Tải bản đầy đủ (.ppt) (33 trang)

văn 9 Nhung ngoi sao xa xôi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.4 MB, 33 trang )


Tiết 141,142:
Văn bản: Những ngôi sao xa xôi
( Trích)
-Lê Minh Khuê-
Giáo viên: Lê Thị Thanh Thuỷ
Trờng: THCS Hùng Thắng

S
ơ
n


H×nh ¶nh thanh niªn xung phong trªn tuyÕn ®êng Trêng S¬n

THANH NIÊN XUNG PHONG BÊN XÁC MÁY BAY MỸ

TẢI LƯƠNG THỰC LÊN CAO ĐIỂM

HUẤN LUYỆN SẴN SÀNG CHIẾN ĐẤU

THANH NIÊN XUNG PHONG TIẾP ĐẠN CHO BỘ ĐỘI PHÒNG KHÔNG

TNXP TRÊN ĐƯỜNG LÊN CAO ĐIỂM

Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái
khá. Hai bím tóc dày, tơng đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh nh
đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: Cô có cái nhìn
sao mà xa xăm! .
Xa đến đâu mặc kệ, nhng tôi thích ngắm mắt tôi trong gơng. Nó
dài dài, màu nâu,hay nheo lại nh chói nắng.


Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi
Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn con gái xúm nhau lại đối đáp với
một anh bộ đội nói giỏi nào đấy, tôi thờng đứng ra xa, khoanh tay
lại trớc ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhng chẳng qua
tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những ngời
đẹpnhất, thông minh, can đảm và cao thợng nhất là những ngời
mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ

Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái
khá. Hai bím tóc dày, tơng đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh nh
đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: Cô có cái nhìn
sao mà xa xăm! .
Xa đến đâu mặc kệ, nhng tôi thích ngắm mắt tôi trong gơng. Nó
dài dài, màu nâu,hay nheo lại nh chói nắng.
Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi
Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn con gái xúm nhau lại đối đáp với
một anh bộ đội nói giỏi nào đấy, tôi thờng đứng ra xa, khoanh tay
lại trớc ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhng chẳng qua
tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những ngời đẹp
nhất, thông minh, can đảm và cao thợng nhất là những ngời mặc
quân phục, có ngôi sao trên mũ

Bây giờ là buổi tra. Im ắng lạ.Tôi ngồi dựa vào
thành đá và khe khẽ hát.Thờng cứ thuộc một
điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát. Lời tôi bịa
lộn xộn mà ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi
khi mà bò ra cời một mình.
Tôi thích nhiều bài. Những bài hành khúc bộ đội
hay hát trên những ngả đờng mặt trận. Tôi thích
dân ca quan họ mềm mại, dịu dàng. Thích Ca-

chiu- sa của Hồng quân Liên Xô. Thích ngồi bó gối
mơ màng: Về đây khi mái tóc còn xanh xanh .
Đó là dân ca ý trữ tình giàu có, phải lấy giọng thật
trầm. Thích nhiều

Bây giờ là buổi tra. Im ắng lạ.Tôi ngồi dựa vào
thành đá và khe khẽ hát.Thờng cứ thuộc một
điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát. Lời tôi bịa
lộn xộn mà ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi
khi mà bò ra cời một mình.
Tôi thích nhiều bài. Những bài hành khúc bộ đội
hay hát trên những ngả đờng mặt trận. Tôi thích
dân ca quan họ mềm mại, dịu dàng. Thích Ca-
chiu- sa của Hồng quân Liên Xô. Thích ngồi bó gối
mơ màng: Về đây khi mái tóc còn xanh xanh .
Đó là dân ca ý trữ tình giàu có, phải lấy giọng thật
trầm. Thích nhiều

Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái
khá. Hai bím tóc dày, tơng đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh nh
đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: Cô có cái nhìn
sao mà xa xăm! .
Xa đến đâu mặc kệ, nhng tôi thích ngắm mắt tôi trong gơng. Nó
dài dài, màu nâu,hay nheo lại nh chói nắng.
Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi
Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn con gái xúm nhau lại đối đáp với
một anh bộ đội nói giỏi nào đấy, tôi thờng đứng ra xa, khoanh tay
lại trớc ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhng chẳng qua
tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những ngời đẹp
nhất, thông minh, can đảm và cao thợng nhất là những ngời mặc

quân phục, có ngôi sao trên mũ

H×nh ¶nh m¸y bay MÜ th¶ bom

Thanh niªn xung phong san lÊp mÆt ®êng sau nh÷ng trËn bom MÜ

Khiêng bom nổ chậm đi phá hủy


[] Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng
cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy
chúng tôi không ? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả
trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ
dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích
cái kiểu đi khom khi có thể cứ đ>ờng hoàng mà b>ớc tới.
[] Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất d>ới quả bom. Đất rắn. Những hòn sỏi theo
tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng l>ỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng
động sắc đến gai ng>ời, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao
mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí ! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng
lành. Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặc là mặt trời nung nóng.
Hồi còi thứ hai của chị Thao. Tôi nép ng>ời vào bức t>ờng đất, nhìn đồng
hồ. Không có gió. Tim tôi cũng đập không rõ. D>ờng nh> vật duy nhất vẫn bình
tĩnh, phớt lờ mọi biến động chung là chiếc kim đồng hồ. Nó chạy, sinh động và
nhẹ nhàng, đè lên những con số vĩnh cửu. Còn đằng kia, lửa đang chui bên
trong cái dây mìn, chui vào ruột quả bom
[] Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít : ba lần.
Tôi có nghĩ tới cái chết. Nh>ng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái
chính : liệu mìn có nổ, bom có nổ không ? Không thì làm cách nào để châm
mìn lần thứ hai ? Tôi nghĩ thế, nghĩ thêm : đứng cẩn thận, mảnh bom ghim vào
cánh tay thì khá phiền. Và mồ hôi thấm vào môi tôi, mằn mặn, cát lạo xạo trong

miệng.


[] Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng
cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy
chúng tôi không ? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả
trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ
dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích
cái kiểu đi khom khi có thể cứ đ>ờng hoàng mà b>ớc tới.
[] Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất d>ới quả bom. Đất rắn. Những hòn sỏi theo
tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng l>ỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng
động sắc đến gai ng>ời, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao
mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí ! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng
lành. Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặc là mặt trời nung nóng.
Hồi còi thứ hai của chị Thao. Tôi nép ng>ời vào bức t>ờng đất, nhìn đồng
hồ. Không có gió. Tim tôi cũng đập không rõ. D>ờng nh> vật duy nhất vẫn bình
tĩnh, phớt lờ mọi biến động chung là chiếc kim đồng hồ. Nó chạy, sinh động và
nhẹ nhàng, đè lên những con số vĩnh cửu. Còn đằng kia, lửa đang chui bên
trong cái dây mìn, chui vào ruột quả bom
[] Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít : ba lần.
Tôi có nghĩ tới cái chết. Nh>ng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái
chính : liệu mìn có nổ, bom có nổ không ? Không thì làm cách nào để châm
mìn lần thứ hai ? Tôi nghĩ thế, nghĩ thêm : đứng cẩn thận, mảnh bom ghim vào
cánh tay thì khá phiền. Và mồ hôi thấm vào môi tôi, mằn mặn, cát lạo xạo trong
miệng.


[] Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng
cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy
chúng tôi không ? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả

trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ
dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích
cái kiểu đi khom khi có thể cứ đ>ờng hoàng mà b>ớc tới.
[] Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất d>ới quả bom. Đất rắn. Những hòn sỏi theo
tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng l>ỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng
động sắc đến gai ng>ời, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao
mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí ! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng
lành. Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặc là mặt trời nung nóng.
Hồi còi thứ hai của chị Thao. Tôi nép ng>ời vào bức t>ờng đất, nhìn đồng
hồ. Không có gió. Tim tôi cũng đập không rõ. D>ờng nh> vật duy nhất vẫn bình
tĩnh, phớt lờ mọi biến động chung là chiếc kim đồng hồ. Nó chạy, sinh động và
nhẹ nhàng, đè lên những con số vĩnh cửu. Còn đằng kia, lửa đang chui bên
trong cái dây mìn, chui vào ruột quả bom
[] Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít : ba lần.
Tôi có nghĩ tới cái chết. Nh>ng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái
chính : liệu mìn có nổ, bom có nổ không ? Không thì làm cách nào để châm
mìn lần thứ hai ? Tôi nghĩ thế, nghĩ thêm : đứng cẩn thận, mảnh bom ghim vào
cánh tay thì khá phiền. Và mồ hôi thấm vào môi tôi, mằn mặn, cát lạo xạo trong
miệng.

Sắp đấy! Nho quay lng lại chúng tôi, chụp cái mũ sắt
lên đầu. Chị Thao móc bánh qui trong túi, thong thả nhai.
Những khi biết rằng cái sắp tới sẽ không êm ả thì chị tỏ ra
bình tĩnh đến phát bực. Nhng thấy máu, thấy vắt là chị
nhắm mắt lại, mặt tái mét. áo lót của chị cái nào cũng thêu
chỉ màu. Chị lại hay tỉa đôi lông mày của mình, tỉa nhỏ nh
cái tăm. Nhng trong công việc ai cũng gờm chị: cơng
quyết, táo bạo.
Chị Thao hát: Đây Thăng Long, đây Đông Đô Hà
Nội . Nhạc sai bét, còn giọng thì chua, chị không hát trôi

chảy đợc bài nào. Nhng chị lại có ba quyển sổ dày, chép
bài hát. Thậm chí, say mê chép cả những lời tôi bịa ra nữa.

Nho vừa tắm ở dới suối lên. Khúc suối đó
cũng hay có bom nổ chậm Cứ quần áo ớt, Nho
ngồi, đòi ăn kẹo. Tôi móc trong túi, may còn hai
cái kẹo chanh, dính đầy cát, chảy nớc.
- Bốn quả bom chậm, ít thôi.
Nho chống tay về đằng sau, ngả hẳn ngời ra.
Cái cổ tròn và những chiếc cúc áo nhỏ nhắn. Tôi
muốn bế nó trên tay. Trông nó nhẹ, mát mẻ nh
một que kem trắng .

Kho¶ng trêi

bom
L©m ThÞ
Mü D¹

Phút thư giãn hiếm hoi cùng những ngôi sao

Thảo luận nhóm: Tại sao Lê Minh Khuê lại đặt tên
văn bản là Những ngôi sao xa xôi ?
- Những tính cách, phẩm chất cao quí của họ sẽ ngời
sáng mãi trong lòng ngời đọc nh những vì sao lấp
lánh trong đêm.
-Mang ý nghĩa ẩn dụ, là hình ảnh của những cô gái
thanh niên xung phong trên tuyến đờng Trờng Sơn
thời chống Mĩ .

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×