Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

G. W. G. Hegel - HIỆN TƯỢNG HỌC TINH THẦN [Phần 1]:Ý THỨC_3 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.97 KB, 5 trang )

G. W. G. Hegel - HIỆN TƯỢNG HỌC
TINH THẦN [Phần 1]:Ý THỨC

§ 103
[III. Bước kiểm tra thứ ba: tính cá biệt ở trong sự tiếp xúc trực tiếp:]

Vậy, sự xác tín cảm tính trải qua kinh nghiệm rằng, bản chất của nó
không ở trong đối tượng, cũng không ở trong cái Tôi; và tính trực tiếp
cũng không phải là một tính trực tiếp của cái này lẫn cái kia, vì nơi cả
hai, điều mà tôi “cho rằng” hóa ra là một cái không bản chất, và đối
tượng lẫn cái Tôi đều là các cái phổ biến, trong đó bất kỳ cái Bây giờ, cái
Ở đây, và cái Tôi mà tôi “cho rằng” đều không đứng vững được hay đều
không tồn tại. Bằng con đường này, ta đi đến kết quả là, ta phải thiết
định (setzen) cái toàn bộ (das Ganze) của bản thân sự xác tín cảm tính
mới như là cái bản chất của nó, chứ không còn thiết định chỉ một
[trong hai] mô-men (Moment) của nó như đã diễn ra trong hai trường
hợp trước đây, trong đó trước tiên, cái đối tượng-đối-lập-với-cái-Tôi,
rồi sau đó tới lượt cái Tôi phải là tính thực tại [bản chất] của nó. Vậy,
chỉ có bản thân toàn bộ sự xác tín cảm tính mới bám chặt vào nơi nó
với tư cách là tính trực tiếp, và qua đó, loại trừ ra khỏi bản thân nó tất
cả mọi sự đối lập vốn đã có chỗ ở bên trong các yếu tố trước đây(195).
§ 104

Thế là, tính trực tiếp thuần túy này không còn liên quan gì nữa với [sự
kiện có] cái tồn tại-khác (das Anderssein), của cái Ở đây [trong hình
thức] là cái cây chuyển hoá (übergeht) thành một cái Ở đây không phải
là cây; của cái Bây giờ là ban ngày chuyển hoá sang cái Bây giờ là ban
đêm; hoặc với [cái tồn tại khác của cái Tôi thành] một cái Tôi khác có
một cái khác là đối tượng. Sự thật [chân lý] của xác tín này đứng vững
như là mối quan hệ tự-ngang bằng với chính mình; mối quan hệ ấy
không tạo nên sự phân biệt về tính bản chất và tính không-bản chất


giữa cái Tôi và đối tượng; và vì thế trong quan hệ này, nói chung, không
một sự phân biệt nào có thể thâm nhập vào được. Vậy, cái Tôi này
khẳng định [“cho rằng”] cái Ở đây là cái cây và không quay mặt đi để
cho cái Ở đây có thể trở thành một cái không-phải-cây đối với Tôi; tôi
cũng không hề muốn biết đến việc một cái Tôi khác thấy cái Ở đây là
một cái-không-phải-cây; hoặc cũng không hề biết việc bản thân cái Tôi,
vào một lúc khác, thấy cái Ở đây như là cái-không-phải-cây, thấy cái
Bây giờ như là cái-không-phải-ban-ngày; trái lại, cái Tôi là trực quan
thuần túy [tôi đang nhìn thấy đây]: cái Tôi vẫn tồn tại đây đối với tôi,
cái Bây giờ là ban ngày hay cái Ở đây là cây cũng đang tồn tại đây; tôi
không so sánh bản thân cái Ở đây và cái Bây giờ với nhau, trái lại, bám
chặt lấy MỘT mối quan hệ trực tiếp: cái Bây giờ là ban ngày.
§ 105

Tuy nhiên, vì lẽ sự xác tín này hoàn toàn không chịu đi ra ngoài chính nó
nữa, khi ta lưu ý với nó rằng cũng có một cái Bây giờ là ban đêm hay
cũng có một cái Tôi mà đối với cái Tôi ấy, bây giờ là ban đêm, nên ta đi
đến thẳng với nó và yêu cầu nó chỉ ra (zeigen) cho ta xem cái Bây giờ
được nó khẳng định. Ta buộc phải yêu cầu chỉ ra (zeigen) cho ta, vì sự
thật của mối quan hệ trực tiếp này là sự thật của cái Tôi này, tự giới hạn
mình vào một cái Bây giờ hay một cái Ở đây. Giả thử một thời gian sau
ta mới hỏi tới sự thật này, hoặc giữ một khoảng cách với nó, ắt sự thật
này chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi như thế là ta đã thủ tiêu tính trực tiếp
vốn có tính bản chất đối với nó. Do vậy, ta phải bước vào trong cùng
một thời điểm hay cùng một vị trí trong không gian để chỉ ra cho ta các
điểm này, tức là ta để cho mình đồng nhất hóa hay biến thành kẻ giống
hệt như cái Tôi cá biệt này, là kẻ đang có cái biết với sự xác tín [cảm
tính]. Vậy, bây giờ ta hãy xem cái trực tiếp được chỉ ra cho ta đó có đặc
điểm gì.
§ 106


Cái Bây giờ được chỉ ra: cái Bây giờ này. [Nhưng], cái Bây giờ đã ngưng
không còn tồn tại nữa khi nó được chỉ ra; cái Bây giờ đang tồn tại là
một cái khác với cái Bây giờ được chỉ ra, và ta thấy rằng cái Bây giờ vừa
mới là cái này, thì trong khi nó tồn tại, đã không còn tồn tại nữa. Cái
Bây giờ, – như nó được chỉ ra cho ta – là một cái Bây giờ đã qua [đã tồn
tại]; và cái sau này mới chính là sự thật của nó, chứ nó không có tính
chân lý của sự tồn tại. Vậy, đúng thật rằng nó đã tồn tại. Nhưng cái gì
đã tồn tại [đã qua] thì trong thực tế, không phải là cái bản chất [cái
thực tồn](196); nó không tồn tại; trong khi vấn đề ở đây [đối với sự xác
tín cảm tính] lại là liên quan đến sự tồn tại.
§ 107

Vậy, trong việc “chỉ ra” (Aufzeigen) này, ta chỉ thấy duy nhất một sự
vận động với tiến trình như sau: 1. Trước hết, tôi chỉ ra cái Bây giờ, và
nó được khẳng định [cho rằng] như là cái đúng thật. | Tuy nhiên, tôi chỉ
nó ra như cái đã qua hay như một cái đã bị thủ tiêu, [tức] tôi thủ tiêu
cái sự thật thứ nhất. | 2. Bước thứ hai, bây giờ tôi khẳng định nó như là
sự thật thứ hai, rằng nó là cái đã qua, đã bị thủ tiêu. 3. Nhưng cái đã
qua [đã tồn tại] thì không tồn tại; tôi thủ tiêu cái tồn tại-đã qua hay cái
tồn tại-đã-bị-thủ-tiêu ấy, tức thủ tiêu cái sự thật thứ hai, do đó, tôi phủ
định sự phủ định của cái Bây giờ, và bằng cách ấy tôi quay trở lại với
khẳng định thứ nhất, rằng cái Bây giờ đang tồn tại. Như thế, cái Bây giờ
và việc chỉ ra cái Bây giờ có đặc điểm là: cả cái Bây giờ lẫn việc chỉ ra cái
Bây giờ đều không phải là một cái đơn giản trực tiếp mà là một sự vận
động [một tiến trình] với nhiều bước (Momente) khác nhau trong
đó(197): Một cái Này được thiết định, nhưng đúng ra là một cái khác
được thiết định, hay là cái Này bị thủ tiêu; rồi cái tồn tại khác này, – hay
là bản thân việc thủ tiêu của cái thứ nhất – cũng lại bị thủ tiêu, và bằng
cách như thế quay trở lại với cái thứ nhất. Nhưng, cái thứ nhất được-

phản tư-vào-trong-chính-nó ấy [phủ định của phủ định] không phải
hoàn toàn chính xác giống như cái ban đầu, tức cái biết một cái trực
tiếp –, mà cũng là một cái đã được phản tư vào trong chính mình (ein
in sich Reflektiertes)(198), hay là cái đơn giản (Einfaches) vẫn mãi tồn
tại như chính nó trong cái tồn tại khác của nó: một cái Bây giờ là nhiều
cái Bây giờ một cách tuyệt đối, và đó mới là cái Bây giờ đúng thật; cái
Bây giờ như là cái Ban ngày đơn giản có trong nó nhiều cái Bây giờ: các
giờ; rồi một cái Bây giờ như thế, – một giờ –, cũng có nhiều các phút
như thế và cái Bây giờ [phút] cũng có nhiều cái Bây giờ tương tự và v.v
Vậy, bản thân việc “chỉ ra” [cái Bây giờ] chính là một tiến trình vận
động diễn đạt cái Bây giờ là gì trong tính đúng thật [tính chân lý] của
nó; đó là: cái Bây giờ là một kết quả hay là một đa thể (Vielheit) của cái
Bây giờ được tập hợp chung lại [và được hợp nhất]. | Tóm lại, việc Chỉ
ra chính là sự trải nghiệm rằng: cái Bây giờ là cái phổ biến.

×