Tải bản đầy đủ (.ppt) (85 trang)

Thầy thuôc giỏi cốt nhất ở tấm lòng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (4.63 MB, 85 trang )

Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.

Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản
Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản
Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.
1. Thế nào là truyện trung đại:

I. Giới thiệu chung:
Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản
Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.
1. Thế nào là truyện trung đại:

I. Giới thiệu chung:
Chú thích sgk (143)
2. Tác giả:
Súng thần công do Hồ Nguyên Trừng chế tạo
Súng thần công do Hồ Nguyên Trừng chế tạo
Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản
Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.
1. Thế nào là truyện trung đại:

I. Giới thiệu chung:
Chú thích sgk (143)
2. Tác giả:
Hå Nguyªn Trõng (1374 - 1446) tù M¹nh Nguyªn, hiÖu Nam ¤ng ,
con tr ëng cña Hå Quý Ly.
3. Tác phẩm:
Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản


Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.
1. Thế nào là truyện trung đại:

I. Giới thiệu chung:
Chú thích sgk (143)
2. Tác giả:
Hå Nguyªn Trõng (1374 - 1446) tù M¹nh Nguyªn, hiÖu Nam ¤ng ,
con tr ëng cña Hå Quý Ly.
3. Tác phẩm:
Lµ thiªn thø 8 trong t¸c phÈm “Nam ¤ng méng lôc”, cã tªn ch÷ H¸n
lµ “Y thiÖn dông t©m”.
II. Đọc – tìm hiểu chú thích.

Cụ tổ bên ngoại cửa Trừng, người họ Phạm, húy là Bân, có nghề
y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh để phụng sự Trần Anh Vương.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt
và tích trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình,
cấp cơm cháo, chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng
không hề né tránh. Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ
như vậy, trên giường không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà
cho những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn
ngàn người.Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như
xối, mặt mày xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ
giả do Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .



Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu, sẽ
chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn
trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.
Nói rồi, đi cứu người kia.Họ quả được sống. Lát sau, ngài đến yết kiến, vương
quở trách. Ngài bỏ mũ ra, tạ tội, bày tỏ lòng thành của mình.Vương mừng nói:
- Người thật là bậc lương y chân chính, đã giỏi về nghề nghiệp lại có lòng nhân
đức, thương xót đám con đỏ của ta, thật xứng với lòng ta mong mỏi.

Về sau, con cháu của ngài làm quan lương y đến hàm ngũ phẩm, tứ phẩm
có tới hai ba vị. Người đời đều khen ngợi họ không để sa sút nghiệp nhà.

(Hồ Nguyên Trừng –Nam Ông mộng lục
Ưu Đàm- La Sơn soạn dịch, chú giải,
Nguyên Đăng Na giới thiệu. NXB Văn học, Hà Nội 1999)

Cụ tổ bên ngoại cửa Trừng, người họ Phạm, húy là Bân, có nghề
y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh để phụng sự Trần Anh Vương.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt
và tích trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình,
cấp cơm cháo, chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng

không hề né tránh. Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ
như vậy, trên giường không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà
cho những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn
ngàn người.Ngài được người đương thời trọng vọng.

Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do Vương sai tới
bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh khắc.Tôi
hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà không cứu
tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu, sẽ chết
trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào
chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.
Nói rội, đi cứu người kia.Họ quả được sống. Lát sau, ngài đến yết kiến, vương quở
trách. Ngài bỏ mũ ra, tạ tội, bày tỏ lòng thành của mình.Vương mừng nói:
- Người thật là bậc lương y chân chính, đã giỏi về nghề nghiệp lại có lòng nhân đức,
thương xót đám con đỏ của ta, thật xứng với lòng ta mong mỏi.

Về sau, con cháu của ngài làm quan lương y đến hàm ngũ phẩm, tứ phẩm
có tới hai ba vị. Người đời đều khen ngợi họ không để sa sút nghiệp nhà.

Cụ tổ bên ngoại cửa Trừng, người họ Phạm, húy là Bân, có nghề

y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh để phụng sự Trần Anh Vương.
………………………………………………………………………………………
cho những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn
. ngàn người.Ngài được người đương thời trọng vọng.

Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy
như . . xối, mặt mày xanh lét.
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám
……………………………………………………lòng ta mong mỏi.
Về sau con cháu của ngài làm quan lương y đến hàm ngũ
. phẩm, tứ phẩm có tới hai ba vị.Người đời đều khen
ngợi họ . không để sa sút nghiệp nhà.

Đ1
Đ2
Đ3
Y đức của Thái y lệnh được bộc lộ qua tình huống thử thách.
Giới thiệu về Thái y lệnh.
Hạnh phúc của Thái y lệnh
Tuần 16/ Tiết 61: Văn bản
Hồ Nguyên Trừng -Truyện trung đại Việt Nam.
1. Thế nào là truyện trung đại:

I. Giới thiệu chung:
Chú thích sgk (143)
2. Tác giả:
Hå Nguyªn Trõng (1374 - 1446) tù M¹nh Nguyªn, hiÖu Nam ¤ng ,
con tr ëng cña Hå Quý Ly.
3. Tác phẩm:

Lµ thiªn thø 8 trong t¸c phÈm “Nam ¤ng méng lôc, cã tªn ch÷ H¸n
lµ “Y thiÖn dông t©m”.
II. Đọc – tìm hiểu chú thích.
III. Phân tích:
1. Nhân vật Thái y lệnh.

Cụ tổ bên ngoại cửa Trừng, người họ Phạm, húy
là Bân, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh
để phụng sự Trần Anh Vương.
Bân
Bân
Phạm
Phạm
nghề y gia truyền
nghề y gia truyền
Thái y lệnh
Thái y lệnh
phụng sự Trần Anh Vương
phụng sự Trần Anh Vương
-
Họ tên:
-
Nghề nghiệp:
-
Chức vụ:
- Nhiệm vụ chính:
Là thầy thuốc giỏi, được vua tin dùng.
Là thầy thuốc giỏi, được vua tin dùng.
Phạm Bân
Thầy thuốc- nghề y gia truyền

: Thái y lệnh
Phụ trách việc chữa bệnh trong cung vua
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bỗng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bỗng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.

Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh

khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:

- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích

trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bổng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho

những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Một lần, có người đến gõ cửa, mời gấp:
-Nhà tôi có người đàn bà, bỗng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày
xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo người đó đi ngay. Nhưng ra tới cửa thì gặp sứ giả do
Vương sai tới bảo rằng:
-Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, vương triệu đến khám .
Ngài nói:
-Bệnh đó không gấp .Nay mệnh sống của người nhà này chỉ ở trong khoảnh
khắc.Tôi hãy cứu họ trước, lát nữa hãy đến vương phủ.
Quan Trung sứ tức giận nói:
- Phận làm tôi sao lại được như vậy? Ông định cứu tính mạng người ta mà
không cứu tính mạng mình chăng?
Ngài đáp:
- Tôi mắc tội, cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu,
sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần
còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu.

Ngài thường đem hết của cải trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích
trữ thóc gạo.Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm cháo,
chữa trị. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hề né tránh.
Bệnh nhân đến chữa tới khi khỏe mạnh rồi đi. Cứ như vậy, trên giường
không lúc nào vắng người.
Bổng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho
những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn
người. Ngài được người đương thời trọng vọng.
Là thầy thuốc giỏi, giàu y đức, thương yêu cảm
thông với những người nghèo khổ bệnh tật

×