Tân cổ giao duyên
TÌNH ĐỜI - Tân nhạc: Lam Phương, Cổ nhạc: Loan Thảo
Tân cổ giao duyên
NHẠC
Nữ: Khi biết em, mang kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho
người người bỏ tiền mua vui. Hỏi rằng anh ơi! Còn yêu em nữa thôi?
Nam: Đừng nói nữa! Em ơi! xin đừng nói nữa làm gì. Anh nghĩ rằng: Đời
người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu. (…đời người ca sĩ đáng thương
và đáng…được … yêu)
Nữ (câu 1): Trót mang kiếp cầm ca đêm đêm dưới ánh đèn sân khấu. Gượng
nở nụ cười tươi gởi lời ca và giọng hát…
VỌNG CỔ
… cho… đời…
…Dù tâm tư đang u uất, nghẹn ngào…
Đêm từng đêm giữa sắc màu cuồng loạn. Bán tâm sự, nụ cười cho kẻ khác
mua vui (+) Không biết rồi anh có yêu em nữa hay không? Khi biết em
vương “kiếp tằm, nợ dâu” phải trả? Anh có tin rằng em trọn dạ yêu anh. Hay
nghĩ rằng em đang diễn trò “thương vay, khóc mướn”?
Nam (câu 2): Đừng nói nữa! Em ơi! Đừng nói nữa! Tiếng đắng, lời cay xin
đừng thốt làm gì…
… Anh vẫn yêu em như buổi ban đầu…
Càng thương hơn khi biết em là nghệ sĩ. Góp tâm hồn làm đẹp thế gian (+)
Nữ: Hầu hết thế nhân đối với người nghệ sĩ: chỉ có đắm say mà không có
tình yêu.
Nam: Em hãy vui lên cho đẹp giờ tương hội. Đừng nghi ngờ mà vẩn đục
tình yêu…
NHẠC
Nữ: Tình yêu! Em sợ tình yêu. Vì tình yêu như là hương hoa. Lỡ mai sau em
mất người yêu em khổ thật nhiều. Ngày mai, trên đường phố nầy những đêm
khuya có anh đưa về xóm nhỏ, xa lìa ánh đèn. Có anh đưa em về… bến…
mơ…
Nam (câu 5): Sau những phút giây khóc, cười mang nguồn vui hiến muôn
người xa lạ…Khi bóng tối bôi đen sắc màu sân khấu, anh sẽ đưa em về qua
lối vắng…
VỌNG CỔ
… không… người…
Như chỉ còn có hai ta giữa yên lặng đất trời…
Cột đèn khuya ngẩn ngơ mắt đỏ. Tiếng bước khua dài trên phố nhỏ quạnh
hiu (+) Tựa vào anh nghe sương lạnh thấm vai. Em cất tiếng hát ngọt ngào
khe khẻ. Bản tình ca dành riêng cho hai đứa, cho tình yêu đang rào rạt trong
lòng (+)
NHẠC
Nữ: Khi trót mang duyên kiếp cầm ca. Em xin bằng lòng nghe tiếng trách
chê của đời. Chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh thôi, còn tin anh nữa thôi!
Đời vẫn thế, em không bao giờ oán trách tình đời. Em nghĩ rằng: “Đời dù
gian dối nhưng đôi ta mãi còn nhau” (về vọng cổ câu 6 – 4 nhịp chót)
… Bài hát đó em vẫn hát một mình trong đêm vắng. Khi sân khấu về khuya
tắt lặng ánh đèn màu (+)
Đời người ca sĩ buồn như nước mắt. Sân khấu buông màn là bóng tối vây
quanh.
Em như một loài chim đêm
Tiếng kêu lạc lõng khuất chìm trong sương./.
NỖI BUỒN HOA PHƯỢNG - Tân nhạc: Hàn Châu, Cổ nhạc: Quế Chi
NHẠC
Nữ: Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương.
Nam: Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
Phút gần gủi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!
Nữ: Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng.
Biết ai còn nhớ đến ân tình không?
Nam: Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu?
Những chiều hẹn nhau phút đầu
Nữ: Giờ như…nước…trôi…qua…cầu…
Nam (câu 1): Hỡi cô em gái ngây thơ với tà áo trắng phất phơ bay trong
gió…Vì đâu em đứng ngẩn ngơ bên song cửa, nhìn xác phượng rơi rơi
nhuộm đỏ…
VỌNG CỔ
… sân… trường…
Nữ (giọng nhạc): Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…
Nam: Mỗi năm đến hè ngậm ngùi tương biệt, khi tiếng trống trường rộn rả
vang lên (+)
Nữ: Ba tháng bãi trường, chín mươi ngày xa cách. Cuối niên học nầy mình
gặp lại nữa không anh?
Nam: Ba tháng bãi trường em trở lại quê hương. Tà áo trắng không còn
quyện bay trong gió sớm…
Nữ (câu 2): Lớp em cách lớp anh bởi một sân trường rộng lớn. Tàng phượng
che ngang hoa phượng thắm sân trường…
Nam (giọng nhạc): Tiếng ve nức nỡ buồn hơn tiếng lòng…
Nữ: Nghe tiếng ve sầu bỗng nhiên em muốn khóc! Vì biết mình sắp sửa phải
xa nhau (+)
Nam (giọng nhạc): Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi. Phút gần gũi nhau mất
rồi. tạ từ là hết người ơi!
Nữ (về vọng cổ): Biền biệt nhau rồi thương nhớ cũng đầy vơi…
NHẠC
Nữ: Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi. Kỷ niệm mình xin nhớ mãi.
Buồn riêng một mình ai.
Chờ mong từng đêm gối chiếc. Mối u hoài nầy ai có hay?
Nam: Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn.
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Nam+Nữ: Màu hoa phượng thắm như máu con tim.
Mỗi lần hè thêm kỷ niệm.
Nam: Người xưa biết đâu… mà… tìm…
Nữ (câu 5): Mỗi lượt hè đến rồi đi với nắng chia ly, với chiều mắt đợi…Xác
phượng còn đây, sân trường còn đó mà bóng người thương vời vợi ở…
VỌNG CỔ
…phương…nào…
Ba tháng chia tay còn vương đọng hương sầu…
Trong lớp học nhìn ra ngoài cửa lớp. Xác phượng hồng như màu máu của
tim ai (+)
Nam (giọng nhạc): Màu hoa phượng thắm như máu con tim. Mỗi lần hè
thêm kỷ niệm. Người xưa biết đâu mà tìm…
Nữ: Bài ca trong lớp chiều tương biệt. Không dám nhìn ai cũng nghẹn ngào
(+)
Nam (câu 6): Hởi cô em gái ngây thơ bé bỏng. Cho anh cài lên mái tóc một
cành hoa. Hoa phượng vỹ anh nhặt trên sân trường cũ, em giữ gìn kỷ niệm
một tình thương.
Nữ: Nhìn hoa phượng vỹ rơi theo gió. Mang cả nỗi niềm của nhớ thương.
Nam: Người đi một nắng hai sương. Xa ngôi trường cũ vấn vương tâm hồn
(+)
Bao năm rồi anh không về thăm ngôi trường cũ. Không biết người em gái
nhỏ đã về đâu? Mỗi lần nhìn xác phượng rơi trước ngõ. Anh bùi ngùi nhớ lại
tuổi thần tiên./.
NGÀY TẠM BIỆT - Tân nhạc: Minh Kỳ, Cổ nhạc: Quế Chi
NHẠC
Hôm nay đây còn vui trông thấy nhau
Bên tiếng ca, tiếng đàn vượt trời cao.
Lời vui thắm thiết đưa trao như khi mới gặp nhau.
Nhưng anh ơi! Ngày mai ta cách xa
Anh kinh đô – tôi phải về miền xa.
Biệt ly ai khéo gieo chi lên bao mái đầu xanh
(Biệt ly… đầu xanh…)
Câu 1: Thôi! Hãy tạm chia tay anh ra miền biên ải…Còn em thì bình yên ở
lại chốn…
VỌNG CỔ
… quê… nghèo…
Bến cũ chiều nay nắng nhuộm tiêu điều…
Biệt ly nhau phải đâu là vĩnh viễn, buổi tao phùng sẽ nối lại tình yêu (+)
Chuyện chúng mình không phải chỉ bấy nhiêu, nhưng đầu non ánh nguyệt đã
hầu tàn. Xin giã biệt bạn tình chung, để anh lên đường ra nơi chiến tuyến…
Câu 2: Tiễn đưa nhau băng lồi vui thắm thiết, như thưở cùng nhau gặp gỡ
buổi ban đầu…
Khi vầng trăng đã xế bóng ngang đầu…
Em ở lại miền quê mưa nắng. Tôi vẫy vùng núi thẳm, đèo cao (giọng nhạc)
Nhớ bóng dáng ai chiều ấy nâng niu tà áo. Biết nói gì khi chia ly (về vọng
cổ) Em hãy nén lóng chớ vội sầu bi
Nói lối
Ngày tạm biệt tuy đượm buồn chia cách.
Nẻo biên thùy anh lẻ bước chinh nhân
Nhưng buổi trùng hoan trong chén rượu tương phùng
Sẽ rạng rỡ người trai mùa chinh chiến…
Câu 5: Em ơi! Ngoài kia hoa vẫn rơi theo tiếng ve sầu ai oán…Như đưa tiễn
người đi trên mấy dặm…
VỌNG CỔ
… quan… hà…
Nước biếc, non xanh nơi chiến tuyến xa mờ…
Tôi sẽ làm quen với cuộc đời chiến đấu, để quên lãng những ngày rượu sớm,
trà trưa (+) Kiếp gió sương đổi lại kiếp quân nhân. Đời chiến sĩ thay cho đời
lãng tử. Và bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ xin hãy vì nhau mà gác lại bên
lòng. (+)
Câu 6 (giọng nhạc): Thôi chia ly, cạn ly vui chúc đi.
Ta chúc nhau những gì đẹp lòng nhau.
Dù thời gian có phôi pha ta không bao giờ quên (về vọng cổ)
Đôi ngã cách xa ven trời, góc biển. Nhưng lòng đôi ta vẫn nặng tiếng giao
thề (+)
Em ơi! (+) Gió biên thùy rộn rã thổi về đây, như giục giã người trai ra trận
tuyến.
Biên cương tuy đã xa rồi
Đêm đêm vẫn nhớ nụ cười giai nhân./.
BÀI CA ĐẤT PHƯƠNG NAM - Nhạc: Lư Nhất Vũ, Lê Giang
Vọng cổ: Hoàng Thành
-Nhạc-
Nhắn ai đi về, miền đất phương Nam
Trời xanh mây trắng soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh
Từng chảng đước đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này
Cho ta thêm yêu dấu chân người xưa đi mở đất
Cho ta thêm yêu bầy chim sáo sổ lồng.
Còn đâu đây tiếng vó ngựa phi, mà ngỡ con tàu vỗ sóng bờ xa
Nỉ non sao tiếng nhạn kêu chiều
Buồm xuôi vô phương Nam phiêu bạt theo thủy triều
Dẫu trải qua thăng trầm giông tố, qua bao cuộc bể dâu
Mãi dâng cho đời … bài tình ca đất phương Nam.
-Vọng cổ-
1. Ơi điệu hát dân ca ngân vang trong khoảng trời xanh lộng gió. Vùng đất
phương Nam chập chùng sóng nước lưu dấu người xưa mở cõi …kiêu hùng.
Kiến tạo miền Nam rạng danh con Lạc cháu Hồng. Chẳng ngại hiểm nguy
vào sanh ra tử, đâu sá gì nước độc rừng thiêng. Cánh chim bằng khuấy động
Cửu Long Giang, chuyển Đồng Tháp hoang vu thàng vùng đất phì nhiêu
màu mỡ. Thôn xóm bây giờ rợp bóng dừa xanh, hoa trái sum xuê sắc màu
rực rỡ …
2. Nhìn chảng đước đong đưa khi hoàng hôn nhạt nắng, nhớ lại người xưa đã
từng ở nơi này. Mang gươm khai phá phương Nam biến vùng đất hoang sơ
thành ruộng lúa phì nhiêu cuộc sống dâng đầy. Bao chiến tích tiền nhân
không phai nhạt, những anh hùng đi mở đất cho cháu con. Theo khói lam
chiều man mác nhớ xa xưa, lắng tiếng ngựa phi mà ngỡ con tàu vỗ sóng.
Thuyền phiêu bạt phương Nam bao thăng trầm bão tố, nhưng ý chí và lòng
người đã chinh phục thiên nhiên…
-Nhạc-
Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau
Đờn khảy tang tình đượm thắm hồn ai
Biển xôn xao gió lộng tư bề,
Thuyền ai xuôi phương Nam khoan nhặt trôi lững lờ
Đã trải qua bao mùa mưa nắng,
Qua bao cuộc đổi thay mãi dâng cho đời …
Bài tình ca đất phương Nam.
-Vọng cổ-
5. Giờ đây sóng lặng gió yên cảnh sắc trời Nam ngày thêm tươi sáng. Tiếng
nhạc xa đưa thanh âm trầm lắng chờ trăng lên vọng khúc …thanh bình. Ơi
những con sông quê hương đượm thắm nghĩa tình. Đẹp làm sao những đêm
trăng trên sóng nước, sông Hậu sông Tiền khoan nhặt khúc dân ca. Dòng
Cửu Long như chín cánh hoa dâng, gieo nhựa sống cho đất phương Nam
ngày thêm màu mỡ. Cho ruộng lúa phì nhiêu niềm vui hớn hở, cuộc sống
sinh sôi giàu đẹp muôn đời.
-Lý Cái Mơn-
Về phương Nam, trời xanh mây trắng
Anh nước soi đưa bóng dừa thiết tha tình quê
Gởi cho nhau niềm lưu luyến những câu hẹn thề
Nhìn quê hương thắm hồn thi nhân
Bao chiến công người xưa,
trang sử vàng ghi nhớ tiền nhân.
6. Đã bao thế kỷ trôi qua, lắm cuộc biến thiên sao dời vật đổi, đất phương
Nam càng giàu đẹp thêm hơn. Có hạnh phúc ấm no là nhờ người xưa đi mở
cõi, nay cháu con được thừa hưởng cơ đồ.
Đồng xanh vang khúc hoan ca
Phương Nam tấu khúc tình ca tuyệt vời.
Hò xang xê cống ai ơi
Cùng nhau xây đắp rạng ngời quê hương./.
CÒN THƯƠNG RAU ĐẮNG MỌC SAU HÈ
- Nhạc : Bắc Sơn, Vọng cổ : Thanh Vũ
NHẠC
Nắng hạ đi, mây trôi lang thang cho hạ buồn
Coi khói đốt đồng để ngậm ngùi, chim nhớ lá rừng
Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu đến gần
Biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu,
hai chị em tóc bạc như nhau
Đôi mắt cậu buồn hiu phiêu lưu rong chơi những ngày
Đầu chừa ba vá miếng dừa,
đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Ai cách xa cội nguồn ngồi một mình nhớ lũy tre xanh
Dạo quanh khung trời kỷ niệm …
chợt thèm rau đắng nấu canh
VỌNG CỔ
1. Đôi lúc rảnh rang, ngắm mây bay trên khung trời thăm thẳm, bất chợt
lòng như có niềm nhớ nhung xâm chiếm. Hình ảnh quê hương gần mươi
năm xa hiện lên trước mắt; có vóc dáng mẹ thân yêu bỏm bẻm …nhai trầu.
Vầng trán mẹ nhăn nheo mang nỗi thương sầu. Tóc trắng rung rung vì dãi
dầu sương nắng, một tấm thân gầy nuôi nấng đàn con. Nồi cơm trắng thơm
lừng, tô rau đắng nấu canh, cơm dẻo, canh ngon giọt mồ hôi mẹ đổ. Con thơ
lớn dần lòng mẹ ngại lo, rồi đây con sẽ như cánh chim rời đàn, xa tổ
2. Gió thổi, mưa sa con sông quê êm đềm nước chảy, con ngụp lặn cùng các
bạn xóm trên đánh trận bằng súng bập dừa.Tuổi nhỏ ham chơi quên cả cơm
chiều. Mẹ rượt đánh con với chiếc roi mây nhỏ xíu, con không khóc, mẹ
mỉm cười, mẹ nói: “nó thật giống cha”. Đôi mắt mẹ thoáng buồn con lặng lẽ
nhìn sông, nhớ từng lời mẹ thường hát khẽ: À…ơi! Canh rau đắng, cá rô
đồng, đêm khuya trở giấc thương chồng đi xa …
NHẠC
Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa vời vợi, cất bước ly hương
Xin được làm gío dập dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp yêu sao cũng ngọt ngào một lời cho nhau
Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
Rong chơi những ngày đầu chừa ba dá miếng dừa
Đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thôi buồn đển mình ngồi nhớ lũy tre xanh
Dạo quanh khung trời kỷ niệm mà chợt thèm rau đắng nấu canh
VỌNG CỔ
5. Ai xa quê hương mới biết thương về kỷ niệm, bao giây phút nhớ mong, đã
đọng thành núi, thành sông, thành biển rộng …tâm tình. Ong có tổ, chim
nhạn có bầy.Vật chất xa hoa nơi xứ xa, đâu bằng sống giữa cội nguồn yêu
dấu, thanh đạm mà đậm đà, ngọt lịm câu dân ca(-). Rau đắng sau hè bám đất
ông cha, nếm trải phong ba, trong vị đắng mang hương tình xứ sở. Mơ ước
hôm nay ta trở thành cánh gió, về với yêu thương dù khoảnh khắc sum
vầy….
NHẠC
Xin sống lại tình yêu đơn sơ
Rong chơi những ngày đầu chừa ba dá miếng dừa
Đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thôi buồn để mình ngồi
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh
6. Bãi rau đắng sau nhà, dầu nắng chan vẫn mọc, lá xanh nõn nà mà tuổi mẹ
càng cao. Còn quãng ngắn đời mình mẹ còn khắc khoải lo toan, thương con
xa xứ, thân đơn giữa dòng đời…
Mẹ ơi! Rau đắng cá rô đồng
Nồi canh mẹ nấu nhớ hoài trong con
Chiều chiều gió thổi đầu non
Chở lời con đó đến quê nhà mẹ mong./.
VỀ QUÊ NGOẠI - Nguyễn Minh Tuấn
Lối:
Dòng sông nào chảy giữa lòng tôi
Như con sóng nôn nao thương về quê ngoại
Lâu quá không về nên ngoại buồn ngoại lẫy
“Nặng gánh gia đình nên bỏ ngoại phải không con?”
Vọng cổ
1/ Tội cho con lắm ngoại ơi con nào dám đâu nghĩ vậy, mẹ sinh con ra là
con gái nên tính nết trầm ngâm nhưng nội, ngoại con vẫn thương đồng. Ai
nói cháu ngoại thì xa, cháu nội thì gần. Chớ con thì vẫn một lòng thương
ngoại, dẫu nhà ngoại nghèo xiêu vẹo ở ven sông. Bờ kinh Tất Thạnh Lợi
mùa này mưa gió trợt trơn, đường về ngoại sáng đi chiều tới. Công việc bên
chồng con phải đảm đương, nên lâu về thăm để ngoại buồn, ngoại nhớ.
2/ Ngoại ơi con là đứa cháu mồ côi mà ngoại nuôi con khôn lớn, từ buổi lên
năm lên bảy tuổi đầu. Ngoại từng kể con nghe trận đánh càn Mương Trám
ba con đã qua đời. Khi hay tin, mẹ chạy ùa qua trận đánh, bầy trực thăng
lồng lộn trên đầu giết chết mẹ con. Trời ơi, trong một giờ mà đau thương
trùm phủ lấy đau thương, ngoại xé góc vải thô chít lên đầu con hai vành tang
trắng. Từ đó ngoại cưng, ngoại yêu cháu mồ côi của ngoại, con nhớ trong
lòng không dễ gì quên.
Lối
Con lớn khôn ngoại dựng vợ gả chồng
Lễ vu quy ngoại mừng ra nước mắt
Đò Thạnh Lợi đưa dâu về Bến Lức
Con thẫn thờ nhìn, ngoại đứng nhìn theo
Vọng cổ
5/ Ngoại tiễn con ra bến đò, theo chồng xây hạnh phúc, bỏ ngoại một thân
đứng khóc cho con buồn. Vậy mà ba tháng nửa năm con chưa về thăm
ngoại một lần. Thương là thương ngoại tuổi già lụm cụm, như thân cò lặn lội
giữa đồng khuya. Lúc ra cầu ao là hố bom sâu, khi qua ruộng bờ mương đứt
nối. Thương cháu có chồng xa trái bần chua ngoại cũng gửi là ngoại muốn
cho con đỡ nhớ quê nhà.
6/ Ngoại ơi, dòng sông này gắn bó cả đời con, bởi bóng nước in sâu dáng
hình của ngoại. Bởi miền đất kiên trung quê hương Thạnh Lợi, hơn ba mươi
năm rồi giữ nhân nghĩa sáng lòng tin. Con như thấy dáng ngoại già bắt cá
hái rau, lòng thanh bạch trọn đời không thay đổi. Con chợt nhớ câu “thuỳ
nhân vô sử, địa sanh thảo hà thảo vô căn”. Mai đây rồi ngoại già trăm tuổi,
để lại trong con một nỗi nhớ trên đời.
Ngoại già ở túp lều tranh
Lâu chưa thăm viếng, chưa đành dạ con
Nay về thăm ngoại ven sông
Run run gậy trúc ngoại ôm con ngậm ngùi./.
VƯỜN TIÊU QUÊ MẸ - Hà Nam Quang
Ầu ơ con chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần sao con không lấy đi lấy chồng xa
Mai kia cha yếu mẹ già
Chén cơm đôi đũa à ơi
Ầu ơ chén cơm đôi đũa, chung trà ai dâng?
- Đoản khúc Lam Giang -
Từng chiều buồng rưng rưng
Nắng hắt hiu bên vườn tiêu xanh
Vườn tiêu thuở xưa mẹ trồng
Sao quên được những mùa tiêu chín
Mẹ thường ngồi ưu tư
Để lắng nghe trong lòng giọt buồn
Qua từng ngày xuân xanh
Ánh mắt sâu thêm niềm nhớ mong
Ngày ngào nhìn cha đi
Nắng ngả bên đồi
Tiêu chín hương nồng
Rồi vươn tiêu vắng bóng cha
Chờ mong, chờ mong
Nhưng bóng người đi chẳng về
Đôi mắt mẹ sâu nỗi buồn
Xưa ẵm con thơ đứng chờ chồng
Vườn tiêu ấm bóng xưa
Nay nhìn con đi
Tiễn con theo chồng, bóng già cô đơn
Đứa con theo chồng cay xé vườn tiêu xanh
- Vọng cổ -
1. Mẹ ơi, con đã về đây giữa vườn tiêu Bắc Đảo mà nghe từng hạt tiêu cay
rơi vào nỗi nhớ, từng hạt tiêu cay rơi trong đôi mắt lưng tròng. Tiếng ầu ơ
xưa theo gió thì thầm. Con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con
không lấy, đi lấy chồng xa. Lấy chồng xa là con xa mẹ, xa Đảo hiền hòa xa
cả vườn tiêu. Để chiều nay về đứng giữa lòng quê mà nghe từng hạt tiêu se
tròn nỗi nhớ
2. Trăm nọc tiêu cay một gian nhà nhỏ, cuộc đời mẹ tôi sáng tỏ mấy thăng
trầm. Con vừa lên ba, mẹ lặng lẽ tiễn chồng. Buổi cơm chia tay mẹ không
giấu được dòng nước mắt, nhưng sợ cha buồn mẹ nói: “Tại tiêu cay”. Rồi
cha về chỉ bằng một cái tin, thêm lần nữa mẹ giấu lòng mình vào hạt tiêu
nhỏ bé. Vườn cũ còn xanh trăm dây tiêu say hạt, mà lòng mẹ đành tắt lịm
nỗi chờ mong…
- Ngâm Sa mạc -
Cay ở đầu môi, hay giữa tim
Giờ đây biết bóng mẹ đâu tìm?
Nọc tiêu chung thủy, dây tiêu mướt
Se hạt tình chung, hạt nhớ nhung
- Vọng cổ -
5. Mẹ ơi, con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy đi
lấy chồng xa để vườn tiêu xưa mẹ mỏi mắt đợi con về. Mai kia cha yếu
mẹ già. Mai kia - đâu phải điều bất chợt, mà dạo nào con không chịu hiểu lời
ru. Để chiều nay về giữa vườn tiêu, con mới thấm cái cay xưa mẹ nói. Ơi,
những lời ru bị lãng quên theo năm tháng, nay sống giữa lòng con se từng
hạt cay nồng.
- Đoản khúc lam giang - (4 câu cuối)
Xưa ẳm con thơ đứng chờ chồng
Vườn tiêu ấm bóng xưa. Nay nhìn con đi
Tiễn con theo chồng nén lòng ưu tư
Bóng con xa rồi cay xé vườn tiêu xanh
6. Vườn tiêu xanh long lanh từng giọt nước, Bắc Đảo chiều mưa cho lạnh
bước chân về.
Hạt tiêu nào làm ướt mắt mẹ xưa
Nay cay rát trong đôi mắt trẻ
Trời mưa ướt hạt tiêu già
Sao con đành lòng đi lấy chồng xa ./.
VẦNG TRĂNG SÔNG TRẸM - Phi Hùng
- Lý trăng soi -
Ơi vầng trăng soi tóc ai buông dài
Theo mái chèo khoan thai, gió lay bóng dừa
Bông tràm đong đưa theo sóng khua mạn thuyền
Câu hò giao duyên
Tình ai tha thiết, ai biết lòng ai
Vầng trăng nghiêng áo bay bay
Theo tháng năm dài, theo mộng tình say
- Vọng cổ -
1. Tôi say tiếng hát của cô gái chèo thuyền chở đầy trăng trên dòng sông
Trèm Trẹm. Tiếng cô gái nhặt khoan như lời trái tim ai nghèn nghẹn đêm
nào. Tôi làm sao quên được ánh mắt dâng trào. Cô gái Cái Tàu chiều chiều
ngồi chải tóc, nhìn cánh cò, lòng mong đợi bóng người đi. Ai biết cô đang
mơ ước những gì, ngày hội ngộ giữa mùa sen trắng nở Hay âm thầm
thương nhớ giữa trời đông, chỉ có cô mới hiểu được lòng người chung thủy.
2. Thời gian qua, trăng tròn rồi lại khuyết, người năm xưa sao biền biệt mãi
không về. Để nhớ để thương đè nặng câu thề.Vì tiếng gọi núi sông, cô một
mình lặn lội, hết Cạnh Đền, Sông Đốc đến Tam Giang. Hết Chắc Băng, xuôi
đò dọc, đò ngang, vào Huyện Sử qua rừng tràm U Minh Hạ. Vì tình yêu, vì
quê hương mẹ, cô bám đất kiên cường như rừng đước Cà Mau.
- Lý Chiều Chiều -
Chiều chiều Trên bến sông Ai chờ mong
Mong chờ mong
Tiếng ca như lòng thương nhớ
Chín năm nhớ thương âm thầm
Đêm đêm ngắm trăng xuyên cành
Hương tràm ngạt ngào lan nhanh
Xanh xanh áo ai mây trời
Lao xao sóng xô vang lời
Tơ vàng trên dòng sông rơi
Bâng khuâng lặng nghe trang đời
- Vọng cổ -
5. Đời cô gái như chuyện cổ tích trên vùng sông nước. Hồn lâng lâng theo
con thuyền xuôi ngược, nhìn trăng nghiêng nghiêng mà tôi cứ ngỡ bước …
chân người. Sao lung linh hay ánh mắt cô cười. Là con cháu bà Trưng, bà
Triệu, cô đã một thời oanh liệt, dọc ngang. Ôi! Cô gái Cáu Tàu vừa đẹp lại
vừa ngoan, vừa chung thủy lại vừa mang chí cả. Thới Bình ơi! Trăng đêm
nay thương quá. Vì trong trăng có một phần má thắm, môi hồng
6. Đêm nay trên dòng sông Trèm Trẹm, trăng soi đường như dãy sông Ngân.
Hàng dừa nước như vẫy tay chào người cũ, tôi tìm về Cái Tàu thăm lại
người xưa. Còn đâu nữa cô gái chiều chiều ngồi chải tóc, nơi ấy bây giờ là
cây phượng đầy bông. Màu phượng đỏ như tấm lục hồng trên nấm mộ, tôi
còn đây sao cô vội bỏ đi rồi
Thới Bình ơi! Đời cô gái như một trang huyền thọai.
Bên một người khơi dậy những kỷ niệm ngày xưa.
Từ đây cho đến bao giờ
Vầng trăng sông Trẹm Ai chờ đợi ai ./.
TRĂNG THU DẠ KHÚC - Hải Đăng
- Trăng thu dạ khúc
Khúc ca âm điệu êm đềm ngày xưa đến nay
Ai khéo viết bài, dạ khúc thâm trầm
Ngày xưa nghệ sĩ đã so dây
Phím cung lay động gọi hồn trăng theo tiếng tơ.
Nhịp đời trỗi lên, hòa bản nhạc lòng
Trăng thu dạ khúc dạo bài đêm thu dưới trăng
Đây bài hòai lang, như tiếng dặn dò
Yêu thương, bên nhau dệt mộng,
Đời nghệ nhân hay kiếp con tằm
Tơ vương lòng mang nặng nợ yêu đời nên nhả tơ
Dâng người … bao ý thơ.
- Vọng cổ -
1. Có phải người nghệ sĩ ngày xưa đứng dưới trăng thu nghe tim mình rung
cảm. Nên nắn phím so dây dạo lên khúc nhạc êm êm khi lướt nhẹ mấy …
cung đàn. Nghe tha thiết trong ta âm điệu nhạc đời. Đem tâm tư phổ vào ca
khúc, khảy tiếng lòng trỗi nhịp cả năm cung. Khúc nhạc đời tình tự non
sông, hay khúc nhạc thiên nhiên hòa vào lòng nghệ thuật. Khúc hoài lang
hay trăng thu dạ khúc, là tiếng dặn dò yêu thương của người nghệ sĩ
2. Từng nhịp đập con tim len vào nhịp nhạc, gom trọn ánh trăng thu hội tụ
giữa cung đàn. Rung nhẹ dây tơ, lay động dư âm bay khắp bến đời. Nâng
tiếng nhạc cưu mang đời nghệ sĩ, dâng mật ngọt cho đời trên sân khấu về
khuya. Dệt lòng vui cho phím nọ thêm vui, theo lối nghệ thuật tấu khúc ca
lên bài vọng cổ. Dắt dìu nhau dù bình yên hay bão tố, qua bao cuộc thăng
trầm vẫn dạo bước khắp quê hương …
- Trăng thu dạ khúc -
Xáng u liu phạn liu xàg xề liu xáng liu
Liu xáng liu xề, xề liu phạn xàng
Xề phan liu ú xáng ú u
Sáo ngân trỗi nhạc tâm tình ta lắng nghe…
- Vọng cổ -
5. Tiếng sáo ai nhặt khoan bổng trầm lâng lâng trong đêm vắng có phải tiếng
sáo muốn gởi tâm tư cho nàng trăng sáng. Ngũ cung ta dù hò xự xang xê
cống mà từ thuở xa xưa tới muôn thu sau vẫn dệt lời ca tươi thắm …cho đời.
Dìu dặt thanh âm như len giữa lòng người. Có phải người nghệ sĩ lắm yêu
thương trỗi lên từ hồn thiêng sông núi, nên rút tơ lòng ngân mãi với đời vui.
Như tháng Tám năm nào còn vang mãi đến muôn thu, cả dân tộc cùng khảy
lên tiếng đàn độc lập. Vườn nghệ thuật luôn nở hoa trăm sắc, trên đất nước
Việt Nam thơm ngát hương đời.
6. Âm điệu xưa còn lưu mãi đến ngày nay, chuyển cung bậc cho đời cao
giọng hát. Dòng nước thời gian không bao giờ xoáy nát, gió xuôi chiều nâng
nhạc khúc trăng thu. Thóang dư âm nghe rung cảm tâm tư, hồn nghệ sĩ đã
hòa vào hồn dân tộc. Kể từ đó in dấu chân trong vườn hoa âm nhạc, mà ta
nay so dây dạo lại cung đàn.
Trỗi bài dù hò xự xê xang
Trăng thu dạ khúc hỡi bạn vàng tri âm
Vườn hoa âm nhạc Việt Nam
Thơm hương nghệ thuật, tiếng đàn lời ca./.
AI XUÔI VẠN LÝ - Nhạc : Lê Thương, Vọng cổ : Viễn Châu
NHẠC :
Người vọng phu trong lúc gió mưa
Bế con đã hoài công để đứng chờ
Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về
Đá mòn nhưng hồn chưa mòn ước mơ
Có- đám cây trên đồi
Sống trong-trong mơ hồ
Ngày nào tròn trăng lại nhớ đến tích xưa
Khi- tướng quân qua đồi- kéo quân-quân theo cờ
Đòan cỏ cây hãy còn trẻ thơ
Cho đến bây giờ đã thành – đòan cổ thụ già
Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa
Nàng đứng ôm con
Xem chàng về hay chưa? Về hay chưa ?
VỌNG CỔ :
1. Về hay chưa hởi người trai ngòai vạn lý, buổi lìa quê tính lại mấy xuân …
rồi. Gió ngựa từ khi khuất dạng dưới chân đồi. Rặng phi lao vẫn mơ màng
đón gió , dãy cây rừng mấy lượt lá vàng rơi Lá vàng rơi buồn lắm anh ơi,
bồng con thơ đứng trông ngóng một người, sao chỉ thấy sương bạc mờ rơi -
lạnh theo về nơi rừng sâu núi thẳm .
2. Quê nghèo chín nhớ mười thương, hồn quê còn đọng khói sương biên
thùy … Mộng ước tàn canh vẫn lẽo đẽo đi về… Ngày anh đi cuối trời sương
điểm trắng, nay mấy lần sương nhuộm núi rừng xa. Núi rừng xa như mong
nhớ bao la, người chinh phụ mắt mờ qua ngấn lệ . Thấp một nén hương gửi
theo ngọn gió - đợi anh về với một bản hùng ca.
THƠ :
Một thuở căm hờn dậy núi sông
Anh đi lo trả nợ tang bồng
Sầu bao la gợn sương đầu núi
Man mác rừng thu- khói chập chùng
VỌNG CỔ :
5. Người chinh phụ bế con giữa trời giông tố., mong đợi bóng người đi trong
gió ngực nẽo biên… thùy. Lá úa tàn thu rơi rụng xuống vai gầy .Trông xa xa
có một đàn chim nhỏ, tự phương nào bạt gió về đây ? Hay đó là những cánh
chim nơi góc bể ven mây nơi có những chàng trai viễn xứ - viết những lá thư
hẹn ngày tái ngộ, mượn cánh chim nương gió bay về (xề )
NHẠC :
Có ai xuôi vạn lý , nhắn đôi câu giúp nàng
Lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng …….
Thôi đứng đợi làm chi, thời gian có hứa mấy khi
Sẽ đem đến trả đúng kỳ- những người mang mệnh biệt ly.
… VC 6…
6. Thương tiếc làm chi những ngày hận tủi, bởi người ra đi vẫn hẹn buổi
quay về …(xề)
Nhưng hòn vọng phu trên đỉnh núi chơ vơ, năm tháng vẫn trơ gan cùng tuế
nguyệt
Dù cho biển cạn non mòn
Còn sông, còn núi dạ còn thương anh
TÌNH ANH BÁN CHIẾU - Soạn giả Viễn Châu
Hò
Hò hơ chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm
Công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu
Chiếu nầy tôi chẳng bán đâu
Tìm cô không gặp ờ hò hơ
Tìm cô không gặp tôi gối đầu mỗi đêm
Câu 1: Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh ngã bảy, sao cô gái năm
xưa chẳng thấy
VỌNG CỔ
ra chào
Cổng vườn cô khóa kín tự hôm nào
Tôi vác đôi chiếu bông từ dưới ghe lên xóm rẩy, chiếc áo nhuộm bùn lấm
tấm giọt mồ hôi (-) Vườn nhà cô sau trước vắng tanh, gió lạnh chiều đông
bổng có ai dạo lên tiếng nguyệt cầm. Như gieo vào lòng tôi một nỗi buồn thê
thảm
Câu 2: Cô đã đặt đôi chiếu bông bề dài hai thước, có lẽ để điểm tô ở chốn
loan phòng
Hôm nay, cô đã quên tôi để cất bước theo chồng
Cô ơi, đôi chiếu nầy tự tay tôi dệt lấy, tôi đã lựa từng cọng lác, sợi đay (-)
Hôm nay, tôi đến nơi đây thì cô đã rời bỏ quê nhà sang qua xứ khác. Tôi
đứng trước cổng vườn xưa với nỗi buồn man mác, còn đôi chiếu nầy tôi biết
tặng cho ai?
Câu 3: Nhớ năm ngoái, khi ghe vừa tới vàm sông ngả bảy cô đã tươi cười
dẫn tôi đến tận nhà cô. Cô đưa tôi vào tận chốn phòng riêng để đo ni chiếc
giường gõ đỏ và cô đặt làm đôi chiếu.(-) Cô hỏi qua giá cả, tôi trả lời lấy giá
rẽ làm quen! Năm hôm sau tôi sắp sửa lui ghe, cô còn đứng trên bến dặn dò
kỷ lưỡng. Sau khi cô đà quay gót, chiếc áo bông hường khuất dạng sau mấy
lùm tre. Cô có biết đâu, tôi đã đưa nón lá che nghiêng để giấu đôi dòng nước
mắt. Vì tôi không muốn bàng quan thiên hạ họ cười tôi là một gả si tình.
Nói lối
Khi hỏi lại xóm giềng tôi mới biết
Cô theo chồng đã được bốn trăng qua.
Mình dám đâu sai hẹn với người ta
Mà họ đành đoạn bỏ nhà đi xứ khác !
Câu 4: Tôi vác đôi chiếu bông mà cõi lòng tan nát. Bước chân đi như thể
xác
VỌNG CỔ
không hồn
Nước mắt tuôn rơi theo lá rụng bên đường
Gió đông vụt vù thổi mạnh, lạnh đất trời lạnh đến cả tâm can (-)
Người ta đã có đôi rồi
Chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung
Để mình vác cặp chiếu bông
Chờ đợi chi nữa, uổng công đợi chờ.
Câu 5: Khuya đêm nay ngồi chờ nước lớn, nỗi niềm riêng cứ canh cánh bên
lòng
Tôi thấy đời của tôi sao lạnh lẽo khôn cùng
Còn chi buồn hơn đời bán chiếu, để tô điểm loan phòng cho những gái còn
xuân (-) Đến khi họ cất bước quay lưng lại không một lời hỏi han từ giả!
Đến đôi chiếu bông tôi đã bỏ công ngồi dệt mấy ngày đêm ròng rả, mà nay
vẫn còn nằm trơ ở dưới khoang thuyền
Câu 6: Ngọn gió đêm đông đừng thổi nữa, lòng tôi lạnh lắm gió đông ôi!
Tôi nhổ sào cho ghe chiếu trôi xuôi mà lòng nặng trĩu một nỗi sầu tê tái.(-)
Tôi ngồi yên sau lái, đôi mắt vẫn hướng về nơi nẻo cũ, vườn xưa. Hỡi ơi!
Con sông Phụng Hiệp nó chảy ra bảy ngả. Mà lệ của tôi sao nó cứ lai láng
tuôn dòng.
Có ai biết được nỗi lòng của tôi với cô gái mỹ miều trên kinh ngả bảy
Sông sâu bên lỡ, bên bồi
Tình anh bán chiếu trọn đời không phai ./.
VÕ ĐÔNG SƠ - Soạn giả Viễn Châu
Nhạc
1/.Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!
Đường dài mịt mùng em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Hết kể chuyện chung tình
Khóc than riêng em một mình
2/.Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh!
Tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh
Đưa tiễn nào hay rẽ chia
Cách trở hận muôn đời
Nói nữa chi thêm nghẹn lời
Câu 1: Trời ơi, bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn! Nên Võ Đông Sơ đành
chia tay vĩnh viễn Bạch
VỌNG CỔ
Thu Hà
Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mõi đợi chờ
Hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh, khi cánh nhạn bay về cuối
nẻo trời xa (-) Hay những lúc canh khuya tựa rèm thưa ngắm áng trăng tà,
nàng có nhớ đến tháng năm nầy có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát
trắng
Câu 2: Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đão lộn, máu đào tuôn ướt
đẫm nhung bào
Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào
Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gở cùng nhau (-)
Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi
Hoa lá bay theo vó ngựa phi
Có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy
Là buổi chia lìa nàng chờ đợi mà chi
Nói lối
Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở
Rút gươm thiêng mà giòng lệ tuôn sa
Khắc vào cây ba chữ Bạch Thu Hà!
Để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa
Câu 4: Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ: Rằng
Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi
VỌNG CỔ
quan hà
Tiếng kiểng thu quân tắt lim tự bao giờ
Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ (-)
Lá rừng rơi rụng như mưa
Phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta!
Máu đào theo lệ tuôn sa
Nhắc câu chung thủy, lòng ta nghẹn ngào
Câu 5 ( nhạc) Máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào
Chí anh hùng vùi trong kiếm đao
Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy ( về vọng cổ )
Ta thấy miền xa như rũ bóng quân kỳ
Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà
Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp
châu thân (-) Thôi thôi lỡ làng rồi tiếng hẹn trăm năm. Từ đây nàng có nhớ
đến ta hãy ngâm câu “ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu – Cổ lai chinh
chiến kỷ nhân hồi “
Câu 6: Bạch Thu hà Bạch Thu hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non
để giữ vẹn tiết trinh. Ta cũng mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn
huyên chưa cùng nhau cạn tỏ, thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh
y (-) Từ đây hết nợ, hết duyên, hết ân, hét ái Lưỡi gươm thiêng ta xin gởi
lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu hà.
Nhạc
Hỡi tình chung ơi!
Đường dài mịt mùng em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Hết kể chuyện chung tình… ( về vọng cổ )
…Khóc than riêng em một mình ./.
BẠCH THU HÀ - Soạn giả Viễn Châu
Nhạc
Trong khói hương mơ màng tung bay
Đêm tóc tang u buồn nhớ ai!
Nửa chừng duyên kiếp chia phôi
Ai đi cách mấy phương trời
Duyên trúc mai vĩnh viễn xa rồi.
Ai biết đâu một lần chia tay
Riêng thiếp cam chịu nhiều đắng cay!
Nỗi sầu bao thuở cho nguôi
Ly tan nhớ tiếc muôn đời
Bao đắng cay than chẳng nên lời
Câu 1: Võ lang ơi! Đôi ngã sâm thương uyên ương rã cánh. Thiếp đành cam
gãy gánh
VỌNG CỔ
chung tình
- Gió kép, mưa đơn thiếp thui thủi một mình
Chàng ra đi đền ơn xã tắc, thiếp nghẹn ngào tím ruột bầm gan (-) Rảo bước
theo đám quân canh đến trước`cửa tùng đình, thiếp ngập ngừng chưa dám
bước vào trong. Bởi thiếp đây đâu dám ngờ rằng: Võ Đông Sơ đã ra người
thiên cổ
Câu 2: Đàn đứt dây rồi, phím đã long! Làm sao dạo được bản tương
phùng
thiếp gởi niềm đau theo giọt lệ ly tình
Trống thành Tây mấy dùi khoan nhặt, lòng thiếp hãi hùng như tiếng trống
tàn canh (-)
Bẽ bàng thay buổi đầu xanh
Đầu xanh vương lấy nợ tình mà chi?
Để rồi gặp cảnh chia ly
Một buổi phân kỳ, lệ hận trào tuôn!
THƠ
Lỡ giấc mơ tình giữa tuổi xuân
Lầm than gió bụi biết bao lần
Thiên thu điệp mộng hồn trinh nữ
Vạn cổ tình, hoài vọng cố nhân
Câu 4: Thiếp muốn xé tan áng mây trên từng cao diệu vợi Để hỏi thử cao
xanh ông ghét ghen chi mà để tội kẻ
VỌNG CỔ
Chương Đài
-Một kiếp quần thoa lận đận biết bao ngày
Nhưng mảnh kiên trinh thiếp nguyền vẹn giữ, cho trọn lời đoan thệ cùng ai
(-)
Thôi rồi đá nát, vàng phai
Cầu Ô lỡ nhịp mộng đời dỡ dang
Nhìn lên trướng rũ màu tang
Chàng đi để thiếp khóc than một mình
Câu 5: Ánh nguyệt mới nhô lên đã bị phủ che bởi vầng mây xám. Cũng như
đời thiếp vừa thoát cơn khổ nạn, đã đành cam vắng bạn chung tình
Quấn mảnh khăn tang, thiếp quỳ trước tùng đình
Chàng ra đi muôn đời không trở lại, chén rượu đào thiếp đưa tiễn ai đây (-)
( Nhạc )
Rượu sanh ly dưới làn hương khói
Trước linh sàng thiếp thổn thức từng cơn
Rượu đôi chung lễ người thiên co å( về vọng cổ )
Tiễn đưa ai đi mãi không về! (-)
Câu 6: Võ lang Võ lang trời ơi! Thiếp đã gào lên mấy lượt, sao chàng vẫn
im lìm trong cỗ áo quan! Bạch lạp lờ mờ như đỗ lệ sầu than, như khóc cho
đời thiếp bẽ bàng duyên hương lửa! Lời đoan thệ đã bay theo ngọn gió thì
còn tiếc chi thân của Bạch Thu Hà (-)
Võ lang ơi! Thiếp mượn lưỡi báu đao phủi rồi nợ thế.
Để nơi miền âm cảnh,
Bạch Thu Hà hội ngộ Võ Đông Sơ! ./.
TÂN QUỲNH KHÓC BẠN - Soạn giả Viễn Châu
Nói lối
Nghe hung tín nhị ca đà thọ khổn
Hồng Đào san em quay ngựa trở về ngay
Kìa giữa pháp trường cát bụi mịt mù bay
Quân đao phủ sắp ra tay hành quyết…
Câu 1: Khoan, để anh cạn phân đừng vội giết oan một trang hào kiệt…Nghe
lời anh đình thủ bớ…
VỌNG CỔ
… La…Thành …
Thôi rồi! Lưỡi gươm đưa đã dứt mạng anh hùng…
Đơn Nhị ca ơi! còn đâu đời ngang dọc, quyết vẫy vùng cho rõ mặt với núi
sông (-) Nhớ năm xưa thề câu “Chị ngã, em nâng”, dẫu tử sanh quyết vẹn
chữ kim bằng. Thế mà nay u hiển đôi phang, giữa pháp trường đành chia tay
vĩnh viễn…
Câu 2: Thủ cấp đã rơi trên thảm cỏ xanh nhưng đôi môi vẫn còn mấp máy,
phải chăng anh oán Đường Vương và hận kẻ vong thề…
…Nghe hung tin em vội vã quay về…
Trễ phút giây nhị ca đã hóa ra người thiên cổ, lòng dạ nào em chẳng tái tê (-)
La Thành ơi! Em tệ bạc làm chi nỡ xuống gươm giết người bạn cũ. Dù
không thương, em cũng đừng nên hạ thủ, giết kẻ thù chứ giết bạn đành sao?
Câu 3: Nhị ca ơi! Chén rượu đoan thề hơi men còn phảng phất đầu môi, trên
lối hoạn đồ muôn nẻo ngược xuôi anh mang chí cả mong đạp thành phá lũy.
Nhưng mà trời không tựa được lòng người dũng sĩ, nên giữa sa trường anh
mới bị sa cơ! (-) Ai còn bày ra chi cuộc tống tửu đau thương, lễ đưa tiễn
rượu đào pha nước mắt. Chén rượu năm xưa kết giao tình bạn hữu, chén
rượu ngày nay đứt đoạn nghĩa kim bằng.
Nói lối
Hùm thiêng dẫu thác danh thơm còn chói rạng
Há chi điều mũi đạn, lằn tên
Ơn Nhị ca bảo bọc mấy năm trường
Công hoạn dưỡng chưa báo đền muôn một…
Câu 4: La Thành ơi! Anh trách em ở ăn sao quá nghiệt! Nỡ vung gươm giết
thác bạn…
VỌNG CỔ
… anh hùng…
Chữ đồng tâm em bẽ gãy cho đành…
Không năm xưa nơi Tam Hiền quán, cắt máu ăn thề kết nghĩa đệ huynh (-)
Thế rồi, Nhị ca giận bỏ ra đi theo Thập bát phản vương nên không đồng chí
hướng ai thờ chúa nấy. Người sao đặng trọn trung, trọn hiếu. Còn người phải
cam lãnh án bêu đầu…
Câu 5: Nhớ năm xưa khi sang nhà em chúc thọ, cũng tại Trình Giảo Kim
mới có chuyện thâm hờn…
…La đệ tuổi thanh xuân nên tánh khí can cường…
Trong khi ăn thề trích huyết, máu của hai người chẳng chịu trào tuôn (-) Đó
là điềm trời xui trong nhóm đệ huynh có hai kẻ tánh tình không hòa hợp.
Thế rồi khi lên Hồng Đào San chiêu an Tam kiệt, em về tới nơi thì sự thể
quá muộn màng…
Câu 6: Nhị ca ơi! ôm thây anh máu thắm nhuộm chinh y, lòng tiểu đệ thêm
nghẹn ngào chua xót! Nhớ câu “ Tiền đồng tịch kim bằng cộng lạc – Hậu
lâm nguy bất kiến đệ huynh “ (-) Đấng anh hùng đâu ngại lẽ tồn vong,
nhưng chết tức tưởi thiên thu còn ghi hận! Em cầu nguyện cho anh sớm tiêu
diêu miền cực lạc, bởi có câu “Sanh vi tướng – Tử vi thần”
Đơn Nhị ca ơi! Kiếp nầy mộng tranh bá đồ vương anh không được đắc kỳ sở
nguyện. Em tin tưởng sau nầy anh sẽ trả được thù ở kiếp lai sinh ./.
ÔNG LÃO CHÈO ĐÒ - Soạn giả Viễn Châu
Thơ
Con nước mơ màng, mây vẩn vơ…
Thì còn lão với một con đò
Có tiền mua lấy vài chai rượu
Nhắp rượu xong rồi, lão nói thơ…
Thơ Vân Tiên
Linh đinh trời rộng sông dài
Đò ngang một chuyến lần hồi sớm trưa
Chiều rồi nghỉ một chuyến đưa
Nằm nghe lá rụng như mưa trên đò
Cơm ngày hai bữa cầu no
Dám đâu bàn chuyện cơ đồ viễn vông
Đời nầy có cũng như không
Sớm còn tối mất bận lòng mà chi
Câu 1: Còn nước còn non thì nơi bến cũ vẫn còn trơ một ông lão…
VỌNG CỔ
… đưa… đò…
Sông nước miền quê như say theo tiếng hát câu hò…
Trên con thuyền cũ kỹ, ai muốn sang bến sông nầy lão đưa rước giùm cho
(-) Tiền bạc trả công chẳng nệ ít hay nhiều, lão chỉ cần ngày hai bữa mà thôi.
Bởi lão đây yêu quý con đò như thiên hạ họ yêu một người tình lý tưởng…
Thơ Vân Tiên.
Người ta đi ngược, đi xuôi
Kẻ ham phú quý, người đòi đĩnh chung
Lữ hành khi đã sang sông
Có ai còn nhớ đến ông chèo đò?
( về câu 2 ):…Lão chẳng mong chi cũng không đợi không chờ…
Cơm hẩm canh rau một ngày hai buổi, manh áo tồi tàn lão dãi nắng, dầm
mưa (-)
Thơ Vân Tiên
Mặc dù tuổi đã già nua
Vẫn còn chèo nỗi con đò sang sông
Tai còn tỏ, mắt còn tinh
Bàn chuyện nhân tình lão chẳng nhượng gì ai…
Nói lối
Hơi thu lạnh gió đưa hàng lau lách
Nửa chiều rồi, đò vắng khách sang sông
Ngồi trầm ngâm nhìn nước bạc xuôi dòng
Lão bổng thấy cõi lòng trống trải…
Thơ
Chim bay về núi tối rồi
Lão lo xúc gạo rửa nồi nấu cơm
Bình minh rồi lại hoàng hôn
Năm cùng tháng hết lo buồn mà chi!
Sự đời sanh ký, tử quy
Mới xuân xanh đó già thì đến nơi
Sông dài mấy bận đầy vơi
Thế gian mấy bận đổi dời trắng đen…
Câu 5: Mười mấy năm qua mấy mùa khói lửa, lão đã chứng kiến biết bao
nhiêu cảnh hưng vong của thế sự…
VỌNG CỔ
… thăng… trầm…
Nước mắt già nua pha lẫn nước xuôi dòng…