Tải bản đầy đủ (.doc) (71 trang)

Nghe nói nàng sinh ra vốn là một sự sai lầm pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (192.92 KB, 71 trang )

Nghe nói nàng sinh ra vốn là một sự sai lầm.
Mẹ nàng vốn là một nha hoàn, gặp lúc tướng quân lão cha
say rượu, kết quả là sinh ra nàng. Mẹ nàng nhanh chóng từ
thân phận nha hoàn trở thành tướng quân tiểu thiếp. Nhưng
rồi mẹ nàng cũng bị tướng quân nhanh chóng quên đi, bị thị
thiếp xa lánh, hại mẹ nàng số khổ làm thiếp, ưu tư buồn
khổ, sau bảy tháng mang thai cuối cùng sinh hạ ra nàng
Không có cha mẹ thương yêu, nàng làm sao có thể vui
sướng sống được. Phải biết rằng, nàng vốn là mỹ nữ đến từ
thế kỷ 21, chỉ số IQ 200, quyền cước công phu vào hàng
nhất lưu, cũng có linh lực thần bí. Tưởng khi dễ nàng? Muốn
chết! Khinh thường nàng, tìm chết. Dám ra lệnh cho nàng,
chán sống.
Dù quản ngươi là cha ta hay Thiên Vương lão tử, dám trêu
chọc ta, ta sẽ khiến cho các ngươi thấy như thế nào là Hỗn
thế tiểu ma nữ haha .
Quyển 2: Chín tuổi Hoàng hậu:
Cùng lễ không hợp? Cung quy? Tổ chế?
Ở hắn trong mắt tất cả đều là chó má, hắn Hiên Viên Đêm.
Thiên Diệu Hoàng triều tuổi trẻ quân vương, mười hai tuổi
đăng cơ. Ngắn ngủn trong 6 năm, bình nội ưu, ngoại trừ
hoạn, trở thành bễ nghễ thiên hạ đế vương. Cuồng vọng,
ngạo nghễ, không việc gì không thể làm được, chỉ cần hắn
muốn. Hắn hàng ngày khiêu chiến đám lão thần cổ hủ, lập
Trấn Bắc tướng quân gia nữ 9 tuổi Hỗn thế tiểu ma nữ làm
Hậu.
Hỗn thế tiểu ma nữ? Tự cao tự đại? Hắn thích. Hắn muốn
nhìn xem đến tột cùng 9 tuổi tiểu cô nương như thế nào
cùng hắn cao ngất? T ruyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiến cung? Hoàng hậu?
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, cao lớn


hơn so với chính mình, ừ, không sai. Hơi trúng ý nàng;
Dáng người cũng cường tráng, làm tình nhân của nàng thật
đúng quy cách; Cá tính thôi, tuy rằng một bộ cuồng vọng,
nhưng có thể cuồng qua nàng sao? Dù sao tướng quân phủ
cũng không có gì mới, vậy đổi cái địa phương mới hảo hảo
chơi đùa.
- Ôi.
Lãnh Loan Loan cảm thấy gương mặt mình nóng bừng bừng,
bỏng rát. Chết tiệt, là tên gia hỏa nào không muốn sống, thừa
dịp lúc nàng say rượu, phòng bị năng lực yếu ớt liền thừa cơ
trộm hôn nàng? Bỗng nhiên, nàng mở to hai mắt, đáy mắt
bừng lên luồng bạo khí giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt,
đem thiếu phụ đang lặng lẻ lau nước mắt đứng kế bên sợ đến
thất thần, ngày cả nước mắt cũng muốn chảy ngược lại.
- Tiểu thư.
Thiếu phụ khẽ chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, sao lại như vậy?
Nhất định là chính mình nhìn lầm rồi. Đứa nhỏ ba tuổi sao lại
có biểu hiện hung ác không gì sánh được như vậy, nàng tự an
ủi mình.
- Tiểu thư ?
Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn thiếu phụ đánh giá: chỉ thấy sắc
mặt nàng vàng ệch, hai mắt sưng đỏ, nhất định là do đã khóc
lâu lắm. Một cây trâm cong vẹo cài trên mái tóc, có vài lọn tóc
lơ thơ buông xõa xuống; một thân váy áo màu lam, có vài
phần cổ xưa. Trang phục như vậy, rõ ràng chỉ có tại kinh kịch
cổ trang mới có thể nhìn thấy. Đôi mắt tròn xoe chớp chớp
chuyển động, nàng đảo mắt quan sát nhìn xung quanh: cửa sổ
gỗ hình tròn, bàn ghế gỗ màu trà, còn nơi mình nằm thẳng
cẳng thì có màu trắng. . .
Cổ kính.

Lúc này, trong đầu Lãnh Loan Loan lóe ra hai chữ, ánh mắt
nàng khẽ trùng xuống, với chỉ số IQ cao tới 200 nàng lập tức
đoán được sự việc. Tuy rằng điều này rất mạc danh kỳ diệu,
chỉ là say rượu một hồi Nhưng nàng luôn luôn tùy tâm sở dục
mà bình tĩnh, điều gì đến mặc kệ nó. Coi như xuyên qua cổ đại,
nàng chỉ cảm thấy bên như có tiếng gió bình thường thổi qua
mà thôi. Lại thói quen búng tay (2 ngón tay cọ xát vào nhau
tạo nên tiếng kêu) nổi lên, kết quả là thò ra chăn bông là một
bàn tay nhỏ bé. Đây là tình huống gì? Nàng tức thời tiếp nhận
việc xuyên qua là chuyện thực, nhưng lại không nghĩ rằng
mình lại có bộ dạng như thế này. Nàng không có trở thành một
mỹ nữ, mà ngược lại ở trong hình dạng của một đứa bé con mà
nàng vốn ghét nhất. Lông mi đen hung hăng co rúm, chết tiệt
xuyên qua. Nàng nhịn không được ở trong lòng chửi bới, nếu
như biết là giữa đường thần tiên giở trò quỷ, nàng nhất định
phải cho bọn họ đẹp mặt. Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ?
Thiếu phụ rốt cuộc cũng phát hiện rằng, tiểu thư có thần sắc
quá mức không thích hợp, trong ánh mắt hoàn toàn không có
sự sợ hãi, mà ngược lại còn rất tàn nhẫn. Này, đây là có
chuyện gì ? Tiểu thư sẽ không bị ngớ ngẩn chứ ? Mắt đẫm lệ,
nàng lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan.
- Ngươi là ai ? Lãnh Loan Loan nhìn chằm chằm thiếu phụ, gọi
nàng là tiểu thư thì chắc chắn không phải là mẹ nàng. Nhưng
lại quan tâm nàng như thế, chẳng lẽ là vú em(bà vú)?
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ? Ta là nhũ mẫu à, bà ta bị cử
chỉ xa lạ của Lãnh Loan Loan làm cho bà ta bị trận trận hù dọa.
- Tiểu thư đáng thương của ta, từ khi sinh ra đã không còn mẹ,
hiện tại cư nhiên lại thành thế này. Sửng sốt một lát sau, thiếu
phụ lại bắt đầu rơi lệ.

Lãnh Loan Loan mắt trợn trắng, cảm nhận được sự quan tâm
của bà ta dành cho mình, nàng cũng cảm động mà khóc theo,
trong phòng lúc này thật yên lặng. Giờ đây, nàng có nên hay
không phải học theo bộ dạng của nữ tiểu chủ nhân này, giả bộ
là mất trí nhớ sao? Tuy rằng nàng chưa bao giờ cải trang đóng
kịch, nhưng hiện giờ thật là phải muốn diễn như vậy. Đây
chính là lập luận sắc sảo, so với diễn viên đoạt giải Oscar còn
muốn đạt hơn.
Đôi mắt đen như viên bảo thạch, nhanh chóng khép lại, khẽ lộ
ra tinh quang. Đôi môi nhợt nhạt không chút máu hơi hơi mở
ra, lộ ý cười. Một nụ cười nở rộ mang theo nét tà ý, hoàn toàn
không chút nào thuộc về thân thể nhỏ bé. Vậy là ma nữ thế kỷ
hai mươi mốt ở chỗ này mà sống lại.
- Ngươi là nhũ mẫu của ta phải không?
Lãnh Loan Loan khẽ quay ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị sưng đỏ,
một giọng trẻ con mềm mại vang lên, làm lay động căn phòng
nhỏ. Âm thanh tinh tế mê man xen lẫn giọng điệu sợ hãi, phối
hợp với đôi mắt đen như viên bảo thạch, ánh mắt lấp lánh giọt
sương trong suốt, làm cho bà ta không thể khắc chế tình cảm
của mình, tình mẫu tử dâng lên tràn lan.
- Ta là nhũ mẫu, tiểu thư đừng sợ.
Thiếu phụ vội lau nước mắt nhìn Lãnh Loan Loan, rồi ngồi
xuống bên cạnh nàng. Bàn tay khe khẽ vuốt ve lên khuôn mặt
nhỏ nhắn bị sưng của Lãnh Loan Loan, cử chỉ tuy nhẹ nhàng
nhưng cũng làm nàng bị đau.
- Hí
Đôi mi nhỏ khẽ nhăn lại, nước mắt lưng tròng khiến cho người
nhìn thấy phải đem yêu thương. Chết tiệt. Lãnh Loan Loan ở
trong lòng chửi bới, thân thể này cũng quá yếu đi.
- Nhũ mẫu a, vì sao ta cái gì cũng không nhớ kỹ ? Từ trong đáy

mắt tuôn ra từng giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống trên
gương mặt nàng, đôi môi nhỏ nhắn nhợt nhạt khẽ rung lên.
- Sao cha không đến thăm ta? Vừa nghe nhũ mẫu nói nàng
thuở nhỏ không mẹ, vì vậy nàng liền trực tiếp hỏi đến cha.
- Ôi, tiểu thư đáng thương của ta. Bà ta lần thứ hai thở dài,
đưa bàn tay xanh xao khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của Lãnh Loan
Loan.
- Cha ngươi thật tàn nhẫn, từ lúc ngươi sinh ra đến nay, cha
ngươi không có màng đến. Để mặc cho tiểu thư bị các phu
nhân trong phủ khi dễ, ngay cả hạ nhân cũng dám coi thường
người. Ta rất thương tiểu thư. Ô ô ô Nói xong, thiếu phụ
lại bắt đầu khóc lên.
Lãnh Loan Loan nghe thiếu phụ khóc lóc kể lể, liền rất nhanh
từ trong lời nói của bà ta thu được một vài tin tức: một là, thân
thể này sinh ra thì không có mẹ, chỉ có bà vú đối tốt với nàng;
hai là, cha của nàng chính là tướng quân đại nhân; ba là, bị
những phu nhân khác cùng với thủ hạ khi dễ.
Chà chà, chủ nhân thân thể này thật đúng là đáng thương.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng thầm thở dài nói, bất quá hiện tại
thân thể này đã là của nàng. Thân thể bị thương thì chẳng
khác nào làm nàng bị thương. Mà khi dễ người của nàng, hết
thảy đều tự tìm tử lộ!
- Nhũ mẫu, tên ta gọi là gì ? Mẹ của ta là người như thế nào?
Khẽ cúi đầu xuống, khóe mắt ẩn dấu tà khí; đôi bàn tay nhỏ bé
tựa hồ vô ý thức nắm chặt lại, kỳ thực lúc này là nàng đang
tính toán làm thế nào để xử lý đám gia hỏa kia muốn tìm chết.
- Tiểu thư họ Lãnh, tên là Loan Loan. Nhũ mẫu yêu thương nhẹ
vuốt mái đầu nhỏ của nàng, e rằng không nhớ được cũng
không phải là một chuyện xấu.
Lãnh Loan Loan ? Thật tốt, trùng tên với mình.

- Mẹ của tiểu thư tên là Hiểu Liên, vốn cũng là một hài tử đáng
thương. Tám tuổi bị bán vào trong phủ làm nha hoàn, mười
bốn tuổi năm ấy gặp phải tướng quân trong lúc đang say rượu,
liền sau đó có tiểu thư ngươi. Do đó làm tướng quân thị thiếp,
vốn tưởng rằng Hiểu Liên từ nay về sau sẽ thoát khỏi số khổ
vận khổ, ai biết sau này tướng quân lại quên nàng. Nàng một
mình ở nơi tiểu viện, bị các nha hoàn khác chê cười cho rằng
nàng không biết mê hoặc tướng quân, rồi càng bị các phu nhân
khác hãm hại. Mang thai tiểu thư được bảy tháng thì Hiểu Liên
phu nhân bị trúng độc, dẫn phát sinh non, cuối cùng dồn nén
toàn lực để sinh ra tiểu thư. Nàng không thể sống sót, mà tiểu
thư bởi vì sinh non nên thân thể luôn luôn gầy yếu." Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
(LuongSonBac.com)
Hảo máu mủ tình thân.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng thầm nghĩ, mẹ của thân thể này
thật đúng là xui xẻo, là bị người cưỡng đoạt. Nhưng mà tướng
quân kia cũng thật không phải là người. Cư nhiên ngay cả tiểu
nữ mười bốn tuổi cũng cưỡng đoạt, rõ ràng là thủ đoạn tàn ác,
nhẫn tâm tàn phá một đời hoa. Ôi, nhìn thân thế lúc này, nàng
sẽ vì mẹ của nàng mà báo thù.
- Nhũ mẫu, ta đói bụng rồi. Khẽ vuốt bụng nhỏ, Lãnh Loan
Loan thương cảm nói.
- Vâng, nhũ mẫu lập tức chuẩn bị lo cơm nước cho tiểu thư.
Thiếu phụ nghe Lãnh Loan Loan kêu đói, vội lau nước mắt, liền
đi thu xếp thức ăn.
Lãnh Loan Loan đợi bà ta đi khỏi, lập tức vận dụng linh lực làm
giảm bớt đau đớn cho mình, sau đó nàng bò xuống giường. Vì
sao lại yếu như vậy? Nàng tự hỏi. Thật là không có biện pháp,
hiện giờ nàng chỉ có ba tuổi, cái giường này đối với thân thể
nàng cũng cao hơn. Nàng chạy ra soi gương, leo lên cái ghế

nhỏ rồi đứng lên soi gương, xem bộ dáng của mình lúc này thế
nào. Một tiểu quỷ nhỏ, nàng nhận thức. Nghìn vạn lần không
nên nhưng vẫn còn lớn lên, nàng cũng không bận tâm lắm.
Ừ, tóc đen như mực, lông mi cong cong, ánh mắt thật to, rất
sáng sủa. Cái mũi xinh xinh, môi tuy rằng không hồng hào lắm
nhưng cũng không tệ lắm. Khuôn mặt hơi nhỏ nhắn, đôi má
còn chút sưng đỏ. Nhưng tổng quát mà nói, thân thể này có đủ
tiềm chất phát triển trở thành mỹ nữ. Cúi đầu nhìn lại vóc dáng
một lần, thân thể hơi nhỏ gầy một chút, rất không vừa ý nàng,
xem ra phải bồi bổ thật tốt.
Quan sát hết thảy toàn thân một lần nữa, nàng quay trở về
giường nằm. Chính mình đang là một nha đầu bị thương mất
trí nhớ, nên cũng không thể nhanh như vậy bại lộ a. Việc này
quá nhanh bại lộ, như vậy sẽ chơi không vui a.
Hai mắt mở to lộ ra tà tà tiếu ý, đám người dám khi dễ nàng,
hãy chờ tiếp chiêu ta đi nào.
Thân thể là tiền vốn. Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Loan Loan am hiểu đạo lý này rất sâu sắc, không có thân
thể tốt, nàng lấy cái gì làm vốn để đi chơi? Lẽ nào lại dùng
thân thể gầy yếu này? Nàng nhìn thân thể gầy yếu, bé nhỏ của
mình, tưởng chừng như gió thổi qua cũng ngã, người khác chỉ
cần dùng một ngón tay thôi cũng đủ để đối phó nàng. Không
khi dễ nàng, còn khi dễ ai nữa? Cho nên hiện giờ bước đầu tiên
là phải tẩm bổ thân thể thật tốt. Trên mặt nàng rõ ràng là bị
người ta tát tai gây tổn thương, tại thế giới này thiên kim tiểu
thư cũng là tiểu case. Điều này cũng không có vấn đề gì, vì
nàng dùng Linh Lực là trị khỏi hết, chỉ cần nằm thẳng duỗi tay,
vết sưng đỏ trên mặt liền biến mất, hiện tại việc then chốt là
đem thân thể nhỏ gầy bồi dưỡng khỏe mạnh một chút. Sau
một phen phân tích chuẩn bị, nàng bắt đầu tiến hành kế hoạch

tu luyện thân thể, cụ thể sẽ được chia ra làm ba bước:
+ Một là, bồi bổ: điều này là rất cần thiết để cơ thể phát triển
toàn diện, vì thân thể này vốn còi cọc, gầy yếu, tựa hồ bị suy
dinh dưỡng, dáng dấp phát triển không được tốt cho lắm.
+ Hai là, tắm nắng: nguyên lai chủ nhân thân thể này trước
đây thật đáng thương, cả ngày ngồi cắn tay áo, trái lại bị người
ta khi dễ. Nếu không như thế nào thân thể lại tái nhợt như vậy,
không có một chút huyết sắc. Hiện giờ, nàng sẽ phơi nắng thiệt
nhiều để có được màu da khỏe mạnh.
+ Ba là, chạy bộ: tuy rằng chạy bộ đối với thân thể hiện giờ có
một chút khó khăn, thế nhưng vì để có vốn liếng sau này, nàng
cũng đành cố gắng.
Phác thảo xong kế hoạch tu luyện, nàng bắt đầu thực hiện.
Ngày đầu tiên, nàng nói với nhũ mẫu phải đem thêm nhiều
thức ăn hơn cho nàng để nàng bồi dưỡng thân thể. Nhũ mẫu
khóc lớn, vừa vui mừng vừa xót thương.
Đây là lần thứ hai nàng nghe nhũ mẫu khóc. Trong lòng nàng,
lại một lần nữa bùng phát lên bừng bừng lửa giận Vốn là
chuyện ăn mặc hàng ngày của nàng, toàn bộ đều bị các phu
nhân khác bớt xén, thảo nào lại gầy yếu như vậy. Cha của
nàng cùng đám cẩu hạ nhân kia cũng quá kiêu ngạo, đem chủ
nhân của thân thể này không được cưng chiều vứt bỏ. Nhưng
dù sao nàng cũng là con gái của tướng quân, vậy mà đám hạ
nhân cư nhiên dám khi dễ chủ tử. Thực sự là làm cho nàng
không thể nhịn được nữa, các ngươi cứ chờ coi. Chờ nàng bồi
bổ thân thể này thật tốt, ngay lập tức sẽ tìm những kẻ không
vừa mắt này khai đao.
Xem ra quang minh chính đại là không thể thực hiện được, ta
phải đi đường sau mới là thượng sách. Nhẹ kéo lấy bàn tay to
thô ráp của nhũ mẫu, nàng nỗ lực bám víu thì thầm vào bên tai

nhũ mẫu một hồi. Nhũ mẫu nghe xong liền gật gật đầu, cặp
mắt nhìn Lãnh Loan Loan tựa hồ xem xét.
Bị nhũ mẫu nhìn, Lãnh Loan Loan chột dạ, nàng biết rằng, vừa
rồi nàng biểu hiện thật không giống với bộ dạng đáng thương
lúc trước. Dù sao mệt yếu chỉ là nhất thời, nàng cũng không
cần mỗi ngày đều phải ngụy trang. Mọi việc nàng đều tùy tâm
mà làm, mình muốn làm việc gì thì làm cái đó. Vì vậy nàng
quyết định, không bao giờ giả bộ ốm yếu nữa. Nếu có bị phát
hiện ra điều gì đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không bận tâm,
dù sao thân thể này vốn không hợp với độ tuổi của nàng, nàng
không muốn phải gạt người nữa.
- Nhũ mẫu, ngươi cảm thấy là ta trở lên thông minh?
Lãnh Loan Loan nghiêng đầu lên nhìn nhũ mẫu, khuôn mặt nhỏ
nhắn không giống với bộ dạng đáng thương mọi khi. Rất băng
lãnh, lạnh lẽo, làm cho nhũ mẫu không tự chủ được, khẽ rùng
mình.
- Vâng, đúng vậy tiểu thư.
Nhũ mẫu ngây ngốc hồi lâu, biểu tình của tiểu thư trước mắt
thật giống với lúc mới thức dậy. Có chút thô bạo, băng lãnh,
hoàn toàn khác với bộ dạng trước đây. Tại sao lại có thể như
vậy? Nàng dù không phải là người thông minh, nhưng cũng
cảm giác được rằng tiểu thư có gì đó khác với mọi ngày. Thân
thể nhỏ bé này phát ra một cỗ khí thế, hoàn toàn thuộc về đại
nhân thần tình, thậm chí có điểm giống như tướng quân. Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhũ mẫu.
Chứng kiến vẻ mặt của nhũ mẫu, Lãnh Loan Loan thoả mãn
gật đầu. Tốt, cuối cùng cũng không phải là chỉ biết mỗi khóc.
Chính là, mình diễn trò thì nên diễn hết luôn. Khuôn mặt nhỏ
nhắn buông thõng xuống, đôi mi mắt chớp chớp, thần sắc vẻ
mặt rất là thương cảm.

- Nhũ mẫu, người cũng đã biết bọn họ đối xử với ta như thế
nào rồi đấy, huống chi mẫu thân là bị người ta hại chết. Nếu
như ta không mau trưởng thành, e rằng kế tiếp sẽ chính là ta.
- Không, sẽ không như vậy đâu?
Nhũ mẫu nghe Lãnh Loan Loan nói thì lại càng hoảng sợ, ánh
mắt tràn đầy khủng hoảng. Người trong phủ đối xử không tốt
với tiêu thư, nhưng còn không có thương tổn đến tính mệnh
nàng đi sao, nàng nhỏ tuổi như vậy sẽ không đề phòng được ai
à.
- Sẽ không thật sao?
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không
còn hợp với tuổi của nàng, tràn đầy sự phẫn hận.
- Loan Loan đã không còn nhớ rõ sự tình trước kia, nhũ mẫu
hẳn là còn nhớ kỹ. Lần này Loan Loan bị thương mất đi ký ức,
nhưng lần sau sẽ ra sao.
- Việc này! Nhũ mẫu chần chờ.
Thật đúng là như vậy, Loan Loan nói rất đúng. Ở tướng quân
phủ vài chục năm, gặp qua chuyện xấu cũng không ít, người
chết oan cũng không phải là hiếm. Nhìn hài tử do chính mình
nuôi lớn, mặc dù là thiên kim tiểu thư nhưng cũng không được
như hài tử của gia đình bình thường. Hạ nhân khi dễ nàng, các
phu nhân khác cũng chỉ xem nàng như cái đinh trong mắt, nói
không chừng đến lúc nào đó chính nàng cũng sẽ không minh
bạch mà đi theo mẹ nàng. Vừa nghĩ đến thế, nhũ mẫu cảm
thấy trong lòng mình rét lạnh.
- Nhũ mẫu, Loan Loan chỉ có ngươi thôi.
Lãnh Loan Loan mở to đôi mắt sáng ngời, chan chứa rơi lệ.
- Ta đáng thương như vậy, nhũ mẫu sẽ không rời bỏ Loan Loan
đi chứ?
- Không, ta sẽ không rời xa tiểu thư đâu.

Nhũ mẫu nhìn Lãnh Loan Loan hai mắt đẫm lệ, lòng nàng nhói
lên tê tái, nhẹ dang đôi cánh tay ôm lấy Lãnh Loan Loan.
- Nhũ mẫu sẽ vẫn ở cùng với tiểu thư.
- Cho dù Loan Loan sau này trở thành như thế nào?
Lãnh Loan Loan trong miệng tiếp tục thương cảm như vậy nói.
Cái miệng nhỏ nhắn làm bộ nức nở, kì thực lúc này là nàng
đang hô hấp dồn dập. Trời ạ, vị nhũ mẫu này cũng quá kích
động đi, làm cho nàng hít thở không thông.
- Vâng, cho dù tiểu thư trở thành ra sao thì ta sẽ mãi mãi là
nhũ mẫu của tiểu thư.
- Vậy nhũ mẫu hãy đi chuẩn bị đi. Lãnh Loan Loan khẽ đẩy nhũ
mẫu ra nói.
Ah? Đang ở trong trạng thái cảm động, nhũ mẫu đột nhiên bị
đẩy ra, làm nàng bừng tỉnh. Nhìn trên mặt tiểu thư còn vương
dòng lệ, nếu như không phải nàng thấy tận mắt thì còn tưởng
rằng mình nằm mơ. Nhẹ véo mình một cái, sau đó nhũ mẫu đi
chuẩn bị những thứ mà Loan Loan cần.
Từ hôm ấy về sau, nhũ mẫu đối với Lãnh Loan Loan không còn
cảm thấy lạ lẫm nữa. Nàng cho rằng mọi sự thay đổi đều là do
tiểu thư đã trưởng thành, mà lại quên rằng tiểu thư mới ba tuổi
mà thôi. Một tiểu hài tử so với tuổi còn chưa hiểu chuyện, hết
lần này tới lần khác nàng vẫn quên.
Kế hoạch luyện tập thân thể bắt đầu triển khai. Sáng sớm giờ
Mẹo, từ trong chăn ấm chui ra, Lãnh Loan Loan nhẫn nại mang
thân thể gầy nhỏ dọc theo tiểu viện chạy bộ. Thân thể này thật
là quá yếu, ngày đầu tiên chạy bộ mới được vài phút thì nàng
đã bắt đầu thở không ra hơi, thiểu chút nữa hít vào cũng không
được. Thật vất vả khi kiên trì chạy hết hai vòng, rốt cuộc mệt
quá, không còn chút khí lực, nàng đặt mông ngồi xuống ven
đường rồi hít thở, hớp từng ngụm lớn không khí. Sau đó nhũ

mẫu réo gọi và kéo nàng đi rửa mặt. Chuyện rửa mặt cũng
thật là nan giải. Nơi đây không có kem đánh răng, bàn chải
đánh răng, cũng không có, kem rửa mặt lại càng không. Rửa
mặt là vốc nước lên mặt để rửa, sau đó lau bằng khăn khô,
đánh răng thì càng đơn giản hơn, đó là dùng nước muối để súc
miệng
Giờ Thìn, mặt trời rốt cục nhô lên, phía Đông là một mảng
phấn hồng. Ánh dương thật ấm áp, vài đóa hồng duyên dáng
yêu kiều nghiêng mình đón nắng, nhẹ đung đưa theo gió, đua
nhau khoe sắc.
Lãnh Loan Loan dùng điểm tâm xong, rồi sai nhũ mẫu giữ ghế
dài để cho nàng bò lên nằm, sau đó lấy khăn tay phủ lên
khuôn mặt, hít ngửi hương hoa, hưởng thụ tắm nắng
Nhũ mẫu đứng ở một bên, hết nhìn mặt trời rồi lại nhìn sang
chỗ tiểu thư đang nằm, trong lòng không hiểu ra sao. Không
biết tiểu thư phơi nắng để làm gì, nhỡ da bị đen thì làm thế
nào?
Phảng phất cảm giác được nhũ mẫu nghi vấn, Lãnh Loan Loan
lắc lắc cánh tay nhỏ, vội nói: Tru yện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhũ mẫu, phơi nắng rất là tốt. Chẳng những có thể giết chết
vi khẩn trên lớp da chết, mà còn làm tăng độ co dãn của da.
Làm cho da mềm mại sáng bóng, tăng khả năng điều hòa máu
huyết, đề cao miễn dịch, cải thiện trao đổi chất trong cơ thể,
tăng lượng vitamin D, phòng chống khả năng bị thoái hóa
xương hoặc bệnh gù, ăn uống ngon miệng hơn, tăng cường thể
chất. Điều hòa trạng thái, phấn chấn tinh thần, đề cao sự cải
thiện thân thể các loại trọng lượng cơ năng.
Nghe Lãnh Loan Loan giải thích một tràng, nhũ mẫu sửng sốt.
Chăm sóc tiểu thư từ lúc sinh ra đến giờ, tiểu thư từ lúc nào
hiểu được nhiều như vậy a ? Coi như nàng nghe không hiểu

hoàn toàn tiểu thư nói, nhưng cũng có thể minh bạch rằng phơi
nắng có thật nhiều chỗ tốt. Chỉ là tiểu thư như thế còn nhỏ, cư
nhiên lại có thể biết nhiều như vậy, lẽ nào bị người tát tai mà
khiến cho nàng lại trở lên thông minh ?
Đầu có chút choáng váng, nàng quả thực là không rõ. Nhưng
nếu phơi nắng có thể mang lại nhiều thứ tốt như vậy, thế thì
nàng cũng phải đi phơi nắng. Vội kéo cái ghế dựa lại gần rồi
ngồi xuống bên cạnh Lãnh Loan Loan, nàng cũng học theo, từ
từ nhắm hai mắt lại phơi nắng. Ánh dương ấm áp vây quanh
lên người, thật đúng là rất thoải mái. Từng cơn gió sớm mai
thổi qua, lành lạnh, tưởng như được người khẽ khẽ vuốt ve,
Tiếng chim hót văng vẳng bên tai phảng phất như mệt mỏi
đểu biến mất, trời đất trong lúc này chỉ có sự yên lặng, thư
thái
Cảm thụ được sự tuyệt với của việc tắm nắng, nhũ mẫu đối với
kế hoạch luyện tập thân thể của Lãnh Loan Loan lại càng thêm
hứng thú. Ngày qua ngày, trong tiểu viện nhỏ, lúc nào cũng có
thể thấy một thiếu phụ cùng với một đứa bé sáng sớm chạy
bộ. Nơi đây vắng vẻ, yên lặng, không người dòm ngó. Bằng
không, chỉ sợ tin đồn đã truyền đi khắp tướng quân phủ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Lãnh Loan Loan từ lúc xuyên
qua đến nơi đây cũng đã được bốn tháng rồi. Ở đây trong giai
đoạn này, nàng kiên trì tập luyện thể hình, thân thể tuy rằng
vẫn nhỏ gầy như cũ, nhưng màu da đã trở nên hồng nhuận,
mái đầu cũng có chút làm dáng. Mái tóc đen như mực được kết
thành bím buông xuống hai vai, Nàng mặc một cái áo ngắn tay
nhu sam có thêu hình hoa Mẫu Đơn, một chuỗi chuông bạc đeo
ở bên hông, mỗi lần đi lại, chạy nhảy là chuông nhỏ lại thanh
thúy vang lên hai tiếng: Đinh đoong, nghe thật vui tai. Nàng
giờ phút này nhìn thật giống như một cô bé búp bê, trông rất

đáng yêu.
Qua nhũ mẫu, nàng cũng xác định được bối cảnh của cái thế
giới này. Nơi nàng đang ở là Thiên Diệu Hoàng triều, đương
kim Hoàng đế là Hiên Viên Dạ, mới mười bốn tuổi, tính tình vui
giận thất thường, hành sự mạnh mẽ. Đăng cơ mới được hai
năm đã đem Thiên Diệu Hoàng triều phát triển đứng ngang
hàng với ba đại quốc là Dạ Liêu, Bắc Bang, Tây Sở tạo thành
thế bốn chân vạc. Mà cha của nàng là Trấn Bắc tướng quân
Vân Bùi Xa, tuy là người lạnh lùng tự kiêu, nhưng lại là trọng
thần trải qua hai triều Hoàng đế, nên rất được tiểu hoàng đế
tin tưởng, giao cho binh quyền trấn thủ một phương, cùng với
tả hữu thừa tướng (một văn, một võ) đồng lòng hiệp trợ tiểu
Hoàng đế thống trị giang sơn.
Đôi mắt Lãnh Loan Loan chợt lóe tinh quang, yêu a. Xem ra
Thiên Diệu Hoàng triều thật là thú vị, tiểu Hoàng đế vui giận
thất thường, tướng quân phụ thân công cao cái chủ, thừa
tướng thì đa mưu túc trí. Nàng tựa hồ nhìn ra đến quyền lợi, và
hiểu rằng để đạt được quyền lợi là phải thông qua tầng tầng
lớp lớp âm mưu, khóe môi hé mở, lộ ra dáng tươi cười: hắc
hắc, thời gian tới sẽ ngày càng thú vị đây, nàng dự kiến như
vậy. Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng nhởn nhơ bay,
ánh nắng chiếu xuyên qua chói lọi. Trong khuôn viên tiểu viện,
có một bồn hoa trồng toàn hoa Hồng rất đẹp. Từng đóa hoa nở
màu hồng nhạt, dường như xấu hổ mang theo sự e lệ của một
thiếu nữ; nụ hoa chúm chím tươi xinh, hương thơm phảng phất
bốn phía, màu điệp phiên bay. T ruyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Loan Loan vung vẩy đôi tay, lắc lắc dây chuông bạc đeo
bên người, tiếng đinh đoong rộn rã vang lên Mới liếc mắt một
cái mà đã nhìn hết cả sân tiểu viện, thật là buồn chán, đôi con
ngươi khẽ chớp chớp, đây là lúc nàng phải dạo chơi phủ tướng

quân, phải xem xét để nhận biết mọi thứ
Một chiếc cầu vòm cong bắc qua hồ sen nhỏ, núi giả đình lầu,
cây cối xanh tốt xum xuê, hương hoa tràn ngập bốn phía. Vòng
qua các hành lang quanh co, lọt vào trong tầm mắt là lầu son
gác tía, mái ngọc Lưu Ly cong cong, dưới ánh nắng phản chiếu,
tỏa ánh màu xanh vàng rực rỡ Quả thật không hổ là Trấn
Bắc tướng quân phủ, rất là hoành tráng
Lãnh Loan Loan nhẹ bước đôi chân nhỏ, trong lòng không khỏi
cảm thán, bên hông tiếng chuông bạc không ngừng vang lên,
nghe rất êm tai. Nàng tấm tắc, xa hoa như vậy thì nhất định là
không thiếu bạc. Nàng nhìn lại trang phục mình đang mặc, quả
thực là mình bị ngược đãi à Nhìn phong cảnh xa hoa tráng lệ,
sự tức giận trong lòng nàng lại dâng lên. Đủ can đảm a, cư
nhiên dám bớt xén tiền bạc của nàng. Bàn tay nhỏ khẽ vung
lên, trên mặt hồ nước bỗng dâng lên một cột nước như long phi
cửu thiên, sau đó chợt tan ra rớt xuống trở lại mặt hồ.
- Ha ha hắc hắc
Lãnh Loan Loan nở nụ cười đắc ý, tay phải búng lên kêu tanh
tách. Một đoàn hỏa diễm bùng lên, đem cây cối xung quanh
đốt cháy, lửa cháy ngày càng to. Ánh lửa hồng nhảy nhót giống
như yêu tinh xinh đẹp đang nhảy múa, cùng với ánh nắng
tranh đua
- A, có lửa cháy. Một tiểu nha hoàn trên người mặc một cái váy
màu xanh biếc, đi ngang qua phát hiện thấy lửa cháy, thất kinh
lớn tiếng la lên.
- Ở đâu, cháy ở đâu ?

Một lúc sau, một đám gia đinh, nô tỳ mang theo thùng nước,
chậu nước, gáo múc vội vội vã chạy tới.
- A, ai nấu cơm mà để cháy thế này?

Bất chấp bụng đầy nghi vấn, gia đinh, bọn nha hoàn vội vàng
hắt nước dập tắt lửa.
Lãnh Loan Loan đứng ở một bên, nhìn đám cẩu hạ nhân đang
hoang mang rối loạn nàng hé môi cười. Ánh lửa cháy chiếu
sáng khuông mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến khuôn mặt nàng
bừng đỏ, giống như trái táo chín hồng. Trong đôi mắt trong
veo, ánh lửa chợp chờn nhảy múa, thần tình thật là quỷ dị. Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn
Bạc (LuongSonBac.com)
Đám cháy rốt cục cũng được dập tắt. Mỗi người đều chật vật
không chịu nổi; thùng gỗ, chậu gáo vứt một bên, thở phì phò
- Các ngươi đang làm cái gì vậy?
Một tiếng trẻ con ngạo nghễ vang lên. Lãnh Loan Loan nhìn lại,
chỉ thấy một nữ hài chừng mười tuổi cùng với vài nha hoàn
theo sau đi tới. Nàng cũng tết tóc hai bím như Lãnh Loan Loan,
đuôi hai bím tóc còn kẹp đôi kim thoa có hình bông hoa nho
nhỏ. Nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt, trên váy thêu một
đóa hoa to, có đôi bướm bay nhìn rất tinh xảo. Thần tình ngạo
nghễ, yếu ớt mười phần.
- Đại tiểu thư.
Đám gia đinh, nô tỳ vừa dập lửa nhìn thấy liền kêu lên, bất
chấp trên người đầy chật vật, tất cả đều cùng quỳ xuống. Phải
biết rằng, tính tình của nàng mãnh liệt như tướng quân phu
nhân, rất tùy hứng. Nếu chọc giận nàng, thì chính mình là
người phải chịu khổ.
- Đại tiểu thư ?
Lãnh Loan Loan khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười chế giễu.
Nguyên lai nha đầu này chính là đại tỷ của nàng, sách, quả
thực là đồng phận nhưng không cùng số mạng. Nhìn nàng kia
bộ dáng, thật sự là làm cho người ta thấy khó chịu.
- Đứng lên đi. Lãnh Nguyệt Nhi ngẩng cao đầu, tay giơ ra phất

khẽ, một bộ thi ân dáng dấp.
- Các ngươi ở nơi này làm cái gì vậy?
- Khởi bẩm tiểu thư, đám nô tài dập lửa ạ. Một tên gia đinh áo
xanh khép lép trả lời.
- Dập lửa? Lãnh Nguyệt Nhi nhìn xung quanh, thấy cả đám cây
cối xanh tươi um tùm đã bị đốt cháy hết. Trong lòng khẻ động,
đây chính là đám cây cối phụ thân yêu thích nhất. Hiện tại cư
nhiên bị thiêu hủy thành cái dạng này. Nhớ tới ánh mắt hung
hãn của phụ thân, nàng không khỏi sợ hãi.
- Là ai, là ai đem nơi này đốt cháy? Thật to gan, chẳng lẽ
không biết rằng nơi đây là tướng quân yêu thích nhất sao?
Nàng dậm chân, hai mắt nén giận nhìn đám người hầu đang
quỳ xuống.
- Là ngươi sao? Nàng chỉ vào nam tử áo xanh hỏi.
- Tiểu thư tha mạng, không phải là nô tài đốt. Nô tài nghe có
người kêu cháy mới đến đây. Nam tử áo xanh dập đầu nói.
- Đó là ngươi sao? Nàng lại chỉ vào gã còn lại hỏi.
- Tiểu thư minh xét, cũng không phải là nô tài. Nô tài cũng là
nghe được tiếng la rồi mới tới đây. Gia đinh áo đen cũng sợ hãi
dập đầu, tướng quân tính tình có thể xem như là Diêm Vương
gia, làm sao mà không sợ cơ chứ.
- Không phải ngươi, cũng không phải ngươi. Vậy rốt cuộc là ai
làm? Lãnh Nguyệt Nhi nổi giận, hai mắt mở trừng trừng.
-Tiểu thư tha mạng. Đám nô bộc hoảng sợ đều dập đầu xin tha
thứ.
- Hừ. Lãnh Nguyệt Nhi lửa giận bốc lên đầu.
- Rốt cuộc là ai phát hiện ra đám cháy ?
- Là, là nô tỳ. Nha hoàn mặc áo xanh biếc hai mắt rưng rưng,
khép lép trả lời.
- Vậy nhất định là ngươi phóng hỏa.

Lãnh Nguyệt Nhi chỉ vào nha hoàn mà nói, nàng xem nha hoàn
kia như con chuột đang cầu xin sự sống.
- Không phải nô tỳ, thật không phải là nô tỳ đâu thưa tiểu thư.
Nha hoàn áo xanh sợ hãi, liên tục lắc đầu.
- Ha ha
Lãnh Loan Loan rốt cuộc không nhịn được, nàng bật cười khanh
khách. Lãnh đại tiểu thư cũng thật quá buồn cười đi, khuôn
mặt không có gì là đẹp cả, mà chỉ số thông minh lại là zê-rô(số
0).
- Ngươi là ai ?
Nghe thấy tiếng Lãnh Loan Loan cười, cả đám người ở chỗ này
giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện thấy
một tiểu nữ oa đang đứng ở bên cạnh. Ôi, nàng ở đó đã bao
lâu rồi? Thế nào mà bọn họ lại không có nhìn thấy. Trong lòng
thầm nghĩ, cũng đều nhịn không được, khẽ rùng mình một cái.
Lãnh Nguyệt Nhi chân mày lá liễu dựng thẳng, mắt trợn tròn
nhìn Lãnh Loan Loan. Tiểu nha đầu này là ở đâu tới đây? Nhìn
nàng da trắng noản dường như có thể bóp nổi trên mặt nước,
đôi mắt đen láy sắc sảo, linh khí bức người; hai bím tóc tết
buông xuống hai vai, mặc chiếc váy ngắn màu lam, tuy không
hoa lệ nhưng cũng không giống như là người hầu.
- Ta là ai ? Lãnh Loan Loan giơ ngón tay út chỉ vào mình, đôi
mắt đen chớp chớp.
- Ý, lẽ nào không ai nhận biết ta sao? Từ đầu tới cuối, ta đều
đứng ở chỗ này."
- Ta hỏi ngươi là ai? Chứ không có hỏi ngươi lúc nào ở chỗ này.
Lãnh Nguyệt Nhi đố kỵ nhìn con ngươi đen láy của Lãnh Loan
Loan, ánh mắt tiểu nữ oa này rất khiến người chú ý. Nàng nếu
lớn lên, nhất định sẽ cùng tranh đoạt ca ca với mình. Truyện "Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ta là ta. Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Nguyệt Nhi một cái rồi trả

lời trêu trọc nàng.
Nhìn Đại tiểu thư này ngang ngược kiêu ngạo như thế, thì chắc
mẫu thân còn lợi hại hơn. E rằng hại chết Hiểu Liên mẫu thân
chắc chắn có nàng một phần.
- Ngươi Lãnh Nguyệt nhi giận đến run người, từ bé lớn đến
nay, chưa từng có người nào dám nói với nàng như thế.
- Lớn mật. Một nha hoàn mặc áo màu cánh sen đứng bên cạnh
Lãnh Nguyệt Nhi la lớn, rồi sau đó chỉ vào Lãnh Loan Loan
mắng.
- Tiểu nữ oa không biết tốt xấu, cư nhiên dám nói năng như
thế với Đại tiểu thư?
- Bản cô nương nói chuyện, đâu đến lượt ngươi xen mồm vào.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn kia, hàn khí
bốc lên khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nha hoàn kia sợ đến mức bước lùi lại. Sao lại như vậy? Là nàng
sai rồi sao? Tiểu nữ oa này mới ba bốn tuổi sao lại có ánh mắt
sắc bén, giống như một đạo băng, hàn khí bức người.
Lãnh Nguyệt Nhi cũng sửng sốt, cô gái này có khí thế cùng phụ
thân giống nhau. Lệ khí mười phần, nàng chỉ cảm thấy rét lạnh
đáy lòng. Rốt cuộc nhất thời quên cả trách cứ tiểu nha đầu
không biết trời cao đất rộng này.
Thực sự là một đám có chỉ số IQ thấp. Lãnh Loan Loan thấy
bọn họ như kẻ ngu si đờ đẫn, nàng cảm thấy không thú vị chút
nào. Ngay cả muốn khi dễ người cũng không có hứng thú. Lẽ
nào người xưa năng lực nhận thức lại kém như vậy? Nhẹ lắc
dây chuông bạc, nàng xoay người, rời đi.
Đinh đinh đang đang
Tiếng chuông xa dần, Lãnh Nguyệt Nhi không thấy bóng dáng
Lãnh Loan Loan nữa, lúc này mới dậm chân kêu to:
- Tiểu nha đầu, ngươi cứ chờ đấy. Ta nhất định sẽ không bỏ

qua cho ngươi.
- Không buông tha cho ta? Lãnh Loan Loan thân ảnh dừng một
lát. Sẵn sàng hoan nghênh.
* * *
Từ chương thứ năm trở đi, câu chuyện mới bắt đầu thú vị à. Ha
hả. Lãnh Loan Loan bướng bỉnh chỉ khả ái với nhũ mẫu. Có lẽ
bởi vì thuở nhỏ nàng không còn mẫu thân, nên khi xuyên qua
về thời cổ đại, gặp một người quan tâm đến nàng, lúc đầu còn
có chút phiền phức nhưng càng tiếp xúc thì lại càng có tình
mẫu tử cảm giác
Bên cửa sổ, một thân ảnh nhỏ ngồi dựa lưng vào khung cửa,
đôi chân nhỏ đung đưa ve vẩy, khuông mặt nhỏ ngửa lên, đôi
mắt lim dim khép hờ Ánh nắng nhẹ buông, đôi mi cong vút
Nhìn nàng nhàn nhã hưởng thụ, khiến cho người xem không
thể không phì cười. Đôi mắt đang nhắm kia, đến tột cùng là
đang ẩn chứa tâm tư gì?
Nhũ mẫu đứng ở xa xa nhìn Lãnh Loan Loan ngồi trên khung
cửa sổ. Ánh nắng nhẹ chiếu lên người nàng, phảng phất như có
một tầng hào quang mỹ lệ bao phủ quanh người nàng, nhìn
nàng lúc này giống như là một Tiểu Tiên nữ từ trong bức tranh
bước ra, khiến cho người ta không dám khinh nhờn.
- Nhũ mẫu. Lãnh Loan Loan nhìn thấy nhũ mẫu ở đằng xa, liền
vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé.
- Ôi yêu, tiểu thư của ta cẩn thận một chút.
Nhũ mẫu nhìn Lãnh Loan Loan đang vẫy tay, sợ đến toát mồ
hôi. Lão thiên à, cửa sổ kia phải cao gấp ba bốn lần chiều cao
của tiểu thư trong tâm khẽ nhảy, nàng vừa hô vừa chạy lại
phía Loan Loan.
Nhìn nhũ mẫu lo lắng sốt ruột, Lãnh Loan Loan khóe miệng nở
nụ cười. Điểm ấy độ cao thì đã tính là cái gì, bàn tay nhỏ nhẹ

rung dây chuông bạc, tiếng dinh đoong thanh thúy vang lên,
nghe rất êm tai. Thấy nhũ mẫu chạy gần đến nơi, nàng nhẹ
nhàng nhảy xuống, thiếu chút nữa làm nhũ mẫu sợ đến muốn
phát bệnh
Nhũ mẫu vội vươn hai tay đỡ được Lãnh Loan, lực đẩy làm
nàng phải lui lại mấy bước Ngắm thân hình bé nhỏ trong
lòng, đôi mắt Loan Loan mở to, nhìn với dáng vẻ rất là vô tội
Nhũ mẫu khẽ thở dài, nàng càng ngày càng không thể hiểu
tiểu thư. Trước đây, tiểu thư thân thể gầy yếu, nhát gan, bị
người khi dễ thì cũng chỉ có khóc. Mà từ mấy tháng trước, từ
khi tiểu thư tỉnh dậy thì lại giống như thoát thai hoán cốt.
Không chỉ có cái gì kế hoạch luyện tập thể hình, đem thân thể
bồi dưỡng tăng lên không ít, mà tính tình cũng trở nên khó dò.
Lúc thì bướng bỉnh khiến cho người dở khóc dở cười, có đôi khi
lại lạnh băng như không giống một tiểu oa nhi, ngay cả nàng
có lúc cũng cảm thấy sợ hãi.
- Nhũ mẫu đang suy nghĩ gì vậy?
Lãnh Loan Loan vươn bàn tay mềm mại, khẽ vân vê vạt áo của
nhũ mẫu, đôi mắt đen láy sáng như sao nhìn nàng, dường như
có thể thấy rõ cả nội tâm của nàng.
- Không, không có gì đâu tiểu thư.
Nhũ mẫu bị đôi mắt trong suốt của Lãnh Loan Loan nhìn thằng
vào mình, khiến cho nàng hoảng sợ, nàng cảm thấy ánh mắt
của tiểu thư có thể xem thấu cả nội tâm của mình.
- Phải thật không? Lãnh Loan Loan khẽ hạ ánh mắt, cười cười,
đôi má hồng rung rinh
- Nhũ mẫu, ta đói bụng rồi.
Nhũ mẫu nghĩ gì, Lãnh Loan Loan còn không thể nhìn thấy sao.
Thôi quên đi, dù nhũ mẫu nghĩ thế nào đi nữa thì kệ nàng đi.
Dù sao bản thân mình cũng không phải là Lãnh Loan Loan nhu

nhược, nhát gan trước kia, sớm muộn gì Nhũ mẫu cũng sẽ
nhận thức nàng hiện giờ.
- Dạ, để nhũ mẫu đi chuẩn bị thức ăn cho tiểu thư.
Lãnh Loan Loan nở nụ cười ngọt ngào, làm cho nhũ mẫu cũng
kìm lòng không được, xem ra là mình đã nghĩ nhiều, tiểu thư
nhỏ tuổi như vậy, sao có thể xem thấu tâm tư người khác. Nhẹ
lắc đầu, nàng dảo bước đi.
- Đại tiểu thư, chính là ở nơi này.
Nhũ mẫu mới đi được vài bước, thì nghe thấy tiếng người xôn
xao, cùng với tiếng bước chân đang tiến lại gần.
- Đại tiểu thư ?
Lãnh Loan Loan khóe miệng hé cười chế giễu. Ha hả, nguyên
lai là cái kia yếu ớt đến đây. Vừa lúc, nàng đang buồn chán.
Người giải buồn lại chính mình tự tìm tới đây.
- Không xong, là Đại tiểu thư tới. Nhũ mẫu vừa nghe, thần tình
rồi đột nhiên khẩn trương lên.
Tuy rằng nàng không biết Đại tiểu thư vì sao lại muốn tới nơi
này, thế nhưng Đại tiểu thư tính tình ngang ngược kiêu ngạo
thì trong phủ không ai là không biết. Xem ra là chuyện không
tốt, nàng dắn đo suy nghĩ, có nên đem tiểu thư giấu đi hay
không
- Không vội.
Tựa hồ xem thấu suy nghĩ của nhũ mẫu, Lãnh Loan Loan khẽ
nói. Bàn tay nhỏ bé dung dây chuông bạc, leng keng đinh
đoong
- Quả nhiên là ngươi.
Lãnh Nguyệt Nhi dẫn theo một đám gia đinh, nha hoàn đi tới.
Ngày hôm nay, nàng tết tóc hai bím, đuôi tóc đeo một đôi bạch
ngọc kim hoa, trên mái tóc cài trâm ngọc ngũ sắc. Quần màu
vàng nhạt, váy áo hoa sặc sỡ, một đôi giày trắng thêu tinh

xảo. Khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo có vài phần giống bộ dạng của
một con chim công. Truyện "C hín Tuổi Tiểu Yêu Hậu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Loan Loan khẽ liếc mắt nhìn nàng, nhìn nàng hậu hô tiền
ủng, dáng vẻ giống như nữ nhi nhà giàu mới nổi, kiêu ngạo
nhà giàu trông thật chướng mắt. Nhớ tới trước đây khi nàng
chưa xuyên qua, một mình nàng cũng có thể đem địch nhân
chấn nhiếp, chưa cần phải tiền hô hậu ủng
Thấy Lãnh Loan Loan không để ý tới lời Lãnh Nguyệt Nhi nói,
nhưng việc này lại khiến cho nhũ mẫu sợ hãi. Vốn là nàng lo
lắng Đại tiểu thư tâm giả bất thiện, nhưng không ngờ cư nhiên
là vì tiểu thư mà tới. Vậy phải làm sao bây giờ ? Tiểu thư rốt
cuộc là từ lúc nào gặp phải Đại tiểu thư a ? Trong lòng nóng
như lửa đốt, nhũ mẫu vội vàng đứng chắn trước người Lãnh
Loan Loan, rồi hướng Lãnh Nguyệt Nhi vấn an:
- Đại tiểu thư.
Lãnh Loan Loan khiến cho Lãnh Nguyệt Nhi tức giận sôi lên,
nha đầu này nhìn nhỏ hơn nàng, cử nhiên dám như thế đối đãi
với nàng. Một bụng đầy hỏa, nàng nhíu mày, trừng mắt hỏi:
- Ngươi là ai ?
- Nô tỳ là nhũ mẫu của Tam tiểu thư.
- Tam tiểu thư ? Tam tiểu thư sao ?
Lãnh Nguyệt Nhi cau mày, mẫu thân chỉ có đại ca, nàng cùng
với tiểu đệ ba cái hài tử, các tiểu thiếp khác của phụ thân cũng
không có ai sinh ra đứa nhỏ nào
- Là Loan Loan tiểu thư.
Nhũ mẫu thấp giọng trả lời, trong lòng vì Lãnh Loan Loan mà
cảm thấy khổ sở. Rõ ràng cùng là con gái của tướng quân, Đại
tiểu thư không chỉ có quần ngà áo ngọc mà lại còn được sủng
ái; trong khi đó Loan Loan tiểu thư nhưng lại bị người khi dễ;
thậm chí trong phủ, người ta cũng đều không có thừa nhận

nàng.
- Nàng sao, nàng thì tính là cái gì tiểu thư.
Lãnh Nguyệt Nhi cười nhạo, nàng từng nghe mẫu thân nói qua
rằng, Lãnh Loan Loan là do một nha hoàn sinh ra. Nếu không
phải phụ thân uống say, thì nha hoàn kia làm gì có Lãnh Loan
Loan.
- Đại tiểu thư, Loan Loan tiểu thư là muội muội của ngươi a.
Trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng nhũ mẫu cũng vẫn kiên trì
nói.
- Làm càn.
Một nha hoàn tên là Thu Đường đứng bên Lãnh Nguyệt Nhi lên
tiếng, nàng là cô nương chừng mười bảy tuổi. Hàng ngày
thường ỷ vào Lãnh Nguyệt Nhi mà phóng túng, tự cho là mình
có thân phận cao hơn những gia đinh và nha hoàn khác,
thường xuyên ức hiếp các nha hoàn yếu đuối hơn mình.
- Phi, ti tiện nhân cũng có thể xem là tiểu thư?
- Hừ, dù thế nào Loan Loan tiểu thư cũng là chủ tử, mà ngươi
Thu Đường cô nương bất quá chỉ là một cái hạ nhân.
Nhũ mẫu ở phủ tướng quân cũng đã vài chục năm, cư nhiên bị

×