Tải bản đầy đủ (.pdf) (73 trang)

nghệ thuật sống 7

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (640.76 KB, 73 trang )

Nghệ thuật sống
Nguồn:
Tổng hợp: ngvietduc(TVE)
Bạn mang hành trang gì khi vào đời?
Bước chân vào đời, ai cũng chuẩn bị cho mình một vài thứ hữu ích,
nhưng hành trang của mỗi người không ai giống ai, có người chỉ cần một ít
vốn về vật chất, có người mang trên vai những kiến thức đã từng được học,
có người lại chẳng biết mình sẽ cần gì trên con đường tiến tới tương lai.
Còn bạn, bạn mang hành trang gì khi vào đời?
Một ít tăm vì cái tăm sẽ nhắc bạn nhớ tìm và phát hiện những đức tính
tốt của mọi người, kể cả bản thân của bạn.
Một sợi dây cao su vì dây cao su sẽ nhắc bạn nhớ sống linh động.Mọi
chuyện trên đời không phải lúc nào cũng đi theo hướng bạn muốn, nhưng
dù cách này hay cách khác chúng ta vẫn giải quyết tốt được mọi vấn đề.
Một nụ hôn ngọt ngào vì nụ hôn ấy sẽ nhắc bạn nhớ rằng mọi người cần
nhận được một lần ôm hôn hoặc một lời khen tặng mỗi ngày.
Một miếng băng dán vì miếng băng sẽ nhắc bạn nhớ hàn gắn những vết
thương lòng của bạn hoặc của ai đó.
Một cục tẩy vì cục tẩy sẽ nhắc bạn nhớ rằng ai đó cũng có thể phạm lỗi.
Không sao, chúng ta học từ những lỗi lầm.
Một cây kẹo gum bubble vì chất dính của kẹo gum sẽ nhắc bạn nhớ
luôn bám theo mục tiêu đã đề ra, đừng bỏ cuộc và bạn sẽ đạt được những
điều mình mong ước.
Một cây bút chì vì bút chì sẽ nhắc bạn nhớ viết ra những điều tốt bạn làm
hằng ngày.
Và hãy nhớ mang theo mình một túi trà vì túi trà sẽ nhắc bạn nhớ hằng
ngày nên nghỉ ngơi, thư giãn và ôn lại danh sách những điều phúc lành
mà Thượng đế ban tặng.
Bạn có đem theo những vật đó không?
Những giọt nước mắt từ trên trời


Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi,
Fiammetta chợt hỏi:
- Mưa là gì vậy hở anh?
Bên ngoài thời tiết thật là tồi tệ, những giọt nước mưa đập vào ô cử sổ
tách, tách, tách.
- Anh ơi, mưa là gì vậy hở? - Fiammetta vừa lặp lại câu hỏi vừa lay bàn tay
chồng.
- Mưa hả em, đó có nghĩa là trời đang khóc đấy.
- Nhưng tại sao trời lại khóc?
- Ừ, cũng không hẳn là trời khóc đâu.
Đúng hơn đó là những giọt nước mắt của tất cả những người buồn sầu
trên thế giới đã kềt lại thành mây.
- Tất cả những giọt nước mắt ư, thật thế hả anh?
- Không phải tất cả nhưng là hầu hết. Những giọt nước rơi từ trời là của
những người buồn sầu mà không được ai an ủi. Còn nếu như họ được an
những người buồn sầu mà không được ai an ủi. Còn nếu như họ được an
ủi thì những giọt nước ấy sẽ đọng lại và cất giữ trong tim giống như một
kho tàng quý giá.
- Nhưng tại sao mưa nhiều quá vậy?
- Điều đó có nghĩa là ngày nay nhiều người than khóc nhưng lại có quá ít
người an ủi.
- Vậy làm sao để cho mưa tạnh? Em phải an ủi tất cả mọi người trên thế
giớ này ư? Em muốn ngày mai trời lại nắng.
- Chỉ cần em an ủi một người là đủ, ngay khi họ đang khóc, khi mà em gặp
họ. Nhưng anh không chắc là em làm được điều đó.
- Vậy tối nay em sẽ đặt thật nhiều ly ở bậu cửa sổ để hứng nước mưa, và
em sẽ mang trả lại cho những người chủ thật sự của chúng, những người
đã buồn sầu than khóc.
- Nhưng làm sao em có thể trả lại đúng giọt nước mắt cho từng người
được? Họ đâu có ghi tên lên trên đó.

Fiammetta đã không trả lời được câu hỏi của chồng nhưng nàng biết rằng
có một cách. Sáng hôm sau, nàng kiên nhẫn đặt từng giọt nước lên lòng
bàn tay và nhìn vào bên trong. Những giọt pha lê nhỏ bé ấy luôn còn đọng
lại một khuôn mặt.

Từ tài nguyên Net.
Không rõ nguồn.
Sống trọn vẹn từng ngày
Bryan Dyson
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc
của tập đoàn Coca Cola đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan
giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.
Cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng
mang tên: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần.
Công việc là một quả bóng cao su, khi bạn làm rơi xuống đất nó sẽ nẩy lên
lại.
Nhưng còn bốn quả bóng kia đều là những quả bóng thủy tinh. Nếu bạn lỡ
tay đánh rơi, chúng sẽ bị trầy xước, có tỳ vết, bị nứt, hư hỏng hoặc thậm chí
bị vỡ mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ.
Bạn hãy hiểu điều đó để cố gắng phấn đấu giữ sự quân bình trong cuộc
sống của bạn.
Phải làm thế nào đây?
Bạn đừng tự hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người
khác vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi chúng
ta là một cá nhân đặc biệt.
Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quan
trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì tốt nhất cho chính mình.
Chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim bạn. Bởi vì nếu không có
chúng, cuộc sống của bạn phần nào sẽ mất đi ý nghĩa.

Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ
hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng
khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàn
toàn bế tắc, mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi ta thôi không cố gắng nữa.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những cơ hội của đời mình
mà bạn biết cách sống dũng cảm.
mà bạn biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời
gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách
nhanh nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương cách tốt
nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất
nơi mình đang sống mà còn có khi quên cả nơi mình định tới.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình
được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng, nó là kho báu mà bạn
luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai
điều đó một khi mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.
Cuộc đời không phải là đường chạy.
Nó là một lộ trình mà bạn phải thưởng thức từng chặng đường mình đi
qua.

Hạnh Nguyễn dịch.
* " Đã là con chim
con chim phải hót
đã là chiếc lá
chiếc lá phải xanh
lẽ nào vay mà không có trả

sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình"
Bạn có bao giờ để ý rằng
Bạn có bao giờ để ý rằng, khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất đó
Bạn có bao giờ để ý rằng, khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất đó
là khi người ấy ở ngay bên cạnh bạn nhưng không phải là của bạn?
Bạn có bao giờ để ý rằng, nói về một điều để rồi về sau ước giá như bạn
không nói; và không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói, thì việc nào
đau lòng hơn?
Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất lại luôn là những
điều khó nói nhất?
Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó? Nếu
bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói ra, bạn
có thể làm đau lòng họ.
Bạn có bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều,
đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặc
thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn?
Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần có những
bước nhảy vọt? Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có
thể có gì, hay mình đã không nên làm gì… Vì không điều gì có thể đợi bạn
mãi được.
Cơ hội của sự chối từ
Bạn ao ước tham gia đội bóng, nhưng đội trưởng lại nghĩ khác. Đầu tiên
cậu ta lựa chọn những người bạn thân nhất, sau đó là những người có khả
năng ghi bàn. Và danh sách cuối cùng không có bạn.
Bạn thấy mình hoàn toàn có khả năng tham gia đội văn nghệ. Cả lớp bầu
chọn mãi, cũng tuyển được những "nghệ sĩ" đại diện cho lớp. Nhưng cuối
cùng bạn đành ngậm ngùi làm khán giả.
Nếu bạn không có năng lực, chúng ta sẽ nói về sự công bằng. Còn ở đây,
bạn có năng lực, nhưng người ta vẫn có thể từ chối bạn, viện dẫn hàng tá lý
do: dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị

do: dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị
đưa lên bàn cân. Cảm giác bị cô lập, lòng tự trọng bị tổn thương, tự dằn vặt
mình có thể làm trái tim bạn tan nát, thế giới như sụp đổ. Và có rất nhiều,
rất nhiều người quá yếu đuối đã không thể vượt qua được một lần bị bỏ
rơi.
Thế nhưng không phải sự chối từ nào cũng tệ hại. Một sự từ chối cũng có
nghĩa là thêm một cơ hội mới cho bạn khám phá. Khi bạn lớn lên và đi xin
việc, sự từ chối có thể giúp bạn tiếp cận với những cơ hội lớn hơn trong đời
mình. Một lời từ chối ở nơi này chính là con đường đưa bạn đến với một vị
trí cao hơn ở một nơi khác tốt hơn. Bạn có bao giờ nghĩ thế không ?
Sự chối từ còn cho phép bạn tự khám phá chính bản thân mình, cho phép
mình nhận ra mình cứng cỏi và bản lĩnh hơn mình nghĩ khi bạn vượt qua
được điều đó. Nó còn giúp bạn nhìn nhận ra bản chất của những con
người xung quanh, đâu là những người "bạn", và những ai chỉ đơn giản là
"bè".
Cũng giống như những thứ khác trong cuộc đời, bị từ chối sẽ gây ra những
vết thương nông sâu khác nhau. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là tất cả
mọi người đều từng bị từ chối, ít nhất một lần, hoặc vài lần, vào một lúc nào
đó trong đời mình. Vì thế, nếu điều đó có đến với bạn thì hãy tin tôi, đây
không phải là ngày tận thế.
Vậy thì nếu có bao giờ bị từ chối bởi một ai đó, bị loại bỏ, bị cho ra rìa trong
một tập thể, ở một nơi nào đó, thì bạn của tôi ơi, xin hãy nhớ một điều, khi
một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác
đang mở ra, và những cánh cửa mở luôn dẫn đến những điều tốt đẹp. Bạn
hãy mỉm cười, bước lên và đi đến đó.
Gã hành khất và hai người thầy giáo
Ông giáo Hùng gặp gã hành khất ấy ở một trạm bán xăng. Gã di chuyển
bằng cách bò lết với cái chân khoèo và một cánh tay áo lắt lay. Nhìn gã,
ông giáo Hùng giật mình. Hình như đã một lần ông gặp. à, phải rồi Lần
ấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thò

ấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thò
cái tay tưởng là cụt ra đếm tiền. Hóa ra hàng ngày hắn giả bộ tàn tật.
Lần gặp này, hắn không nhận ra ông nên vẫn thò cánh tay còn lại cầm
ngửa cái mũ phớt ra xin tiền.
Vào trường hợp khác, ông đã cho hắn một cái bạt tai. Nhưng hôm nay, ông
lại không, lại nở một nụ cười nhân từ, móc túi bố thí cho hắn tờ giấy bạc
20.000 đồng. Rồi ông lại cho tiếp hắn 20.000 đồng nữa và bảo:
- Anh dùng tiền này để thuê xe nhờ họ chở đến nhà một ông bạn tôi, ông ấy
giàu có và thương người lắm. Anh nhờ cậy được đấy.
Ông xé cuốn sổ tay viết ra cái địa chỉ người bạn ấy, Không quên viết thêm
cái địa chỉ của ông.
Mấy hôm sau, đúng như ông dự đoán, gã ăn mày đã tìm đến nhà ông.
Khác hẳn thường ngày, hôm nay hắn đi đứng đàng hoàng với đầy đủ cả tay
lẫn chân. Vừa nhìn thấy ông, hắn đã cúi rạp đầu:
- Cháu đến để cám ơn ông.
Ông dắt hắn vào nhà, ân cần hỏi han:
- Tìm được nhà ông bạn tôi chứ?
- Dạ, được.
- Ông ấy có cho anh gì không?
- Dạ nhiều, về tiền thì cho những một trăm ngàn đồng, nhưng cháu không
dám nhận, cháu chỉ nhận?
- Nhận gì?
- Một sự dạy dỗ.
- Một sự dạy dỗ?- Ông giáo Hùng nhắc lại.
- Vâng, đúng như thế. Ông ấy tàn phế, liệt cả hai tay, vậy mà với đôi bàn
chân còn lại, ông ấy đã làm nên tất cả. Sự nghiệp, tiền bạc? Trong khi cháu
thì?
Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, chìa cả hai cánh tay, trong đó có cái tay
bao ngày qua cứ bị oan uổng cột chặt vào tấm thân lực lưỡng của gã, để
đón ly trà nóng từ tay ông giáo Hùng.

Sau khi gã ra về, ông giáo Hùng nhấc máy điện thoại lên:
- A lô! Thầy Nguyễn Ngọc Ký đấy phải không? Vâng, từ nhà thầy, anh ta vừa
mới đến đây, và gửi lời cảm ơn thầy!

Trích từ Cài hoa vào quá khứ
của nhà giáo Nguyễn Khoa Đăng.
Cà phê và tách
Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi trò
chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng
như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò
cũ của mình.
Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc
bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất
đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo.
Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê cho
mình.
Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mới
bắt đầu từ tốn:
- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách
đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ
các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho
mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc
rối trong cuộc sống của các em.
Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng
của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách.
Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốt
nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có
đẹp hơn tách của mình không.
Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền
bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" này

không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi
khi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việc
hưởng thụ cuộc sống.
Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải
tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc
sống tươi đẹp.
Hòn đá cô đơn
Từ rất lâu rồi, Emerald (Ngọc lục bảo) luôn được mọi người yêu mến vì nó
là một trong những loại đá quí tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như
sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo thì
không như vậy, nó mặc cảm vì không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ
thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến
dự những buổi tiệc quan trọng vì màu sắc của nó rất kén chọn trang phục
và dáng người. Chính vì thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ty càng lớn
dần, cho đến một ngày nó bị người ta lãng quên thật sự khi người ta nhận
thấy nó không còn tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc
khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm gì nổi bật. Nó dần bị đào
thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô
thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô
đơn.
Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con
suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên
dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bồng nhiên
tâm sự một mình
Câu chuyện rất lãng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thông
minh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tử
của nước láng giềng đã lặn lội đường xa tìm đến. Chàng yêu công chúa từ
cái nhìn đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử vì nàng đang
đợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán của
bà tiên đỡ đầu: "Người ấy sẽ là chồng của công chúa vì người ấy sẽ trao

cho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọng
vào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sở
hữu nó. Đó chính là một hòn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tại
trong truyền thuyết một hòn đá mang đến hạnh phúc."
Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đã chờ đợi người ấy quá lâu,
nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của mình vào phút cuối. Nhưng công
chúa cũng rất yêu hoàng tử! làm sao đây? cuối cùng, công chúa lâm
bệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giường
và bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ vì ngày ngày phải nhìn thấy
vẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao. Cuối cùng, chàng quyết định ra đi
tìm hòn đá ấy vì chỉ có hòn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa,
mặc dù biết rằng sau khi tìm thấy hòn đá ấy thì công chúa sẽ lấy một người
khác và hoàng tử sẽ thua cuộc. Nhưng không còn cách nào khác, thà hi
sinh mình chứ chàng không muốn nhìn thấy công chúa chết. Vậy là chàng
đã ra đi, chàng đi đã rất lâu mà vẫn không tìm thấy thứ đá ấy. Cuối cùng,
chàng gần như kiệt sức và số phận đã đưa chàng đến con suối nhỏ này.
Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên hòn đá chảy nước mắt. Hòn đá
cũng biết khóc vì nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nước
mắt của nó đã cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó để
lộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó. Dưới làn nước trong xanh,
mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.
mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.
Bất chợt, hoàng tử nhìn thấy nó làm người rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy
một hòn đá với màu sắc kì lạ như vậy, người bước xuống suối và đến gần
nó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là hòn đá
mà công chúa chờ đợi. Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chàng
giao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngày
chịu đựng đau đớn đã qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đã về lại với chính
mình, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đem
đến tặng cho công chúa. Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nhìn thấy

hòn đá ngay ngày sinh nhật của mình, nàng mỉm cười vì tấm lòng của
hoàng tử, nàng khỏi bệnh!
Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Công
chúa không hề đeo bất kì trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viên
ngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào vì nó chính là món trang sức quí giá
nhất được công chúa trân trọng đến thế. Ngay phút giây trọng đại nhất, bà
tiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc của
hai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói: "Không phải thời
gian làm người ta lãng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lãng quên
vì ngươi không cố gắng tự làm mình tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi là
một tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ gì Thượng Đế tạo ra lại vô
dụng cả, ngươi quá tự ty và chính sự tự ty khiến ngươi không nhìn thấy cái
đẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là gì cả nhưng
với người khác ngươi lại có một ý nghĩa to lớn và sự thật đã chứng minh
điều đó".
Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng ngọc lục bảo đã suy nghĩ rất nhiều. Từ
đó, Ngọc lục bảo đã luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộn
với bất kì thứ đá quí nào và nó đã được trân trọng cho đến ngày nay. Cuộc
đời đẹp nhất khi chúng ta là chính mình và biết yêu quý bản thân mình.
"Mỗi người sinh ra đều có một ý nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâu
cần có nhiều người đến như vậy"

(ST)
Tôi là Thầy
Nhị Tường dịch
o0o
Tôi là Thầy ngay từ giây phút đầu tiên có một câu hỏi thốt ra từ miệng một
đứa bé.
Tôi đã từng là nhiều người ở nhiều nơi.
Tôi là Socrates [1], khuyến khích tuổi trẻ Hy Lạp khám phá những điều mới

mẻ bằng cách đặt câu hỏi.
Tôi là Anne Sullivan gom thu những bí mật của vũ trụ vào đôi tay rộng mở
của Helen Keller.[2]
Tôi là Aesop và Hans Christian Andersen, đưa ra những chân lý thông qua
những mẩu chuyện không thể nào kể hết.
Tôi cũng mang danh những nhân vật mà tiếng tăm và khuôn mặt đã phai
mờ nhưng những bài học và tính cách của họ vẫn được lưu giữ mãi trong
lòng học sinh.
Tôi đã từng rơi nước mắt hạnh phúc mừng đám cưới của những học sinh
cũ, đã từng cười hân hoan trong lễ mừng thôi nôi con của họ và cũng đã
từng đứng cúi đầu bối rối và đau khổ trước mộ huyệt của những học sinh
còn quá trẻ.
Ngày ngày, tôi được xem như một diễn viên, một người bạn, một người
điều dưỡng, một bác sĩ, một huấn luyện viên, một người sưu tầm những
bài báo thất lạc, người cho mượn tiền, một tài xế, một chuyên gia tâm lý,
bảo mẫu, một người tiếp thị, một chính khách và cũng là một nhà truyền
bảo mẫu, một người tiếp thị, một chính khách và cũng là một nhà truyền
giáo.
Mặc cho những bản đồ, đồ thị, công thức, động từ, những câu chuyện và
những cuốn sách, tôi thật sự chẳng có gì để dạy bởi chính những học sinh
của tôi tự tìm để học, và chính nhờ điều đó thế giới này mới cho họ biết họ
là ai.
Tôi là một nghịch lý; tôi nói to nhất khi tôi đang lắng nghe. Những món quà
lớn nhất tôi hằng mong mỏi là nhận được lời khen từ học sinh của tôi.
Vinh hoa phú quý không phải là mục đích của tôi, nhưng tôi là người suốt
đời luôn đưa ra những yêu cầu để tìm kiếm cho học trò của tôi những cơ
hội sử dụng tài năng của họ và đôi khi trong cuộc tìm kiếm mãi mãi đó
phải chấp nhận sự thất bại.
Tôi là niềm may mắn nhất cho tất cả những ai nỗ lực.
Bác sĩ sản khoa được phép chào đón một sinh linh mới vào đời chỉ trong

một giây phút diệu kỳ nào đó, còn tôi được phép nhìn thấy cuộc sống đó tái
sinh mỗi ngày bằng những câu hỏi, những ý tưởng và những tình bạn mới.
Kiến trúc sư biết rằng nếu xây dựng cẩn trọng thì tòa kiến trúc của anh ta có
thể đứng vững hàng thế kỷ, nhưng một người thầy biết rằng nếu xây dựng
bằng niềm tin và lòng thương yêu, thì những gì ta dựng xây sẽ tồn tại mãi
mãi.
Tôi là một chiến binh, ngày ngày chiến đấu trên chiến trường chống lại một
thế lực gồm sự áp đặt, thụ động, nỗi sợ hãi, sự nhu nhược, định kiến, ngu
dốt, và sự thờ ơ. Nhưng tôi có những đồng minh vĩ đại là: sự thông minh,
óc tò mò, sự sáng tạo, cá tính, sự ủng hộ của phụ huynh, niềm tin, tình
người và những nụ cười Tất cả điều đó đã giúp tôi giương cao ngọn cờ
bất khuất.
Và người mà tôi phải tri ân trong cuộc sống kỳ diệu mà tôi đã may mắn có
được? Đó là các bậc phụ huynh. Bởi vì họ đã giao phó cho tôi một trọng
trách bất tận: những đứa trẻ của họ.
trách bất tận: những đứa trẻ của họ.
Và như thế, tôi đã có một quá khứ giàu những kỷ niệm; một hiện tại đầy
thách thức, phiêu lưu và mê say, bởi vì tôi được phép sống cuộc đời mình
cho tương lai.
Tôi là thầy giáo và tôi vẫn biết ơn điều đó mỗi ngày.
[1] Nhà triết học Hy Lạp (~470- ~439)
[2] Anne Sullivan là một nhà giáo, bằng sự sáng tạo và kiên nhẫn đã dạy
cho Hellen Keller - vốn mù, câm và điếc từ 19 tháng tuổi, tính tình hoang dã
và vô kỷ luật - nhận thức được thế giới xung quanh mình và gọi tên được
từng sự vật, dần dần bộc lộ được tài năng thiên phú và sau này trở thành
một nhà văn nổi tiếng.
(dịch từ internet)
Những trang giấy trắng
Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ
biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân

không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu
chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô
định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh
trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong
chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.
Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây
thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa
này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng,
bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta,
bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta,
con gái. Ta có cái này cho con xem".
Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí.
Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng
chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh
ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa
mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp
theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn
lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang
giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:
- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?
- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt
đầu.
Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang
đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra,
đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà
lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà
đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy
trắng:
- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con
không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi

khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là
cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây
phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con
một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai.
Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con.
Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những
dòng chữ về cuộc đời mình.
Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong
bóng đêm
Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi
người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả;
tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm
nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

Theo Chickensoup.
Nguồn: Phương Dung - TNO
Một chỗ trống để điền yêu thương
Cha tôi thường nói đùa với tôi rằng:
- Sau khi cha qua đời nhớ giữ cho cha một chỗ ở bàn nhé!
Và tôi trả lời:
- Chỉ những người tốt mới thường chết sớm! Con sẽ đi trước cả cha cho
xem! Có khi cha phải giữ chỗ cho con ấy chứ!
Và cuối cùng cha tôi mất. Tôi đã giữ lời hứa qua rất nhiều năm. Mỗi ngày
tôi vẫn giữ một ghế trống, chỗ mà cha tôi trước đây thường ngồi bên bàn.
Nhiều người lấy làm lạ:
- Một chỗ trống như thế sẽ làm mọi người trong nhà nhớ ông cụ và buồn
hơn đấy!
Trong thời gian đầu, đúng là như vậy. Nhưng thời gian luôn có cách làm
cho những nỗi đau cũng có ích. Tôi đọc trong một cuốn sách rằng theo tục
lệ cổ xưa, vào ngày lễ Giáng Sinh, hãy để một chỗ trống ở bàn ăn để gia

đình có thể mời một người khách nghèo không có gì để ăn. Việc giữ một
chỗ trống ở bàn sẽ làm cho người khách lạ cảm thấy thân mật và tự nhiên
hơn.
Chỗ trống bên bàn ăn không phải là để tưởng nhớ. Chỗ đó để trống để
được làm đầy. Nếu bạn không có người khách nào vào ngày lễ Giáng Sinh,
hãy cảm ơn vì kỷ niệm vẫn còn đang ở chỗ trống đó. Và tuyệt làm sao nếu
có ai đó đến để điền vào chỗ trống. Khi ấy nó được lấp đầy bằng sự cởi mở
và thân tình của bạn.
Hãy ước rằng bạn luôn có một chỗ trống như thế trong cuộc sống và trong
trái tim, để dành cho những kỷ niệm và sau đó là những yêu thương sẽ có
chỗ để hạ cánh và vĩnh viễn ngự trị.
Nghệ thuật tha thứ
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi
lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động
viên.
Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi
tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo
anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí
đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói:
"Cảm ơn bố, cứ kệ con!".
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một
người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một
chiếc phao về phía anh ta và bảo: "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rất
nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và
xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta
nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn
chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta.
Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của
anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa,

người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi
mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử
không tốt với mình. Và "Không, cảm ơn!" - Anh ta lại nói - "Cứ kệ tôi!". Anh
gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi
đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi
hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà
anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh nói -
Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu có thì
cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì
cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu
muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng.
Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự
tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà
chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có
phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận
ngày càng lớn đó không?
Có một câu nói thế này: "Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn
cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác
đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai
lầm của bạn".
lầm của bạn".

Theo opera.
Nếu và thì
Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời

mưa…
Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc
của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn…
Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc…
Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn
thấy là bóng đêm tối mịt…
Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi
buồn…
Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn…
Nếu bạn khóc…

Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên
điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.
Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ
mới cắt.
Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng
Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng
khi chúng cười đùa.
Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong một
khu rừng đầy màu sắc.
Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của
mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.
Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ
niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.
Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón
chào một ngày mới.
Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn
êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương
vô bờ.



Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông
lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ
đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc
sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.
Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là
một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
Những niềm vui nhỏ
Biết tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống: đó là một trong
Biết tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống: đó là một trong
những bí quyết của hạnh phúc. Người Nhật Bản thường kể câu chuyện
như sau:
Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng, thình lình bị cọp đuổi Anh ta
chạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ dung thân. Anh chạy mãi
để rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía sau lưng, con cọp
vẫn không buông tha. Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông phải lấy
sức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm. Nhìn xuống dưới thung
lũng, anh ta lại thấy một con cọp khác cũng đang nằm chờ chực. Người
đàn ông đáng thương chỉ còn niềm hy vọng duy nhất: đó là nằm chờ đợi
cho đến khi hai thú vật mệt mỏi bỏ đi
Chờ đợi trong lo sợ vẫn là cực hình lớn lao nhất đối với con người. Giữa
lúc anh ta đang phải chiến đấu với sợ hãi và mệt mỏi, thì tình cờ bỗng có
hai con chuột bỗng từ đâu xuất hiện trên chính cành cây anh đang đu vào.
Hai con vật bắt đầu gặm nhấm lớp vỏ xung quanh cành cây. Bình thường,
chuột là một trong những loài thú mà anh gớm ghiếc nhất vì sự dơ bẩn của
nó. Tiếng kêu của nó cũng là một âm thanh làm cho lỗ tai anh khó chịu.
Thế nhưng, trong cơn sợ hãi tột cùng này, người đàn ông bỗng nhìn thấy
hai con chuột thật đáng yêu. Những hàm răng mũm mĩm của chúng trông
dễ thương làm sao! Tiếng kêu của hai con vật cũng trở thành một âm
thanh êm dịu hơn tiếng gầm thét của hai con cọp. Giữa lúc anh đang theo

dõi từng động tác của hai con chuột, thì một con chim bỗng từ đâu bay lại,
thả rớt trên cành cây một trái dâu rừng. Anh đưa tay nhặt lấy trái dâu và
thưởng thức hương vị ngọt ngào của trái rừng bỗng nên thơ đáng yêu lạ
lùng
Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ
trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được
giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ
những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại
trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe Cuộc
sống của chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi,
chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.
Cổ tích loài bướm
Thuở nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đât, tôi vừa ghét
vừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rực
cỡ khác. Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyện
sau:
"Xưa lắm rồi, khi đó những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ như
những loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn những chú bướm bây
giờ.
Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trời
khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc - nước
mắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xoá. Những chú
bướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thế
chúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng.
Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúng
chỉ cần cho đi một ít màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng
tuyệt đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của những loài
bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷ
và tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút.
Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánh

thật mạnh làm bột phấn trên cách tơi rắc trong không trung tạo thành
những đám mây ngũ sắc lung linh như thuỷ tinh. Những đám mây dần dần
giãn ra tạo thành một đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn,
vì thế những chú bướm đêm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm
vào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời.
Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ
cười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ.
Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi
chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu
vồng tuyệt diệu ".
Đừng chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểm
sáng bên trong một con người. Có ai đó đã nói: "Nhân cách là ngọc quý,
nó có thể cắt rời những ngọc quý khác".
4 ngọn nến
Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ tìm
được những điều tốt đẹp cho cuộc sống như tình yêu, niềm tin và hòa bình.
Trong một căn phòng, không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe
thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than vãn: "Ta là
biểu tượng của Thái Bình, Hoà Thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó
thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người -
thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi
cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt
hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: ''Ta là Niềm Tin. Thế nhưng trong thế
giới này hình như ta trở nên thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống theo
thời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ, tắt tỏa ra một làn khói
trắng luyến tiếc.
''Ta là Tình Yêu - ngọn nến thứ ba nói - Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa
sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ
nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những

người ruột thịt của mình''. Dứt lời phẫn nộ, ngọn nến vụt tắt.
Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp
tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất
chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên:
''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa
Bình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.
Cây nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng, đáp lời cô gái:
''Đừng lo. Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh,

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×