Tải bản đầy đủ (.pdf) (160 trang)

chicken soup for the soul tập 3

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (347.14 KB, 160 trang )

MỤC LỤC
Không vừa mắt
Kiên trì đến cùng
Làm gương
Leo núi
Lời hay ý đẹp
Lòng hiếu kỳ
Mài "vũ khí"
Miếng mồi nguy hiểm
Món quà Giáng sinh
Người lớn phải suy ngẫm
Một chút trong cuộc sống
Một hoàn cảnh hai cuộc đời
Một vài dòng
Mượn tiền
Mưu lược và quyết đoán
Người ăn cắp cừu
Nên và không nên
Nếu bạn thiếu tự tin?
Nếu tôi được sống lại một lần nữa…
Ngàn con ếch
Ngày mai
Ngọn lửa
Người bạn
Qua sông trách cầu
Người mẹ và ngọn núi
Người thắng và kẻ thua
Nguyện vọng của con sâu róm
Nhìn sự việc một cách thực tế
Những dấu chân
Những điều không thể quên trong cuộc sống


Những điều nghịch lý
Những lời mẹ dạy con gái
Những người bạn nên có
Niềm vui phục vụ
Những tiếng vang trong cuộc đời
Nỗi lo sau lưng
Nụ Cười
“Ông cười”
Phá vỡ bầu hồ lô
Phần Quan Trọng Nhất Trên Cơ Thể
Phụ Nữ ghét gì nhất ở đàn ông?
Thói quen
Rắn độc
Sống trọn vẹn từng ngày
Sự tồn tại vĩnh hằng
Sức Mạnh Của Lời Nói
Suy nghĩ
Tại sao tôi lại cảm ơn
Tạm dừng
Tàn phế
Tầng 80
Tất cả sức mạnh
Thành công và thất bại
Thấy vậy nhưng… không phải vậy
Thiên đường và địa ngục
Thoải mái trong căng thẳng
Thời gian
Thư cho con gái
Thuật Lãnh đạo
Thuật Xem Tướng

Thuốc trường sinh bất lão
Thương và Xót.
Tiến và dừng
Tiếng dế kêu
Tiếp đãi những thiên thần
Tìm lá cây
Tin tưởng…
Tinh tâm khổ luyện, thành công sẽ tự tìm đến
Tinh thần phấn chấn
Trẻ Em Học Được Gì Từ Cuộc Sống
Ước vọng và hạt giống
Ước mơ và sự thành công
Ước mơ
Ưỡn ngực
Vệt đen trên tờ giấy trắng
Vượt bản thân
Xương nhỏ
Không vừa mắt

Mọi người thường dùng "vừa mắt" và "không vừa mắt"
để biểu thị bản thân thích hay không thích. Tôi cảm thấy từ
"vừa mắt" quả thật dùng rất thích đáng, vì chúng ta không
tán thưởng một người hay một vật nào đó, thường không
phải vì bản thân người đó hay vật đó không tốt, mà do
không vừa mắt chúng ta. Vấn đề là sở thích của con người
thường sẽ thay đổi, vì vậy vừa mắt hay không cũng chưa
hẳn có tiêu chuẩn nhất định - hôm nay nhìn vừa mắt, ngày
mai chưa chắc hẳn như thế; vật hôm qua không vừa mắt,
hôm nay có thể hoàn toàn ngược lại, đại khái bất cứ vật

nào nhìn quen rồi thì cũng dễ trở nên vừa mắt.

Ví dụ, khi cà vạt rộng đưa ra thị trường thì có người
cảm thấy giống như cột khăn ăn, rất không vừa mắt, nhưng
nhìn lâu lại cảm thấy rất khoáng đạt lịch sự. Ngược lại, sau
khi đã quen nhìn cà vạt rộng, đột nhiên nhìn thấy cà vạt hẹp,
lại cảm thấy giống như thắt dây lưng áo ngủ mà trở nên rất
không vừa mắt.

Nhìn người cũng giống như vậy, nhiều cặp vợ chồng
chúng ta nhìn thấy rất không xứng đôi, nhưng người trong
cuộc lại cảm thấy như được trời tác hợp, rất xứng đôi vừa
lứa. Nhiều người có diện mạo người ngoài nhìn thấy rất
xấu xí, nhưng người thân thuộc của họ lại không cảm thấy
như vậy. Đây có lẽ là lý lẽ “người tình trong mắt như Tây
Thi”, hay “con không ghét mẹ xấu”.

Từ đây có thể nhìn thấy, vật mà chúng ta nhìn không vừa
mắt thì chưa hẳn là xấu; người nhìn không vừa mắt cũng
chưa chắc hẳn là xấu. Tuyệt đối không nên dựa vào cái yêu
ghét nhất thời của bản thân để đưa ra kết luận đẹp - xấu,
thiện – ác của một người, chúng ta không thể nhìn qua là có
thể thấu triệt.

Vật không vừa mắt mà nhìn nhiều lần; Người
không vừa mắt mà tiếp xúc nhiều thì có thể phát hiện
nhiều cái đẹp bất ngờ!
Kiên trì đến cùng


Khi anh em Wright nghiên cứu chế tạo máy bay, nhiều
người mỉa mai họ là những kẻ hoang tưởng, thậm chí lúc
đó có câu nói: “Nếu Thượng Đế muốn cho con người biết
bay thì đã tạo cho con người đôi cánh rồi”. Nhưng anh em
Wright không chút để ý đến dư luận bên ngoài, cuối cùng
phát minh ra máy bay.

Khi Galileo dùng viễn vọng kính quan sát các thiên thể,
phát hiện trái đất quay xung quanh mặt trời, Giáo hoàng đã
hạ ngục ông, ra lệnh ông phải thay đổi ý kiến, nhưng
Galileo vẫn tiếp tục nghiên cứu rồi biên soạn sách nói rõ
học thuyết của mình, về sau điều này đã được chứng thực.

Thành công vĩ đại nhất thường thuộc về những
người kiên trì đến cùng trong tình huống mà mọi
người đều cho rằng không thể nào thực hiện được.
Làm gương

Na Uy, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt. Một
người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên
tuyết. Cậu con trai 14 tuổi của ông sau khi ngồi chờ
cha mình ngoài quán rượu cũng lẽo đẽo theo cha về
nhà. Cậu đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên những
dấu chân hằn sâu trên tuyết mà cha cậu để lại.
Những bước chân ngả nghiêng chao đảo. Bất chợt
người đàn ông quay lại, nhìn thấy con mình bước
thấp bước cao, dáng vẻ như người say rượu, ông gắt
gỏng hỏi nó với giọng lè nhè:
- Mày đi kiểu gì vậy ?
Cậu bé trả lời:

- Dạ con đi theo bước chân của cha!
Sự gương mẫu đối với trẻ em là yếu tố quan trọng
nhất trong giáo dục. Chúng ta có thể huyên thuyên
giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng
nhớ bao nhiêu, thế nhưng những gì chúng nhìn thấy
sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm. Rồi đến một
ngày, chúng ta nhìn thấy con em chúng ta nói những
lời giống hệt như ta, giận dữ hệt ta, hống hách hệt ta,
lười biếng hệt ta … Và chúng sẽ trả lời với ta
rằng:”Con đang bước theo bước chân của ba mẹ!”.
Leo núi

Cùng là leo núi, có người vừa leo vừa nhìn phong
cảnh bên dưới; có người xác định mục tiêu, đầu
không quay lại, hăng hái gắng sức leo thẳng một
mạch. Người trước tuy leo không được cao, nhưng
có được niềm vui leo núi; người sau cố nhiên có thể
leo tới đỉnh đúng lúc, thưởng thức cảnh hùng vĩ núi
non trập trùng, nhưng cũng có thể nửa đường mệt
mỏi, hay tuy có thể leo tới đỉnh, nhưng cảnh chiều đã
tàn, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cuộc đời con người cũnggiống như leo núi, có
người ham muốn không lớn, bước đi chậm rãi, tuy
không thể có thành tựu kiệt xuất, nhưng hưởng thụ
được niềm vui cuộc sống. Có người lý tưởng cao
rộng, nhưng năng lực không đủ, kết quả là bỏ phế
giữa chừng, chí lớn không thành. Có người ý chí kiên
định, cố nhiên đạt được lý tưởng nhưng lúc đó tuổi

đã cao sức đã yếu. Chỉ có rất ít người vừa có hoài
bão lớn lao, vừa có lòng can đảm, trí thông minh siêu
việt và một thể lực dồi dào thì mới có thể leo thẳng
một mạch tới đỉnh, nhìn xuống những mỏm núi đang
chúc mừng bên dưới, thưởng thức cảnh đẹp bao la
nghìn dặm.

Hãy xem xét qua năng lực bản thân mình trước
đã! Khi đang leo nên thỉnh thoảng nhìn xuống bên
dưới, hưởng thụ một chút niềm vui trong sự bận rộn,
tránh đến cuối cùng lại chẳng có được gì cả.
Lời hay ý đẹp

Lắm khi sống với ông thánh còn vất vả hơn làm
ông thánh nữa.
Hôn nhân không phải gồm hai người cứ nhìn nhau
mà gồm hai người cùng nhìn về một hướng.
Ðến lúc bạn nhận ra rằng có lẽ ông cha mình đúng thì
bạn đã có đứa con nghĩ rằng bạn sai.
Con người thật kỳ lạ: Vào xe buýt thì thích ngồi ghế
trước, vào nhà thờ thì ngồi băng sau, còn lái xe thì
chạy chính giữa lộ.
Người chồng nào cho rằng mình chưa hề lầm lỗi lần
nào trong đời thường có một người vợ đã lầm lấy
người ấy.
Thế gian cần một phần tấm lòng của chúng ta cho họ
chứ không cần một phần của tri thức chúng ta.
Lòng hiếu kỳ

Có người bạn dẫn mẹ già và con nhỏ từ Việt

Nam sang Mỹ chơi. Tôi đến khách sạn thăm họ, mang
theo một giỏ trái cây, trong đó có lê, cam và quả
sung.

Khi tôi mời họ ăn trái cây, bà cụ không ngần ngại
cầm ngay trái lê, nói: “Tôi chọn lê vì tôi đã ăn qua”.

Ðứa bé thì chọn ngay quả sung: “Cháu lấy quả
sung vì cháu chưa ăn qua”.

Người bạn của tôi thì không chọn gì cả: “Ðợi một
lát đã, xem xem phản ứng của cháu bé, nếu cháu nói
quả sung ngon thì tôi sẽ chọn quả sung, nếu cháu
nói không ngon, thì tôi sẽ ăn mổt nửa còn lại của
cháu”.

Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc sống,
nhưng thể hiện biết bao ý vị sâu sắc: người già
không còn hiếu kỳ, chỉ cần mong bình ổn và an toàn,
trẻ con hết sức hiếu kỳ, không sợ mạo hiểm; người
trung niên vừa hiếu kỳ, vừa thận trọng, vừa dám
gánh vác.
Mài "vũ khí"
Ngày xưa, có một tiều phu khỏe mạnh đến tìm gặp
ông chủ xưởng gỗ để tìm việc làm và anh đã được
nhận vào làm một công việc phù hợp với khả năng:
đốn gỗ. Tiền lương được trả thật sự cao và điều kiện
làm việc rất tốt. Chính vì lý do đó mà người tiều phu
đã làm việc hết sức mình.
Ông chủ đưa cho ông một cái rìu và chỉ anh nơi để

đốn gỗ. Ngày đầu tiên, người tiều phu mang về 18
cây.
“Thật tuyệt vời, hãy tiếp tục như thế”, ông chủ
khích lệ.
Nghe những lời khuyến khích của ông chủ, người
tiều phu gắng sức làm việc trong ngày tiếp theo
nhưng anh ta chỉ mang về có 15 cây. Ngày thứ ba
anh cố gắng làm việc hơn nữa nhưng anh cũng chỉ
mang về được 10 cây. Những ngày tiếp theo số cây
anh mang về ngày càng ít hơn.
“Tôi đã đánh mất sức mạnh của mình”, người tiều
phu nghĩ thế. Anh tìm đến gặp ông chủ để nói lời xin
lỗi và giải thích rằng anh không hiểu được tại sao lại
như thế.
“Lần cuối cùng anh mài cái rìu của anh là vào khi
nào”, ông chủ hỏi.
“Mài rìu ư? Tôi không có thời gian để mài nó. Tôi
đã rất bận trong việc gắng sức đốn những cái cây”.
Cuộc sống của chúng ta cũng giống như người
tiều phu kia, đôi lúc chúng ta quá bận rộn để hoàn tất
công việc nhưng có vẻ như nó ngày càng tệ hơn.
Hãy nghỉ ngơi và tìm cách mài lại “vũ khí” và bạn sẽ
tìm thấy được sức mạnh của mình bằng các hình
thức thư giãn, đọc sách, học thêm các kỹ năng sống
và tu luyện để hoàn thiện bản thân.
Miếng mồi nguy hiểm
Chương trình thế giới loài vật của National
Geographic có chiếu một đoạn phim ngắn về cách
những con chim đại bàng săn bắt cá ở những ao hồ.
Tuy bay rất cao trên trời, nhưng với đôi mắt rất sắc

chúng có thể nhìn thấy những con cá đang bơi ở
phía dưới. Và khi đã "chấm" một con mồi, chúng liền
xếp cánh lại và chúi thẳng xuống mặt nước với tốc
độ hơn 70km/giờ. Khi tới mặt hồ, chúng giương xoè
móng vuốt ra chộp lấy con mồi và bay vào bờ.
Trong chương trình đặc biệt của buổi tối hôm đó đã
chiếu một cảnh rất khác thường. Một con đại bàng
chúi xuống và chộp được một con cá bằng móng
vuốt của nó. Thế nhưng con cá lại rất to, có lẽ ngoài
dự tính của con đại bàng. Khi nó bắt đầu bay vào bờ,
bạn có thể thấy rõ sự căng thẳng trên vẻ mặt của nó.
Nó biết sẽ không đủ sức để vừa bay vừa quắp con cá
đó vào bờ, thế là nó quyết định thả con mồi xuống.
Thế nhưng những móng vuốt của nó đã bấu quá
chặt vào con mồi nên giờ đây không thể thả ra. Nó
vùng vẫy nhưng vô vọng. Con đại bàng từ từ chìm
xuống nước và chết vì không thể thoát khỏi con mồi
của nó!
Nhiều lúc trong cuộc sống chúng ta cũng gặp phải
những "miếng mồi" nguy hiểm như vậy. Chúng ta có
cảm giác bất cứ lúc nào mình đều có thể thả nó ra,
nhưng chính lúc đó lại hiểu rằng giờ đây không phải
là chúng ta chộp lấy nó mà chính nó đang chộp lấy
mình. Hãy cảnh giác với những "miếng mồi nguy
hiểm" đó. Nhiều người nghĩ rằng bất kỳ lúc nào mình
thích, mình đều có thể bỏ. Thế nhưng hậu quả
thường rất đáng tiếc. Họ đã bị chính những thứ đó
bám chặt lấy và giết chết cuộc đời của ho.
Món quà Giáng sinh
Bobby ngồi ở sân sau đầy tuyết, người lạnh cóng.

Bobby đã ngồi như vậy cả giờ đồng hồ rồi. Và mặc
dù đã cố gắng hết sức cậu vẫn không nghĩ ra được là
cậu sẽ tặng mẹ món quà gì nhân dịp Giáng sinh.
Kể từ lúc bố mất, gia đình cậu gặp khó khăn. Mẹ
làm việc ca đêm trong một bệnh viện nhưng đồng
lương ít ỏi của bà cũng đủ để chi tiêu tiện tặn. Bây
giờ đã là đêm Giáng sinh. Quệt giọt nước mắt trên
mặt, Bobby bắt đầu đi vào dãy phố có nhiều cửa
hàng. Mọi thứ quá đẹp nhưng rõ ràng quá tầm tay
của cậu.
Cậu chợt thấy một tiệm bán hoa. Khi người chủ
tiệm bán hoa hỏi có thể giúp được gì cho cậu, Bobby
rụt rè đưa ông ta một đồng hào, hỏi rằng có thể mua
được một bông hoa tặng mẹ. Ông ta nhìn cậu bé và
đồng hào một lúc rồi nói: “Cháu hãy chờ ở đây”.
Bobby ngồi chờ, bắt đầu thấy lẻ loi và sợ hãi.
Bỗng nhiên ông chủ tiệm tiến lại gần quầy và trước
mặt Bobby là một bó 12 bông hồng to, rực rỡ được
buộc bằng một nơ bạc.
- Mười xu của cậu đấy, cậu bé! Bác tình cờ mua
được hoa hồng bán giảm giá 10 xu một chục, cháu
có muốn lấy chúng không? - ông chủ tiệm bảo.
Khi người chủ tiệm đặt cái hộp vào tay cậu, Bobby
biết đó là sự thật. Ông chủ tiễn Bobby ra cửa và nói:
“Chúc Giáng sinh vui vẻ, con trai!”.
Khi quay vào trong cửa hàng, vợ ông hỏi: “Anh
vừa nói chuyện với ai vậy? Mà những bông hồng anh
vừa mới sửa sang lại đâu rồi?”.
Ông nói: “Điều kỳ lạ đã xảy ra với anh sáng nay.
Khi đang mở tiệm, anh nghe một giọng nói mơ hồ

bảo anh hãy chuẩn bị chục bông hồng đẹp nhất để
làm món quà đặc biệt. Và chỉ cách đây vài phút, một
cậu bé đến tiệm để mua một bông hoa làm quà giáng
sinh tặng mẹ chỉ với 10 xu. Khi nhìn thấy cậu bé, anh
bắt gặp hình ảnh mình của nhiều năm về trước - một
cậu bé nghèo không có gì để tặng mẹ cả. Một người
đàn ông không quen biết đã cho anh 10 đôla để mua
quà Noel cho mẹ. Khi gặp cậu bé tối nay, anh hiểu ra
giọng nói lúc ban sáng là của ai ”.
Người lớn phải suy
ngẫm
Một cậu bé khoảng 10 tuổi bước vào cửa hàng
kem và ngồi cạnh một cái bàn nhỏ. Cô phục vụ đến
gần cậu bé và hỏi cậu cần gì.
- Bao nhiêu tiền một đĩa kem hoa quả ạ ? - 50 xu! -
Cô phục vụ lạnh lùng.
Cậu bé lôi trong túi ra mấy đồng xu và bắt đầu
đếm. - Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường
ạ?
Lúc đó khách trong cửa hàng kem rất đông và
đang đợi. Cô phục vụ trở nên mất kiên nhẫn. - 30 xu .
Cô trả lời vẻ cáu kỉnh.
Cậu bé tiếp tục đếm những đồng xu. - Thế thì cho
cháu một đĩa kem bình thường - Cậu bé nhỏ nói.
Cô phục vụ mang lại một đĩa kem, quăng luôn cái
phiếu thanh toán lên bàn và bỏ đi. Cậu bé ăn xong
kem, để tiền trên bàn và đi ra. Khi cô phục vụ quay lại,
cô đứng im nhìn những gì còn lại trên bàn. Bên cạnh
cái đĩa kem đã ăn hết, là hai đồng 15 xu được xếp cẩn
thận sang một bên cùng với hai đồng 10 xu khác

cũng được xếp cẩn thận bên cạnh.
Cậu bé không ăn kem hoa quả, vì cậu muốn có đủ
tiền để lại cho người phục vụ.

×