướng để tặng một bịch cà phê là điều không tưởng. Lần nào mon
men tiếp cận cũng bị bật ra. Không bỏ cuộc, tôi chuyển sang… tặng những gói cà phê
này cho các anh cảnh vệ, với lời nhắn là “quà của nhóm sinh viên Đại học Tây

Nguyên kính tặng Thủ tướng”. Sau này có dịp ngồi tiếp chuyện bác Sáu Dân (nguyên
Thủ tướng Võ Văn Kiệt), tôi nhắc lại kỷ niệm đó và hỏi là bác có nhận được quà
không, ông chỉ cười
Trung Nguyên còn có thể mở rộng diện ra hơn nữa nhưng lúc này chúng tôi sẽ tập
trung vào việc kiểm soát và nâng cao chất lượng sản phẩm. Mặc dù nhượng quyền
nhưng mục tiêu của Trung Nguyên vẫn là khẳng định tính đồng nhất: mỗi ly cà phê
Trung Nguyên dù bạn thưởng thức tại Thành phố Hồ Chí Minh hay ở thị trấn sông
nước Năm Căn hoặc trên phố núi Sa Pa đều có chất lượng, hương vị như nhau "
Mai Hương Nội - Vincom
(Dân trí) - “Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ, CEO là thứ (hay là nghề) chỉ có thể học
được chứ… không dạy được” - Chị Mai Hương Nội, Tổng Giám đốc Vincom đã chia
sẻ với chúng tôi sau “niềm vui kép” được nhận “Giải thưởng Doanh nhân ASEAN”
và Vincom nhận giải thưởng Sao vàng Đất Việt
Chúc mừng chị nhân dịp chị nhận được “Giải thưởng doanh nhân ASEAN” và
Vincom được nhận “Sao vàng đất Việt 2007”!
Quả thực tôi rất thú vị khi nhận được “niềm vui kép” này trong tháng 10. So với
thành tựu mà Vincom đạt được sau một thời gian ngắn xây dựng và phát triển, tôi
nghĩ, việc bình xét và trao cho Vincom những vinh dự trên là xứng đáng.
Riêng với “Giải thưởng doanh nhân ASEAN”, dù là trao cho cá nhân, nhưng tôi nghĩ,
mình chỉ là người đại diện đứng lên nhận giải. Giải thưởng thuộc những “Người
Vincom” trong đó có tôi và các đồng sự, cộng sự…
22
Nói như chi, có vẻ Vincom là một tập thể đoàn kết và có tính tập thể rất cao
Đoàn kết thì tất nhiên, tính tập thể cũng vậy… nhưng trách nhiệm tập thể thì không.
Ở Vincom, sự phân công phân nhiệm rất rõ ràng nên quyền lợi, trách nhiệm cá nhân
cũng rất cụ thể. Hơn nữa, hầu hết các CBNV ở Vincom đều là những người trẻ và
được đào tạo khá bài bản nên họ có cách làm việc chuyên nghiệp, khả năng nhập
cuộc, làm việc nhóm tốt và bên cạnh đó luôn là khả năng tự vận động và tự chịu trách
nhiệm.
Hình như chị là người không thích nói riêng về mình?

Không hẳn vậy, nhưng thực tình tôi muốn nói đến cái gì đó rộng hơn tôi mà trong đó
có tôi.
Thưa chị, từ một Phó giám đốc Trung tâm Dịch vụ khách hàng của Bưu điện Hà Nội
(một doanh nhiệp Nhà nước) chuyển sang làm CEO cho một công ty tư nhân “có
sừng có mỏ”, theo tôi là rất khó. Chị đã làm gì để thành công?
Từ nhà nước chuyển sang thì cũng có cái hay riêng của nó chứ!
Bảo tôi đã làm gì thì… kể làm sao được! Còn để làm được vị trí CEO tại Vincom, có
lẽ điều quan trọng nhất là ở đó tôi có được “nhân hoà”. Tôi hay có một triết lý rằng,
có thể có rất nhiều người, nhiều nơi cần mình nhưng sẽ không có nhiều người, nhiều
nơi tin mình.
Ở Vincom, các lãnh đạo (những người mời tôi về đây) đã tin tưởng giao trọng trách
cho tôi và tôi cũng đã có được lòng tin từ các nhân viên, các cộng sự.
Việc chuyển sang một lĩnh vực mới, một môi trường mới, tất nhiên là sẽ gặp nhiều
khó khăn nhưng chính đó lại là một động lực cho mình vươn lên. Còn chưa biết thì
phải học thôi, học gấp!
Nhưng “thiên hạ” đồn, chị là người nghiêm khắc và nhân viên của chị nói về chị
cũng… đầy khoảng cách!
Nghiêm khắc là điều cần thiết trong công việc. Còn “khoảng cách” thì tôi nghĩ là
không phải. Ở Vincom, chúng tôi tôn trọng nhau và chúng tôi xác định là “những
người làm thuê chuyên nghiệp”.
Như chị đã biết, trong môi trường kinh doanh hiện đại, vai trò của các CEO là rất
lớn Còn chị, chị đánh giá thế nào về vai trò CEO của mình ở Vincom?
Tôi không muốn đánh giá và thú thực cũng… chẳng biết đánh giá như thế nào. Thôi
thì cứ nỗ lực làm việc, nỗ lực học hỏi. Để quản lý, điều hành một doanh nghiệp lớn
tại một lĩnh vực kinh doanh nhiều “nhạy cảm” là BĐS cao cấp như Vincom quả
23
không phải dễ.
Nhưng “ơn trời” Vincom phát triển cũng khá tốt, chúng tôi vừa tăng vốn lên 800 tỷ
VNĐ lại vừa niêm yết cổ phiếu trên Sàn GDCK TPHCM và cổ phiếu… cũng khá sốt!
Năm 2007 là năm chúng tôi đạt được nhiều thành tựu nhưng theo tôi, bước đột phá

của Vincom còn đang ở phía trước.
Từ năm tới, chúng tôi sẽ có hàng loạt các dự án mới với tổng vốn đầu tư hàng trăm
triệu USD. Vạn sự khởi đầu nan… vì thế, tôi nghĩ ở cương vị là một trong những
người lãnh đạo tôi sẽ phải cố gắng từng ngày.
Thế còn quan điểm của chị về nghề CEO. Và liệu chị có muốn có một thương hiệu
CEO Mai Hương Nội?
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ, CEO là thứ (hay là nghề) chỉ có thể học được chứ
không dạy được. Có đầu óc bao quát, tính toán; có tư duy lãnh đạo, biết chia sẻ, biết
chịu trách nhiệm thôi chưa đủ… anh còn cần có sự nhạy cảm và… rất nhiều thứ khác
đòi hỏi anh phải thật sự sáng tạo. Mà sáng tạo thì không ai giống ai, không ai có thể
dạy ai được
Những thứ mà người khác dạy anh thì đó cũng chỉ mang tính chất nguyên lý hoặc
để… tham khảo thôi. Nếu rập khuôn như người ta thì… hỏng là cái chắc.
Còn hỏi tôi muốn có một thương hiệu CEO không ư? Muốn chứ! Nhưng đây không
phải là chuyện “khi ta cần là có, khi ta muốn là được” mà muốn thì phải thực sự cố
gắng. Cố gắng, nỗ lực một cách khoa học và bài bản, có quá trình… như vậy mới bền
vững.
Xin cám ơn chị!
Ceo quốc tế: Steve Ballmer, Microsoft
Steven Anthony Ballmer (sinh ngày 24 tháng 3, 1956 tại Detroit, Michigan) là một
doanh nhân người Mỹ và là Giám đốc điều hành của Tập đoàn Microsoft từ tháng 1
năm 2000. Ballmer là người đầu tiên trở thành tỷ phú (đô la) theo giá trị cổ phiếu thu
được với vai trò là nhân viên của một tập đoàn mà ông ta không phải là người sáng
lập hay là họ hàng của người sáng lập. Trong Bảng xếp hạng những người giàu nhất
24
thế giới năm 2007 của Tạp chí Forbes, Ballmer được xếp là người giàu thứ 31 trên
thế giới, với tài sản ước tính trị giá 15 tỷ Đô la Mỹ.
Sau khi tốt nghiệp trường Harvard với tấm bằng về toán học và kinh tế, Ballmer làm
việc hai năm ở công ty Procter & Gamble với vị trí trợ lý giám đốc sản phẩm trước
khi ghi tên vào trường Đại học Kinh doanh Stanford để lấy tấm bằng Thạc sỹ Quản

trị Kinh doanh. Ông bỏ học ở Stanford một năm sau đó khi Bill Gates thuyết phục
ông làm việc ở Microsoft. Ballmer trở thành nhân viên thứ 24 của Microsoft vào
tháng 6 năm 1980, giám đốc kinh doanh đầu tiên Gates mướn. Thoạt đầu ông được đề
nghị mức lương $50.000 cùng với một tỷ lệ sở hữu trong công ty. Khi Microsoft trở
thành tập đoàn năm 1981, Ballmer đã sở hữu 8% công ty.
Ballmer từng là trưởng một số bộ phận ở Microsoft, bao gồm Bộ phận Phát triển Hệ
điều hành, Bộ phận Điều hành, và Bộ phận Bán hàng và Hỗ trợ. Tháng 7 năm 1998,
ông được đề bạt làm chủ tịch, và ngày 13 tháng 1 năm 2000, ông trở thành giám đốc
điều hành khi Gates rời bỏ chức vụ đó.
Trong khi Gates vẫn duy trì việc quản lý phần công nghệ, Ballmer chịu trách nhiệm
tài chính cho công ty. Năm 2003, Ballmer bán 8,3% cổ phần, chỉ để lại 4% khoản góp
vốn trong công ty. Cũng năm đó, Ballmer thay đổi chương trình bán cổ phiếu cho
nhân viên, chương trình đã tạo ra những triệu phú nhân viên, bằng chương trình trợ
cấp cổ phiếu (stock grant program).
Hiện nay, Ballmer là nhân viên phục vụ lâu nhất trong Microsoft chỉ sau Gates.
Ballmer đã kết hôn với Connie Snyder (cũng là nhân viên Microsoft) và có ba con.
Ballmer nổi tiếng với khuynh hướng thể hiện bản thân một cách ồn ào và nồng nhiệt.
Một biến cố nổi tiếng vào năm 1991 đã khiến dây thanh quản của ông phải cần tới sự
giúp đỡ của bác sĩ khi ông la lớn "Windows, Windows, Windows" liên tục trong một
cuộc gặp mặt ở Nhật. Với đỉnh cao của truyền hình Internet hiện nay, những sự cố
như vậy trở nên nổi tiếng một cách nhanh chóng.
Cảnh phim mô tả Ballmer trong lúc đăng đàn tại những sự kiện của Microsoft được
lan truyền rộng khắp trên internet, trở thành những thứ được gọi là "đoạn phim virus"
(viral videos). Cảnh phim nổi tiếng nhất với tựa đề phổ biến "Con khỉ nhảy múa"
(Dance Monkeyboy), quay cảnh Ballmer đang nhảy nhót và la hét trên sân khấu trong
khoàng 45 giây sau khi được giới thiệu trong hội nghị nhân viên. Một đoạn phim
khác, được quay ở hội nghị các nhà phát triển chỉ vài ngày sau đó, có cảnh Ballmer
người ướt sũng mồ hôi đang nói như cầu kinh từ "developer", ít nhất 15 lần, trước
những người đang xem với thái độ hoang mang.
Ballmer còn được biết đến như một người luôn chỉ trích những công ty và sản phẩm

cạnh tranh của họ. Ông đã so sánh hệ thống phần mềm Linux miễn phí như là "[ ]
một căn bệnh ung thư bám chặt vào mọi thứ nó chạm tới." và trước đó đã mô tả nó có
"[ ] những đặc tính của chủ nghĩa cộng sản mà mọi người mê muội về nó." Vào năm
2004, ông đã có phát biểu được đưa lên những hàng tít đầu khi cho rằng định dạng
25

×