Tải bản đầy đủ (.doc) (34 trang)

DẤU NHẤN TRONG TIẾNG ANH - PHẦN 2 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (333.17 KB, 34 trang )

1. Most English words, having 2 or 3 syllables, are stressed on
the first sullable.
Hầu hết những chữ trong Tiếng Anh, có 2 hay 3 âm tiết, được nhấn vào
âm tiết đầu.
Ex: garden , student ( 2 syllables )
gardener, murderer ( 3 syllables )
2. Words, having 2 syllables, are stressed on the 1st if they are nouns
or adjectives and on the 2nd if verbs.
Những chữ có 2 âm tiết được nhấn mạnh vào âm tiết thứ nhất nếu chữ
đó là danh từ hay tính từ và vào âm tiết thứ 2 nếu là động từ.
Ex: import , frequent ( noun, adj )
become ( verb )
3. The stress falls on the last syllable if the words are ended by :
Dấu nhấn rơi vào âm tiết cuối cùng nếu chữ tận cùng bằng :
AIN : obtain, retain
EE : employee
EEN : canteen
EER : engineer
ESQUE : arabesque
IQUE : antique
OO : bamboo
OON : balloon
ESCE : convalesce
ADE : lamonade
ESE : VietNamese
4. The stress falls on the syllable preceding one of the following endings
:
Dấu nhấn rơi vào âm tiết trước những tận cùng sau đây
ACY, IAL, IAN, IC, ICS, ICAL, IT, ISH, ION, IOUS, EOUS, UOUS, ID,
ULAR, UAL, ITUDE, LOGY, LOGIST, GRAPHY, GRAPHER, OGRAPH, ITY,
IFY, ETY


* Exceptions (ngoại lệ) :
arabic, catholic, choleric, arithmetic, lunatic, politics, rhetoric, benefit,
deficit, impoverish
5. The stress remains unchange if the words are added by a prefix or
suffix or both of them.
Dấu nhấn không thay đổi nếu chữ được thêm một tiếp đầu ngữ, một
tiếp vĩ ngữ hay cả hai.
Ex: happy > unhappy
happy > happiness
Khoảng khuất
Tôi thường đi giữa phố đông
Bóng mình đổ xuống khoảng không của đời
Đôi khi em nhận nhầm tôi
Đôi khi tôi lẫn vào người lại qua
Đôi khi xa chẳng là xa
Đôi khi mình chẳng nhận ra quanh mình
Đôi khi thành sự vô tình
Đôi khi ta thoáng giật mình với ta
Để rồi thấy giữa bao la
Có một khoảng khuất đi qua cuộc đời
Quang Chuyền - Trích từ tập thơ " Lặng thầm " - NXB Hội Nhà Văn 2.2002
Triết lý khi yêu
Chừng mực với mọi điều
Với tình yêu xin đừng chừng mực
Đã yêu thì yêu như lửa đốt
Cây cành nào cũng phải cháy thành tro
Đã yêu thì yêu như rượu bốc
Trên có trời , dưới đất , giữa hai ta
Đã yêu thì yêu như ông bà
Tam tứ núi cũng trèo , ngũ lục sông cũng lội

Lên đò sang ngang , vai mang khăn gói
Thương mẹ thì thương , con cứ theo chồng
Đã yêu thì yêu như Tiên Dung
Đẳng cấp sang hèn không bàn đến
Đã yêu thì yêu như Mỵ Châu
Đầu dù rơi vẫn không sai lời hẹn
Đã yêu thì yêu như Trương Chi
Thân dù tan , hồn lặn vào đáy chén
Nồng ấm thế ơi em thương mến
Rượu bốc trên môi , lửa rực trong tim
Nghe anh nói , vòng tay em siết chặt
Đã yêu thì quý nhất khoảng lặng im !
Vương Trọng - Trích từ tập thơ " Ngoảnh lại " - NXB Thanh Niên - 2001
Huyền thoại
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy , anh đã chia tay với người con gái ấy ?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu
Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa , mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa
Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa , đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
Em ở hiền
Em có ác chi đâu

Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?
Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau , Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi
Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu !
Đoàn Thị Lam Luyến - Trích từ tập thơ " Gửi Tình yêu " - NXB Hội Nhà Văn - 2003 .
Sao đổi ngôi
Bất ngờ sao rụng vào không
Ta vo điều ước vào trong cái nhìn
Ta - Phiền phức một hành tinh
Dại khờ ký thác nỗi mình vào sao
Buông mình , sao rụng về đâu
Ta tìm mãi chẳng nơi nào bình yên
Ta băng qua sự buồn phiền
Hiểu điều đã mất tự nhiên mãi còn
Thu Nguyệt - Trích từ tập " Hoa cỏ bên đường " - NXB Trẻ - 2002
Gửi lúc 10:34, 13/03/04
Em chấp nhận lời nói dối
Anh như kẻ bán hàng đang đắt chợ
Như người nghèo thắng bạc đêm qua
Em ước muốn nhưng làm sao có thể
Anh cao sang ngự đỉnh tháp ngà
Em đành lòng ươm cây chờ bóng mát

Chờ chiều hôm tan chợ khách ra về
Chờ đồng bạc cuối cùng anh tiêu hết
Chờ một ngày tạnh ráo mọi đam mê
Em đã đợi , thời gian đâu có đợi
Không gian như đóng lại cả ba chiều
Lời hẹn ước dùng dằng đêm tiễn biệt
Mái tóc thề lốm đốm những lời yêu
Chẳng thể đồng hành hai nỗi cô đơn
Chẳng có được bình yên với hai người chiến bại
Anh kiêu hãnh , anh đâu cần thương hại
Như lúc này , em chẳng thể cầu xin
Có những lời nói thật chẳng ai tin
Câu nói dối lên ngôi mà vĩ đại
Anh là đấng trong em mãi mãi
Kẻ muộn màng sám hối , chính là em !
Đoàn Thị Lam Luyến - Trích từ tập thơ " Gửi tình yêu " - NXB Hội Nhà Văn - 2003 .
Ngày xưa có mẹ
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời - Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng

Trước cả khi con bật nên tiếng " Mẹ "
Mẹ !
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ !
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống , tình yêu , hạnh phúc
Mẹ !
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng
Mẹ !
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng , cháy trong đêm tối
Mẹ !
Có nghĩa là mãi mãi

Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : " Ngày xưa có một công chúa " hay " Ngày xưa có một vị vua "
Cổ tích còn bắt đầu từ : " Ngày xưa có mẹ "
Thanh Nguyên - 1981
Trích từ tập thơ " Khúc gọi tình " - NXB Văn Nghệ TP. HCM - 1992
Lỗi hẹn cùng ca dao
Vườn nay người khác đã rào
Khóm mai thay chỗ khóm đào ngày xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Đâu rồi môi hát vu vơ một mình ?
Em ngồi giặt áo lặng thinh
Vò cho sạch những vết tình còn vương
Giũ cho rơi bớt giọt buồn
Phơi cho khô hết nhớ thương xa vời
Đàn Kiều được mấy khúc vui
Thơ Kiều có vận vào đời em chăng ?
Tình so chưa đủ ngũ âm
Áo chồng con đã nặng oằn dây phơi
Áo ca dao , gió cuốn rồi
Cầu ca dao trả cho người khác qua
Tóc mai rũ bóng hiên nhà
Chuyện xưa dù nhắc vẫn là chuyện xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Rát bàn tay vẫn vò chưa sạch lòng
Thanh Nguyên - 1991
Trích từ tập thơ " Khúc gọi tình " - NXB Văn Nghệ TP. HCM - 1992
Nha Trang có một mối tình
Mộc mạc đá Hòn Chồng lõa thể
Đành để cho Hòn Vợ thẹn thò
Em e ấp nấp mình sau đá

Để cái nhìn thành vòng vẹo quanh co
Thiên nhiên tạc một mối tình hóa thạch
Đâu phải cho sóng gió giỡn ơ hờ
Ai đầu tiên thấy người trong đá đó
Để ta thờ làm cụ tổ lẳng lơ
Triệu năm đá chông chênh mà tồn tại
Trăm năm mình thấm tháp nỗi gì đâu
Dù khấp khểnh éo le xưa gặp lại
Thì cũng đành mượn đá để yêu nhau
Nha Trang - Mùa hạ 1986
Nguyễn Duy
Trích từ tập thơ " Tình Tang " - NXB Văn Học 1995 .
Gửi lúc 20:46, 13/03/04
votrungh
Một người bình thường, lẫn
giữa những vần thơ và những
đám đông mê muội
Một người gắn bó và đang xây
dựng TTVNOnline ngày một tốt
đẹp hơn
,Vietnam
Thành viên từ 18:32, 20/10/01
Hiện có 10112
Đã được 64 người bình chọn
(4.55)

ID bài viết: 2585673
Thần giao cách cảm
Khi nhớ đến em , anh gọi tên người khác
Làm như em chưa hề có ở trên đời

Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
Anh gọi tên người nào là người đó hắt hơi
Ôi , cái nhớ bật lên thành tiếng gọi
Anh đã phải nén đi , đau đớn biết chừng nào
Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong huyền thoại
Không ai được làm ồn , không ai được xôn xao
Bùi Chí Vinh - Trích từ tập " Thơ tình Bùi Chí Vinh " - NXB Trẻ 1995
Gửi lúc 20:58, 13/03/04
votrungh
Một người bình thường, lẫn
giữa những vần thơ và những
đám đông mê muội
Một người gắn bó và đang xây
dựng TTVNOnline ngày một tốt
đẹp hơn
ID bài viết: 2585722
Gởi anh
Em ngồi hóa đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu
,Vietnam
Thành viên từ 18:32, 20/10/01
Hiện có 10112
Đã được 64 người bình chọn
(4.55)

Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu

Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em
Thu Nguyệt - Trích từ " Thơ Tình Việt Nam thế kỷ 20 " - NXB QĐND
- 2000 .
-
Cảm xúc !
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến
Đây là quán tha hồ muôn khách đến
Đây là bình thu hợp trí muôn hương
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc
Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ
Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động
Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ
Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
Mà vạn vật là muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?
Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Xa cách
Có một bận em ngồi xa anh quá ,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút , anh hờn ,
em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa .
Anh sắp giận , em mỉm cười vội vã
đến kề anh và mơn trớn :" Em đây ! "
Anh vui liền , nhưng bỗng lại buồn ngay ,
vì anh nghĩ : thế vẫn còn xa lắm .
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa , vầng trán của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
mà ta riết giữa đôi tay thất vọng .
Dầu tin tưởng chung một đời , một mộng ,
em là em ; anh vẫn cứ là anh .
Có thể nào qua Vạn lý trường thành
của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất ,
quá khứ anh , anh không nhắc cùng em .
_ Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm ,
ta chưa thấu , nữa là ai thấu rõ .
Kiếm mãi , nghi hoài , hay ghen bóng gió ,
anh muốn vào dò xét giấc em mơ ,
nhưng anh dấu em những mộng không ngờ ,
cũng như em dấu những điều quá thực
Hãy sát đôi đầu , hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng ;
Trong say sưa , anh sẽ bảo em rằng :
" Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm ! "
giọt nắng
09-04-2006, 05:37 AM
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng em ! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em !
Trăng từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;

Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già,
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà.
Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi.
Du khách đã đi rồi.
Yêu Mến
Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu !
Một phút gặp thôi là muôn buổi nhớ,
Vài giây trông khơi mối vạn ngày theọ
Mộng bay chơi nhằm một buổi trời chiều,
Gặp tóc biếc : tưởng sắc ngày xưa nở !
Nửa câu nói, một chút cười, đôi tiếng thở

Tình cờ qua trên miệng nở quá xinh :
Ta ngây thơ vội tưởng họ yêu mình
Về dâng vội cả ân tình thứ nhất.
Đương vương chủ ta bỗng thành hành khất,
Chỉ vì nghe một lời hứa như chim.
Ôi đôi chân ! sao mà chúng hay tìm !
Ôi cái ngực ! sao mi thường đập mạnh.
Tỏa thương nhớ để ôm choàng bóng ảnh,
Những chiều thu góp lạnh giữa mù sương;
Những đêm đông giạt bước ở trên đường,
Gió khuya khoắt dậy cơn buồn lá úa;
Sao rải rác như lệ vàng đêm nhỏ,
Mưa lơ phơ như dạ khóc âm thầm !
Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm,
Đến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm
Bao nhiêu sầu ! Ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu
Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thưở thần tiên

Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu
Biển
Anh không xứng làm biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê
Bờ đẹp đẽ cát vàng
-Thoai thoải hàng thông đứng-
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ,thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Ðã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Ðến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt

Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm biển biếc
Ðể hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,
Ðể những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơì
Chiều
Xuân Diệu tặng Nguyễn Khắc Hiếu
Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng.
Nghe chừng gió ý qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn
những bài thơ hay của xuân diệu
Xa cách
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.

Em xích gần thêm một chút; anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây !"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngaỵ
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất-vọng.
Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn lý trường thành
Của hai vũ-trụ chứa đầy bí-mật.
Thương nhớcũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mợ
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"



Đa tình
Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm
Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.
Thuở xưa kia là con của mặt trời,
Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.
Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,
Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;
Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,
Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.
Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi
Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;
Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,
Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.
Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;
Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;
Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.
Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!
Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.
Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,
Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.
Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,
Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ
Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,
Và trong gió phất phơ đi có bạn
Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;
Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.


Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc


Vì sao
Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền
Không thể vô tình qua trước cửa
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ?
Ai đem phân chất một mùi hương

Hay bản cầm ca! tôi chỉ thương
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa;
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì.

Yêu

Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
- Yêu, là chết trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu.
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Dại Khờ


Người ta khổ vì yêu không phải cách
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì sinh không phải chỗ
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc



Lời kỹ Nữ


Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi!

Ðêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời
Khách không ở, lòng em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng em, đây gối lả
Tay em đây mời khách ngả đầu say
Ðây rượu nồng. Và hồn của em đây
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng từ viễn xứ
Ði khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn.
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng
Ðẩy hộ hồn em triền miên trên sóng
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh
Tóc không phải những dây tình vướng víu
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đă vỡ vì nước mắt
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi
Du khách đi -

Du khách đã đi rồi.

Chiều


Hôm nay, trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trình rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn


Đơn Sơ


Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
"Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
"Em buồn em nhớ, chao! em nhớ!
"Em gọi thầm anh suốt cả ngày.
"Ngoài ấy vui không, anh của em?
"Trong này đã có nắng vàng êm;
"Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
"Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.

"Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
"Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
"Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
"- Hay là anh đã bỏ em rồi"?"
ồ! mới nghiêng mình xem nước trong
Vui mừng em thấy má em hồng "
Em tôi ăn nói vô duyên quá!
Em đốt lòng anh, em biết khổng


Cứ Phải Là Em


Cứ phải là em; chẳng phải ai
Là em, em nữa, chỉ em thôi
Sao người anh quí anh yêu thế
Mà chẳng cùng anh ở suốt đời?
Khác chi cây sống mà đem chặt
Chặt giữa ngang lưng sự sống còn,
Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá
Khác chi hoa nở phải vùi chôn!
Em có bao giờ tưởng tượng xem
Một mình anh sẽ sống không em,
Bơ vơ như đã muôn lần chết,
Đã chết nhưng còn phải sống thêm!
Lời ước cùng nhau thuở sánh đôi
Anh còn vẹn vẻ giữ y lời
Rằng không ai thể thay em được
Em vắng, yêu em vẫn suốt đời.
Duy có lòng em, vẫn hẹn hò,

ấy là ân huệ của em trao
Cho anh một đoá hoa tinh tuý
Một đoá hoa lòng chẳng héo khô

Có Em


Có em tồn tại trên đời
Cho anh còn được có người để yêu,
Thế thôi, thôi thế cũng nhiều
Em ơi! Quấn quít mai chiều được đâu.
Những gì cao đẹp thẳm sâu
Anh cho em hết, lòng đau còn gì.
Chỉ còn cái bóng anh đi.
Cái gan cái ruột tình si khoét rồi!
Có em trên cõi đời này
Còn là hạnh phúc vui vầy cho anh.
Em ơi! Khoẻ mạnh tốt lành
ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn

Gửi Hương Cho Gió


Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phụ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi
Không người du tử đến nhằm hang!
Hoa ngỡ đem hương gửi gió Kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm,
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
Tên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;
Biết mấy dòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi
Không người thấu rõ đến nguồn hương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ
Người si muôn kiếp là hoa núi,
Uổng nhuỵ lòng tươi tặng khách hờ

Hết Ngày Hết Tháng

Hết ngày, hết tháng, hết! em ôi!
Kinh hãi không gian quặn tiếng còi,
Anh ngóng tìm em tuy thấy đó,
Sắp xa, thôi cũng tựa xa rồi!
Đầu nghiêng, môi gượng, mắt mơn da,
Chân luyến bên chân, thế nghĩa là
Ôi những bàn tay không dứt được,
Ôi lời cũng thấp giọng hò la!
Khắc giờ tan lụn, dạ chon von,
Không dám nhìn xa sắc núi non

Hãy nhớ ngoảnh đầu khi khuất hẳn,
Cho anh tưởng tượng: vẫn đang còn.



Đêm qua mưa gió lạnh lùng trời,
Anh ở, em đi, lạnh lẽo người.
Còi thét như gươm, tay hoảng đứt
Khói đùn mây bạc, lệ lên ngươi!
Em đi: mưa phủ, khuất ân tình.
Anh ơi:Trời tan trên mắt anh.
Vừa đó nhìn nhau, nay tưởng ngóng;
Không gian ở giữa cách hai mình.
Chiều goá không em lạnh lẽo sao!
Một mình anh lạc dưới thu cao.
Sắc trời: Sương đọng, non, mây toả,
Không biết lòng đi tới chốn nào
Tho nguyen du
Quá duơng Quí phi Cố Lý
Vân sơn tước lược, ngạn hoa minh
Kiến thuyết Vương phi thử địa sinh
Tự thị cử triều giai lập trượng
Uổng giao thiên cổ tội khuynh thành
Thê thê nam nội bồng cao biến
Mạc mạc tây giao khâu lũng bình
Lang tạ tàn hồng vô mịch xứ
Vông phong thành hạ bất thăng tình!
Tạm dịch: Qua Lăng Dương Quí Phi
Bến rỡ ràng hoa, núi át mây
Minh phi nghe nói đẻ nơi đây
Cả triều ăn lộc khoang tay phỗng
Muôn thủa nghiêng thành mắc tiến lây
Quạnh quẽ Tây giao gò bãi phẳng
Um tùm Nam nội lác lau đầy

Phấn son dấu cũ tìm đâu thấy?
Xào xạc thành xuân trận gió lay
• Ốm
Nhiều bệnh, nhiều buồn dạ vẩn vơ,
Mười tuần bến Quế ốm nằm co.
Thần đau vào ngõ chực bắt vía,
Chuột đói leo giường gặm sách ta.
Chưa cóvăn chương gây nghiệt chướng,
Chẳng cho cát bụi vẳng hư không.
Tam Lan bên sổ câu ngâm dứt,
Man mác tinh thần thoái mái ra.
Xuân lạnh, hè oi quấy mãi thân,
Năm Hồng nằm nghỉ tháng lần năm.
Gương trong sớm lạnh soi già yếu,
Cửa trúc đêm im nhức bắp chân.
Bệnh tật mười năm không kẻ hỏi,
Thuốc tiên chín luyện biết đâu tìm.
Cửa ngoài sao được vầng trăng tỏ,
Ánh sáng soi liền mọi tối tăm.
• Lầu Hạc Vàng
Đâu đó thần tiên trải bấy nay,
Dấu tiên còn lại bến sông này.
Xưa nay qua lại mơ quê cũ,
Hạc vắng lầu không thơ Hạo đây.
Mờ mịt ngoài song màu khói trắng,
Xa xanh rước mắt cỏ cây bầy.
Cùng ai dãi tỏ lòng riêng được,
Gió mát trăng trong cũng chẳng hay.
Mở Cửa Sổ
Phong quang trước cửa những sao rồi,

Rỗi mở song nhìn lắm tốt tươi.
Sáu tháng gió liền bằng chẳng nghỉ,
Một trận mưa đọng kiến đang dời.
Chiên xanh vật cũ khổ gìn giữ,
Tóc bạc lòng hăng suông thở dài.
Bệnh cũ đang cần hồi lại sức,
Tứ thu chẳng biết tới nhà ai?
Dịch Thơ:
Phong quang trước cửa những sao a,
Mở sổ nhàn xem cảnh đậm đà.
Sáu tháng gió liền bằng chẳng nghỉ,
Một sân mưa đọng kiến dời mà.
Chiên xanh vật cũ khó gìn giữ,
Tóc bạc lòng hăng luống ngẩn ngơ.
Bệnh cũ đang cần hồi lại sức,
Nhà ai chả biết tứ thu qua
• Đêm Thu
Sương sa như bạc sao đầy trời,
Giun dế tường đông quá ngậm ngùi.
Muôn dặm hơi thu xua lá rụng,
Một trời sắc lạnh quét mây trôi.
Già về tóc bạc nên thương đấy,
Trọ mãi non xanh chửa ngán người.
Ngán nỗi lênh đênh du khách mỏi,
Nằm đau bến tuế tháng năm vơi.
Dịch Thơ:
Màn sao đầy sáng móc sương ngần,
Dọng dế tường đông thảm bội phần.
Muôn dặm hơi thu xua lá rụng,
Một trời hơi lạnh quét mây vần.

Già về tóc bạc thương ngươi đấy,
Trọ mãi non xanh núi vẫn thân.
Mệt mỏi khách du đà lận đận,
Ốm bên bến Tuế buổi cùng năm.
• Nhớ Lại Giấc Mơ
Ngày đêm nước chảy xiết,
Người đi chưa trở về.
Lâu không gặp mặt,
Lấy gì bớt tương tư.
Trong mộng thấy rất rõ,
Tìm ta sông bên bờ.
Nhan sắc vẫn như trước,
Khăn áo nhiều bơ phờ.
Trước kể chuyện bệnh hoạn,
Sau kể nỗi mong chờ.
Sùi sụt không nói hết,
Phản phất cách màn the.
Bình sinh không biết lối,
Sai đúng toàn như mơ.
Núi Điệp hổ báo lắm,
Sông Lam thuồng luồng thừa.
Đường sá hiểm lại xấu,
Yếu đuối biết ai nhờ.
Mộng đến đèn lẻ sáng,
Mộng đi gió lạnh lùa.
Người đẹp không gặp nữa,
Tình ta rối như tơ.
Nhà trống trăng tà lọt,
Soi ta mảnh áo thưa.
• Xúc Cảm Đình Ven Sông

Nhớ thuở cha ta cáo lão về,

×