Tải bản đầy đủ (.pdf) (89 trang)

Thơ Lê Minh Quốc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (465.95 KB, 89 trang )




Thô
ThôThô
Thô




LÊ MINH QUỐC






ÁO TRẮNG
Ngôi nhà tôi nằm trong hẻm nhỏ
Trẻ thơ cười ầm ĩ bóng trăng tan
Hiên nhà phất phơ vài đóa cúc vàng
Tôi ngồi làm thơ, ngồi chơi cờ tướng

Buổi chiều em về trong bóng nắng
Môi son dè dẻn nụ cười
Hẻm nhỏ nhưng lòng không chật hẹp
Khi còn hào phóng tuổi hai mươi

Em nhỏ nhắn như chùm hoa cúc trắng
Nở ngát hồn tôi những sớm mai
Áo trắng chờ em đi qua ngõ


Ngập ngừng thư mỏng nép trong tay

Thơ tôi viết từ ngôi nhà hẻm nhỏ
Sẽ hóa thành bươm bướm thơ ngây
Cho em giữ gìn trong nhật kí
Bẽn lẽn nằm bên vở chép bài

Đừng trách tôi chiều nay dại dột
Đợi em về trao tặng một chùm hoa
Em không nhận để tôi ngơ ngác đứng
Hương không bay cuống quýt mãi hiên nhà

Tôi rất sợ ngày mai em e ngại
Sẽ không về qua hẻm nhỏ! Trời ơi
Áo trắng em vẫn còn xao xuyến mãi
Tôi biết tìm đâu khi đứng giữa cuộc đời?

BÀI CA TỪ BIỆT
Nửa đêm thức dậy ngồi đốt lửa
Cho ấm lòng sông nước. Cửu Long ơi!
Vườn trái chín. Chim bay. Tôi đơn độc
Mai xa em chất ngất nỗi ngậm ngùi

Mai xa em đến mấy ngàn cây số
Tôi cởi trần ngửa mặt hát xênh xang
Câu vọng cổ xuống xề mùi mẫn vậy
Thì con trai thất vọng cũng ngang hàng

Tôi mường tượng dáng em về yểu điệu
Lúc con sông bẽn lẽn áo vu quy

Chim chóc ơi bay về đây uống rượu
Chia sớt cùng tôi men đắng buổi chia li

Dốc nghiêng chai một lần như từ biệt
Trăng mỡ màng loáng thoáng nước sông lên
Tôi ảo giác tìm em trong ảo ảnh
Ảo tưởng trăng gày gương mặt giống như em

Mai chia xa chỉ một lời nhắn lại
Da diết yêu em nên tôi cũng yêu đời
Hạnh phúc đó không dám xin chia sẻ
Mỗi con người có một trái tim thôi.




BẤT LỰC
Bàn tay năm ngón ngắn dài
lùa vào tóc vào ngực
để mỗi sớm mai
lại thấy mình bất lực
tôi gọi lên tên Quốc
thằng uống rượu say ăn mày kỷ niệm
suốt đời hoài hương như thằng đê tiện
thằng ươn hèn không nịnh hót ai
thằng giàu có vì tiền không dính túi
thằng là thằng chao ơi cát bụi
đi về mấy ngả trần ai
bàn tay năm ngón ngắn dài
phiêu lưu trên một vùng thân xác

em cứ nằm phong lưu và hát
những ca khúc phụ tình
bàn tay tôi đẫm ướt
hơi thở của hoa hồng
mùi hương của giới tính
thì có làm sao không?
tôi mê sảng gọi lên tên Quốc
thằng lã lơi đa tình như khói thuốc
thằng tôn thờ lạc thú tình yêu
một cách cuồng nhiệt
thằng đui què câm điếc
nhưng biết yêu em từng đêm meo mốc
thằng phóng túng tiếng cười khô khốc
ném vào giữa cuộc chơi
bàn tay năm ngón ngắn dài
đêm nay xin được đêm nay
như một con rắn mối
tôi cắn lưỡi tôi để dỗ tôi bật lên tiếng nói
bao giờ tôi lại ngủ với em
khi tâm hồn mỗi người
là khoảng trống mông mênh?



















BAO DUNG NHƯ MẸ
Em ngồi nhặt thóc đăm chiêu
Hạt gạo trắng giữa xiêu xiêu nắng vàng
Mượt mà mười ngón tay ngoan
Cũng như em lúc dạo đàn ghi-ta

Cầm chén cơm gạo trắng ngà
Dẻo thơm muôn hạt biết là cậy em
Làm sao anh có thể quên
Dáng ngồi của mẹ là em bây giờ

Khi anh đắm đuối với thơ
Đêm đêm cắm bút mộng mơ với đời
Thì em chẳng nói nhiều lời
Chỉ im lặng một chỗ ngồi sau anh

Mắt sâu thẳm vẫn long lanh
Thức cùng trang giấy
hóa thành ánh sao
Là tình yêu của em trao
Lặng thầm như mẹ bạc đầu lo toan


Em nghiêng xuống ngọn đèn vàng
Tóc mai sợi ngắn ngổn ngang sợi dài
Thủy chung năm tháng hao gầy
Bao dung như mẹ rót đầy đời anh



BÀI THƠ VỀ HOA CÚC
Hoa cúc nở cuối nhà em buổi ấy
Về phép một lần thương nhớ đến bâng quơ
Bình thường em ngồi bên ô cửa sổ
Riêng anh về đêm mất ngủ làm thơ

Chiều nay anh một mình xuống phố
Xe đạp nghiêng từ nỗi nhớ chung chiêng
Thấy rạo rực niềm vui thời mới lớn
Em cầm hoa cúc vàng như để làm duyên

Anh gọi thầm như tiếng chim, tiếng suối
Ơi hoa cúc vàng thân ái của con trai
Xin một lần gửi hương về bên ấy
Mai xa rồi chưa dám nói cùng ai

Đã có lúc đội trời đạp đất
Qua chông chênh dốc đá ngủ lưng đèo
Uống nắp bi-đông dịu lòng cơn khát
Trên đầu thanh thản tiếng chim reo

Đã từng đi bốn mùa ngang dọc

Áo toạc vai vác súng lội qua rừng
Bên cánh võng có lần nghe cỏ hát
Mường tượng về đôi mắt người thương

Và anh gọi thầm ơi hoa cúc trắng
Dù hoa cúc vàng bối rối lúc nhìn em
Mai xa rồi riêng anh sẽ nhớ
Chiều vàng bình yên em chải tóc bên thềm

Và anh biết: "Hương gây mùi nhớ" (1)
Một nụ cúc vàng nằm ở ba lô
Đi theo anh những ngày đánh giặc
Tháng năm này vĩnh viễn hóa thành thơ
1985
(1) Chữ của Nguyễn Du

















BUỔI SÁNG (I)
Tiếng chim hót tung tăng trên mái ngói
Cùng lời yêu em âm hưởng ngọt lành
Tôi cúi xuống hôn giọt sương buổi sáng
Ngỡ như môi chạm cả trời xanh
BUỔI SÁNG (II)
Em ở trên đồi thênh thang gió
Ta muốn gửi thư lại biếng lười
Gửi một chút tình ta lên đó
Biết mình sắp hết tuổi hai mươi

Ta cố gắng dậy cho thật sớm
Soi gương không quên nhắc tên em
Ông trời cảm động làm mưa xuống
Đất lạ bao giờ ta sẽ lên?

Khi ấy, chắc em đang ngồi đợi
Gió lạnh nên cười phải mím môi?
Khi ấy, mây trời nằm trên cỏ
Muôn thuở vẫn còn mới tinh khô?
Chắc em không nỡ nhìn ta lạnh
Nên sẽ nhen dùm ngọn lửa mềm
Rủi mai mốt nọ ta lên đó
Lơ đễnh một lần quên áo len

Và buổi sáng nay mưa bất chợt
Ta cứ thong dong bước giữa trời
Vì em sẽ gửi chùm nắng đỏ
Từ vệt son hồng trên cánh môi?

1983


BUỔI TRƯA
Buổi trưa đầy nắng gió
Em về cầm tay tôi
Một người tình bé nhỏ
Bây giờ đã xa xôi
Trăm năm hoa cúc nhạt
Hương thanh khiết đâu rồi?
Tiếng gà trưa gáy lạnh
Dội về đến đau tim
Những con đường bình yên
Vẫn đầy tình nhân đến
Sao tôi vẫn đứng chờ
Thấy đường đi khấp khểnh
Thấy lối về gập ghềnh
Lá me trơ trẽn rụng
Rã rời rơi trong thơ
Những bài thơ mới viết
Chào đời trong xanh xao
Chưa kịp nói từ biệt
Đã vội vàng xa nhau
Chờ nhau trong huyệt lạnh
Chỉ gặp cát bụi rơi
Chờ nhau ngoài quán vắng
Điếu thuốc cháy bỏng môi
Chờ nhau trong dĩ vãng
Gặp một kiếp luân hồi
Bao giờ hoa cúc nở

Ôi mùa hạ qua rồi
Tôi vẫn còn hoảng sợ
Đi về buổi trưa câm
Tiếng gà xao xác rụng
Xuống tận chỗ tôi nằm
Hỡi tình nhân bé bỏng
Sao tôi rét căm căm
Buổi trưa đầy nắng gió
Còn nguyên mọi lỗi lầm
1988


















CÁI CHẾT CỦA CON BƯƠM BƯỚM
Trên đầu tôi lá ơi xào xạc mãi

Mây mùa thu đoàn tụ ở nơi nào?
Lá chưa hóa màu vàng cánh bướm
Mây trắng bay về thơ cổ điển hay sao?

Tôi bàng hoàng lật trang thư mực tím
Đừng khóc nghe em - tôi lại nhủ mình
Cánh bướm sẽ bay cuối trời dĩ vãng
Nếu ướt một hai giọt lệ trắng tinh

Trang thư mỏng phải chăng là ngôi mộ
Cánh bướm nằm thanh thản có chiêm bao?
Chữ gầy yếu phải chăng là ngọn cỏ
Còn tình yêu tôi trôi dạt phía nơi nào?
1986









CÒN LẠI NHỮNG MÙA HÈ
Hỡi những cuộc tình buồn như cái chết
Đi qua đời tôi một nỗi đau dài
Trưa nay gặp một vòm hoa phượng cháy
Chợt biết mình đã hết tuổi con trai

Đã hết thời đứng cổng trường con gái

Đợi ai về lẽo đẽo bước theo sau
Đã hết thời chờ dương cầm vang vọng
Điệu Rumba khắc khoải mối tình đầu

Tôi không còn là tôi. Tôi trở thành ai đó
Những cuộc tình như trưa nắng lao xao
Xe thổ mộ ngỡ ngàng quanh chợ huyện
Chở tôi về nhưng tôi biết về đâu?

Tôi biết về đâu khi chính tôi đánh mất
Lời của chim lất phất trước sân trường
Lời của gió đẩy đưa hoa phượng nở
Tôi trở về vấp té bởi mùi hương

Khi đi đứng giữ mùa hè rực nắng
Hoa phượng ơi đỏ rực mỗi một thời
Tôi muốn khóc nhưng không còn nước mắt
Không còn gì rơi xuống đắng bờ môi
1988






CHÂN DUNG NÀNG
Đếch có bức tranh nào vẽ khuôn mặt nàng tôi buồn quá
cúi xuống vẽ trên từng chiếc lá
chân dung nàng
nụ cười chiều nay méo xệch

môi son màu tím bóng hoàng hôn
và đôi vú rất ngon
thơm như hạnh phúc
để vẽ được nàng tôi phải ăn hết một trăm bông hoa cúc
từng đêm ngồi ngộ độc
quét màu trên khung vải
hỡi thiên thần lang thang trên trời cao mê mải
cho tôi được nghe lời mặc khải
chúc tụng nàng
tôi chúc tụng nàng bằng chuyến xe tang đi qua đời buồn bã
tôi vẽ nàng gầy gò bò trên chiếc lá
phất phơ bay ngoài đường phố
khuôn mặt nàng không ai còn nhớ
ngoài những chú chim bay về từ biển đông
đã chết lúc đầu xuân
tôi ôm mặt khóc rưng rưng
như con vật ý thức mình đang chết
trên tay còn ôm chân dung nàng



CHÈO XUỒNG TRÊN KÊNH SÌNH HÙ
Trên trời thăm thẳm sông sâu
Có tôi thức với chiều cao đêm dài
Mái dầm sấp ngửa trong tay
Chân trời lơ lửng chân mây cuối trời

Dòng sông lấp lánh tiếng cười
Níu xuồng nghiêng phía chỗ ngồi của em
Tôi đâu dám nói gì thêm

Hương vú sữa rót lênh đênh dịu dàng

Nói gì tôi cũng xin khoan
Vần trăng còn khuyết. Vội vàng làm sao?
Ỡm ờ em ngó trời cao
Tôi nhìn xuống nước xôn xao cớ gì?

Chiếc xuồng chậm rãi trôi đi
Còn tôi hóa đá ngồi lì tỉnh bơ!
Dối lòng nên lại ngó lơ
Vàng hoa diên điển vật vờ trôi theo

Phải là đêm của tình yêu
Tôi im lặng đến bao nhiêu phút rồi?
Chập chờn hương bưởi lả lơi
Gần trong gang tấc, chỗ ngồi lại xa

Tôi chèo nhịp bảy nhịp ba
Xuồng quay chong chóng Đó là tại ai?
Con chim nào vút cánh bay
Mái dầm chạm ánh trăng gầy vỡ tan?
1987


CHIẾC GUỐC CHIỀU MƯA
Sau cơn mưa trước sân nhà tôi
Chim líu lo giấu mặt đùa trong lá
Một chiếc guốc vừa quen vừa lạ
Từ nơi đâu trôi dạt về đây?


Sau cơn mưa mây trắng nõn mây
Làm sao vô tình khi nhìn chiếc guốc
Tôi nghĩ đến môi cười thân thuộc
Cô Tấm nào trong cổ tích ngày xưa
Đi hội xuân bỗng gặp trời mưa
Vô tình sẩy chân đánh rơi chiếc guốc

Có chàng trai nào hát đùa câu quan họ
Người ơi người ở đừng về
Người ở lại cùng tôi đi tìm chiếc guốc

Dĩ nhiên họ bâng quơ chân bước
Hỏi thì thầm chiếc guốc lạc về đâu?
Riêng tôi cảm ơn cơn mưa đến ào ào
Mất chiếc guốc họ sẽ đi thật chậm

Chàng trai mộng mơ nghĩ về cô Tấm
Lời làm quen có dịp để trao
Chiếc guốc sẽ chìm vào kỉ niệm
Sẻ chia năm tháng ngọt ngào



CHIẾC RĂNG KHỂNH
Nhắm mắt lại tôi đã hình dung thấy em
Chiếc răng khểnh nhỏ xíu
Cắn ngọt ngào vào ngón tay út của tôi
Chiếc răng khểnh một trăm lần yểu điệu
Đem đến cho tôi hờn giận lẫn niềm vui


Hỡi chiếc răng khểnh mọc chênh vênh dễ ghét
Sao mỗi lần hôn em
Tôi đều bắt gặp hương cà phê sữa
Ngọt như là hạnh phúc lúc về đêm

Hỡi chiếc răng khểnh dễ thương
Chiếc răng khểnh làm duyên của người con gái
Chiếc răng khểnh nếu hôn một lần rồi chia xa mãi mãi
Tôi chợt thèm chợt nhớ một ly kem

Tôi sẽ vẽ chiếc răng khểnh của em
Giống như trái tim của chú cừu non
Thơm như mầm cây, ngọt như viên kẹo
Mỗi lần nhìn tôi muốn ghé môi hôn

Hỡi chiếc răng khểnh của em
Sao mỗi lần em giận
Tự nhiên tôi lại muốn đau răng?
Cám ơn nỗi đau vô cùng êm ái
Nỗi đau này tôi đón nhận từ một người con gái
Có chiếc răng nhỏ xíu mọc chênh vênh
1986




CHIỀU CUỐI NĂM CANH NGỌ
Tôi là người quét rác chiều cuối năm
ngoài thềm hoang mang lá rụng
bóng mây trời ru tiếng chim ngân

rơi mệt mỏi dưới chân tôi đứng
tôi quét giọt rượu tràn qua ly ướt sũng
từng chữ yêu em nhòe nhoẹt còn đâu
ngày sắp hết tờ lịch màu cỏ úa
gió thổi bay kỷ niệm rớt trên đầu
tôi quét hoàng hôn quyến rũ bức tranh nâu
nét Nguyễn Trung vẽ bia tập thơ cũ
nhớ và quên trong ký ức mốc meo
vô tăm tích một trò chơi ngôn ngữ
tôi quét hết từng dòng, từng chữ
giả dối tầm thường trong một thói quen
sự bất tài đồng hành cùng bất lực
tội nghiệp tôi đối diện với đêm đen
cuối năm còn quét lá trước nhà em
tôi để lại bài thơ phiền muộn
và ngày mai em sẽ nhặt lên
tưởng tượng lá trên cành rơi rụng xuống
tưởng tượng ngày xưa tôi về trong gió cuốn
bóng nắng vàng vọt chạy lên trời
tôi quét hết những lời em hứa hẹn
mộng ban đầu chót lưỡi với đầu môi





CHÚC EM NGỦ NGON
Đêm nay em ngủ có lạnh không?
Xin cẩn thận đắp thêm chăn ấm
Ngày rất ngắn đêm rất dài và anh sợ lắm

Ngọn gió nào ùa vào căn phòng
Mang theo lạnh buốt của mùa đông
Sẽ làm em nửa đêm tỉnh giấc
Anh hôn một triệu lần lên đôi mắt
Chúc em ngủ ngon
Đêm nay anh chúc em ngủ ngon
Khi khép cửa
Mọi buồn phiền rớt lại phía sau
Cơn mưa trên đường phố sẽ tan mau
Cơn gió hắt hiu trở nên ngoan ngoãn
Sẽ mang nắng về trên từng nụ hoa ngâu
Đêm nay anh rất sợ
Em nằm cô đơn nhưng mộng sẽ quay về
Chúc em ngủ ngon
Ngày hẹn hò xuôi ngược
Đường ta đi cây lá ngủ yên rồi
Đêm ta về chỉ kịp chạm vào môi lời từ giã
Chứ không thể hôn vào nhau đắm đuối
Chứ không thể nằm bên nhau mỗi tối
Anh tắm trong hoan lạc mưa nguồn
Mắt em buồn hơn một vạt trăng suông
Anh chìm đắm ở trong đôi mắt ấy
Chúc em ngủ ngon
Và có lẽ suốt đời em chỉ thấy
Đồi cỏ xanh chim và bướm bay về
Một ngôi nhà ô cửa sơn xanh
Anh ngồi làm thơ
Những bài thơ xếp đầy dưới gối
Để cho em được nằm ngủ từng ngày
Mỗi giấc mơ tinh khiết nắng ban mai

(
1989)



















CHUYỆN TÌNH CHIM HÓT
Tặng Đoàn Vị Thượng

Ngoài vườn xanh mướt tiếng chim
Điệu valse du dương trong gió
Mắt em sáng như mây
Môi em thơm như cỏ
Còn tôi như trẻ nhỏ
Ngơ ngác như người câm

Xin uống hết tiếng đàn dương cầm
Đang ngân vang
Theo nhịp chân
Em bước
Tôi cầm lấy lời chim reo trong lá biếc
Dẫn em vào chiêm bao
Trong giấc mơ có âm điệu ca dao
Gặp người có nhơn, có nghĩa
Tôi muốn chào
Làm quen
Tôi mang theo hương hoàng lan
Rất thơm
thổi cả mây trời vào trong tóc
Tôi sẽ làm thơ tặng riêng cho em đọc
Linh hồn một bài thơ là sợi tóc em buông
Ngày tháng yêu nhau không có nỗi buồn
Chỉ có giận hờn rồi quên mau trong khoảnh khắc
Tôi sẽ cầm bóng hoàng hôn tím ngắt
Thả vào trong đôi mắt học trò
Để mỗi lúc em cười lúng liếng
Tôi tưởng là chim đang hót líu lo
Trải chỗ em nằm là những bài thơ
Tôi ru vần điệu êm ái
Như nhịp sóng để người em thơ dại
Thanh thản nằm nghe chim kể chuyện tình
Nghe hoa kể về nắng sớm bình minh
Có một gã con trai hiền như khoai, sắn
Thường ngồi im lặng
Nhìn cô gái đánh dương cầm
Và âm thầm

Thả lời tỏ tình bay qua khói thuốc
(1987)












CỎ XANH
Ta ngồi trên cỏ công viên
Nói yêu em vậy có phiền cỏ không?
Cỏ như một sợi tơ hồng
Ta cắn cỏ nuốt vào lòng tình ơi!

Tình tang ta nhớ một thời
Đàn ghi-ta với chỗ ngồi tương tư
Năm xưa anh gửi trong thư
Một màu cỏ úa hình như cỏ mềm

Còn yêu nên dễ chi quên
Nụ cười lỗi hẹn nằm trên nụ cười
Chỉ ai đang tuổi hai mươi
Hôn cỏ mới chạm mặt trời tháng giêng


Ta ngồi trên cỏ công viên
Tình yêu bất chợt hồn nhiên bất ngờ
Cỏ xanh hơn lúc nằm mơ
Sao em vẫn cứ đợi chờ cỏ xanh?
(1985)









CUỐI NĂM VỀ QUÊ CŨ
Cánh diều bay lên vòm trời thơ ấu
Tôi nằm trong cỏ ngát hương chiều
Trở về quê cũ nghe thấy dế gáy
Cuối năm tiếng gáy cũng đìu hiu

Em có còn gánh nước dưới sông
Nhớ đem về dùm tôi vầng trăng
thả trôi sóng sánh trong thùng nước
Để hẹn hò nhau đêm cuối năm

Cuối năm lửa cháy hoài trong bếp
Nấu bánh chưng xanh đón giao thừa
Tôi nằm nghêu ngao như trẻ nhỏ
Dăm chiếc lá khô rụng cuối mùa


Em còn xoã tóc xuống bờ vai
Thấp thoáng ngoài sân chiếc bóng gầy
Thương em tảo tần như dáng mẹ
Sao tôi để vụt khỏi tầm tay?
(1985)





DUYÊN CON GÁI
Đôi khi chỉ một dấu son
Như hoa phượng đỏ lúc hôn môi người
Cũng làm ta nhớ suốt đời
Cái màu lửa cháy của thời trẻ trai

Đôi khi một thoáng hương bay
Nằm trong kỉ niệm chẳng phai bao giờ
Chiều chiều ai đứng ngẩn ngơ
Hương tóc con gái hững hờ bay qua

Đôi khi đau buốt tim ta
Con mắt ai liếc như là dao cau
Để tương tư đến ngàn sau
Mở ra trời đất yêu nhau cái nhìn

Đôi khi ta đứng lặng yên
Để cho ai cắn rầt mềm trên vai
Mưa thì ngắn nắng thì dài
Một hàm răng trắng nhớ hoài không quên


Làm duyên con gái là em
Một lần trang điểm là thêm một lần
Tôi vội vã đợi ngoài sân
Kìa em như thể thiên thần bước ra
(1987)



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×