Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.55 KB, 2 trang )
KỶ VẬT TUỔI THƠ
Bài dự thi “ Nói hay- viết đẹp” cấp Huyện.
Đạt giải nhất. Năm học: 2006-2007
Từng cơn gió heo may cuối mùa càng se sắt và trời bắt đầu mưa.
Mùa đông đã đến thật rồi, tôi lật đật lấy áo ấm để mặc, trong lúc vội vàng
chiếc áo len cũ màu rêu rơi xuống, tôi ướm vội lên người. Chao ôi! Ấm
quá ! Mùi trầu ngai ngái như phảng phất đâu đây và ký ức tuổi thơ lại hiện
về trong tôi rõ mồn một.
Hẳn ai trong chúng ta cũng có một thời thơ ấu. Có biết bao kỷ niệm
buồn vui về nó. Riêng tôi thì nó là mảnh vườn con con và hàng cau sai
quả của ngoại. Có thể nói tưổi thơ của tôi gắn liền với ngoại. Ngoại là tất
cả của tôi.
Tôi lớn lên không phải bằng giọng sữa ngọt ngào của mẹ, bằng
những lời vỗ về âu yếm của cha mà bằng sự chắt chiu tảo tần và tiếng ầu
ơ đứt quảng của ngoại. Ba mẹ bỏ lại tôi cho ngoại khi hai ngưòi bị vỡ hụi
phải bỏ quê biệt xứ. Chắc bạn sẽ hình dung phần nào cuộc sống của một
bả cụ trên 60 tuổi và đứa cháu đỏ hỏn trên tay. Tôi bám vào ngoại như cây
xương rồng bám vào cát trắng của quê tôi. Ngoại nuôi tôi bằng hàng nước
chè mỗi phiên chợ. Những buổi sáng tinh mơ, khi ông mặt trời còn đang
ngon giấc, bóng dáng hao gầy của ngoại đã dậy lục đục rửa chè, ủ nưởc
rồi lay tôi dậy ngồi vào một đầu gánh còn đầu kia đặt ấm nước to bự quày
quả xuống chợ .
Có lẽ vì thương bà cháu côi cút ai cũng muốn giúp bà, nên hàng bà
bao giờ cũng hết sớm.Với lại như hiểu đươc thân phận của mình tôi chẳng
bao giờ quấy bà cả. Cho đến một hôm- một buổi sáng mùa đông, trời mưa
tầm tã. Ngoại đành ở nhà (vì trời mưa ai uống nước mà bán ), tôi xáy trầu
giúp bà rồi hòa vào lũ bạn hàng xóm rong chơi. Tối đến, tôi bị cảm lạnh
người run cầm cập. Ngoại lọm khọm xoa dầu ủ ấm cho tôi, cuốn chặt
chăn nhưng tôi vẫn thấy lạnh.
Trong ánh sáng lờ mờ. tôi nhìn rất rõ ngoại cởi chiếc áo len đang mặc
đắp thêm cho tôi còn ngoại thì co ro trong tấm chăn vá. Tôi ân hận và