Tải bản đầy đủ (.doc) (8 trang)

51 buc thu tinh hay nhat moi thoi dai.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.94 KB, 8 trang )

Vầng trăng nguyệt thực
Huế, ngày tháng
Ai thế kia? Lẽ nào em lại đang mơ hay em bị hoa mắt mất rồi. Không,
không thể nào vì em đang đúng đây kia mà, đứng bên góc đờng này, nhng tất
cả những gì em vừa nhìn thấy đã làm em choáng váng. Em đứng chết sững,
mắt mở trân trân chẳng thốt đợc lời nào. Chẳng lẽ đấy lại là anh ? Em tự biện
minh cho anh, tự lừa rối mình. Phản bác lại những gì vừa xảy ra nh một sự an
ủi cuối cùng cho tình yêu của em. Nhng em biết rằng mình đã nhầm, tất cả đã
nh hằn sâu vào trí nhớ của em, kỷ niệm ngọt ngào ngày xa không còn đủ để
cho em bám víu vào. Giờ chỉ còn lại trong em nỗi chua xót đắng cay. Phải,
anh đấy, anh đang cùng ai đó Em làm sao nhầm đợc khi hình bóng anh vẫn
ngạo nghễ trong trái tim em, khi trong từng giấc ngủ em vẫn mơ về anh. Em
nhắm mắt lại, cố gắng xoá đi tất cả, nhng vô ích, một cái gì đấy trong em
vừa vỡ vụn.
Em lặng đi, mắt ráo hoảnh, nỗi đau quá lớn đã chẹn cứng dòng nớc mắt của
em, trái tim em nh bị ai bóp nát. Em những muốn buông xuôi tất cả, mặc cho
những gì đã và đang xảy ra, nhng niềm tin chút kiêu hãnh trong em còn xót
lại đã ngăn cản em. Em lảo đảo, quay cuồng tởng nh đất đang sụt lở dới chân
mình, lý trí giờ đây cũng không còn thuộc về em nữa đâu. Từng bớc chân
nặng nhọc lê gót trên con đờng mang đầy kỷ niệm, con đờng ngày xa anh đã
nói yêu em, con đờng có mùi dạ hơng thơm ngát lẫn vào tóc em, con đờng
ngập tràn ánh trăng khuya và con đờng của niềm đau khổ.
Anh, sao lại thế? Tiếng yêu còn cha rứt kia mà, nụ hôn của anh còn ấm trên
môi em, bàn tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay em khi gió trở mùa tất cả nh
đang còn đây, ngọt ngào say đắm mà anh vội quay đi. Em còn biết làm gì bây
giờ khi nơi nào cũng đầy ắp những kỷ niệm của một thời đam mê. Em còn
biết đi đâu để trốn những kỷ niệm nay đã trở thành chua xót. Tại sao nh thế
hả anh?
Anh có còn nhớ không, ngày xa yêu em, anh rất yêu màu tím, anh rất
thích mái tóc dài thơm mùi dạ hơng Còn bây giờ, chẳng lẽ anh đã thay đổi
nhanh chóng nh vậy sao? Mới hôm nào màu tím, tóc dài, sao bây giờ, màu


đỏ, tóc ngắn. Hãy nói đi anh nói những gì phủ nhận điều đó đi anh. Hãy nói
rằng điều đó là không có thực, là em chỉ mơ hay nhầm lẫn. Em cầu mong
nghe từ nơi anh một lời ngọt ngào cho dù đó chỉ là một lời nói dối. Em cố
bám vào niềm tin mong manh giả đối cố níu kéo lại những gì đã mất, thế mà
ngay cả ớc muốn nhỏ nhoi cuối cùng này em cúng chẳng đợc nữa rồi.
Ngày xa mình yêu nhau, anh từng bảo em là vầng trăng của anh, vầng
trăng không bao giờ nguyệt thực, nh tình yêu anh dành cho em mãi tròn đầy
nh trăng mời sáu. Vởy mà giờ đây. Ôi vầng trăng em đang nguyệt thực bởi
một mặt trời trói lọi nào đó hay tình yêu của anh dành cho em nguyệt thực.
Điều này anh hiểu hơn ai hết, phỉa không anh?
Đã đến lúc em phải đi đây, bởi ngoài kia trăng đang lên cao, trăng mời sáu
tròn vành vạnh sao em thấy méo mó đến khủng khiếp. ánh trăng dìu dịu ngày
nào sao giờ đây em cảm thất nức nhối, chói chang. Em phải đi đây, mặc dù
1

2
Suốt đời em coi anhlà chồng
Hải phòng, ngày tháng
năm Anh!
Đã bao lần em viết th cho anh, viết xong rồi em lại đổi ý kiến, xếp thành
một chồng trong góc tủ, đó là nỗi đau của em anh ạ! lần này nữa, không hiểu
em có đủ can đảm để gửi cho anh không? Hình nh viết đợc ra những dòng
chữ này, lòng em cũng nhẹ đợc đôi chút hay sao ấy anh ạ, vậy nên em cứ cặm
cụi viết chẳng cần biết rồi sẽ ra sao nữa?
Anh ơi! Chiều nay khi đón con ở nhà tre về, bằng giọng nói còn ngọng
ngiụ của nó, con bảo với em: Bố mình h thân mất nết, (vì thờng ngày không
vừa ý con điều gì em thờng mắng con là h thân mất nết), em ngơ ngác hỏi lại
sao con: Sao bố không về với con. Ôi! Nghe con nói mà thơng con quá. Ôm
chặt con vào lòng mà nớc mắt em ứa ra từ lúc nào không rõ, vùi mặt vào mái
tóc mềm nh tơ của con mà em cố nén để khỏi bật khóc. Em biết trả lời con ra

sao đay hở anh, đến bao giờ anh mới trở lại thăm con và em Em làm sao
biết đợc, có thể là gần thôi chăng hay cũng có thể là mãi mãi hả anh. Ai gây
nên nông nỗi này, hay là tại em? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu dằn vặt cứ nổi
lên rồi lại xoắn chặt vào nhau trong đầu em Có lẽ em đã hành động sai lầm
rồi chăng ?.
Nh anh đã biết, là một cô gái tật nguyền, nên chuyện mơ đến hạnh phúc
là một điều không bao giờ dám nghĩ tới. Suốt tuổi thanh xuân em sống khép
kín ít cời ít nói. Đến lúc đã qua tuổi băm có mấy ngời bạn thân khuyên em
nên kiếm lấy một đứa con để là nguồn an ủi, nhờ dựa sau này khi về già và
họ còn thuyết phục em rằng pháp luật cũng đã cho phép những ngời phụ nữ
kém may mắn nh em có con ngoài giã thú kia mà. Lúc đầu em cũng ngại
ngần xấu hổ lắm, nhng rồi nghe mãi cũng thấy quen quen và hình nh có một
điều gì đấy nh là niềm khao khát sống, và bản năng tồn tại thúc giục em,
khuyến khích em hành động. Trong hoàn cảnh ấy em chợt nghĩ đến anh: Lúc
đó tình cảm giữa anh và em chỉ là tình cảm bạn bè thật trong sáng, dù anh
cũng bị tật nguyền chút ít nhng anh cũng đã có gia đình, một gia đình khá
hạnh phúc nh anh nói. Em coi anh nh một ngời anh, một ngời bạn lớn tuổi
đồng cảnh và em biết khi anh nhận lời giúp em, anh cũng rất nhiều trăn trở
và day dứt,anh làm một con ngời tốt bụng cha hề làm điều gì khuất tất, bây
giờ phải làm nh vậy thì anh sợ! Cuối cùng thì vợt lên trên tất cả, có lẽ là lòng
thơng ngời, máu nghĩa hiệp. Và anh đã giúp em toại nguyện.
Mấy tháng sau khi em sinh con gái, anh cũng hay nghé thăm mẹ con
em, anh mua quần áo cho con, rồi quà bánh cho em, dù em chẳng bao giờ yêu
cầu, nhng rồi sự thăm nom đó thAnh dần theo ngày tháng, và khi con đợc trên
một năm thì anh xa hẳn con và em, lúc bấy giờ em không hiểu đợc tại sao lại
nh vậy? Nhng bây giờ thì em biết, anh đối với em chỉ là một hành động làm
phúc, một sự động lòng thơng hại, rồi anh lại phải quay về với nghĩa vụ làm
chồng làm cha trong gia đình của anh chứ. Dù suy nghĩ đợc nh thế, nhng cứ
mỗi lần nhìn gơng mặt ngây thơ, vô tội của con gai,em lại thấy quặn đau
trong lòng. Đôi mắt trong veo kia, rồi đây u buồn sẽ sống ra sao giữa cuộc đời

đầy gian khó này, bên cạnh con chỉ có một ngời mẹ tật nguyền, bố thì không
dám nhận. Con chỉ biết có bên ngoại, còn họ bên nội rồi cội nguồn gốc rễ
con không đợc biết. Đây sẽ là một nỗi đau của con, em không biết làm sao để
3
Vị ngọt của tình yêu
Hà Nội, ngày
Mối tình đầu chỉ đòi hỏi một
chút khờ đại và nhiều tò mò
Đến bây giờ em cũng không biết anh là ngời trong mơ hay anh của thực
tế nữa. Tất cả trong em lẫn lộn, chỉ có những kỷ niệm là bất diệt.
Khi chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu tiên, em thấy anh cời thật tơi và em
chú ý đến anh. Bỗng nhiên em thấy ngợng, dù em cha biết anh là ai và có lẽ
anh cũng vậy. Anh mặc giản dị, với áo sơ mi xa da trời trong quần gin xanh,
trong anh rất đàn ông. Đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng, tuy nhiên khi cời thì
thật hiền.
Em cũng ngốc ghê, mỗi khi gặp anh dới vờn em lại xấu hổ quay đi, còn
anh thì chỉ nhìn em cời. Anh tặng em bông hoa mà anh vừa hái đợc dới vờn
với nụ cời làm mềm lòng ngời nhận. Anh hỏi: Tên em là gì vậy cô bé? Em tên
của một loài hoa. Anh khen tên em đẹp. Em biết anh chỉ nói dối em thôi. Trời
tối rồi em phải về đây và em cũng đói nữa. Anh còn cố với theo em để níu em
lại. Em không ở lại đợc đâu. Đêm đó, em không sao nhắm mắt. Cứ trằn trọc
hoài.
Hôm sau, gặp anh thì anh mải mê với công việc và làm nh không có em
ở đó. Em thấy hụt hẫng. Nhng em và anh chỉ là ngời khách qua đờng, em làm
gì có quyền nhi? Anh hỏi em có thể giúp tôi đợc không. Em đâu dám chối.
Đó là nhiệm vụ của em. Anh bảo anh không thể để lề thẳng đợc. Biết rồi lại
còn hỏi. Anh khôn thế, muốn nói chuyện với ngời ta lại thích lòng vòng. ấy
vậy em vẫn cùng computer trò chuyện với anh. May không ai biết đợc.
Buổi trAnh, anh nói anh muốn gặp riêng em để nói chuyện và cho em
địa chỉ. Em sợ. Nhng tính tò mò trỗi dậy khiến em ra nơi anh hẹn. Em mơ

mộng quá, không quen biết gì, tự nhiên lại Em chỉ mơ hồ điều đó, nhng
không nghĩ là sẽ Khi gặp anh, em cứ lúng túng hoài chẳng biết làm gì. Anh
nói em ngồi xuống ghế đá anh muốn nói chuyện với em. Anh nhìn thẳng vào
mắt em, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh nh thiêu đốt trái tim em và anh
nói anh yêu em, yêu từ khi nhìn thấy em, rằng anh Trong giây phút, em cha
kịp hiểu hết những gì anh nói, anh ôm em bằng đôi tay rắn chắc của anh và
hôn em. Bất ngờ làm em bối rối, lúc đó ngời em run lên, trời đất quay cuồng.
Anh biết vậy hay sao ấy, anh lại kéo em vào lòng ôm em chặt hơn và em
không biết gì nữa ngoài anh và nụ hôn cháy bỏng không bao giờ tắt của anh.
Anh có nh vây không anh? Lần đầu tiên em nh vậy đó. Buồn cời anh nhỉ? Em
xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thời gian nh dừng lại. Không
gian ngừng trôi. Chỉ có tiếng của trái tim thổn thức vang lên rồi cùng nhịp
đập. Nhanh quá và tự nhiên em sợ, bởi giờ em biết là em cũng đã yêu anh từ
cái nhìn đầu tiên. Đúng là duyên số anh nhỉ.
Bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt. Nhiều lúc em tự hỏi không
biết mình có quá dễ dãi không? Em, cô gái luôn tìm phiêu lu trong những mơ
mộng viễn vông, anh ngời đàn ông đầy kinh nghiệm. Thế mà chúng ta đã
sóng bớc bên nhau dới tán cây xanh um và nắng vàng rực rỡ. Bỗu trời nh cao
hơn, trong hơn và tất cả chúng đã chứng kiến Trong vòng tay anh, em cảm
giác đợc che chở, đợc ôm ấp, đợc yêu thơng. Em thấy mình hành phúc vô
cùng. Anh hỏi em có thích không? Xa anh em có nhớ không? Em biết trả lời
4
Tất cả còn đây, mà sao
Ký ức xá ĐHSP
Ngày tháng năm
Anh ơi! Đêm nay là sinh nhật của anh. Sinh nhật lần thứ 25 của anh. Chỉ một
em với 25 ngọn nến và 25 bông hoa bất tử trên tay hoài niệm về anh. Em
ngồi lặng để lắng nghe âm thanh hạnh phúc từ lần sinh nhật lần thứ 22 của
anh vọng về trớc. Thế là anh đã ra đi đợc 3 năm. Anh có biết, từ ngày anh đi,
năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật của anh là em lại ngồi một mình suốt

đêm tởng nhớ thế này? Linh hồn anh lang thang nơi nào anh ơi
Anh ơi, sau anh cũng đã có những ngời đến với em, họ đã cố gắng chắp nối
em với họ cho thành những mảnh vỡ hoàn hảo mà sao em cứ thấy họ vô
duyên quá anh ạ. Họ đã chắp nối mãi mà vẫn chỉ là những cuộc tình không
đầu, không cuối, vì anh vẫn còn nguyên vẹn trong em.
Đêm nay trăng khuất nửa, chỉ còn một nửa thôi mà vẫn sáng ngời. Em cũng
thế. Nhng cái thứ ánh sáng ấy không làm cho con ngời ta đắm đuối mà cho
ngời ta cảm giác rợn ngời. Nơi thiên đàng xa tít, anh có biết là em đớn đâu?
Không hiểu sao, em cứ tin là anh đợc lên thiên đờng. Anh trong trẻo thế kia
mà!
Đêm đã gần tàn. Xin đợc khọc cho anh lần nữa. Kẻo bạn em trở dạy, nó bảo
em là kẻ lãng mạn, dở hơi. Thơng nhớ anh suốt đời anh ơi!
Em thắp nến đêm về tụng niệm một tình yêu.
Từng hạnh phúc trong nhau, từng đớn đau khắc khoải
Cho một thời có nhau và mất nhau mãi mãi
Tình yêu là h ảo của miền anh
Lập thạch, ngày tháng năm
Lại thứ bẩy rồi, biết bao nhiêu thứ bẩy rồi em không có anh. Bao nhiêu thứ
bẩy rồi em không biết giấu mình nơi đâu. Em theo đứa bạn về đây, về nhà nó
chơi, để tìm một chút bnhf yên cho tâm hồn giông bão của mình. Không gian
trong lành quá, xa xa thấp thoáng những quả đồi lúp xúp xanh rì. Một mình
em đi bộ ra cánh đồng, những luồng cá mới lật, thẳng tắp trắng xoá và cong
giòn. Xứ này đất bạc. Đất cằn khô. Nông dân ở đây đang chờ ma xuống để
cấy. Em luồn chân vào những kẽ hở, nghe ram ráp, gợi cảm giác lạ lẫm. Nơi
chúng mình ở không có ruộng, chỉ là những dãy phố ồn ào, những con đờng
ngời xe tấp nập, những ngôi nhà cao tầng, có bàn thờ lộ thiên Thế mà em lại
nhìn thấy anh ở đây - nơi xa tít này, nơi cách thành phố của chúng mình 200
km trong ánh mắt lấp lánh của anh trai cầy, trong nụ cời thân thiện của ng-
ời không quen. Phải, vì anh tồn tại trong em? Hình anh đầy ắp trong mắt em.
Nhìn vào ai em cũng thấy anh, mối tình thần tiên của em ơi Em yêu anh quá

mất rồi
Bạn bè em bảo em là đồ dở hơi, từ thành phố lên miền Trung du học đại học.
Chúng nó làm sao biết em đang trốn chạy chính mình, trốn chạy kỷ niệm ngọt
ngào và đâu đớn. Anh đã bỏ em ra đi, mất mát này lớn quá, em cứ sợ em
không chịu nổi
Ngày tháng năm
Anh ơi! Em đang ở nhà anh, trong phòng anh. Đây là nụ cời Lagiôcông của
Lêônadơvanhxi, em và anh cùng đóng đinh để treo lên ngày ấy. Sao em thấy
nụ cời ấy huyền bí và ma quái quá! Nàng cời nhạo em là đồ lãng mạn quá
5
(Giải ba, đợt 3)
lời nguyện cầu lúc
hoàng hôn
Hà Nội, Ngàythángnăm
Vũ yêu thơng!
Thời gian đang vỡ, vũ ơi! Những mẩu vụn của hoàng hôn đang tơi tả trong
chiều. Cả nỗi đau đớn trong em cũng đang cồn cào, nhức nhối. Em chỉ muốn
oà lên đập phá, cấu xé một cái gì đó cho nát vụn, tơi tả. Dòng ngời kia và
những vòng hoa trắng ấy sẽ đa anh về đâu? Em cũng đang đi đâu, những bớc đi
hẫng hụt, mải mê và ngơ ngác! Em thấy giá lạnh, cô đơn. Anh bỏ em đi đâu?
em có ngờ đâu lần gặp gỡ ấy lại là lần sau cuối. Em đã giận dỗi, đã vùng vằng.
Em cứ nghĩ đơn giản nh bao lần khác: Anh đi rồi lại về Trời ơi! Vũ, sao anh
lại chọn đúng ngày buồn bã nhất ấy để ra đi? Trái tim em đang vật vã vì đau th-
ơng, vì day dứt. Em đã thật ngốc nghếch và không phải với anh. Lúc nào em
cũng thế trong khi trái tim anh lại độ lợng và bao dung biết mấy.
Cha mẹ và ngời thân lay gọi anh bằng những tiếng khóc than xé ruột. Chỉ
mình em là không đợc nh họ. Có ai biết em là gì của anh đâu. Anh đã hứa đa
em về thăm cha mẹ để em trổ tài nội trợ và tính ngoan hiền. Anh còn tởng tợng
ngày cới của chúng mình, một ngàyêu thật lộng lẫy và hạnh phúc. Em đã vội
vã mơ cho mình những giấc mơ chật ních ảo ảnh tơi đẹp. Anh cha kịp thực hiện

dự định của mình thì đã xa em. Có bắt đền anh thì cũng quá muộn rồi. Em
đành chấp nhận làm một kẻ xa lạ, nhỏ bé giữa đám tang anh, dù biết rằng: Em
chỉ cần lao đến, quỳ xuống chân mẹ anh mà nức nở: "Mẹ ơi, con là ngời yêu
của anh ấy, là con dâu của mẹ", thì lập tức ngời ta cắt cho em một dải khăn
trắng, sẽ dìu đỡ em mỗi lúc vì đau đớn mà em ngất đi. Vâng chỉ cần em dũng
cảm lên một chút, linh hồn anh sé đợc an ủi. Sự dằn vặt nơi em sẽ đợc thanh
thản, nhẹ nhàng. Nhng giá nh lúc ấy em có thể quỳ xuống chân mẹ anh mà
khóc! Ngời ta không thể làm đợc tất cả những gì mà mình muốn và biết trớc đ-
ợc những gì sẽ đến. Nếu không thì buổi chiều đó em nhất định không cho anh
đi, nhất định níu giữ anh lại bên mình bằng tình yêu, bằng sức mạnh của trái
tim con gái. Anh đâu biết đợc em yêu anh nhiều lắm.
Đừng trách em nghe Vũ! Em phải đợi cho đến ngời cuối cùng ra về, đợi
cho chiều loang tối mới dám quỳ bên mộ anh mà vật vã, đau đớn. Vũ ơi! Mau
tỉnh dậy. Hãy dắt em đi ra khỏi nơi này. Em cần có anh, cần tình yêu của anh.
Đừng hiện về làm một oan hồn để trêu em. Lẽ ra em sẽ đợc làm một cô dâu
trong ngày cới của hai đứa, ngày mà anh hứa sẽ dải đầy hoa hồng dới mỗi bớc
em đi. Trên đầu em sẽ lộng lẫy một chiếc mũ cô dâu chứ không phải là một dải
tang trắng vô hình. Em biết rằng ở nơi nào đó rất xa, anh cũng đang nghe em
nói. Cũng không ai viết th ngời đã khuất nh em nhng chính em lại viết và đốt
thành tro tàn trớc nâms mộ anh. Cầu mong cho gió cuốn đi và mang nó cho
anh. Cầu mong cho anh những giấc ngủ yên lành và bình an.
Anh luôn bảo rằng: Cuộc đời này hiện thực và nghiệt ngã cả trong mơ.
Nhng dù vậy em vẫn cứ quỳ xuống nơi đây, chắp tay và nguyện cầu cho một
điều kỳ diệu mà em tin là có thể
Vĩnh biệt anh!
Con ngời sinh ra rồi chết đi. còn
Tình yêu thì sống mãi. Nếu không
6
nơi cuối trời anh có ngóng trăng l lên" là bi kịch về mối tình vì hận thù dòng
họ mà tan nát. Tại hoạ ập đến trong đêm trăng đẹp "Anh đã hồi hộp nắm tay

em và run rẩy nói lời yêu". Cây gậy phũ phàng giáng xuống thân chàng trai
khi anh lao ra ôm chọn cô gái vào lòng để hứng đòn thay ngời tình bị bố đẻ
phạt. Đớn đau nhất là chàng trai "Mang theo cả một lời oán hận và để lại quê
hơng một nửa mối tình". Đã bao mùa lá rụng và cũng có nhiều ngời đến với
cô gái. Yêu thơng thật lòng đấy mà sao lòng cô vẫn băng giá. Trái tim cô thổn
thức, nhức nhối về " Mối tình mà đến nay là mối tình duy nhất". Có hay
chăng, ngời thô bạo đập nát hạnh phúc của con mình chính là cái đầu gia tr-
ởng và nếp nghĩ cũ mòn, lạc hậu của những ông bố? Và tình yêu không thể
nảy sinh từ áp sự áp đặt và sắp xếp đầy thiện chí của ngời khác dù cho đó là
đấng sinh thành.
Nhà giáo đoàn vĩnh
Võ thị minh nguyệt
Gía cứ bé nh ngày xa !
(Trích nhật ký)
Chiều nay mình lại gặp anh vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cời ấy sao tự dng
mình run dễ sợ, tim đập thình thịch Đã tứ lâu, mình mơ hồ cảm thấy một
thứ tình cảm lạ đã len vào trái tim mình. Phải chăng mình đã? Không mình
mới chỉ là mọt bé con thôi mà. Năm nay lại là năm cuối cấp, mình còn phải
thi tốt nghiệp, thi đại học. Học hành lơ mơ thì trợt mất
Nhng Trời ơi, tại sao mình lại cứ nghĩ đến anh. Nỗi nhớ làm trái tim
mình đau nhói. Nhớ nhớ lắm nhng chẳng thể bày cùng ai. Đêm đêm thức
bên ngọn đèn bàn, trớc đống vở ngất chồng, mình lại thấy hình anh hiện
lên Mình thèm đợc ở bên anh, đợc nghe anh nói, đợc thấy anh cời. Nhng tại
sao lắm khi gặp anh, mình lại cố tình làm lơ để bớc chân đi xa lại ngập ngừng
nuối tiếc. Mình không hiểu tại sao khi xung quanh mình bao nhiêu là bạn, có
đôi lúc ánh mắt ai đó làm mình sao lòng, sự quan tâm của ai đó làm mình
cảm động, nhng rồi tất cả qua đi và chỉ còn lại duy nhất hình ảnh anh nơi trái
tim mình?
Chẳng lẽ mình đã yêu thật ? Không, mình không muốn, trời ơi, em ghét
anh, căm ghét anh. Tại sao anh lại xuất hiện vào thời điểm không đúng lúc

này. Mình chỉ muốn học, vì thế mình ớc ao quên đợc anh. Mình muốn tránh
anh thật xa, nhng không thể lạy chúa, chúa có phép màu gì giúp con quên
anh đợc không? Con còn phải học nữa mà.
Nhng nếu quên anh mà đồng nghĩa với mất anh thì mình cũng không
muốn Ôi thật là rắc rối! Tại sao mình lại lớn. Giá cứ bé nh ngày xa thì
hay biết mấy!
Tình yêu là tình cảm đẹp nhất. Nó làm nên những phép lạ, điêu luyện nên
những sinh thể mới tạo lập nên những giá trị lớn nhất của loài ngời.
a.makarenkô
Trần kim oanh
Da diết niềm đau
(trích nhật ký)
Hà Nội, ngàythángnăm
7
8

×