Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Đảo ngọc Phú Quốc pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (153.24 KB, 4 trang )

Đảo ngọc Phú Quốc

Hầu hết bãi biển trên đảo như bãi Sao, Kem, Dài… đều đẹp đến xiêu lòng với cát trắng mịn nâng
niu gót chân và nắng vàng, gió nhẹ cùng với những con sóng lăn tăn xô bờ mơn man da thịt. Bạn
Phương Liên viết.
Sau hai chặng bay Hà Nội – TP HCM – Phú Quốc, chúng tôi đáp xuống sân bay khi trời đã sang
chiều. Khí hậu mát mẻ, trời nắng trong mặc dù đây là giao điểm giữa hai mùa ở Phú Quốc, đã
phần nào xua tan đi nỗi mệt nhọc đường dài của du khách.
Đến với đảo Ngọc là đến với biển. Đặc biệt là bãi Sao cách trung tâm thị trấn Dương Đông
khoảng 25 km đường bộ. Tuy được mệnh danh là “con đường đau khổ”, nhưng khi bãi Sao hiện
ra trước mắt, bao mệt mỏi đều tan biến.
Vì mới có một nhà hàng khai thác dịch vụ tại đây nên bãi Sao vẫn giữ được vẻ đẹp hoang sơ,
bình dị. Chúng tôi dành cả một buổi chiều không có nắng, ngồi trên cát trắng ánh lên mịn màng,
ngắm sóng biển nhẹ nhàng dạt vào bờ và ngắm muống biển (dù ở bất cứ nơi đâu và muôn đời
vẫn thế nhưng dường như ở nơi đây chúng mang sắc xanh, tím mượt mà hơn).
Trong thời gian một tuần ở Phú Quốc, chúng tôi đã làm phong phú các hoạt động của mình bằng
việc mua một tour đi ra đảo câu cá và lặn ngắm san hô. Thật không may lắm hôm đó lại đúng là
ngày có gió bắc, biển động đôi chút nên dễ làm say sóng những kẻ một năm chỉ đến với biển
một đến hai lần này.

Say sóng thì say nhưng vẫn vui lắm vì sau bao cố gắng, chúng tôi, với sự hướng dẫn của các
boatguy, cũng câu được vài con cá bé tí xíu, góp phần vào cùng với cả đoàn để được một bữa cá
nướng cũng ra trò ngay trên thuyền. Nhất là mấy anh chị khách du lịch “khoai tây” vừa ăn vừa
cười tít mắt. Chúng tôi cũng không thể quên cái cảm giác hối hả lặn ngụp ngắm những rặng san
hô lung linh huyền ảo dưới làn nước xanh ngăn ngắt và ngắm mấy anh nhà thuyền bắt Cầu gai
(còn gọi là Nhum) theo yêu cầu được thưởng thức món đặc sản này của du khách.
Nếu muốn mạo hiểm hơn một chút, bạn có thể mua tour đi lặn biển (diving) nhưng chúng tôi
không muốn bị lặp lại cảm giác say sóng lần nữa nên chỉ lười nhác nằm phơi nắng, nghe sóng
biển vỗ bờ, lim dim mơ màng đôi chút và phiêu trong thế giới của biển thật xanh, thật trong, thật
êm. Trời cũng thật trong, thật xanh, thật lung linh yên bình.
Phú Quốc không chỉ đẹp ở biển mà còn đẹp ở những con đường đất đỏ, những con suối trong vắt


róc rách ẩn mình trong núi như suối Đá Bàn, suối Tiên, suối Hang, suối Tranh. Trong đó, có 2
con suối là suối Tranh và suối Đá Bàn được nhiều du khách biết đến nhờ đường đi dễ dàng. Và
chúng tôi có lẽ đã quen với sự dễ dàng và lười biếng liền thuê một chiếc môtô lên đường đi suối
Đá Bàn. Đi hết thị trấn Dương Đông là gặp ngay những con đường đất đỏ đưa chúng tôi qua
những ngôi nhà nhỏ đơn sơ, ngôi trường tiểu học nhỏ bé, những vườn hồ tiêu và sim tím mọc
đầy để…lên núi.
Bãi biển vắng vẻ. Ảnh:
Phương Liên.
Suối Đá Bàn, không biết cái tên xuất xứ liệu có phải do những viên đá cứ xếp lên nhau bằng
chằn chặn như những chiếc bàn? Chỉ biết lên đây chúng tôi được leo núi và tắm suối và được chỉ
mình với ta làm bạn với núi rừng, với suối róc rách. Và đặc biệt chúng tôi không thể quên được
món đặc sản gà nướng Phú Quốc nơi quán nhỏ dưới chân suối.
Sau 2 giờ leo núi, chúng tôi đã tự thưởng cho mình bữa trưa là nguyên một chú gà nướng 1,5 kg
mà vẫn thấy… thòm thèm. Gà được tẩm ướp theo bí quyết riêng của bà chủ (bà chỉ hé lộ mỗi
một loại gia vị tẩm ướp là nước mắm Phú Quốc) rồi nướng ngay trên chậu than củi hồng rực bên
cạnh bàn ăn đã bày biện bát đũa, rau thơm, nước chấm chua ngọt theo khẩu vị bản xứ… Du
khách cũng có thể đặt bà chủ mang gà nướng lên trên suối để thưởng thức giữa cái khoáng đạt
của núi rừng.
Ngoài “gà nướng Phú quốc”, “Vùng đất giàu có” như cái tên mang lại này còn đem đến cho du
khách những đặc sản không thể không thưởng thức như: còi biên mai, nước mắm, tiêu, rượu sim,
rượu mỏ quạ, ngọc trai. Chỉ tiếc là chó Phú Quốc (loài chó săn đặc biệt thông minh) không mang
được về làm quà, còn lại chúng tôi đã rinh không thiếu thứ gì về Hà Nội để mà mỗi khi thưởng
thức chút rượu sim lại tưởng như được uống cả hương núi rừng ngọt ngào trên đảo hay trong bữa
cơm có bát nước chấm lại tưởng như mình đang ăn cả cái vị mặn mòi mà đậm đà khó quên của
biển đảo Phú Quốc.
Tạm chia tay Đảo Ngọc với những bãi biển dài cát trắng mịn màng, những con đường đất tung
bụi đỏ, những dòng suối trong vắt khuất mình trong núi… để về với cuộc sống thường nhật hối
hả và hẹn một ngày gặp lại “nơi bình yên” ấy.


Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×