Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (112.91 KB, 3 trang )
THÚC SINH TỪ BIỆT T HÚY KIỀU
1. Hai câu đầu ghi lại khoảnh khắc chia ly, chia lìa. Hai vế tiểu đối, hai
hành động như một nét cắt đau lòng:
Người lên ngựa // kẻ chia bào.
Cả một "rừng phong thu" bao la đỏ ối "đã nhuốm màu quan san", nơi xa
xôi cách biệt. "Màu quan san" ấy gợi cho ta cảnh ly biệt vẫn thường diễn ra
vào mùa thu. Nỗi nhớ thương của đôi lứa trẻ trung, từ lòng người như thấm
sâu vào cảnh vật, vào không gian bao la, vào sắc lá của "rừng phong thu".
2. Hai câu 3, 4 tả cái đứng lặng và dõi theo của nàng Kiều. Con đường đỏ
bụi (dặm hồng), bụi cuốn lấy yên ngựa của người đi xa (bụi cuồn chinh an).
Kiều trông theo bóng hình Thúc Sinh, người chồng, vị ân nhân của nàng,
nhìn mãi, nhìn hoài cho đến lúc chỉ thấy màu xanh của ngàn dâu mờ xa cuối
chân trời. Chữ "trông" và chữ "khuất" diễn tả tình lưu luyến khôn nguôi:
"Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh".
Từ màu đỏ của "rừng phong thu" đến màu "hồng" của bụi cuốn, màu
"xanh" của ngàn dâu, đó là màu của tâm tưởng, màu của biệt li, màu của
thương nhớ:
"Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?"
(Chinh phụ ngâm)
3. Nỗi buồn cô đơn của Kiều. Nàng thương mình lẻ loi, cô đơn "chiếc
bóng năm canh", thao thức, thương nhớ, chờ đợi Nàng thương Thúc Sinh
đi xa "muôn dặm" vất vả, cô đơn "một mình", và một ngày một "xa xôi"
thêm:
"Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi".
"Người về"với "kẻ đi" ở hai phía chân trời. "Chiếc bóng" và "một mình"
đều lẻ loi, cô đơn. Đêm "năm canh" đợi chờ như dài ra. "Muôn dặm" với bao