liên tưởng - Trần Thái Vân
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ thân phận cây
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ lá thay ngày
Vỏ cây già loang lở
Nhựa khô đọng vết dầu
Rễ cắm vào vạm vỡ
Ðất u bắp thịt nâu
Cây ngã khi trời bão
Tuổi lớn nhiều vòng khuyên
Một đời không chao đảo
Cũng có lúc chung quyên
2.
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ về mẹ tôi
Khi nghĩ về cánh rừng
Thương trời đất thôi nôi
Mẹ chạy loạn sông nam
Tản cư về sông bắc
Mùa lá đỏ cuối năm
Mắt mẹ buồn trong vắt
Ðường nối đời u tịch
Suối lặng lờ nổi trôi
Chiều trường sơn mờ mịt
Nhớ biển mẹ u hoài
Rễ tranh thay muối trắng
Ta tề bến ngăn đôi
Như nhánh sông thầm lặng
Phân chia hai dòng đời
3.
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ một người thương
Khi nghĩ về cánh rừng
Lưu luyến lửa hoang đường
Rừng xanh ngày tuổi nhỏ
Có em lạc bước đời
Về thiên đường khốn khó
Kinh tế mới xa xôi
Tôi trần gian ở lại
Tháng mười mưa nhạt nhoà
Nhớ em buồn ngây dại
Mưa lòng tôi chan hoà
Giờ xa rồi năm tháng
Người thân còn những ai
Chúng mình không cùng nạn
Mà chung tiếng thở dài
4.
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ đời bố tôi
Khi nghĩ về cánh rừng
Mơ tàn cây xa xôi
Bố một đời phiêu bạt
Ðêm ăn nắm xôi lào
Nhớ chén cơm mộc mạc
Thương đồng chiêm xanh xao
Bố hiền như nắm đất
Sống giữa đời đảo điên
Vinh quang không góp nhặt
Tủi nhục chẳng ưu phiền
Rồi lá bay về cội
Rồi con nước về nguồn
Hồng ân tha tử tội
Cát bụi cuộc vô thường
5.
Khi nghĩ về cánh rừng
Tôi nhớ thân phận cây
Khi nghĩ về cánh rừng
Ðời người như thân cây
Và tôi một nhánh cây\
Lỡ - Mường Mán
Phải chi ta đừng lớn khôn
Tâm hồn cứ mãi trẻ con không già
Đi rong trong cõi người ta
Trái tim chỉ biết hát và yêu thương
Phải chi trái đất hình vuông
Quanh năm đừng có tai ương dập vùi
Sớm hôm, chỉ một tiếng cười
Quay vòng nhật nguyệt giữa đời thong dong
Muộn rồi, ta lỡ lớn khôn
Và trái đất cũng lỡ tròn từ lâu
Hạnh phúc mình lỡ cho nhau
Cái vui xẻ nửa, cái sầu chia đôi
Vốn lời chung một cuộc chơi
Bi hài lắm bận khóc cười được thua
Ngủ đi em, giống trẻ thơ
Quên bao cay đắng chát chua đã từng
Mơ đi, mộng thật phiêu bồng
Lang thang trên tận cõi hồng trên mây
Sớm mai tiếp tục tỉnh say
Thuỷ chung với mặt đất này
và anh !
Lỡ có xa đồng bằng - Cao Thoại Châu
Cũng đành bứt sợi dây câu
Ra đi để lại một châu thổ buồn
Chân bước không nhấc hồn lên được
Ly rượu đầy không thể nhắp trên môi
Lửa và nếp đã làm nên rượu
Em làm nên tôi ngơ ngác giữa trang đời
Ai nào muốn chôn chân một chỗ
Cổ thụ già rồi mục mất mà thôi
Thì xin chọn làm cây cột điện
Ai quan tâm đứng đấy giữa ban ngày
Một lần xa chắc đâu là xa tạm
Chập choạng ánh đèn buông lưới ra khơi
Trong một mẻ có khi nhiều tôm cá
Biết đâu chừng lưới được cả hồn tôi
Tôi sẽ về như cá nằm trên thớt
Mùa này ruộng lúa cũng đang hong
Dưới chân rạ hằn sâu đôi vết nứt
Nhớ mài cho sắc lưỡi dao em
Xa sẽ nhớ dãy thềm rơi những nắng
Cỏ bình nguyên xanh mượt chân đê
Thương và xa, số phần tôi như thế
Đừng ai tin lời hẹn sẽ quay về