Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Bế tắc với gia đình chồng doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (133.36 KB, 4 trang )

Bế tắc với gia đình chồng

Tôi là gái Hà Nội, là con
út nên từ bé đã được cả
gia đình yêu thương chăm
sóc và kỳ vọng. Không phụ
lòng bố mẹ, tôi học rất khá
và tìm được một công việc
ổn định. Trong mắt gia
đình tôi luôn là cô con gái ngoan, trong mắt đồng nghiệp
tôi là luôn là người làm việc có năng lực và uy tín. Mọi
việc đến với tôi luôn suôn sẻ và thuận lợi, cho đến khi lấy
chồng.
Chồng tôi là người sống có trách nhiệm, hiền lành, chịu
khó nhưng gia đình không khá giả gì và phức tạp. Anh luôn
phải gánh vác tất cả công việc từ nhẹ đến nặng trong gia
đình, mặc dù nhà có tới bốn chị em. Nhưng khi khó khăn,
khi đi làm hay cưới xin đều phải tự vay tiền mà làm rồi tự
mà trả, trong khi những đứa em thì được mua xe máy mới


để đi làm, cưới xin cũng cho mọi thứ. Về làm dâu tôi luôn
phải gồng mình lên, làm cái gì cũng phải nhìn trước ngó
sau, sợ mất lòng người này người khác trong đại gia đình
đó.
Luôn luôn phải thể hiện mình là dâu trưởng, mình phải
sống hết lònng vì gia đình giống như chồng tôi thể hiện.
Tôi mang bầu sinh con cũng hoàn toàn nhờ gia đình nhà
ngoại, không được nhà chồng giúp đỡ, thậm chí bây giờ
con tôi 3 tuổi các em chồng tôi cũng chưa hơn 1 lần bế
cháu. Cao điểm của mối bất hoà khi cô em chồng tôi không


thuê nhà ở nữa mà mang cả chồng và con về nhà ở, nhờ mẹ
chồng tôi trông con cho và bà đồng ý (mặc dù trước đây bà
kêu mệt không trông con hộ vợ chồng tôi).
Không hề hỏi ý kiến tôi, mang đồ đạc, để sang phòng của
tôi, dọn dẹp chỗ để ở đã hơn 1 năm nay và chẳng hề có ý
định đi đâu cả. Bà bác chồng thì luôn xoi mói, bới móc vợ
chồng tôi và cả bé nhà tôi. Cháu lên 3, quen sống trong tình
yêu thương của cả gia đình nhà ngoại nên khi về nhà cháu
gần như hụt hẫng trước sự ghẻ lạnh của mọi người. Cháu
trở nên bướng bỉnh, làm trái mọi việc lúc nào cũng xù lông
như con nhím, nhưng đụng vào là khóc ăn vạ. Đã có lúc tôi
bắt gặp bà bác giữ tay con tôi cho con của con em xông vào
đánh, cào, lúc đó … tôi giận điên lên, mà vẫn cố nhịn, về
bảo chồng thì chồng lại một câu quen thuộc: nhịn đi em ạ.
Tôi vốn sống thẳng tính, trong gia đình có chuyện gì tôi
góp ý ngay, không bao giờ giữ trong lòng, nhưng gia đình
nhà chồng tôi thì khác, luôn luôn phải giữ ý với nhau, có ai
làm gì mình thì cũng cấm mà kêu ca, kẻo lại mất lòng. Mọi
người làm gì mình thì được, nhưng vợ chồng mình mà lên
tiếng là khóc lóc nói không biết thương bố mẹ.
Mệt mỏi quá tôi bàn với chồng ra sống riêng, nhưng chồng
tôi thương bố mẹ đang ốm đau, rồi lại sợ hang xóm chê
cười, nên nhất định không chịu. Nhiều lúc không chịu được
áp lực, định chia tay chồng mà sao khó quá, vì hai vợ
chồng vẫn yêu nhau và con cũng cần có đủ bố mẹ, nhưng
sống như vậy tôi thực sự stress. Tôi và con trai đã quen
sống trong tình yêu thương, không thể thích hợp được với
sự ác cảm và lòng đố kỵ.
Tôi chán ngán kiểu sống giả tạo lúc nào cũng ngọt ngào
ngoài mặt mà lại giở trò xấu với trẻ con, tôi ghét phải ép

mình, phải nhịn nhục, phải giả đần giả điếc giả mù để
không nhìn xung quanh. Tôi thực sự bế tắc, không biết phải
làm sao để mình không bị trầm uất và con mình không phải
sống trong sự ghẻ lạnh đó.

×