Tải bản đầy đủ (.doc) (21 trang)

Tiểu luận logic học: Đề tài 20 câu truyện về logic học

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (165.67 KB, 21 trang )

Bộ giáo dục và đào tạo
trờng đại học kinh doanh và công nghệ Hà Nội
khoa triết học và x hộiã
*
tiểu luận
LOGIC HC
Đề tài: 20 câu truyện về logic học
Giỏo viờn hng dn: Ths. Lờ Ngc Cng
Sinh viờn thc hin : Nguyn Th Bớch Ngc
Lp : 11LT-QL02N
Mó sinh viờn : 14400634
Hà Nội, tháng 10 năm 2014
2
20 câu truyện về logic học
1.Logic “củ chuối
2.Hai viên gạch
3.Cuộc sống là những va đập
4.Sự bình yên
5.Câu chuyện cây bút chì
6.Hạnh phúc dưới chân
7.Hạnh phúc
8.Nụ cười và nước mắt
9.Chuyện trời mưa
10.Chiếc hộp tình yêu
11.Những người bạn
12.Giấc mơ
13.Bài học đáng giá
14.Vết thương
15.Một câu chuyện cảm động
16.Chôn lừa
17.Những ô cửa màu vàng


18.Logic học
19.Lại chuyện thi cử
20.Ai là huấn luyện viên
3
1. Logic "củ chuối"
Theo phương pháp của giáo viên tiểu học, thường rút ra bài học qua
mỗi câu chuyện như: "Chớ có đùa với chú em khi ông ấy đã uống rượu";
"Không nên tính số gà trước khi trứng nở" hay "Đừng để tất cả trứng vào
chung một rổ".
Trong tiết học đầu năm, cô giáo tiểu học yêu cầu mỗi học sinh kể một
chuyện và rút ra bài học từ câu chuyện ấy.
Andrey là người xung phong kể đầu tiên:
- Ba em là chủ trang trại. Hàng tuần nhà em cho trứng gà vào rổ mang
ra chợ bán. Một hôm chúng em bị đụng xe, trứng vỡ sạch. Bài học là: Đừng
để tất cả trứng vào chung một rổ.
Đến lượt Billy:
- Cha em cũng là chủ nông trại, Một lần chúng em đặt 12 quả trứng gà
vào máy ấp trứng, nhưng chỉ có 8 quả nở. Bài học là: Không nên tính số gà
trước khi trứng nở.
Tức mình vì những bài học sâu sắc bị bạn biến tướng thành chuyện
không đâu, Michelle kể:
- Trong chiến tranh, máy bay chở chú của em bị bắn hạ. Ông nhảy dù
xuống một hòn đảo xa, trên người chỉ có một chai whisky nhỏ. Bị 12 tên địch
vây bắt, ông uống hết nhẵn chai rượu rồi xông tới tiêu diệt cả 12 tên bằng tay
không.
Cô giáo sốt ruột:
- Đó là câu chuyện, còn bài học là gì?
- Dạ bài học là: Chớ có đùa với chú em khi ông ấy đã uống rượu.
2. Hai viên gạch
Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất,

gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức
4
tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã
thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá
chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng
bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú
bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức
tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên
gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng
nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ
đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái
họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức
tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã
thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
- Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa
bức tường kia ư? - chú tiểu ngạc nhiên kêu lên.
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một
bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn
nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ
đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là
hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi
bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó,
ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã
làm.

5
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một
thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.

3.Cuộc sống là những va đập
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng
đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời
nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước
lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính
những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một
hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi
của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy
biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo
nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những
vết thương và sự đớn đau?
Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi
đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian
khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã
tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó
khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn
sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những
vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
4.Sự bình yên
Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp
nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công thể hiện tài năng của mình.
6
Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông

phải chọn lấy một. Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương
tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời
xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh
này đều cho rằng đây là một bức tra nh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần
trụi và lởm chởm đá. Ơ' bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo
sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh
này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi
cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ
đang xây tổ. Ơ' đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ
đang bình thản đậu trên tổ của mình Bình yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có
nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc.
Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm
thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình
yên".
5.Câu chuyện của cây bút chì
Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài
xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói
chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì
hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người
thợ làm bút rằng nó và anh em nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn
kia.
Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:
- Có năm điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc
7
sống. Nếu cháu nhớ và làm được thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.
Thứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm
trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.

Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải như thế
cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Thứ ba: nếu cháu viết sai một lỗi, cháu hãy nhớ để sữa lại là được.
Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những người dùng cháu
không phải là nước sơn bên ngoài cháu, mà là những gì bên trong cháu đấy.
Và cuối cùng: trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng vẫn phải tiếp tục
viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế
nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.
6.Hạnh Phúc Ở Dưới Chân
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và
thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình
mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến
rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những
cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao
bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió
mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao.
Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá,
nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời
bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra
đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất
8
thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày
càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ
ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại

thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì
sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa,
và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản
thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới.
Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha
cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều
mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…
“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót
líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn
Cỏ.
“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi
tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu
hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm
hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang
nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở
lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim
không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã
không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ
9
tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn
xuống…
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương
đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh,
Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên
trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu
trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc
lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu
Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng
lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên
7.Hạnh phúc
Vào một buổi sáng đẹp trời, chú cún con chạy đến bên mẹ và hỏi:
_ Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?
Mẹ cún con mỉm cười đáp:
_ Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó!
Cún con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của
mình, vừa nhảy vừa vẫy vãy chiếc đuôi!
Nhưng rồi bỗng một hôm, chú cún con buồn bã chạy đến bên mẹ:
_ Mẹ ơi, tại sao con chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc vậy?
Mẹ khẽ vuốt ve cún con và đáp:
_ Chỉ cần con tự tin bước về phía trước, hạnh phúc sẽ tự đi theo con
thôi!!!
10
8.Nụ Cười & Nước Mắt
Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong
một ngôi làng nhỏ,nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau. Nước Mắt
thì suốt ngày u buồn cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ
cũng như mùa thu.Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc suốt
một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẽ và vô tư suốt năm, lúc nào
cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được, khi có ai đó
làm cho cô bé rất dau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và
vui cười ngay lập tức.

Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông,
Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?".Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho
mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình. "Oh vậy ah", Nụ Cười
nói:"Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều
thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc:"Mình nghĩ vì mình xấu xí,
không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Oh chẳng sao đâu
bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào".
Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương
với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi:"Ai vậy?".Nụ Cười trả lời:"Bạn
đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có
một nụ cười tuyệt đến mức nào"
Nước Mắt mừng quá:"Bạn có thể kết bạn với mình không?".Nụ Cười
đáp:"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình
khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ
nhàng hơn".
Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau, họ
chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn
niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật,nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt
qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng.
11
Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những
gì xảy ra một năm qua? Nhớ hết những người làm bạn đau lòng? Không, nếu
vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng. Hãy khóc nếu bạn thấy buồn rất
buồn vì người ta làm bạn đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi
người được vui vẻ theo bạn.
9.Chuyện trời mưa
Khi đi ngoài đường, gặp trời mưa chúng ta sẽ làm gì để không bị ướt?
Có người sẽ tìm nơi ẩn náu, có người sẽ mặc áo mưa v.v Nhưng suốt cuộc
đời bạn, có bao giờ bạn bị mưa làm ướt sũng chưa? Có bao giờ bạn dầm mưa
chưa?

Câu trả lời chắc chắn là có, đúng không các bạn? Và thưa các bạn, nỗi
buồn trong lòng chúng ta cũng như thế. Dù bạn là ai, là người cao sang quyền
thế hay tài giỏi xuất chúng thì trong cuộc đời bạn, bạn vẫn không thể tránh
khỏi được nỗi buồn. Như vậy thì nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, bạn cũng đừng
quá u sầu và than trách cuộc đời mà hãy can đảm đối diện nó, lúc đó bạn sẽ
bãn lĩnh hơn, sáng suốt hơn và vượt qua những nỗi buồn, những khó khăn dễ
dàng hơn.
Cũng như khi bị mắc mưa, nếu bạn không thể tìm được cách cho mình
đừng bị ướt, có phải là bạn đành chấp nhận dầm mưa về nhà không? Khi ấy
có phải bạn có thấy sự bực bội khi bị ướt sũng không còn nữa hay không?
Đúng như thế, vì lúc ấy bạn đã tìm cách giải quyết được vấn đề của mình rồi.
Cuộc sống có rất nhiều điều chờ đón bạn, có niềm vui thì sẽ có nỗi
buồn, đó là quy luật và cũng là sự thi vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ và yêu
đời lên, bạn nhé?
10.Chiếc hộp tình yêu
Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món
12
quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi
khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ
qua.
Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội
lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi
giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái
hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với
cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối
hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp
trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng
rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn
vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con
tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn.
Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi
gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu
mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá
chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè,
gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn
những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.
11.Người Bạn
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những
tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù
có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?"
13
cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu
có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ
Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con
chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt
chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị
tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa
bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu,
còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng
"Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ

con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa
cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng
bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị
vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên
người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó
nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
12.Giấc Mơ
Đó là một cuộc chạy đua tại địa phương - cuộc đua mà chúng tôi đã
phải tập luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi
vẫn chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem tôi có nên tham gia
14
cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng
chạy 3,200m.
"Chuẩn bị sẵn sàng " Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất
phát. Những đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang cà
nhắc một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và tôi càng ngày càng xa ở
sau.
Người chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. "Hoan
hô!" Đám đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một
cuộc đua.
"Có lẽ mình nên bỏ cuộc," tôi thầm nghĩ khi tôi cà nhắc tiếp. "Những
người kia không muốn chờ để mình chạy tới đích." Nhưng cuối cùng thì tôi
cũng quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau
đớn. Tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Thật không đáng, dù
cho chân của tôi có khỏi hay không. Tôi cũng không thể thắng nổi cái cô bé
đã thắng tôi đến hai lần.
Khi tới đích, tôi nghe tiếng hoan hô - cũng lớn như lần trước khi cô bé
kia tới đích. "Có gì vậy?" Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con trai

đang chuẩn bị vào vòng chạy. "Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con trai."
Tôi đang chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi.
"Oa, bạn thiệt là có lòng dũng cảm!" cô gái đó nói với tôi.
Tôi nghĩ thầm "Lòng dũng cảm? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi
thua mà!"
"Nếu tôi thì đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vữa làm. Tôi chắc
sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan
hô cổ vũ bạn đó. Bạn có nghe không?"
Tôi không thể tin nổi. Một người lạ hoắc lại hoan hô tôi - không phải vì
cô ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi lại
lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm tới.
15
Một cô gái đã lấy lại cho tôi ước mơ của mình.
Vào hôm đó tôi học được hai điều:
Thứ nhất, một chút thân ái và tin tưởng vào người khác có thể làm thay
đổi người đó rất nhiều.
Thứ hai, sức mạnh và dũng khí không phải luôn được đo bằng những
huy chương và những chiến thắng. Chúng được đo bằng những vật lộn mà
chúng ta vượt qua được. Những người mạnh nhất không phải lúc nào cũng là
những người thắng cuộc mà là những người không bỏ cuộc khi họ đã thua.
Tôi chỉ có một ước mơ vào ngày đó - có lẽ là khi cuối cấp - tôi có thể
thắng cuộc đua này với tiếng hoan hô vang dội như khi tôi được hoan hô ngày
hôm nay.

13.Bài học đáng giá
Tôi vẫn thường bay tới Dallas để gặp một khách hàng của mình. Thời
gian đối với tôi rất quan trọng và kế hoạch của tôi là xuống máy bay, chạy tới
gặp khách hàng, sau đó quay về sân bay rồi bay về. Một chiếc taxi đón tôi.
Người tài xế chạy vội mở cửa cho tôi và chờ cho tôi ngồi thoải mái trong xe rồi
mới đóng cửa lại. Khi anh ta vào chỗ ngồi, anh ta nhắc tôi rằng có tờ Wall Street

Journal bên cạnh tôi nếu tôi muốn đọc. Anh ta lại còn đưa ra một loạt các băng
nhạc khác nhau cho tôi chọn loại nhạc tôi thích. Trời ạ, tôi nhìn quanh xem có
phải tôi ở trên xe của trong chương trình Candid Camera không (chương trình
được quay lén để lừa người không biết). Tôi không thể tin nổi vào dịch vụ mà tôi
đang được phục vụ. "Chắc là anh tự hào về công việc của mình," tôi hỏi người
lái xe. "Anh chắc phải có một câu chuyện kể về mình."
"Tôi từng làm việc cho Corporate America," anh ta bắt đầu. "Nhưng tôi
mệt mỏi khi nghĩ rằng những sau cố gắng của mình, tôi vẫn chưa được coi là
đủ tốt, đủ nhanh, và không được đánh giá đúng mức. Tôi quyết định kiếm cho
tôi một chỗ thích hợp để tôi có thể cảm thấy tự hào vì những gì mình làm
16
được. Tôi biết tôi không phải là nhà khoa học giỏi hay gì gì ghê gớm, nhưng
tôi thích lái xe, phục vụ người khác và cảm thấy mình đã làm việc cả ngày
bận rộn và đã làm tốt công việc của mình.
Sau khi xem xét khả năng của mình, anh ta quyết định trở thành tài xế
taxi. "Không phải chỉ trở thành người tài xế thuê mướn mà còn trở thành lái
xe taxi chuyên nghiệp," anh ta nói. "Một điều mà tôi biết chắc chắn là để có
thể thành công trong công việc, tôi phải vượt lên trên mọi sự chờ đợi của hành
khách. Tôi muốn trở thành tuyệt vời chứ không phải chỉ trung bình mà thôi."
Tôi tin chắc anh ta sẽ thành công.
14.Vết thương
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa
cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy
ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài
tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên
hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình
thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói
với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày

mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo
rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu
đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy
nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa
rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như
những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con
có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương
tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung
17
quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong
mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn
sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha "
15.Một câu chuyện cảm động
Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín
vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung
trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.
Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một
cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người
kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.
Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi
xuống hôn cậu bé:
- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.
Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch
đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô
vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền
tai nhau câu chuyện cảm động này.
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất
cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng

chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.
16.Chôn lừa
Một bữa nọ, chú lừa của bác nông dân ngã xuống giếng. Con vật kêu la
thảm thiết hàng giờ liền trong khi bác nông dân nghĩ cách cứu nó. Cuối cùng,
bác cho rằng con lừa đã quá già, không đáng phải cứu và cái giếng đằng nào
cũng phải lấp đi. Vật là bác quyết định chôn nó luôn.
18
Bác ta mời vài người hàng xóm tới giúp. Bọn họ cầm lấy xẻng và bắt
đầu xúc đất đổ xuống giếng. Lúc đầu, con lừa nhận ra điều j đang xảy ra với
nó và rống lên kinh hoàng. Sau đó, tiếng kêu nhẹ dần đi rồi lặng hẳn.
Sau một hồi đào, đổ, người nông dân nhìn xuống giếng và nhạc nhiên
vô cùng. Sau mỗi xẻng đất đổ lên đầu con lừa, nó lại rũ đất xuống và dẫm lên
chỗ đất đó. Cứ mỗi xẻng đất đổ lên lưng con vật, nó rũ xuống rồi đạp lên đó
để nhích lên được một chút. Chẳng bao lâu mọi người ngạc nhiên khi thấy
con lừa đã bước lên khỏi miệng giếng và chạy đi.
Cuộc đời sẽ đổ đủ thứ bẩn thỉu lên đầu bạn. Bí quyết để ra khỏi giếng
sâu là rũ bỏ nó và bước lên. Mỗi rắc rối là một bước đệm để ta tiến lên.
Chúng ta có thể ra khỏi những cái giếng sâu nhất bằng cách không bao giờ bỏ
cuộc, không bao giờ đầu hàng, rũ bỏ các lo phiền và bước tới.
17.Những ô cửa màu vàng
Ngày xưa, tại một thung lũng nọ, có một cậu bé sống trong một gia
đình rất nghèo.
Hằng ngày, cậu và gia đình phải dậy từ rất sớm để ra đồng làm việc.
Một hôm, sau buổi làm việc, cậu bé xin cha được ở lại để ngắm hoàng
hôn trên cánh đồng. "Hoàng hôn thật đẹp!" - đó là điều đầu tiên cậu bé thốt
lên khi nhìn thấy mặt trời đang lặn.
Mặt trời lúc này như một hòn lửa khổng lồ. Ánh sáng đỏ rực phát ra
như bao trùm lấy vạn vật. Mọi thứ dường như được nhuộm một màu đỏ cuả
hoàng hôn. Bất chợt, cậu bé nhìn thấy một màu vàng lóe lên tận chân trời. Thì
ra đó là ánh sáng phát ra từ những ô cửa ở cuối cánh đồng.

- Sao những ô cửa đó lại màu vàng nhỉ? - cậu bé thầm nghĩ.
- Chắc là những ô cửa đó làm bằng vàng, vậy thì cả ngôi nhà đó chắc
cũng làm bằng vàng, sao lại có cả một ngôi nhà bằng vàng nhỉ? - cậu bé tiếp
tục với những suy nghĩ của mình.
19
Để trả lời những thắc mắc đó, ngày hôm sau cậu bé quyết định đi đến
cuối cánh đồng để được tận mắt xem ngôi nhà bằng vàng ấy.
Sáng hôm sau, cậu bắt đầu khởi hành. Đi, đi mãi. Cuối cùng cậu cũng
đến nơi. Bây giờ trời đã xế chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Sắc đỏ lại
bao trùm tất cả. Ngước mắt nhìn lên, cậu bé ngạc nhiên khi trước mặt mình
không phải là một ngôi nhà bằng vàng, mà chỉ là một ngôi nhà bình thường
như chính ngôi nhà của cậu. Nhà được lợp ngói đỏ, những ô cửa sổ cũng
không làm bằng vàng. Thất vọng, cậu quay lưng bỏ về. Bất ngờ, cậu lại nhìn
thấy những ô cửa sổ màu vàng ở cuối cánh đồng hướng về phía nhà mình.
Ánh sáng vàng nơi cuối chân trời hắt ra từ những ô cửa sổ nhà cậu. Cậu bé
chợt nhận ra không phải là những ô cửa sổ làm bằng vàng, mà là ánh sáng lúc
hoàng hôn chiếu vào những ô cửa hắt ra mà thôi.
Chẳng cần phải di đâu xa để tìm kiếm. Cũng như cậu bé này, nhiều
người vẫn cứ mãi kiếm tìm hạnh phúc ở nơi nào đó xa xôi mà họ lại quên mất
hạnh phúc ở ngay xung quanh mình.
18.Logic học
Trong tiết logic học, giáo sư nói sinh viên:
- Ví dụ nhé, nhà em nuôi có con bò nào không?
- Có ạ
- Vậy theo logic, nhà em có một đồng cỏ, đúng không nào?
- Đúng ạ!
- Vẫn theo logic, em có một căn nhà bên đồng cỏ?
- Ôi, đúng ạ!
- Vì em có ngôi nhà tuyệt thế, chắc là em sẽ có tiền rủng rỉnh đôi chút?
- Dĩ nhiên thưa thầy!

- Và vì thế, theo logic em sẽ có bạn gái?
- Thật tuyệt, chính xác thế
20
- Và vì em có bạn gái, suy ra em không phải dân đồng tính luyến ái !
Đó là logic!
Quá thích về môn logic này, chàng sinh viên chạy đi tìm bạn để khoe:
- Này, nhà mày có con bò nào không?
- Không!
- Theo logic vậy có lẽ là mày bị đồng tính luyến ái!
- ??!
19.Lại chuyện thi cử
Ông bố nói với con trai:
- Bố thật không ngờ là con lại thi trượt kỳ này!
- Con thi trượt, nhưng con lại phát hiện mình có khả năng đặc biệt bố ạ!
- Khả năng gì?
- Ngoại cảm, thưa bố! Con biết trước là thế nào mình cũng thi trượt ạ!
o O o
Trong giờ kiểm tra toán, Michael và nhiều sinh viên không làm được
bài tập. Giảng viên muốn an ủi, nên nói với mọi người :
- Cô ra bài tập này làm các em vất vả quá phải không?
- Thưa cô, chúng em chỉ áy náy là cô sẽ vất vả với một số định luật mới
được phát minh trong bài kiểm tra, chứ bọn em thì không sao ạ! - Michael
thản nhiên trả lời.
20.Ai là huấn luyện viên?
Trong một lần tham gia hội thi thể dục thể thao do trường tổ chức. Hai
chị em Hà và Nam cùng đạt giải nhất môn chạy cự li 100m nam nữ.
Phóng viên tìm đến phỏng vấn:
21
- Xin hai em cho biết, ai tập luyện và hướng dẫn cho các em chạy?
- Dạ, hổng có ai tập cho các em hết trơn á!

- Sao các em đều về nhất trong cuộc thi hay quá vậy?
- Dạ tại vì ngày nào ba em cũng xỉn, mà xỉn vô là ổng rượt cả nhà
chạy có cờ. Riết rồi quen nên tụi em chạy nhanh vậy á.
- Nếu má em mà đi thi, má em còn chạy nhanh hơn- đứa em chen vô.
Phóng viên: - ???!
22

×