Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Nhà Nho Nguyễn Công Trứ với Phật giáo _3 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (213.91 KB, 5 trang )

Nhà Nho Nguyễn Công
Trứ với Phật giáo






4. Trong sáng tác của nhà nho Nguyễn Công Trứ cũng thấy thấp thoáng một vài
câu chữ ít nhiều liên quan đến Phật giáo:Phật, Di đà, Như Lai, kiếp, duyên, tiền duyên,
chùa, tiếng chuông… Và cũng thấp thoáng trong thơ Nguyễn Công Trứ là những cảm
nhận về cuộc đời qua nhanh, về nỗi “Đời người thấm thoát”, về những bâng khuâng
“Lúc về già”, về tâm trạng khi “Thoát vòng danh lợi” và đến bản tổng kết “Bảy mươi
tuổi tự thọ”, ông mới thực sự trải nghiệm qui luật cuộc sống và ngộ ra cái điều hữu lý
“sắc sắc không không” trong cốt lõi tinh thần nhà Phật và bừng tỉnh như Nguyễn Gia
Thiều: Bả vinh hoa lừa gã công khanh (Cung oán ngâm khúc) Trên tất cả, nhà nho
thuần thành Nguyễn Công Trứ đã có được bài thơ Vịnh Phậtthực sự độc đáo.
Thuyền từ một lá vơi vơi,
Bể trần chở biết mấy người trầm luân.
Thiên thượng thiên hạ vô như Phật,
Nhỏ không trong mà lớn cũng không ngoài.
Chiếc thuyền từ một lá vơi vơi,
Vớt chìm đắm đưa lên cõi tĩnh.
Chữ “kiến tính” cũng là “suất tính”,
Trong ống dòm đổ tiếng hư vô.
Kẻ muốn đem nhân kỳ nhân, hỏa kỳ thư, lư kỳ cư,
Song đạo thống hỏi rành rành công cứ.
Bàng y thiên lý hành tương khứ,
Đô tự nhân tâm tố xuất lai.
Bát khang trang chẳng chút chông gai,
Cùng nghiêng ngả một dòng Hà Lạc.


Trong nhật dụng sao rằng đạo khác,
Cái luân hồi chẳng ở đâu xa.
Nghiệp duyên vốn tại mình ra,
Nơi vuông tấc đủ thiên đường địa ngục.
Vì chưa thoát lòng trần mắt tục,
Nên mơ màng một bước một khơi.
Khiến cho phiền muộn Như Lai!
Bài thơ thể hiện rõ cách cảm, cách hiểu của Nguyễn Công Trứ về Phật giáo.
Trước hết, đây là cách hiểu của một người có vốn kiến văn sâu rộng, bao quát nhiều
phương diện nội dung tư tưởng văn hóa, kể từ Phật học đến Nho học, Đạo học và chính
Phật giáo - xã hội sử. Nội dung bài thơ không chỉ biểu cảm tư tưởng Phật giáo mà luôn
mở rộng so sánh, đối sánh với các hệ phái tư tưởng khác - chủ yếu với Nho học. Điều
này khiến cho sắc thái chủ thể tác giả thiên về tiếng nói của người ngoài cuộc, ngoại đạo
nhận xét về Phật giáo. Thông qua tác phẩm, Nguyễn Công Trứ trình bày những ý niệm
cơ bản trong tư tưởng và giáo lý nhà Phật như thuyền từ (thuyền từ bi, ân đức), bể
trần (bể khổ, trần cảnh, cõi trần), người trầm luân (người chìm đắm trong bể khổ), cõi
tĩnh (Niết bàn), kiến tính (kiến tính thành Phật), hư vô (thực thể của vô vật, vô vi tự
nhiên), bát khang trang (bát nhà chùa, nhà Phật), luân hồi (vòng sinh tử), nghiệp
duyên (nhân duyên, duyên kiếp), Như Lai (chân thân Như Lai, đức Phật)…
Trên cơ sở nhận thức khung cốt tư tưởng Phật giáo, nhà nho Nguyễn Công Trứ
đem chiếu ứng chữ “kiến tính” với “suất tính” và cho rằng chúng có nội hàm tư tưởng,
nội dung và ý nghĩa như nhau. Nói khác đi, chúng có tính tương đồng, nghĩa là “kiến
tính” của Phật giáo cũng giống như “suất tính” trong Nho giáo!? Trên thực tế, “kiến
tính” có nghĩa là thấy rõ được Phật tính trong mình. Sách Ngộ tính luận chép lời Bồ - đề
Đạt - ma (?-528): “Trực chỉ nhân tâm, kiến tính thành Phật, giáo ngoại biệt truyền, bất
lập văn tự”
(6)
. Còn “suất tính” lại có nghĩa: “Cứ theo tính tự nhiên mà không cần uốn
nắn, sửa đổi. Quản lĩnh được tính mình, khiến cho nguyên tính phải theo ý chí của
mình”

(7)
. Trong thực chất, “kiến tính” và “suất tính” có vẻ tương đồng về phương thức
coi trọng sự hồn toàn của bản ngã nhưng lại rất khác nhau về tính mục đích: một bên
hướng đến khả năng chuyển hóa về chất, hướng đến hòa đồng với tính Phật, một bên
dừng lại ở tính khắc kỷ, vị kỷ, hoàn thiện chính mình. Rõ ràng hai khái niệm này có
những điểm khác biệt, không thể tương đồng như nhau, khó có thể qui về một mối.
Trong tư cách nhà nho, Nguyễn Công Trứ tiếp tục đo đếm Phật giáo theo quan
điểm Nho giáo, qui theo cách hiểu của Nho giáo, coi Phật cũng dựa theo Nho, đều có
nguồn gốc từ “thiên lý” (lẽ trời):
Bàng y thiên lý hành tương khứ,
Đô tự nhân tâm tố xuất lai.
(Nương dựa theo lẽ trời mà có,
Đều từ trong lòng người mà ra)
Không dừng lại ở việc xác định cội nguồn và bản chất Phật giáo theo cách nhìn,
cách đánh giá, cách hình dung và thước đo của nhà nho, Nguyễn Công Trứ còn tiếp tục
suy diễn về giá trị nhân văn của đạo Phật “bát khang trang” và định danh, bình giá, xếp
loại cũng ngang ngửa với việc bói toán của… Hà Lạc (Hà đồ Lạc thư):
Bát khang trang chẳng chút chông gai,
Cùng nghiêng ngả một dòng Hà Lạc.
Cách giải thích về Phật giáo qua Nho giáo như thế có phần khá giống với định
hướng/ tình trạng “nhìn Phật giáo qua khoa học” ở không ít công trình nghiên cứu Phật
giáo thời hiện đại - đặc biệt rõ ở phái Tây học.
Từ điểm nhìn và thước đo Nho giáo, Nguyễn Công Trứ duy lý quan sát thấy
sức mạnh trường tồn của Phật giáo bất chấp thể chế xã hội, bất chấp việc có người
như Hàn Dũ (768-824) từng dâng biểu xin vua nhà Đường bỏ đạo Phật, buộc thầy
chùa về làm dân, đốt sách Phật và lấy chùa làm nhà ở:
Kẻ muốn đem nhân kỳ nhân, hỏa kỳ thư, lư kỳ cư,
Song đạo thống hỏi rành rành công cứ.
Vậy mà đạo thống này vẫn được muôn người “công cứ”, tin cậy noi theo. Nguyễn
Công Trứ tỉnh táo thừa nhận và ghi nhận sự thật ấy. Tuy nhiên, với cái thước đo

“Trong nhật dụng sao rằng đạo khác”, ông vẫn trở lại so sánh, tính đếm giá trị bằng sự
tiện ích, nhật dụng thường ngày. Hơn nữa, ngay cái cách ông nhận thức, phát hiện, khám
phá, khâm phục, thán phục, đề cao khi diễn giải về “luân hồi”, “nghiệp duyên” và chữ
“tâm” - “nơi vuông tấc” lòng người… dường như vẫn có khoảng cách và một sự gián
cách nhất định trước cõi Không:
Cái luân hồi chẳng ở đâu xa.
Nghiệp duyên vốn tại mình ra,
Nơi vuông tấc đủ thiên đường địa ngục.
Rút cuộc, Nguyễn Công Trứ thừa nhận căn trần còn nặng, còn mơ hồ, còn nhiều
lầm lạc và đích đến cõi Phật Như Lai còn xa vời phía trước:
Vì chưa thoát lòng trần mắt tục,
Nên mơ màng một bước một khơi.
Khiến cho phiền muộn Như Lai!
Với một nhà nho hành đạo ngang tàng như Nguyễn Công Trứ, chỉ nội một việc
hồi thú, hồi đầu, hồi hướng “đáo bỉ ngạn” cũng chứng tỏ sức hấp dẫn của tư tưởng Phật
giáo. Nguyễn Công Trứ đã gắn bó gần trọn cuộc đời với cửa Khổng sân Trình và con
đường quan chức, ông chỉ có thể đến với nguồn sáng Phật giáo bằng tất cả vốn tri thức
và những giới hạn thực có của mình.
5. Lời kết
Cuộc đời nhà nho Nguyễn Công Trứ là cả một sự nối tiếp những tháng năm dấn
thân, nhập cuộc không ngừng nghỉ. Tuy nhiên, trên từng chặng đường đời và đến
cuối cuộc đời, ông vẫn phải nhìn lại, tính đếm lại, tổng kết lại tháng năm quá khứ.
Chính những thời khắc đó đã cho phép ông có được cách đánh giá, hình dung về cõi
đời và kiếp người thông kênh với quan niệm Phật giáo. Nguyễn Công Trứ căn bản là
nhà nho hành đạo nhưng hiện tượng “dĩ Nho nhập Thích” ở ông càng soi sáng thêm
giá trị nhân văn và chiều sâu minh triết Phật giáo, khả năng hòa giải, dung nạp của
Phật giáo đối với các nguồn sáng tư tưởng khác. Đặt trong thế ứng xử với Phật giáo,
hiện tượng nhà nho Nguyễn Công Trứ tiếp tục khẳng định tính qui luật của đời sống
tinh thần trong thế kỷ XIX, xu thế vừa phân hóa vừa đan xen, giao hòa giữa các hệ
phái tư tưởng, đặc biệt giữa Nho giáo và Phật giáo…


×