Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Màu của tình yêu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56 KB, 3 trang )

Màu của tình yêu
Mai thích mùa hè, thích những cơn mưa rào bất chợt. Còn Thành thích mùa
đông, thích cái lạnh đến run người. Lạ thật đấy, thế mà họ lại trở thành vợ chồng
của nhau? Mai đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần và cuối cùng câu trả lời
đó là vì màu hồng của tình yêu. Họ đã vẽ lên cho nhau một màu hồng của riêng
họ, một màu hồng của mối tình đầu đầy mơ mộng và lãng mạn.
Thếmà giờ đây, vẫn cử chỉ chăm sóc, kiểu dặn dò đó của Thành lại khiến
Maiđâm ra khó chịu. Nào thì “em nhớ ngày uống hai cốc nước cam cho đẹpda”,
nào thì “nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài đường cho khỏi bụi”…Mai chẳng biết
còn phải nhớ thêm những gì trong một ngày. Dường nhưtrong mắt Thành, Mai
đúng là cô vợ bé bỏng cần được nâng niu, chăm sócthì phải. Còn Mai, lâu dần
lại trở nên dị ứng với những câu dặn dò,những cú điện thoại nhắc nhở của
chồng.
Mai đã tự hỏi chính mình, phải chăng Mai đã thay đổi, đã khác xa sovới hồi yêu
nhau? Và Mai đã bật cười, khi cũng chính những cử chỉ quantâm trước đây của
Thành mà dẫu có bao nhiêu cây si trước mắt cũng đềuđổ rạp, bởi vì Mai đã yêu
Thành mất rồi. Tình yêu lạ thật đấy, lúc thếnày, lúc thế kia giống như những cơn
mưa rào bất chợt hay tình yêu cũnggiống như con tắc kè hoa, cũng đổi màu theo
thời gian.
Mai một mình rảo bước trên những con phố cũ, những con phố mà cảThành và
Mai đều đã đi qua. Mai đang muốn tìm lại cảm giác yêu đươngcho chính mình,
cảm giác đang dần mất đi khi ngày qua đi và đêm đếngần. Thật khó có thể tìm
lại khi chính Mai cũng không thể điều khiểnnổi cái đầu của mình. Mọi thứ đều
trở nên trống rỗng trong suy nghĩ củaMai, nhàm chán và tẻ nhạt.
Chẳng lẽ cuộc sống sau hôn nhân chỉ là những câu dặn dò kiểu như thếsao? Sao
Thành không chịu hiểu nhỉ, với anh ngoài công việc ra là vềđến nhà chăm vợ,
dọn nhà, sắp xếp đồ đạc có khi còn chẳng nói được mộtlời nào với vợ. Dường
như hạnh phúc của anh chỉ vẻn vẹn trong bốn bứctường, không giao du bạn bè,
không picnic, không tham gia những hoạtđộng thể thao. Vẻ lãng mạn, những
câu nói dí dỏm trước đây của Thành đãbiến mất thay vào đó Thành bỗng trở
thành một con rôbốt được lập trìnhsẵn.


Mai đã bỏ ăn cơm rồi đi đâu đó đến khuya mới về, nhưng tất cả cũngvô ích.
Thành vẫn nhẹ nhàng chăm sóc vợ cứ như chẳng có chuyện gì xảyra. Chưa bao
giờ Mai lại thấy tình cảm của cô với Thành lại xa cách đếnthế. Dù sống trong
một căn nhà, cùng ngủ chung trên một chiếc giườngnhưng thực sự giữa họ có
quá nhiều khác biệt.
Đã có nhiều khi Mai muốn chồng mình giống như những ông chồng củanhững
cô bạn gái, chỉ biết ngồi xem ti vi để cho vợ làm việc với đúngthiên chức của
mình. Mai muốn Thành phải là một gã đàn ông có giận cóvui, có phẫn nộ trước
những việc làm sai trái của vợ. Mai không hềnghĩ, mình là kẻ điên khi mong
chồng đánh hay nặng lời. Chính cuộc sốngtẻ nhạt, đều đều mới đang dần giết
chết tình cảm giữa Mai và Thành, mộtmàu hồng của tình yêu giờ chẳng biết đã
trở thành màu gì nữa.
Có thể rất nhiều người bảo Mai “có voi đòi tiên” nhưng phải thực sựsống và
cảm nhận mới thấy hết mặt trái của nó. Thành là người tốt nhưngchính sự hoàn
hảo đó của anh lại chẳng đem đến sự thi vị cho cuộc sốnghôn nhân. Mai hiểu ra
điều đó và đang trốn chạy bằng một chuyến côngtác dài ngày, để trải nghiệm lại
mình cũng như để hiểu thêm về tình cảmvợ chồng khi xa cách. Một chút nhớ
nhung nhưng đâu thể dấu nổi niềm vuisướng khi được ngủ nướng suốt ngày thứ
bảy, chủ nhật - điều không thểcó khi ở nhà cùng chồng. Bởi với Thành, đó là hai
ngày vô cùng quý giáđể dọn dẹp nhà cửa, để mọi thứ về đúng chỗ quy định của
nó và tất nhiênMai không thể ngủ trên chiếc đệm mà Thành cho là cần được
phơi ra ngoàitrời.
Lần đầu tiên Mai thấy hai ngày nghỉ thật vô cùng có ý nghĩa, vừa nằmtrên
giường vừa được nghe những bản nhạc yêu thích. “Giá mà lúc nàyThành xuất
hiện thì tốt biết mấy, trên tay anh một cành hồng đỏ thắm,anh sẽ ôm ngay lấy
mình và họ sẽ có một tuần trăng mật nữa…” nhưngliệu điều đó có trở thành sự
thật không nhỉ? Mai đang nghi ngờ tuynhiên cô vẫn bấm máy cho chồng.
Không giống như những gì Mai mơ ước, Thành đến chậm hơn hai ngày vìnhững
công việc đột xuất mà anh bảo. Không có bông hoa nào, cũng chẳngcó nụ hôn
nồng thắm nào, vừa nhìn thấy vợ là Thành lại tua lại nhữngcâu dặn dò về sức

khỏe. Mai tiu nghỉu nhìn ra hướng khác. Chẳng còn vuivẻ hồi hộp gì nữa, Mai
không thể thay đổi được Thành, cô buồn, một nỗibuồn khó chia sẻ cùng ai.
Chiếc va ly càng trở nên nặng trong cuộc hành trình rời khỏi ngôinhà thân
thương, từ thất vọng Mai trở nên vỡ mộng, vô cảm và chánchường. Đã đến lúc
Mai cần phải sống cho mình để giống như những conchim đang bay trên bầu
trời, tự do, tự tại và hít thở những gì tronglành, tinh túy nhất. Dù những dòng
chữ trong lá thư viết cho Thành đãlấy mất rất nhiều nước mắt của Mai nhưng cô
vẫn phải viết, để Thànhthay đổi hay để Thành hiểu cho sự ra đi của Mai?
“Em chẳng còn cách nào để có thể nói với anh, để anh có thể hiểu chosự ra đi
của em. Không có kẻ thứ ba, em có thể khẳng định điều đó. Tấtcả chỉ vì chúng
mình đã quá khác nhau, giống như mùa hè chẳng thể trộnlẫn với mùa đông. Đã
bao nhiêu đêm em không ngủ được khi nghĩ đến hạnhphúc của chúng mình. Cái
hạnh phúc mà với anh là sự ngăn nắp tinh tươm,là sự chăm sóc vợ đến vô điều
kiện, còn với em đó là việc thưởng thứcnhững dư vị của cuộc sống kể cả khi có
cả những xung đột.
Sao anh lại phải dồn nén cảm xúc của mình, anh hãy cáu với những gìkhông
bằng lòng, hãy tâm sự những khó khăn trong công việc cơ quan. Emđã là vợ anh
rồi, đâu phải là cô bé mới mười tám, đôi mươi. Tất cảnhững dồn nén của anh đã
khiến cuộc sống của vợ chồng mình trở nên tẻnhạt. Em đã muốn tạo ra nhiều bất
ngờ trong chuyến công tác của mìnhcũng như cho cuộc hôn nhân của hai chúng
ta nhưng đều không thành. Hãyđể em ra đi, để em được là chính mình. Có khi
điều đó lại khiến anhnhận ra nhiều điều cũng nên…”.
Bức thư còn dài, dài nữa và Thành vẫn chưa kịp đọc hết. Anh khôngmuốn nghe
lời cuối cùng của Mai. Không hiểu Thành đã hiểu ra điều gìhay chưa? Chỉ thấy
anh chạy thật nhanh, về hướng có Mai, về hạnh phúcanh đang sắp để vuột mất.
Ngọc Tú

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×