Tải bản đầy đủ (.doc) (31 trang)

Tổng hợp một số bức thư đoạt giải nhất UPU quốc gia

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (227.88 KB, 31 trang )

TỔNG HỢP MỘT SỐ BỨC THƯ ĐOẠT GIẢI NHẤT UPU QUỐC GIA
Giải Nhất viết thư UPU lần thứ 32 - 2003
Họ và tên : Võ Thị Thu Thảo
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 1988
Địa chỉ : Lớp 10C, trường THPT chuyên Lê Quý Đôn, Quận Hải Châu, TP. Đà Nẵng
Chủ đề: Tôi viết thư trao đổi với bạn, làm thế nào chúng ta có thể xây dựng một tương
lai tốt đẹp
Phương thân mến !
Có lẽ cậu sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được lá thư này phải không? Tớ đây – cô bạn
hàng xóm rụt rè, nhút nhát của cậu đây, tớ và mẹ đang ngồi viết lá thư này cho cậu đấy:
tớ đọc còn mẹ tớ viết, cậu biết đấy tớ chưa biết chữ mà.
Hôm nay tớ ngồi rất lâu bên cửa sổ, để làm gì cậu có biết không? Để nhìn cậu đấy.
Tớ đã tình cờ biết được cậu tập đi như thế nào? Tớ đã thấy từ trên xe lăn cậu chống tay
vào bệ cửa sổ và cố đứng lên một cách khó nhọc. Tớ thấy trán cậu khẽ cau lại, môi mím
chặt. Cậu đau lắm phải không? Lúc đó tớ chỉ muốn chạy ào đến bên cậu nhưng tớ không
thể. Rồi cậu mất đà và té nhào xuống đất; 1 phút, 2 phút…, 5 phút trôi qua, tớ vẫn chưa
thấy cậu đứng dậy. Tớ rất sợ hãi, tớ muốn hét lên, muốn gọi mẹ để giúp cậu, nhưng tớ
không thể vì tớ biết cậu khao khát được đi như thế nào ?!. Tớ chờ đợi và giá như cậu
biết tâm trạng của tớ lúc đó: thấp thõm, lo âu, hi vọng… Rồi tớ mỉm cười: cậu đã nhích
dậy, chậm chạp nhưng rất cương quyết. Và cậu bắt đầu đi, từng tí, từng tí một. Tay cậu
run rẩy bám vào tường, và tớ có thể thấy mồ hôi ước đẫm nơi áo cậu. Thỉnh thoảng cậu
dừng lại, thở dốc, tớ biết những lúc ấy cơn đau hành hạ cậu. Rồi cậu lại ngã. Và cậu đã
mất 1 giờ đồng hồ để đi hết chiều dài của bức tường – 1 kết quả không tồi chút nào. Khi
cậu dừng lại và mỉm cười sung sướng tớ rất muốn chạy ngay sang nhà cậu để ôm cậu,
chúc mừng cậu. Nhưng tớ không thể… Tớ chỉ biết oà khóc thôi. Cậu biết đấy, tớ không
có chân mà…
Bố tớ bảo chiến tranh đã lùi vào quá khứ. Nhưng với chiến tranh vẫn ở lại, bên trong tớ
và bên trong cậu. Tớ không có chân còn cậu thì tật nguyền, cả tớ và cậu đều là nạn nhân
của “nó”. Lúc đầu tớ không hiểu nó là cái gì mà ghê ghớm thế ? Bà tớ bảo “nó” là mụ
phù thuỷ độc ác chỉ hại người tốt. Tớ rất vui vì như vậy tớ và cậu đều là những người


cực kỳ tốt. Nhưng khi tớ lớn hơn 1 chút, bố tớ đã kể cho tớ nghe về những năm chiến
tranh ác liệt. Bố bảo rằng: khi bom đạn cày nát những mảnh ruộng và lật tung những
mái nhà yên ấm của người dân Việt Nam thì bố và rất nhiều người bạn của bố đã khai
trội tuổi để được cầm súng ra chiến trường. Bố tớ đã từng chết đi sống lại dưới bom đạn
tàn khốc và bố chưa từng đầu hàng 1 tên giặc nào. Vậy mà cậu biết không, bố tớ đã chịu
thua số phận. Khi bố tớ trở về, bố đem theo không chỉ là hài cốt của đồng đội, không chỉ
là vết thương của 1 thời bố vào sinh ra tử. Bố tớ mang về cả “nó” nữa – chất độc màu da
cam. Và tớ sinh ra đã chịu thiệt thòi ! Có lẽ đối với bố tớ chiến tranh chưa bao giờ là của
hôm qua cả
Tớ đã sống trong tự ti, mặc cảm, không thể đi đứng, không thể lấy quyển sách trên
cao, không thể tắm mưa thả diều. không thể… tất cả!!! Tớ khát khao mọi thứ và chán
ghét mọi thứ, cho đến khi tớ gặp cậu, tớ tự hỏi điều gì đã khiến cậu mạnh mẽ như thế ?
Có lẽ cậu đã tập đi như vậy nhiều lần rồi và tớ biết cậu sẽ còn tập nữa cho đến khi cậu
có thể đi được trên đôi chân không lành lặn của mình. Tớ tin cậu sẽ còn làm được nhiều
điều hơn thế. Đối với tớ hôm nay sẽ là 1 ngày rất đáng nhớ, nhờ cậu tớ đã nhận ra mình
thật ngu ngốc. Tại sao tớ lại lãng phí thời gian để than vãn và tuổi thân nhỉ, khi cậu nổ
lực từng bước để khẳng định mình?!. Mỗi lúc nhìn cậu đi, mỗi khi nhìn cậu ngã tớ lại
thấy xấu hổ cho mình. Tớ nhớ đến chú lính chì bé nhỏ của Anđéc-xen, chú ta cũng chỉ
có 1 chân; thế mà với cái chân khập khiễng ấy, chú lính chì dũng cảm đã đi khắp nơi
đánh bại tên chuột cống gian ác. Tớ nhớ đến thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí; lúc nhỏ thầy đã
bị liệt cả 2 tay, vậy mà cậu biết không hằng ngày cậu bé Kí vẫn kiên trì tập viết bằng
chân, vẫn miệt mài vượt lên số phận nghiệt ngã. Và bây giờ thầy đã là 1 thầy giáo giỏi
trong ngành giáo dục, 1 người “bình thường” như bao người bình thường khác. Tớ cũng
nhớ đến Hirotada Ototake- anh sinh viên Nhật Bản tật nguyền ngồi trên xe lăn. Liệu cậu
có thể tưởng tượng được rằng 1 người hoàn toàn không có tay, không có chân vẫn
khăng khăng “Tôi không bất hạnh!”. Rồi tớ nghĩ đến tớ - 1 kẻ nhút nhát thiếu nghị lực
và dễ dàng chùn bước trước khó khăn của cuộc đời. Ngày nay, tớ vẫn quẩn quanh trong
căn phòng nhỏ, tự hỏi tại sao lại có bom đạn, tại sao lại có “nó”? Tớ ước gì chiến tranh
chưa bao giờ xuất hiện, tớ ước có đôi chân. Nhưng thật xấu hổ tơ chẳng làm gì để thực
hiện ước mơ cả. Tớ chỉ biết khóc, than thở và oán trách chiến tranh. Mãi đến bây giờ tớ

mời nhận ra tuy tớ là 1 một con người nhưng tớ chỉ “tồn tại” mà chưa hề “sống”. Và cậu
đã kéo tớ ra, cám ơn cậu đã dạy cho tớ biết ước mơ và thực hiện ước mơ của mình. Đối
với người khác đi 1 bước thật dễ dàng, còn cậu, cậu đã đi được nửa bước rồi đấy, hãy cố
gắng lên nhé và hãy tin tớ luôn ở bên cậu, tớ đang là 1 khán giả nhiệt tình cổ vũ cho cậu
đấy. Những khi cậu ngã ước gì tớ có thể cúi xuống nắm lấy tay cậu để cậu nhớ rằng cậu
đang đi cho phần của tớ nữa, và cậu không được phép bỏ cuộc. Với tớ đi thật khó! Tó
ước gì khoa học kỹ thuật nước mình sẽ tiến bộ hơn để tớ có thể tập đi trên đôi chân giả.
Nhưng chỉ ước thôi thì không được Phương nhỉ!? Tớ đã nhờ mẹ mua cho 1 cây bút chì,
tớ vẫn còn đôi tay tớ sẽ tập viết. Có lẽ tớ sẽ gặp khó khăn, nhưng tớ sẽ nhìn những bước
đi của cậu để cố gắng. Biết đâu khi cậu đọc lá thư này thì tớ đã viết được chữ “a” rồi
cũng nên. Nhưng mà này, cậu sẽ làm cô giáo bất đắc dĩ dạy chữ cho tớ đấy nhé. Khi tớ
học xong tớ sẽ tự tay viết 1 lá thư dài thật là dài. Cậu bây giờ cậu hãy chịu khó đọc thư
do tớ đọc và nhờ mẹ viết hộ vậy. Tớ mong 1 ngày gần đây nhất, cậu sẽ chạy sang nhà
của tớ, đẩy tớ đi chơi trên chiếc xe lăn. Tớ sẽ đọc cho cậu nghe bài thơ tớ viết tặng cậu,
và tớ sẽ nói “Tớ và cậu, chúng ta không bất hạnh”.
Thương cậu nhiều!
“Học trò tương lai” của cậu
Giải Nhất viết thư UPU lần thứ 33 - 2004 (Giải ba Quốc Tế)
Họ và tên : Ngô Ngọc Đăng Nhi
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 1992
Địa chỉ : Lớp 6A3, THCS Trấn Quý Cáp, Ninh Hoà
Chủ đề: Tôi viết bức thư trao đổi với bạn: Thiếu nhi chúng mình có thể làm gì để góp
phần xóa đói giảm Nghèo
Ninh Diêm, ngày 11 tháng 2 năm 2004
Hơ-Linh thân mến!
Mình thành thật xin lỗi cậu, lẽ ra khi nhận được thư của cậu, mình phải hồi âm lại cho
cậu ngay, nhưng mình lại quên. Vì phải lo cho kỳ thi học kỳ I vừa qua, hôm nay mới
rảnh được nên ngồi viết thư cho cậu. Hơ-Linh à, học kỳ I vừa rồi cậu đạt học sinh giỏi
chứ? Hỏi vậy thôi, chứ mình tin rằng cậu không những đạt học sinh giỏi mà còn đứng

đầu trường nữa đấy!
Hơ-Linh mến!
Dạo này cậu khỏe chứ? Căn bệnh viêm họng có còn hành hạ cậu nữa không? Bé Hơ-
Lan đã vào lớp 1 chưa? Cho mình gửi đến bé một cái hôn thật kêu nhé! Mình vẫn còn
nhớ, năm lớp bốn vừa rồi, trong lớp chỉ có một mình cậu là người dân tộc nên lớp mình
thường trêu chọc cậu. Nhiều lần, thấy cậu ngồi khóc, mình muốn chạy lại an ủi cậu
nhưng sao mình thấy mắc cỡ lắm. Một lần, gặp cậu đang đi ngoài đường bán vé số,
mình ngạc nhiên chạy lại hỏi thăm. Thế là từ đó chúng mình quen nhau và trở thành đôi
bạn thân. Nhưng… đến năm lớp năm thì cậu lại cùng gia đình chuyển về vùng Plây-Ku.
Thế nào? Các bạn vùng cao nguyên có dễ thương không? Các bạn ấy đối xử tốt với cậu
chứ? À! Mình quên mất Hơ-Linh này! Cậu có biết năm 2004 này là năm toàn thế giới
chống đói, nghèo không? Hiện nay, đất nước mình đang phát động phong trào đóng góp
tiền cho “Quỹ vì người nghèo”. Mình rất muốn chia sẻ, ủng hộ những gì mình có thể
làm được cho người nghèo. Nhân dân ta thường nói: “Dân giàu, nước mạnh”. Vậy mà
bây giờ, người nghèo khó ở nước mình khá nhiều và chính nó đã gây ra bao tệ nạn xã
hội. Đôi khi họ còn cấu xé nhau chỉ vì miếng ăn, nhiều gia đình lo đến bữa cơm, manh
áo hàng ngày còn chưa xong, thật là bi đát! Rất ít những người trong số họ có đủ nghị
lực vượt qua gian khó, học tập trong điều kiện khó khăn, gian khổ để vươn lên. Còn
phần lớn những người còn lại thì cam tâm theo số phận, không nghĩ đến tương lai của
mình… đó chính là lý do vì sao kinh tế nước mình ngày càng đi xuống và đây chính là
nỗi ám ảnh của biết bao đất nước trên thế giới. Nhất là dân số Việt Nam ngày càng tăng
nhanh thì mức chi tiêu về ăn, ở, học hành… cao hơn trước. Người ta phải khai thác rừng
làm nương rẫy, lấy đất làm nhà… Chặt cây lấy gỗ, đóng đồ đạc, lấy củi đun, đổi lấy
tiền… Họ chỉ nghĩ đến cái ăn, cái mặc trước mắt
mà họ không nghĩ đến hậu quả của chính những việc làm này đã khiến khí hậu thay đổi,
lũ lụt hạn hán xảy ra nhiều; động, thực vật quý hiếm giảm dần, một số loài có thể bị diệt
vong… Vì vậy mà bây giờ mình viết thư cho cậu ngoài mục đích thăm hỏi sức khỏe,
chuyện học hành của cậu mà mình còn muốn trao đổi ý kiến với cậu về chuyện xóa đói,
giảm nghèo nữa đấy!
Hơ-Linh này! Cậu thấy mình nói về vấn đề này có to lớn lắm không? Thực ra chúng

mình đều đã là những học sinh trung học cả rồi, chúng mình cũng đã lớn, biết suy nghĩ
cả rồi. Chúng mình cũng phải biết nghĩ đến quê hương, đất nước mình chứ? Còn cậu đã
nghĩ gì về việc giúp đỡ những người nghèo chưa? Mình và các bạn trong lớp đã ủng hộ
tiền cho “Quỹ vì người nghèo” rồi. Mình thấy bây giờ còn rất nhiều người đi ăn xin ở
ngoài đường lắm, những cụ già không nơi nương tựa, những đứa trẻ mồ côi cha mẹ
kiếm ăn ở đầu đường, xó chợ. Thật là tội nghiệp! Mình mong một ngày nào đó đất nước
mình sẽ không còn những cảnh thương tâm này nữa. Thỉnh thoảng mình vẫn nhịn chút ít
tiền quà sáng để san sẻ cho những kẻ khốn khổ này. Nhưng điều đó nhỏ bé quá! Mình
muốn quê hương mình cũng tổ chức được nhà dưỡng lão, nhà tình thương, lớp học tình
thương dành cho những số phận bất hạnh. Từ hồi tiểu học đến giờ, mình đều giữ gìn
sách cẩn thận để cuối năm mình có thể dành tặng lại cho các bạn lớp đàn em có hoàn
cảnh khó khăn. Những gì có thể làm để góp phần vào việc xóa đói, giảm nghèo mình
đều đã làm cả rồi nhưng vẫn chỉ có thế mà thôi.
Hơ-Linh ơi! Cậu đã làm gì để xóa đói, giảm nghèo, cậu có những trăn trở, suy nghĩ
giống mình không? Cậu cùng mình phấn đấu học tập cho thật giỏi nhé! Học càng cao,
kiến thức càng rộng, trí tuệ của lớp trẻ chúng ta rất cần cho công việc đưa đất nước đi
lên, Hơ-Linh ạ! Mai sau, khi chúng ta thành tài, mỗi người trong chúng ta sẽ trở về quê
hương của mình, ở đấy chúng mình sẽ tận dụng những ưu thế mà thiên nhiên đã ban
tặng cho quê hương mình để khai thác triệt để những lợi điểm đó tạo công ăn việc làm
không những chỉ riêng mình mà còn tạo được công việc cho lớp thanh niên ở tuổi lao
động có được nguồn thu nhập cân xứng với khả năng của mình, có thể ổn định được đời
sống bằng sự lao động chân chính.
Không biết quê hương cậu có những lợi thế gì? Còn quê hương mình được nhiều ưu đãi
của thiên nhiên lắm, Hơ-Linh ơi! Vùng biển quê mình rất dồi dào nguồn hải sản quý
hiếm, khung cảnh ở đây lại rất tuyệt vời. Đó là những tiềm năng du lịch phong phú chưa
được khai thác hết. Qua những năm học tập, rèn luyện mình tin rằng lớp trẻ chúng mình
sẽ có hướng đi đúng đắn để làm giàu, làm đẹp cho quê hương của mình. Sự nghèo đói sẽ
bị xóa sạch, vĩnh viễn không còn chỗ đứng trên quê hương yêu dấu của mình nữa. Nếu
Hơ-Linh và các bạn cùng lớp trẻ chúng mình có cùng một niềm mơ ước ấy thì mình tin
rằng, tất cả những vùng đất trên quê hương Việt Nam, dù xa xôi đến mấy cũng đều xóa

sạch đói, nghèo và giàu, đẹp lên từng ngày để hai tiếng Việt Nam luôn là niềm tự hào
cho toàn dân tộc chúng ta.
Hơ-Linh ơi!
Mấy dòng thăm hỏi cậu, trao đổi với cậu mình thấy cũng khá đủ vì mình vốn lười
chuyện thư từ, cậu biết rồi đấy. Mình rất mong nghe được ý kiến của cậu về vấn đề này
vì đối với mình nó rất quan trọng đấy, cậu ạ! Mình gởi lời chúc sức khỏe đến gia đình
cậu. Chúc cậu mãi là cô học sinh giỏi giang, năng động như ngày nào.
Bạn thân của cậu
NGÔ NGỌC ĐĂNG NHI
(Lớp 6A3, trường phổ thông cấp II, III Trần Quý Cáp, Ninh Hòa)
Giải Nhất viết thư UPU lần thứ 34 - 2005
Họ và tên : Phan Hoàng Phương Thanh
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 17 - 04 - 1992
Địa chỉ : Lớp 7/4, THCS Quang Trung, thị trấn Vĩnh Diện, huyện Điện Bàn, Quảng
Nam
Chủ đề: Thư gửi nhân vật cổ tích mà em thích
| Cỏ xanh
Quảng Nam, Việt Nam ngày 9 tháng 1 năm 2005
Kính gửi mẹ ! Mẹ trong câu chuyện cổ “Một bà Mẹ” của Nhà văn Andersen !
Và tất cả các bà mẹ đã từng đau đớn vì mất con !
Mẹ yêu dấu !
Con đã từng xúc động biết bao ! Nước mắt con đã ướt đẫm trang sách khi con đọc về
Mẹ với nỗi đau đớn tột cùng khi bị Thần Chết cướp đi đứa con bé bỏng, tội nghiệp của
mình. Con còn nhớ, Mẹ đã lao vào bóng đêm với tiếng kêu gào tuyệt vọng, Mẹ đã nhỏ
máu trong tim. Mẹ đã hy sinh đôi mắt. Mẹ đã đổi mái tóc đen huyền thành mái đầu tóc
bạc. Mẹ còn định uống cạn nước hồ để quyết tìm đến nơi mà Mẹ nghĩ Thần Chết đã
mang con Mẹ đến.
Hẳn lúc ấy, con tim Mẹ đã đau đớn tột cùng, Mẹ đã khóc đến mỏi mòn đôi mắt phải
không Mẹ ? Vậy mà hôm nay, nước mắt đã chảy hơn gấp ngàn lần. Không phải của

riêng ai, mà là nước mắt của toàn nhân loại khi phải chứng kiến tai họa thảm khốc do
động đất và sóng thần gây ra ở hàng loạt các nước châu Á.
Mẹ ơi ! Có phải lúc này đây, con đang gặp lại hình ảnh Mẹ trong nỗi đau đớn tột cùng ?
Mẹ là Mẹ Srilanca hay Mẹ Ấn
Độ ? Mẹ là Mẹ Thái Lan hay Mẹ Inđônêxia ? Ngày xưa trong khu vườn của Thần
Chết, Mẹ đã vạch từng bông hoa, lá cỏ để tìm cho ra đâu là linh hồn bé bỏng của con
mình. Còn bây giờ, con lại thấy hình ảnh Mẹ thất thểu lật từng thi thể nạn nhân để mong
tìm thấy hình hài bé nhỏ của những đứa con. Đôi mắt Mẹ đau đáu, vô hồn như muốn hỏi
biển cả, trùng khơi đã mang đi đâu những đứa con của Mẹ ?
Chỉ mới ít phút đây thôi, chúng con đang cùng lũ bạn nô đùa trên bãi biển. Vậy mà giờ
đây !
- Tôi phải tìm ra các con tôi !
Mẹ ơi ! Tìm đâu cho thấy ???
Hơn hai trăm ngàn người mà phần nửa là trẻ em đã bị sóng thần cuốn đi trong nháy
mắt ! Dẫu biết rằng không nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào. Cha mẹ mất con. Chồng vợ
mất nhau. Anh chị em phải chia lìa. Người thân mất người thân. Không mất mát đau
thường nào nhỏ cả ! Nhưng con vẫn rất sợ và sợ nhất là phải chứng kiến nỗi đau của
những bà mẹ mất con. Đối với tất cả các bà mẹ trên thế gian này thì mất con còn là điều
kinh khủng hơn mất chính bản thân mình. Cũng như Mẹ vậy thôi, Mẹ đã từng khóc đứa
con tội nghiệp của Mẹ đến nỗi đôi mắt Mẹ đã trôi theo dòng nước mắt, rơi vào lòng hồ
để biến thành hai viên ngọc sáng chói.
Mẹ ơi ! Trong thế giới cổ tích huyền bí của Mẹ còn có cả Nàng Tiên Cá xinh đẹp, dịu
hiền đấy thôi ! Giờ này, chị đang ở chốn nào trong biển cả bao la ? Chị đang gieo hạnh
phúc, đang chữa lành vết thương cho những ai, cho những nơi nào trên thế gian rộng lớn
này ? Chị có cứu được ai trong số hai trăm ngàn sinh linh bị sóng cuốn trôi trong thảm
họa này không ?
Mẹ ơi ! Ngay cả một linh hồn bất diệt giữa biển cả bao la kia như Nàng Tiên Cá mà còn
phải bất lực trước cơn thịnh nộ của biển khơi. Vậy thì loài người chúng con sẽ ra sao
đây ?
Mỗi con người sinh ra đều có mẹ. Nên mỗi sinh linh nằm xuống lại có một trái tim của

một người mẹ phải rỉ máu đau thương.
Nếu có thể, con xin cầu mong cho tai nạn thảm khốc này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đừng
có người mẹ nào phải mất con. Đừng có người thân nào phải chia lìa người thân.
Nhưng không được rồi, Mẹ ơi ! Sự thật đau thương đang phơi bày trước mắt toàn nhân
loại. Không trái tim nào là không khỏi đau đớn, huống hồ là trái tim những người mẹ.
Con được biết, nếu có một hệ thống cảnh báo sóng thần ở khu vực Ấn Độ Dương thì
con số thương vong sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng tại sao lại không có Mẹ nhỉ ? Bởi vì các
quốc gia châu Á đâu có đủ tiền. Vậy tại sao các nước giàu hơn lại không thể hỗ trợ để
làm nên một việc cần thiết cả với chính họ như vậy ? Trong khi họ có thể đổ cả núi tiền
vào những cuộc chiến tranh đẫm máu ? Mà tuổi thơ chúng con thì chỉ cần hòa bình và
hạnh phúc.
Tìm đâu ra những thiên đường hạnh phúc như Mẹ hằng mơ ước cho những đứa trẻ như
chúng con, hở Mẹ ?
Giờ đây, toàn nhân loại đang bằng mọi cách chung tay xoa dịu nỗi đau do thảm họa
sóng thần gây ra. Chúng con không thể nào cứu được những sinh linh đang bị trôi dạt
theo dòng nước. Chúng con chỉ có thể góp một phần nhỏ bé của mình : Đó là ít thuốc
men, chút lương thực hay một khoản tiền nho nhỏ cho những người còn sống sót mà
thôi. Nhưng Mẹ ơi ! Dẫu rằng một lời an ủi chẳng nghĩa lý gì so với nỗi đau mất con
của các Mẹ, thì con cũng xin Mẹ, xin tất cả các bà Mẹ đau khổ trên thế gian này nhận
của con một sự sẻ chia xuất phát từ tận đáy lòng mình. Con xin cầu nguyện cho trái tim
các Mẹ sớm được bình yên và tỏa sáng. Để ở một nơi nào đó, những đứa con luôn cảm
thấy ấm áp như đang được sưởi ấm bằng chính vầng Mặt Trời nơi con tim Mẹ.
Mẹ thân yêu ! Một lần nữa, con xin Mẹ bớt nỗi buồn. Bởi đứa con yêu dấu của Mẹ đã
được về bên Thượng Đế, sẽ được người chở che. Đứa con của Mẹ ra đi là đi về với chốn
vĩnh hằng, về với chốn thiên đàng hạnh phúc. Nơi ấy luôn tràn ngập ánh sáng, tràn ngập
niềm vui. Nơi ấy không có sự khổ ải, trầm luân và cũng chẳng bao giờ bị chìm trong đen
tối.
Mẹ yêu dấu ! Con cầu mong rằng với tất cả khổ đau mà con người đang phải chứng kiến
do thảm họa thiên nhiên gây ra thì thế giới - con muốn nói đến những người lớn - sẽ
thức tỉnh. Không còn hận thù, không còn chiến tranh, không phân biệt chủng tộc, quốc

gia hay tôn giáo, con người sẽ sát cánh bên nhau để sự nhỏ bé của mỗi một con người sẽ
tạo nên sức mạnh cho toàn nhân loại, vượt qua những tai ương, hiểm họa.
Mẹ ơi ! Con nghe nói rằng nỗi đau được chia sẻ thì nỗi đau sẽ vơi đi một nửa. Con hy
vọng lá thư của con sẽ vượt qua cả thời gian và không gian để đến được với Mẹ, với tất
cả các bà Mẹ đau khổ trên thế gian này, mang lại cho các Mẹ một niềm an ủi. Bởi con
đã viết lá thư này bằng chính sự thôi thức của trái tim con.
Gửi đến thế giới muôn màu của Mẹ.
Gửi đến Mẹ.
Một trái tim muốn được sẻ chia. |
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 36 - 2007
Họ và tên : Hồ Bảo Duy
Giới tính : Nam
Ngày sinh : 08 - 12 - 1992
Địa chỉ : Lớp 9/3, THCS Lê Văn Tám, quận Bình Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh
Chủ đề: Hãy tưởng tượng bạn là một động vật hoang dã, nơi sinh sống của bạn đang bị
đe doạ bởi sự biến đổi của thời tiết và môi trường. Bạn hãy viết thư gửi con người trên
Trái đất, bày tỏ với họ xem con người có thể làm gì để giúp bạn sống sót?
Góc rừng giá lạnh, ngày 3 tháng 12 năm 2006
Kính gửi: Ngài George Bush
Chắc Ngài sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được lá thư này của tôi, lá thư của thủ lĩnh bộ tộc
sói ở miền Bắc Canada, quê hương của loài sói thuần chủng, của loài sói cao quý và
mạnh mẽ. Bên cạnh tôi lúc này là đứa con trai đầu lòng đang hấp hối. Chắc có lẽ nó khó
qua khỏi đêm nay, Ngài ạ? Nó đã uống phải nguồn nước bị nhiễm bẩn do một nhà máy
khai thác và chế biến gỗ thải ra. Ngài cũng là một người cha, nên có lẽ Ngài hiểu nỗi
đau của tôi chứ, nỗi đau của một người cha mất con, nỗi đau khi nhìn thấy con trai mình
quằn quại đau đớn chết dần chết mòn mà không làm gì được. Ngài ơi tôi đã sai lầm khi
để cho con trai mình rong chơi xa đàn một điều mà xưa nay chưa hề có trong tập tục của
loài sói chúng tôi. Nhưng, nếu con người không thải những chất độc hại xuống nguồn
nước ấy thì con trai tôi đã không ra nông nỗi này!
Thưa Ngài Quốc gia của Ngài là đất rước có nền kinh tế phát triển nhất thế giới, nên tôi

nghĩ chắc nước Mỹ cũng có vô số những nhà máy, những khu công nghiệp đồ sộ. Ngài
rất tự hào về điều đó, phải không? Ngài có thể hãnh diện tuyên bố với thế giới rằng Hoa
Kỳ là quốc gia có nền kinh tế phát triển và tiến bộ nhất, nhưng liệu Ngài có dám tuyên
bố rằng Hoa Kỳ là quốc gia có bầu không khí trong lành nhất không?
Tôi vừa nhận được thư của người anh em Gấu Trắng ở Nam Cực, bảo rằng lỗ thủng tầng
ôzôn ở đó đã lớn đến mức báo động và sự gia tăng không ngừng của nhiệt độ đang làm
cho lớp băng ở đó tan chảy? Nước biển dâng cao đột ngột sẽ làm ngập lụt các đồng bằng
phì nhiêu và bao hệ lụy khác về môi trường sẽ xảy ra, không chỉ đe dọa sinh mạng, sự
sống của hàng trăm, hàng ngàn sinh vật trên Trái đất mà còn đe dọa chính sự sống của
loài người. Ngài có biết, cứ hai mươi bốn giờ trôi qua lại có hàng trăm sinh vật trên Trái
đất biến mất và hàng ngàn loài sinh vật còn lại thì đứng bên bờ vực tuyệt chủng không?
Dường như việc ngã xuống bờ vực đó chỉ còn là vấn đề thời gian. Chẳng phải chính loài
người cũng đang phải đối mặt với rất nhiều bệnh tật hiểm nghèo xuất phát từ môi trường
ô nhiễm đó sao?
Ngài có biết vì sao tôi lại nói với Ngài tất cả những điều ấy không? Ngài không thắc
mắc tự hỏi vì sao mà băng tan hay các chất thải hóa học và rác từ đâu ra hay sao?
Không, một vị Tổng thống như Ngài hẳn đã biết rõ tất cả những điều ấy. Và đó chínhlà
lý do vì sao tôi viết thư cho Ngài, ngài Bush ạ! Đã có bao giờ Ngài tự hỏi sau lưng cái
nền khoa học tiên tiến của nước Ngài nói riêng và thế giới nói chung là gì chưa? Có phải
đó chính là những cuộn khói đen kia bốc lên từ ống khói của các nhà máy, từ hàng triệu
ô tô đã tạo nên các cơn mưa axit, là hàng núi rác thải công nghiệp đang làm ô nhiễm
bầu không khí gây ra hiệu ứng nhà kính - nguyên nhân làm Trái đất nóng lên dẫn đến
tan băng ở hai cực địa cầu, là Ngài có biết mất bao nhiêu thời gian để Tạo hóa ban cho
con người và mọi loài sinh vật một môi trường sống hoàn hảo không? Thế mà từ khi cần
nâng cao đời sống, cần chế tạo vũ khí để tranh giành quyền lực, loài người đã thẳng tay
xô đổ thế cân bằng tự nhiên mà Tạo hóa đã tạo dựng nên. Môi trường, hay nói đúng hơn
là thiên nhiên, đâu phải là cái bãi rác công cộng để con người thoải mái đổ xuống, đâu
phải là nơi để loài người thử vũ khí hạt nhãn đầy nguy hiểm của mình. Rồi khi thiên tai,
dịch bệnh xảy ra, từ những hậu quả ấy con người lại oán trách thiên nhiên sao quá
nghiệt ngã và bất công với con người?!

Tôi không phủ nhận, thưa Ngài, không hề phủ nhận những gì mà con người đã cốgắng
để cải thiện môi trường. Một trong số những con người thể hiện cố gắng ấy là vị Tổng
thư ký Liên hiệp quốc Kofi Annan. Ông đã đoạt giải Nobel về môi trường. Giải thưởng
đó là rất xứng đáng. Thế nhưng những con người như thế hình như còn quá ít, quá ít để
bù đắp cho sự ô nhiễm môi trường mà hàng triệu triệu con người đã và đang gây ra. Vì
thế mà ngày hôm nay, thưa Ngài, với tư cách là một vị thủ lĩnh đối thoại với một vị thủ
lĩnh, tôi không phải ''đề nghị'' mà là ''yêu cầu'' Ngài và loài người phải hành động ngay
một cách thiết thực để cải thiện và bảo vệ môi trường. Với uy tín của mình, Ngài hãy
bàn với các quốc gia khác lập ngay những tổ chức quốc tế để bảo vệ môi trường, có các
biện pháp nhằm hạn chế ngay việc phá rừng, có các đạo luật để bảo tồn thú quý hiếm.
Bên cạnh đó, các Ngài phải tìm ngay các biện pháp xử lý rác thải, xử lý hóa chất, hạn
chế khí thải độc hại và bảo vệ trong lành nguồn nước. Những điều đó tôi và cả bộ tộc
sói không chỉ ở Canada mà cả toàn thế giới cũng không thể làm được. Nhưng loài người
của Ngài thì có thể làm được. Đừng bao giờ nói ''Môi trường đã quá ô nhiễm, chúng tôi
không thể làm gì được''. Con người đã ''phá'' thì con người cũng ''xây'' lại được. Nếu tôi
là Tạo hóa, tôi chắc chắn sẽ hối hận vì đã cho loài khỉ tiến hóa thành người mà không
ban cho loài sói cái vinh dự đó.
Khi biết con trai mình không thể thoát khỏi bàn tay tử thần, tôi đã nổi giận tập hợp toàn
thể bộ tộc sói, quyết tâm giết hết những kẻ tàn nhẫn trong cái nhà máy kia để trả thù.
Nhưng, khi tôi chuẩn bị lên đường, con trai tôi đã ngăn lại. Ngài có biết nó nói
gìkhông ? ''Cha, cha đừng làm thế. Con biết cha yêu con, nhưng nếu cha tấn công những
người đó, họ sẽ kháng cự, và chắc chắn sẽ làm cha và các anh em sói bị tổn thương. Dù
những người này chết đi thì những kẻ khác sẽ tới, sẽ lại làm ô nhiễm nguồn nước. Liệu
cha có sống mãi để giết hết bọn họ không? Số người như vậy trên thế giới này còn nhiều
lắm cha à. Cha hãy lành sao để có thể cảnh tỉnh được họ, chứ đừng làm việc trả thù cá
nhân vô nghĩa này, cha à!''. Con trai tôi đã trưởng thành thật rồi, và nó đã thông minh
hơn tôi, ngay cả khi kề cận cái chết.
Xin lỗi vì lá thư này đã làm mất nhiều thời gian của Ngài. Tôi xin được dừng bút tại
đây. Xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất và thiết tha mong ngành Bưu chính thế giới sẽ
gửi thông điệp này của tôi cho Ngài Tổng thống Bush và toàn thể loài người.

''Thiên nhiên có thể sống thiếu con người, nhưng con người thì không thể một ngày
không có thiên nhiên''. Nên nhớ con người chỉ có thể làm chủ thiên nhiên chứ không thể
nào chế ngự được cơn cuồng nộ của thiênnhiên, thưa Ngài.
Thủ lĩnh bộ tộc sói Nanh Thép
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 37 - 2008 (Giải khuyến khích quốc tế)
Họ và tên : Hồ Thị Quế Chi
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 1991
Địa chỉ : Lớp 10, THPT chuyên Bắc Ninh, thành phố Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh
Chủ đề: Hãy viết thư cho một người nào đó để nói tại sao thế giới cần sự khoan dung
Việt Nam, ngày 31 tháng 12 năm 2007
Gửi ông Osama bin Laden!
Tôi không chắc là ông sẽ đọc bức thư này, nhưng nếu những dòng chữ tôi đang viết hiện
diện trong mắt ông thì tôi hy vọng ông sẽ kiên nhẫn để đọc hết nó.
Hẳn ông sẽ cười nhạo khi biết rằng tôi - một nữ sinh trung học bình thường ở một đất
nước nhỏ bé - lại dám cả gan viết thư cho một trùm khủng bố khét tiếng? Một trong
những lý do khiến tôi cầm bút là muốn giúp ông tin thấy sự thanh thản và lối thoát cho
riêng mình. Đừng vội khinh thường lời nói của một cô gái 15 tuổi, tôi có đủ đức tin để
hy vọng ông sẽ phải thay đổi suy nghĩ.
Đất nước của ông và đất nước của tôi ở cách nhau quá xa để chúng ta có thể quen biết
nhau, mặc dù sự kiện 11-9-2001 đã đưa “tiếng tăm”’ của ông ra toàn thế giới. Có lẽ điều
đó làm ông hãnh diện? Ông mâu thuẫn với Chính phủ Mỹ nhưng không có nghĩa là ông
có quyền kéo bao người dân thường vô tội vào cuộc chơi bạo lực của mình. Ông có biết
bao nhiêu nhà khoa học, bao nhiêu doanh nhân giỏi, bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu
người dân thường vô tội đã phải chết một cách oan uổng dưới chân tháp đôi kia không?
Tôi đã nhận ra là trong cuộc sống, con người luôn luôn chọn lựa và đôi khi đó là chọn
một thái độ. Vậy tại sao ông lại chọn sự tức giận và trả thù mà không phải là khoan
dung?
Trên ghế nhà trường, chúng tôi được giáo dục rằng: Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn,
thử thách, đôi khi có cả thất vọng và nỗi buồn. Hãy dũng cảm vượt qua để luôn là chính

mình và đừng mất niềm tin, hy vọng, ước mơ. Ông lớn tuổi hơn tôi nhưng không biết
ông có học được điều ấy không? Cuộc sống luôn công bằng. Trở ngại và bất hạnh có thể
xảy ra bất cứ lúc nào chẳng hề báo trước, nhưng đổi lại, ta sẽ tìm thấy sự kì diệu và vẻ
đẹp lớn lao của lòng dũng cảm, của tình yêu thương. Trước những khó khăn thử thách
ấy, mỗi người sẽ tự chọn cho mình một cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi
riêng. Hẳn ông biết tự đáy lòng mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó
là khát vọng sống. Tôi nghĩ ông cũng không nằm ngoài số đó.
Ông muốn Chính phủ Mỹ trả giá nhưng không phải chỉ có họ mà biết bao sinh linh vô
tội khác cũng phải lìa đời khi tòa tháp đôi đổ xuống. Đó là mục đích của ông sao? Có lẽ
ông mừng vì điều đó làm cho Nhà Trắng phải lao đao, khốn đốn nhưng có chắc ông sẽ
sung sướng khi nhìn thấy nỗi đau mất mát của biết bao gia đình? Ông đã chọn hận thù
và bạo lực. Nếu những người dân thường vô tội kia họ cũng chọn cách làm như ông thì
thế giới này sẽ ra sao? Giá như ông sáng suốt hơn để khoan dung thì có lẽ biết bao
những giọt nước mắt oan ức sẽ không rơi xuống. Một trong những điều khó nhất và
cũng quý nhất đối với con người là sự an ủi.
Đã sáu năm trôi qua, ông nghĩ điều gì sẽ xoa dịu nỗi đau của những gia đình nạn nhân
của vụ l l-9-2001? Tôi tin đó là sự khoan dung. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người có
lương tâm trên thế giới này đều hiểu rằng cái gì đã mất là không thể lấy lại. Chúng tôi
nuối tiếc, chúng tôi tổn thương nhưng không có nghĩa là chúng tôi cũng sẽ trả thù giống
như ông. Chúng tôi sẵn sàng tha thứ nếu ông nhận ra sai lầm để thay đổi. Nhưng liệu
ông có thể khoan dung cho chính mình không? Với tôi, phương thuốc chữa khỏi mọi
bệnh tật, lỗi lầm, nỗi bận tâm, ưu phiền và tội lỗi của con người, tất cả đều nằm ở một từ
“yêu”. Mà bản chất của yêu thương là sự khoan dung. Nó là sức mạnh tuyệt vời để sản
sinh và tái tạo cuộc sống xã hội. Ông không tin ư?
Tôi xin kể ông nghe câu chuyện xảy ra vào năm 1969 khi mà nạn phân biệt chủng tộc ở
Mỹ chưa được cải thiện. Một cậu bé người Mỹ gốc Phi là học sinh da màu duy nhất
trong một lớp học nọ. Cậu đã kết thân với một cô bé da trắng. Rồi họ chuyển đến ngồi
cùng bàn. Vì lo lắng, mẹ của cô bé da trắng đã tới gặp cô giáo chủ nhiệm. Nhưng chứng
kiến tình yêu thương của người mẹ da màu, bà mẹ ấy đã lưỡng lự. Cô ấy đã không nói ý
định muốn xin chuyển chỗ ngồi cho con mình nhưng vẫn tìm cách ngăn cản tình bạn ấy

của hai đứa trẻ. Và món quà sinh nhật giản dị của cậu bé gốc Phi tặng người bạn da
trắng chính là sợi dây yêu thương xóa nhòa định kiến về tình cảm
Câu chuyện đã làm cho tôi vô cùng xúc động về tình cảm con người. Nếu ông cho rằng
đây là chuyện trẻ con thì tôi nghĩ ông nên nghĩ lại. Hai đứa bé ấy khác ông ở chỗ chúng
tôn trọng nhau và vượt qua rào cản của chế độ phân biệt chủng tộc để đến với nhau. Câu
chuyện của hai đứa trẻ là bài họcvề sự khoan dung: Nhìn nhận, đánh giá con người
không ác cảm, định kiến mà đầy lòng nhân ái, vị tha. “Tôi ước ao có một ngày những
đứa con của tôi sẽ được sống trên một đất nước không có ai bị phán xét bởi màu da của
mình mà chỉ có thể bị phán xét bởi chính tâm hồn của họ mà thôi!”. Chắc là ông hiểu
câu nói đó?
Sóng không thể tự sinh ra mà chúng được hình thành từ những cơn gió từ trên mặt đại
dương. Con người cũng thế, không ai có thể tồn tại trên đời lẻ loi một mình cả. Ngược
lại, chúng ta phải sống hòa đồng trong sự hỗ trợ, giúp đỡ của cộng đồng xã hội về mọi
mặt. Đó là lý do mà thế giới cần tới sự khoan dung. Sự khoan dung cần thiết cho mọi
mối quan hệ mà loài người trên thế giới này đã, đang và sẽ tiến hành. Điều quan trọng
đối với mỗi con người không phải là những gì ta nhận được mà chính là những gì ta biết
cho đi. Và tôi nghĩ ông vẫn còn sống đến giờ này đã là một khoan dung của Thượng Đế.
Ông nên cảm ơn điều đó thay vì tiếp tục tức giận và khủng bố. Sao ông không nghĩ một
cách cởi mở hơn rằng Trái Đất này còn sự sống, thế giới này còn chưa bi hủy diệt là
chính nhờ sự khoan dung giữa con người với con người?
Ông nổi tiếng thế giới cùng với ba từ “trùm khủng bố”, xin hỏi có gì đáng tự hào?
Elaine Maxwell đã nói “Tôi là sức mạnh, tôi có thể phá sạch mọi cản trở trước tôi, nếu
không tôi sẽ mắc vào lưới. Chọn lựa của tôi, trách nhiệm của tôi, chiến thắng hay thất
bại, chỉ có tôi giữ chìa khóa số mệnh của tôi”.
Tôi đã học được rằng thất bại không có nghĩa là gục ngã, mà chỉ là tạm dừng chân một
chỗ trên con đường tiến lên phía trước.
Người ta không thể một mình làm được tất cả mọi thứ. Nhưng người ta có thể làm được
một điều gì đó có ý nghĩa cho cuộc sống này. Tôi hy vọng ông sẽ làm được một điều gì
đó có ích cho xã hội này, nếu ông gỡ bỏ được hận thù, nếu ông đánh thức sự khoan
dung ẩn sâu trong lòng.

Tôi hy vọng dù điều đó thật mong manh!
Chào ông!
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 38 - 2009 (Giải nhì quốc tế)
Họ và tên : Nguyễn Đắc Xuân Thảo
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 1995
Địa chỉ : Lớp 7/10, THCS Nguyễn Huệ, thành phố Đà Nẵng
Chủ đề: Hãy viết một bức thư cho một người nào đó để nói vì sao điều kiện lao động
thuận lợi có thể mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn
Đà Nẵng ngày 20 tháng 12 năm 2008
Bác Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết kính mến!
Hẳn giờ này bác rất bận rộn trong văn phòng làm việc, với hàng tá giấy tờ quan trọng
đang chờ bác xem xét, thông qua, phê chuẩn? Có lẽ bác sẽ ngạc nhiên khi thấy bên cạnh
đống giấy tờ ấy là một bức thư nhỏ - bức thư của một cô bé chưa từng được gặp bác
ngoài đời. Dẫu ngạc nhiên nhưng xin bác hãy bỏ một ít thời gian để đọc nó. Còn vì sao
mà cháu lại viết thư cho bác ư? Chắc hẳn bác còn nhớ cách đây hai tuần, nhân chuyến
thăm một nhà máy ở tỉnh X, bác đã ân cần dặn dò các vị lãnh đạo ở nhà máy phải chú ý
đảm bảo an toàn lao động và chăm lo đời sống vật chất, tinh thần cho người lao
động. Khi xem Đài truyền hình Việt Nam phát hình trực tiếp buổi nói chuyện ấy, cháu
quyết định viết thư cho bác để kể về chuyện của gia đình cháu và những thắc mắc, băn
khoăn của một cô bé “ăn chưa no, lo chưa tới” như cháu về những vấn đề mà bác từng đề
cập.
Bác Nguyễn Minh Triết kính mến!
Cách đây chưa đầy nửa năm, gia đình cháu có một cuộc sống bình thường như bao
gia đình khác. Bố cháu là một công nhân của một cơ sở sản xuất các sản phẩm từ tôn. Mẹ
cháu là chủ tiệm làm đầu nho nhỏ tại nhà. “Nhìn lên thì không bằng ai, nhưng nhìn
xuống thì thấy mình còn sung sướng, hạnh phúc hơn rất nhiều người” – bố cháu vẫn
thường dạy thế để chúng cháu bằng lòng với cuộc sống thanh bạch, không đua đòi, vòi
vĩnh… Dù nhà không khá giả nhưng hai anh em cháu vẫn được tạo điều kiện tốt nhất để
học tập.

“Phải học để có cái vốn cho tương lai” – cháu nhớ mãi những lời nói mộc mạc và giản dị
như thế của bố cháu. Có lẽ cuộc sống của gia đình cháu cứ thế yên ả trôi đi nếu như
không có một ngày kia bất ngờ mẹ cháu nhận được điện thoại từ xưởng của bố cháu
thông báo bố bị tai nạn lao động. Từ bữa đó trở đi, sinh hoạt của gia đình cháu bị xáo
trộn. Cửa hiệu của mẹ cháu phải tạm đóng cửa và hai anh em cháu phải tự lo cho nhau để
mẹ có thời gian ra vào viện chăm sóc bố. Những lần vào thăm bố, nhìn đôi chân bó bột
của bố, cháu cứ nghĩ rồi nó sẽ lại lành lặn và bố cháu lại có thể bước những bước nhanh
nhẹn, vững chãi… Thật đau xót làm sao, bởi lẽ vết nứt gãy ở chân thì đã liền nhưng
chính sự tổn thương cột sống đã làm bố cháu không thể đi lại được nữa. Phần đời còn lại
của bố cháu sẽ mãi mãi gắn với chiếc xe lăn. Điều này làm cháu thật bất ngờ. Lúc vào
viện thăm bố, chúng cháu cũng đều được bố trấn an là “bố không sao đâu”. Và khi vào
hỏi mẹ về bệnh tình của bố thì chúng cháu chỉ nhận được những câu trả lời qua loa, ậm ừ
cho xong chuyện. Chúng cháu cứ ngỡ là do mẹ mệt mỏi hóa ra la mẹ đã giấu anh em
chúng cháu và vì chính bản thân mẹ cũng không muốn chấp nhận sự thực này.
Bác biết không, gánh nặng gia đình lúc này đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ cháu.
Cháu thương bố và thương mẹ quá nên cứ thầm trách ông trời sao lại để tai nạn xảy ra
với bố cháu như thế! Trong trí óc non nớt của cháu, nguyên nhân dẫn đến những tai nạn
đáng tiếc cho bố cháu chính là sự đưa đẩy của số phận. Chẳng đổ lỗi cho điều kiện lao
động không an toàn ở xưởng sản xuất vì cháu tin rằng ở đấy cũng như bất kì nơi đâu thì
an toàn lao động cũng là trên hết. Cháu đã nghĩ một cách ngây thơ rằng nếu không đảm
bảo được những yêu cầu tối thiểu của an toàn lao động thì xưởng đã chẳng được cấp
thẩm quyền cấp phép hoạt động. Chắc hẳn cháu sẽ mãi suy nghĩ như thế bác ạ, nếu như
không có cái lần ấy…
Hôm ấy, do buồn nhớ công việc và đồng nghiệp, do bứt rứt vì phải ngồi mãi một
chỗ nên bố đã bảo cháu đẩy xe đưa bố đến thăm xưởng. Vì chưa một lần đến nơi bố đã
từng làm việc nên nghĩ đến việc được nhìn thấy nó, nghĩ đến niềm vui của bố khi được
gặp lại bạn bè mà cháu cứ háo hức quên bẵng cả mêt nhọc. Thế mà bác có biết không,
khi đặt chân vào bên trong xưởng làm việc của bố ngày trước, cháu đã choáng váng như
không tin vào mắt mình nữa. Cái quang cảnh xưởng làm cháu bất ngờ, hụt hẫng. Một cơ
sở sản xuất với nhà xưởng được xây dựng khá tạm bợ, sức khỏe và tính mạng công nhân

có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào. Những chiếc giá để thành phẩm được gá trên bức tường
không hề chắc chắn chút nào. Điều kiện ánh sáng không đầy đủ, vệ sinh không thực sự
đạt yêu cầu. Nhiều công nhân không được trang bị đầy đủ trang thiết bị bảo hộ lao động.
Khói, bụi, tiếng ồn ào và còn bao nhiêu thứ khác nữa. Thế mà mọi người vẫn phải làm
việc. Vì được trả công cao? Vì miếng cơm manh áo? Và, cháu tự hỏi tại sao bố cháu lại
từng làm việc trong môi trường như vậy và một xưởng sản xuất như thế này sao lại được
cấp phép hoạt động trong khi điều kiện lao động vô cùng bất lợi cho người lao động? Và,
cháu cũng tự hỏi rằng với điều kiện lao động như thế, nếu bố cháu và những người đồng
nghiệp của bố cháu cứ tiếp tục làm việc ở đây thì họ có thể có được cuộc sống tốt đẹp
hơn không? Cháu còn băn khoăn với câu hỏi liệu những tai nạn đã từng xảy ra với bố
cháu và một số chú bác khác (mà cháu vô tình được biết thêm qua câu chuyện giữa bố
cháu và bạn bè làm trong xưởng ) đã có thể dừng lại chưa? Còn tai nạn nào sẽ xảy ra
nữa? Còn gia đình nào sẽ mất đi chỗ dựa? Còn có những đứa bé biết yêu thương bố mẹ
vất vả cực nhọc, đánh đổi nhiều thứ cho cuộc mưu sinh nhưng chẳng thể làm được gì như
anh em cháu nữa hay không?
Bác Nguyễn Minh Triết kính mến!
Cháu nghĩ rằng, đọc đến đây hẳn bác đã đoán ra được điều cháu muốn chia sẻ với
bác qua bức thư này? Cháu còn quá nhỏ để có thể hiểu hết được mọi thứ, nhưng cháu đã
không còn quá ngây thơ khi nhìn nhận một số điều đang diễn ra xung quanh cháu.
Cháu vẫn nhớ mãi vẻ mặt đầy sự quan tâm, lo lắng khi bác đi xem công nhân của một
nhà máy ở tỉnh X làm việc. Cháu vẫn nhớ sự ân cần trong lời căn dặn các vị lãnh đạo của
nhà máy hãy chăm lo cho người lao động. Cháu biết bác hiểu rất rõ mối quan hệ giữa
cuộc sống tốt đẹp của người lao động và điều kiện lao động.
Cháu rất mong muốn và tin rằng bác cùng các bác lãnh đạo khác sẽ có những chủ trương,
những hướng giải quyết thích hợp để giảm thiểu đến mức thấp nhất tai nạn lao động và
giúp biến ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp của người lao động thành hiện thực. Cháu rất
muốn một lần nào đó bác đến thăm khu công nghiệp nơi có phân xưởng sản xuất – nơi
bố cháu đã để lại một phần của cuộc đời trẻ khỏe trước khi gắn liền với chiếc xe lăn… để
có thể tận mắt nhìn thấy những người lao động nghèo của quê cháu đã sống như thế
nào…

Bác hãy đến khi có dịp bác nhé. Cháu rất mong điều ấy!
Cháu xin dừng thư ở đây!
Cháu kính chúc bác sức khỏe!
Cháu Nguyễn Đắc Xuân Thảo
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 39 - 2010 (Giải nhất quốc tế)
Họ và tên : Hồ Thị Hiếu Hiền
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 24 - 01 - 1998
Địa chỉ : Lớp 7/9, THCS Tây Sơn, thành phố Đà Nẵng
Chủ đề: Hãy viết thư cho một người nào đó, để nói vì sao việc hiểu biết về AIDS và tự
bảo vệ mình trước căn bệnh này là rất quan trọng
Đạo diễn Trương Nghệ Mưu kính mến!
Khi gửi lá thư này đi, cháu cứ mong từng ngày nó sớm đến được tay ông. Rồi
cháu lại lo rằng khi nhìn thấy địa chỉ lạ hoắc: “Người gửi: Hồ Thị Hiếu Hiền - Việt
Nam” không biết ông có giở thư ra đọc hay không? Ông ơi! Cháu mong ông bớt chút thì
giờ vàng ngọc để lắng nghe tâm sự của cháu, biết đâu ông sẽ thấy trong đó một điều gì
lớn lao hơn tình cảm thông thường của người hâm mộ dành cho thần tượng.
Thưa ông, cháu mới có ý định viết thư cho ông sau khi trường cháu phát động
Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU lần thứ 39 về đề tài phòng chống căn bệnh AIDS. Để
cho bài viết của mình có cơ sở thực tế, cháu đã đi tìm hiểu một số đối tượng xem mọi
người hiểu biết và phòng chống AIDS như thế nào.
Đầu tiên, cháu hỏi bà, bà cháu bảo: “Bà sống từng này tuổi đầu rồi mà chưa biết
mặt mũi con “Ết” nó thế nào. Bà nghe nói nó ở trong người những kẻ sống buông thả
chẳng ra gì. Cháu đừng đến gần họ kẻo con “Ết” nó dính vào người.” - Ôi, bà cháu
chẳng hiểu gì về AIDS cả, ông nhỉ?
Khi nghe cháu hỏi, cả bố mẹ cháu đều cho rằng: “AIDS là căn bệnh suy giảm hệ
miễn dịch ở cơ thể người do vi rút HIV gây ra. Bệnh này rất nguy hiểm vì hiện chưa có
thuốc chữa khỏi. Con phải tuyệt đối tránh xa các tệ nạn như nghiện hút, tình dục bừa
bãi thì mới bảo vệ được mình.” Mẹ cháu còn dặn đi dặn lại: “Nếu ở lớp có bạn nào bị
nhiễm HIV thì con phải nói ngay để bố mẹ xin chuyển trường, chuyển lớp cho con.” - Bố

mẹ cháu là công chức mà cũng còn kì thị với người có H đấy.
Cháu lại hỏi cả em cháu, em quả quyết: “Lớp em thì chưa có bạn nào bị AIDS
chứ nếu có, em sẽ đeo khẩu trang hoặc nghỉ học ở nhà luôn.” - Thật buồn cười, em lại
tưởng AIDS cũng giống H1N1.
Đi đường, cháu có hỏi cô công nhân đang quét rác, cô liền chỉ tay vào mấy cái vỏ
ống tiêm nằm lăn lóc bên vệ đường: ”Kia kìa, vi-rút HIV chứa trong những ống tiêm đó
cháu!” - Hiểu biết của cô công nhân cũng chưa thật đầy đủ phải không ông?
Đến lúc vào nhà hàng ăn uống, cháu lại gợi chuyện ông chủ. Ông ta nhanh nhảu:
“Si-đa à? Cứ nhìn người nào ốm yếu, đi đứng dặt dẹo, trên người nổi nhiều mụn nhọt là
đích thị rồi! Cháu đừng lo, ông không bao giờ để cho họ vào ăn uống làm lây bệnh cho
khách.” - Trời, thật tội nghiệp cho những ai không có H nhưng lại có vẻ bề ngoài giống
như ông ấy tả. Ông ấy đâu biết rằng HIV không hề lây qua đường ăn uống hay giao tiếp
thông thường và hiện nay chúng ta đang sống chung với AIDS.
Khi đến lớp, cháu cũng trao đổi với các bạn nhưng nhiều bạn lại tỏ ra rất thờ ơ, cho rằng
việc phòng chống HIV/AIDS là việc của các cơ quan y tế, lớp mình có ai bị AIDS đâu
mà lo! - Thái độ của các bạn cháu cứ bàng quan như thế chả trách mỗi ngày có tới một
ngàn trẻ em dưới mười lăm tuổi bị nhiễm HIV.
Cháu còn điều tra thêm một số trường hợp nữa nhưng hầu hết ai cũng rất lơ là.
Cháu thực sự lo ngại trước thực trạng này và muốn viết một bức thư kêu gọi mọi người
hãy nâng cao nhận thức, thay đổi hành vi để phòng chống được căn bệnh này. Thế
nhưng đã mấy hôm nay, cháu ngồi nghĩ mãi mà không biết viết thế nào, đành gác bút ra
xem ti vi. Lúc này trên kênh truyền hình đang chiếu bộ phim “Hoàng Kim Giáp” do ông
đạo diễn. Bộ phim hay quá! Thảo nào, cháu thấy người ta ca ngợi ông rất nhiều trên
mạng. Bằng một loạt phim nổi tiếng thế giới như: Cao lương đỏ, Phải sống, Cúc Đậu,
Đèn lồng đỏ treo cao, Thập diện mai phục, Hoàng Kim Giáp…, ông đã chinh phục được
trái tim của tất cả mọi người.
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong cháu: ước gì cháu cũng có tài làm phim
như ông nhỉ? Cháu sẽ xây dựng ngay những tác phẩm điện ảnh thật hay về đề tài
HIV/AIDS để thức tỉnh loài người. Ông ạ, bộ phim đầu tay của cháu sẽ là câu chuyện
đầy cảm động về một mối tình lãng mạn và bi ai: chàng và nàng yêu nhau tha thiết song

cuối cùng vẫn không lấy được nhau chỉ vì một trong hai người có H. Tiếp đến là bộ
phim có tên “Phải chết” cũng sẽ nổi tiếng không kém gì bộ phim “Phải sống” của ông.
Qua phim, cháu muốn gửi gắm một thông điệp: con người ta không muốn chết sớm mà
phải chết, vì không ngờ Thần Chết lại luôn phục sẵn trong các hành vi nguy cơ cao như
tình dục không an toàn và sử dụng bơm kim tiêm chung Hầu hết phim do cháu sản
xuất đều lấy cảm hứng từ những cảnh đời rất thực và nhân vật chính là những nạn nhân
đáng thương của AIDS. Đó là một vị công chức suốt đời phấn đấu, giữ gìn thế mà chỉ
một phút ham vui đã đánh mất đi tất cả. Một nhân viên y tế bao ngày làm việc nghiêm
túc, chỉ một chút lơ là đã vô tình lây nhiễm HIV. Một người lao động vất vả cả đời mới
gây dựng nên một mái ấm gia đình nhưng đến cuối đời phải chết trong cô đơn, ghẻ lạnh.
Những thanh thiếu niên đang tràn trề nhựa sống, một ngày kia lại trở nên thân tàn ma
dại vì lỡ đua đòi hút chích, dùng chung bơm kim tiêm với người có H. Có em bé thơ
ngây đôi mắt trong veo nhưng cha mẹ em đã sớm qua đời vì AIDS, còn em thì không
biết lúc nào Thần Chết tới mang đi. Lại có cả những cô gái khi biết mình có H đã tính
chuyện trả thù đời, gieo rắc cái chết cho bao người khác.
Chao ơi, bao nhiêu con người là bấy nhiêu số phận. Tất cả những yêu thương, đau
xót, bạc bẽo, dại khờ cùng những hiểu biết cặn kẽ về cách thức phòng tránh AIDS sẽ
được cháu chuyển tải vào phim một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. Cháu hi vọng, với sức
ám ảnh đặc biệt, những bộ phim này sẽ vào trong đốt lửa lòng người, xoa dịu nỗi đau,
xóa đi mặc cảm và thức tỉnh lương tri của những người còn thờ ơ trước căn bệnh này.
Nhưng ông ạ, cháu thì “lực bất tòng tâm”, cháu nghĩ chỉ có ông mới có thể giúp
cháu biến những ước mơ này thành hiện thực để cứu lấy nhân loại. Vì vậy, cháu rất
mong được ông lắng nghe và thấu hiểu!
Kính thư!
Hồ Thị Hiếu Hiền
(Lớp 6/9, trường THCS Tây Sơn, Quận Hải Châu, TP. Đà Nẵng)
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 40 - 2011
Họ và tên : Huỳnh Minh Hiếu
Giới tính : Nam
Ngày sinh : 1997

Địa chỉ : Lớp 8/1, trường THCS Hoa Lư, Quận 9, TP.Hồ Chí Minh
Chủ đề: Hãy tưởng tượng mình là một cây sống trong khu rừng. Em hãy viết thư cho
một người nào đó để giải thích vì sao việc bảo vệ rừng là rất quan trọng
Rừng Amazon, ngày 16/2/2011
Kính gửi ngài Josehp Sepp Blatter kính mến!
Tôi cũng khá lo lắng khi viết bức thư này cho vị Chủ tịch FIFA. Tôi biết rằng, ngài rất
bận rộn với một núi công việc, nhưng xin ngài hãy dành chút ít thời gian để đọc bức thư
của tôi như ngài đang đọc bức thư của người hâm mộ môn thể thao vua.
Tôi là cây Tùng 500 tuổi sống trong đại gia đình Amazon. Tôi biết đến ngài và môn
bóng đá nhờ nghe cô Gió kể lại rằng đất nước tôi đang sinh sống sắp tổ chức World
Cup. Tôi lại càng háo hức nhưng cũng buồn thay. Ngài hiểu tại sao không? Đơn giản, từ
những sự kiện gần đây tôi mới nhận ra rằng: “Bảo vệ rừng cũng giống như một trận
chung kết bóng đá: Một là thắng, hai là bại!”. Ngài không cười vì những điều tôi nói
chứ? Vài trăm năm trước đây, khi các nhà khoa học phương Tây và Bắc Mỹ đến khai
phá vùng đất Nam Mỹ trù phú này, trong tay họ là biết bao dụng cụ kỳ lạ mà tôi chưa hề
biết đến: La bàn, ống nhòm, súng săn… và có cả những cuốn sách dày cộm toàn là chữ
với những hình vẽ hoa lá cây cối. Đôi khi họ còn kẹp những chiếc lá bên đường vào
trang sách. Thật thú vị! Chắc họ là những nhà sinh vật học.
Nghe mẹ tôi kể lại, xưa kia con người rất ít. Thỉnh thoảng mới bắt gặp họ đi lang thang
trong rừng, mặc khố lá, vũ khí toàn những giáo mác, dao rựa thô sơ… Họ đến đây chỉ
để tìm củi khô, vài con thú nhỏ, ít rau rừng. Họ chẳng làm gì hại đến chúng tôi cả, thậm
chí, họ còn tôn thờ rừng như một vị thánh, người mẹ cung cấp cho họ tất cả mọi nhu yếu
phẩm cần thiết. Nhưng, con người phát triển nhanh thật. Họ thay đổi thế giới một cách
chóng mặt. Nghe cô Gió kể lại, những bản làng trước kia nay đã trở thành những đô thị
sầm uất. Các vùng đất hoang vu mà không ai biết tới nay đã mọc lên các khu công
nghiệp đồ sộ, nhả khói ngút trời.
Càng kể, tôi càng thấy thất vọng. Hàng triệu năm trước đây, con người vẫn chỉ là một
loài vượn bình thường nếu như không có cây cối chúng tôi làm nhà cho họ ở, cung cấp
ôxi cho sự sống, cho vạn vật trên trái đất, thử hỏi cái tên mà con người đặt cho hành tinh
của mình là “hành tinh xanh” có tồn tại hay không?


Chúng tôi không tự đề cao chính mình mà giá trị, lợi ích của chúng tôi hoàn toàn là sự
thật. Chẳng nói đâu xa, rừng Amazon mỗi năm thải ra hàng triệu tỉ mét khối ôxi cung
cấp cho sự sống. Là cánh rừng lớn nhất thế giới, hàng năm chúng tôi bảo vệ không cho
sự xói mòn đất, duy trì nguồn nước, ngăn chặn những tác hại do lũ lụt, hạn hán gây ra.
Hiện nay, chúng tôi đang là quê hương của khoảng 2,5 triệu loài côn trùng, hàng chục
nghìn loài thực vật và khoảng 2 nghìn loài chim thú. Chỉ mỗi ngôi nhà chúng tôi mà đã
tạo ra biết bao nhiêu lợi ích.
Tôi nói, ngài đừng buồn, nhưng rừng đã và đang bị phá hủy dần dần. Một phần là do
đồng tiền kinh tế, lợi nhuận. Một phần là do sự thiếu hiểu biết của con người mà nên:
đốt rừng làm nương rẫy, chăn nuôi gia súc. Cứ mỗi năm, ngôi nhà của chúng tôi bị cắt
mất một phần diện tích từ 415.000 km2 đến 587.000 km2. Trước kia, xung quanh tôi
toàn là cây cỏ, muôn loài, bầu trời, mặt đất… thì giờ đây, tôi có thể nhìn được phía xa
xa là các nhà máy, xí nghiệp, đồn điền mọc lên như nấm. Ngài biết hiệu ứng Domino
chứ? Giả sử rừng không tồn tại, vạn vật thiếu ôxi; Đất không còn tồn tại, vạn vật chìm
trong biển nước.
65 triệu năm trước, một mảnh thiên thạch khổng lồ đã làm tuyệt chủng nhiều loài động
vật, trong đó có khủng long. Còn giờ đây, mẹ Trái Đất đang phải từ từ chấp nhận ngày
tận thế không phải do thiên thạch hay biến cố gì khác ngoài vũ trụ mà là do những đứa
con “thần đồng” tạo hóa đã sinh ra. Con người đã phải nhắc đến và đau đầu vì cụm từ
“biến đổi khí hậu” do chính mình viết nên, gây nên hiện tượng Elnino, làm thủng tầng
ozon, hiệu ứng nhà kính làm Trái Đất nóng dần lên, băng hai cực tan chảy. Con người
đang từng bước đi ngược với quy luật của tạo hóa. Không thể tin được khi con sông
Amazon lại cạn khô với mực nước thấp kỷ lục. Hàng trăm vụ cháy rừng ở Nga,
Australia và nhiều quốc gia khác. Sóng thần, bão tố luôn ập đến các vùng ven biển bất
cứ lúc nào. Dự đoán mực nước biển sẽ dần tăng thêm 1 mét vào năm 2050… Thật kinh
khủng!
Nãy giờ, tôi cứ bàn về vấn đề môi trường chắc cũng làm ngài có chút gì đó lo sợ. Thôi
thì ta hãy chuyển sang vấn đề bóng đá – sở trường của ngài. Cũng như tôi đã nói với
ngài ngay từ đầu: Bảo vệ rừng – một trận thi đấu sinh tử. Cũng rất đơn giản, con người

đã và đang chọn những mặt sân béo bở như rừng để đá trái bóng lợi nhuận qua đó.
Quả bóng ấy đi đến đâu, con người sẽ vơ vét cạn kiệt nguồn tài nguyên phong phú ở đó.
Khi những cánh rừng đã chết, con người sẽ tiếp tục đá trái bóng đó ở các mặt sân khác
như biển, lòng đất… Họ sẽ hạ gục tất cả hàng phòng thủ tự nhiên để tạo một cú ghi bàn
tuyệt đẹp. Họ sẽ không ngờ, pha làm bàn ấy là cái chết cho chính họ. Nếu họ biết “chơi”
một cách hợp lý và tái tạo “mặt sân”, họ sẽ luôn được chơi tự do, thoải mái mà không sợ
“đá phản lưới nhà”.
Hy vọng rằng, những điều tôi đã nói, ngài đã ghi nhớ. Bóng đá là môn thể thao vua, nó
khiến cho mọi người trên hành tinh này say mê theo từng đường bóng. Tại sao ngài lại
không dùng bóng đá để truyền đi thông điệp bảo về rừng nói riêng và bảo vệ môi trường
nói chung. Vì sao ngài không cùng hội đồng FIFA tổ chức một cuộc họp để mạnh dạn
đưa ra quyết định: Quốc gia nào thực hiện tốt việc bảo vệ rừng, bảo vệ môi trường sẽ
được đăng cai tổ chức World Cup. Ngài và các câu lạc bộ thay đổi màu áo, logo mang
thông điệp bảo vệ môi rừng. Các fan hâm mộ thường yêu thích và làm theo thần tượng
của mình. Thế nên, các ngài có thể vận động mỗi cầu thủ trở thành một đại sứ thiện chí
trong việc giữ gìn màu xanh của rừng.
Chưa muộn để vẽ lại màu xanh cho Trái Đất từ những việc làm nhỏ cho đến
những hội nghị lớn. Với tư cách là một fan hâm mộ bóng đá, tôi khuyên các bạn bảo vệ
rừng chính là bảo vệ môn thể thao vua. Còn với tư cách là một người con của mẹ Thiên
Nhiên, các bạn hãy nhớ: “Bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chúng ta!”.
Một fan hâm mộ bóng đá
Cây Tùng
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 40 - 2011 (Giải nhất Quốc tế) [ngoài]
Họ và tên : Charleé Gittens
Giới tính : Nữ
Ngày sinh : 1996
Địa chỉ : Đảo quốc Barbados
Chủ đề: Hãy tưởng tượng mình là một cây sống trong khu rừng. Em hãy viết thư cho
một người nào đó để giải thích vì sao việc bảo vệ rừng là rất quan trọng
Barakat Timbers TNHH từ thiện sông Pomeroon Guyana

Thưa ông Giám đốc điều hành ,
Creekside rừng Windsor Guyana ngày 01 tháng 1 năm 2011
Mặc dù bức thư này được gửi tới Barakat Timbers , tôi viết thư cho bất cứ ai sẵn sàng
lắng nghe . Bạn con người không ngừng ca ngợi về cuộc thế chiến và bất ổn dân sự,
nhưng những gì của chúng ta? Ngay từ đầu chúng tôi đã bị sát hại , nhưng chúng tôi
không tức giận rất nhiều cho chúng tôi hiểu sự cần thiết của bạn. Bây giờ bạn không chỉ
có những gì bạn cần , nhưng gây thiệt hại môi trường sống của chúng tôi đến một mức
độ mà chúng ta sẽ không bao giờ phát triển mạnh trong cùng một vị trí . Bạn thú nhẫn
tâm người tuyên bố ưu nhưng không thể sống trong hòa bình như chúng tôi làm gì? Tôi
là một Oak Vĩ đại trong vùng Windsor rừng của Guyana và tôi nói dừng lại! Thậm chí
không vì lợi ích của loài của tôi " , nhưng đối với bạn. Bạn không nhìn thấy như thế nào
không thể tách rời chúng ta cho sự sống còn của các bạn ?
Hâm nóng toàn cầu là một cuộc khủng hoảng phổ biến của thời đại này mà xuất phát từ
nhiều nguyên nhân. Việc đốt các nhiên liệu hóa thạch sản xuất các loại khí nhà kính , đó
là bởi khí định nghĩa cái bẫy nhiệt trong khí quyển , đã là một trong những yếu tố gây
bất lợi lớn nhất của sự nóng lên toàn cầu. Khí làm tăng nhiệt độ của Trái đất , làm tổn
hại đến tầng ozone là lớp quan trọng nhất của khí quyển liên quan đến việc bảo vệ sự
sống trên Trái đất. Nó che chở bạn khỏi những gánh nặng thực sự của tia nắng mặt trời ,
thu hút khổng lồ 97-99 % tia cực tím có hại . Khí nhà kính được thải ra như một sản
phẩm phụ của việc đốt cháy nhiên liệu hóa thạch như than đá và dầu thô. Bỏ qua tình
trạng này là để lại cho bạn dễ bị tổn thương .
Khác so với vài trường hợp ngoại lệ của thực vật phù du và các sinh vật
chemosynthetic , nhà máy nằm ở mức thropic đầu tiên của tất cả các chuỗi thức ăn . Tất
cả năng lượng thu được từ mặt trời gián tiếp của con người và cách duy nhất để đạt
được một số trong đó năng lượng khác hơn từ một phần rất nhỏ do các sinh vật tự
dưỡng khác là từ các nhà máy . Tại sao? Các nhà máy sử dụng năng lượng ánh sáng mặt
trời , nước và khí carbon dioxide để tạo ra năng lượng để duy trì bản thân và để phát
triển và phát triển . Con người không thể có được năng lượng theo cách này và không
thể bất kỳ động vật có vú khác; do đó bạn có được năng lượng này một cách gián tiếp
bằng cách ăn thực vật liệu bằng cách ăn các thực vật bản thân hoặc một con vật ở đâu đó

trong chuỗi thức ăn , mà qua đó năng lượng . Để lại cho chúng tôi dễ bị tổn thương hoặc
tàn chúng tôi là tự tử .
Xói mòn đang trở thành một mối quan tâm lớn trên Trái đất. Lở đất thường xuyên và
tuyết lở phá hủy thị trấn , lấy cuộc sống và không ai có thể tin rằng nếu tôi nói với họ
câu trả lời. Đi tự nhiên chỉ đơn giản là au . Khi đi ngang qua một Oak lớn như tôi bạn
thường ngạc nhiên trước chiều cao và chu vi của tôi . Hiếm khi một người nào đó nghĩ
về những gì đang phát triển dưới thân của tôi . Tôi cũng có chân , mặc dù tôi không
thích đi bộ . Gọi nó là sự lười biếng ; Tôi xem nó như là một sự đầu tư vào bất động sản
hàng đầu. Làm việc cùng với các vật liệu khác , rễ đóng vai trò lớn trong việc giữ nhỏ
gọn đất. Khi nói về con người đất là rất thiếu hiểu biết của các lớp của nó . Như lớp đất
mặt bị loại bỏ, lòng đất được tiếp xúc và xói mòn xảy ra . Lòng đất không dễ dàng hỗ
trợ nông nghiệp , lũ lụt xảy ra dễ dàng hơn và trong ngắn hạn, sự sống trên trái đất tăng
trong khó khăn . Một lần nữa tôi cung cấp cho bạn một giải pháp đơn giản . Hãy để
thiên nhiên làm công việc của mình .
Nhiều người đọc này sẽ không chú ý . Nhưng một lời cho khôn ngoan là đủ, do đó cho
bất cứ ai cần được quan tâm tôi có thể cung cấp một số gợi ý để hỗ trợ trong việc tiếp
tục các loài của bạn. Hãy nhìn vào Bắc Kinh, Trung Quốc . Nhìn vào sương mù bao
quanh thành phố và nhận ra rằng bạn đang ở trên cùng một con đường . Bạn không thể
nhìn thấy nó bây giờ, giống như nhận được cao hơn. Bạn không nhận ra nó đã xảy ra ,
trừ khi bạn đo chiều cao của bạn liên tục hoặc cho đến khi có sự khác biệt như vậy mà
nó không thể không có được công nhận nó . Bạn sẽ chỉ dừng lại khi quá muộn ? Giảm
việc sử dụng các sản phẩm sản xuất trong các nhà máy sản xuất khí nhà kính. Không lái
xe một nửa dặm đến siêu thị cho một hộp sữa . Hãy đi bộ đẹp qua không khí tươi mới ,
chúng tôi tái chế và cung cấp cho bạn. Đó là điều trị và lành mạnh. Sử dụng nhựa tái sử
dụng. Trồng thêm cây xung quanh nhà của bạn. Trong thời đại của công nghệ sử dụng
thiết bị điện tử của bạn và giấy ít hơn. Nhưng sẽ có những người sẽ trả tiền cho tôi
không có tâm trí và tôi nói với các bạn trong những lời của Gerard Manley Hopkins và
cho tất cả các chất này là không bao giờ trải qua . Mặt trời sẽ tiếp tục tăng ở phía Đông
và thiết lập ở phương Tây, nhưng bạn nên tiếp tục trên con đường địa ngục-cong này,
bạn sẽ không còn là . Như bạn đi tự tử đi bộ mất lưu ý này mà tôi sẽ không bao giờ được

chinh phục và sẽ tăng lên khi bạn rơi .
Trân trọng, Woody Branche
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 41 - 2012
Họ và tên : Nguyễn Đăng Quý Minh
Giới tính : Nam
Ngày sinh : 1996
Địa chỉ : Lớp 10A9, trường THPT Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội
Chủ đề: Hãy viết thư cho một vận động viên hoặc một nhân vật thể thao mà em ngưỡng
mộ để nói Thế vận hội (Olympic Games) có ý nghĩa gì đối với mình
Hà Nội, ngày 30 tháng 12 năm 2011
Thân gửi anh Ngô Hữu Kỳ Phong, nhà vô địch Olympic Athens 2011!
Trước hết, em - một cậu học trò bình thường - xin gửi đến anh, tấm gương về nghị lực
sống phi thường, niềm mến thương và kính phục. Thưa anh, hôm nay em viết thư này
trước là để bày tỏ lòng ngưỡng mộ, sau là để cảm ơn anh đã giúp em hiểu rõ hơn về ý
nghĩa của Thế vận hội Olympic.
Olympic - ba tiếng ấy hẳn đã gợi cho anh nhiều kỷ niệm khó quên gắn với chiếc huy
chương vàng trên đường chạy 50m. Có lẽ trong tâm trí anh, dấu ấn về Olympic vẫn còn
sáng lấp lánh. Em chưa bao giờ được trải qua cảm giác của anh, vì thế, những gì em
hiểu và suy nghĩ về Olympic cũng thật mơ hồ anh ạ!
Nói anh đừng cười em, vì trước đây đối với em, Olympic chỉ là dịp để bố em ngồi dán
mắt vào tivi, thỉnh thoảng xuýt xoa vài tiếng; để chị em say sưa ngắm mấy anh vận động
viên với cơ bắp cuồn cuộn. Còn em thì cứ thắc mắc: “Vì sao các vận động viên không
trần như nhộng mà thi đấu như những lực sĩ Hi Lạp xưa?”. Thật đúng là ngây ngô phải
không anh?
Vậy nên bữa nọ, khi cô giáo giao cho em viết bài tiểu luận về Olympic, em chẳng biết
phải làm sao đành lên mạng hỏi ông bạn thân “Gú Gồ”.
Thế rồi, giữa muôn trùng thông tin của từ khóa “Olympic”, em bắt gặp một cái tít báo
lạ: “Đường đến huy chương vàng Olympic của một cậu bé bị Down”. Em không tin vào
mắt mình. Huy chương vàng? Cậu bé bị Down?
Cậu bé ấy chính là anh, anh Kỳ Phong ạ!

Chao ôi! Có phải cuộc sống đã quá đỗi bất công với anh? Phải chăng “muôn sự là tại
trời” và con người ta sinh ra đã phải chấp nhận hai chữ “thiên mệnh?”. Em hình dung
nước mắt lã chã trên gò má của anh khi anh chứng kiến những người bạn cùng lứa được
cắp sách tới trường.
Và em cũng nghe thấy nhịp đập thổn thức của trái tim anh mỗi khi nghĩ đến tương lai
mờ mịt… Giận thay cái căn bệnh Down ấy! Tựa như những con mọt, nó gặm nhấm từng
chút, từng chút, nó làm lụi tắt ngọn lửa niềm tin, nó đánh cắp đi trí tuệ - món quà vô giá
mà thượng đế ban cho loài người.
Thế mà ngay bên bờ vực của sự tuyệt vọng, anh - cậu bé mang căn bệnh ác nghiệt ấy -
vẫn đứng vững! Hình như cha mẹ anh đã không vô tình khi đặt cho anh cái tên Kỳ
Phong - cơn gió lạ. Phong ba cuộc đời không vùi lấp được cơn gió ấy. Cơn gió ấy vẫn
kiên cường thổi như muốn thách thức sự ngược đãi của thượng đế. Và trên đường chạy
Athens, nó lại thổi bùng lên một luồng sinh khí mới, luồng sinh khí mang tên Việt Nam.
Nhắm mắt lại, em mường tượng trước mắt mình một hình bóng bé nhỏ với bước chân
không vững nhưng vẫn gắng sức lao đi trên đường chạy. Đã có lúc hình bóng ấy như
chao đi trước một cơn gió mạnh. Đã có lúc đôi chân bật máu, tê buốt. Đã có lúc ý chí
của hình bóng ấy chợt lung lay. Đích đến xa quá, mà thân xác lại không tuân theo lý trí
nữa rồi. Chẳng lẽ sẽ gục xuống, sẽ chấp nhận rời bỏ cuộc chơi, sẽ mãi mãi không thể
vượt lên số phận?
Nhưng không, bóng hình nhỏ bé ấy lại vùng dậy; gió mạnh hơn, chân buốt hơn, chỉ duy
con tim vẫn bùng cháy như một ngọn đuốc. Và khi ấy con người nhỏ bé đã đốt cháy
chính mình, đốt cháy đường chạy, để thắp lên ngọn lửa mà ta vẫn gọi là ngọn lửa
Olympic!
Cả anh và em, mỗi chúng ta chỉ là hạt cát trong đại vũ trụ vô tận, nhưng cũng là một đại
vũ trụ hàm chứa nhiều bí ẩn đang chờ khám phá. Và càng khám phá, ta càng thấu hiểu
và vượt lên những cực hạn của bản thân. Không biết khi đặt ra khẩu hiệu “Nhanh hơn -
Cao hơn - Xa hơn”, người ta có nghĩ tới điều này không?
Chỉ biết rằng vô vàn những kỷ lục Olympic đã bị phá khiến chúng ta phải tự hỏi: “Rốt
cuộc, giới hạn của con người là ở đâu?”. Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy, và
Olympic tiếp tục trở thành nơi khám phá tiềm năng con người.

Anh Kỳ Phong thân mến!
Em tin rằng chiếc huy chương vàng Olympic không đơn thuần là cái đích mà anh hướng
đến. Đối với anh, Olympic còn là nơi nuôi dưỡng niềm tin để vượt qua chính mình. Có
hề chi nếu anh không lập nên những kỷ lục làm rúng động cả thế giới như Usain Bolt?
Quan trọng là anh đã xô đổ giới hạn của chính mình!
Anh hãy tưởng tượng mà xem, nếu như anh bỏ cuộc giữa chừng, nếu như anh không nỗ
lực tiến về đích thì liệu thủ đô của Hi Lạp có nổi “cơn gió lạ”? Liệu cái tên Kỳ Phong có
xuất hiện trên bảng huy chương để anh nghẹn ngào nước mắt hát Quốc ca Việt Nam trên
bục nhận giải?
Và sẽ còn đâu nguồn cảm hứng cho bao đứa trẻ khác, như em, nuôi ước mơ trở thành
nhà vô địch Olympic? Chính nhờ câu chuyện về anh mà giờ đây em đã hiểu rõ hơn về
thông điệp của Olympic: Điều quan trọng nhất không phải là giành chiến thắng mà là
chiến đấu hết mình.
Anh Kỳ Phong thân mến!
Từ nay tới Olympic London 2012 không còn xa nữa! Hơi ấm của ngọn đuốc thần đã lan
tỏa như tiếp thêm sức mạnh cho các vận động viên. Và họ còn được tiếp thêm niềm tin
bởi những người như anh - những vận động viên khuyết tật nhưng luôn nỗ lực chiến đấu
cả trên đường đua và đường đời.
Và biết đâu đấy, ở một góc phố nhỏ lầy lội, một chú bé đánh giày nghèo khổ sau khi
nghe câu chuyện về anh Kỳ Phong sẽ ngước nhìn lên trời xanh mà nuôi hoài bão về một
ngọn đuốc rực sáng!
Em chúc anh và cậu bé ấy sẽ luôn giữ được trong tim những hoài bão đẹp!
Một fan hâm mộ của anh.
Nguyễn Đăng Quý Minh (lớp 10A9 Trường THPT Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội).
Giải nhất viết thư UPU lần thứ 41 - 2012 (Giải nhất Quốc tế) [ngoài]
Họ và tên : Mario Chatzidimou
Giới tính : Nam
Ngày sinh : 1998
Địa chỉ : Yannitsa, Hy Lạp
Chủ đề: Hãy viết thư cho một vận động viên hoặc một nhân vật thể thao mà em ngưỡng

mộ để nói Thế vận hội (Olympic Games) có ý nghĩa gì đối với mình
Giannitsa, 25/01/12 Chúa Roger Federer, quần vợt câu lạc bộ thể dục thể thao của
Bussel, Thụy Sĩ.
Thân Roger Federer
Tôi Mario, một trong hàng ngàn, tưởng tượng người hâm mộ. Một nhỏ, không đáng kể
Marios, trước mặt một người khổng lồ của môn thể thao. Và lý do tôi viết? Cảm ơn
bạn cảm ơn bạn, mà đánh thức trong tôi một tình yêu dành cho môn thể thao và quần
vợt!

Năm xem chiến đấu và nỗ lực của bạn trong sân vận động, tôi hoan nghênh chiến thắng
của bạn và tôi ngưỡng mộ sự kiên trì của bạn trong thời điểm khó khăn. Nhưng leo núi
của bạn đến bục giảng tại Thế vận hội Olympic ở Bắc Kinh, là "phục vụ" cho nhập cảnh
của tôi vào các môn thể thao.

Tôi nắm lấy vợt bỏ rơi anh trai tôi và tôi bước kiên quyết hơn trên sân, sẵn sàng để
giành chiến thắng. Sau đó, tôi nhận ra đó là khác nhau để xem vợt trong tay của Federer
hơn là cố gắng Koumantari tay của chính bạn. Gặp khó khăn, đổ mồ hôi, đúng nghe
tiếng nói của huấn luyện viên, nhưng không bỏ thuốc lá. Các hình thức trên bệ huy
chương của bạn, giữ tôi ở đó và tôi giữ

Tôi tiếp tục và mơ ước Một ngày nào đó, quất bóng, cựu sfendonistike với nhau và
tưởng tượng của tôi, xa, rất xa trong thời gian và địa điểm. Tôi đã, ông nói, ở đó, trong
cổ Olympia, lễ hội thể thao lớn, lần đầu tiên chính thức Thế vận hội Olympic. 776 TCN
- các nhà truyền giáo đi lang thang khắp Hy Lạp và công bố thực tế. Các cuộc chiến
tranh chấm dứt, bởi vì môn thể thao kết hợp và hòa giải con người, như vậy ít nhất đó là
sau đó! Những người trẻ từ khắp nơi trên cả nước, đến đó với tâm hồn ngay thẳng và cơ
thể, để chiến đấu với "chiến đấu tốt", "công bằng". Từ những gì tuyệt vời, những gì một
bầu không khí tuyệt vời!

Bạn là, ông nói, có. Lịch sử từ chối kiến thức của tôi, nhưng trí tưởng tượng của tôi

muốn bạn có. Đấu tranh và được trao vương miện với ô liu hoang dã. Tưới nước với mồ
hôi của bạn, bụi của Olympia cổ đại và tôn vinh cùng với Diagoras của Rhodes,
Polydamas trong Theagenes.

Có, tôi tự hào rằng đất nước tôi, Hy Lạp, đã đặt nền móng của môn thể thao hiện
đại. Tinh thần thể thao, đã nhập thể và được hình thành trong các trò chơi của thời cổ
đại. Ngọn lửa Olympic lamprynomeni với các giá trị của nền văn minh Hy Lạp, giác
ngộ vũ trụ. Quân sự, thi đua, tự chủ, hợp tác, MES 'của môn thể thao, làm phong phú và
toàn bộ thái độ đối với cuộc sống con người

Đứng đó, chưng tràng hoa, tỏa niềm vui của chiến thắng, khi tiếp cận trong sự xấu hổ
ala, tôi nắm lấy tay anh, nhìn vào đôi mắt và hỏi: - Làm thế nào để bạn cảm thấy,
Roger? Những gì hiện tất cả điều này cho bạn? - Nghe đứa trẻ, trả lời tôi với một giọng
nói rõ ràng tinh thể vẫn còn vang trong tai tôi. "Chiến đấu" có nghĩa là "thất bại", hãy
nhớ điều này. Cổ phần, cuộc đua đã là một chiến thắng vĩ đại, độc lập với danh
hiệu. Giành chiến thắng chống lại nỗi sợ hãi, bất an và khó khăn của chính mình, chống
lại sự ích kỷ và tự yêu em. Giành chiến thắng vượt chính mình.Và một điều nữa:
"outplay" có nghĩa là "tình yêu". Tôi yêu đối thủ cạnh tranh của tôi, người đã cho tôi cơ
hội để chiến đấu, huấn luyện viên của tôi đã dạy tôi cách để đấu tranh và giành chiến
thắng, thế giới để duy trì nỗ lực, và con đường dẫn đến chiến thắng, Thiên Chúa, Đấng
mang lại cho tôi khả năng đấu tranh và giành chiến thắng! - Out! MARIA, tập trung
cuối cùng trong trò chơi! Đó là giọng nói của huấn luyện viên, người đột nhiên kéo từ
mơ màng của tôi. Nhưng không ngày hôm đó, không thể tập trung vào bất kỳ trò
chơi. Tôi muốn nói với tất cả những người sống trong thế vận hội Olympic đầu
tiên. Cùng nhau, huấn luyện viên và đồng đội của tôi, chúng tôi có một
anavaptisthikame bevy và tinh thần của Thế vận hội.

Chúng tôi đã nói về những tai tiếng 'công bằng', những gì mọi người hiện đại hoàn toàn
có thể giải thích từ nguyên, nhưng liên quan đến việc hành động như một chút khó khăn
để bi thảm! Với mục tiêu duy nhất vào chức vô địch, tắm trong nước bẩn và nguy hiểm

của doping, hy sinh vì lợi ích của vinh quang thoáng qua, độ tinh khiết của tâm hồn và
cơ thể. Sự hủy diệt của các vận động viên và phỉ báng chủng tộc, là việc xem xét chỉ
nhận được một trong những hành động như vậy.

Tốt cho tôi Thế vận hội không có nghĩa là, hoặc đồng hóa, hoặc chức vô địch, hoặc lợi
kinh tế, khủng hoảng kinh tế, sự cạnh tranh và hận thù. Có nghĩa là niềm vui của sự
tham gia, "công bằng" tình bạn, hòa bình, và trong tinh thần này, tôi muốn đứng năm
nay Thế vận hội Olympic.

Tôi dừng lại ở đây nói nhảm trên của tôi, có lẽ mệt mỏi bạn và chúc bạn qua tâm hồn
tôi, trong toàn bộ cuộc sống của bạn, đấu tranh, đến Nice, tình yêu, giống như bạn đã
dạy tôi. Cảm ơn bạn một lần nữa và chờ đợi, nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau Trong
Olympia cổ đại ở Hy Lạp, nơi sinh của nền văn hóa và thể thao. Trong đẹp và quê
hương yêu dấu của tôi, mà rất nhiều khó khăn và bão tố mặc dù bây giờ trôi qua, "không
che khuất bất cứ bắt nạt" bởi vì "'là cột buồm của Viglatoras, mãi mãi, mặt trời,
Iliatoras"!
Với tình yêu và sự ngưỡng mộ, Marios A. Chatzidimou
(Đây là bản gốc)
Γιαννιτσά, 25/01/12 Κύριο Ρότζερ Φεντερερ, Tennis sport club of Bussel, Switzerland.

Αγαπητέ Ρότζερ Φέντερερ,

Είμαι ο Μάριος, ένας από τους χιλιάδες, φαντάζομαι θαυμαστές σου. Ένας μικρός,
ασήμαντος Μάριος, μπροστά σ’ έναν γίγαντα του αθλητισμού. Κι ο λόγος που σου
γράφω; Για να σ’ ευχαριστήσω… να σ’ ευχαριστήσω, που ξύπνησες μέσα μου την
αγάπη για τον αθλητισμό και το τένις!

Χρόνια παρακολουθώ τους αγώνες και τις προσπάθειές σου στα γήπεδα, χειροκροτώ τις
νίκες σου και θαυμάζω την επιμονή σου στις δύσκολες στιγμές. Το ανέβασμα σου όμως
στο βάθρο του νικητή στους Ολυμπιακούς Αγώνες του Πεκίνου, ήταν το «σερβίς», για

την δική μου είσοδο στο άθλημα.

×