Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Lên đỉnh Phan Xi Păng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (146.14 KB, 3 trang )

Lên đỉnh Phan Xi Păng
Đỉnh núi cao nhất Việt Nam - Phan Xi Păng (thuộc dãy Hoàng Liên Sơn của huyện Sa Pa, tỉnh
Lào Cai) là điểm đến trong giấc mơ chinh phục của những người trẻ như chúng tôi
Lên đỉnh Phan Xi Păng, trước hết nên tới thôn Cát Cát, xã San Sả Hồ, vì đây là nơi có số người dân
tộc Mông, Dao làm nghề cửu vạn phục vụ khách leo núi đông nhất.
Khi tìm hiểu giá cả và địa hình, chúng tôi được Mã A Tính, một thanh niên dân tộc Mông chỉ dẫn
nhiệt tình về đường đi nước bước. Theo lời A Tính thì đa số khách leo núi là người nước ngoài, có
thể độ cao 3.143m ngất ngưởng này làm nhiều người choáng váng nhưng với họ lại là một điều thú
vị. Thường thì họ chỉ mất một ngày để leo lên tới đỉnh, nếu xuất phát từ 5 giờ sáng thì 20 giờ đến
nơi. Mấy hôm nay thời tiết lạnh giá nên số người tham gia leo núi không được "xôm tụ", thời gian
cũng kéo dài gấp đôi bình thường.
Trong suốt hành trình, cửu vạn không chỉ đơn thuần là người khuân vác mà kiêm luôn vai trò
hướng dẫn viên. Mỗi người dân ở thôn Cát Cát đều được theo học lớp tiếng Anh trong vòng 7 tháng
do Đại sứ quán Anh hợp tác đào tạo, nên vốn tiếng Anh giao tiếp của A Tính và người dân trong
thôn rất đáng nể. Trước khi làm cửu vạn, A Tính (23 tuổi) chỉ là một thanh niên Mông quen với
việc đồng áng, thấy mọi người trong thôn làm nghề chạy xe ôm, anh xin theo và lâu dần trở thành
nghề "kiếm cơm" của Tính, nhưng khi có khách đi leo núi Tính đành ngưng chạy xe để dẫn đường.
Đứa em trai tên A Páo của Tính cũng là một cửu vạn có tiếng ở thôn. Sau mỗi chuyến đi, Páo và
Tính kiếm hơn 250.000 đồng từ tiền khuân vác, dẫn đường. Thông thường đoàn có 10 người thì
phải có 5 cửu vạn và một "gai", mỗi cửu vạn “chịu trách nhiệm” từ 25 đến 30 kg.
Đoàn chúng tôi hơn chục người, cả Tây và ta (chưa kể 8 chân cửu vạn). Thời tiết những ngày giáp
Tết thật khắc nghiệt, giá rét và sương mù dày đặc. Lưng chừng núi đã thấy mây bay bạt ngàn, hơi
lạnh len lỏi trong da thịt mỗi thành viên buốt thấu. Mặc dù đã được cảnh báo trước nhưng tất cả vẫn
ngỡ ngàng vì cái lạnh giá trong buổi sáng sớm đầu đông. Dự định khởi hành lúc 8 giờ sáng nhưng
vì sương còn quá dày, chuyến đi buộc phải hoãn lại một giờ mới có thể bắt đầu.
Càng lên cao, mọi người như lạc vào những khu rừng phù thủy với những thân cây lạ lẫm to xù xì
chen chúc, ánh nắng hiếm hoi yếu ớt len lỏi qua những tán lá. Mặt đất ẩm ướt, trơn trượt và đầy vắt
luôn hung hãn tấn công chúng tôi.
Đường lên Phan Xi Păng đổ xuống rồi thoắt lên trùng điệp. Tới gần đứng bóng màn sương mới
được xé toang, ánh nắng tràn ngập đem đến một cảm giác yên lành, ấm áp hiếm hoi cho cả đoàn.
Trạm nghỉ chân đầu tiên trên một đỉnh đồi, từ đây nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh thẳm và


những thửa ruộng bậc thang xa tít. Đến độ cao 2.100m, lối đi tụt xuống với độ dốc há như miệng
chảo, mọi người phải bám vào nhau mới có thể leo qua được. Riêng các anh cửu vạn vẫn miệt mài
với nhiệm vụ "áp tải" hành lý, vừa đi vừa nghêu ngao những điệu dân ca mà không hề lộ vẻ mệt
mỏi, lo sợ.
Gần chiều, đến đoạn có con suối nhỏ, cả đoàn không ai bảo ai đều dừng lại nhìn ngắm đất trời. Lúc
này đồng hồ đo độ cao chỉ hơn 1.900m, tức lại ngang với vạch xuất phát (trạm Tôn). Lều được
dựng lên và bữa cơm chiều do du khách tự chế biến với toàn rau, thức ăn đóng hộp diễn ra giữa khu
rừng già. Chỉ mới 17 giờ nhưng bóng đêm mùa đông nhanh chóng ậåp xuống, từng đợt gió rét rít
qua ngọn nến leo lét, các nhà leo núi phải chen nhau 3 người một lều để thêm ấm áp.
Buổi sáng hôm sau, mọi người thức dậy trong sương, ai cũng vội vội vàng vàng tiếp tục chuyến
hành trình còn dang dở. Theo người dẫn đường thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến đích, nhưng
đây lại là đoạn đường khó khăn nhất. Mọi người phải bám vào sườn núi mà bò lên, chỉ một sơ suất
nhỏ cũng có thể bỏ mạng. A Páo cho biết: "Cách đây 2 năm, đã có một nữ thám hiểm người nước
ngoài rơi xuống vực khi tuột tay khỏi thân rễ cây leo".
Mãi đến 11 giờ trưa, cả đoàn mới leo đến khu rừng tùng, trúc. Mảnh đất đầy đá lạnh lẽo này lại sản
sinh ra 2 loài cây hiên ngang đầy bản lĩnh đứng thẳng giữa núi rừng. Đúng 13 giờ trưa, cả đoàn thở
phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chóp cao của đỉnh và quang cảnh rộng lớn từ trên cao nhìn xuống.
Một vài người trong đoàn đã không giấu được niềm xúc động và còn ngỡ ngàng chưa tin rằng mình
đang đứng trên đỉnh ngọn núi cao 3.143m này.
Mọi người chúc mừng chiến thắng, chiến thắng sự thách thức, chiến thắng bản thân. Một hòn đá,
thậm chí một nhành cây dại, một hạt cát cũng trở thành vật kỷ niệm thiêng liêng cho mỗi người
trong đoàn đem về, như một sự minh chứng với người thân.
Ghi chép của Nguyên Châu - Cao Cường

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×