Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Tracey Emin (1963 - nay) doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (154.53 KB, 9 trang )

Tracey Emin
(1963 - nay)
Sinh tại: London, Anh
Làm việc: London, Anh

"Tôi thực sự không thể tiếp tục sống với những cái đó trong bản thân tôi"
Emin từng nói và bắt đầu rắc những vết nhơ trong quá khứ hấp dẫn của cô và
trưng bày nó nguyên bản. Công chúng nói chung đều thấy Emin trưởng thành
trong một trào lưu rất thời trang. Cô đã công khai cuộc sống của mình kể từ năm
1993, thời điểm diễn ra cuộc triển lãm đầu tiên của cô tại Khách sạn Hotel Carlton
Palace ở Paris và các gallery khắp châu Âu và New York.
Emin đã chia sẻ mọi thứ, từ những cái tampon đã qua sử dụng và bộ thử
thai đến những tấm drap trải giường bẩn thỉu và đồ lót đã qua sử dụng – và đã từng
vào được danh sách ngắn những nghệ sỹ được đề cử cho giải thưởng danh giá
1999 Turner Prize. (Steve McQueen cuối cùng là người chiến thắng.) Cùng với
những đồ vật tìm được, cô cũng đã làm những tấm thảm thêu với những đoạn văn
và hình ảnh mà cô gọi là cuộc sống "psyco" [sic], bao gồm cả lần cô bị hiếp
****************** khi mới 13 tuổi và nhiều bạn tình của cô khi còn là một cô
gái dưới 20 tuổi. "Mọi người mà tôi đã từng ngủ cùng 1963-1995" Đóng góp của
Emin cho triển lãm nổi tiếng "Sensation" là một tấm đệm bên trong một cái lều.
Emin may đắp vải tên của những người yêu cũ của cô lên trên nền hoa của cái lều,
được chiếu sáng giống như trong các điện thờ từ bên trong. Emin thậm chí đã từng
đi xa đến mức sử dụng một mảnh thai bị nạo bỏ của cô trong một tác phẩm. Cô
phân phát nghệ thuật "thú nhận" này, được gán cho cái tên "nghệ thuật loạn trí"
với một sự hài hước và khoa trương khiến nó cứ lởn vởn xung quanh những sự
biến dạng.
Do cô đã tiến gần đến tuổi 40 và có một mối quan hệ rất hạnh phúc với
người bạn nghệ sỹ Mat Collishaw, Emin đã từng đặt ra vấn đề về khả năng giữ
biên độ của cô. Thậm chí những tác phẩm quá thể hơn của cô cũng đã nhận được
những đón nhận xáo trộn trong giới phê bình. Một số nhà phê bình đã buộc chúng
vào chủ nghĩa duy ngã và tự quá yêu bản thân mình, những nhà phê bình khác như


Stefanie Syman của Feed đã lại rất ngưỡng mộ Emin bởi cô đã "làm cho công
chúng băn khoăn về mặt hóa học, ở đâu những vật hết sức bình thường lại trở nên
vượt trội, hay làm thế nào mà bạn có thể làm cho những điều rất bình thường trở
thành nổi trội. Bằng việc trưng bày đồ thải của chính mình, một cách nào đó, cô
làm cho nền văn hóa nổi danh quay ngược trở lại."

Tirtza Even
(1963 - nay)
Sinh tại: Israel
Làm việc: New York, Mỹ
Tirtza Even vừa là một nhà làm phim tài liệu vừa là một nghệ sỹ video. Cô
tổng hợp những tương phản giữa tài liệu và nghệ thuật và những sự thực mà nó mô
tả. Kết quả, những bộ phim tài liệu của cô cho thấy những câu chuyện đặt ra
những vấn đề tranh cãi, nằm dưới không chỉ nền văn hóa của chúng ta, mà thậm
chí là những kinh nghiệm của chúng ta về không gian.
Even đã cộng tác trong rất nhiều tác phẩm khám phá chủ đề này. Cô là
đồng đạo diễn phim "Kayam Al Hurbano" (1999) với Bosmat Alon, một bộ phim
về cuộc sống tại một trại tị nạn Palestine, mà đã pha trộn phong cách làm phim tài
liệu với "suy đoán tưởng tượng" và nó đã được chiếu tại triển lãm Whitney
Biennial 2002, Ami Steinits Gallery ở Israel, tại sự kiện "Video of the
Millennium" (video của thiên niên kỷ) tổ chức tại Anh, Bảo tàng Do thái Sienna ở
Italy, và liên hoan [d]vision 2000 ở Áo. Bộ phim đã nhận được giải nhất trong
cuộc thi tại L'immagine Leggera Festival ở Palermo, Italy, và một đĩa CD-ROM
và một trang Web liên quan được gọi là "Occupied Territory" (lãnh thổ bị chiếm
đóng)(2000) đã được giới thiệu tại Postmasters Gallery ở New York.
Những tác phẩm và chủ đề khác của cô gồm có: "Slip" (2001), một tác
phẩm video về những người vô gia cư ở Atlanta, Georgia, "CityQuilt" (1995) và
"Rural" (1997), cả hai đều là những tác phẩm có tác động lẫn nhau ở thành phố
New York và vùng nông thôn của nước Mỹ. "Far, Along" (2001) chiếu những
cảnh về một nước Đức hiện đại với những ký ức đan xen của những người phụ nữ

Do thái và Đức, trong khi "Pan" (1995) kiểm chứng khái niệm về "sau màn ảnh
như một không gian vật lý tích cực tồn tại giữa hai phần của một hình ảnh liên
tiếp" Gần đây nhất "Women Only" là một tác phẩm đang thực hiện về thước đo
văn hóa của việc mang thai.
Công việc của Even được thấy ở Mỹ, Israel, và South Africa, cũng như
hàng loạt các nước khác ở Châu Âu. Cô đã giảng dạy về video art và những
phương tiện mới tại nhiều trường đại học, và hiện đang giữ vị trí Trợ giảng tại cả
trưởng Columbia University và New York University. Khởi đầu từ Israel, Even đã
nhận được một học bổng theo chương trình Fulbright, và tại trường Tisch School
of the Arts - New York University, cô đã hoàn thành hai học vị Thạc sỹ - một về
nghiên cứu điện ảnh, với đề tài Sản xuất phim tài liệu và dân tộc học và Lý thuyết,
một bằng về Chương trình viễn thông tương tác
Những học bổng và giải thưởng được trao cho nghệ sỹ bao gồm một
Golden Gate Awards Certificate of Merit (2002) (bằng khen) tại Liên hoan phim
quốc tế San Francisco, một giải thưởng Media Arts Award (2000) của Tổ chức
Jerome Foundation ở New York, cũng như tài trợ của Quỹ Finishing (1996, 1998)
và một học bổng Residency (2000) tại Trung tâm thử nghiệm truyền hình ở New
York.

Omer Fast
(1972 - nay)
Sinh tại: Jerusalem, Israel
Làm việc: New York, Mỹ

Đôi khi chúng ta muốn nói chuyện lại với TV. Omer Fast không chỉ nói
chuyện lại, anh huýt sáo, huýt gió, chép môi, và chặc lưỡi. Văn hóa đại chúng tạo
ra phần lớn hiện thực của chúng ta, chũng như vốn từ mà chúng ta sử dụng để nói
về nó, và để nói chuyện lại với nó. Đối với Fast, video không chỉ là chất liệu mà
anh sử dụng, nó còn là chủ thể trong nghệ thuật của anh.
"Glendive Foley," – tác phẩm được xem rộng rãi nhất của Fast, đã từng

được chiếu tạo Momenta Art ở Brooklyn (2000), P.S.1 ở quận Queens, NY (2000),
và tại triển lãm 2002 Whitney Biennial ở New York. Tác phẩm là một video hai
kênh; một kênh chiếu quang cảnh phía trước của những ngôi nhà ở Glendive,
Montana. (Cũng chẳng ngẫu nhiên mà Glendive là một thị trường TV nhỏ nhất ở
Mỹ.) Kênh kia chiếu một bản nhạc do Fast sản xuất chỉ sử dụng miệng và tay của
anh.
Fast nói: "bằng việc tổng hợp lại một cách sáng tạo những tiếng bắt chước
tiếng gió, tiếng kêu của các loài côn trùng, tiếng chim hót, tiếng chó sủa, tiếng
máy cắt cỏ, và đôi khi là tiếng của những chiếc xe đi ngang qua, thanh âm cuộc
sống của vùng ngoại ô được tạo ra, mà đó là sản phẩm thực hiện từ cổ họng của
một người,". Và có lẽ, tạo ra một trải nghiệm vừa mang tính cá nhân, tập trung, và
đôi khi cá nhân hóa những cái luôn được coi là chẳng thuộc về cá nhân người nào.
Điều này gợi đến cuộc đấu tranh sinh tồn của một người nhập cư Fast nhập cư
từ Israel – hòa nhập với nền văn minh Mỹ
Một tác phẩm khác của anh được triển lãm trong triển lãm năm 2000 tại P.S.
1 là "T3-AEON," trong đó Fast thay thế phần nhạc của bộ phim "Terminator."
Trong một băng video cho thuê. Những bản sưu tập cá nhân bởi các thành viên gia
đình Fast được ******************g tiếng trên những cảnh bạo lực nhất trong
bộ phim. Bộ phim và những bản được sưu tầm lại đó cùng tồn tại theo một cách ít
trông đợi nhất, nhiều tính cộng sinh cũng như tính tương phản. Mọi người ở P.S.1,
những người được quyền đem những cuốn băng video đó về nhà để xem, đã được
báo trước về nội dung của nó. Những bản khác được trả lại cho cửa hàng video mà
không có nhãn báo trước nội dung, và do dó, đã tiếp cận được với một đối tượng
khách hàng rộng hơn, những người không hề nghi ngờ và phản ứng của họ là một
bí mật, không thể khám phá. Fast tổ chức thực hiện triển lãm "Fido Television" tại
gallery của Hunter College vào năm 2000, một triển lãm đã đưa các nghệ sỹ có
cùng một mối quan tâm đến với nhau, những người sử dụng các công cụ của TV
để "nói lại" nó. ("Fido" là tên gọi của những đồng xu có lỗi khi đúc) Công việc của
Fast cũng đã được trưng bày như một phần trong triển lãm "Death Race 2000" tại
Thread Waxing Space ở New York. "Breakin' In A New Partner," là triển lãm năm

2001 của anh được thực hiện tại Boston Museum of Fine Arts, thay thế toàn bộ
nhạc của "Lethal Weapon" với những tác phẩm được chế lại của Fast. Giống như
"Glendive Foley," nó được chiếu trên hai kênh để làm nổi bật sự can thiệp của Fast.
Omer Fast có bằng BFA từ trường Boston Museum School of Fine Arts và
một bằng MFA về Media Tổng hợp từ Hunter College - Trường Đại học New
York.


Lucian Freud
(1922 - nay)
Sinh tại: Berlin, Đức
Làm việc: London, Anh

Trong khi giới phê bình tranh cãi về việc liệu Lucian Freud có thừa hưởng
tính sắc sảo trong phân tích tâm lý của người ông nội Sigmund, một nghiên cứu
nhanh các bức tranh khỏa thân của ông khẳng định rằng ông chắc chắn có thừa
hưởng khuynh hướng đó khi mời những người con gái xinh đẹp nằm xuống trước
mặt ông.
Lucian Freud sinh tại Đức và nhập cư vào Anh, từng học tại Central School
of Arts and Design ở London. Những tác phẩm thời kỳ đầu thể hiện một quan
điểm giải phẫu học chính xác và một sự lưu tâm đến độ sáng của da thịt những
yếu tố khiến giới phê bình xác định ông như một nhà Hiện Thực Mới. Trong thập
kỷ 1950, Freud phát triển một phong cách vẽ đắp cho thấy ông quan tâm hơn đến
chất lượng biểu hiện của sơn hơn trong tranh, như một phương tiện để khám phá
tâm lý nhân vật.
Trong khi nghệ sỹ cùng thời Francis Bacon mô tả niềm đau thẳm sâu của
các đối tượng của ông bằng cách làm tan chảy và nổ tung hình ảnh của họ, Freud
đưa ra một khoảng trống và sự tĩnh tại, cũng không hẳn là từ chối hoàn toàn việc
mô tả tâm lý nhân vật, nhưng là một sự khẳng định của sự khuyết vắng tính cá
nhân. Trong tranh của Freud, hình người được mô tả, không phải để ca ngợi. Thân

thể là một đối tượng, và nếu những người khỏa thân của ông vẫn có bất kỳ dấu
tích nào của chủ nghĩa nhân văn, đó là bởi vì chúng thuộc về lịch sử lâu đời của
thể loại tranh khỏa thân, ca ngợi vẻ đẹp của con người. Trong tác phẩm "Blonde
Girl on a Bed" (1987), thân hình khỏa thân đắp nổi chiếm hữu toàn bộ bức tranh,
trong khi khuôn mặt, bị tay cô che khuất một phần, chìm vào trong lớp nền giữa.
Giới phê bình yêu thích xem xét tác phẩm của ông dưới những lăng kính phân tích
tâm lý, và một vài người khẳng định rằng những bức tranh của ông thể hiện bước
cuồi cùng của một quá trình phân tích tâm lý. Freud, tuy nhiên, xem giới phê bình
như một hình ảnh minh họa, "như tiếng kêu của một vận động viên quần vợt phát
ra khi đánh bóng."




Teiji Furuhashi
(1960 - 1995)
Sinh tại: Kyoto, Nhật bản
Làm việc: Kyoto, Nhật bản
Không lâu sau khi chết bởi bệnh AIDS, tác phẩm video của anh "Lovers"
đã được bảo tàng MoMA NY chọn để triển lãm chung cùng với những tên tuổi đã
nổi tiếng như Gary Hill và Bill Viola. Kỳ công này, mặc dù rất gây ấn tượng,
nhưng cũng khó mà đảo lộn thế giới nếu không biết đến một sự thật là, "Lovers"
là tác phẩm cá nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng của Teiji.
Teiji sáng tạo phần lớn những tác phẩm không phải của cá nhân bởi sự
cống hiến của anh dành cho Dumb Type, một tập hợp các nghệ sỹ sống và làm
việc ở Kyoto mà anh là đồng sáng lập viên. Đả phá truyền thống một cách nghiêm
túc, nhóm nghệ sỹ này sống bên lề của các giai tầng xã hội và những tập tục của
văn hóa Nhật bản từ sự tự đày ải bản thân này, họ nghiên cứu kỹ những tập quán
của Nhật bản, văn hóa đại chúng, và những thứ được quá tôn sùng trong kỷ
nguyên thông tin. Một trong những cương lĩnh của nhóm là các thành viên chỉ

tham gia vào các hoạt động sáng tạo tập thể.
Đến một ngày, khi Teiji thấy cần phải sáng tạo một cái gì đó của riêng
mình. Nhưng anh vẫn muốn để lại một tuyên ngôn rõ ràng của triết lý của Dumb
Type. Anh cũng muốn khám phá những cảm xúc và những ý tưởng liên quan đến
AIDS. Kết quả là "Lovers." Đối với Teiji, chủ đề tình yêu và tình dục đưa đến một
lĩnh vực rộng lớn của sự tương phản. Tình yêu đã là nguồn khoái lạc, sự đáp ứng,
và hòa hợp, nhưng cũng là một điểm khởi đầu cho những đớn đau và cái chết.
Tác phẩm video mô tả một đôi tình nhân trần truồng, trong ánh sáng mờ mờ
và như bóng ma, có vẻ như chỉ lướt qua nhau. Họ không nói chuyện, (nếu hai
người yêu nhau không nói chuyện, thế giới này sẽ thành thế nào đây?), nhưng họ
thường xuyên dừng lại để ôm nhau. Họ không ý thức về nhau, chỉ dành cho những
khoảnh khắc riêng tư rời rạc này. Sự kết nối giữa họ có vẻ như chỉ thuộc về cơ thể,
chẳng khi nào thuộc về tinh thần hay tình cảm. Đó là một sự tưởng tượng đẹp đẽ
và sởn gai ốc.
Làm việc với nghệ thuật trình diễn, múa, video art và tranh, Teiji là biểu
tượng của sự nổi loạn nghệ thuật và tự do biểu hiện ở Nhật bản. Vai trò dẫn đầu
của anh ở Dumb Type chuyển sang lĩnh vực chính trị anh trở thành một nhà hoạt
động xã hội về nhận thức bệnh AIDS và cộng đồng những người đồng tính. Anh
mới chỉ 35 tuổi khi qua đời.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×