Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Phương pháp kê toa thuốc cho người bệnh P2 part 3 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (270.73 KB, 7 trang )

|
|
147

28/02/2010 - 1/ 74
148


Dễ dàng rời bỏ giầu có hơn hơn là rời bỏ nghèo
khó. Dễ dàng rời bỏ bạn bè hơn là rời bỏ kẻ thù. Dễ
dàng quên người bạn hơn là quên kẻ địch.
Đổi địa ngục thành cõi trời đi - các tôn giáo
phương Tây chưa bao giờ đi ra ngoài điều đó nhưng
phương Đông đã thử điều đó - thế rồi vứt bỏ cả cõi
trời nữa, bởi vì ngay cả ý nghĩ tích cực cũng vẫn là ý
nghĩ.
Bắt đầu khẳng định vô ý nghĩ, vô ý tưởng, và thế
rồi điều tối thượng xảy ra.

|
|
149

28/02/2010 - 1/ 75
150



Chương 7: Tình dục &
Quan hệ



Học nhảy múa với người khác






Chẩn đoán


húng ta sống cùng nhau và chúng ta chẳng bao
giờ biết sự cùng nhau là gì. Bạn có thể sống
cùng nhau nhiều năm mà chẳng biết sự cùng
nhau là gì. Nhìn khắp thế giới mà xem - mọi người
đều sống với nhau, không ai sống một mình: chồng
với vợ, vợ với chồng, con cái với bố mẹ, bố mẹ với
bạn bè; mọi người đều sống cùng nhau. Cuộc sống
tồn tại trong sự cùng nhau, nhưng bạn có biết sự cùng
nhau là gì không?
Sống cùng vợ bốn mươi năm, bạn có thể đã không
sống với cô ấy tới một khoảnh khắc. Ngay cả khi làm
tình với cô ấy bạn cũng có thể đã nghĩ về những điều
khác. Thế thì bạn không ở đó, việc làm tình chỉ là
máy móc.

Tôi nghe nói rằng có lần Mulla Nasruddin đi xem
phim cùng vợ. Họ đã cưới nhau ít nhất là hai mươi
năm. Phim này là một trong những phim ngoại yêu
đương cuồng nhiệt! Khi họ rời khỏi rạp chiếu bóng vợ

anh ta nói, "Nasruddin, anh chưa bao giờ yêu em như
những nghệ sĩ đó đã làm trong phim. Sao vậy?"
Nasruddin nói, "Em có rồ không đấy? Em có biết
họ được trả bao nhiêu tiền để làm những điều như vậy
không?"

Mọi người cứ sống với nhau mà chẳng có tình
yêu gì bởi vì bạn chỉ yêu khi được trả tiền. Và làm sao
bạn có thể yêu được nếu bạn yêu chỉ khi được trả
tiền? Thế thì yêu cũng đã trở thành món hàng ngoài
chợ: thế thì nó không phải là quan hệ, nó không phải
là việc cùng nhau, nó không là lễ hội. Bạn không hạnh
phúc với người khác, nhiều nhất bạn chỉ chịu đựng
người khác.

Vợ của Mulla Nasruddin đang trên giường chết và
bác sĩ nói, "Nasruddin, tôi phải nói thẳng với anh;
trong những khoảnh khắc như vậy tốt hơn cả là hãy
chân thật. Vợ anh không thể cứu được đâu. Bệnh này
C
|
|
151

28/02/2010 - 1/ 76
152


đã vượt ra ngoài khả năng của chúng tôi rồi, và anh
phải tự chuẩn bị cho mình. Đừng cho phép mình phải

chịu đựng, chấp nhận nó, đó là số phận của anh. Vợ
anh sắp chết."
Nasruddin nói, "Đừng lo. Nếu tôi có thể chịu
đựng cô ấy biết bao nhiêu năm rồi, tôi có thể chịu
đựng thêm vài giờ nữa!"

Nhiều nhất chúng ta chịu đựng. Và bất kì khi nào
bạn nghĩ dưới dạng chịu đựng, bạn đang chịu đựng,
sự cùng nhau của các bạn đang chịu đựng. Đó là lí do
tại sao Jean-Paul Sartre nói người khác là địa ngục
bởi vì với người khác bạn đơn giản chịu đựng, người
khác trở thành sự tù túng, người khác trở thành sự chi
phối. Người khác bắt đầu tạo ra rắc rối và tự do của
bạn bị mất, hạnh phúc của bạn bị mất. Thế thì điều đó
trở thành thường lệ, cái gì đó được chịu đựng. Nếu
bạn chịu đựng người khác thì làm sao bạn có thể biết
được cái đẹp của sự cùng nhau? Thực sự, nó chưa bao
giờ xảy ra cả.
Hôn nhân gần như không bao giờ xảy ra, bởi vì
hôn nhân nghĩa là lễ hội của sự cùng nhau. Nó không
phải là việc cấp phép. Không văn phòng đăng kí nào
có thể cho bạn hôn nhân được; không tu sĩ nào có thể
đem nó cho bạn như món quà. Nó là cuộc cách mạng
vô cùng trong bản thể, nó là biến đổi lớn lao trong
chính phong cách cuộc sống của bạn, và nó có thể xảy
ra chỉ khi bạn mở hội cùng nhau, khi người khác
không còn cảm thấy là người khác, khi bạn không còn
cảm thấy như cái tôi. Khi hai không thực sự là hai,
cây cầu đã xảy ra, họ đã trở thành một theo một nghĩa
nào đó. Về mặt vật lí họ vẫn còn là hai, nhưng khi có

liên quan tới bản thể bên trong nhất, họ đã trở thành
một. Họ có thể là hai cực của một sự tồn tại nhưng họ
không phải là hai. Cây cầu tồn tại. Cây cầu đó cho
bạn thoáng nhìn về sự cùng nhau.
Một trong những điều hiếm hoi nhất là tình cờ bắt
gặp hôn nhân. Mọi người sống với nhau bởi vì họ
không thể sống một mình được. Nhớ điều này: bởi vì
họ không thể sống một mình được, đó là lí do tại sao
họ lại sống với nhau. Sống một mình là không thoải
mái, sống một mình là không kinh tế, sống một mình
là khó khăn, đó là lí do tại sao họ lại sống với nhau. Lí
do này là tiêu cực.

Một người sắp xây dựng gia đình và ai đó hỏi anh
ta, "Anh bao giờ cũng chống lại hôn nhân, sao anh
bỗng nhiên lại đổi ý vậy?"
Anh ta nói, "Mùa đông sắp tới rồi và mọi người
nói trời sẽ rất lạnh. Lò sửa trung tâm thì quá khả năng
của tôi còn vợ thì rẻ hơn!"

Đây là logic. Bạn sống với ai đó bởi vì điều đó là
tiện lợi, thuận tiện, kinh tế, rẻ hơn. Sống một mình
thực sự là khó khăn: vợ là bao nhiêu thứ một lúc, nào
người nội trợ, người nấu bếp, người phục vụ, người
nuôi trẻ - biết bao nhiêu là thứ. Cô ấy là lao động rẻ
nhất trên thế giới, làm biết bao nhiều điều mà chẳng
phải trả tiền chút nào. Đó là bóc lột.
|
|
153


28/02/2010 - 1/ 77
154


Hôn nhân tồn tại như một thể chế của bóc lột, nó
không phải là cùng nhau. Đó là lí do tại sao không
hạnh phúc nào tới từ nó như việc nở hoa. Điều đó
không thể được. Từ gốc rễ của bóc lột làm sao cực lạc
có thể được sinh ra?
Có cái gọi là các thánh nhân, người cứ nói rằng
bạn khổ là vì bạn sống trong gia đình, vì bạn sống
trong thế giới. Họ nói, "Bỏ mọi thứ đi, từ bỏ đi!" Và
logic của họ dường như đúng - không phải bởi vì nó

đúng, mà bởi vì bạn đã làm lỡ việc cùng nhau.
Bằng không, tất cả những thánh nhân đó dường như
tuyệt đối sai. Người đã biết sự cùng nhau thì đã biết
điều thiêng liêng; người thực sự có hôn nhân đã biết
tới điều thiêng liêng, bởi vì yêu là cánh cửa vĩ đại
nhất.
Nhưng sự cùng nhau không có đó và bạn sống
cùng nhau mà không biết sự cùng nhau là gì; bạn sống
theo cách đó trong bẩy mươi năm, tám mươi năm mà
không biết cuộc sống là gì. Bạn trôi giạt mà không có
gốc rễ nào trong cuộc sống. Bạn chỉ đi từ khoảnh
khắc này sang khoảnh khắc khác mà không nếm trải
điều cuộc sống đem cho bạn. Và điều đó không được
trao cho bạn vào lúc sinh. Không có chuyện cha
truyền con nối để biết cuộc sống.

Cuộc sống tới qua việc sinh nhưng trí huệ, kinh
nghiệm, cực lạc, phải được học. Do đó mới có ý nghĩa
của thiền. Bạn phải kiếm nó, bạn phải trưởng thành
hướng tới nó, bạn phải đạt tới chín chắn nào đó; chỉ
thế thì bạn mới có khả năng biết nó.
Cuộc sống có thể mở ra cho bạn chỉ trong khoảnh
khắc chín chắn nào đó. Nhưng mọi người sống và
chết một cách ngây thơ. Họ chưa bao giờ thực sự
trưởng thành, họ chưa bao giờ đạt tới chín chắn.
Trưởng thành là gì? Chỉ trở nên chín muồi về dục
không có nghĩa là bạn trưởng thành. Hỏi các nhà tâm
lí: họ nói rằng tuổi tinh thần của người lớn trung bình
quãng độ mười ba hay mười bốn. Thân thể vật lí của
bạn cứ trưởng thành nhưng tâm trí của bạn dừng lại
vào độ tuổi mười ba. Không có gì ngạc nhiên là bạn
hành xử ngu xuẩn thế, sao cuộc sống của bạn lại trở
thành ngu xuẩn liên tục! Một tâm trí không trưởng
thành thì nhất định làm cái gì đó sai vào mọi khoảnh
khắc.
Và tâm trí chưa trưởng thành bao giờ cũng ném
trách nhiệm lên người khác. Bạn cảm thấy bất hạnh
và nghĩ rằng đấy là vì mọi người khác đang tạo ra địa
ngục cho bạn. "Người khác là địa ngục." Tôi nói
khẳng định này của Sartre là rất không chín chắn. Nếu
bạn trưởng thành, người khác cũng có thể là cõi trời
chứ. Người khác là bất kì cái gì bạn đang là bởi vì
người khác chỉ là tấm gương, người đó phản xạ bạn.
Khi tôi nói trưởng thành, tôi ngụ ý toàn vẹn bên
trong. Và toàn vẹn bên trong này chỉ tới khi bạn chấm
dứt làm cho người khác chịu trách nhiệm, khi bạn

chấm dứt nói rằng người khác đang tạo ra khổ sở cho
bạn, khi bạn bắt đầu nhận ra rằng bạn là người tạo ra
khổ sở của mình. Đây là bước đầu tiên hướng tới
trưởng thành: mình chịu trách nhiệm. Bất kì cái gì
đang xảy ra, đó là việc làm của mình.
Bạn cảm thấy buồn. Đây có phải là việc làm của
bạn không? Bạn sẽ cảm thấy rất rối loạn, nhưng nếu
bạn có thể vẫn còn lại với cảm giác này, chẳng chóng
|
|
155

28/02/2010 - 1/ 78
156


thì chầy bạn sẽ có khả năng chấm dứt việc làm nhiều
điều. Đây là điều lí thuyết về nghiệp nói tất cả là vậy.
Bạn chịu trách nhiệm. Đừng nói xã hội chịu trách
nhiệm, đừng nói rằng bố mẹ chịu trách nhiệm, đừng
nói hoàn cảnh kinh tế chịu trách nhiệm, đừng đổ trách
nhiệm lên ai cả.
Bạn
chịu trách nhiệm.
Lúc ban đầu, điều này sẽ có vẻ như gánh nặng bởi
vì bạn bây giờ không thể đổ trách nhiệm lên bất kì ai
khác. Nhưng nhận lấy nó đi

Ai đó hỏi Mulla Nasruddin, "Sao anh trông buồn
thế?"

Anh ta nói, "Vợ tôi cứ khăng khăng rằng tôi phải
chấm dứt cờ bạc, hút thuốc, uống rượu, chơi bài. Tôi
đã chấm dứt tất cả chúng rồi."
Thế là người này nói, "Vợ anh bây giờ phải rất
hạnh phúc."
Nasruddin nói, "Đấy mới là vấn đề. Bây giờ cô ấy
không thể tìm được bất kì cái gì để phàn nàn, cho nên
cô ấy rất bất hạnh. Cô ấy bắt đầu nói, nhưng cô ấy
không thể nào tìm ra cái gì để phàn nàn cả. Bây giờ cô
ấy không thể làm cho tôi phải chịu trách nhiệm về bất
kì cái gì và tôi chưa bao giờ thấy cô ấy bất hạnh thế.
Tôi tưởng khi tôi từ bỏ tất cả những điều này cô ấy sẽ
phấn khởi lắm, nhưng cô ấy đã trở nên bất hạnh hơn
bao giờ."

Nếu bạn cứ đổ trách nhiệm lên người khác và họ
làm tất cả những gì bạn bảo họ làm, thì bạn sẽ kết
thúc với việc tự tử thôi. Chung cuộc sẽ chẳng có chỗ
nào còn lại để mà đổ trách nhiệm của bạn.
Cho nên điều tốt là nên có vài lỗi lầm; nó giúp
cho người khác hạnh phúc. Nếu có người chồng hoàn
hảo, người vợ sẽ từ bỏ anh ta thôi. Làm sao bạn có thể
chi phối được người hoàn hảo? Vậy cho dù bạn không
muốn, cứ làm điều gì đó sai đi để cho vợ có thể chi
phối bạn và cảm thấy hạnh phúc!
Nơi có người chồng hoàn hảo nhất định có li dị.
Tìm người hoàn hảo và tất cả bạn sẽ chống lại người
đó, bởi vì bạn không thể kết án được, bạn không thể
nói được điều gì sai về người đó cả. Tâm trí chúng ta
thích đổ trách nhiệm lên ai đó khác. Tâm trí chúng ta

muốn phàn nàn. Nó làm cho chúng ta cảm thấy thoải
mái, bởi vì thế thì chúng ta không chịu trách nhiệm,
chúng ta được nhẹ gánh. Nhưng việc nhẹ gánh này lại
rất đắt. Bạn không thực được nhẹ gánh, bạn nhận
gánh ngày một nặng thêm. Chỉ bạn là không tỉnh táo.
Mọi người đã sống bẩy mươi năm, và trong nhiều
nhiều kiếp, mà chẳng biết cuộc sống là gì. Họ còn
chưa trưởng thành, họ còn chưa được toàn vẹn, họ
còn chưa được định tâm. Họ đã sống ở ngoại vi.
Nếu ngoại vi của bạn gặp gỡ ngoại vi của người
khác thì va chạm xảy ra, và nếu bạn cứ coi rằng người
khác là sai, bạn vẫn còn ở ngoại vi đấy. Một khi bạn
nhận ra, "Mình chịu trách nhiệm cho con người mình;
bất kì điều gì đã xảy ra, mình là nguyên nhân, mình
đã làm nó," bỗng nhiên tâm thức bạn dịch chuyển từ
ngoại vi vào trung tâm. Lần đầu tiên, bây giờ bạn trở
thành trung tâm của thế giới của mình.
|
|
157

28/02/2010 - 1/ 79
158


Bây giờ nhiều điều có thể được làm bởi vì bất kì
điều gì bạn không thích, bạn có thể vứt bỏ; bất kì điều
gì bạn thích, bạn có thể chấp nhận; bất kì điều gì bạn
cảm thấy đúng, bạn có thể theo, và bất kì điều gì bạn
cảm thấy không đúng, bạn không cần phải theo, bởi vì

bạn bây giờ định tâm và bắt rễ trong bản thân mình.


Đơn thuốc


Mở và đóng

Nếu bạn vẫn còn đóng, bạn vẫn còn chết. Cứ
dường như là khi toàn thể bầu trời có sẵn thì bạn lại
chỉ nhìn từ lỗ khoá. Tất nhiên bạn có thể thấy chút ít
bầu trời cũng từ lỗ khoá đó, và thỉnh thoảng một tia
sáng mặt trời có thế xuyên qua. Đôi khi bạn có thể
thấy ngôi sao lung linh. Nhưng điều này là vất vả
không cần thiết, và bạn vẫn còn nghèo nàn không cần
thiết.
Bước ra khỏi nó đi - và bạn
có thể
bước ra khỏi
nó được. Thử một thực nghiệm nhỏ.
Mọi đêm trước khi bạn đi ngủ, đứng giữa phòng
và nhìn vào tường. Tập trung vào tường; không vào
cửa, mà vào tường. Nghĩ bản thân mình như bức
tường không cửa trong bạn; đóng hoàn toàn. Không ai
có thể vào bạn và bạn không thể đi ra được - bạn bị
cầm tù. Gần như trở thành bức tường, về mặt tâm lí.
Để toàn thể năng lượng của bạn trở thành bức tường,
bức Trường thành Trung Quốc.
Trong mười phút cứ là bức tường và trở thành
căng thẳng, căng thẳng nhất có thể được. Vứt bỏ mọi

khe hở và trở thành tuyệt đối đóng, điều Leibnitz gọi
là “đơn tử,” một nguyên tử không cửa sổ, hoàn toàn
đóng bên trong bản thân mình. Bạn sẽ bắt đầu vã mồ
hôi, bạn sẽ bắt đầu run rẩy; lo âu sẽ nảy sinh. Bạn sẽ
cảm thấy dường như bạn đang chết, dường như bạn
đang đi vào nấm mồ của mình. Đừng lo nghĩ; cứ đi
vào nó đi. Đem nó tới cực đỉnh - căng thẳng này, tập
trung này và sự co lại này.
Rồi quay lại, nhìn vào cửa - để cửa mở - và trở
thành cánh cửa. Bắt đầu cảm thấy rằng bạn đang trở
thành cánh cửa, bạn không phải là tường. Bất kì ai
cũng có thể vào trong bạn; thậm chí không cần gõ
cửa. Và họ có thể đi ra; không có rào chắn. Thảnh
thơi. Thảnh thơi toàn bộ thân thể và toàn thể cảm
giác. Mở rộng. Vẫn còn đứng đó nhưng mở rộng.
Cảm thấy rằng bạn đang làm đầy cả căn phòng. Cảm
thấy rằng năng lượng của bạn đang chảy ra qua cửa
vào trong vườn. Cứ để cho năng lượng chảy ra và cảm
thấy rằng thế giới bên ngoài đang đi vào bạn.
Trong mười phút trở thành bức tường, và trong
hai mươi phút trở thành cái cửa. Thế rồi đi ngủ. Làm
liên tục điều này trong ít nhất ba tháng. Sau tuần thứ
ba bạn sẽ bắt đầu cảm thấy cởi mở thế… nhưng cứ
liên tục làm điều đó.
Tôi đang cho bạn cả hai, tường và cửa, cho nên
bạn có thể cảm thấy sự tương phản dễ dàng hơn.
|
|
159


28/02/2010 - 1/ 80
160


Một khi bạn có thể hiểu được năng lượng riêng
của mình - nó trở thành bức tường và nó trở thành
cánh cửa - thế thì bạn sẽ trở nên nhận biết về một
chiều hướng rất đẹp. Thế thì bạn có thể cảm thấy năng
lượng của người khác. Bạn đi qua một người trên phố
và bạn có thể cảm thấy liệu người này là bức tường
hay cánh cửa. Bây giờ bạn có hiểu biết bên trong về
điều đó. Thế thì nếu bạn muốn đặt quan hệ với người
này, đừng đặt quan hệ khi bạn cảm thấy người đó là
bức tường bởi vì thế thì chẳng cái gì sẽ thành công.
Chỉ đặt quan hệ khi bạn cảm thấy rằng người đó là
cánh cửa.
Nhiều lần điều này có thể trở thành kinh nghiệm
trong các mối quan hệ sâu sắc tới mức bạn không thể
tưởng tượng được nó. Tới gần một người khi người
đó là cánh cửa, và việc cùng người đó sẽ hoàn toàn
khác. Tới gần con bạn khi nó là cánh cửa - thế thì nó
sẽ lắng nghe, thế thì nó sẵn sàng hấp thu điều bạn nói.
Bằng không bạn cứ hò hét và nó điếc; nó là bức
tường. Nói với người yêu của bạn khi cô ấy là cánh
cửa. Làm tình với người yêu của bạn khi anh ấy là
cánh cửa. Khi anh ấy là bức tường tốt hơn hết là đừng
quấy rầy anh ấy.
Nhưng một khi bạn biết nó như cảm giác bên
trong của mình, thế thì bạn có thể cảm thấy nó ở mọi
nơi.



Giao cảm

Bắt đầu một cách thiền cùng nhau. Ngồi đối diện
nhau trong đêm và cầm tay nhau bắt chéo. Trong
mười phút nhìn vào mắt nhau, và nếu thân thể bắt đầu
chuyển động và đung đưa, cho phép nó. Bạn có thể
chớp mắt nhưng cứ nhìn vào mắt nhau. Nếu thân thể
bắt đầu đung đưa - nó sẽ đung đưa - cho phép nó.
Đừng bỏ tay nhau ra, dù bất kì điều gì xảy ra. Điều đó
không được quên.
Sau mười phút, cả hai cùng nhắm mắt và cho
phép đung đưa thêm mười phút nữa. Thế rồi đứng dậy
và đung đưa cùng nhau, cầm tay trong mười phút.
Điều này sẽ trộn lẫn năng lượng của các bạn một
cách sâu sắc. Cho nên mười phút ngồi nhìn vào mắt
nhau sâu sắc nhất có thể được và đung đưa; rồi mười
phút với mắt nhắm, vẫn ngồi, đung đưa. Cảm thấy
rằng năng lượng đang chiếm hữu bạn. Thế rồi đứng
dậy và, với mắt mở, đung đưa. Nó sẽ gần như trở
thành điệu vũ nhưng cứ cầm tay theo cùng cách.
Làm điều này trong ba mươi phút mỗi đêm trong
mười ngày và nếu bạn cảm thấy tốt, bạn có thể lặp lại
nó vào buổi sáng. Bạn có thể làm nó hai lần, nhưng
không nhiều hơn hai lần.


Người khác mang tính đại dương


Đi ra biển, có hàng triệu con sóng. Bạn chưa bao
giờ thấy biển, bạn bao giờ cũng thấy sóng, bởi vì

×