Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

Khảo cổ học Việt Nam: Dấu ấn 2001 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (289.64 KB, 7 trang )

K h ả o c ổ h ọ c V i ệ t N a m : D ấ u ấ n 2 0 0 1

Mấy năm trở lại đây, Khảo cổ học liên tục "được mùa". Những cuộc khai quật đáng chú ý nhất
được nêu ra dưới đây chỉ là một phần nhỏ của gần 400 cuộc kiếm tìm trong năm 2001.
1. Khảo cổ học thời đại đá:
Đáng chú ý nhất là đợt khai quật di chỉ Lung Leng nằm trong lòng hồ thủy điện Yaly (huyện Sa
Thầy, Kon tum). Gần như toàn bộ "quân số" của Viện Khảo cổ đã được huy động cho đợt khai
quật "chữa cháy" khu di chỉ quý giá này. Số di vật tìm thấy được chuyển về Bảo tàng Kon Tum
- bao gồm: 120 mộ táng (mộ đất, mộ chum - vò, mộ nồi, mộ kè gốm), hơn 8000 tiêu bản đá
(công cụ ghè đẽo, mài như rìu có vai, cuốc, rìu tứ giác, dao, bàn mài, cưa, mũi khoan, đồ
trang sức ), di cốt người, hàng triệu mảnh gốm các loại. Kết luận ban đầu cho thấy dấu vết
văn hóa của thời đại Đá cũ (khoảng cuối kỷ Cánh Tân), hậu kỳ Đá mới - sơ kỳ kim khí, Sắt sơ
kỳ; các mảnh gốm men thuộc các lò nung ở Bắc Việt Nam từ thế kỷ XIV đến XIX.
Cách Lung Leng khoảng 600m, các nhà khảo cổ phát hiện thêm di chỉ Lung Leng II rộng từ
15.000 đến 20.000m2, Lung Leng III, Bình Sơn, Bình Trung, Bình Nam, động Khúc Na, suối
Nét tạo thành hệ thống di chỉ dày đặc ở hai bờ sông Pô Cô. Cùng với việc phát hiện di chỉ
tại Ea Hleo (Đắc Lắc), làng A (Gia Lai), việc khai quật Lung Leng mở ra hướng nghiên cứu
dấu tích văn hóa cổ xưa trên toàn vùng Tây Nguyên vốn còn bí ẩn.
Tại huyện Kinh Môn (Hải Dương), một cuộc điều tra khá quy mô ở các hang đã cho phát hiện
quan trọng về cổ nhân học và cổ sinh học. Các nhà khảo cổ tìm thấy răng Pongo hóa thạch -
lần đầu tiên tại khu vực đồng bằng gần biển - có niên đại khoảng hậu kỳ Cánh Tân. Tại núi
Ngô Xá, Phương Nghi (Nam Định) phát hiện thấy di vật thuộc hậu kỳ Đá mới, sơ kỳ Kim khí,
mở ra triển vọng nghiên cứu quá trình chiếm lĩnh đồng bằng của cư dân Việt cổ. Ngoài ra là
phát hiện di cốt người chớm hóa thạch trong hang động ở Thanh Hóa, nghiên cứu quá trình
cư trú theo mùa trong văn hoá Hòa Bình, sự nhạy cảm về môi trường và những biến đổi tại
khu vực Vịnh Hạ Long
2. Khảo cổ học thời đại Kim khí
Viện Khảo cổ học và Bảo tàng Hải Phòng khai quật di chỉ Bãi Bến rộng 48m2, độ dày trung
bình của tầng văn hóa từ 60-90cm. Đây có thể là một di chỉ cư trú có xưởng chế tác mũi
khoan đá thuộc giai đoạn muộn của văn hóa Hạ Long.
Năm 2001 có nhiều phát hiện mộ thuyền ở Châu Can (Hà Tây), Thủy Sơn (Hải Phòng), Kiệt


Thượng (Hải Dương), phát hiện di vật thuộc văn hóa Đông Sơn. Tại Cần Giờ (TP Hồ Chí
Minh), di vật gốm có niên đại cách nay 3000-2500 năm đã được tìm ra; ở miền Trung, có phát
hiện di chỉ có tầng văn hóa thuộc sơ kỳ Kim khí - tiền Sa Huỳnh và tầng văn hóa Chăm sớm.
Đặc biệt, nhiều thạp đồng, trống đồng đã được tìm thấy, trên diện rộng từ Cao Bằng tới Nha
Trang, mà nhiều nhất là ở Thanh Hóa (9 chiếc), Hà Giang (11 chiếc). Phát hiện cho thấy tiềm
năng nghiên cứu văn hóa Đông Sơn nói chung và trống Đông Sơn nói riêng vẫn còn rất lớn.
3. Khảo cổ học Lịch sử
Quy mô lớn và quan trọng là cuộc khai quật tại thành cổ Lũng Khê (tức thành Luy Lâu) do các
nhà khảo cổ học Nhật Bản và Việt Nam tiến hành. Nghiên cứu khu lò đúc đồng, địa tầng và
cấu trúc thành lũy tại đây, các nhà khoa học sơ bộ kết luận: thành cổ Luy Lâu có thể được xây
dựng từ thế kỷ II đến thế kỷ III-IV. Các mảnh khuôn đúc trống đồng loại I cho thấy công việc
đúc trống có từ thế kỷ II
Cuộc thám sát lớn nhất được tiến hành tại di tích hồ Tịnh Tâm (Huế), trên phạm vi hơn
2000m2. Các di vật được phát hiện và dấu tích nền móng dưới lòng đất cho phép phác họa
diện mạo hồ Tịnh Tâm hồi đầu thế kỷ XIX. Cũng tại Huế, cuộc đào thám sát 1900m2 tại cung
Trường Sanh cho ra vết tích kiến trúc và vật liệu xây dựng thuộc thời Minh Mạng, Khải Định.
Tại khu cửa sông Bạch Đằng (Quảng Ninh), người ta tìm ra hàng loạt bến bãi, chùa tháp thời
Trần. Kết quả này giúp cho việc tìm hiểu vị trí thương cảng Vân Đồn trong lịch sử phát triển
thương mại Việt Nam và đặt câu hỏi về việc có hay không một trung tâm gốm men ở Quảng
Ninh.
Khảo cổ học Lịch sử trong năm còn có nhiều phát hiện quan trọng về kiến trúc, điêu khắc,
chuông, bia ký, sách cổ, sắc phong, vũ khí cổ, tiền cổ trên đất Hà Nội, Bắc Giang,Thanh Hóa,
Nghệ An, Bà Rịa - Vũng Tàu
4. Khảo cổ học Chăm Pa và Óc Eo
Những phát hiện tại Nam Thổ Sơn (Đà Nẵng) cho thấy đây là một di tích quan trọng. Tầng
văn hóa và các di vật được tìm ra gồm có gốm Chăm, gốm và đồ thủy tinh lslam, gốm bản sứ
và tiền Trung Quốc, đồ đồng, đồ sắt thuộc văn hóa Chăm Pa thế kỷ IX-XI. Ngoài ra là phát
hiện chân móng tháp cổ và nhiều khối đá sa thạch có trang trí tại khu vực tháp Khương Mỹ
(Quảng Nam), tìm ra tháp gạch bị vùi sâu trong lòng đất tại Mỹ Khánh (Thừa Thiên -Huế) -
loại chưa tìm thấy bao giờ

(Theo Viện Khảo cổ học)- Báo Hà Nội Mới
Đã một thế kỷ khảo cổ học Việt Nam. Chúng ta ghi nhận rằng các học giả Pháp là
người có công đầu dựng lập nền khảo cổ học Việt Nam, từ thời Tiền sử - sơ sử đến
lịch sử, đã phân lập các nền văn hóa Hòa Bình, Bắc Sơn, Đông Sơn nổi tiếng, đã
sưu tầm nghiên cứu về Cham-pa ở miền Trung cũng như óc Eo ở miền nam. Họ để
lại nhiều bảo tàng và nhiều vấn đề học thuật.
Sau Hiệp định Geneve (1945), người Pháp ra đi khỏi Việt Nam mà không để lại
một nhà khảo cổ học Việt Nam nào. Đại học Đông Dương thời thuộc Pháp không
có ngành khảo cổ học. Hoạt động khảo cổ chỉ tiến hành trong khuôn khổ Sở Địa
chất Đông Dương và Học viện Pháp về Viễn Đông (EFEO).
Tôi và GS Hà Văn Tấn bắt tay xây dựng ngành khảo cổ học ở Đại học Tổng hợp
Hà Nội từ con số 0. Cho đến nay, đây (nay là Đại học Quốc gia Hà Nội) là nơi đào
tạo duy nhất các cử nhân khảo cổ học. Trừ một số rất ít các nhà Khảo cổ học Việt
Nam được đào tạo từ Trung Quốc (Hoàng Xuân Chinh, Lê Xuân Diệm, Trương
Hoàng Châu, Diệp Đình Hoa, Đỗ Văn Ninh), từ Liên Xô và các nước XHCN
Đông Âu khác (Chử Văn Tần, Nguyễn Duy Tỳ, Phạm Văn Sơn ), hầu hết các nhà
khảo cổ học đã và đang hành nghề ở Việt Nam đều được đào tạo ở trong nước và
chủ yếu bằng con đường "vừa học vừa làm" trong và sau đại học.
Hoạt động Khảo cổ học ở Hà Nội chẳng hạn, chủ yếu do ở cơ quan - thiết chế xã
hội chủ trì: Viện Khảo cổ học, Đại học Quốc gia, Bảo tàng Lịch sử. Ở TP Hồ Chí
Minh cũng vậy. Ở Huế và miền trung thì yếu hơn. Mạng lưới khảo cổ học cơ bản
ở các địa phương là hệ thống các bảo tàng tỉnh của Bộ Văn hóa - Thông tin, Khảo
cổ học Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu khả quan trong nửa thế kỷ qua.
Bước vào thời kỳ Đổi mới (từ khoảng 1986) với chính sách "Việt Nam muốn làm
bạn với tất cả các nước trên thế giới", giới Khảo cổ học Việt Nam cũng đã "làm
bạn" với các nhà khảo cổ học Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Nhật, Italy, Australia (trước
đó là Nga, Trung Quốc) với các nhà khảo cổ học trong khu vực ASEAN (Thái-lan,
Indonesia, Malaysia, Myanmar, Lào, Campuchia ) trong nhiều lĩnh vực. Giới
khảo cổ học và học giả Việt Nam nói chung ý thức rằng: Để nghiên cứu Việt Nam,
luôn luôn phải đặt Việt Nam trong bối cảnh môi sinh tự nhiên và xã hội của Đông

Nam Á, của Đông Á và Nam Á, của toàn thế giới.
Các cuộc Hội thảo Quốc tế về Văn hóa Hòa Bình (1993) và Hội nghị này (2001)
được tổ chức tại Hà Nội, nhiều nhà Khảo cổ học Việt Nam đi dự các hội thảo
Quốc tế ở Nhật, Mỹ, Italy, Anh, Hồng Công, Đài Loan, Malaysia, Thái Lan là
những minh chứng về việc thực hiện chính sách hợp tác, giao lưu và hội nhập văn
hóa của giới Khảo cổ học Việt Nam.
Viễn cảnh của thế kỷ mới (XXI) là giới Khảo cổ học Việt Nam và Quốc tế cùng
sống chung và làm việc chung dưới một mái nhà, tòa nhà Global Village (Làng
toàn cầu).
Bước vào nền kinh tế thị trường có định hướng xã hội chủ nghĩa, giới Khảo cổ học
Việt Nam có nhiều điều kiện thuận lợi, nhưng cũng đứng trước nhiều thử thách và
nguy cơ. Hai nguy cơ lớn nhất theo tôi là:
1. Nạn đào trộm bừa bãi các di tích khảo cổ và Lịch sử dẫn tới việc phá hoại các di
tích và nhiều di vật.
2. Nạn buôn lậu đồ cổ ở cả trong và ngoài nước. Việt Nam đứng trước nguy cơ bị
mất rất nhiều di sản văn hóa cổ truyền. ấy là chưa kể các nguy cơ biến mất hay
xuống cấp nhiều di sản văn hóa, do thiên tai, lũ lụt và do sự lấn chiếm đất xây
dựng nhà cửa vô ý thức của một bộ phận dân chúng trong khuôn viên di tích.
Viễn cảnh u ám đó may ra sẽ được phong quang nhờ Đạo luật di sản Văn hóa dân
tộc vừa được Quốc hội Việt Nam thông qua. Vấn đề của thế kỷ XXI là sự thực thi
và hoàn chỉnh dần qua thời gian của Đạo luật cơ bản đó, dưới sự quản lý xã hội
của chất pháp quyền hơn, dân chủ hơn, thống nhất hơn
Theo quy định dự phóng (project), vấn đề hàng đầu vẫn là về đội ngũ: Hội Khảo
cổ học Việt Nam sẽ được thành lập như một nơi tập hợp để thảo luận khoa học,
làm việc hợp tác đa ngành, liên ngành giữa các nhà khảo cổ học và các nhà khoa
học khác có liên quan.
Đội ngũ Khảo cổ học ở miền trung mỏng, cần tăng cường đào tạo các nhà Khảo cổ
học gốc Bình-Trị-Thiên (với trung tâm Huế) và gốc Nam-Ngãi-Bình-Phú-Khánh
Hòa (với trung tâm Đà Nẵng).
Có người chuyên làm khảo cổ, ắt sẽ có nền khảo cổ. Trên một tảng nền thống nhất

nên phân lập các ngành khảo cổ theo a- thời gian tiến triển: Tiền sử - Sơ sử - Lịch
sử; và cả b- theo không gian: + Dõi tìm bằng được chuỗi hóa thạch người tối cổ -
người cổ - người hiện đại ở trong các hang động Tây Bắc - Việt Bắc. Làm sáng rõ
những người "đương thời" của người Thẩm Khuyên, hang Hùm, Thẩm òm và
các nền văn hóa của họ: Sơ - Trung kỳ đá cũ; + Tây Bắc chưa được giới khảo cổ
học "thâm canh" bằng Việt Bắc, các bạn nghĩ sao ?. Vân Nam có "người Nguyên
Mưu" và vượn rừng cổ hàng triệu năm đấy ! và dải núi Tây Bắc chỉ là sự kéo dài
của dải Vân (Nam), Quý (Châu) cũng như 4 dải núi đá vôi uốn cong Việt Bắc chỉ
là sự nối dài những dải núi Quảng Tây - Quảng Đông. Nên bớt cái giọng điệu
Chauvin (sô-vanh) hay Nationalisme (Quốc gia chủ nghĩa) trong văn cảnh khảo cổ
học và lịch sử nói chung. Thời Tiền sử - sơ sử không hề có biên giới rạch ròi. Và
biên giới chính trị từ nghìn xưa cho đến hôm nay vẫn thường cắt xéo qua các biên
giới Văn hóa và Tộc người.
+ Miền ven biển: Biển là cái gạch nối chứ không hề là sự chia cắt. Nên nhìn các
văn hóa khảo cổ dưới cái nhìn sinh thái nhân văn (human Ecosystemic): ít nhất từ
Đá mới và Sơ kỳ kim khí đã có một dải văn hóa Nam đảo, từ quần đảo Ryu Kyu
tới vùng Côn Đảo và đã có những tiền cảng thị ở nhiều vùng cửa sông - ven biển
tới các hải đảo gần bờ. Để đến những cuộc bùng nổ (booming) về thương mại
phương Viễn Đông (đầu Công nguyên) phương Trung Cận Đông (chung quanh
thế kỷ X) rồi thời đại "Grand Commerce" (Đại Thương mại) quốc tế (XVI - XVII)
và hơn nữa đã và sẽ hình thành một Hệ cảng - thị ven bờ biển Đông. Các nhà
khảo cổ học thế kỷ XXI sẽ làm sáng tỏ phức hệ (Multiplex) này mà các nhà khảo
cổ học cuối thế kỷ XX đã vạch sơ những đường nét lớn. Thế hệ khảo cổ học tương
lai gần kề của Việt Nam hãy chú ý đến các **n cót (snad-dune) miền trung hơn
nữa. Việt Nam đã, đang tụt hậu với ASEAN, với thế giới về khảo cổ học dưới
nước (Under water archaeology) - chủ yếu là khảo cổ học biển (maritime
archaeology). Cuối thế kỷ XX một số con tàu đắm đã được phát hiện ngẫu nhiên ở
ven bờ biển Đông, được trục vớt với sự giúp đỡ về thiết bị hiện đại của các bạn bè
quốc tế và đã đưa ra nhiều tia sáng, nhiều thông tin về một con đường Tơ lụa (Silk
Road) trên biển Đông và Nam Thái Bình Dương mà tôi và các nhà Khảo cổ học

Australia thích gọi là Con đường Gốm Sứ (Ceramic Road) còn giới khảo cổ học
Nhật - Mỹ thì hình như muốn dùng khái niệm mơ hồ hơn: Black Curent.
Thế kỷ mới sẽ phải là thế kỷ của khảo cổ học biển Việt Nam với sự hợp tác của
bạn bè ASEAN và với những thiết bị hiện đại của bạn bè thế giới, trước mắt là của
Nhật Bản, Mỹ, Australia.
Nửa đầu thế kỷ XX, các nhà khảo cổ học Pháp chỉ đi điền dã ở vùng quê. Nửa sau
thế kỷ XX với các nhà khảo cổ học Việt Nam cũng thế hay gần như thế, cho dù từ
1964 tôi đã nói đến việc đi điền dã ở Hà Nội và nền khảo cổ học đô thị (urban
arshaeology) và đã có vài công việc khai quật khảo cổ học đô thị ở Cổ Loa, ở Luy
Lâu, ở Hội An, ở cố đô Huế, ở Hà Nội, ở Sài Gòn Còn khiêm tốn lắm! Khảo cổ
học đô thị vừa khó thựchiện, vừa tốn kém.
Khảo cổ học thế kỷ mới cần dũng cảm mở đột phá vào Hà Nội, Huế, Sài Gòn để
xây dựng một nền khảo cổ học đô thị Việt Nam, dẫu cho bản chất của Văn minh
Việt Nam cổ truyền là Văn minh Nông nghiệp nhưng thành thị Việt Nam cổ
không thể chỉ là "những cục bướu thịt thừa của nền kinh tế" như Marx nhận định
từ thế kỷ XIX về phương thức sản xuất Á châu (mode de production Asiatique -
asian mode of production).
Tôi thuộc thế hệ của giới khảo cổ học Việt Nam thế kỷ XX. Vậy tôi nay chỉ là ông
tư vấn (adviser) chứ không ra lệnh, không quyết định và có quyền hành gì nữa để
mà ra lệnh, có chăng chỉ còn là chút "Quyền uy học thuật" mà tôi, học theo J. Paul
Sartre, cũng rất ít sử dụng cái uy quyền này với lớp sinh viên trẻ của ngành Khảo
cổ học và Sử học Việt Nam.
Họ sẽ sống đầy đủ cuộc sống của họ. Họ phải chịu trách nhiệm về những công
việc mà đất nước và nhân dân trao cho họ ở thế kỷ mới XXI này.


×