Vị xôi trong ống lam ở Vientiane…
Đã qua những thủ đô tráng lệ như Paris, Praha và hoành tráng như Roma, Berlin
hoặc ồn ào náo nhiệt như Hà nội, Bangkok thì Vientiane quả thật nhỏ bé và bình
yên lạ thường. Nhưng không vì thế mà thủ đô của đất nước Triệu Voi lại kém hấp
dẫn.
Đợt về phép thăm nhà lần này của tôi cũng là chuyến du lịch châu Á đầu tiên sau mấy
mươi năm ra khỏi đất mẹ Việt Nam.
Ở châu Âu đi đâu tôi cũng lo phần lớn mọi thứ từ mua vé máy bay đến lịch trình đi chơi,
thăm thú cũng như việc đặt khách sạn và tìm nơi ăn uống. Nhưng lần này vợ tôi nhận hết
trọng trách, phần thì châu Á là "đất vợ", chả gì cô ấy cũng làm trong ngành du lịch, phần
nữa tôi cũng muốn hưởng an nhàn một chuyến.
Thap Luang – biểu tượng của thủ đô Vientiane – vàng rực rỡ trong nắng chiều
Đến Viêng Chăn trên một chuyến bay của hãng hàng không quốc gia Lào từ Siem Reap
(Campuchia), chúng tôi khởi hành khá thuận lợi, tuy có bực mình do lệ phí sân bay cao
có một không hai trên thế giới – 25 USD/người. Để đến được Vientiane chúng tôi phải hạ
cánh ở Pakse cho máy bay lấy thêm nhiên liệu cũng như hành khách.
Chuyến bay khá vắng, tất cả chỉ khoảng 15 hành khách trên khoang, nói chung khá suôn
sẻ nhưng mỗi lần máy bay cánh quạt này đáp xuống được đến mặt đất là một lần… thở
phào nhẹ nhõm. Sau hai lần hạ cánh chúng tôi cũng đến được với thủ đô của đất nước
Triệu Voi.
Máy bay của Hãng hàng không quốc gia Lào
Điều ấn tượng đầu tiên của tôi là con đường từ sân bay vào thành phố khá rộng và tốt,
nhưng hai bên đường không hề có nhà cao tầng.
Thủ đô Vientiane xanh mát, yên ả
Khách sạn Laos Plaza trang trí đón Giáng sinh và Năm mới
Vợ bận, buổi chiều một mình tôi lang thang trong That Luang. Đây là biểu tượng của cả
nước Lào và được xây dựng vào năm 1566 dưới thời vua Setthatirat. Trời Vientiane lúc
này trong xanh không một gợn mây nhưng cũng tương đối nóng.
Nhưng trong không khí oi ả Vientiane càng như yên tĩnh hơn, thật thanh bình – xung
quanh chỉ có vài du khách Tây chắc từ Việt nam, Thái lan hay Campuchia sang, ngoài
phố cũng chỉ có dăm ba chiếc xe ô tô chạy lững lờ trên những con phố vắng. Thật lý
tưởng cho những ai muốn sự yên bình.
Phủ màu vàng đến từng milimet, dưới cái nắng buổi đầu chiều, That Luang càng thêm
phần rực rỡ. Cả một công trình như thế mà chỉ vỏn vẻn có một người ngồi bán và xé vé
ngay ngoài cổng như kiểu ở Việt Nam xé vé vào chợ. Nhưng cũng tốt, vì vắng khách nên
tôi tha hồ ngắm tha hồ xem, tha hồ đọc, tha hồ lượn lờ chụp ảnh mà không phải đợi các
du khách khác đi qua hay cũng không phải né tránh khi các bạn ấy giơ máy chụp ảnh.
Không khí yên ả trong các ngôi chùa ở thủ đô Vientiane
Tượng Phật ở khắp nơi trên đất nước sùng đạo này
Người tu hành trò chuyện thân thiện với khách phương Tây trong sân chùa
Tại That Luang du khách có thể đếm được hàng trăm tượng Phật được đặt trong các ô
nhỏ xung quanh các tầng của stupa. Hay tại chùa Sisaket ngôi chùa lâu đời nhất còn được
giữ nguyên vẹn theo phong cách Thái có tất thảy 6.800 tượng phật đủ các tư thế và kích
cỡ cũng như chất liệu khác nhau. Chùa Sisaket là một trong những danh lam thắng cảnh
không thể bỏ qua khi đến thăm Vientiane. Hiện tại đây cũng là bảo tàng – xung quanh
chùa du khách có thể thăm những ngôi nhà truyền thống của các bộ tộc Lào.
Điểm đặc biệt nhất ở Lào mà nơi nào bạn cũng được nhìn thấy là những cánh áo cà sa
vàng của các nhà sư và chú tiểu cũng như những pho tượng phật, nhất là trong các đền
chùa, lăng tẩm miếu mạo (stupa).
Cổng Patuxay gần trung tâm thành phố, trông nó có phần giống cổng Khải hoàn ở Paris.
Leo lên trên cao là cả thành phố trải dài khắp bốn hướng, thấp thoáng xa xa là dòng
Mekong, con sông đổ về đất Việt Nam. Sau đó là một vòng thăm chợ Sáng (Morning
Market) chợ lớn nhất ở Vientiane.
Cổng Khải Hoàn đồ sộ trong khuôn viên rộng lớn
Người dân Lào hiền lành, nhẹ nhàng và có vẻ cũng không… quyết liệt kinh doanh cho
lắm. Thường hơn 4g chiều mà các quầy hàng đã chuẩn bị đóng cửa hết. Được cái vào
trong chợ có thể nói tiếng Việt với nhiều người bán hàng. Đa số người Việt Nam sang
đây làm ăn từ nhiều đời nay nhưng con cái họ vẫn nói được tiếng Việt tương đối tốt.
Ra khỏi chợ đi quanh mấy phố cũng không tìm được chỗ bán đồ ăn, bụng dạ đang cồn
cào thì gặp một chị vừa đi bán hàng về đang mở ống nứa đựng xôi ra ăn. Chúng tôi hỏi
thăm chỗ mua, không có ngôn ngữ nào chung ngoài ngôn ngữ…chân tay nhưng rồi cũng
hiểu đấy là xôi do chị mang đi từ nhà. Quý khách, chị bẻ ngay lập tức cho chúng tôi một
nửa chỗ cơm lam trong sự ngỡ ngàng và cảm động.
Những hạt xôi màu tím sẫm mọng hạt mà dẻo quánh, vị thơm phức tỏa hương cả trong
không khí, mùi vị thơm ngon đặc biệt. Tối hôm đó đi ăn nhà hàng cũng như nhiều lần sau
đó ở các nhà hàng trên đất Lào, chúng tôi đều gọi cơm lam nhưng không lần nào có cảm
giác được ăn ngon như lần ấy, miếng cơm lam ngon nhất mà chúng tôi được ăn ở Lào?
Không chỉ người phụ nữ mà chúng tôi tình cờ gặp ngoài phố ấy mà đại đa số người Lào
đều hiền lành, tốt bụng và sùng đạo. Với người Việt Nam chúng ta các bạn Lào còn có
một tình cảm thật thân thiện và quý trọng. Đi đâu cũng được nghe các bài hát về tình hữu
nghị Việt Lào bằng cả hai thứ tiếng, đặc biệt khi các đoàn Việt Nam sang đây công tác.
Vientiane buổi đêm thực sự không có gì đặc biệt ngoài chợ đêm bên bờ sông, nhưng du
khách cũng phải đến đây tương đối sớm vì chợ cũng rất nhanh tàn. Tại đây du khách có
thể vừa ngồi hóng mát bên những ngọn đèn leo lắt để nhâm nhi ly bia với những món hải
sản tươi rói với người bạn đồng hành và để cho những ngọn gió của sông Mekong mơn
man khắp nơi…
Dạo chợ đêm ven sông Mekong
Lung linh quầy bán đèn