Tải bản đầy đủ (.pdf) (85 trang)

nghệ thuật sống 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (332.3 KB, 85 trang )

Nghệ thuật sống
Nguồn:
6
Bơ gạo
Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước
sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấp
trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quên
rồi.
Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng không
có ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không
biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy
vọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn.
Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và
một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc
rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.
Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng.
Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa tay ra kêu lên:
- Xin bố thí cho kẻ hèn này!
- Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duy nhất hoàng tử nói.
Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một
người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người
ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi
bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi
cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số
cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số
gạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tử không
bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi:
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.
Hạnh phúc vô biên
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất


chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưng
hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.
Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh
viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi
chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất
trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất
nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng
trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời
gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ.
Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng
đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những
hoạt động và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa
giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp
tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những
cây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành
phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống
động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi
ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy
được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm dần trôi
Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người
đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người
nhà đến mang ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được
chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình.
Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế
giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là

một bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ
cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua
cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta
cũng không thấy được cả bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng có lẽ ông ta
muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên".
Trái tim hoàn hảo
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim
đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý
đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:
"Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông
ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết
sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được
đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm;
có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám
thay thế. Chàng trai cười nói:
- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những
mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.
- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không
chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè Tôi xé một mẩu
tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để
tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn
giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ,
ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng
ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng
tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình
yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng
không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi
lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn
nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim
của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một
mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một
mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng
không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim
chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao
giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh
Cách nhìn mới về cuộc sống
Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ
rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vài
cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng
cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu
tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng
năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.
Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộ
quyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài - và tôi rất hăng hái
luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi.
Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạy
một đoạn đường dài như vậy trong suốt hai ngày liền.
Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình,
và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà tôi
tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi
cảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy.
Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ
Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ
thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi.
"Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và
"những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi,
thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.
Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi
tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi

một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm
thấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế
tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững
vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận
thấy rằng cô ấy chỉ có một chân.
Sự tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng vào
thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xác
mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.
Cả ngày hôm sau trời mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên
một chân ấy nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằng
cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn
cảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.
Ước mơ
Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn
luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi
từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được
thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm.
Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên
em muốn làm nghề gì?".
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm
chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.
Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng
200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và
một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em
không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình
không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm
lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến
điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý
kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo
của mình:
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
của mình.
Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến
một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp
nhau. Cầm tay, thầy nói:
- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao
nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về
nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về
điều đó.
Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những
gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi
tới cùng những khát vọng của đời mình.
Đèn đỏ
Hai người bạn dừng ôtô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, còn
người bạn quay sang thở dài bảo:
- Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấy thời gian, người ta có thể
viết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ.

Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay:
- Có nghe tớ nói không?
- Không!
- Tại sao hả?
- Vì tớ đang có việc của tớ.
- Cậu đang làm gì? Tớ có thấy cậu đang làm gì đâu?
- Tớ đang chúc may mắn - Người lái xe đáp - Tớ đã quen mỗi lần dừng
đèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được may mắn.
Thật là may vì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người may mắn, mà
nếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳng
nhớ ra đâu
Những hòn đá cuội
Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia
trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người
khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đây là một câu hỏi trắc
nghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi
chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá
vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầy chưa?" - ông
hỏi.
"Đầy rồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi
nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống
giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầy chưa?".
Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa".
"Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các
khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi:
"Cái lọ đầy chưa ?".
"Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổ
vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và
hỏi: "Minh họa này nói lên điều gì?".
Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc

của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm
nhiều việc nữa!"
"Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa
vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ
không bao giờ có thể nhét chúng vào được".
Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự
án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà
bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn Nhưng nhớ đặt
những "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét
chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng
chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng
thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn
đang làm có thật sự có ý nghĩa.
Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự
hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc
sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
5 cách để trở nên tự tin
Người ta thường nói: Tự tin là dành được 50% thành công, vì thế, tự tin là
điều hết sức cần thiết để mỗi con người có thể dành được thành công
trong cuộc sống, sự nghiệp Có thể nói, tự tin có nghĩa là chúng ta tin
tưởng vào chính bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của chính mình, hài
lòng với những thành quả và mối quan hệ mình đạt được.
Sau đây là 5 cách để bạn có thể tự tin hơn trong mọi tình huống:
1. Hãy vận động:
Bạn nên chịu khó thả bộ. Bạn cũng có thể đạp xe và làm việc cho đến khi
toát mồ hôi. Tập các bài tập cho não và phổi, điều này sẽ làm tăng sức
mạnh thể lực, xóa bỏ mọi nỗi tức giận và khó chịu. Bạn sẽ cảm thấy mình
dồi dào sinh lực, làm việc hiệu quả tự tin. Không có gì tuyệt vời hơn khi thấy
bạn trong dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe mạnh hồng hào. Hãy ra khỏi ghế ngồi
và tỏ ra năng động, mạnh mẽ.

2. Hãy quan tâm đến hình thức:
Mọi người thường để ý đến điều này đầu tiên. Những gì bạn mặc đều thể
hiện tính cách, sở thích, phong thái của bạn. Nếu bạn ăn mặc kệch cỡm,
không thích hợp, đồng nghiệp sẽ đánh giá thấp bạn. Khi bạn để ý đến cách
ăn mặc, bạn nên tự hỏi mình muốn mọi người hiểu mình là người như thế
nào? mình muốn gây ấn tượng với những người nào? Chúng ta đang đề
cập đến văn hóa thời trang hay chỉ là nhiều bộ quần áo kiểu cách; chúng ta
đang muốn nói đến tính hiệu quả, sự phù hợp trong môi trường nhất định.
đang muốn nói đến tính hiệu quả, sự phù hợp trong môi trường nhất định.
- Vậy các bạn nên lưu tâm đến 4 nhân tố sau:
+ Sự phù hợp: Dù bạn là ai thì bạn nên nhớ là cách ăn mặc của bạn cần
phải luôn phù hợp với môi trường hoạt động.
+ Sạch sẽ: Hãy thận trọng với những loại máy giặt vì chúng có thể làm
hỏng quần áo của bạn mà không biết. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ gọn
gàng, tránh quần áo tuột chỉ, hay quên cài cúc
+ Giầy dép: Nên nhớ rằng mọi người đều rất để ý đến giày dép vì một lẽ họ
hay nhìn xuống và hay lo lắng. Vậy bạn hãy luôn giữ cho đôi giày của mình
sáng bóng, sạch sẽ.
+ Hãy luôn mỉm cười: Nụ cười tươi bừng sáng trên khuôn mặt sẽ làm cho
chính bạn dễ chịu và làm cho người khác thoải mái, vui vẻ.
3. Hít thở:
Cần phải biết giữ gìn và tự kìm nén, nín thở khi cần thiết. Hãy học cách hít
thở sâu, điều này cần thiết để giúp bạn bình tĩnh, kiềm chế những cơn
nóng giận. Hít thật sâu trong lồng ngực, đây là cái thở từ dạ dày.
4. Sống nguyên tắc:
Giữ vững quan điểm của mình. Hãy đúng giờ và biết lo lắng đến trách
nhiệm hiện tại. Không theo đuổi một mục đích không rõ ràng mà phải biết
nhận thức và nắm cơ hội. Nhớ rằng mọi nguyên tắc đều có tác động rất lớn
với các quan hệ nghề nghiệp (chuyên môn) cũng như các quan hệ cá nhân
của bạn.

5. Cho và nhận:
Hãy cho những gì bạn muốn nhận. Nếu bạn muốn được tôn trọng và yêu
quý, hãy tôn trọng và yêu quý mọi người. Nếu bạn muốn thành công thì hãy
giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,
giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,
hãy mở lòng mình, hãy tự công nhận những thành công của mình, hãy tự
tạo ra niềm vui để tự tận hưởng niềm vui ấy. Bạn hãy luôn tự nhủ về công
việc những việc này thật sẽ chẳng có gì là không thể làm được.
Những người tự tin nhất là những người sống đơn giản. Họ luôn làm cho
cuộc sống có ý nghĩa.
Sự yêu thương dẫn đường
Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ: kem sôcôla, khiêu vũ, cái máy
đánh chữ
Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu - sau này là
chồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. "Tôi
thích cái này!" - Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại có
thể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương và
thích thú.
Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đã
biết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó,
tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãi
mãi không hàn gắn được. Ấy là khi chồng tôi qua đời.
Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng ti vi
quá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổ
và nhìn người ta đang tận hưởng một ngày tốt lành. Tôi cảm thấy mình già
nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe
Cho đến ngày thứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấy đỡ
mệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yên
lặng, than thân trách phận.
Bỗng một chiếc máy bay giấy phi vèo vào phòng, đậu ngay ở chân giường

tôi. Giở cái máy bay ra, tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc. "Chúc bà mau
khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."
khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."
Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôi
nghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi ra
phía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy.
Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sự yêu thương dẫn đường.
Quà tặng tình yêu của anh lính thủy
Kính gửi: Đô đốc David L. McDonald - Lực lượng Hải quân
"Thưa ngài đô đốc,
Tôi biết lá thư này đến tay ngài chậm mất một năm, nhưng dù sao, điều
quan trọng nhất là ngài nhận được nó. Vì có đến mười hai người yêu cầu
tôi viết lá thư này gửi ngài.
Tết năm ngoái, tôi và bạn gái đến Mỹ du lịch. Trong suốt năm ngày khốn
khổ, mọi thứ đều rối tinh lên. Chúng tôi không có lấy một phút được thở
phào. Ngay đúng đêm giao thừa, chúng tôi còn bị mất cắp tiền nên phải
vào dùng bữa ở một nhà hàng bình dân cũ kỹ. Chẳng có một chút không
khí năm mới nào, cả trong tiệm ăn lẫn trong tim chúng tôi!
Đêm hôm đó trời mưa và lạnh. Trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn có người, tóm
lại là rất tẻ nhạt. Có hai cặp vợ chồng người Đức ngồi hai bàn. Một gia đình
người Pháp ngồi một bàn. Một người lính thuỷ đang ngồi một mình. Trong
góc có một ông cụ đang chơi piano một bản nhạc chậm chạp. Tôi nhìn
quanh và để ý ai cũng cặm cụi ăn, im như đá. Người duy nhất có vẻ vui là
anh lính thuỷ. Vừa ăn, anh ta vừa viết một lá thư, rồi lại mỉm cười nữa.
Bạn tôi gọi một món Pháp, nhưng do không biết tiếng Pháp nên khi họ
mang ra, đó là một món chúng tôi không sao nuốt nổi. Tôi bực quá nên hơi
to tiếng, và bạn tôi tấm tức khóc! Thật kinh khủng! Còn ở bàn của gia đình
người Pháp, ông bố vừa đét cho cậu con trai một cái và nó khóc ré lên. Còn
cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.
cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.

Một bà cụ cầm giỏ hoa bước vào. Bà ta đi đôi giầy ướt bết lại và mang giỏ
hoa đến từng bàn mời mua. Chẳng ai gật đầu. Mệt mỏi ngồi xuống một
chiếc bàn, bà quay ra gọi người phục vụ: “Xin cho một bát súp rau!”, rồi
quay sang người chơi đàn piano, bà thở dài: “Joseph, anh có tưởng tượng
được không này, một bát súp rau để đón giao thừa? Cả chiều nay tôi
không bán được bông hoa nào!”. Ông cụ chơi đàn ngừng tay chỉ vào chiếc
đĩa đựng tiền “boa” vẫn đang trống không.
Lúc đó, anh lính thủy trẻ đã ăn xong và đứng dậy. Vừa khoác áo, anh vừa
bước lại gần giỏ hoa:
- Chúc mừng năm mới! - Anh mỉm cười rồi cầm hai bông hồng - Bao nhiêu
tiền ạ ?
- Hai đôla thưa ông!
Ép phẳng một bông hoa để kẹp vào lá thư vừa viết, anh lính thuỷ đưa bà cụ
một tờ 20 đôla.
- Tôi không có tiền trả lại, thưa ông - Bà cụ nói - Để tôi đi đổi.
- Không, thưa bà - Anh đáp và cúi xuống hôn lên gò má nhăn nheo - Đó là
món quà năm mới.
Rồi anh cầm bông hoa kia đi về phía chúng tôi và lịch sự nói:
- Thưa anh, có thể cho phép tôi tặng bông hoa này cho người bạn xinh đẹp
của anh được không?
Anh đặt bông hoa vào tay bạn tôi, quay ra chúc tất cả mọi người một năm
mới tốt lành rồi đi khỏi tiệm ăn.
Tất cả mọi người ngừng ăn. Ai cũng nhìn theo anh lính thuỷ. Ai cũng im
lặng. Chỉ vài giây sau, không khí năm mới tràn ngập tiệm ăn, nở bừng như
pháo hoa.
Bà cụ chạy đi đổi tờ 20 đôla ra hai tờ 10 đôla rồi đặt một tờ vào đĩa của ông
Joseph:
- Joseph, quà năm mới của tôi, anh cũng phải nhận một nửa, quà của tôi
cho anh đấy!
Ông cụ mỉm cười và bắt đầu chơi bài “Happy New Year”. Không khí trở nên

nhộn nhịp. Thậm chí gia đình người Pháp còn gọi rượu vang mời mọi
người.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi còn là một trong số những
người đang bị hành hạ trong một tiệm ăn tồi tàn, thì cuối cùng, đó lại là
đêm giao thừa tuyệt nhất chúng tôi từng có.
Thưa đô đốc, trên đây là tất cả những gì tôi muốn kể cho ngài nghe. Là
người đứng đầu lực lượng hải quân, tôi nghĩ hẳn ngài muốn nghe về món
quà đặc biệt mà người lính thuỷ đó đã mang tới cho chúng tôi. Anh ta
mang tâm hồn của tình yêu, tâm hồn của năm mới và đã tặng nó cho
chúng tôi vào đêm giao thừa năm ngoái ấy.
Xin cảm ơn ngài đã đọc, và chúc mừng năm mới".
Hai con chim gáy
Có hai con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng
hạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập,
mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anh
bị con người bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới.
Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì
nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai
oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm
đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước
uống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo:
- Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có được
kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.
Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời.
Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: Mình muốn vào đó, nhưng có cả
hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ mà
chén. Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:
- Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy
nhanh chân mà tẩu thoát.
Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫy nơi trời cao và say sưa

cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc
lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng.
Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim
càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng
còn săm soi, chăm sóc như ngày xưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước
mắt lưng tròng, thân hình tiều tụy trông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu
cũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng
sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa.
Xin mặc áo đỏ cho con
Cindy D. Holms
Tôi làm việc cho những đứa bé bị mắc virus gây bệnh AIDS. Những quan
hệ mà tôi có được với những đứa bé đặc biệt đó là những quà tặng mà
cuộc sống đem lại cho tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe về cậu bé Tyler.
Tyler sinh ra đã nhiễm HIV; mẹ của cậu bé cũng bị nhiễm. Từ những ngày
đầu tiên sinh ra đời, cậu bé đã phải phụ thuộc vào những thuốc men giúp
cho cậu sống còn. Nhiều khi cậu bé còn cần phải có máy hỗ trợ thở để tiếp
thêm ôxy.
Tyler không chịu đầu hàng căn bệnh chết người này dù chỉ trong một
khoảng khắc. Rất thường xuyên người ta bắt gặp cậu chơi và đuổi bắt ở
sân chơi, với túi ba lô đầy thuốc men và kéo theo một cái xe đẩy có bình ôxy
giúp cho cậu thở. Niềm vui rằng mình còn sống đã đem lại năng lượng
cho Tyler và làm chúng tôi kinh ngạc. Mẹ Tyler thường chọc cậu bé rằng
cậu chạy nhanh quá nên cô phải mặc cho cậu áo đỏ. Như thế, khi cô nhìn
qua cửa sổ tìm cậu, cô có thể nhanh chóng nhận ra cậu.
Căn bệnh quái ác này cuối cùng cũng đánh gục những người mạnh mẽ
như Tyler. Cậu bé ốm nặng và thật không may là cả mẹ cậu cũng vậy. Khi
đã rõ rằng cậu bé không thể vượt qua được nữa, mẹ của Tyler động viên
cậu rằng cô ấy cũng sẽ chết, và cô ấy sẽ sớm ở bên cậu trên trời.
Vài ngày trước khi chết, Tyler gọi tôi lại gần giường bệnh và nói thầm "Cháu
có lẽ sẽ chết sớm. Cháu không sợ đâu. Khi cháu chết, cô mặc cho cháu

áo màu đỏ nhé. Mẹ cháu hứa sẽ lên trời cùng với cháu. Khi mẹ cháu lên
đến đó, cháu có thể đang chơi, và cháu muốn mẹ cháu nhận ra cháu liền."
Tình yêu, giàu sang và sự thành công
Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc
trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong
số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông
nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút
gì đó”.
- Ông chủ có nhà không? - họ hỏi
- Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.
- Thế thì chúng tôi không thể vào được.
Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng
bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng -
vào nhà.
vào nhà.
- Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.
- Sao lại thế? - người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Một người giải thích: “Tên tôi là Tình yêu, ông này là Giàu sang, còn ông kia
là Thành công. Bây giờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi
sẽ là người được mời vào nhà”.
Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - người
chồng vui mừng - Đây đúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãy mời ngài Giàu
sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”.
Người vợ không đồng ý. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành
công nhỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính
nể”.
Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô con
gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bổng lên tiếng đề nghị:
“Chúng ta nên mời ngài Tình yêu là tốt hơn cả. Nhà mình tràn ngập tình
thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.

“Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ
rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài mời ngài Tình Yêu, đây chính là người
khách chúng ta mong muốn”.
Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là Tình yêu xin mời vào và trở
thành khách của chúng tôi”.
Thần Tình yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứng
dậy và đi theo thần Tình yêu.
Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài Tình yêu, tại sao
các ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”.
Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì
Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì
chỉ có một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình yêu
nên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi vì ở đâu có Tình yêu thì ở đó sẽ có Thành
công và Giàu sang”.
Đi tìm hạnh phúc
Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn. Khi phải sống trong những ngày
có quá nhiều sự kiện không tốt ập đến, người ta dễ rơi vào những rắc rối
về sức khỏe, nghề nghiệp và cả những mối quan hệ xã hội. Hãy tập trung
vào việc làm cho mình hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng như
mọi người sẽ nhìn thấy một vẻ ngoài tràn đầy thiện cảm của bạn. Sau đây
là một số “mẹo vặt” sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn:
1. Hãy lạc quan:
Nhìn cuộc sống tích cực đi nhé! Chính bạn sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc
và nhiều năng lượng đến thế nào! Hãy nhớ: một cô nàng hay một anh
chàng nào đó sẽ bị hút về phía bạn nếu bạn là một người lạc quan và tích
cực.
2. Vươn tới những viễn cảnh tương lai:
Bạn hãy nhìn về bức tranh rộng lớn của cuộc đời bạn, đừng để một vài mặt
trái lật đổ bạn. Trong cuộc đời, bạn sẽ phải chạm trán với nhiều chướng
ngại, nhưng hãy để đôi mắt của bạn hướng về những giá trị lâu dài và

tránh trở nên bất hạnh khi vướng phải những vấn đề khó khăn thứ yếu.
3. Tỏ ra biết ơn:
Cám ơn đồng nghiệp của mình khi anh ta giúp đỡ bạn. Chúc mừng cấp
trên khi thành công trong một dự án. Nói một lời tử tế với người phục vụ
bàn khi họ mang cho bạn tách cà phê buổi sáng. Cho người hành khất
một vài tờ bạc lẻ khi bạn gặp trên đường… Đó là những cách cảm ơn cuộc
đời và bạn sẽ thấy mình thật hạnh phúc.
4. Hòa nhập vào cuộc sống:
Sao bạn không cho phép mình “nuông chìu” bản thân một chút: chải chuốt
lại chiếc xe của bạn, sửa chữa vài món lặt vặt trong nhà, xem tivi, đi xem
kịch… Bạn hãy thử “ưu tiên” mình và làm những gì bạn thích sau những
giờ bận rộn với công việc trong ngày.
5. Chăm sóc cơ thể:
Ăn uống điều độ và tập thể dục, chơi một môn thể thao vừa sức. Biết đâu
bạn sẽ tìm thêm được một “đồng đội” trong môn thể thao mà bạn chơi,
điều ấy sẽ càng tăng thêm những thú vị cho cuộc sống của bạn khi sau
mỗi buổi tập, hai người cùng đi ăn, hoặc trò chuyện về những vấn đề quan
tâm.
6. Thay đổi thời khóa biểu:
Sau những “lề thói hằng ngày” làm việc cũ, bạn cũng cần tìm nguồn năng
lượng mới. Thay đổi một chút giờ giấc hoặc công việc phải làm sẽ xóa bỏ
sự nhàm chán của thời khóa biểu. Duy trì sự cân bằng giữa làm việc và thư
giãn sẽ giúp cuộc sống của bạn không nhàm chán.
7. Liên lạc với mọi người:
Có bao giờ bạn bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ một người quen
cũ sau thời gian dài không liên lạc? Bạn cảm thấy thế nào? Lâng lâng? Vui
sướng?… Hãy gửi email hoặc gọi điện thoại đến bạn bè và những người
thân mà lâu rồi bạn không liên lạc, không vì bất cứ lý do gì mà chỉ để nói
câu “xin chào”.
8. Sáng tạo:

Tìm một chỗ thoát ra cho những ý tưởng sáng tạo của bạn đi nhé! Vẽ tranh,
làm thơ, viết văn hoặc trổ tài làm nhà thiết kế, làm đẹp lại phòng khách
hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lý gì về chuyện tốn thời gian cho
hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lý gì về chuyện tốn thời gian cho
những việc này vào những ngày nghỉ cuối tuần. Nếu bạn dành thời gian để
sáng tạo, bạn sẽ thấy mình yêu đời và khoẻ mạnh hơn.
9. Tìm một nửa kia…
Một tình yêu không điều kiện sẽ đem đến cho bạn những ý nghĩa lớn trong
cuộc sống. Bạn hãy tìm một nửa kia của mình và cùng người ấy chia sẻ
buồn vui và những kinh nghiệm thành bại trong đường đời mà cả hai đã
gặp.
10. Trò chuyện:
Bạn sống có khép kín không? Hãy cởi mở, trò chuyện với ai đó sẽ luôn làm
cho cuộc sống của bạn tràn đầy những điều mới mẻ và hạnh phúc.
11. Mơ:
Viết lại những “tham vọng” của bạn và thực hiện chúng một cách nghiêm
túc, có đầu tư. Bạn phải biết những gì bạn cần, những nơi nào bạn có thể
đến.
12. Biết tha thứ:
Có lẽ đã đến lúc bạn nên tha thứ cho ai đó (hoặc cho chính mình) về
những điều họ đã nói hoặc làm. Nếu bạn đã bị bỏ lỡ một cơ hội thăng tiến
hoặc mất việc, bạn hãy tự nhận ra rằng đừng nên hệ lụy vào chúng – bởi vì
bạn không thể viết lại hồi ký đời mình. Chấp nhận nó và để nó trôi qua. Ai
biết để quá khứ ngủ yên, cuộc sống sẽ hạnh phúc.
Trong cuộc đời, chúng ta không thể trông chờ người khác đem lại hạnh
phúc cho chúng ta. Hạnh phúc là điều phải do ta tạo ra và giữ lấy.
Trước khi phán xét xin hãy lắng nghe
Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động
Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động
trước bạn khác giới mà luôn có tình cảm với những người cùng giới tính.

Tôi đã từng đau khổ và dằn vặt chính mình. Tự tôi đã ghê tởm tôi.
Nếu như mọi người có quyền mơ về một cuộc sống gia đình vợ chồng, con
cái hạnh phúc, thì tôi ngay trong tiềm thức đã chẳng thể mơ. Tôi đã từng cố
gắng quên đi những cảm xúc của chính mình để kết bạn với những cô gái -
những mong đây chỉ là một giai đoạn trong cuộc sống và khi có bạn gái tôi
sẽ trở thành người bình thường.
Nhưng thời gian trôi và tôi hiểu, không ai có thể sống trái với lòng mình.
Rất nhiều người bạn của chúng tôi do bế tắc đã lấy vợ hay lấy chồng
những mong có cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng tất cả chỉ
là đau khổ, đau khổ cho bản thân và đau khổ cho người thân yêu - những
người vợ, người chồng và con cái đều không hạnh phúc.
Nếu như khát vọng được yêu thương, được sống đúng là chính mình là
quyền rất cơ bản mà mỗi con người đều mưu cầu thì đối với chúng tôi -
những người đồng tính - khát vọng này đau đáu mãnh liệt hơn nhiều. Thật
đơn giản và đôi khi vô nghĩa khi tuyên bố “tôi là con trai” hay “tôi là con gái”,
nhưng chẳng đơn giản và vô nghĩa chút nào khi tuyên bố “tôi là người đồng
tính”.
Một câu hỏi lớn luôn đặt ra đối với mỗi chúng tôi: “Đồng tính là sự lựa chọn
của mỗi cá nhân do ảnh hưởng của lối sống trụy lạc, hay sự lệch lạc bệnh
lý của tâm lý, hay đây là một giới tính tự nhiên như các giới tính khác?”. Tự
trong thâm tâm chúng tôi hiểu đồng tính là tự nhiên, chúng tôi sinh ra đã
như vậy, nó tuyệt nhiên không là kết quả của một lựa chọn sống hay ảnh
hưởng của các lối sống trụy lạc.
Là một trí thức, tôi đau khổ và đi tìm câu trả lời nghiêm túc trong khoa học.
Và tôi ngỡ ngàng nhận ra các kết luận của y học, tâm lý học, xã hội học
hiện đại đều khẳng định đồng tính là tự nhiên, không phải là một bệnh lý
hay một kiểu thức thương tổn về tâm lý. Hầu hết chúng ta đã quá quen với
chuyện xã hội chỉ có hai giới tính, quen đến mức không có chỗ cho sự khác
biệt.
Thật sự kết quả nghiên cứu cho thấy xã hội tồn tại một cách tự nhiên nhiều

hình thái giới tính khác nhau: nam, nữ, đồng tính nam, đồng tính nữ, “bi”
(người cảm xúc với cả hai giới tính). Một điều duy nhất khác biệt là hai giới
tính nam - nữ chiếm đa số và do những định kiến xã hội dẫn đến những
người thuộc các nhóm thiểu số không dám thể hiện xu hướng giới tính thật
của mình.
Khoa học đã khẳng định nhưng định kiến xã hội còn quá nặng nề, người
đồng tính từ khi sinh ra đã chịu nhiều định kiến và thiếu công bằng của xã
hội. Các phóng sự về người đồng tính hầu hết đều tiếp cận từ “mại dâm
nam” hay các vụ giết nhau vì tình. Vâng, đây là tệ nạn, nhưng nó là tệ nạn
của xã hội loài người nói chung chứ không phải tệ nạn do đồng tính mà ra.
Quy kết không rõ nguyên nhân sẽ không thể đi đến giải pháp xã hội hiệu
quả.
Một lần nữa, trước khi phán xét xin hãy lắng nghe và quan sát với trái tim
yêu thương và chấp nhận sự khác biệt. Đồng tính không phải là sự lựa
chọn, người đồng tính có thể là bất cứ ai trong số những người thân yêu
của các bạn.
Chúng tôi là những người con, người anh, người chị, thậm chí người cha,
người mẹ trong mỗi gia đình; chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiết
trong các công sở; chúng tôi là những công dân có trách nhiệm trong xã
hội.
Chúng tôi là bác sĩ, kỹ sư, giảng viên, ca sĩ, diễn viên, công nhân, nông
dân, sinh viên, nhà khoa học, nhà báo, nhà thơ Thống kê của thế giới, tỉ
lệ đồng tính trong dân số giao động từ 1-5%. Nếu lấy số trung bình thì với
80 triệu dân, cộng đồng người đồng tính của VN không dưới 2 triệu người.
Đây là một cộng đồng lớn mà sự hiểu biết của xã hội sẽ có những tác
động rất quan trọng.
Cuối cùng, tôi muốn nói với cha mẹ tôi, những người thân yêu và bạn bè
tôi, xin đừng đau khổ mà hãy yêu thương và tự hào vì tôi được sống là
chính mình. Tôi muốn nói với cộng đồng những người đồng tính nam cũng
như nữ rằng hãy tự tin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ

như nữ rằng hãy tự tin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ
hiểu biết và đón nhận sự khác biệt dù sẽ có nhiều khó khăn ở buổi ban
đầu.
Trích Tuổi Trẻ 24/4/2004
Chiếc hộp quý giá
Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội
lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha
nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một
chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với
cha: "Con tặng cha".
Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi
cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Cha
ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng
cha mà!"
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con
tha thứ.
Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều
năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi
khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến
tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá
chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ
gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý
giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

(Trích phụ san Thế Hệ Trẻ)
Chuyện con vịt
Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho một
cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập

bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở
trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất
thểu về nhà ăn trưa. Vào tới sân, thấy bầy vịt của bà ngoại đang rượt nhau
kêu quàn quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đại
một phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lăn
đùng ra giữa sân, giãy đành đạch mấy cái rồi nằm ngay đơ. Andrew hoảng
hốt nhìn quanh: không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống
củi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà không
biết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấy chuyện xảy ra với con vịt.
Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họ
của Andrew, con gái chú Billy:
- Bữa nay tới lượt con rửa chén đó.
- Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. - Sally vội đáp và nhìn Andrew
bằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cự cãi bỗng đâm ra chột dạ.
- Thật không Andrew? - Bà ngoại hỏi, không quay đầu lại.
- Con à?
Andrew vừa mở mồm thì Sally hích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽ
thì thầm qua kẽ răng:
- Con vịt. Nhớ không?
- Con nhận lời chị ấy rồi. - Andrew đáp bằng giọng hậm hực.
Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sally đi câu, nhưng bà ngoại bảo:
- Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×