Tải bản đầy đủ (.doc) (134 trang)

NHẬP MÔN PHƯƠNG PHÁP LUẬN CỦA KHOA HỌC VÀ NGHIÊN CỨU pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (378.62 KB, 134 trang )

NH  P MÔN PH   N G PHÁP LU  N C  A KHOA H C VÀ
NGHIÊN C  U
GS.TS Bernhard Muszynski ( HTH Potsdam), TS. Nguyn Th Ph ng
Hoa ( HQG Hà Ni)
Xin chào các bn tr  c khi chúng ta b  c vào tìm hiu các c s ph ng
pháp lun ca khoa hc và nghiên cu.  ây không phi là   tài d dàng
gì. Tr  c ht, tôi hi vng rng chúng ta s hoàn toàn có th hiu nhau v
mt ngôn ng. Ng  i quan trng nht, bà TS Hoa, s giúp các bn hiu
tôi và tôi hiu các câu hi, các nhn xét và các kt qu làm vic ca các
bn. Tôi rt vui và rt bit n ng  i   ng nghip ca tôi, bà TS Hoa, khi
bà nói sn sàng   m trách nhim v nng n này. Chúng tôi ã th  ng
xuyên cng tác làm vic, và vi t cách là mt ng i nghiên cu Giáo
dc hc, vit lun án tin s ti tr  ng  HTH ca chúng tôi, bà TS Hoa
không ch nói rt tt ting   c mà còn có hiu bit tt v các vn   mà
chúng ta s cng nhau nghiên cu trong 6 ngày ti ây.
Tr  c tiên, xin cho phép tôi    c t gii thiu ôi li. Tôi sinh ra và ln
lên  Berlin và ã hc Chính tr hc, Xã hi hc, Lch s và Kinh t ti
các tr  ng   i hc  Berlin và Hamburg. Sau thi gian ln l  t làm giáo
viên  mt tr  ng dy ngh  Hamburg, làm ging viên   i hc và làm
cán b ph trách mt c s khoa hc k thut  Berlin, t nm 1990 tôi
chuyn v công tác ti  HTH Potsdam. Ti ây, tôi gi c  ng v là giáo
s Xã hi hc chính tr và là giám   c Trung tâm ào to bi d  ng. Lnh
vc ch yu trong ging dy và nghiên cu khoa hc ca tôi là Chính
sách giáo dc, trong ó có bao hàm tt c các vn   liên quan   n vic
ào to giáo viên. Cng vì th mà   u nm 2002 tôi   n Vit Nam vi t
cách là chuyên gia t vn quc t cho mt d án ca Ngân hàng phát trin
Châu Á v ci cách ào to giáo viên trung hc c s  Vit Nam. Cho
  n nay, mi nm tôi ã có mt    t n c các bn t 3   n 4 ln. Và bi
vì tôi t nguyn   n ây nên các bn có th thy rng tôi yêu quí   t n  c
các bn và rt mun có mt ti ây. Nay tôi   n ây theo li mi ca
tr  ng   i hc ca các bn   tham gia ch ng trình ào to thc s, mt


công vic có ý ngha   c bit và là vinh d ln   i vi tôi. Tôi ã gi li
nhng phn trong bài ging ca tôi ti ây t nm 2003. Ý kin ánh giá
t phía sinh viên, công vic mà chúng ta cng s tin hành ln này, cho
thy mt kt qu kh quan. T ây, các bn có th thy    c rng các
ph  ng pháp dy - hc hin   i, mà chúng ta cng s làm vic vi chúng,
có th    c thc hin rt thành công.
Tôi mun nói ôi li v các ph  ng pháp dy - hc có l là mi   i vi
các bn. Nh các bn ã bit, tt c các nghiên cu v hot   ng hc tp
và nht là v nhng gì mà chúng ta lu li trong trí nh, cho thy ít nht
v mt trung hn thì kt qu s nh sau:
Chúng ta gi li trong trí nh khong 10% nhng gì chúng ta nghe thy
Chúng ta gi li trong trí nh khong 20% nhng gì chúng ta   c    c
Chúng ta gi li trong trí nh ti 80% và nhiu hn nhng gì chúng ta
hc    c bng cách t làm
Bây gi các bn s thy là tôi s không làm mt mi các bn bng bài
ging kéo dài nhng 5 gi   ng h mi ngày, bi vì tt c chúng ta ã
bit tr  c rng các bn s nhanh chóng quên i hu ht nhng i u nghe
   c .   ngh ca tôi, ã    c Ban lãnh   o tr  ng các bn chp nhn, là
nh sau:
Mi bui sáng tôi s trình bày bài ging ca mình khong 1 ting r i
  ng h, sau ó tôi mi các bn   a ra các câu hi v kin thc. Vào các
bui chiu, trong khong thi gian 1 ting r  i   ng h, các bn s làm
vic theo nhóm   x lí các câu hi mà tôi  t ra cho các bn. Bà Hoa và
tôi s i   n các nhóm   h tr các bn. Cui cùng, chúng ta s tp hp
li và   i din ca mi nhóm s báo cáo kt qu làm vic ca nhóm mình.
Bi chúng ta rt ông ng  i nên các báo cáo cn tp trung vào nhng
i m trng yu và kéo dài ch trong mt vài phút. Các bn hãy ngh  n
vic tt c các báo cáo cng còn phi    c dch na.
Tôi bit rng, khi kt thúc khóa hc, các bn s phi vit bài kim tra v
nhng gì các bn ã hc. Thi gian ca bài kim tra s kéo dài 2 gi   ng

h, sau khi kt thúc làm vic theo nhóm vào ngày th 7 ti.
T  ng thích vi ph  ng pháp  nh h  ng vn   mà các bn s làm quen
trong bài ging ca tôi, các bn s không tin hành kim tra theo kiu trc
nghim mà tôi s yêu cu các bn tr li chi tit mt vài câu hi ca tôi.
 ây s không phi là bài trc nghim trí nh ca các bn. Các bn s có
th s dng nhng phn ghi chép ca mình. Các vn   mà các bn cn
phi gii quyt s to i u kin giúp các bn hiu rõ ni dung ca bài
ging và vn dng    c chúng. Xin các bn   ng lo, các bn s    c
chun b tt, tr c ht là thông qua làm vic theo nhóm. Vic hc tp ti
tr  ng   i hc ca các bn xem ra khá nhc nhn: tôi nghe nói, ngoài ra
các bn còn phi vit mt bài tp v nhà dài khong 5 trang.   làm vic
này, các bn cng s nhn    c t tôi mt s câu hi.
Tôi s gii thiu vn tt tng quan v các ni dung mà chúng ta s tìm
hiu trong nhng ngày ti ây.
Có mt s lu ý cn thit tr  c khi bt   u. Ri các bn s thy rõ cái
„phông“ vn hóa ca tôi, mà  mt vài i m chc chn s khác vi ca
các bn. Bi th, tôi mun gii thiu vi các bn mt vài vn   c bn
v tri thc nói chung và v tri thc khoa hc nói riêng.  b  c tip theo,
chúng ta s tìm hiu xem chúng ta   t    c tri thc nh th nào và chúng
ta có th mô t cu trúc c bn ca nó nh th nào. Sau ó, tôi s gii
thiu cho các bn mt lí thuyt ang rt có nh h  ng trên tr ng quc t,
lí thuyt gii thích s phát trin ca khoa hc din ra nh th nào. Tip
na, chúng ta s làm quen vi 2 loi tri thc mà s dn chúng ta   n trc
tip vi hai loi nghiên cu ch yu: nghiên cu  nh l ng và nghiên
cu  nh tính. T ó s gii thiu mt vài   c trng ca khoa hc xã hi
nói chung và khoa hc giáo dc nói riêng. Cui cùng s i  n thc hành
nghiên cu: ng  i ta lp k hoch cho mt d  nh nghiên cu nh th
nào, thc hin nó trên thc t ra sao và i   n các kin gii có giá tr v
mt khoa hc nh th nào? Chúng ta kt thúc vi các câu hi có sc lôi
cun nht: thc s thì mi t  ng quan gia Khoa hc và Chân lí là cái gì,

vic nghiên cu có th thc hin    c nhng yêu cu nào v giá tr?
Vì chúng ta s làm vic tích cc c mt tun lin vi nhng câu hi này,
các bn cng phi bit    c mc ích hc tp ca bài ging này là gì. Tt
nhiên là tôi cng bit các bn, nhng hc viên cao hc, cng ã có nhng
kinh nghim áng k v thc hành khoa hc.  i  u mà tôi có th cung cp
cho các bn chính là mt các nhìn có l là mi, mt cách xem xét tng th
mang tính h thng và mt s nhn thc mi nht  nh nào ó. Nht  nh
là cui cùng các bn s hiu sâu v tri thc, khoa hc, các lun i m
nghiên cu và các chin l  c nghiên cu. T vic nhn thy nhiu mi
liên h quan trng, các bn s rõ hn v chun mc cao cn thit ca khoa
hc và nghiên cu. T vic tip cn mt cách tích cc vi các vn  
nghiên cu trong khi làm vic theo nhóm, các bn s tng c  ng    c
cho mình nng lc phát trin các vn   nghiên cu cng nh các chin
l  c nghiên cu mt cách chính xác.
Cha ht, các bn s tìm hiu các gii hn ca nhn thc khoa hc thu
nhn    c t vic nghiên cu. Tr  c khi bt   u, tôi rt mun có mt s
thông tin v thành phn các hc viên. Chúng ta cùng ngi  ây   nói v
khoa hc và tt c các bn   u là nhng nhà khoa hc. Các bn hãy cho
tôi bit, các bn có mt trong hi tr ng này thuc v nhng chuyên
ngành khoa hc nào. Trong s các hc viên trong phòng này, nhng ai là
các nhà khoa hc t nhiên hay k thut. nhng ai là các nhà khoa hc xã
hi, khoa hc nhân vn? Gi tôi bit rõ hn là tôi ang  môi tr  ng khoa
hc nào và các bn s thy rng câu hi này    c   t ra không phi ch vì
s tò mò.
1. Khoa hc và Vn hóa
Lun i m  u tiên ca tôi s làm cho các bn bi ri. Tr  c ht, khoa
hc – trong mt mi quan h rng ln hn – là mt hin t  ng vn hóa
nh ngh thut, lut pháp, ngôn ng,    c con ng i làm ra,    c con
ng  i trao   i vi nhau và mang tt c các nét   c thù ca con ng i.
 i  u này th hin tr  c ht  ch, mi con ng  i, mà quan tâm mt cách

tích cc   n khoa hc, rt cuc li có mt s hiu bit riêng v khoa hc.
Anh ta chia s s hiu bit ó vi nhng ng  i khác và t ó chc chn
rút ra    c mt s hiu bit khoa hc chung xut sc hn na. Chm nht
là trong cuc tho lun v vn   này cng s ch ra s khác bit quan
i m, cng nh th nào cng có s khác bit ln gia các cá nhân v
ph  ng thc tin hành khoa hc nh th nào. Tip na, vic con ng  i
suy ngh và hành   ng nh th nào v c bn chu du n ca môi tr  ng
xã hi, trong ó nó ln lên, trong ó nó vn   ng và trong ó nó n lc c
gng cho mt cuc sng ngày càng tt hn.
Bi th, ch có mt   nh ngha rt khái quát v khoa hc, trong ó có th
tìm thy (hu ht) tt c các quan nim các khác nhau v khoa hc.
Khoa hc là mt hot   ng có tính cht h thng, thông qua vic nghiên
cu, nhm tìm kim ra nhng kin gii mang tính khái quát, chính xác và
khách quan hóa    c v hin thc.
Nghiên cu khoa hc to ra nhng kin gii khoa hc, là mi quan tâm
chính ca các nhà khoa hc.
Bên cnh ó, h còn phi ging dy, trao   i kt qu nghiên cu ca h
vi các   i tác ngoài khoa hc, phi t chc và qun lí. V bn cht,
ng  i ta hiu “hot   ng khoa hc” chính là nghiên cu. Bi th, tip
theo ây tôi s s dng “khoa hc” và “nghiên cu” nh khái nim   ng
ngha. Ngay c khi chúng ta trong tin trình bài ging cng s i  n mt
  nh ngha c th hn nghiu thì chúng ta cng vn s khng  nh rng
vic xp khoa hc, cho dù có    c ng  i ta  nh ngha th nào, vào vn
hóa (không th khác    c , tôi có lí l thuyt phc   chng minh) luôn
luôn có ngha rng khoa hc
- có th thay   i mang tính/theo lch s
- mang du n ca các nn vn hóa
- chu nh h ng ca các quan i m và s thích cá nhân
 i  u ó có ngha là, mt khoa hc tt trong mt nn vn hóa khác,  mt
th k khác và d  i nhng i u kin cá nhân khác có th   a ra nhng câu

tr li rt khác nhau cho cùng mt câu hi. Ví d, các bn hãy xem xét
nhng câu hi c bn v s tn ti ca con ng  i: con ng  i xut hin t
âu, ti sao h  trên th gii này và còn  nh tin   n âu na? Các câu
tr li cho các câu hi này là hoàn toàn khác nhau trong lch s và gia
các nn vn hóa khác nhau. Và không him khi vic   a ra mt câu tr li
không thông dng ã làm nguy him   n tính mng ng  i có liên quan.
Các ví d nh th có th tìm thy cho tt c các vn   ln ca khoa hc
t nhiên. Nu ngày nay, d  i ánh sáng ca khoa hc hin   i, chúng ta có
các câu tr li khác thì i u ó tt nhiên không có ngha rng các nhà trit
hc hay vt lí hc hin   i là nhng nhà khoa hc gii hn. Ch vì h
sng và làm vic trong mt môi tr  ng hoàn toàn khác. Tt c các nn
vn hóa vit ca chúng ta các thi kì c  i  u có rt nhiu bng chng
ca các nhà t t  ng ã mt t lâu. Có th chúng ta không   ng ý vi các
kt qu ca h, nhng chc chn h không phi là nhng nhà khoa hc
ti. Hay các bn hãy xem xét mt thc t th  ng xy ra là, hai nhà khoa
hc cùng thi và có uy tín ca cùng mt nn vn hóa có nhng quan i m
khác nhau v cùng mt   tài trong lnh vc khoa hc ca h. Vy các
bn có i   n kt lun rng mt trong hai nhà khoa hc ó là nhà khoa
hc ti hn không? Chc chn là không ri. Vy chúng ta cn phi ly 
âu ra tinh thn lc quan rng vi khoa hc, nh chúng ta bit nó, nhng
s thay   i th ng xuyên ca nó ri cng s kt thúc?
Nhng du n vn hóa ca t duy khoa hc tt nhiên là có nh h  ng   n
tn thi chúng ta và khc ha nên nhng nn vn hóa khoa hc riêng. Các
nhà khoa hc con   ca nn vn hóa châu Âu hu ht t lâu, tr  c khi h
bt   u suy ngh và làm vic, chu nh h  ng ca nn vn hóa xut x t
ph  ng Tây:
- H mt mt chu nh h  ng bi cách quan sát và gii thích th gii mt
cách h thng nh ã xut hin trong thi Hy - La C   i  Nam Âu
trong thi kì gia 500 nm tr  c Công nguyên và 200 nm sau Công
nguyên.

-   n g thi, h là con   ca các cuc cách mnh tinh thn ánh du s
chm dt ca thi kì Trung c châu Âu, thi gian khong t nm 1450,
thi mà tr  c ht    c gi là “Thi kì Phc hng” (s hi sinh ca các t
t  ng thi c   i), sau ó, t cui th k 17, dn   n Thi kì Khai sáng 
châu Âu. Không có nhng t t  ng ca h (lý trí, s tin b, nhân quyn,
quyn t do, lòng khoan dung) hoàn toàn không th ngh ti nn khoa hc
hin   i.
Sau ây là nhng hiu bit s b ca tôi v khoa hc:
- Khoa hc mang tính duy lí, có ngha là, trong các suy ngh và ánh giá
ca mình tôi  u xut phát t lí trí và chng li các òi hi v mang tính
cht tôn giáo và h t t ng mà tôi xem là không hp lí.  ó cng chính là
nguyên lí c bn ca Thi kì Khai sáng  châu Âu, nh nó    c
Immanuel Kant (1724 – 1804) din   t: “Hãy dám t duy, hãy s dng lí
trí ca chính bn”;
- Khoa hc mang tính bình   ng , có ngha là, tôi tin rng con ng i s
phi tr  ng thành, chu trách nhim cho nhng gì mình làm và s xut, t
do   a ra các quyt  nh ca mình trong chng mc không làm cho ng  i
khác b tn th  ng;
- Cui cùng, khoa hc có  nh h ng tin b , có ngha là, i u áng làm
là phi   t ra các mc tiêu   o   c, bi nhìn chung, có s phát trin tin
b, t t, hay có nhng b  c cn, ca xã hi và ca nhân loi.  ây,
khoa hc hin   i có mt phn óng góp rt ln.
T  ng t, a s ng  i châu Âu và nhng ng  i   n t nhng nn vn hóa
có gc r t châu Âu  u có khuynh h ng t duy và hành   ng theo
nhng qui tc cht ch và duy lí. H mun có th phân bit    c rch ròi
gia cái úng và cái sai, h thích nhng t chc    c xây dng trên c s
lí trí, h tin vào nhng quan i m ca riêng mình và h không tin cy các
nhân vt có uy tín. Tôi công nhn rng ây là mt s khái quát hóa áng
nghi ng, nh tt c các khái quát hóa v mt xã hi, nhng khi các bn
làm vic vi ng  i châu Âu, các bn s bit tôi mun nói gì.

Tính   c áo vn hóa này va có u i m va có nh  c i m. Tr  c ht,
ng  i dân  châu Âu không hnh phúc hn ng  i dân  bt kì ni nào
khác trên th gii. Th hai, nhiu n  c, c Vit Nam, ã phi tri qua
nhng kinh nghim phn nào au bun v tác   ng ca nn vn hóa
ph  ng Tây ó. Nó chính là:
Yu t c bn ca mt ch  ng trình phát trin có tính cht bành tr ng,
toàn cu, chí ít là thành công nht v mt xã hi và kinh t
Ch  ng trình phát trin này    c gi là ch ngha t bn, xã hi t do,
ch ngha a nguyên, hoc nh cách mà ng  i ta luôn mun gi nó.
Trong mi trung hp, hiu qu kinh t cao (tích cc và tiêu cc) ca con
   n g phát trin mang du n châu Âu và khoa hc hin   i liên quan
cht ch vi nhau. Các bn hãy   tôi din   t tóm tt li nh th này:
  ng lc ln nht ca xã hi ph  ng Tây cng luôn là s áp dng nhng
tri thc khoa hc. Nói mt cách   n gin: s tht là Coca Cola cng rt
   c a chung  nhng góc xa xôi nht ca trái   t, có liên quan vi các
khoa hc ng dng hin   i: Hóa hc, Kinh t, Tâm lí hc, Lôgic hc,
Thit k,
2. Khoa hc tr  c tiên là ki n thc: kin thc là gì, thông tin
là gì, các tính ch t ch  yu và các kiu mu c  bn ca
chúng là gì và   nh ngha   u tiên v khoa hc có th là nh
th nào?
2.1 Ki n th c là gì?
Kin thc là kh nng trc giác và lí trí   :
1. Hình thành cái Tôi v mt tâm lí (ý thc cá nhân, vi kh nng t suy
ngh v chính bn thân mình),
2. Có th t   t mình vào v trí ca nhng cá nhân khác,
3. Có    c nhng gii thích v bn cht bên trong và bên ngoài ca con
ng  i,
4. Có th ghi nh và truyn   t các gii thích,
5. Phát trin tip tc mt cách tru t  ng các kin thc ã có.

Tr  c ht, chúng ta bit:
a. V s tn ti ca các vt th và các tình hung;
b. V các tính cht ca các vt th/các tình hung, dù chúng là thc hay
o;
c. Chúng có quan h, liên quan vi nhau nh th nào và tác   ng ln nhau
nh th nào?
d. Vì sao các vt th/các tình hung li nh vy và phát trin nh vy,
chúng thc hin quá trình ó bng cách nào?
e. Các vt th/các tình hung phi nh th nào khi nó cn phi tr thành
nh chúng ta mun?
f. Vì th, các vt th/các tình hung nào và trong nhng i u kin nào
không (th) tn ti?
g. Chúng ta bit ôi chút v nhng gì mà chúng ta cha bit.
Chúng ta bit có th nói là rt nhiu, bi vì chúng ta ã luôn to ra nhng
tri thc ngay khi chúng ta bt   u suy ngh. Trong quá trình này, tr  c ht
không quan trng xem tri thc ó là úng hay sai, cho   n chng nào còn
cha làm rõ tiêu chí cho cái úng và cái sai. Không có nhng mi t  ng
quan nh vy thì tt c các tri thc v c bn   u có th là úng mà cng
có th li sai. Trong mi tr  ng hp, kh nng hiu bit là mt công c
  c lc ca ý thc chúng ta, thông qua ó mà phát trin mt quan
nim rt phc hp xem mt th gii thc có th là th nào.
Sau khi mô t các chc nng chính ca tri thc, tôi   cp  n hai câu hi:
2.2 Các   c trng quan trng nht ca kin thc là gì?
Kin thc là mt hin t  ng   c bit, luôn   c lp vi th gii thc. Sau
này chúng ta s thy nó    c to thành trong quá trình tip xúc th  ng
xuyên vi nhng s vic thc. Du sao sao kin thc thun túy cng ch
tn ti trong ý thc ca chúng ta. Chúng ta s thy rõ i u này khi làm rõ
nhng   c trng quan trng nht ca kin thc.
a. Kin thc luôn có tính t ng trng, vì vy nó rt linh hot (linh hot
theo   a i m, thi gian, tình hung và hin thc);

b. Kin thc phi vt cht và t  ng   i n  nh (v mt vt lí nó ch có th
b hy dit khi các tài liu lu gi chúng b phá hy hoc cui cùng là khi
git i ng i mang kin thc ó). S ph nhn các s vt hin t ng, mà
ai ó ã bit, th  ng hay gây ra tác   ng ng c li: làm tng c  ng thêm
kin thc. S lãng quên nhng i u ã bit cng th  ng hay xy ra nhng
thc ra ó là i u khó có th tác   ng.
c. Kin thc h  ng   n s hoàn ho. Ngay khi ng i ta suy ngh mt cách
tích cc hn, thm chí c khi ng  i ta tranh lun vi ng i khác v nhng
i u mà ng  i ta bit, ng i ta mun bit v i u ó mt cách k l  ng
hn,   y   hn và trong nhng mi quan h bao trùm hn;
d. Kin thc có   c trng là ca ci chung. Ng  i ta không th t  c o t
nó. Nu có chia s nó ra thì ng  i ta cng vn bo tn    c nó. Kin thc
có th    c nhân rng mt cách d dàng và nó cng có th    c tip thu
mt cách d dàng, bng cách ví d nh tôi em ng dng nhng i u tôi
bit vào trong nhng mi quan h hoàn toàn khác   i vi tôi.
e. Không th kim soát    c s nhân rng ca kin thc. Không th gii
hn s tip thu kin thc bi vì con ng  i ta ai cng rt tò mò. S gia tng
ca kin thc cng rt khó kim soát. Tuy nhiên ng  i ta có th cn tr
không cho con ng i tip cn các ngun tri thc, ví d nh các tr ng
ph thông hay  i hc, nhng i u ó không có ngha là nhng ng  i này
hoàn toàn không bit gì. H s tip thu tri thc t nhiu th gii kinh
nghim khác, bng cách h vn   ng. Hn na, hoàn toàn không th cn
tr mt cách lâu dài s nhân rng không ngng ca nhng i u mà ta ã
bit.
Các bn hãy ngh   n nhng công ngh thông tin truyn thng và hin
  i, t sách, i n thoi   n Internet.
Tôi cng phi tha nhn rng, tt nhiên chúng ta quên i rt nhiu và “b
máy” tâm lí ca chúng ta thm chí còn có c ch t v giúp chúng ta quên
i hoàn toàn hay mt phn các s kin   c bit khng khip. Nhng nu
tinh thn ca chúng ta vn còn sáng sut, thì chúng ta không còn có cách

nào khác là th  ng xuyên tích ly thêm nhng kin thc mi. Cùng vi
tui tác, tuy ph  ng thc chúng ta thu l  m kin thc s thay   i, nhng
ngay c nhng ng  i già nht thì ít nht cng vn còn có th khám phá ra
nhng kinh nghim mi, nhng kinh nghim hoàn toàn mi l trong cuc
  i h: thm chí là c vic mình ang tr nên quá già, vi tt c các  c
i m, nhng mt nhc và nhng thi khc   p.
Cho ti ây, chúng ta mi ch bàn tr  c tiên v kin thc trong ý thc cá
nhân ca chúng ta. Gi chúng ta hãy chuyn sang tìm hiu chc nng
giao tip ca kin thc.
2.3 Các thông tin nh dng quan trng nht   trao   i kin
th c
Khi kin thc  nh h ng theo các mc tiêu,    c tiêu chun hóa,    c
tp hp và sp xp trong các h thng phc hp, thì trong Xã hi hc giao
tip ng  i ta nói v các thông tin. Có mt s các  nh ngha khác v
thông tin, nhng  ây chúng ta không   cp ti.
Thông tin là s la chn và sp xp kin thc  nh h ng theo mc ích.
Vi khái nim này, thông tin hu nh luôn luôn là s trao   i kin thc
gia các cá nhân/các nhóm ngui c th. Xét mt cách rt   n gin, mi
thông tin      c thc hin theo s   sau:
Mt ng  i gi truyn cho mt ng  i nhn mt tin tc (thông tin)
Tt nhiên, quá trình giao tip thc cha   ng mt s bin s,   c trng
cho kt qu ca s trao   i thông tin. Có th tóm tt nhng bin s quan
trng nht trong câu hi sau:
Ai (ng  i cung cp thông tin) nói gì (thông tin) vi ý  nh gì, trong nhng
i u kin nào, nói vi ai, ng i ó có thái   tip nhn nh th nào
(ng  i nhn thông tin), và vi nhng tác   ng trc tip và gián tip nào?
Trong phn ln các tr  ng hp, các tác   ng ca thông tin li có tác   ng
ng  c tr li ng  i cung cp thông tin, ng i này li nói mt i u gì ó
mi, li chu mt tác   ng liên quan   n qui tc vòng tròn khá là phc
tp, trong ó có th liên quan   n tt c các tính cht, các ý  nh và các

tác   ng ca hành   ng ca con ng  i. Trên thc t thì s thu nhn kin
thc và thái   ca chúng ta   i vi thông tin th  ng    c cu trúc tr  c
mt cách a dng, th nhng chúng ta vn thc hin tt s trao   i thông
tin phc tp   n mc hu ht chúng ta ch ý thc    c nó khi mà kt qu
trao   i thông tin có tính cht tiêu cc, ví d nh có nhng i u ng  i ta
thc s ngh thì li b hiu trái ng c hoàn toàn.
  i vi các mi liên h ca chúng ta thì ch có i u quan trng là các loi
thông tin nht  nh   i vi c ba thành t (Ng  i gi – Thông tin - Ng  i
nhn)  u có nhng mi liên h riêng.  ây luôn luôn là tr ng hp khi
các thông tin chuyên bit cn    c trao   i. Sau ó Ng  i gi và Ng  i
nhn phi    c thông báo tr  c thông qua các tin tc gián tip   có th
hoàn toàn hiu    c nhau và có th phn ng phù hp, kp thi. Chúng ta
ly mt con vt quay ngon làm ví d. Trong s hiu bit th  ng nht thì
vic trò chuyn v nó chc chn là không có vn   gì. Th nhng, mt
ng  i ngh s  nh v hoc chp nh con vt  nh trao   i thông tin vi
mt nhà hóa thc phm, ng i nhìn con vt  góc   sinh lí thc phm, s
gp phi nhng khó khn v s thông hiu (  ng cm)   i vi cùng mt
  i t  ng (con vt). Nhng khó khn này có th tránh    c khi ti thiu là
mt trong hai phía có nhng hiu bit s b v cách thc nhìn nhn và ý
  nh ca phía kia.Nh vy,   xác  nh khái nim còn rt khái quát ca
chúng ta v „Khoa hc“, chúng ta ã làm rõ thành t th ba ca khoa hc
mà lúc tr  c ã gii thiu (hai thành t   u là “Kh nng khái quát hóa”
và “Tính chính xác”): kh nng có th khách quan hóa ra bên ngoài ca
kin thc không phi gì khác là kh nng sn sinh ra kin thc sao cho
quá trình sn sinh này và các kt qu ca nó càng có nhiu ng  i, mà
cng bng cách ó ã có nhng hiu bit s b v khoa hc, có th hiu
   c , chiêm nghim    c và kim tra    c . Chính i  u này din ra 
trong các mi liên h thông tin – giao tip   c thù. Bi vy, chúng ta ã
luôn bit rng ti sao không phi bt c ai cng có th làm khoa hc, nu
nh nhng nhà khoa hc khác, cng nh nhng công chúng hiu bit s

b v khoa hc, quan tâm   n ông ta mt cách nghiêm túc.
3. Chúng ta tip thu nhng kin thc có tính chính xác và
khái quát nh th nào và chúng    c c u trúc nh th nào?
Chúng ta hãy tìm hiu c hai thành t   u tiên trong  nh ngha lúc   u
ca chúng ta v khoa hc.
Tr  c ht, hiu bit th ng nht nói vi chúng ta rng tt c ch là t  ng
  i. Thc ra tôi mun nói thêm mt chút v s hiu bit th  ng nht: s
hiu bit cho thy (không xut phát t mi liên h thông tin) ranh gii
gia “chính xác” và “có th khái quát hóa    c ”, gia “không chính xác”
và “không th khái quát hóa    c ” là không rõ rt. Ranh gii này th  ng
ch liên quan ti – cng không ít hn - mt mc   cao hn ca tính
chính xác và tính có th khái quát hóa    c . Sau ây các bn s thy rng
s hiu bit là có th bc , tuy    c tôi phân chia nhng không phi là tùy
ý.
Nu nh chúng ta hoàn toàn không có các tiêu chí rõ ràng cho tính “chính
xác” và “kh nng khái quát hóa    c ” thì vic c gng  nh ngha ca
chúng ta, nh ban   u, còn rt khái quát, là không thc hin    c – vì
  nh ngha liên quan   n c hai thành t này.
Các  nh ngha ch có ý ngha khi chúng phân bit    c i u cn  nh
ngha, bng nhng  c i  m tht rõ ràng, vi nhng i u    c  nh ngha
khác.
Liu t bn cht ca kin thc có nhng   c i m chí ít cng nói cho
chúng ta bit có nhng phát biu nht  nh rõ ràng là không th khái quát
hóa    c và không chính xác? Nhng   c i m này là có và chúng phát
trin t cu trúc ca “b máy t duy” bm sinh ca chúng ta và b máy
này có giá tr   i vi tt c mi ng  i.
3.1 Ki n thc và lôgic, các chin l   c nhn thc theo ph  ng
pháp suy din
Kh nng t duy lôgic là ph  ng thc t duy bm sinh hoc xut hin
trong quá trình phát trin tui u th ca tng ng  i.  ây là cách t duy

ã bao gm trong nó tt c các nn tng cho s t duy và hành   ng mt
cách h thng. Không phi lúc nào chúng ta cng t duy và hành   ng
mt cách h thng, nhng khi  nh tip cn mt vn   nào ó bng lí trí,
chúng ta không còn cách nào khác ngoài t duy lôgic.
Theo tinh thn ca „lôgic trc tip“, v nguyên tc thì kh nng hiu ca
con ng  i liên quan vi s t duy theo các qui tc lôgic. „V nguyên tc“
có ngha tr  c ht là các qui tc t duy không ph thuc vào kinh nghim
Các nguyên lí nêu d  i ây, trong môi tr  ng vn hóa châu Âu, phn nào
ã u c Aristot (th k th 3 tr c CN) trình bày, tt nhiên ã    c bit
  n t tr  c ó rt lâu, ngay t thi kì   u ca nhân loi:
a. Qui lut không mâu thun: cái gì mà ang tn ti không th trong cùng
mt i u kin và vào cùng mt thi i m   ng thi va là th này, va là
th khác;
b. Qui lut   ng nht: cái gì tn ti thì   ng nht vi chính nó (ngoài ra
ây cng là h qu ca  nh lí phn   i);
c. Qui lut loi tr cái th ba: Gia cái tn ti và cái không tn ti ca
cùng mt vt th không có mt trng thái nào khác;
d. Qui lut lí do   y   : tt c nhng gì tn ti   u phi có nguyên nhân
  tn ti (không có tác   ng nào mà không có nguyên nhân)
Trên c s ca „lôgic trc tip“ này, ng  i ta ã xây dng toàn b các h
thng ca lôgic hình thc, trong s ó nhng h thng    c phát trin xa
nht là nhng h thng toán hc.
Nh vy, lôgic cho chúng ta mt ph  ng pháp t duy rt cht ch, cho
bit khi nào các kt lun có th là úng hay sai. Nó cht ch   n mc
chúng ta hoàn toàn không th t duy mt cách thc s phi lôgic.
Tuy chúng ta có th mc sai lm v mt lôgic, nhng sau ó chúng ta phi
nhanh chóng sa cha sai lm da vào các qui lut ca lôgic và tip tc t
duy mt cách lôgic.
Lôgic là ph ng thc t duy không th thay th    c ca chúng ta, tuy v
nguyên tc chúng ta có th phát biu nhng i u không lôgic, nhng

không th ly chúng làm c s cho t duy.
Các bn hãy t th xem sao: th t suy ngh, ví d nh mt s vic, trong
cùng nhng i u kin nh nhau, có th   ng thi va tn ti li va
không tn ti. Các bn có th tip tc tin mt cách t  ng t, nu các bn
th suy ngh trái ng  c li nhng nguyên tc lôgic    c nêu ra  ây. Các
bn s không tin xa thêm    c vi cách t duy nh vy.
Trong các nguyên lí trên có s hp dn   c bit v mt chính xác, phm
vi giá tr, và kh nng có th thm tra li    c . Nu ng  i ta thành công
trong vic miêu t hin thc trong h thng nghiêm ngt ca các qui tc
t duy thì hn ó s là s kt thúc ca nhiu s nghi ng, mà có th là ca
tt c mi s nghi ng. Và trong thc t, lch s khoa hc cn  i bit  n
nhiu s c gng ca con ng  i vi mc ích xây dng tt c mi kin
thc có th có da trên các nguyên tc này.
Nói chung, ng  i ta nêu lên chin l  c suy din nh sau:
Suy din là s suy ra nhng li phát biu t nhng li phát biu khác theo
nhng qui lut ca lôgic.
Mt ví d rt chung cho mt kt lun có giá tr suy din là:
Ban êm tt c các con mèo  u màu xám.
Con mèo ca tôi tên là Tôm.
Ban êm con mèo ca tôi màu xám.
Hai câu  u là i  u kin và câu th ba là kt lun.
 i  u gì mà  ây còn rt   n gin thì trong các h thng toán hc, vi
tính kt lun suy din rt sâu, tt nhiên còn phc tp hn nhiu. Các khoa
hc mà có s dng nhiu   n toán hc, nh các khoa hc t nhiên, ng  i
ta làm vic rt nhiu vi các chin l c suy din. Nhng ví d nh c âm
nhc cng da trên các suy din trong nhng h thng các âm thanh khác
nhau. Cui cùng thì nhng kt lun suy din   u luôn dn  n các phát
biu sai hoc úng.  ây cng chính là lí do vì sao nhng môn khoa hc
k thut và khoa hc t nhiên chu tác   ng mnh bi toán hc li    c
coi là các khoa hc “cng”.

Nu thc hin các suy din toán hc, ng i ta có th tin chc là không
mc sai lm tính toán nào: kt qu chc chn phi nh vy và không th
khác    c .
Nhng phi thn trng vì ngay c trong các khoa hc “chính xác” cng
rt khó bác b nhng khng  nh có v nh hoàn toàn vô lí. Ví d, trong
nhng nm 20 ca th k tr  c, mt ng  i M yêu thích thiên vn hc ã
qu quyt rng trên mt tri có th có s sng. Tuy nhiên không phi trên
b mt ca mt tri mà là trong mt cõi lnh,    c bo v bi bu khí
quyn dày   c. Ông ta   a ra mt lí thuyt toàn vn v quan i m này, lí
thuyt  nh h ng trit   theo nhng nguyên tc ca khoa hc hin   i.
  thu hút s quan tâm ca các nhà khoa hc chuyên môn   i vi khng
  nh ca mình, ông treo gii th ng vi mt khon tin ln cho ai bác b
   c khng  nh ca ông. Vy mà mãi sau khi ông cht, vào nhng nm
60 ca th k, gii th ng ó mi    c trao, khi có nhà Vt lí ã bác b ý
t  ng ó mt cách thuyt phc bng nhng tính toán toán hc.
 i  u chúng ta cn khng  nh nh mt thông i p là: kin thc tip thu
   c nh suy din va có th khái quát hóa    c , va chính xác. H qu
rút ra là kin thc áng tin cy cng luôn phi da trên các kt lun suy
din. Ti sao li “cng” s    c chúng ta tìm hiu tip theo d i ây.
3.3 Ki n thc và kinh nghi m, các chi n l  c nhn thc theo
ph   n g pháp qui np
Gi chúng ta thy lôgic có th dn   n mi kt lun có th úng, nhng
phát biu ca các kt lun này không nht thit phi úng. Ví d câu nói:
Tt c cá suy ngh v khoa hc   u bun t, bài ging này là mt s suy
ngh v lí thuyt khoa hc, do ó các bn phi thy bun t.
là mt câu nói mà v mt lôgic bt buc s hình thành. Tôi ch hi vng là
kt lun tuy úng v mt suy din nhng câu phát biu ó li không úng.
 i  u gì khin tôi có hi vng nh vy? Rt   n gin, vì kinh nghim ca
tôi cho thy li khng  nh ban   u “Tt c các suy ngh v khoa hc   u
bun t” là sai. Lí thuyt khoa hc có th là vn   rt hp dn và vic

tìm hiu nó cng có th gây hng thú cho các sinh viên.
Tôi không i   n nhn thc này thông qua s suy din. Nh vy, chúng ta
ã   n vi thành t cu trúc th hai, ó là kin thc ca chúng ta    c sp
xp t tr  c: nhn thc theo kinh nghim cn    c  nh ngha nh sau:
Nhn thc theo kinh nghim là s nhn thc thông qua 5 giác quan: th
giác, thính giác, xúc giác, v giác, khu giác cho chúng ta kin thc.
Tt nhiên, bên cnh ó còn có nhng nhn thc không theo kinh nghim,
hoàn toàn không    c ánh giá thp nó, là nhng nhn thc không    c
hình thành thông qua cm nhn ca các giác quan hoc ch    c hình
thành rt xa cm nhn ca các giác quan: trong s ó, tr  c tiên là nhng
nhn thc xut hin ch bi t duy thun túy hay do s t  ng t  ng thun
túy. Nhng chúng ta không bàn   n nhng nhn thc này  ây.
Tt c chúng ta   u th  ng xuyên có nhng nhn thc theo kinh nghim
và có ngay t khi mi ra   i (t khi các giác quan trong thai nhi bt   u
phát trin). S   c bn cng rt   n gin: nm giác quan ca chúng ta
ghi nhn các tín hiu thu    c và trí nh ca chúng ta lu gi tn s xut
hin. T s th  ng xuyên lp li chúng ta suy ra xác sut xy ra s kin.
Bi chúng ta mun gp th  ng xuyên nh có th nhng s kin d chu
và gp ít nh có th các s kin khó chu nên chúng ta không   n gin th
  ng ngi ch nhng gì nm giác quan s báo hiu cho chúng ta, mà hn
th, chúng ta tác   ng vào môi tr ng xung quanh ca mình   thay   i
chúng theo cách chúng ta mong mun.
Bn thân các giác quan ca chúng ta ch có kh nng nhn bit mt cách
hn ch. Các vt quá ln hay quá nh khin chúng ta không th nhìn thy
chúng, các âm thanh phát ra trong phm vi tn s chúng ta không nghe
thy, các   vt, ví d nh có th quá nóng, khin chúng ta không th s
tay,   m rng kh nng nhn thc ca mình, con ng  i ã phát trin
nhng công c và dng c. Nhng công c và dng c ó khin cho ngày
nay chúng ta ch còn có th nhn bit trc tip    c mt phn nh nhng
hin t ng ã quen thuc v mt kinh nghim. Ngay chính cuc sng

hàng ngày ca chúng ta cng din ra mt phn  phía bên kia nhng gì
chúng ta có th nhn thc trc tip (i n, ài, vô tuyn, i  n thoi di
  ng, ). Mc du vy, chúng ta vn có th tác   ng   n nhng s vt
nm ngoài nhn thc trc tip ca chúng ta, nu không thì nhng thành
qu ã nêu không còn có tác dng hot   ng na.
Chin l c nhn bit suy ra t ó ng i ta gi là:
Qui np
Khi vic quan sát mt l  ng ln ti a có th    c các phn t trong
nhng i  u kin khác nhau mà dn   n phát hin ra tt c các phn t
trong l  ng    c quan sát này   u có cùng mt tính cht thì có th suy ra
là tt c các phn t loi này   u có cùng tính cht ó, k c nhng phn
t không    c quan sát.
S khác bit c bn   i vi suy din là các i u kin cho kt lun    c
rút ra t kinh nghim. S khác bit    c làm rõ qua ví d sau:
Tt c mi ng  i ri s phi cht,
tôi là mt con ng  i,
vì vy tôi s cht.
 ây là mt câu suy din lôgic. Ch có câu sau là có th có tính qui np:
Tt c các quan sát t tr  c  n nay   u cho thy rng tt c mi ng  i
  u cht,
tôi là mt con ng  i,
vì vy xác sut rt cao là tôi s cht
 ây có mt s khác bit, v mt hu qu có th không quan trng,   i
vi câu suy din, vì tôi cng cho rng tôi s cht. Nhng ó là mt s
khác bit ln trong ph  ng pháp: nhng kt lun mang tính qui np gn
các i u kin vào nhng xác sut mang tính kinh nghim. Nh vy, các
kt lun kt ni mô hình t duy lôgic vi nhng i u mà các giác quan
ca chúng ta truyn li cho chúng ta. Ngoài ra, i  u này còn lôi cun
ng  i ta c gng tng thêm xác sut v nhng chuyn d chu và làm
gim thiu i xác sut v nhng chuyn khó chu.

   n g nhiên là khó có th chp nhn cái cht ca tôi.  ây chúng ta
ang bàn v s suy xét qui np dng  c bit mà áng tic là có lí do rt
rõ ràng   có th cho rng không ch tt c các quan sát t tr  c   n nay
  u chng minh s không bt t ca con ng  i, mà ó cng là mt phn
ca thuc tính ca toàn b thiên nhiên sng   ng: tt c các sinh vt   u
s phi cht. Nh vy,  ây chúng ta xut phát t mt tình trng luôn xy
ra và có tính bao quát. Tình trng này cho phép chúng ta, vi hn ch
rt nh cho ti nay và nói chung    c quan sát v mt thc nghim, nói
v mt qui lut t nhiên (Sinh hc). T  ng t nh vy   i vi  nh lut
hp dn, các  nh lut nhit   ng,
Các qui lut khoa hc    c phát hin bng ph ng pháp qui np phi
tha mãn ba i u kin:
1. Vic khái quát hóa phi da trên mt s l  ng ln các quan sát;
2. Các quan sát phi    c lp li d  i nhiu i u kin khác nhau;
3. Không có hin t  ng    c quan sát nào    c phép mâu thun vi tình
trng xy ra   u  n ã    c quan sát thy.
Bi ây luôn là các tr  ng hp quan sát – ch khi ng i ta tham gia vào
nó mt cách tích cc- , mà luôn phc hp mt cách tùy ý (các bn hãy
ngh   n các khoa hc tinh thn và khoa hc xã hi, là nhng khoa hc
không xut hin t nhng  nh lut t nhiên), cho nên luôn có nhng qui
tc nghiêm ngt   i vi   giá tr,   tin cy ca các phát biu mang tính
qui np:
- S l  ng các quan sát phi có th    c ánh giá trong mi t  ng quan
vi tng th,
- Các i u kin quan sát phi    c mô t mt cách bao quát,
- Phm vi phân b các quan sát phi    c o,
- Các kt lun rút ra t các quan sát phi tp trung mt cách cht ch vào
s l  ng các quan sát và các i u kin quan sát,
Gn ây, trong mt tp chí tun ca   c, tôi ã   c    c mt ví d v
mt phát biu không nghiêm túc theo tinh thn trên.    y có mt bài báo

vit v nhng tin b trong các n lc ci cách ca Vit Nam và   a ra ví
d là l  ng xe ô tô con Mercedes    c bán ra ã tng 48% trong thi gian
t 2001   n 2002 (   c, xe Mercedes cng là mt loi xe   t tin).   c
gi ng  i   c có th suy ra t bài báo trên là s phn vinh  Vit Nam ã
tng mnh. Nhng tình c tr  c ó tôi   c trên t Thi báo Kinh t Vit
Nam thy nói rng hãng Mercedes c nm 2004 ã bán    c trên toàn
Vit Nam ch hn 200 chic. Nh vy, l  ng xe bán ra    c ch tng 100
chic. Mt con s nc c  i, nu tác gi bài báo nêu ra thì s có tác dng
ng  c li vi tuyên b ca ông ta, tc nó s ch ra rng Vit Nam là mt
n  c rt nghèo, trong ó gn 100% dân chúng có nhng mi quan tâm
hoàn toàn khác vi vic i xe ô tô Mercedes.
Ln sau, khi các bn   c các con s thông kê, các bn hãy nh   n ví d
này. Nu thng kê ó không cha   ng các thông tin v 4 tiêu chí va
nêu   i vi nhng phát biu mang tính kinh nghim có   tin cy thì các
bn hãy nghi ng.   ng thi,   i vi các   c ng nghiên cu thc
nghim ca mình, các bn phi   t ra nguyên tc là ch   a ra các ý kin
có   tin cy mà không    c   a ra nhng i u i  u t ng t ng và
nhng tô v màu mè cho các ý kin. Tính chính xác và kh nng có th
khái quát hóa    c phi    c   a lên tr c ht.
Gi tôi   cp   n các i u kin quan trng tip theo   i vi vic to ra
nhng kin thc kinh nghim có   tin cy:
Gia các ch th ang quan sát / ang tin hành thí nghim (tc là con
ng  i) và các khách th t  ng ng ang    c nghiên cu (tc là các s
vic hay các cá nhân hoc các nhóm    c quan sát) phi có s   c lp
càng ln càng tt.
Khi mi quan h Ch th - Khách th còn cha    c làm sáng t, ngay
lp tc ny sinh vn   là ng  i quan sát ch còn có th tin hành các
quan sát mt cách ch quan. Có ngha là, khi   i t  ng quan sát b thay
  i thông qua s quan sát ca cá nhân ng  i nghiên cu thì các kt qu
cng vy, s mang tính ch quan. Nhng quan sát này có th rt thú v   i

vi ng i quan sát thì   i vi ng  i khác chúng nh nhng kin thc kinh
nghim mang tính chính xác nhng li t ng   i vô dng. Da vào ý
ngha ca các nguyên tc do nhà trit hc ng i Pháp René Descartes
(1596 – 1650)   a ra, lát na tôi s còn tr li   cp v lnh vc nghiên
cu khoa hc xã hi.
Các qui lut t duy lôgic và tính lp i lp li th  ng xuyên,   u   n thu
   c t kinh nghim cng to thành kiu mu c bn mà theo ó chúng ta
to ra s nhn thc da trên lí trí và các thông tin chính xác. Bao gi cng
là nh vy chng nào chúng ta tip cn các vn   bng lí trí. Nhng i u
chúng ta thích làm    n g nhiên là „tm ngh t duy theo lí trí“   chi
ùa vi các yu t phi lôgic và khó có th xy ra. Trò chi vi „i u
không th có mà li có cn c“ ngay bên cnh lôgic và xác sut
xy ra theo kinh nghim là mt ngun t liu phong phú cho s hài h  c,
gây s hãi, bc tc và s t v. Tht may mà có i u ó, th nhng nó
không thuc v phm vi kin thc chính xác.
Nh các bn nhn thy, dn dn ã bt   u khó hn. Th nhng,     t
   c kin thc chính xác thông qua thc t phc tp bt kì, òi hi phi
có nhng chin l  c nhn thc phù hp. Nu bây gi tôi hi các bn, ti
sao li khó, thì có l các bn s tr li ngay: “vì i u ó quá mang tính lí
thuyt“.
 i  m ti ây tôi s   cp   n vn   này.
3.3 Không có nh ng tri th c  áng tin cy nào mà li không
có nhng lí thuy t
Chúng ta th  ng hay gp nhng ng  i ch quan tâm nhiu hn   n các s
thc. H xut phát t quan i m là cn phi bit các s vt quan h vi
nhau nh th nào và h tránh nhng suy xét lí lun v chuyn là s vic
h nhìn thy có úng th không hay có l li hoàn toàn khác hn.  ó là
nhng ng  i theo ch ngha thc dng, h tin t  ng chc chn rng h
bit cái gì là tt nht và h luôn sn sàng hành   ng. Tht tt là có ng  i
nh vy và chúng ta không nên trách gì h. Suy cho cùng, ng  i ta không

bao gi có th suy ngh   ht tt c. Nhng trong mi t  ng quan vi
vn   chúng ta ang bàn thì nim tin vào nhng s thc thun khit,
nhng i u mà t nói lên tt c v mình, là i u hoàn toàn vô lí:
Bin ca “s tht” là bin lng
Nhng s tht riêng r   ng cnh nhau mà không    c liên kt vi nhau
thì s vô ngha.
Tt c chúng ta suy ngh và giao tip trong các mi liên h, trong khi ó
các s vt nh nhau s có ý ngha khác nhau khi nm trong các mi liên
h khác nhau.
Nh vy, nhng n t ng không có liên quan vi nhau s ch to ra nhng
kin thc (có th    c hiu và    c truyn   t tip) khi mà ng  i ta gii
thích    c các mi liên h.
Phân tích k hn, i  u này có ngha là:
- Nhng gii thích s b theo cách  nh ngha phi làm rõ    c ni hàm
ca các khái nim quan trng nht là gì?
- Vic   t gi thit v các mi quan h: các hin t ng này có mi quan
h nh th nào   i vi nhau?
- Ý ngha và mc ích ca vic nêu vn   trong phm vi ca gi thit
này là gì?
- Phi sp xp các kt qu nh th nào?
CÁC LÝ THUY T
Theo tinh thn c bn này, các lý thuyt là nhng kiu mu mà cn c
vào ó chúng ta sp xp và ging gii nhng s vic chúng ta nhn bit.
Nu nh vy, trong tt c các tình hung suy ngh và tình hung giao tip
có ý ngha, tt c chúng ta ai cng là nhng nhà lí lun.
Bi vì chúng ta có th thâu tóm các  nh ngha khác nhau, các gi thit v
các mi liên h, vic   t vn   và các kì vng v s phát trin vào mt
phc hp các mi quan h này hay khác (vi mi mt phc hp quan h
có nhng ý ngha khác t  ng ng), nên v nguyên tc cng s không có
mt lí thuyt nào là duy nht úng, mà có nhng lí thuyt khác nhau  

gii thích các mi quan h. Trong ó s có c nhng lí thuyt kì quc
nht. Tt c chúng ta   u bit tr em hoc c mt s ng  i ln có nhng
cách suy lun mà chúng ta thy bun c  i hoc ng ngn. Nhng nhng
cái mà ta cho là bun c i thì có th nhng ng i khác li thy là rt hp
lí và có th là rt có giá tr   i vi h. Các bn hãy ngh   n các tôn giáo
(ví d nh   o Thiên Chúa giáo tin vào mt Chúa Tri gm ba ngôi mt
th, trong ó mt (Chúa Giê su) ã tr thành ng  i nh s sinh ra ca
  c M   ng trinh (nh nhiu ng i Thiên Chúa giáo tin vy!), lp ra
  o Thiên Chúa và sau khi phc sinh t cái cht li tr v thành Chúa Ba
Ngôi.
Các mi quan h rõ ràng gia lý thuyt và các s kin t lch s khoa hc
là rt d thy. Nhng mi quan h này dy cho chúng ta thy rng:
3.4 Các lý thuyt    c th nghi m qua các s  ki n, không
phi các s  kin dn   n các lý thuy t
Ví d ni ting nht trong lch s khoa hc châu Âu có liên quan  n câu
hi: Mt Tri và các vì sao quay quanh Trái   t hay là Trái   t là mt v
tinh ca Mt Tri. Gn 2000 nm, khoa hc t thi C Hy Lp thy trong
ó không có gì phi bàn cãi: rõ ràng Trái   t là trung tâm ca v tr.
Nhng nghi ng mà ng  i ta nhn thy trong quan sát, mà thnh thong
li hay xut hin,    c loi b i bi các lý thuyt phc tp, k c các
tính toán còn phc tp hn. Vào gia th k 16, khi mà Cô-péc-níc   a ra
lý thuyt là Trái   t t quay xung quanh mình và cùng vi các hành tinh
khác quay xung quanh Mt Tri, ông và nhng ng  i ng h ông ã gp
phi rt nhiu rc ri. Du sao ông cng ã nghi ng v mt nguyên lý
ang là nn tng không ch cho khoa hc thi by gi mà còn cho toàn b
Th gii quan ca tôn giáo. V mt khoa hc - và ây chính là vn   -
ông gp phi khó khn là ông không th ch ra    c nhng quan sát ca
mình cng nh nhng mâu thun trong h thng lý thuyt thi ó,  
t ó chng minh s khng  nh ca mình. Ng  c li: các khng  nh ca
ông ã b nhiu nhà khoa hc phn bác là sai. Lun c chính ca h là ví

d á ri t tháp: nu Trái   t th  ng xuyên quay vi tc   cao xung
quanh quanh trc ca mình thì mt hòn á    c th ri xung t tháp s
không ri vuông góc vi mt   t mà ri xa cách tháp mt khong nht
  nh, bi vì trong khi hòn á ri thì Trái   t vn tip tc chuyn   ng.
Nhng i u ó rõ ràng là ã (và ang) không xy ra. Nh vy, Trái   t
không th chuyn   ng và toàn b h thng Cô-péc-níc có th b bác b
bng thc nghim vào bt kì lúc nào. Mãi   n hn 100 nm sau - th gii
quan Cô-péc-níc khi ó vn ch là quan i m khoa hc ca thiu s- Ga-
li-lê mi phát trin lý thuyt v quán tính ca vt cht mà ngày nay chúng
ta bit   n nh là   nh lut quán tính. Phi vi lí thuyt này ví d á ri t
tháp mi có th    c gii thích,   cho thy là Cô-péc-níc úng. Hn na,
k thut quang hc    c phát trin trong khong thi gian ó ã
cho phép Ga-li-lê làm vic vi kính vin vng. Khi quan sát bng kính
vin vng ông ã nhn thy Sao Mc và các v tinh ca nó là ví d   u
tiên, có th    c quan sát thc s, v h Mt Tri. Khong 50 nm tip
theo, cùng vi vic Niu-tn phát hin ra trng lc và lý thuyt hp dn, ã
xut hin mt h thng lí thuyt vt lý hoàn toàn mi,   t nn móng cho
khoa hc hin   i. Vi s phát trin ca lý thuyt t  ng   i (Albert
Einstein 1879 – 1955) và lý thuyt l ng t (Werner Heisenberg 1901 -
1976), trong khong thi gian ó h thng lý thuyt trên ca Niu-tn ã
b hn ch bt kh nng gii thích, mt phn nào còn b hoàn toàn thay
th bng kiu mu gii thích mi.
Ví d trên dy cho chúng ta 3 i u:
1. V nguyên tc, s phát trin khoa hc   t    c không phi thông qua
vic phát hin ra các s kin mi m, mà thông qua s phát trin ca các
kiu mu gii thích mi   i vi các s kin quen bit, ó chính là các lý
thuyt mi.
2. S tin b khoa hc, bao gm c vic thành lp lý thuyt mi, thí
nghim và suy din, không phi là mt quá trình tuyn tính, không gián
o n, trong ó ng i ta b sung nhng cái mi vào nhng cái ã bit, mà

nó   t    c thông qua nhng cuc cách mng, trong ó các qui lut và
th gii quan c có th b sp   .
3. Không có lý thuyt nào   a ra nhng kiu mu gii thích   y   v
hin thc, mà bao gi cng tn ti nhng phn còn cha    c gii thích
v mt thc nghim, bi th mi khuyn khích s ra   i ca các lý thuyt.
Tôi   cp   n   c i m cui cùng ca khoa hc mà cn phi   a vào
trong  nh ngha ca chúng ta:
3.5 Khoa h c hc hi t nhng th  nghi m và t s  nhm ln
Vì trên th gii,  các nhà tr  ng ph thông và   i hc, ng i ta hu ht
không quan tâm my   n vic hc hi mt cách h thng t nhng sai
lm, mà ch luôn quan tâm  n gii pháp “úng”, vy nên nguyên tc này
là thc s tm th  ng: mi s hc hi   u   t    c thông qua th nghim
và sai lm.
Th nhng nguyên tc này cha   ng mt thành t cui cùng, quan trng
trong chin l  c khoa hc cu chúng ta. Khi chúng ta tip nhn nó mt
cách s thc nghiêm túc và xây dng nó mt cách h thng thành mt
chin l c khoa hc ca chúng ta, thì i u ó có ngha là:
Khoa hc là s hc hi t nhng sai lm, vi h qu là khoa hc hc hi
ngày càng tt hn khi mà các kh nng mc phi sai lm càng    c công
khai mt cách rõ ràng.
Vy nu  âu ng i ta có quan nim rõ ràng khoa hc s tin xa nht
nh hc hi t sai lm, thì  ó vic hc tp khoa hc là nng   ng nht,
 ó nhng chin l  c thông th ng mà chúng ta áp dng   xây dng
các lý thuyt hay các tòa nhà t t  ng s b   o ng c. Chúng ta phi
khuyn khích nhng ng i khác tìm kim các sai sót trong các lý thuyt,
các quan sát và các kt lun ca chúng ta.   làm vic ó, phi   a ra
   c nhng gi thuyt v lun i m xut phát, nhng lí thuyt    c ng
dng, các   i t  ng    c kho sát, các ph ng pháp nghiên cu và các
i u kin rõ ràng cho các kt lun:
- chúng phi t  ng minh và càng d cm nhn mt cách thu áo càng

tt;
- chúng phi ch rõ các gii hn  mi i m và các nghi ng có th có;
- chúng phi    c tho lun t do v mt chuyên môn mt cách công
khai, mà khi ó c hai vic, tìm ra    c i u gì mi m hay có th khám
phá ra nhng sai lm,   u mang li s thú v nh nhau.
  không hiu nhm, xin nói rng  ây chúng ta ang nói   n chính bn
thân quá trình khoa hc ch không nói   n s vn dng nhng hiu bit
khoa hc. Khi áp dng nhng kin thc khoa hc phi chp nhn trng
thái khoa hc hin có và s dng chúng. Tt nhiên, ngay c nhng ng i
áp dng các kin thc khoa hc mi m  tng thi kì cng    c khuyên
nên tip nhn các gii pháp khoa hc vi mt thái   nghi ng, tr  c ht
 nhng ch mà các qui lut mang tính khoa hc còn cha có hay còn
ang    c tranh cãi.
 ó là mt òi hi ln v mt khoa hc mà nó th  ng hay khó thng nht
vi thc t. Thông th  ng, chúng ta cu trúc mt cái gì ó bng cách
ghép các phn t khác nhau li vi nhau sao cho chúng to thành mt
tng th bn vng. Nu cm thy thành công, chúng ta s tìm cách che
chn, bo v   chng li s phê phán. Rt cuc, môi tr ng xung quanh
ban th  ng cho chúng ta vì nhng cu trúc hoàn ho  mc cao nht nh
có th và trng pht chúng ta vì nhng kt qu mc sai lm. Và các nhà
khoa hc cng là nhng con ng  i rt mong mun    c ban th  ng. H
quí trng uy tín ca mình và tht vng khi s lao   ng cn cù mà h   u
t vào công vic    c áp li bng cách ng i ta chng minh nhng sai
lm h mc phi. Qu tht, c hai phía   u hc hi    c rt nhiu, ng  i
mc sai lm và ng  i ch ra sai lm, nhng ng  i ch ra sai lm rõ ràng s
có cm giác d chu hn ng  i ã b chng minh là mc sai lm. Bi vy,
ngay c trong khoa hc ng  i ta cng bit  n nhiu tr  ng hp gi mo
kt qu. Nhng nhng tr  ng hp ó s b trng tr mt cách nghiêm
khc: nhng nhà khoa hc nh th hu ht là không có t ng lai na và s
phi tìm cho mình mt công vic khác ngoài lnh vc khoa hc.

3.5 Vy thì khoa hc cn phi là gì?
Vi tt c nhng gì ã trình bày trên ây, chúng ta có tt c các thành t
mà t ó có th kt hp li thành mt khái nim   y   ý ngha v khoa
hc.
1. Các phát biu khoa hc tr c ht và nói chung phi tha mãn   y  
các yêu cu v lôgíc trình bày. Tin   này cng là nn tng c bn cho
nguyên lý c bn v kh nng truyn   t    c gia các ch th cùng tham
gia nhn thc, vì tuy các cá nhân có th suy ngh và hành   ng mt cách
phi lôgíc, nhng suy ngh và hành   ng chung ca mi ng  i òi hi có
mt c s lôgíc chung.
2. V nguyên tc, s tip thu các tri thc khoa hc và kh nng nhn thc
  t    c mt cách h thng thông qua các lý thuyt. Ch thông qua vic
sp xp vào nhng mi liên h mang tính cht h thng, ng  i ta mi có
th nhn bit    c các cu trúc, các trng thái xy ra lp i lp li, các
tính hp qui lut.
3. Các phát biu khoa hc phi t  ng minh  tng b c và có th b phê
phán. Ch có nh vy s úng   n ca các kin thc khoa hc t  ng ng
mi có th    c kim tra trong tng tr  ng hp riêng. Kt lun   o
ng  c li thì i u ó có ngha rng các h thng t t  ng khép kín (khó
hiu) là nhng h thng phi khoa hc. Các mi t ng quan    c   a ra
nhm lí gii cho nhng h thng khép kín hoc là nhng i u khó hiu
(ngay c   i vi các nhà chuyên môn)  n mc không th cm nhn    c
mt cách thu áo, và/hoc là nhng i u mà các cách   t vn hay kho
sát vn      c sp xp sao cho kt qu thu    c luôn luôn phi xác nhn
s khng  nh ban   u.
4. T nhng i  m nêu trên có th suy ra là các ph ng pháp nhn thc
khoa hc bt buc phi có tính cht phn thân.  i  u ó có ngha là các
chin l  c ca nhn thc khoa hc và ca tin b khoa hc luôn phi
   c liên kt phn hi vi các tin   ca chúng. Mt sai lm lôgíc hay
mt s thiu cn trng mang tính h thng có th làm cho ng  i ta nghi

ng v tính khoa hc ca mt chui toàn b các lý gii hay chng minh.
Ngay c trong mi t  ng quan gia vic   t vn   khoa hc, các ph  ng
pháp    c áp dng vi kt qu nghiên cu phi có mt mi quan h luôn
mang tính cht phn hi, miêu t càng chính xác càng tt s khác bit
gia d   nh và kt qu.
Tng hp li, khoa hc có th    c  nh ngha nh sau:
Khoa hc là mt ph  ng thc sn sinh ra tri thc và nhn thc mt cách
  c bit có tính cht h thng, vì:
- Không có s mâu thun trong lôgíc trình bày
- Thu sut v lí lun
- T  ng minh
- Tính phn thân
- Có th phê phán    c
Khi   t ra các th c o trên, ng  i ta cn phi chú ý   n vic tuân th
chúng mt cách nghiêm khc:
du sao thì khoa hc trong xã hi hin  i ca chúng ta cng có  a v uy
tín ti cao, nên không him khi nó cng    c xem nh du hiu ca mt
tín ng ng mi. Ngoài ra, ng i ta ch dành    c mt trình   khoa hc
sau mt thi gian hc tp, nghiên cu lâu dài, tn kém và bng lao   ng
trí óc vt v, và trong phân công lao   ng xã hi, nhng ng  i    c ào
to khoa hc rt hay phi   m nhn nhng nhim v vi trách nhim  c
bit cao, nhng nhim v    c tr công bi a s dân chúng không tham
gia hot   ng trong lnh vc khoa hc vi nhng   c ân khác nhau và
cng th ng có mc thu nhp cao hn trung bình.
Tôi mun lu ý các bn   n mt i m cui cùng mà nht thit có liên
quan   n s trao   i thông tin – giao tip   c thù trong phm vi khoa hc.
  khoa hc có th nghiên cu thành công theo nhng ph  ng pháp riêng
ca mình, nó cn có mt quyn t ch t  ng   i. Thc ra, khoa hc chu
nh h  ng bi nhiu yu t ngoài khoa hc: bi trong s phân công lao
  ng xã hi, khoa hc ph thuc vào nhiu yu t khác nên nó không th

xây dng mc ích nhn thc t thân cho riêng mình. Luôn có nhng tác
  ng tr c và ngoài khoa hc, chúng nh h ng mt cách quyt  nh ti
cách   t vn   khoa hc, tài tr cho nghiên cu khoa hc và s dng các
kt qu nghiên cu ó.   có th   t    c nhng kt qu nh vy, khoa
hc cn   n nhng khong t do riêng   có th hot   ng theo nhng
nguyên tc khoa hc nghiêm ngt ca nó. Nhng mi quan tâm và quyn
li bên ngoài không    c phép làm nh h ng  n quá trình hot   ng
khoa hc, vì các tiêu chun hot   ng ca nó tuân th các nguyên tc
khác.
4. Th c t khoa h c phát trin nh  th nào?
  i vi câu hi thc t khoa hc phát trin tip tc nh th nào, tôi ã
nêu ra mt s nhng nhn xét ngn. Nhng nhn xét ó ã   a   n kt
lun rng lch s khoa hc cho   n nay ch cho chúng ta thy các tin b
khoa hc không din ra theo    n g thng mà theo các b  c nhy. Tr  c
khi tôi   cp ngn gn v vn   này và gii thiu vn tt cho các bn

×