Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

HIỆP KHÍ ĐẠO - LỜI NÓI ĐẦU pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (173.39 KB, 9 trang )

HIỆP KHÍ ĐẠO
LỜI NÓI ĐẦU
HIỆP KHÍ ĐẠO TRONG ĐỜI SỐNG HẰNG NGÀY
Hội Hiệp Khí Nhu Đạo Việt Nam (1969)
Văn minh và văn hóa càng tiến triển bao nhiêu, thì công việc tổ chức
thế giới chúng ta càng đa diện và phức tạp bấy nhiêu. Ngày xưa nếp sống
của những dân tộc sơ khai còn giản dị, phạm vi liên lạc của họ còn nhỏ hẹp,
và những điều mà họ thực sự phải nghĩ tới là một chốn để ở, thức gì để ăn,
đồ gì để bận, và thứ gì để làm vũ khí chống lại những kẻ thù ác liệt của họ.
Ngày nay, khi con người sống khắp mọi nơi, chạy cùng thế giới, và
đang nghĩ cách bay lên mặt trăng (1) thì những tư tưởng, chính trị, kinh tế
và vấn đề nhân dụng trở nên đa diện và phức tạp một cách đáng sợ. Bị
những đợt sóng phức tạp đó xô đẩy, ta dường như đã bị lôi ra khỏi một cái
hồ yên tĩnh và ném vào những trận sóng sôi động của đại dương. Phó mặc
cho ngọn gió và trận sóng, ta chỉ cần làm một lỗi lầm là đủ bị lôi cuốn đi xa
như một con thuyền không chào lái đang đợi phút lâm nguy sắp tới để rồi
chìm nghĩm.
Vũ trụ đã cho ta một con thuyền tốt và những mái chèo vững chắc để
vượt những trận cuồng ba, nhưng nếu ta đánh mất chúng, thì ta phải mở lớn
mắt ra, xét lại sức lực của ta, hướng về mục tiêu, và, rẽ sóng, ta dần dần xây
đắp lại chính ta cho đến khi ta có thể chèo lái trên đại dương cuồng nộ.
Ít người trên thế giới biết được sức mạnh thực của mình. Một số lớn
chỉ nhìn thấy cái phần sức mạnh của mình nó nổi lên trên trông như một
phần của một băng đảo trên mặt nước biển và quên hẳn đi cái phần lớn hơn
gấp bội đang chìm dưới nước. Có lẽ những người đó lấy làm mãn nguyện
với họ rồi ; có lẽ, trái lại, họ bi quan về những yếu kém của họ.
Tất nhiên một người hưởng được một gia tài của cha mẹ mình, bỏ tiền
vào một cái két, rồi khóa lại, rồi bỏ quên đâu mất cái khóa, chẳng chịu xử
dụng tài nguyên của mình, than phiền là không có tiền, rồi đi vay mượn
người khác ; người như thế thật đáng chê cười. Hiển nhiên là hắn phải tìm
cho bằng được cái khóa đó và tiêu xài cái sản nghiệp của mình.


Bởi vì nó cắt nghĩa những nguyên lý cơ bản và những phương cách xử
dụng Khí, vô cùng cần thiết trong việc phát hiện sức mạnh nội tâm của con
người, cho nên KHÍ chính là cái chìa khóa đặng mở cái tủ két đó ra. Nắm
được những nguyên lý của KHÍ khiến bạn có thể cầu viện đến cái KHÍ của
vũ trụ và xử dụng cái sức mạnh mà bạn vẫn hằng có.
Những cuộc đời đầy tiếng cười và những cuộc đời đầy tiếng khóc : cả
hai đều có thể có cả. Tùy con người muốn lựa chọn cái nào cũng được. Nếu
bạn mong được luôn luôn mạnh khỏe và luôn luôn bước đi trên đời với đầu
ngẩng lên cao, thì bạn phải khởi sự nghiên cứu những cách xử dụng Khí.
Tôi rất đổi vui mừng là nhiều người khắp nơi trên thế giới đã đọc
nhưng lời giải nghĩa của tôi về những nguyên lý và kỹ thuật Hiệp Khí Đạo
trong cuốn "Hiệp Khí Đạo là gì ?" của tôi. Cuốn sách này là một nổ lực của
tôi để thỏa mãn những đòi hỏi mà tôi đã nhận được từ các nước trên thế giới
yêu cầu giải nghĩa kỹ lưỡng hơn về KHÍ và cống hiến cách áp dụng những
phương pháp huấn luyện cùng những nguyên lý Hiệp Khí Đạo trong đời
sống hằng ngày. Không gì làm tôi sung sướng hơn là nếu cuốn sách này có
thể thỏa mãn những yêu cầu đó và được dùng làm tài liệu cho bạn đọc nào
muốn nghiên cứu sâu xa hơn.
Koichi Tohei
(1) Quyển nầy viết trước khi con người lên tới cung trăng.


Chương 1
PHẦN MỘT
NHỮNG NGUYÊN LÝ HIỆP KHÍ ĐẠO

ĐỜI CON NGƯỜI
Khi ta sửa soạn ra khơi trên một chiếc thuyền, trước hết ta phải kiểm
điểm lại một vài sự việc. Cái lái có hư không ? Máy còn tốt không ? Có lỗ
hổng nào dưới đáy thuyền không ? Chỉ khi nào chắc chắn rằng mọi chuyện

đều tốt lành, ta mới cảm thấy yên tâm và nhổ neo để bắt đầu một chuyến du
hành bình an.
Đời người cũng giống hệt như vậy. Khi ta sinh ra đời, tức là ta dong
buồm trên những con nước dữ của thế giới loài người. Lúc chúng ta còn nhỏ
tuổi, cha mẹ ta, hoặc những kẻ chung quanh ta săn sóc ta, bảo vệ ta. Nương
tựa vào người khác, ta sống rất yên ổn. Nhưng khi ta lớn lên đến tuổi trưởng
thành, thì mọi trách nhiệm đều quy vào ta. Ta trở thành người thuyền trưởng
của chính con thuyền của ta, và ta phải chèo lái một mình, không nhờ vào ai
được. Dù rằng những kẻ khác có thể khuyên bảo hoặc giúp đỡ ta, nhưng
trách nhiệm về chuyến du hành thì một mình ta phải đảm nhiệm ; và ta phải
biết thấu đáo về khả năng cũng như sức lực của con thuyền ta sẽ lái. Ta cũng
phải biết cách kiểm điểm lại tất cả những bộ phận để xem có gì trục trặc
không.
Cứ ngó qua những thanh niên thanh nữ thời nay, chúng ta cũng đủ
thấy một tình trạng vô cùng lo ngại. Hơn nữa, những người trẻ tuổi này lại
không ý thức được gì về tình trạng của mình cả. Bộ thắng của họ không ăn ;
họ lại lao mình tới một hướng đi nguy hiểm : và động cơ của họ lại trục trặc.
Con người của họ thì hoặc là bệnh hoạn, hoặc là sắp sửa sa đọa về tinh thần.
Họ đã mất hết nhưng mái chèo, con thuyền thì lủng, sức họ thì hết, và chính
họ thì đang lâm vào cơn hiểm nghèo là chìm xuống dưới những ngọn sóng
phũ phàng của thế giới loài người.
Tại sao, ngay bây giờ đây, ta lại không xác định lại năng sức của ta và
xét lại toàn thể mọi bộ phận của con thuyền ta! Ta hãy phóng ra cái năng lực
bẩm sinh của ta, chỉnh đốn lại, và hãy làm cho con thuyền ta huy hoàng, con
thuyền mà ta phải dong buồm trên những mặt biển đời ta.
Hãy ngừng lại đôi phút và suy nghĩ. Đời người là gì, và nó tự đâu mà
đến ? Khi được hỏi từ đâu mà đến, hoặc sinh ra từ bao giờ, thì rất nhiều
người trả lời rằng cha mẹ họ đã sinh ra họ. Nhưng cha mẹ mình cũng lại có
cha mẹ, và nếu cứ đi ngược dòng, thì ta sẽ thấy rằng đời ta là tiếp nối một
dòng đời xuôi chảy từ lúc con người đầu tiên sinh ra trên mặt đất. Nếu ta lại

hỏi trước khi con người đầu tiên sinh ra trên mặt đất, đời sống tự đâu mà đến,
thì ta không thể trả lời cách nào hơn là nó từ vũ trụ mà tới. Nếu như vậy, thì
chính đời ta cũng khởi đi từ vũ trụ vậy. Nếu có người hỏi : anh là gì, trước
khi anh là một người trưởng thành như bây giờ, thì anh thường trả lời : Tôi
là một đứa trẻ. Trước khi anh là một đứa trẻ ? Một hài nhi. Trước đó ? Một
bào thai. Nhưng giả thử hỏi anh là gì trước khi anh là một bào thai ? Thì liệu
anh trả lời ra sao ?
Trước khi anh là một bào thai, thì anh là kết tinh của một cái trứng
trong lòng mẹ anh và của một tế bào tinh dịch trong cha anh. Cái trứng và
tinh trùng tự đâu mà có ? Khi cha mẹ anh còn trẻ tuổi, cha mẹ anh chưa có
thể sinh sản được trứng và tế bào tinh dịch. Chỉ có thể sinh sản ra những thứ
đó khi hai người đã tới tuổi trưởng thành. Có phải cái năng lực để sinh sản ra
những thứ đó là do khí trời họ thở hay thực phẩm họ ăn lúc họ đang lớn lên ?
Không phải. Nó không tự đâu mà có, mà nó ở trong thiên nhiên. Nói cách
khác, đời ta sinh ra qua cha mẹ ta từ vũ trụ.
Dòng tư tưởng trên dẫn ta tới kết luận rằng chẳng riêng gì loài người,
mà mọi loài cây, mọi loài cỏ, mọi sỏi đá, nước và khi trời đều tự vũ trụ mà
sinh ra. Hơn nữa, chúng vẫn hằng có từ thủa khai thiên lập địa, và chúng là
một phần của vũ trụ.
Khi tâm hồn ta phấn khởi thì mọi sự vật đều nhuốm màu hồng, không
có hoài nghi thắc mắc, và cuộc đời có vẻ dễ chịu. Tuy nhiên, cuộc đời đâu
phải lúc nào cũng chỉ đi lên : nó cũng có lúc đi xuống. Thật thế, nếu có vui,
thì hẳn phải có buồn. Khi cơn buồn sầu đến với ta, thì ta cảm thấy cô đơn.
Ta cảm thấy ta bị tách rời khỏi vũ trụ, cô lập khỏi xã hội, cô đơn và thất
vọng. Nếu ta coi ta là những cá nhân biệt lập, thì đối với vũ trụ bao la kia ta
chỉ nhỏ bé như những hạt cát. Nỗi bất lực và sự cô đơn của ta quả là đáng
tiếc thương. Nhưng nếu trong lòng ta, ta vẫn biết được rằng ta với vũ trụ chỉ
là một, rằng mọi sự vật trong vũ trụ đều sinh ra từ cùng một tử cung, thì việc
gì ta phải than tiếc, việc gì ta phải cảm thấy cô đơn ? Ý thức được sự việc
trên thì ta sẽ có một đức tin vĩ đại rằng ta với vũ trụ là một, rằng vũ trụ sẽ

bảo vệ ta, rằng chẳng có lý do nào khiến ta phải tuyệt vọng hoặc hoài nghi
thắc mắc. Cho dù có đến một vạn người không hiểu được ta và phỉ báng ta,
nhưng nếu ta biết cách xử dụng toàn năng lực của ta và giữ vững lòng tin đó
của ta, thì vũ trụ sẽ biết. Chẳng có gì phải sợ hãi.
Có một người bị thua lỗ lớn trong công việc buôn bán, leo lên đỉnh
núi, muốn tự tử. Khi tới nơi, nhìn xuống thấy một cảnh trí trùng điệp và bao
la trước mắt thì hốt nhiên cảm thấy một cảm xúc lạ thường truyền qua cơ thể.
Câu chuyện kể rằng người đó lại quay trở xuống, và sau bao cố gắng, đã
biến cuộc đời mình thành một thành công vĩ đại. Lúc đối diện với sự chết,
tâm hồn người đó bỗng trở nên trong sáng. Hắn nhìn thấy toàn thể vũ trụ trải
rộng ra trước mắt. Cái bản ngã thật của hắn lúc bấy giờ mới sực tỉnh dậy và
tự khám phá được ra rằng nó là một phần của vũ trụ. Rồi một nguồn sinh lực
lớn mạnh bỗng tuôn trào như thác từ lòng vũ trụ.
Con người ngày nay chỉ còn biết có xã hội loài người, nhất là đối với
con người sống nơi thành thị, hầu như lúc nào cũng chỉ nhìn thấy không gì
hơn là những sự vật do con người tạo ra. Họ đã quên hẳn đi thế giới thiên
nhiên. Quay mắt lại ngó nhìn vũ trụ và thụ hưởng nó, đó không phải là độc
quyền của những thi sĩ và nghệ sĩ. Vũ trụ sẽ tự tiết lộ cho bất cớ ai muốn nó.
Nhưng kẻ nào đã đắm chìm, sa đọa, phải ngước mắt lên nhìn vũ trụ và tự
khám phá thấy chính mình là một phần của vũ trụ.
Hiệp Khí Đạo nghĩa là cách đoàn tụ với khí (ki). Sau này chúng tôi sẽ
giảng nghĩa thế nào là khí, nhưng nói cách khác ta có thể gọi Hiệp Khí Đạo
là con đường đưa tới sự hợp làm một với vũ trụ. Đó là phương pháp để
truyền thụ những qui luật của vũ trụ, dạy cho biết cách để mỗi một duỗi tay,
mỗi một duỗi chân có thể với tới những qui luật đó, hợp tinh thần với thể
xác làm một, và luôn luôn tinh luyện con người để trở nên một phần của vũ
trụ. Hãy đến đây, hỡi những người muốn tìm lại bản ngã mình, những người
muốn làm sinh ra cái năng lực bẩm sinh của mình, những người muốn mạnh
dạn bước đi trên đời ! Đây là lúc chúng ta cùng huấn luyện với nhau.

×