Tải bản đầy đủ (.doc) (232 trang)

51 bức thư tình hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (432.15 KB, 232 trang )

Lời mở đầu
Bạn đang có trong tay 51 bức th tình
đợc tuyển chọn từ 7287 th của bạn đọc
gửi về tham dự cuộc thi lý thú, đầy hấp
dẫn: "Th viết cho ngời yêu" do tạp chí thế
giới trong ta tổ chức.
Những ngời tuyển chọn và giới thiệu
51 bức th này hiểu rằng, thế giới tình yêu
vô cùng đa dạng và phong phú, bởi vì,
một khi nhân cách của con ngời đã là cái
không lặp lại thì tình yêu cũng nh hoàn
cảnh yêu đơng của con mỗi con ngời cụ
thể tất sẽ độc nhất vô nhị. Một triệu lá
th tình là một triệu mảnh đời riêng biệt.
Do vậy, 51 bức th ở đây chỉ là một bộ
phận vô cùng nhỏ nhoi trong thế giới th
tình mà thôi.
Những bức th tình trong cuốn sách
nhỏ này tuy với số lợng ít ỏi nhng ngời
viết chúng ở mọi độ tuổi khác nhau, hoàn
cảnh sống rất khác nhau, công ăn việc
làm hoàn toàn không giống nhau và tình
yêu ở họ mỗi ngời một vẻ. Có những lá
th chan hoà nớc mắt vì đau khổ và tuyệt
vọng, lại có những lá th đầy ắp nỗi nhớ
thơng khắc khoải, đeo đẳng suốt đời; có
1
không ít lá th chứa đựng nỗi đau đớn âm
thầm, bên cạnh đó có những lá th lắng
đọng, d vị ngọt ngào và ngất ngây bởi
hạnh phúc


Có điều lạ là, dù ta không rơi vào hoàn
cảnh yêu đơng nh một ngời nào đó, nhng
th tình của họ vẫn làm ta thấy trong nội
dung của nó có cái gì giống mình, đã
từng đợc mình trải nghiệm, làm con tim
chúng ta rung động cộng hởng với ngời
trong cuộc. Phải chăng, trong tình yêu và
trong th tình bao giờ cũng đan xen nỗi
nhớ
Thơng, nỗi buồn xa cách với nỗi đau chia
ly hay sự ngọt ngào của nụ hôn và vị mặn
của nớc mắt
Đọc những bức th tình này, chúng ta
hiểu rằng, đây không đơn thuần là những
tác phẩm văn học, mà là sự phản ánh vê
thế giới tình yêu có thật trong đời sống
tâm hồn nhân loại. Tất nhiên, sự phản
ánh này là không đầy đủ, bởi mỗi bức th
tình trong cuốn sách nhỏ trên tay bạn tay
bạn nếu đợc coi nh một đang lấp lánh
trong hệ thái dơng mà chúng ta đang
sống thì những bức th tình ở ngoài đời
2
mà chúng ta cha đợc đọc, sẽ dày đặc nh
những tinh cầu ở những thiên hà xa xăm
mà không biết khi nào ta mới với tới.
Hàng tỷ con ngời, đã hoặc đang sống, đã
hoặc đang ôm trong lòng mình những
mối tình, nhng mỗi lá th tình đối với
chúng ta bao giờ cũng là cái vừa biết rồi

và vừa mới lạ, bắt ta phải suy ngẫm về
cuộc đời về bản thân, về trách nhiệm với
con ngời mình yêu, về kết quả của tình
yêu - Những thế hệ mới sẽ lớn lên, sẽ yêu
và sẽ lại có triệu triệu lá th tình mới.
Giới thiệu những th tình tới bạn đọc,
chúng tôi mong mỏi rằng, mỗi ngời chúng
ta không chỉ soi thấy bóng mình trong đó
để đợc đồng cảm hoặc thấy sự động viên,
an ủi từ tình yêu của những ngời đã hoặc
đang cùng chúng ta chung một ngôi nhà
là trái đất tuyệt diệu này, nơi đã nảy
sinh tình yêu của loài ngời và từ đó sáng
tạo ra những nhân cách muôn màu,
muôn vẻ, mà còn để chúng ta suy ngẫm
về nhân cách mình, thấy hớng hoàn thiện
nhân cách mình, yêu con ngời hơn, yêu
cuộc đời này hơn. Nền văn minh huy
hoàng của loài ngời, trí tuệu tuyệt vời của
3
nhân loại, kho tàng văn hoá có một
không hai trên hành tinh của chúng ta,
nói cho cùng, đều là kết quả của những
mối tình trong sáng, lãng mạn và đầy ắp
tính ngời và tình ngời.
Chúc bạn đọc nếu đã có tình yêu ngọt
ngào thì luôn vun đắp, xây dựng, nuôi d-
ỡng mối tình sao cho luôn trong sáng, tơi
đẹp, tràn đầy hạnh phúc; nếu là mối tình
tuyệt vọng, đau đớn thì với nghị lực chỉ ở

con ngời mới có mà vơn tới phía trớc để
sống xứng đáng với cuộc sống duy nhất
mà tạo hoá trao tặng chúng ta.
GS. Phạm tất dongs
Tổng biên tập
Tạp chí thế giới trong ta
*Hoàng Anh
(Giải ba đợt I)
Đâu dễ thờ ơ
Hà Nội, ngày12tháng1năm2001
Anh!
Nh đã từ lâu em đã thờ ơ với thế giới
quanh mình! Cứ "giả vờ" bận bịu, "giả vờ"
quên lãng. Chẳng biết bao tối thứ 7 đã
4
qua, tởng chừng sự cô đơn bị thời gian
gặm mòn gần hết?
Nh một chú sâu lần đầu tiên bị lôi ra
khỏi tổ kén của mình, bạn bè cuồng nhiệt
kéo em lang thang khắp phố, ngơ ngác
giật mình: "Hà Nội về đêm đẹp quá".
Quanh quẩn một hồi làm sao chúng
em lại đến nơi chúng mình thờng đến,
nhng sáng hơn xa hơn một chút nơi
chúng mình thờng ngồi, có ai đấy đã ngồi
vào nơi ấy!?
Lơ đãng ngắm nhìn dòng ngời qua tr-
ớc mắt, cời to hơn đám bạn ồn ào đang
vui vẻ quanh mình và chợt hờn ghen khi
ánh mắt chạm vào góc xa nơi chúng mình

thờng ngồi đấy! "Tại sao bạn khóc?" Em
chợt giật mình cũng tự hỏi tại sao mình
khóc? Không! Tại mình quá hạnh phúc,
quá vui vì sự vui vẻ của các bạn và cũng
có lẽ tại cơn gió vô tâm làm bụi cay lòng
mắt!
Chà! Mùi hoa sữa! Có đa lại nghêu
ngao: "Em ơi Hà Nội phố". Sao em có
thể quên? Em giận lây cả mùi hơng một
thời em say đắm! Tại sao anh yêu để
chọn đời em không nguôi nhớ?! Và cả trời
5
sao sao vô tình sáng thế?! Còn đâu vì sao
nồng nàn của một thuở em yêu? Chẳng
còn ai hỏi em vì sao nào em thích! đáy hồ
kia chỉ rơi lại một vì sao cô đơn. Trời sao
hạnh phúc yêu thơng đã theo anh về ph-
ơng trời xa ấy! Vô tình thế gió ơi, lay
động mặt hồ để trời sao cũng nhạt nhoà
trong nớc!
Ghì chặt đoá hoa, tay nhói buốt, mặn
môi cũng giống thế thôi, màu đỏ xa một
thời anh thích! Em chẳng cố tình đâu vò
nát cánh hoa ai đã yêu mến tặng em!
Nào nỡ trách anh khi anh vô tình cũng
thế! Khuya quá rồi, trời se lạnh, thèm
đợc bỏ tay vào túi ai để lang thang suốt
đêm mà chẳng gió nào làm run đợc con
tim hạnh phúc.
Nhng mọi ngời vẫn đùa vui, em vẫn

lục lọi trời sao,gió vẫn vô tâm để hoa sữa
vẫn thơm và mùa đông sắp đến!
Đ
ã yêu là nhớ. Trong Đâu dễ thờ ơ nỗi
nhớ của nhân vật thật da diết, muốn giả
vờ bận bịu, giả vờ vô t, để giả vờ quên
lãng. Nhng làm sao quên đợc khi mỗi kỷ
6
niệm đều làm sống lại trong cô những
cảm xúc yêu đơng mãnh liệt. Nỗi nhớ
khiến cô trách trời sao sáng quá, trách
gió vô tâm và trách anh một cách thật
đáng yêu: Tại sao anh yêu để trọn đời
em không nguôi nhớ. Ai đã từng yêu
cũng đã từng nhớ; nhng mấy ai đã diễn
tả nỗi nhớ hay đến thế.
GS tâm lý học
Đặng xuân Hoài
Hoàng thị hải anh
(Giải nhì, đợt 3)
Vầng trăng nguyệt thực
Huế, ngày... tháng...
Ai thế kia? Lẽ nào em lại đang mơ hay
em bị hoa mắt mất rồi. Không, không thể
nào vì em đang đúng đây kia mà, đứng
bên góc đờng này, nhng tất cả những gì
em vừa nhìn thấy đã làm em choáng
váng. Em đứng chết sững, mắt mở trân
trân chẳng thốt đợc lời nào. Chẳng lẽ đấy
lại là anh ? Em tự biện minh cho anh, tự

lừa rối mình. Phản bác lại những gì vừa
xảy ra nh một sự an ủi cuối cùng cho tình
yêu của em. Nhng em biết rằng mình đã
nhầm, tất cả đã nh hằn sâu vào trí nhớ
7
của em, kỷ niệm ngọt ngào ngày xa
không còn đủ để cho em bám víu vào. Giờ
chỉ còn lại trong em nỗi chua xót đắng
cay. Phải, anh đấy, anh đang cùng ai đó...
Em làm sao nhầm đợc khi hình bóng anh
vẫn ngạo nghễ trong trái tim em, khi
trong từng giấc ngủ em vẫn mơ về anh.
Em nhắm mắt lại, cố gắng xoá đi tất cả,
nhng... vô ích, một cái gì đấy trong em
vừa vỡ vụn.
Em lặng đi, mắt ráo hoảnh, nỗi đau quá
lớn đã chẹn cứng dòng nớc mắt của em,
trái tim em nh bị ai bóp nát. Em những
muốn buông xuôi tất cả, mặc cho những
gì đã và đang xảy ra, nhng niềm tin chút
kiêu hãnh trong em còn xót lại đã ngăn
cản em. Em lảo đảo, quay cuồng tởng nh
đất đang sụt lở dới chân mình, lý trí giờ
đây cũng không còn thuộc về em nữa
đâu. Từng bớc chân nặng nhọc lê gót trên
con đờng mang đầy kỷ niệm, con đờng
ngày xa anh đã nói yêu em, con đờng có
mùi dạ hơng thơm ngát lẫn vào tóc em,
con đờng ngập tràn ánh trăng khuya và
con đờng của niềm đau khổ.

8
Anh, sao lại thế? Tiếng yêu còn cha rứt
kia mà, nụ hôn của anh còn ấm trên môi
em, bàn tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay
em khi gió trở mùa... tất cả nh đang còn
đây, ngọt ngào say đắm mà anh vội quay
đi. Em còn biết làm gì bây giờ khi nơi nào
cũng đầy ắp những kỷ niệm của một thời
đam mê. Em còn biết đi đâu để trốn
những kỷ niệm nay đã trở thành chua
xót. Tại sao nh thế hả anh?
Anh có còn nhớ không, ngày xa yêu em,
anh rất yêu màu tím, anh rất thích mái
tóc dài thơm mùi dạ hơng... Còn bây giờ,
chẳng lẽ anh đã thay đổi nhanh chóng
nh vậy sao? Mới hôm nào màu tím, tóc
dài, sao bây giờ, màu đỏ, tóc ngắn. Hãy
nói đi anh nói những gì phủ nhận điều đó
đi anh. Hãy nói rằng điều đó là không có
thực, là em chỉ mơ hay nhầm lẫn. Em cầu
mong nghe từ nơi anh một lời ngọt ngào
cho dù đó chỉ là một lời nói dối. Em cố
bám vào niềm tin mong manh giả đối cố
níu kéo lại những gì đã mất, thế mà ngay
cả ớc muốn nhỏ nhoi cuối cùng này em
cúng chẳng đợc nữa rồi.
9
Ngày xa mình yêu nhau, anh từng bảo
em là vầng trăng của anh, vầng trăng
không bao giờ nguyệt thực, nh tình yêu

anh dành cho em mãi tròn đầy nh trăng
mời sáu. VậY
mà giờ đây. Ôi vầng trăng em đang
nguyệt thực bởi một mặt trời trói lọi nào
đó hay tình yêu của anh dành cho em
nguyệt thực. Điều này anh hiểu hơn ai
hết, phỉa không anh?
Đã đến lúc em phải đi đây, bởi ngoài kia
trăng đang lên cao, trăng mời sáu tròn
vành vạnh sao em thấy méo mó đến
khủng khiếp. ánh trăng dìu dịu ngày nào
sao giờ đây em cảm thất nức nhối, chó
chang. Em phải đi đây, mặc dù chẳng
biết đi đâu để trốn ánh trăng mà bây giờ
không còn của riên em nữa. Em cảm thấy
cô đơn lạnh lẽo trong thế giới ánh trăng
chứa đầy kỷ niệm ngày xa.
Anh, em không thể chờ anh nữa đâu, bởi
vì em biết anh đến, em sẽ không đủ can
đảm để ra đi. Em gửi lại cho anh niềm
hạnh phúc nhỏ nhoi mà em đã chắt chiu
từ những ngày tháng mới yêu nhau, chỉ
10
xun giữ lại nỗi khổ đau cho riêng mình
em mà thôi.
Anh hãy coi đây là lá th từ biệt anh và
vĩnh biệt tình yêu của em. Em phải ra đi
vì đó là con đờng duy nhất của em để
vầng trăng em trong ký ức của anh
không bao giờ nguyệt thực.

T
ôi có cảm nghĩ bức th trên nói về mối tình
của tôi khi xa. Tác giả cũng suy nghĩ,
hành động giống nh tôi trớc đây đã từng
ra đi và nhận lấy đau khổ cho riên mình.
Không khóc lóc, van xin ngời yêu quya
trở lại, hoặc phá hạnh phú mới của ngời
mình yêu Tác giả bức th này cũng rất
đau khổ bởi: Ngày xa mình yêu nhau,
anh từng bảo em là vầng trăng của anh,
vầng trăng không bao giờ nguyệt thực.
Nhng thực tế lại đang bị nguyệt thực. Tác
giả là một con ngời đầy lòng vị tha, yêu
chân thành, tha thiết, nhng cũng rất tỉnh
táo và can đảm vĩnh biệt mối tình, từ biệt
ngời yêu và không hề oán trách, chỉ mong
muốn một điều duy nhất là để vầng
11
trăng trong ký ức của anh không bao giờ
nguyệt thực.
Cầu mong vầng trăng kia đợc sáng mãi
nh nó từng sáng. Nguyệt thực chỉ là một
quãng thời gian ngắn ngủi rồi nó sẽ mất
đi, sẽ tan đi cái bóng tối che khuất kia trả
lại ánh sáng đích thực và vĩnh hằng của
nó.
Bùi thị hải
Hoàng thị hải anh
Kỷ niệm thành tên
Huế, ngày... tháng... năm...

Em vẫn thầm gọi tên anh trong nỗi nhớ
mong cồn cào, khắc khoải, trong những
chiều ma bay trên phố xa, nơi vẫn còn in
dấu bớc chân đôi mình. Vẫn biết trằng,
tình yêu đầu đã trôi vào dĩ vãng,đã trở
thành kỷ niệm ngày xa nhức nhối, không
bao giờ có thể quya trở lại mà sao em vẫn
hoài thơng nhớ. Yêu thơng ơi, còn đâu
nữa lời ngọt ngào say đắm chiều ma, còn
đâu nữa vòng tay ai ấm êm đêm trở gió,
biết tìm đâu ánh mắt đắm đuối nhìn em
cho lòng bồi hồi, thổn thức. Xa rồi phải
không anh, xa thật rồi mà sao em vẫn
12
còn thơng nhớ hình bóng ngời xa. Bởi vì
đâu mà đôi lứa cách xa, để từ nay em cô
đơn lầm lũi đi về... trong dòng lệ chát
đắng tình đầu.
Anh có còn nhớ không, những buổi chiều
thu mới đẹp làm sao, bầu trời trong trẻo
quá, khí trời lành lạnh thoảng mờ hơi s-
ơng, không gian nh đợc bao bọc bởi nỗi
buồn man mác của mùa thu và nhẹ
nhàng u uẩn của cố đô yêu dấu. Ta bên
nhau đi trên con đờng đong đầy kỷ niệm
tình yêu, anh lúc nào cũng trầm tĩnh, còn
em thì cứ huyên thuyên, hết chuyện nọ
đến chuyện kia. Có lần em bảo rằng em
rất thích loài hoa hoang dại ti-gôn, anh
cốc đầu em bảo sao em ngốc thế, hoa ti-

gôn tợng trng cho tình yêu tan vỡ, cho
trái tim tan nát. Nào khi ấy em có nghĩ gì
sâu xa đâu, chỉ thấy mọi thứ xung quanh
em đều rất đẹp vì nó đợc tình yêu nhuộm
hồng.
Trái tim ơi, hãy để cho cuộc tình ngủ yên
hãy để cho kỷ niệm trôi qua thật nhẹ
nhàng, đừng khơi dậy dĩ vãng xót xa.
Nhặt kỷ niệm gói vào trong nỗi nhớ, đừng
thơng, đờng giận hờn. Nhng làm sao ta có
13
thể làm đợc điều đó, lý trí ơi, khi ta vẫn
còn yêu lắm, nhớ lắm cuộc tình đầu tiên,
khi hình bóng ngời xa vẫn còn ngự trị
trong trái tim ta. Ta vẫn thổn thức gọi
tên anh trong những đêm dài không ngủ,
lần dở từng trang nhật ký tình yêu mà kỷ
niệm ùa về vây lấy nỗi buồn cô đơn, mất
mát này.
Anh có còn nhớ buổi chiều bên bờ Hồ Tây
em đọc cho anh bài thơ mà em thích
nhất: Hà nội vắng em. Em có ngờ đâu
bài thơ nh là một sự báo trớc định mệnh
của cuộc tình mìn, để sau này khi tình
yêu đã bay xa, em mới cảm thấy d vị
đắng của bài thơ. Mỗi khi đọc lại bài thơ
đó em cảm thấy nh có anh, hình nh
không có anh bởi bây giờ em đã xa Hà
Nội rồi, xa lắm rồi Hà Nội ơi.
Yêu dấu ơi, sao em gọi chỉ nghe vọng lại

tiếng của chính mình. Tình yêu đã bay
xa nên lời gọi đó đâu còn lời đáp lại, nó
đã rơi vào khoảng trống h vô. Sự thất đã
rõ ràng sao em không chấp nhận, hãy
xem tình yêu ấy nh một bức tranh buồn
và anh nh là một ảo ảnh trong đời mà
thôi.
14
Tiếng còi tàu đã hú trong đêm thanh
vắng, đa em rời xa mảnh đất tình đầu,
rời xa mối tình thơ dại của em. Em đã ra
đi với nỗi buồn tê tá, với hành trang trĩu
nặng nỗi buồn. Em ra đi mà không có
anh đa tiễn, để tâm hồn trống trải, nuối
tiếc, xót xa.Dẫu biết rằng ngời đã xa,
tình đã qua, nhng nớc mắt em cứ tuôn
chảy khóc cho mối tình đầu. Hà Nội ơi,
nụ hôn đầu xin gửi lại cho Hồ Tây, kỷ
niệm buồn gửi cho gió, cho mây, để cuộc
tình sau vẹn tròn, đầy đặn.
Tình yêu đầu em đã trao cho anh với tất
cả sự ngây thơ trong trắng tâm hồn ngời
con gái, với tất cả sự nồng cháy đam mê
của một cuộc tình. Em không hề ân hận,
nuối tiếc điều gì cả, em chi buồn cho số
phận cuộc tình mình mà thôi. Em biết
rằng, mình không phải là một nửa của
anh đang tìm kiếm, em chỉ là một ngôi
nhà bé nhỏ cho anh - ngời lữ hành dừng
chân trong đêm giông bão. Bây giờ giông

bão ngoài kia đã yên và anh đã ra đi để
lòng em ngập chìm trong bão tố. Thôi
anh cứ đi đi, giông bão nào cũng sẽ qua
đi, em sẽ chôn chặt mối tình đầu vào nơi
15
sâu thẳm trái tim, cho em một lần đợc gọi
kỷ niệm thành tên để tâm hồn em thanh
thản, để mối tình ngủ yên mãi mãi. Ngủ
đi nhé, tình yêu đầu tiên, ngủ ngon nhé,
kỷ niệm xa.
Tình yêu đến
đột ngột là tình
yêu lâu
nguôi ngoai nhất.

La bruvèr
Nguyễn thị hoa anh
Em đã nhầm lẫn thật
sao anh?
Quảng Ngãi, ngày... tháng... năm
Anh thơng yêu!
Đêm đông Trời đổ ma nh không bao giờ
dứt, tiếng ma rào rào cộng với tiếng côn
trùng râm ran làm em càng thấm thía
nỗi buồn, nỗi cô đơn của ngời phụ nữ quá
16
tuổi thanh xuân mà vẫn còn độc thân nh
em.
Anh ơi, ớc gì anh hiểu đợc rằng em yêu
anh và cần có anh bên cạnh biết chừng

nào. Nhng làm sao mà anh biết đợc, bởi
vì những lá th viết cho anh là những lá
th không bao giờ gửi. Em đã viết cho anh
cả ngàn lần, em đã thầm gọi tên anh cả
ngàn lần, em đã thầm gọi tên anh suốt
bao ngày tháng qua nhng em hiểu rằng
tình yêu của em là một tình yêu đơn ph-
ơng, vô vọng.
Anh yêu! Hẳn anh đang sống hạnh phúc
bên ngời vợ hiền và những đứa con ngoan
hẳn là anh chẳng cần biết gì ngoài sự vun
vén cho hạnh phúc của gia đình mình,
anh đâu biết rẳng có một ngời con gái yêu
anh từ ngày đầu gặp gỡ và luôn quan tâm
đến cuộc sống của anh, chỉ là sự quan
tâm thầm lặng kín đáo.
Em không biết là nên trách trái tim mình
hay là trách trách sự tình cờ xui khiến
em gặp anh, yêu anh và đau khổ.
Anh còn nhớ không anh? Làm sao anh
nhớ đợc ngày chúng mình chỉ là những
sinh viên trẻ mới ra trờng về nhận công
17
tác ở ngôi trờng này. Ngày ấy, em là một
co giáo trẻ hiền lành, nhút nhát và cha
biết thế nào là tình yêu. Ngày ấy, anh chị
giáo viên ở trờng thờng gép đôi chúng
mình với nhau, em chỉ biết đỏ mặt thẹn
thùng mà chẳng dám nhìn ai. Còn anh ?
Ai bảo anh cứ cời và lặng lẽ nhìn em? Ai

bảo hay anh tình nguyện tháp tùng em
trong những đợt trờng mình cắm trại hay
đi chơi xa, ai bảo anh hát cho cả hội trờng
nghe mà mắt cứ hớng nhìn về phía em để
mọi ngời trêu ghẹo? Anh có biết rằng em
hạnh phúc lắm không?
Từ đó hình bóng anh gắn liền với mọi
sinh hoạt của em và em bắt đầu chờ đợi
cái giờ phút anh nói yêu em, mình sẽ
tay trong tay để em khóc trên vai anh và
thì thầm trách: em chờ anh lâu quá.
Nhng thật bất hạnh cho em cái giờ phút
đẹp đẽ và thiêng liêng ấy không bao giờ
đến vì chẳng bao giờ anh nói cái điều mà
mắt anh vẫn nói để em chờ, chờ mãi...
cho đến một hôm bất ngờ anh dắt tay một
cô gái và giới thiệu với mọi ngời là ngời
yêu của anh. Em thật sự choáng váng tr-
18
ớc cái tin nh sét đánh ấy, đất trời nh sụp
lở dới chân em.
Em bỗng nghi ngờ đàn ông và không tin
những cảm tính của mình, những tính
hiệu em nhận đợc từ nơi anh chẳng phải
là tình yêu đó ? Em đã nhầm lẫn thật
sao anh?
Anh! Nếu anh biết đợc rằng ngày cới của
anh, em đội ma đi lang thang một mình
trên phố nh một ngời điên, nớc ma và nớc
mắt quện vào nhau làm tái tê tim em.

Em tởng tợng nh mình có thể chết đi đợc
nhng rồi em vẫn sống, em cố gắng xoá đi
hình bóng anh nhng em đành bất lực. Sự
tò mò và ghen tuông đã làm em âm thầm
theo dõi mọi hoạt động của gia đình anh.
Những đứa con anh lần lợt ra đời, em
thất nó giống anh quá, em ớc gì chúng nó
là con của em, em ớc gì đợc hôn đôi má
phím của chúng. Em có lúc ớc gì anh chết
đi để ngời đàn bà kia cũng không sống
bên anh nh em, có lúc em tởng tợng vợ
anh là một ngời đàn bà h đốn để anh đau
khổ đến bên em mà thú nhận rằng: chỉ có
em mới đem đến hạnh phúc mà thôi.
19
Nhng em chợt tỉnh và thấy mình ích kỷ
quá, độc ác quá. Không! Đó chỉ là những
suy nghĩ nông nổi và nhất thời thôi, thật
ra em cũng thực sự mong anh có hạnh
phúc dù em khao khát đợc có anh...
Mời mấy năm qua em vẫn cứ tôn thờ tình
yêu đơn phơng này, vẫn âm thầm lo lắng
cho anh. Nhiều khi bất chợt em nghe
tiếng anh ho, em băn khoăn: Không biết
ngời phụ nữ kia có biết bài thuốc hái lá
trầu giã với muối cho anh ngậm không?
Đôi khi nhìn anh mặc chiếc áo nhàu lên
lớp, em thầm trách ngời đàn bà kia sao
nỡ thờ ơ mà không chăm sóc anh?
Em thực sự thấy mình vô duyên quá! Ước

gì em vô t nh bao ngời khác để khỏi buồn
khỏi khổ nh bây giờ.
Anh! em biết không có quyền nói với anh
tình yêu này, em không có quyền chiếm
chỗ trong trái tim anh, em chỉ đợc phép
dấu kín tình yêu của mình cho đến ngày
mang theo vào lòng đất.
Lá th này cho anh cũng sẽ cùng chung số
phận bao lá th trớc, nó sẽ đợc xếp vào một
ngăn rất kín tận đáy rơng và ngày mai
đây sẽ theo em đi xa, em không còn đủ
20
can đảm để sống mãi gần anh và nhìn
thấy hạnh phúc hằng ngày anh lo vun
đắp cho gia đình mình.
Em đã xin chuyển trờng, em biết sẽ có
rất nhiều lời bàn tán về việc em ra đi, nh-
ng chắc chắn không ai biết đợc rằng em
đã chạy trốn tình yêu, không còn gì có
thể níu kéo em ở lại đây nữa.
Chúc anh ngàn lần hạnh phúc.
G
iữa cuộc đời chen chúc ô hợp hôm nay,
tình yêu da diết mà vô vọng, quằn quại
mà âm thầm của chị, một mình yêu th-
ơng, một mình gào thét trong câm lặng,
một mình nhớ nhung, một mình ghen
tuông... lạ thay tình yêu đau đớn bế tắc
ấy của chị lại khiến ta tin ở con ngời và ở
cuộc đời hơn. Đọc xong không thể nào

không nghĩ: Quanh ta hàng ngày, giữa
cuộc sống cứ xô bồ, rất có thể còn bao
nhiêu ngời sâu sắc tinh tế, phong phú,
nhân hậu, đẹp đẽ, đáng kính, đáng yêu
nh ngời đàn bà kia, ta vẫn thấy, vẫn gặp,
có thể vẫn quen biết, trò chuyện nữa...
21
mà không hay. Và biết rằng ở đời còn có
một con ngời nh vậy, thì cũng đủ để cuộc
đời này đáng sống quá rồi.
Nhà văn
Nguyên Ngọc
Nguyệt cầm
(Giải khuyến khích, đợt 2)
Để thêm một lần tuổi 17
(trích nhật ký)
Hà Nội, ngày... Tháng...năm...
Giờ này em đã ở một nơi xa lắm rồi. Nơi
ấy không có anh. Mà không cái gia tài ít
ỏi của em đã bao giờ có đôi mắt của anh,
tiếng nói của anh đâu. Em là một ngời
lạnh lùng, mà vẫn thấy tội nghiệp mình.
Anh không thể hiểu đợc đâu, chính em
cũng không thể hiểu đợc mình từ khi biết
anh. Em vẫn hay tàn nhẫn mà rồi thành
dịu dàng, đa cảm. Điều đó là để cho anh,
biết rằng mình anh thôi. Nhng anh sẽ
chẳng bao giờ biết đợc điều đó, nếu anh
không tự biết. Chỉ duy nhất một đứa bạn
gái của em biết đợc tất cả nhng điều này.

Anh có biết nó đã ngạc nhiên thế nào khi
22
lần đầu tiên nó tìm thấy em yếu đuối
thật sự trong những mảnh vỡ của vỏ bọc
mà em đã cố tình tạo ra. Cái vỏ bọc kiêu
căng, lạnh nhạt, bất cần và hoang phí.
Em biết, em tàn nhẫn lắm, độc ác lắm.
Nhng cái bánh xe ấy trợt dài lắm. Nhng,
cứ mỗi đêm em lại ghi vào nhật ký về
anh, lúc ấy, em hiền lành, tự ti nhút nhát
và tội nghiệp làm sao. Em rất sợ mình
bắt gặp mình lúc ấy. Sao lúc ấy nớc mắt
lại nhiều thế?
Em đã tự coi anh là một cái gì đó của em,
và hôm nào cũng tìm anh trên con đờng
dài dằng dặc mà hai đứa vẫn đi. Con đ-
ờng ấy bây giờ mới lắm, và chẳng cái gì
trên đó có thể làm cho em yên bình nh
đôi mắt của anh. Yên bình! ở nơi xa xôi
này em thèm đợc điều ấy. Nhng ở đây
toàn những ngời xa lạ. Không có anh,
không có con đờng mà em vẫn thấy tim
mình đập thình thịch và mặt thì đỏ ửng
mỗi lần phóng vụt xe qua. ở nơi đây, em
khôn lớn một mình, nhng không thể yên
bình. Vì nhớ. Thời gian cũ qua rồi. Viên
thuốc ấy hình nh đã hết tác dụng. Em đã
23
không thể quên đợc cái làm cho tuổi mời
bẩy của mình trở thành tội nghiệp.

Bây giờ em đã hai mơi tuổi. Trong hai m-
ơi năm ấy, em có mời bẩy năm khờ dại và
ba năm khôn ngoan, khôn ngoan chỉ đủ
để nhận ra mình khờ dại. Chỉ thế thôi.
Em tự tin vào nhật ký của mình: Mình
yêu rồi. Mà chẳng biết là điều ấy là điều
có thật không nữa. Yêu là nh em bây giờ
? Mà yêu ai? Một ngời mà em không biết
tên, không biết tính tình, sở thích, thậm
chí, không biết em có là cái gì trong mắt
anh không? Em vẫn biết em ngày ấy nhỏ
bé, tầm thờng, lại tự cho mình là sâu sắc.
Rồi độc ác. Cái gì của mình cũng phá
hỏng, cũng chóng chán rồi ngỏng cổ thèm
muốn cái khác y nh một đứa trẻ con ba
tuổi. Thật buồn cời!
Anh có bao giờ tin vào những vì sao
không? Cái tính sâu sắc của em bảo em
không thể tin vào những linh vật nhỏ bé
lấp lánh ấy đợc. Nhng em lại đọc quá
nhiều cổ tích, mà cổ tích thì lại có quá
nhiều những điều không thể hiểu đợc.
Nếu có một ngôi sao của em trên đó, em
sẽ nuốt nó vào bụng, để không một ai có
24
thể từ nó mà biết đợc điều bí mật khủng
khiếp của em: Em yêu anh! Chắc ngôi sao
nhỏ ấy cũng phải quya điên cuồng quanh
một quĩ đạo mà chính nó không thể hiểu
đợc. Còn ngôi sao của anh, thì lại dửng d-

ng đi theo cái vòng khổng lồ mà ngàn vạn
ngôi sao khác đã đi và đang đi. Em sợ
mọi ngời biết điều bí mật ấy, khi mà anh
vẫn cha kịp biết em là ai.
Bạn em bảo: Sao mày không yêu ngời
khác đi, có thể sẽ tốt hơn. Yêu ngời khác,
chuyện đó chắc chắn sẽ dễ dàng nếu nh
anh không phải là chuẩn mực, và cái
chuẩn mực em không thể tìm thấy ở đâu.
Em biết là mình rồi sẽ lấy chồng - cuộc
đời là thế mà - nhng em cũng biết là ngời
ấy, nếu không phải là anh thì cũng sẽ là
hình bóng của anh. Ai bảo tuổi mời bẩy
của em là không sâu sắc.
Em đã viết rất nhiều th cho anh, hay
đúng hơn cho mối tình cua mình, bởi vì sẽ
không một lá th nào tới tay anh đâu, và
cũng không có một ngời thứ hai đọc
chúng. Chúng là bí mật lớn nhất của em
và là cái em mà một đứa hoang phí nh
25

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×