Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (222.08 KB, 3 trang )
Bảo tàng điêu khắc Chăm
Bảo tàng Điêu khắc Chăm được chính
thức khánh thành vào đầu năm 1919. Thật
ra, hơn 20 năm trước đó, người ta đã tập
trung về địa điểm này nhiều hiện vật điêu
khắc Chăm được tìm thấy trong vùng Đà
Nẵng, Quảng Nam và các tỉnh lân cận.
Một bức ảnh chụp vào đầu thế kỷ XX cho
thấy địa điểm được chọn để tập trung các
hiện vật là một gò đất có nhiều cây lớn, các mảng đài thờ, tượng đá được xếp đặt
rải rác ngoài trời.
Việc thu thập những tác phẩm điêu khắc
Chăm bắt đầu từ những năm cuối thế kỷ
XIX được thực hiện bởi những người Pháp
yêu ngành khảo cổ học, đặc biệt là của
những người làm việc cho Trường Viễn
Đông Bác Cổ của Pháp ( L' École francais d'
Éxtrême - Orient, viết tắt là EFEO) và
những đồng nghiệp Việt Nam. Từ đầu thế
kỷ XX, một số hiện vật điêu khắc Chăm đã được chuyển đi Pháp, một số khác
được chuyển ra Bảo tàng tại Hà Nội và Bảo tàng tại Sài Gòn, nhưng phần nhiều
những tác phẩm tiêu biểu vẫn còn để lại tại Đà Nẵng. Ý tưởng về xây dựng ở Đà
Nẵng một nhà bảo tàng cho các tác phẩm điêu khắc Chăm đã manh nha từ năm
1902 với một đề án của Khoa Khảo cổ của EFEO. và tòa nhà đầu tiên của bảo tàng
được chính thức hoàn thành 17 năm sau đó theo thiết kế của hai kiến trúc sư người
Pháp là Delaval và Auclair. Quá trình xây dựng đề án và vận động để đề án được
thực hiện có sự đóng góp lớn của Henri Parmentier, chuyên gia khảo cổ của EFEO
và là một trong những người đầu tiên có đóng góp quan trọng trong việc sưu tầm,
nghiên cứu di sản văn hóa Chăm. Toàn bộ toà nhà và phong cách kiến trúc ban
đầu của bảo tàng vẫn còn giữ lại cho đến ngày nay mặc dầu đã trải qua hai lần mở
rộng quan trọng.