Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Quảng Châu: Thiên đường hay chợ "giời" công nghệ? ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (614.69 KB, 10 trang )

Quảng Châu: Thiên đường hay chợ
"giời" công nghệ?


“Uả chi thiên thằng”, mớ ngôn ngữ tạm dịch
theo tiếng Trung Quốc là “Bước tới chốn thiên
đàng” của ông bạn người Hoa gốc Việt, như
một liều “đô ping” hữu hiệu giúp chúng tôi háo
hức quên hết mệt mỏi trong suốt mấy chục giờ
đồng hồ hành trình về “thiên đường hàng công
nghệ” Quảng Châu







Hành trình về miền đất hứa


20h tối, chúng tôi mới bắt đầu rời Thủ đô trên một
chuyến xe tốc hành của hãng Hoàng Long. Khoảng
hơn 5 giờ sáng có mặt tại Cửa khẩu Quốc tế Móng
Cái, làm thủ tục giấy tờ rồi thuê taxi “thồ” đồ vượt
qua cửa khẩu bằng đường bộ sang thẳng Thị trấn
Đông Hưng nước bạn sau chưa đầy 1 giờ đồng hồ.


Sau khi “sục sạo” mãn nhãn thị trấn Đông Hưng trong
vài giờ đồng hồ bằng “xe lôi”, lúc này đã xế chiều, cả


đoàn bắt đầu tập kết khởi hành mua vé từ Bến xe
Đông Hưng đi Quảng Châu. Đúng 8 giờ tối, cả nhóm
ung dung lên chiếc xe buýt "5 sao" 2 tầng to vật
vưỡng. Mỗi người được phát một túi nilon đựng giày
dép, đi chân trần trên sàn xe lót gỗ công nghiệp sạch
tinh kèm điều hòa mát rượi. Ba dãy giường hai tầng
tổng cộng khoảng 40 chỗ nằm bằng inox sáng
choang, chăn đệm trắng muốt khép kín cùng Tivi,
đèn trần, WC cuối xe thuận tiện chẳng kém gì trong
khách sạn tại Việt Nam

Khoảng 6 giờ sáng địa phương (múi giờ nước bạn
chênh nước ta 1 giờ), Quảng Châu-Hải cảng lớn nhất
Trung hoa lục dịa, Thành phố được mệnh danh là
giao thông hiện đại bậc nhất thế giới hiện ra trước
mắt chúng tôi thật nguy nga và hùng vĩ với trùng
trùng lớp lớp những chiếc cầu vượt, dài tưởng chừng
như bất tận và cao chót vót.

Thiên đường mua sắm của châu Á…



Tại Quảng Châu, các khu chợ nhìn chung đều thiết
kế khá quy mô theo kiểu siêu thị hiện đại nhiều tầng
cùng hàng loạt hệ thống thang máy khắp nơi. Mặt
bằng chợ rất lớn với vô số quầy hàng bố trí dày đặc
(tuy mỗi gian hàng chỉ khoảng vài m2), bao quanh là
những lối đi nhỏ xíu luôn quá tải bởi dòng người
ngược xuôi mua bán. Nét đặc trưng không thể lẫn tại

các chợ ở Quảng Châu so với Việt Nam mà chúng tôi
nhận thấy chính là trật tự. Khác với vẻ hỗn độn, xô bồ
và mất vệ sinh tại phần lớn các chợ nước ta, thì tuy
ồn ã và náo nhiệt như vậy, song trật tự và vệ sinh
công cộng trên toàn khu chợ luôn được đảm bảo mà
chủ yếu là nhờ ý thức tự giác rất cao của các hộ kinh
doanh tại đây.

Tuyệt nhiên không thấy cảnh cãi lộn, tranh giành
khách, hoặc lừa đảo, trộm cắp. Khánh hàng đến đây
với tâm lý rất thoải mái, xem và lựa hàng chán chê rồi
bỏ đi, không mua cũng được, người bán vẫn rất vui
vẻ. Tại Quảng Châu, mỗi loại hàng hoá đều có một
chợ riêng, chỉ chuyên kinh doanh một loại hàng hóa
như: Chợ Quần áo: chợ Bạc Mả (tiếng Việt là Bạch
Mã); Chợ đồ len; Chợ đồ da; Chợ giầy dép; Chợ đồ
lưu niệm; ,Chợ đồ chơi…



Đặc biệt, phải kể đến các loại hàng hóa công nghệ,
máy móc có Chợ máy tính, linh kiện máy tính: chợ
điện tử Thiên Hô, nằm trên đường Tianhe Lu và
đường Shipai XiLu chuyên bán buôn, lẻ các loại máy
tính, linh kiện máy tính. Theo lời ông bạn dẫn đường
thì đây là một trong chợ đầu mối cực lớn và quan
trọng tại Quảng Châu, bằng chứng là các công ty máy
tính tại Việt Nam đều nhập hàng về từ đây.




Chợ điện thoại còn gọi là Photography Electronics
City, nằm trên đường Luyin Lu, tại đây có 2 chợ điện
thoại, máy ảnh, loa đài. Một bên chuyên bán đồ cũ và
một bên chuyên bán đồ mới. Tại chợ, có “thượng
vàng hạ cám” đủ loại điện thoại, hàng thật, hàng
nhái, hàng hiệu, nhưng chủ yếu là bán số lượng lớn
với giá rất rẻ

… đến bãi rác công nghệ khổng lồ



Theo báo cáo của Tổ chức Hoạt động môi trường Hòa
Bình Xanh, thì Trung Quốc đang trở thành nơi chứa
rác thải công nghệ lớn nhất thế giới. Vẫn chưa thống
kê được chính xác số lượng chất thải điện tử được đổ
vào Trung Quốc, nhưng tổ chức Hòa Bình Xanh cho
biết, hiện nước này đã trở thành bãi đổ rác ưa
chuộng của các tập đoàn nước ngoài và đóng góp
thêm phần không nhỏ của các sản phẩm điện tử được
sản xuất trong nứơc. Ngay tại thành phố Quảng
Châu, mặc dù chính quyền thành phố cấm nhập khẩu
rác điện tử, nhưng các công ty tại các nước phát triển
trên thế giới như Nhật Bản, Mỹ và châu Âu vẫn lén lút
tuồn rác vào bằng nhiều hình thức, trong đó chủ yếu
dưới dạng hàng đã qua sử dụng…




Còn theo điều tra đánh giá của Tổ chức Hòa Bình
Xanh của Hồng Kông, thì Quảng Châu hiện đang dẫn
đầu Trung Quốc về các trung tâm tái chế rác thải
điện tử qui mô rất lớn với hàng trăm ngàn công nhân
làm việc tại mỗi trung tâm. Các doanh nghiệp tái chế
rác thải điện tử tại đây phân chia thành khu vực rõ
ràng. Ví dụ như khu chuyên về tháo dỡ máy in, hàng
điện từ gia dụng, khu chuyên về nhựa tái chế, khu
chuyên về phân loại kim loại…

Để “mục sở thị” rõ hơn, chúng tôi đảo qua khu vực
đồ cũ ở chợ điện thoại Photography Electronics City,
lớn nhất tại Trung tâm thành phố, chợ nằm ngay
cạnh ven lộ khá to (nếu so sánh Phố điện thoại Đặng
Dung tại Hà Nội may lắm chỉ bằng 1 ngách tại đây).
Hình ảnh đập vào mắt chúng tôi là hàng loạt thanh
niên dùng tuốc nơ vít, dùng kìm để bóc, tách, chọn
lựa và phân loại các bo mạch điện tử trong hàng “núi”
các máy điện thoại hỏng, cũ mèm. Theo A Thọ (ông
bạn hướng dẫn bản địa trong suốt chuyến đi), thì đây
chính là trạm trung chuyển khu vực điện thoại cũ
hỏng lớn nhất tại Quảng Châu với con số hàng triệu
máy điện thoại luân chuyển mỗi năm, và trong số đó
không ít máy bằng nhiều con đường khác nhau đã về
Việt Nam. Mới đầu giờ sáng, mà chợ khá đông tấp
nập kẻ bán người mua.


Bỏ qua lời chào mời bằng thứ tiếng Việt lơ lớ của
hàng loạt các kiốt bán điện thoại khác, chúng tôi

nhằm một gian hàng bầy la liệt các mẫu máy
BlackBerry (một nhãn hiệu điện thoại của Mỹ hiện
đang rất ăn khách tại Việt Nam). Cũng như các gian
hàng trong cùng khu vực, kiốt này chuyên về các loại
máy BlackBerry cũ (thường là những máy “dựng”, rẻ
tiền, tất nhiên kèm theo đó là cũ và lỗi). Từng lô máy
được đóng vào từng bịch nilon riêng biệt, khoảng 50
chiếc/1 túi, vứt lỏng chỏng hàng đống ngay dưới chân
ông chủ cửa hàng. Chỉ có những “chú dế” nào đủ tiêu
chuẩn và đời cao mới được ‘ưu tiên’đưa riêng vào
trong 1 chiếc tủ kính bé xíu trước mắt để trưng bày.


Bất ngờ hơn khi chúng tôi được biết với mỗi chiếc túi
nilông khoảng 50 chiếc máy BlackBerry các loại lẫn
lộn kia giá chỉ có vỏn vẹn hơn 10 triệu đồng tiền Việt
Nam (trong khi giá của loại máy này thấp nhất tại
Việt nam cũng phải trên dưới 2 triệu/máy).Càng ngạc
nhiên hơn khi qua lời người bán, giá vẫn còn có thể
giảm hơn nữa nếu chúng tôi mua số lượng lớn. Và tất
nhiên điều mà chúng tôi quan tâm nhất là vấn đề về
chất lượng thì ông chủ lại bật mí vỏn vẻn hai từ
“Hên- Xui”.

×