Bài 5 Dễ sống hơn khi bạn chấp nhận con
người thực của con mình (Ann)
Cuộc sống của tôi có thể đã dễ dàng hơn rất
nhiều nếu như tôi sớm biết rằng những kỳ vọng của tôi dành cho con
mình cản trở quá trình tôi tìm hiểu cháu như thế nào. Tôi nhớ lại việc đi
dự sinh nhật các bạn cùng lớp mẫu giáo của Eric và nhìn thấy thằng bé ở
các buổi sinh nhật, tự chơi một mình, phớt lờ những đứa trẻ khác, che
đôi tay của mình khi bọn trẻ hát bài Happy Birthday. Thật là buồn khi
thấy thằng bé quá khác biệt với những đứa bạn cùng lứa của nó. Sau
này, có lẽ khi tôi đã có thể chấp nhận bệnh trạng của cháu tốt hơn, tôi
nhận thấy rằng mình đang cố ép Eric vào một thế giới giống như thế giới
mà mình đã lớn lên, dựa trên định kiến của riêng mình về cái gì là quan
trọng trong cuộc sống. Tôi hiểu ra là khi Eric rõ ràng đang gặp lúc khó
khăn, tôi nên cố gắng nhìn theo cách suy nghĩ của cháu. Điều đó có làm
cho Eric hạnh phúc không? Đó có phải là điều mà cháu thích làm
không? Điều đó có phải quá khó khăn đối với cháu không? Và câu hỏi
quan trọng nhất là, tôi sẽ làm điều đó vì đó là điều quan trọng cho tôi
hay cho cháu? Tôi đã khổ tâm bao năm trời vì buồn phiền về những gì
mà tôi nghĩ là mất mát cho cuộc đời của Eric, trong khi thực tế, thằng bé
đã rất hạnh phúc và dường như không nuối tiếc về những gì mà tôi nghĩ
rằng cháu bị mất mát. Tôi bắt đầu không còn cảm thấy buồn vì cuộc
sống của cháu khác với những gì tôi mong đợi và cảm thấy hạnh phúc vì
Eric hạnh phúc, rằng cháu có một cuộc sống trọn vẹn và được gia đình
yêu thương.
Mới đây tôi đã khám phá ra rằng chuyện hiểu biết "con mình là ai" có
thể thay đổi. Tôi đã luôn tự hào rằng bản thân mình hiểu biết nhiều về
bệnh tự kỷ, và là ‘chuyên gia' cho con mình. Nhưng mới đây tôi đã học
được rằng, bất kể là bạn nghĩ rằng mình hiểu biết nhiều về con hoặc
bệnh tự kỷ của con mình và tự kỷ ảnh hưởng đến con mình như thế nào
thì những chuyện đó vẫn có thể và có lẽ sẽ làm bạn ngạc nhiên. Con trai
tôi đã luôn xa lánh xã hội, luôn thích một mình, và tôi nghĩ rằng thằng
bé sẽ luôn như thế. Và bây giờ, thằng bé làm tôi bất ngờ từng ngày với
những điều nó làm được và những quan tâm của nó chẳng hề giống với
điều tôi đã hình dung trong đầu về nó suốt những năm qua. Hãy cẩn thận
đừng đóng bất kỳ cánh cửa nào vì bạn nghĩ con mình sẽ không đến đó.
Tương lai là một điều bí ẩn và chúng ta không thể đoán được con cái của
chúng ta sẽ như thế nào vì chúng sẽ thay đổi và thế giới cũng vậy.
Tôi nghĩ cuộc đấu tranh lâu dài của các bậc cha mẹ chính là vấn đề
"chấp nhận con người thực của con mình". Gần đây tôi đã có một kinh
nghiệm khiến cho tôi phải suy nghĩ vấn đề này thêm một lần nữa. Tôi đã
dự buổi Định Hướng (cho sinh viên mới) tại trường của con trai tôi và
tôi đã ở chỗ Hội Sinh viên, chờ cho đến khi một trong các buổi họp phụ
huynh bắt đầu. Tôi nhìn qua lan can xuống khu vực sảnh bên dưới và tôi
thấy con trai mình cùng với một nhóm tân sinh viên khác đang đợi để
thực hiện một chuyến tham quan trường. Eric đang đứng cùng với nhóm,
thực sự xếp ngoài rìa của nhóm, đang rảo bước và nói chuyện với chính
mình một cách lặng lẽ. Ngay lập tức tôi tự nhủ, nó có lẽ không nên làm
vậy! Họ sẽ nghĩ rằng nó là người khác biệt!
Ngày hôm sau của buổi Định Hướng, có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra. Nó
đã trải qua đêm đầu tiên trong trường, trong một căn phòng ký túc xá, và
tôi đã lo lắng không biết sự việc diễn ra như thế nào. Nhà trường đã lên
chương trình về một số hoạt động xã hội dành cho tân sinh viên trong
suốt buổi tối nhưng tôi không biết là Eric có dự bất kỳ một hoạt động
nào không hay chính xác là nó đã làm gì. Vợ chồng tôi đã gặp Eric tại
phòng ký túc xá của nó vào buổi sáng để cùng đi ăn sáng với nhau. Khi
chúng tôi bước vào phòng của nó, Eric cười toe toét. Ngay lập tức tôi
biết có điều gì đó đã xảy ra và tôi đã hỏi nó, "Gì vậy, Eric, Chuyện gì đã
xảy ra?" Nó chỉ vào một chai nước bằng nhựa có in logo của trường trên
đó, đang nằm trên cái bàn nhỏ của nó và nói, "Mẹ có thấy chai nước
không? Con đã thắng giải!" Tôi đã hỏi, "Con đã thắng giải như thế nào?"
Nó nói, "Chàng trai khiêu vũ xuất sắc nhất!" Tôi đã bối rối và nói, "Eric,
mẹ thậm chí không biết con có thể khiêu vũ" và nó nói, "Con cũng
không biết. Trước đây, con chưa bao giờ khiêu vũ cả!"
Tôi sẽ không bao giờ biết được điều gì đã thật sự xảy ra vào buổi tối đó.
Tôi đoán rằng nó đã đứng dậy và khiêu vũ thực sự nhiệt tình. Các sinh
viên ở đó đã nhận thấy rằng nó đã cố gắng rất vất vả và họ đã thưởng
cho nó và làm cho nó cảm thấy mình đặc biệt. Thật là một món quà! Về
điểm này tôi biết rằng nhìn chung nó đã được chấp nhận ở đó và người
ta sẽ tốt với nó. Một lần nữa, tôi đã nhắc nhở mình rằng tôi cần phải
chấp nhận nó như chính con người của nó, chứ không phải như con
người mà tôi kỳ vọng.
Theo
Thanh Tuyền mamnon.com