TAP CHấ KHOA HOĩC, aỷi hoỹc Huóỳ, Sọỳ 47, 2008
NGễN NG TRONG TRUYN VA NGI THY U TIấN
CA TRINGHIS AIMATP
Nguyn T Sn
Trng i hc Ngoi ng, i hc Hu
TểM TT
Tr.Aimatp nh vn Liờn Xụ ni ting th gii l ngi Kicghidia sỏng tỏc bng
ting Nga. Cỏc tỏc phm ca ụng luụn cp n nhng vn thi i, gõy chỳ ý ln trong xó
hi. Mt trong nhng ni dung lm nờn s ni ting ca nh vn v thi phỏp vn xuụi trong sỏng
tỏc ca ụng chớnh l ti nng s dng ngụn ng c ỏo. Bi bỏo ny i sõu phõn tớch c im
ngụn ng trong truyn va Ngi thy u tiờn, qua ú ch ra nhng th phỏp ngh thut
thiờn ti s dng ngụn t nh cụng c ngh thut nh vn ny.
1. Tr. Aimatp - anh hựng lao ng xó hi ch ngha Liờn Xụ, gii thng Lờnin
v gii thng Nh nc v vn hc - l mt trong nhng nh vn Xụ Vit ni ting vo
thp niờn 60, 70, 80 khụng ch Liờn Xụ m cũn trờn th gii. ễng l tỏc gi ca nhng
tỏc phm ni ting nh Tp truyn nỳi i v tho nguyờn (1963), Vnh bit Gun xa
r (1968), Con tu trng (1970), Mt ngy di hn th k (1980), on u i
(1986) ó c dch sang ting Vit ngay khi ra i Liờn Xụ v c ụng o c
gi, gii nghiờn cu Vit Nam quan tõm sõu sc.
L ngi dõn tc Kic ghi dia (ngy nay l Crghistan), Aimatp ni bt trong
i ng cỏc nh vn Xụ Vit ng thi bi mi quan tõm sõu sc n cỏc s kin ln
ca t nc v th gii, ca dõn tc mỡnh v ca c nhõn loi, xõy dng nờn nhng tớnh
cỏch ln thụng qua h thng nhõn vt trong cỏc tỏc phm ca mỡnh.
L nh vn ngi dõn tc thiu s nhng Aimatp sỏng tỏc bng ting Nga - ngụn
ng quc gia ca nh nc Liờn bang Cng ho Xó hi Ch ngha Xụ Vit cú din tớch
1/6 qu a cu. Vỡ th ngụn ng sỏng tỏc ca ụng cú nhiu nột c bit, to nờn phong
cỏch ngụn ng riờng ni ụng.
2. Ni dung ca tỏc phm l cõu chuyn v mt ngi lớnh phc viờn - mt on
viờn Cụmxụmụn vo bui u ca cỏch mng thỏng Mi ó tỡnh nguyn n mt vựng
quờ heo hỳt, ho lỏnh x nỳi i Trung gieo lờn nhng ht mm ỏnh sỏng u tiờn
cho lp tr - nhng a tr tht hc trong tm ti ca kip ngi bỏn du mc quanh nm
ch bit qun quanh thụn bn ca mỡnh.
Câu chuyện thật cảm động bởi trong đó chứa đựng bao tình cảm yêu thương của
chàng trai - người thầy đầu tiên đối với đám học trò lem luốc, lam lũ nơi vùng biên cương
chỉ toàn đá và núi với cái lạnh mùa đông buốt thấu xương, mùa hè như rang trong chảo
lửa. Câu chuyện thật chân thật bởi cốt truyện thật giản dị nói về những việc làm rất đỗi
bình thường của một thầy giáo tình nguyện đã bất chấp mọi khó khăn vất vả, thầm lặng
hy sinh hạnh phúc riêng tư và dám đối mặt với những tàn dư nặng nề của những hủ tục,
lạc hậu của dân làng trong cuộc chiến đấu mới – vì ánh sáng của tri thức.
Thế nhưng chính những cái giản dị ấy, chính cái chân chất như cuộc sống ấy lại
làm nên cái độc đáo trong ngòi bút của Tr. Aimatốp, báo hiệu sự ra đời của một tài năng,
một bậc thầy về văn xuôi trong văn học Xô Viết thập niên 70 - 80 của thế kỷ trước.
3. Trong phạm vi bài viết này chúng tôi bước đầu khảo sát ngôn ngữ của truyện
vừa “Người thầy đầu tiên”- những gì góp phần tạo nên phong cách riêng của Tr. Aimatốp
về sau.
3.1. Ngôn ngữ trong truyện trước hết là ngôn ngữ kể chuyện, ngôn ngữ trần
thuật. Câu chuyện được mở đầu bởi chất giọng điềm đạm, nhiều ẩn ức của một hoạ sĩ
xuất thân từ vùng núi hẻo lánh xa xôi: anh đang hồi tưởng về mảnh đất nơi chôn rau cắt
rốn của mình.
Câu chuyện của người họa sĩ cứ đều đều, đưa người đọc từ từ về với một làng
quê miền núi - bản Kukurây nằm dưới rặng núi Đen vùng Trung Á xa xăm. Ngôn ngữ
như thấm đẫm chất quê mộc mạc, thân thương, với những từ địa phương hồn nhiên đến
chân chất. Ngay cái lên bản Kykyrây đã đầy gợi cảm. Nó làm liên tưởng đến thung lũng
vùng núi đá, đồng cỏ xanh lì vùng thảo nguyên Côdắc… “Làng Kukurây chúng tôi nằm
ven chân núi, trên một cao nguyên rộng có những khe nước ào ào từ nhiều ghềnh đá đổ
xuống. Phía dưới làng tôi là thung lũng Hoàng thổ, là cánh thảo nguyên Côdắc mênh
mông nằm giữa các nhánh của rặng núi Đen và con đường sắt làm thành một cái thảm
màu băng qua đồng bằng chạy tít đến chân trời phía Tây”. (“Người thầy đầu tiên”, nhà
xuất bản Đà Nẵng - 1983, trang 6. Bản dịch của Cao Xuân Hạo, Nguyễn Ngọc Bằng, Bồ
Xuân Tiến)
Nhưng đây mới chỉ là phần mở đầu câu chuyện. Nhân vật kể chuyện thứ hai lại
chính là nhân vật chính trong truyện, nhân vật này kể về cuộc đời đầy bất hạnh thưở ấu
thơ ở làng Kukurây của mình. Vì là câu chuyện tự kể nên tính tự sự của ngôn ngữ mang
tính chủ đạo xuyên suốt tác phẩm.
Qua những lời kể tự nhiên của nhân vật, ta thấy hiện ra một khung trời ảm đạm
của một bản làng với biết bao tăm tối của lối sống cũ, của những định kiến hẹp hòi thủ
cựu, của những bất hạnh chồng chất lên đôi vai trẻ thơ trong bản. Lời kể thì đều đều, từ
ngữ thì chân chất mộc mạc, nhưng sao mạch chuyện cứ như một cuộn phim quay chậm
với biết bao tủi hờn và khát vọng, với những số phận bị vùi dập trong dốt nát tối tăm và
những ước mơ cháy bỏng về một tương lai tươi sáng. Và người thắp lên ngọn lửa hy
vọng ấy không ai khác mà chính là người đoàn viên Côngxômôn đầy nhiệt huyết cách
mạng.
3.2. Song song với ngôn ngữ tự sự là ngôn ngữ tâm lý. Do nhân vật chính của
truyện cũng đồng thời là người kể chuyện nên qua giọng văn tự sự nổi lên tâm lý sâu sắc
của nhân vật. Tâm lý ấy bắt đầu bị xáo trộn bởi những tình cảm trong sáng, thơ ngây của
cô bé mồ côi sống trong tăm tối lần đầu tiên được tiếp xúc với những lời mộc mạc chân
thành nhưng có văn hoá của người đoàn viên Côngxômôn Đuy sen. Những xáo động tâm
lý này được ví như làn gió xuân ấm áp thổi vào tâm hồn vô cảm, lạnh lẽo của cô bé tuổi
mười ba luôn bị bà thím đối xử thô lỗ, luôn phải nghe những lời tục tĩu và phải chịu
những trận đòn roi suốt cả tuổi thơ.
Nhân vật như được tắm trong dòng sông mùa hè để gột dần những tối tăm, cổ hủ
trong tâm hồn, như được tắm nắng trời mùa xuân để làm ấm lên những cảm xúc bị đông
kín trong căn nhà tăm tối của chú thím mình, để rồi dần dần cô bước ra thảo nguyên bao
la với không khí trong lành, với những tình thương yêu tôn trọng của cái thế giới mà thầy
Đuy sen mở ra cho các em qua từng trang sách, qua từng buổi học. Tâm hồn ấy, tâm lý ấy
được nuôi dưỡng lớn lên và cô bé Antưnai đã thực sự bước vào thế giới của những con
người mới, trở thành một nhà khoa học lớn của đất nước.
Chính chất tự sự pha tính trữ tình, chất hồn nhiên pha chất biện chứng trong ngôn
ngữ của chuyện đã giúp tác giả thành công trong việc xây dựng nên một nhân vật thật tự
nhiên, thật bình dị mà thật thuyết phục.
3.3. Ngôn ngữ trong “Người thầy đầu tiên” là ngôn ngữ hình tượng. Bản thân
tên gọi của truyện ngắn đã mang tính hình tượng. Người thầy giáo Đuy sen là hình tượng
người cách mạng thấm nhuần chủ nghĩa nhân văn, những người đã quên thân mình vì sự
nghiệp chung, vì tương lai của đất nước, vì tương lai của cả một thế hệ trẻ thơ đang bị
nhốt trong chốn tối tăm tù ngục của những định kiến cổ hủ, lạc hậu.
Cái bản làng nơi Đuy sen đến nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh dưới rặng núi Đen sâu
hút trong thảo nguyên xa xôi là hình tượng của sự quên lãng, dốt nát, tối tăm, nơi có
những thế lực cổ hủ muốn đối chọi lại ánh sáng tri thức mà Đuy sen mang đến. Những
địa danh như Kурkуреи (đơn độc),Чёрные горы (rặng núi Đen) thật gợi cảm, giúp ta
hình dung ra cái bối cảnh nơi Đuy sen đang hành động đơn độc với cái ác.
Từ nơi xa khuất tù túng ấy vươn lên hiên ngang hai cây phong được Đuy sen tự
tay trồng và vun xới là hình tượng biểu thị ý chí vươn lên sức sống mãnh liệt của con
người luôn biết vươn tới bầu trời cao xanh, tương lai tươi sáng. “Trong làng tôi không
thiếu gì các loại cây, nhưng hai cây phong này khác hẳn: chúng có tiếng nói riêng và hẳn
phải có một tâm hồn riêng, một tâm hồn chan chứa những lời ca êm dịu. Dù ta có tới đây
vào lúc nào, ban ngày hay ban đêm, chúng vẫn nghiêng ngả thân cây, lay động lá cành,
không ngớt tiếng rì rào theo nhiều cung bậc khác nhau. Có khi tưởng chừng như một làn
sóng thuỷ triều dâng lên vỗ vào bãi cát, có khi lại nghe như một tiếng thì thầm thiết tha
nồng thắm chuyển qua lá cành như một đám lửa vô hình, có khi hai cây phong bỗng im
bật một thoáng, rồi khắp lá cành lại cất tiếng thở dài một hơi như thương tiếc người nào.
Và khi mây đen kéo đến cùng với bão giông, xô gãy cành, tỉa trụi lá, hai cây phong
nghiêng ngả tấm thân dẻo dai và reo vù vù như một ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Và trong
tiếng gầm bất khuất của chúng ngỡ chừng như nghe thấy một lời thách thức ngỗ ngược:
“Không, đừng hòng bắt ta phải khom lưng khuất phục, đừng hòng bẻ gãy thân ta”.
3.4. Câu chuyện về Đuy sen - người thầy đầu tiên và số phận của cô bé Antưnai -
đứa học trò có tuổi thơ đau thương là câu chuyện dài về con người, về thế sự, về cuộc
sống ở vùng nông thôn miền núi vào những ngày đầu cách mạng. Nó được kể ra qua hệ
thống nhân vật: lời người hoạ sĩ mở đầu, lời Antưnai đóng vai trò chủ đạo. Nhân vật Đuy
sen tuy là nhân vật chính nhưng anh xuất hiện chủ yếu qua hành động, việc làm cụ thể.
Ngôn ngữ của anh thuộc loại kiệm lời, từ ngữ giản dị, đơn nghĩa, cách nói không khoa
trương, hùng biện, mà là rất dễ hiểu, dễ đi vào lòng người.
Như vậy, xét một cách tổng thể, ngôn ngữ của truyện là ngôn ngữ đa thanh,
trong đó không xuất hiện lời nào, câu nào từ phía tác giả nhưng đằng sau ngôn ngữ nhân
vật là ý đồ của tác giả: tác giả lồng những tình cảm, thái độ, quan điểm của mình qua
ngôn ngữ nhân vật, đặc biệt là đối với hai nhân vật chính Đuy sen và Antưnai. Đối với
Đuy sen đây là tình cảm yêu mến, cảm phục. Đuy sen là con người của hành động. Anh
chinh phục dân bản bằng những việc làm thiết thực. Anh đến với tâm hồn trẻ thơ bằng
những bài dạy tâm huyết, thương yêu hết lòng. Ngôn ngữ của Antưnai nói về thầy Đuy
sen là tình cảm trẻ thơ hướng tới cái ánh sáng tươi lành do thầy mang lại, là tình yêu thầm
kín đầu đời của một cô học trò mới lớn đối với thầy dạy của mình, là sự biết ơn chân
thành của một con người thành đạt luôn khắc ghi những hy sinh to lớn của người đã dũng
cảm đương đầu với muôn vàn khó khăn và hiểm nguy vì học trò.
4. Kết luận: “Người thầy đầu tiên” không chỉ đánh dấu thành công đầu tiên của
Tr. Aimatốp trên con đường viết văn của mình, mà nó còn báo hiệu sự xuất hiện của một
tài năng trên văn đàn Xô Viết. Thành công trước hết của tác phẩm chính là dấu ấn ngôn
ngữ - cái tạo nên phong cách nghệ thuật của ngòi bút văn xuôi Aimatốp về sau. Ngôn ngữ
trong “Người thầy đầu tiên” thật giản dị mà tinh tế, thật dễ hiểu mà thật gợi cảm, thực sự
giúp Tr. Aimatốp chinh phục bạn đọc ngay từ những trang viết đầu tay của mình.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. История русско - советской литературы, под редакцией проф. А. И
.Метченко, С. М. Петрова, Москва, ” Просвещение”, 1983.
2. Русская литература XX века (в двух томах). Часть 2, под редакцией
Ф. Ф. Кузнецова , Москва , ”Просвещение”, 1994.
3. Русская литература XX века, под редакцией Л. А. Смирнова, А. А.
Кунарова и др., Москва, “Просвещение”, 1995.
LANGUAGE IN THE STORY “THE FIRST TEACHER”
BY TRINGHIS AIMATOP
Nguyen Tu Son
College of Foreign Languages, Hue University
SUMMARY
Tr. Aimatop, a worldwide famous Soviet writer, was a Kiecghidi writing in Russian. His
works always mentioned the problems of the age which gained much attention of the society. One
of the factors making him and his prose versification well-known was the talent in using language
uniquely. This article deeply analyzes the language features in the moderate story The First
Teacher, by the way, it shows the art method and the great ability of using language as a tool
expressing art of this writer.