Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Ba mẹ ơi, con về đây

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (50.05 KB, 2 trang )

Ba mẹ ơi, con về đây!
Một năm học lại qua đi nhanh chóng, nó chuẩn bị sắp xếp lại chồng sách vở
để tới dự buổi liên hoan cuối cùng của lớp - kết thúc một năm 2 sôi nổi thời
sinh viên.
Với tâm trạng háo hức, nó không muốn dành cả mùa hè chỉ để về nhà cùng
ba mẹ, dù rất nhớ…Hè trong nó là phải “ngao du thiên hạ”, phải đến những
vùng đất mới, khám phá nhiều điều mới, để “sống” và cháy hết mình cùng
ngọn lửa tuổi trẻ đang hừng hực sáng trong tim.
Mẹ gọi điện cho nó bảo: “Con à, về nhà nghỉ ngơi đi, học hành nhiều chắc
cũng vất vả rồi!”, nó lắc đầu nguầy nguậy từ chối: “Thôi mẹ à, con đi sinh
viên tình nguyện, sau đó làm thêm, học thêm, bận lắm, con không về đâu!”;
mẹ lại nhắn nhủ nó nghe buồn thật buồn: “Ừ,thế thì con ở trong đó nhớ phải
biết tự chăm sóc mình nha! Ba mẹ nhớ con lắm, dù sao cũng muốn con
về ”.
Buông máy xuống, nó thinh lặng hồi lâu…thực ra nó cũng muốn về, đã lâu
lắm rồi nó không được mân mê bàn tay chai sần của ba mỗi khi ba đóng lại
cánh cửa nhà cho chắc chắn, khi ba cần mẫn cày cuốc ngoài vườn để trồng
luống rau bán tăng thêm thu nhập cho gia đình; hay những phút giây yên
bình nó ngồi bên thềm hè nhổ tóc sâu cho mẹ và nghe mẹ thủ thỉ chuyện nhà
cửa, họ hàng, chợ búa, bán buôn…Nhưng rồi một thoáng mềm lòng lại
nhường chỗ cho sự cứng cỏi đang bừng bừng trong nó, nếu về thăm ba mẹ
nó chỉ còn có hơn 1 tháng để làm thêm, vả lại từ Sài Gòn trở ra quê hương
nó cũng tốn biết bao nhiêu tiền tàu xe, ăn uống…Điều này khiến nó thấy bứt
rứt không yên.
1 ngày…2 ngày…5 ngày…nhiều ngày trôi qua, ba mẹ thay nhau gọi điện
hỏi thăm sức khỏe, tình hình học hành của nó. Nó thấy lòng chộn rộn, quả
thật chẳng ổn chút nào vì bạn bè hầu như ai cũng về quê hết, chỉ còn mình
nó trong căn phòng trọ buồn thiu, nó lại thèm món canh chua mẹ nấu, lại
muốn về nhà chỉ để đỡ đần ba mẹ những công việc mà nó có thể làm. Cuộc
sống mưu sinh khiến nó vô tình quên mất rằng chỉ có ở bên gia đình mới
khiến cho lòng mình bình yên thực sự. Nó có thể cố gắng học thật tốt để săn


được nhiều học bổng. Nó có thể kiếm tiền trang trải cho việc học hành, sinh
hoạt bằng nhiều cách khác nhau, chứ không nhất thiết phải dành cả mùa hè
với những đồng lương làm thêm ít ỏi. Giật mình ngoảnh nhìn lại con đường
đã đi qua, 2 năm rồi nó chưa về nhà, 2 năm nó mê mải làm thêm, kiếm tiền,
mê mải với những dự định tương lai dài dằng dặc, mà quên mất nơi quê nhà
yêu dấu ngày càng hằn dần trong đôi mắt ba mẹ nỗi mong nhớ nó trông
chờ Nó chợt nhận ra mình thật vô tâm.
Phải rồi, mình phải về nhà, là để ngụp lặn trong dòng suối mát trong tình
thương ấm áp gia đình, là để thấy mình trưởng thành hơn từ nơi mình sinh
ra, gắn bó. Nó sắp xếp lại căn phòng cho ngăn nắp, khoác ba lô trên vai, khẽ
thầm thì: “Ba mẹ ơi, con về đây…”
Phạm Thị Hồng

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×