Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (110.78 KB, 4 trang )
Thăng Long thành hoài cổ
Bà Huyện Thanh Quan
Tạo hoá gây chi cuộc hí trường,
Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương.
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường.
1. Đề
Như một lời than, nhẹ trách tạo hoá. Hí trường: sân khấu. Tinh sương:
Tinh là sao, sương là sương giá. Mấy tinh sương là mấy năm. Ông trời gây
chi thế, làm cho cuộc đời luôn biến đổi chẳng khác gì các lớp kịch, lớp này
tiếp sang lớp khác trên sân khấu. Cho đến nay, đã mấy năm thấm thoắt trôi
nhanh qua. Ý thơ sâu nắng buồn man mác về dòng chảy thời gian:
"Tạo hoá gây chi cuộc hí trường
Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương".
2. Thực
Kinh thành xưa - thuở vàng son nay còn đâu nữa! Chỉ còn lại vẻ hoang
tàn:
"Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương".
Đường bàn cờ dọc ngang, xưa kia xe ngựa của ông hoàng bà chúa đi lại
rầm rập nay chỉ còn lại "hồn thu thảo" - hồn cỏ thu tàn tạ. Lâu đài xưa đã
đổ nát, đã hoang tàn chỉ còn lại cái "nền cũ", vẻ tang thương hiện lên dưới
"bóng tịch dương" - bóng mặt trời chiều tối. Hai câu thơ đối nhau làm nổi
bật cái hoang phế, tàn tạ, thương tâm. "Lối xưa" với "nền cũ", "xe ngựa" với
"lâu đài", "hồn thu thảo" với "bóng tịch dương" đăng đối, hoà hợp; nỗi đau
buồn tang thương từ cảnh vật đã và đang thấm sâu vào lòng người. Đó là nỗi