Tải bản đầy đủ (.ppt) (8 trang)

long biet on

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (539.59 KB, 8 trang )


LÒNG BIẾT ƠN
SƯU TẦM

QUÀ TẶNG 20-11.

Khi ai giúp ta một việc gì dù lớn hay nhỏ, ta luôn nói
“cám ơn”. Đó là một cách ứng xử văn hoá, một lối
“tỏ lòng” biết ơn của con người hiện đại. Xưa kia,
cha ông ta ít dùng từ “cám ơn”, nhưng cũng luôn
dạy con cháu về ơn nghĩa “Ăn quả nhớ kẻ trồng
cây”, “Uống nước nhớ nguồn”, “Ơn ai một chút để
bên dạ này”… Đó là lòng biết ơn! Học trò đến
trường được dạy “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (Một
chữ là thày, nửa chữ cũng là thày), đó cũng là lòng
biết ơn! Với chúng ta ngày nay, lòng biết ơn, tình
cảm ơn nghĩa tất nhiên không chỉ thể hiện ở câu
nói “cám ơn”.

Nó biểu hiện dưới nhiều hình thức khác đa dạng và
tinh tế. Ăn một bát cơm phải nhớ người trồng lúa;
mặc một tấm áo nên nhớ người trồng dâu dệt vải…
Trong xã hội mà “có tiền mua tiên cũng được”,
người ta dường như cố gắng kiếm ra được nhiều
tiền mà ít nghĩ đến lòng biết ơn. Họ tưởng rằng chỉ
cần trả tiền sòng phẳng đã là lịch sự, mà không biết
rằng dùng tiền một cách vô cảm sẽ giết chết dần
phần nhân tính trong con người. Nhiều khi ta không
thể trả ơn được người đã giúp ta, nhưng ta lại cố
gắng sống vì người khác, giúp người khác thật
nhiều, đó cũng chính là hành động trả ơn.



Sống cũng là một hành động trả ơn, bởi “người ta
là hoa đất”, nhưng cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu
người ta sống trên mặt đất “làm cho đất nở hoa”,
làm đẹp, làm giàu cho nơi ta sống. Trong mấy
chục năm dạy học, tôi có nhiều học trò, nhiều lứa
học trò. Không ít lần có những học trò thấy tôi mà
làm ngơ như không thấy, để không phải chào một
tiếng “em chào cô ạ”. Tôi tự hỏi, không biết mình
có làm gì để bạn ấy xấu hổ vì phải chào mình
không? Điều đó làm tôi cố gắng để sống tốt như
tôi có thể. Song nhiều khi nghĩ lại, tôi còn thấy,
hình như người không chào mình, không có thói
quen chào hỏi

Họ thiếu lòng biết ơn, và đáng thương thay, thiếu hẳn
một niềm hạnh phúc được chia sẻ và thể hiện ơn nghĩa.
Tuổi sinh viên chủ yếu mới là tuổi được nhận. Gia đình
cho em những điều kiện tốt nhất để học tập, thày cô
truyền dạy cho em những tinh tuý của trí tuệ mà họ đã
cả đời tích luỹ và vun đắp, cả cộng đồng cho em tình
thương mến và niềm tin ở tương lai, bạn bè cho em sự
sẻ chia…Nếu không có sự chiêm nghiệm bản thân,
người ta dễ vô tình nghĩ rằng sự cho và nhận kia là một
tất yếu. Nhu cầu của con người là vô cùng và khi không
hài lòng người ta dễ oán trách hoặc so đo. Hãy nghĩa
rằng, những vật chất ít ỏi mình nhận được từ gia đình đã
là sự cố gắng tột cùng của người thân, bạn sẽ trân trọng
những gì mình nhận. Đó là lòng biết ơn


Một bạn sinh viên đã có 4 năm nhận tri thức từ nhà
trường, nhưng khi đi thực tập bạn chỉ nhìn thấy những
người lười biếng, xoay xoả, dối trá để nhận điểm thực tập
tốt, mà không thấy những cố gắng hết sức của thày cô cho
bạn và sự chăm chỉ, nghiêm túc, sang tạo của các bạn
khác quanh mình. Những điều bạn viết ra đều đúng, nhưng
tiếc rằng nó chỉ là hiện tượng và chỉ được nhìn từ một
phía. Tôi chợt nhớ câu nói của Nam Cao “giữ đôi mắt ấy
để nhìn đời thì càng đi nhiều, càng quan sát lắm người ta
chỉ càng thêm chua chát và chán nản”. Tôi rất tiếc vì bạn
sớm nhìn đời bằng con mắt ấy. Lòng biết ơn là đạo đức,
vô ơn cũng không phạm pháp, nhưng nó biến mình thành
người thực dụng, khô cằn và thảm hại. Hãy biết nói lời cám
ơn khi được giúp đỡ, và biết giúp mọi người khi có thể.
Người làm ơn không đòi trả ơn, còn người mang ơn biết
nói lời “cảm ơn” người đã giúp mình. Nếu ai cũng sống
như vậy thì cuộc đời sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×