Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Kể chuyện bé nghe: CÁI ÁO CỦA THỎ CON ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (110.2 KB, 5 trang )

CÁI ÁO CỦA THỎ CON

Trong khu rừng nọ có một chú Thỏ mắt hồng trông rất xinh. Thỏ mẹ
may cho Thỏ con một cái áo bông trắng giống như áo của tất cả các chú
thỏ khác. Thỏ con không thích cái áo bông trắng. Thỏ con đòi mẹ phải
may cho mình thật nhiều áo sặc sỡ khác.
Thỏ mẹ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo
vàng, cổ viền màu nâu giống như áo của Hổ. Thỏ con sung sướng mặc
áo mới vào rồi xin phép mẹ ra đường chơi. Vừa lúc đó có mấy chú Mèo
con tung tăng chạy tới. Thỏ con liền gọi:
- Các bạn ơi! Cho tôi chơi với nào!
Mèo con hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
- Tôi tên là Thỏ con.
Mấy chú mèo con ngạc nhiên nhìn Thỏ con rồi nói:
- Thỏ gì mà mặc áo giống Hổ thế kia? Thôi đúng là Hổ rồi!
Thế là mấy chú Mèo hoảng sợ nấp vào sau bụi rậm. Thỏ con còn trơ lại
một mình, chẳng biết chơi đùa với ai cả. Thỏ con lủi thủi đi về nhà và
nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con không thích mặc áo giống Hổ đâu, mẹ may cho con một cái
áo khác cơ.
Thỏ mẹ lại nghĩ và cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo màu đỏ
chói giống áo của Cáo. Thỏ con thích quá, mặc luôn áo mới rồi chạy ra
đường chơi. Lúc ấy có hai chú Bê con đang đùa húc nhau bằng những
cái sừng mới nhú. Thỏ con lại gần và nói:
- Các bạn ơi! Cho tôi cùng chơi với nào!
Hai chú Bê con hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
- Tôi là Thỏ con


Bê con nói:
- Sao Thỏ lại mặc áo giống con Cáo thế kia? Thôi đúng là Cáo rồi!
Hai chú Bê dương sừng lên quát to.
- Không ai thèm chơi với Cáo đâu. Đồ gian ác, hãy cút đi!
Thỏ con sợ hãi chạy về nhà. Thỏ con vừa khóc thút thít vừa mách mẹ:
- Mẹ ơi! Con không thích mặc áo đỏ giống con cáo đâu. Mẹ may cho
con một cái áo khác cơ.
Thỏ mẹ lại nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ mẹ đành bảo con:
- Thôi, con cứ mặc cái áo bông trắng của con vậy! Thỏ con phụng phịu
mặc áo trắng rồi ra đường chơi. Ngoài đường các con vật đang chơi đùa
vui vẻ. Thỏ con rụt rè nói :
- Các bạn ơi cho tôi chơi cùng với nào!
Các con vật xúm lại hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
- Tôi tên là Thỏ con.
- Ôi tên bạn hay quá. Cái áo trắng của bạn vừa đẹp, vừa sạch. Bạn lại
đây chơi với chúng tôi đi.
Thế là Thỏ con, Mèo con và cả Bê con nữa cùng chơi với nhau rất vui
vẻ.
Từ đấy trở đi Thỏ con rất thích cái áo bông trắng của mình và không vòi
mẹ may cho áo khác nữa.
Các cháu thử đoán xem vì sao Thỏ con lại thích mặc áo bông trắng?

CHUYỆN ÔNG GIÓNG

Vào đời vua Hùng thứ sáu, giặc Ân tàn bạo sang xâm chiếm nước ta.
Vua Hùng sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi để đánh giặc cứu
nước.
Thuở ấy ở làng Phù Đổng có một bà mẹ sinh được một đứa con trai. Bà

đặt tên con là Gióng. Gióng đã lên ba mà vẫn chưa biết nói, chưa biết
cười. Một hôm sứ giả về làng bắc loa gọi:
- Loa! Loa! Loa! Ai là người tài giỏi, hãy đứng ra đánh giặc, cứu nước.
Gióng lắng nghe rồi bỗng nhiên bật dậy và nói với mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con!
Mẹ Gióng ngạc nhiên quá, cứ đứng sững sờ, mãi sau mới lật đật ra mời
sứ giả. Sứ giả vào đến nhà, Gióng nói dõng dạc:
- Hỡi sứ giả! Hãy về tâu với Vua Hùng rèn cho ta một con ngựa sắt, một
chiếc nón sắt và một chiếc gậy sắt để ta đi đánh giặc.
Sứ giả đi rồi. Gióng bảo mẹ thổi cơm cho ăn. Mẹ Gióng thổi cơm, rồi cả
làng thổi cơm. Bao nhiêu cơm Gióng cùng ăn hết. Ăn xong Gióng vươn
vai đứng dậy, trở thành một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh.
Trong khi ấy, tất cả lò rèn đêm ngày đúc ngựa, rèn gậy cho Gióng.
Chẳng bao lâu, ngựa sắt, nón sắt, gậy sắt đã làm xong. Gióng đội nón,
cầm gậy nhảy phóc lên ngựa. Ngựa sắt hí vang phun ra lửa rồi phóng
như bay ra trận. Lúc đó, giặc Ân đang tràn khắp nơi giết người, cướp
của. Gióng thúc ngựa phi thẳng vào quân giặc. Gậy sắt vung lên như ánh
chớp đánh xuống đầu giặt. Giặc Ân thua chạy tan tác, xác giặc ngổn
ngang khắp nơi.
Đánh xong giặc Ân, gióng cưỡi ngựa qua làng Phù Đổng bay thẳng lên
núi Sóc Sơn.
Đời sau để nhớ ơn Gióng có công đánh giặc, cứu nước, nhân dân ta đã
lập đền thờ Gióng ở làng Phù Đổng.

×