Tải bản đầy đủ (.doc) (14 trang)

Những bài thơ hay Dâng cha mẹ nhân mùa Vu lan Báo hiếu ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (168.66 KB, 14 trang )

Những bài thơ hay Dâng cha mẹ nhân mùa Vu lan Báo hiếu
NGÀY XƯA CÓ MẸ
Thơ: Thanh Nguyên
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm con muỗng cháo
Khi con đòi ngủ
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con
Ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ
Ngày thêm sợi bạc
Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ
Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim


Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc
Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ
ÐỔI CẢ THIÊN THU
TIẾNG MẸ CƯỜI
Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ

Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
VU LAN NHỚ MẸ
Nguyên Khang
Vu Lan càng nhớ Mẹ hiền,
Giọt mưa tí tách bên thềm tỉ tê.
Cội nguồn suối mát đam mê,
Hồn con thổn thức bộn bề nhớ
thương.
Mẹ ơi! đau xót khôn lường,
Hình kia bóng mẹ luôn thường bên
con.
Ngọt ngào lời mẹ mỏi mòn,
…À ơi! Giọng mẹ ru con thủa nào,
Vẫn còn văng vẳng vút cao,
Ðưa con vào giấc chiêm bao mộng
vàng.
Viếng chùa nghe tiếng chuông vang,
Lời Kinh tiếng tụng ngập tràn thương
yêu.
Tâm con lắng đọng sớm chiều,
Thấm Kinh Mẹ tụng, nhớ điều Mẹ
răn.
Chợt nghe rúng động Tâm Thân
Lệ trào giọt ngọc Thiên Căn sáng

ngời.
Ngồi trên Tam Bảo Mẹ cười,
Tình thương ban phát muôn loài
hưởng chung.
MẸ
(Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986 )
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác

mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
rỗng
truongmaipham
Moderator
Join Date
Mar 2011
Location
Xứ Tình Nhân
Bài viết
1,977
Thanks

20
Thanked 546 Times in 426 Posts
Nghĩa mẹ như biển rộng
Công cha như trời cao
Ơn sinh thành dưỡng dục
Vời vợi tựa trăng sao.
Mẹ dang vòng tay ấm
Nâng niu con từng ngày
Cho con bầu sữa ngọt
Cho nụ cười thơ ngây.
Tiếng đầu tiên mẹ dạy
"Ba ba" nghe ngọt ngào
Ba bồng con chỉ mẹ
Con gọi "Má" đi nào.
Mẹ thương con như bố
Bố thương mẹ như con
Tình yêu thương chan chứa
Hạnh phúc nào vui hơn!
Bố dang vòng tay lớn
Che chở dắt dìu con
Từng bước đi vững chãi
Trong cuộc đời thua hơn.
Bàn tay mẹ dịu ngọt
Chăm sóc đàn con thương
Tháng ngày con khôn lớn
Ấm áp tình quê hương.
Nghĩa mẹ như biển rộng
Công cha như trời cao
Đáp đền sao cho đủ
Ơn dưỡng dục cù lao!

Chân Y Nghiêm.
lehoanglan
Senior Member
Join Date
Mar 2011
Bài viết
209
Thanks
224
Thanked 139 Times in 71 Posts
NẾu còn có ba
Nếu con còn có được ba
Thì dù dưa muối canh cà vẫn ngon
Con đi vững chải bước chân
Ngã nghiêng cũng chỉ thêm phần khôn ngoan
Có còn cha mẹ vẫn hơn
Vui buồn là chốn để con tìm về
Bây giờ ông bảo cháu nghe
Những câu chuyện kể suốt mùa ấu thơ
Cháu hỏi con cứ ngẩn ngơ
"Sao con không thấy ông về ăn cơm"
Bây giờ tóc má bạc hơn
Chân đau nhức nhói chúng con xa nhà
Một mai ở chốn phương xa
Con nào biết được quê nhà mưa dông
Một mình má lại ngóng trông
Còn ba thì sẽ giảm phần âu lo
Con vui say những giấc mơ
Giật mình thảng thốt bây giờ đơn côi
Gần 10 năm chốn xa xôi

Nhớ thương ba có nên lời được đâu
Vườn xưa hoa lá úa màu
Thiếu bàn tay ấy lá sầu mùa rơi
Hoa thơm ong bướm lượm rồi
Chỉ còn nghe tiếng thởi dài má thôi
Nếu con còn ba trên đời
Thì con sẽ có những ngày bình an
P/s : Tặng cho những ai mất cha & những ai còn cha nên biết quý trọng những gì quý giá
mà mình đang có.
lambocap
Member
Join Date
Apr 2011
Bài viết
32
Thanks
0
Thanked 5 Times in 4 Posts
Mẹ ơi
Con lớn lên trong vòng tay của mẹ
Tiếng đầu đời mẹ dạy tiếng "quê hương"
Quê hương có những con đường
Cho con đi học đến trường sớm trưa
Có những lúc trời lại mưa, rồi nắng
Con vui đùa nên lại trở cơn đau
Thương con mẹ trở lo âu
Mong con chóng khoẻ, hết đau mẹ mừng
Con lớn lên theo từng ngày đếm được
Mẹ dạy con phải học thuộc tiếng "yêu"
Tiếng yêu sao học quá nhiều

Yêu Cha, yêu Mẹ sẽ yêu con người
Bởi con trẻ ngây thơ nông nỗi
Ham vui đùa đâu biết nỗi lo âu
Thời gian rồi cũng qua mau
Con đây cũng lớn qua bao tháng ngày
Con xuất gia ăn mày lộc Phật
Nhưng suốt đời vẫn ghi nhớ chữ yêu
Chữ yêu dạy biết bao điều
Từ yêu nhân loại đến yêu con người
Rồi năm tháng con trẻ rời xa xứ
Thi học viện mẹ ở nhà chờ tin
Có kết quả khi biết con thi được
Mẹ mừng vui không thể nói lên lời
Nơi xa xứ con cầu mong cha mẹ
Được sức khoẻ, hạnh phúc cả nhà vui
Bốn năm sau khi công thành danh toại
Con trở về chăm sóc mẹ thân yêu
Rồi hoằng hoá cho chúng sinh tu phúc
Quay trở về giải thoát mọi khổ đau.
lambocap
Member
Join Date
Apr 2011
Bài viết
32
Thanks
0
Thanked 5 Times in 4 Posts
Vu Lan về nhớ công ơn sinh dưỡng
Khi con biết đòi ăn

Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời - không thể thiếu trong con
Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con biết bật nên tiếng Mẹ…

Bông hồng vàng
Vu lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã

Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha

Tìm mẹ
Tìm Mẹ trong bóng chiều tà
Bếp hồng đỏ lửa Mẹ già nơi đâu
Chiều nay con gọi một câu
Mẹ ơi ! Có biết bên cầu con trông
Chỉ còn khoảng trống hư không
Bóng Mẹ trên những cánh đồng cỏ hoa
Tuy gần lại thấy rất xa
Gạt nhanh giọt lệ ướt nhoà hoàng hôn

Tình mẹ
Ôi, thương quá người Mẹ hiền yêu dấu
Cưu mang con bao đau đớn đoạn trường
Bao tiết Ðông trời lồng lộng gió sương
Mẹ thao thức ôm con che khỏa lấp
Vòng tay ấm cả đời Mẹ ủ ấp
Ðàn con yêu, Mẹ nuôi nấng sáng chiều
Bao đắng cay, bao khổ cực trăm điều
Thầm gánh chịu cho con vui hạnh phúc.

Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề

Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười."

Tình mẹ
Hãy dừng chân để nghĩ về người mẹ
Gạt bỏ phiền gạt lệ khóc vì yêu
Bởi bên ta mẹ lo lắng thật nhiều
Khi con trẻ đăm chiêu buồn vơ vẩn
Mẹ cứ bên luôn trông chừng cẩn thận
Sợ con thơ hụt hẫng vấp té đau
Con đau một mẹ gấp ngàn ai thấu
Hơn chính mình đã ghi dấu đau thương
Chẳng bao giờ mẹ kèo đòi phân hưởng

Dù sớm khuya vai vướng lắm gian nan
Lo cho con cho chồng không than oán
Nhìn họ cười mẹ mãn nguyện cùng vui
Và mẹ cũng chẳng bao giờ hờn tủi
Khi con thơ nông nổi chẳng vâng theo
Vẫn nhỏ nhẹ vẫn luôn mãi nuông chiều
Và dang rộng đôi tay chờ đón mãi
Mẹ dấu yêu bao lần con nghĩ lại
Thấy giận mình và lại thương mẹ hơn
Xin lỗi mẹ bây giờ con khôn lớn
Con hiểu rồi lòng mẹ thật bao la
Tình của mẹ biết thế nào diễn tả
Hơn sông dài hơn cả biển ngoài xa
Vạn bài thơ triệu đóa hồng cảm tạ
Cũng không bằng lời thương mẹ mẹ yêu

Mẹ bao la như đại dương mênh mông
Sóng dịu êm vỗ về con , bờ cát
Cát mơ màng nghe rì rào biển hát
Lời mẹ ru con uống suốt tuổi thơ
Giữa dòng đời con sẽ chẳng bơ vơ
Bởi tình mẹ vẫn theo con từng bước
Mẹ vĩ đại chẳng gì so sánh được
Cao tựa Thái son , như nước êm đềm
Mẹ dịu dàng như hoa ngọc lan đêm
Ấp ủ con trong hương tình ngào ngạt
Tháng năm ghập ghềnh , dòng đời phai nhạt
Hằn lên đôi vai mẹ sắc thu vàng
Mẹ lặng thầm như mùa thu mênh mang
Trải lá khô để bước con êm nhẹ

Bao nhọc nhằn của 1 thời son trẻ
Mẹ ươm vàng để con mãi xuân xanh
Con ngất ngây trong hạnh phúc ngọt lành
Giữa tình mẹ con thấy mình quá nhỏ
Vầng trăng kia còn khi mờ khi tỏ
Tình mẹ bao dung SÁNG MÃI, MUÔN ĐỜI

Mẹ
Mẹ ngồi hát giữa hư không
Gieo vào con trẻ những hạt mầm
Chồi xanh nảy lộc đơm hoa trái
Con à! ở đời có chữ Tâm
Tâm của mẹ dạt dào sóng vỗ
Mẹ trao con hãy cố làm người
Cuộc đời này có lắm xinh tươi
Đừng quên mất lối về con nhé
Mẹ lo cho con như còn bé
Trên đỉnh đồi lan trắng mẹ tìm
Mẹ tìm cho con một trái tim
Để sống và yêu cuộc đời tha thiết
Hoa lam vàng giấu yêu thương
Con vô tình nào hay biết
Mùa thu về trong mắt biếc
Con đợi chờ, gợi những giấc mơ
Những giấc mơ hình như
Những giấc mơ
Hình như không có mẹ
Chỉ có con với những vọng tưởng riêng mình
Con đã sống và mãi đinh ninh
Tìm thấy được chính mình trong mắt biếc

Khi những vọng tưởng đã chết
Con giấu mình trong vỏ ốc riêng con
Khi những xinh tươi đã không còn
Con thấy mình trong lạc lối
Rồi con sống lại những tối
Mẹ bên con hát những bài ca
Mẹ ơi ! Tóc trắng mẹ già
Con vẫn giữ những câu ca
Những rạo rực không bao giờ cũ
Mẹ tặng con một lời chúc đủ
Và hãy đi để lớn thành người
lambocap
Member
Join Date
Apr 2011
Bài viết
32
Thanks
0
Thanked 5 Times in 4 Posts
Nhớ Ba
Ba của chúng con!
Hôm nay khi chúng con cùng ngồi lại với nhau để chuẩn bị tổ chức cho má một ngày thật
vui - ngày vu lan tháng bảy sắp đến, và cũng là lần thứ tư chúng con và má nhớ đến ba…
Lại một lần nữa cả nhà sum hợp nhớ ngày Vu lan, ba nhớ không? Và hôm nay ba lại
không có mặt nữa rồi…
Nhớ Ba!
Ngày xưa, nhà mình nghèo lắm…, ba má lại đông con nên càng vất vả. Có lần ba nói: Đời
ba má đã nghèo khổ nên nhất định ba má phải lo cho các con ăn học thành tài để sau
này đừng vất vả, nhọc nhằn như ba má nữa. Còn chúng con lúc đó còn nhỏ dại quá, chưa

đứa nào hiểu được rằng cả đời ba lao động cực nhọc, không một lời than thở, chỉ mong
sao nuôi dạy các con ăn học cho nên người.
Chúng con còn nhớ lúc đó rau, cháo còn chưa đủ ăn chứ nói gì đến thịt, cá, thức ăn ngon.
Lâu lâu ba làm có thêm ít tiền thì nhà mình mới có một tí cá cơm kho mặn, một miếng
bầu luộc xanh um và một tí rau lang luộc bóc khói … là bữa ăn sang trọng nhất đối với
gia đình mình rồi ba nhỉ! Chúng con cũng vô tình quá khi thấy ba má luôn nhường cho
chúng con phần cơm trắng, cá ngon còn lại phần mình chỉ là một miếng cơm cháy và tí
nước kho vội vàng ăn nhanh cho qua ngày.
Thế mà nhà mình đâu thiếu tiếng cười rộn rã và hạnh phúc phải không ba.
Ba thương! hồi đó có lẽ vì hoàn cảnh mồ côi như nhau nên ba má dễ gặp nhau, thương
nhau và cùng về chung sống với nhau. Nghĩ cũng lạ ba nhỉ! ba thì ở Sài Gòn, còn má ở
tận Tiền Giang vậy mà nhân duyên thế nào lại gặp nhau…thương mến nhau … và chúng
con là kết quả của tình yêu tuyệt vời đó của ba và má phải không ba!
Giờ đây chúng con đã trưởng thành, anh chị em đều thành danh, thành tài cả, chúng con
giờ không thiếu thốn, không vất vả nhọc nhằn như ba lúc trước nữa; giờ đây các món
ngon vật lạ chúng con đều có đủ và nhà mình vẫn luôn đầy ấp tiếng cười đùa của đàn
cháu nhỏ đang quây quần bên bà.
Ngày Vu Lan lại về, má và chúng con luôn nhắc nhớ ba, mà ba thì… mãi mãi không về
nữa
Bóng cha
Chót vót non cao
Trăm năm tay với
Chiêm bao đường trần
Ba ơi! Ba là Phật tử nên dạy chúng con nhiều điều hiếu hạnh. Và chúng con chợt nhớ ba
cũng kể cho chúng con những điều ba thường đọc từ kinh sách Phật dạy: “Cuộc đời là vô
thường, mọi chuyện đến và đi như một vòng luân hồi, dù có hợp hay tan đều vui vẻ….”.
Chúng con cũng hiểu và chấp nhận sự ra đi đó … như một điều hiển nhiên.
Ba ơi! thật sự chúng con thương ba quá nên bao giờ cũng miễn cưỡng chấp nhận không
có gì ở lại với ta mãi mãi phải không ba! và chúng con cũng phải suy nghĩ rằng đừng
quá buồn để tâm mình luôn mang sầu muộn và đừng để má buồn mỗi lúc nhớ ba.

Thật! nhiều lúc phải giấu đi nỗi nhớ ba để má con bớt sầu khổ…Cả nhà giờ đây chúng con
chỉ còn biết phải nương dựa vào bờ vai gầy gò của má mà thôi.
Mùa Vu lan nữa lại về, thương má một mình nhớ ba.
Nhớ ba, chúng con càng nhớ bài học lớn nhất mà ba vẫn dạy chúng con ngày nào bằng
cả cuộc đời của ba, đó chính là dù ở bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa cũng phải “Luôn tôn
trọng người mà mình yêu thương nhất” để có một mái ấm gia đình thực sự, để hưởng
được một cuộc sống an lành và hạnh phúc.
Điều đó bây giờ với chúng con luôn là bài học lớn - đó là tình yêu thương nồng thắm mà
ba má đã dành cho nhau ngay trong những lúc khó khăn nhất…
08-04-2011 08:55 AM#1
lambocap
Member
Join Date
Apr 2011
Bài viết
32
Thanks
0
Thanked 5 Times in 4 Posts
Tạ ơn mẹ lần cuối
Đời sương gió bụi phàm vương cỏi tục,
Chốn dương trần khổ nhục kiếp phù du
Vì lợi danh làm nhân thế quáng mù,
Trói thân nghiệp trong vũng lầy vạn kiếp!
Sự thế khổ đau, chất chồng nối tiếp,
Xác thân này năm thể cũng là không
Phủi làm sao cho sạch bụi hồng trần,
Làm sao giử cho tâm tìm thấy Phật!
Mẹ tôi đó, người mẹ hiền rất thật,
Cả một đời chật vật với chồng con

Chẳng ngại khổ đau, dù thân thể hao mòn,
Tạ ơn mẹ đã cho con hơi thở!
Mẹ dìu con từ bước đầu bỡ ngỡ,
Từng bước đời mẹ sợ con ngã đau
Mẹ thấy con vui, lòng mẹ chẳng sầu,
Khi con khóc, mẹ đau từng khúc ruột!
Mười ngón tay, mẹ nâng niu trau chuốc,
Mẹ nhìn con khôn lớn để mỉm cười
Con khoẻ mạnh, nét mặt mẹ thật tươi,
Con đau yếu, mẹ lo từng giấc ngủ!
Công sanh thành, mẹ ơi không trả đủ,
Huống chi còn dưỡng dục cả xác thân
Từ lúc mới sanh cho đến thành nhân,
Công lao ấy, phải trả sao hở mẹ ?
Mẹ sanh con từ khi mẹ còn trẻ,
Đến bây giờ thì mẹ đã bảy lăm
Mẹ nuôi con cực khổ đã nhiều năm,
Con đền đáp tình mẹ sao cho xứng ?
Mẹ ơi! nay tuổi đời con đã vững,
Nhưng chưa đền công mẹ dù ít nhiều
Thì đã vội phải chia cách mẹ yêu,
Nhờ ơn phước, mẹ đã về thiên cảnh!
Mẹ nằm đó, tim con rời từng mảnh,
Nỗi đau nào cho bằng mất mẹ yêu
Con ước gì nghe mẹ nói đôi điều,
Dù mắng chửi, con đây cũng xin nhận!
Mẹ nằm đó đã âm thầm an phận,
Như từ lâu mẹ chọn tiếng lặng im
Một đời hy sinh, mẹ chẳng than phiền,
Chỉ mong sao con nên người lành mạnh!

Từ nay, con sẽ là kẻ bất hạnh,
Không còn mẹ đau buồn lắm mẹ ơi!
Con muốn nói mà sao chẳng nên lời,
Đành nuốt lệ nhìn mẹ yêu lần cuối!
Mẹ ơi! mẹ vẫn mãi là dòng suối,
Là mặt trời soi sáng cho đời con
Nếu mai này thân con có mỏi mòn,
Con xin mẹ, dìu con như thuở nhỏ!
Thôi mẹ nhé, mẹ yên phần nắm cỏ,
Trả cho đời dơ bẩn bụi trần gian
Đường mẹ đi, thiên lộ rộng thênh thang,
Con lạy tạ công ơn mẹ lần cuối

×