Tải bản đầy đủ (.ppt) (25 trang)

Sức sống kì diệu của chàng trai khuyết tật vĩ đại - NICK VUJICIC

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.08 MB, 25 trang )

Tôi sẽ cố gắng hàng trăm lần để đứng dậy
và dù tôi có thất bại cả trăm lần đó.
Nếu tôi thất bại và tôi từ bỏ, bạn nghĩ có
bao giờ tôi sẽ đứng dậy?
KHÔNG!
Tôi sẽ cố gắng, cố gắng và cố gắng
Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng:
Điều đó chưa phải là kết thúc!
Có thể nói, đây chính
là lời tuyên ngôn
hùng hồn đã nâng đỡ
từng bước đi của
chàng trai khuyết tật
– Nick Vujicic .
Và hôm nay, thay
mặt cả nhóm, em xin
được kể cho cô và
các bạn cùng nghe
cuộc đời của chàng
trai khuyết tật vĩ đại
này.
Bạn đã đủ nghị
lực sống chưa?
My name is Nick Vujicic
I’d love travelling around
the world,fishing, swimming,…
I love living life
I am happy.
Tên tôi là Nick Vujicic.
Tôi thích du lịch, gôn,


câu cá, bơi,…
Tôi yêu cuộc sống này.
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Một gương mặt khá điển trai và
thu hút đang tự giới thiệu, nói lên
những sở thích của mình. Có thể đó
chỉ là những điều bình dị với một
người “thông thường”: du lịch,
đánh gôn, bơi lội, câu cá… Nhưng
đối với anh, đó là tất cả những gì
khó khăn và phi thường nhất.
Anh tên là Nick Vujicic, anh từng
tâm sự: “ 8 tuổi, tôi đã muốn kết
thúc cuộc đời mình, cảm thấy vô
vọng, đau đớn, cô đơn, không mục
đích… tôi đã không nghĩ rằng mình
có thể vào Đại học, tôi lạnh lẽo,
không biết phải diễn tả ra sao…
nhưng thật sự tôi cảm thấy rất cay
đắng…”
Nick Vujicic sinh ra vào một ngày đầu
tháng 12 năm 1982 ở Melbourne,
Australia, và hiện sống tại California,
Mỹ. Khỏi phải nói cha mẹ của anh đã
đau đớn như thế nào khi thấy con trai
mình sinh ra đã mất hết tứ chi, chỉ có
một mỏm cụt mọc ra từ hông trái.
Không có một sự chuẩn bị nào, không
có một lời giải thích y khoa nào, có
lẽ Chúa đã ngủ quên khi tạo nên hình

hài của sinh linh bé nhỏ này. Trừ việc
đó ra, đứa trẻ vẫn cất những tiếng khóc
chào đời như những trẻ sơ sinh bình
thường khác. Bằng tất cả tình yêu
thương vô hạn, cha mẹ Nick quyết định
nuôi dưỡng đứa con tật nguyền vững
bước vào đời.
Nhưng lúc ấy, có lẽ không ai có thể tin
được rằng Nick Vujicic sẽ làm
được nhiều điều lớn lao hơn cả
những con người lành lặn khác.
Cha mẹ đã không đưa Nick vào ngôi
trường đặc biệt dành cho trẻ tàn tật.
Tuổi thơ của anh trôi qua trong ngôi
trường của những đứa trẻ bình thường.
Mọi người luôn nghĩ rằng để những đứa
trẻ bất hạnh ở chung với nhau chúng sẽ
cảm thấy dễ chịu hơn và dễ chăm sóc
hơn, nhưng thực tế chỉ ở nhữngnăm đầu
mà thôi. Khi lớn lên chúng sẽ không thể
nào vượt qua được mặc cảm mình là kẻ
“khác biệt” so với những người khác và
mãi mãi sống trong mặc cảm ấy. Chúng
ta không khỏi khâm phục cha mẹ Nick
khi đã lựa chọn để anh phải tự đấu tranh
với cuộc sống từ những năm tháng đầu
tiên của cuộc đời.
Tám tuổi, Nick cố gắng tự tử nhưng không thành. Đó là kết quả
của những lần bị chỉ trỏ, bị chê cười, bị chọc phá vì ngoại hình của
mình. Anh cảm thấy cô đơn và chỉ muốn tan biến khỏi cõi đời thật

sớm, để thoát khỏi đau khổ. Anh đau khổ dằn vặt bản thân:
“Tôi đã làm điều gì sai ? Có lẽ tôi làm gì sai thật, nên tôi tàn tật,
khác với các học sinh ở trường. Tôi thấy mình là gánh nặng cho
người chung quanh và tốt nhất là nên biến đi. Tôi muốn thoát
khỏi tủi nhục, muốn chết luôn khi còn bé cho rồi…”
Nhưng rồi anh nhận ra rằng không ai có thể giúp được bản thân,
trừ chính mình. Anh biết rằng để sống có ích và hạnh phúc, anh
phải giỏi hơn nữa. Nick lao vào học tập, và những tháng ngày ở
trường trung học, bạn bè nhìn anh với một ánh mắt khác,
trước thành tích học tập đáng nể của Nick. Và anh có được những
người bạn.
“Chẳng bao lâu đám học trò nhận ra rằng tôi cũng như chúng.
Chúa đã chúc lành cho tình bạn của chúng tôi.”
Năm 17 tuổi, bước ngoặt lớn của cuộc đời đã xảy
đến với Nick. Anh được mời đi nói chuyện về quá
trình phấn đấu của bản thân. Anh đã nói rất hay và
ngạc nhiên thấy rằng có thể tác động rất lớn đến
người khác. Anh biết rằng mình không chỉ sống
bình thường mà còn tốt hơn thế, có thể động viên
tinh thần cho những người khác vượt qua ngịch
cảnh cuộc đời. số người đến nghe anh nói chuyện
ngày càng đông và anh trở thành một trong
những diễn giả nổi tiếng nhất nước Úc. Chúng ta
có thể xem những buổi nói chuyện của Nick và
cảm động vì những gì anh nói, những thông điệp
anh muốn truyền tải bằng chính cuộc đời anh.
27 tuổi, Nick vào đời với

tấm bằng cử nhân
thương mại chuyên
ngành hoạch định tài
chính và kế toán, giám
đốc của tổ chức phi
chính phủ “sống không
tứ chi” ở Úc, anh đã
diễn thuyết ở hầu hết
các quốc gia lớn trên thế
giới, cho in hàng triệu
bản những cuốc sách
đầy giá trị sống.
Nick Vujicic đã, đang và sẽ
cống hiến nhiều hơn nữa cho
cuộc đời anh đang sống. Và
chắc chắn rằng, lúc này đây
anh đang rất hạnh phúc bên
mái ấm bé nhỏ của mình.
Hiện tại, người đàn ông kì diệu nhất hành tinh đã
được lên chức bố
NHỮNG
NGƯỜI
KHUYẾT TẬT
NỔI TIẾNG
THẾ GIỚI
Hugh
Herr

Joe
Kusumoto
VĐV trượt băng trong thế vận hội Paralympic
2010 tại Vancouver
Scott Schroeder
Hai VĐV
đến từ
Nam Phi
Với một người lành lặn, để thành công trong
một ngành nghề nào đấy thật không dễ, với
một người khuyết tật thì càng gian truân gấp
bội. Nhưng Nguyễn Xuân Huynh đã chứng
minh được rằng người khuyết tật có thể vượt
lên bằng chính bản lĩnh và nghị lực của bản
thân. Bằng chứng là hơn 20 năm nay anh là trụ
cột kinh tế của gia đình với nghề mộc tự học.
Vừa lọt lòng mẹ, Lê Hồng Sơn (xóm Phú Yên, xã Phú
Gia, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh) đã bị teo chân
tay do ảnh hưởng chất độc da cam từ bố. Hai bàn tay
anh co quắp trước ngực không thể cử động, còn hai
bàn chân lại quay ngược lại phía sau teo tóp. Không
chấp nhận nằm một chỗ, lên 6 tuổi Sơn nằng nặc đòi
đến trường theo bạn bè. Gia đình ái ngại nhưng
không thể cưỡng sự ham học hỏi của con.
Bóng tối bất hạnh sớm bủa
vây cuộc sống Cúc. Cô
không có đôi mắt sáng từ
lúc sinh ra. Tuổi thơ Cúc dù
phải chịu thiệt thòi nhưng
Cúc vẫn thấy mình may

mắn. Bởi cô luôn nghĩ: “cái
đẹp của người khuyết tật
nói chung, người mù nói
riêng nằm ở sự nỗ lực
vươn lên, vượt qua nghịch
cảnh và thể hiện ở chiều
sâu tâm hồn khi biết biến
điểm yếu thành điểm
mạnh, chúng ta sẽ tìm ra
hạnh phúc, tìm ra ánh
sáng. Tôi mất đi đôi mắt
nhưng vẫn còn trái tim "
Đôi khi trong cuộc sống, bạn và tôi, sẽ lâm vào
những hoàn cảnh tuyệt vọng cùng cực, dường
như không còn gì có thể tồi tệ hơn. Chúng ta
cảm thấy chán nản, cảm thấy mệt mỏi, và không
muốn tiếp tục nữa, cuộc đời dường như đã bỏ
rơi chúng ta rồi.
Nhưng đơn giản thôi, đơn giản chỉ là cố gắng
một lần nữa. “Try again, again and again”. Có ích
gì khi ta nằm xuống và than vãn, thay vì đứng
dậy và cố gắng. Thất bại thì đã sao? Một lần, hai
lần, ba lần, thậm chí cả trăm cả ngàn lần, cuộc
sống sẽ thiếu đi ý nghĩa nếu không có thất bại,
và thật sự kết thúc khi ta đầu hàng và không
đứng dậy nữa.
“Lifewithout limits”. Không có gì là không thể giữa cuộc đời này. Hi vọng sau khi
chứng kiến câu chuyện của Nick Vujicic, mỗi người chúng ta hãy tự trang bị cho mình
một động lực sống mạnh mẽ nhất, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách phía
trước. Chúng ta vẫn còn có đủ tay đủ chân mà, vậy là chúng ta đã may mắn hơn rất

nhiều người khác rồi. Khi Nick đã làm được, tại sao chúng ta lại không? Are you
going to finish strong?
Bài thuyết trình
của nhóm
chúng em đến
đây là kết thúc.
Cảm ơn cô và
các bạn đã chú
ý lắng nghe!

×