Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

tho ve nha giao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (262.03 KB, 7 trang )

NHỮNG VẦN THƠ ĐẰM THẮM VỀ THẦY GIÁO VÀ MÁI TRƯỜNG
Có lẽ không một ngành nào có liên quan đến toàn xã hội như ngành giáo dục,
bởi từ lúc trẻ cho đến lúc già, người ít, người nhiều ai cũng phải qua các trương
học. Nếu như aị đó có số phận "hẩm hiu" không được tới trường thì thế nào
cũng có con em họ được cắp sách tới lớp. Cho nên thời nào cũng thế, người
thầy giáo có một vị trí xã hội quan trọng và một vị trí tình cảm đẹp đẽ trong lòng
người. "Tôn sư trọng đạo", đó là đạo lý truyền thống của dân tộc.
Trong nền thơ ca cách mạng của ta, thơ viết về thầy giáo và nhà trường chiếm
một số lượng không nhỏ, nhưng đây là một đề tài khó viết nên những bài thơ
hay đọng lại không nhiều.
Nhà thơ Vũ Đình Minh tốt nghiệp Đai học sư phạm lên day học ở Cao Bằng.
Hình ảnh các em hoc sinh miền núi ngày ngày bǎng đèo vượt suối đến lớp đã
làm anh nghĩ ngợi, bút dứt trong bài thơ "ý nghĩ ngày mưa":

Thấm lòng tôi những gương mặt trẻ thơ
Mối sớm dạy mưa nhòa đèo Khau Cút
Các em tôi đang bước lầy bước trượt
Tôi ra vào như người thừa chân tay
Trước những khó nhọc của học trò, anh biết trách nhiệm của người thầy rất
nặng nề:
Trống đánh bảy giờ vào lớp lúc đang mưa
Tôi lên lớp áo em nào cũng ướt
Mái tóc lấm dở từng trang vở học
Tôi biết tôi không thể nói những lời thừa.
Sau này anh chuyển về trung du dạy học rồi một bước nữa chuyển đi làm vǎn
nghệ, một bựớc nữa chuyển về công tác ở Đài phát thanh Hà Nội nhưng nỗi
niềm về một mái trường xưa vẫn xôn xao lòng anh:
Tôi đã thành người lạ của trường xây
Người lạ của các em đang đến lớp
Có sao đâu - học trò mườị nǎm trước
Đã mang đi thương nhớ của tôi rồi.


(Về thǎm trường cũ)
Thầy trò sau 3 tháng nghỉ hè lại bồi hồi gặp nhau trong ngày khai giảng. Ngọc
Huyến nói lên niềm vui ấy trong bài "Vào thu":
Bè bạn gặp nhau tay bắt mặt mừng
Quấn quýt bên em những đàn chim nhỏ
Muốn kê hết bao nỗi niềm thương nhớ.
Dẫu chỉ là xa cách một hè thôi.
Để giữ vững được vị trí "đứng lớp" của mình, người giáo viên có lúc cũng phải
cố gắng vượt qua những khó khǎn trong đời sống, đối mặt với "cơm áo" mà vẫn
phải bằng mọi giá giữ gìn nhân cách. Phan Hữu Hưởng nói với người bạn đời
thân thiết của mình những điều gan ruột:
Có lẽ nào em lại không tin
Như tôi nói ngày mai sẽ khác
Người thầy giáo yên tâm đến lớp
Nói nhẹ nhàng, thanh thản những điều hay
Cơm áo bây giờ là thứ gắt gay
Đâu phải riêng ta mà là đất nước
Người thầygiáo dù ở cǎn nhà thấp
Vẫn luôn cần có một tâm cao
(Nói với em)
Anh Công Phương Điệp, cán bộ công đoàn xí nghiệp Bao bì xuất khẩu Hà Nội
tỏ ra rất thông cảm với nhà giáo:
Tiền lương như sợi dây diều
Mỏng manh mà giữ mọi chiều đều cân
Theo kỳ mỗi tháng một lần
Biết là như vậy vẫn tần ngần mong
Anh nói đến cả việc sử dụng, việc đối nhân xử
thế qua đồng lương khiêm tốn ấy:
Như đồng hồ chỉ phút giây
Tiền lương nhắc nhớ những ngày về quê

Nhớ câu "giấy rách giữ lề"
Có trên có dưới mọi bề trước sau
Tiền lương tuy chẳng nhiều đâu
1
Vẫn khuyên con nối nhip cầu mà đi
(Tiền lương thầy giáo - Công Phương Điệp)
Mỗi một giáo viên trong nhà trường đều ghi lòng tạc dạ lời dạy của Chủ tịch
Hồ Chí Minh: dù khó khǎn gian khổ đến mấy cũng phải thi đua dạy tốt học thật
tốt
Có nơi nào gian khổ bằng các giáo viên ở miền núi. Nhà giáo dạy toán Nguyên
Cảnh Tuấn đã xúc động trước cảnh buổi sáng sa mù bay vào lớp học thành
những mảng dày trắng xóa như mưa, các em học sinh trực nhật lớp phải đến
sớm đốt lửa cho ấm lớp học, cầm giẻ lau bàn ghế, lau khô lại ướt lại lau cho
đến chín giờ sáng sa mù tan, mới bắt đầu bụỗi học:
Cời than lửa khói đan dày
Khǎn lau bàn ghế em lau mấy lần
Mơ hồ sưởi ấm bàn chân
Mỏng tang giọt nắng tần ngần liếp đan
Chín giờ trang vở trắng bàn
Mình tôi học trước trò ngoan một gìơ
(Tiết học không có giáo án)
Không có thầy giáo, cô giáo nào yêu nghề mà lại không mến trẻ. Cô giáo
chuyên vǎn Kim Như Yên tìm thấy tuổi thơ của mình trong hình ảnh các em:
Trống vào lớp đã từ lâu
Bé ngồi nức nở phía sau góc bàn
Má hồng mực tím quệt ngan
Hai dòng lệ vẫn chảy tràn không thôi
Trong toàn cảnh ấy chỉ có cô giáo là người mẹ hiền thứ hai an ủi được em thôi:
Nín đi tôi lựa lời ru
Nép đầu tin tưởng em thưa chuyện buồn

Ai ngờ trong buổi hoàng hôn
Tôi vừa gặp lại tuổi hồng chính tôi
(Gặp lại tuổi hồng)
Dù vất vả mệt nhọc, những ánh mắt trong sáng của học trò bao giờ cũng là niềm
động viên, an ủi các thầy giáo, cô giáo:
Tuổi thơ ơi tuổi thơ
Đã đi vào ký ữc
Những cặp mắt tròn xoe
Niềm tin yêu rạo rực
Đi suốt cả tháng nǎm
Lớn lên cùng lớp học
Những ánh mắt đợí chờ
Giục tôi lên phía trước
(Minh Láng-giáo viên trường tiểu học Lý Nhân
Vĩnh Tường Vĩnh Phú)
Minh Quang ở Hội vǎn nghệ Bình Thuận trước đây đã có một số nǎm dạy phổ
thông và sư phạm nhớ về một thời còn đi học phổ thông, đi đò qua sông Kiến
Giang để đến trường cấp II Lệ thủy (Quảng Bình). Ông lái đò không còn nữa
nhưng tiếng gọi đò tuổi thơ vẫn thao thức trong hồn anh
Ríu ran trên bến đò đầy
Trò sau, trò trước vững tay ông chèo
Đời vui theo nhip nước reo
tiếng "đò ơi" mãi sớm chiều gọi ông
Mênh mông trời nước mênh mông
Ông như trẻ lại theo dòng tuổi thơ
(Nhớ ông lái đò)
Nhiều người coi người thầy giáo cũng như ông lái đò đưa khách đi đến muôn
nơi còn mình lại ở nguyên bến cũ. Sự so sánh ấy chỉ đúng vể mǎt hình thức vì
ông lái đò trên sông không cần biết khách là ai còn người thầy giáo lại lấy sự
trưởng thành của học trò làm mục đích sống của mình, hóa thân vào từng em,

chǎm chút cho từng em, xứng đáng nhận những tình cảm và lòng biết ơn của
mọi người.
Thơ viêt về nhà trường còn một mảng quan trọng là viết trực tiếp về đờì sống
và tâm tình người thày giáo.
Nhà thơ Lê Đình Cánh viết về những cô giáo miền xuôi lên dạy học ở miền
núi, chịu đựng bao khó khǎn vất vả, thiếu thốn thiệt thòi vẫn không nản lòng, cố
gắng hoàn thành nhiệm vụ. Giọng thơ không ca ngợi cũng không bi lụy, viết
đúng như cuộc sống khó khǎn của người giáo viên miền núi, đọc lên thêm nặng
lòng yêu thương:
ở rừng, tự hát ru nhau
Lá trầu chị héo quả cau em già
Ước ao có một gian nhà
Có trưa đưa võng đón bà lên chơi.
(Em đi)
Bạn Nguyễn Đại Nghĩa công nhân xí nghiệp gạch ngói Hà Tu, Quảng Ninh
"thǎm lại trường xưa" với một nỗi bâng khuâng xao xuyến:
Đâu rồi bè bạn tri âm
Tới trường thủa trời mưa dầm ướt vai
Đâu rồi khóm trúc nhành mai
Những hàng cây ấy tay ai vun trồng
Quyện trong hương nội gió đồng.
Trường xưa thắm lại mà không bạn thầy
Chỉ bao cặp mắt thơ ngây
Tán bàng xanh biếc đan dày tiếng ve
Có thể dẫn ra nhiều bài thơ nữa viết về thầy giáo và nhà trường. Mỗi bài thơ
một vẻ nhưng hầu thư bài nào cũng chân thành, cũng cảm động
2
Đất nước đổi mới, ngành giáo dục ngày càng được quan tâm, chú ý hơn, đời
sống giáo viên ngày càng được cải thiện không ngừng. Làm bệ phóng cho đất
nước cất cánh, ngành giáo dục nhận trách nhiệm nặng nề mà cũng hêt sức vẻ

vang trước nhân dân, tổ quốu mình. Và những bước đi lên, những bước chuyển
mình không dễ dàng ấy, thơ ca vẫn là sự tiếp sức, sự động viên không ngừng.
Nguyễn Bùi Vợi
Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
Lá Me
(Xin ghi rõ: “Nguồn: thotre.com” khi sử dụng lại bài viết này)

Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
3
Ước gì Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên

Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ
Nguyễn Thụy Diễm Chi
THẦY
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu
LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao

Lòng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
Tạ Nghi Lễ
Từ ngày Quốc tế Hiến chương đến ngày nhà giáo Việt
Nam - Tác giả Trần Hữu Trừ
Tháng 7-1946 có một tổ chức Quốc tế các nhà giáo tiến bộ được thành lập ở
Paris (thủ đô nước Pháp) đã lấy tên là F.I.S.E (Fédertion International Syndicale des
Enseignants - Liên hiệp quốc tế các công đoàn giáo dục).
Nǎm 1949 tại hội nghị Vacsxava (Varsovie- thủ đô Ba Lan) tổ chức FISE xâu dựng
một bản "Hiến chương các nhà giáo" gồm 15 chương với nội dung chủ yếu là đấu
tranh chống nền giáo dục tư sản, phong kiến, xây dựng nền giáo dục tiến bộ" bảo
vệ những quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng của nghề dạy học và nhà giáo,
đề cao trách nhiệm và vị trí của nghề dạy học và nhà giáo.
4
Trong những nǎm kháng hiến chống thực dân Pháp xâm lược, công đoàn giáo dục
Việt Nam đã quan hệ với FISE để tranh thủ các diễn đàn quốc tế tố cáo âm mưu tội
ác của bọn đế quốc xâm lược đối với nhân dân ta cũng như đối với giáo viên và học
sinh đồng thời giới thiệu những thành tích của nền giáo dục cách mạng, tranh thủ
sự đồng tình ủng hộ của giáo giới trên toàn thế giới đối với cuộc kháng chiến chính

nghĩa của nhân dân ta.
Sau khi thành lập một thời gian ngắn (thành lập ngày 22-7-1951) Công đoàn giáo
dục Việt Nam đã được kết nạp làm thành viên của FISE và được mời dự hội nghị
của FISE ở Vienne (thủ đô nước áo) mùa xuân nǎm 1953. Đoàn Việt Nam do Thứ
trưởng Bộ giáo dục Nguyễn Khánh Toàn làm trưởng đoàn.
Từ 26 đến 30-8-1957 tại thủ đô Vacxava, hội nghị FISE có 57 nước dự. Công đoàn
giáo dục Việt Nam có tham gia quyết định lấy ngày 20-11-1958 ngày "Quốc tế hiến
chương các nhà giáo" lần đầu tiên được tổ chức trên toàn miền Bắc nước ta.
Những nǎm sau đó còn được tổ chức ở các vùng giải phóng ở miền Nam. Hàng
nǎm vào dịp kỷ niệm 20-11 cơ quan tiểu ban giáo dục thường xuất bản, phát hành
một số tập san đặc biệt để cổ vũ tinh thần đấu tranh của giáo giới trong vùng tạm
chiếm, động viên tinh thần chụi đựng gian khổ của anh chị em, giáo viên kháng
chiến.
Sau ngày đất nước được thống nhất, giáo giới Việt Nam đoàn kết nhất trí xây dựng
nền giáo dục theo đường lối của Đảng Cộng sản Việt Nam, theo định hướng xã hội
chủ nghĩa. ý nghĩa của quốc tế hiến chương các nhà giáo đã hoàn thành sứ mạng
lịch sử với giáo giới Việt Nam. Song ngày 20-11 đã trở thành truyền thống với mọi
nội dung của giáo giới Việt Nam và của nhân dân Việt Nam.
Chính vì thế theo đề nghị của ngành giáo dục ngày 28-9-1982 Hội đồng bộ trưởng
(nay thuộc chính phủ) đã ban hành quyết định số 167-HĐBT về ngày nhà giáo Việt
Nam. Nội dung quyết định có những điều khoản sau:
Điều 1: Từ nay hàng nǎm sẽ lấy ngày 20-11 là ngày nhà giáo Việt Nam
Điều 2: Để ngày 20-11 có ý nghĩa thiết thực hàng nǎm từ tháng 10 các cấp chính
quyền và toàn thể cần họp để xem xét tình hình công tác và hoạt động của đội ngũ
giáo viên ở địa phương mình, kiểm điểm những việc đã làm và đề ra những việc
cấp tiếp tục làm nhằm động viên đội ngũ giáo viên phát huy truyền thống tốt đẹp của
giáo giới Việt Nam, rèn luyện phẩm chất và nǎng lực, làm gương sáng cho học sinh
noi theo. Về phía giáo viên, cần có những hoạt động phong phú nhằm nâng cao
nhận thức về vinh dự và trách nhiệm của người giáo viên trong xã hội nước ta ngày
nay, từ đó mà ra sức phấn đấu làm tốt nhiệm vụ cao cả của mình.

Điều 3: Việc tổ chức ngày 20-11 hàng nǎm do Uỷ ban Nhân dân và Hội đồng các
cấp chủ trì, có sự phối hợp các ngành giáo dục và các đoàn thể nhân dân. Các cấp
các ngành cần phân công cán bộ lãnh đạo đi thǎm hỏi giáo viên, tổ chức các cuộc
gặp mặt thân mật với giáo viên, nhân dịp này có thể tổ chức khen thưởng các giáo
viên có thành tích.
Việc tổ chức này nhà giáo Việt Nam cần được tiến hành trọng thể và thiết thực,
tránh hình thức phô trương gây phiền hà cho học sinh và cha mẹ học sinh.
Điều 4: Trong ngày 20-11 các trường có thể sắp xếp lại việc học tập và giảng dạy
để giáo viên được gnhỉ và thǎm gia các sinh hoạt của trường và địa phương.
Tóm lại: Ngày quốc tế hiến chương các nhà giáo là một hoạt động quốc tế của công
đoàn giáo dục Việt Nam. Nó hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của nó. Ngày nhà giáo
Việt Nam là ngày của toàn dân do nhà nước ban hành vǎn bản quy phạm pháp luật
quy định chủ trì tổ chức kỷ niệm là chính quyền và hội đồng giáo dục các cấp.
Chúng ta cần phải tuyên truyền cho mọi người hiểu đúng ý nghĩa ngànhà giáo Việt
Nam và tổ chức thực hiện tốt.
TỰ NGẪM
Ngả nghiêng vòng xoáy thị trường
Người ta vẫn nói phi thương không giàu
Bán mua phố sá nát nhàu
Sảy chân vấp ngã, gục đầu đỏ đen
Nửa đời không biết bon chen
Đường đi không biết giẫm lên chân người
Đã quen nét đẹp cao vời
Bảng đen phấn trắng nhen ngời ánh mai
Gieo mầm mơ ước tương lai
Thật lòng con chữ dẫu ai chê nghèo
Vườn ươm mắt trẻ trong veo
Tâm tư không vướng bọt bèo nổi trôi
Bao niềm trăn trở khôn nguôi
Âm thầm mạch đất mà khơi mùa vàng

Rách - thơm, lành - sạch ta mang
Chống chèo giữa chốn nhân gian ồn ào
Nghề thầy - hai chữ thanh cao
Bạc tiền cũng chẳng thể nào bán mua !
5
Ấp iu mưa nắng bốn mùa
Vững vàng tay lái người đưa con đò
Sóng che chở mọi âu lo
Đếm tháng năm nhớ học trò thân yêu

Ai khôn ai dại trăm chiều
Ta giàu có bởi bao nhiêu tâm hồn !
THĂM THẦY
Chớm đông em đến thăm thầy
Bồi hồi một dáng cao gầy tóc sương
Bẵng đi mấy chục năm trường
Lại nghe giọng nói thân thương thuở nào
Một đời dạy học thanh cao
Cầu kiều thầy bắc đường vào nhân gian
Phấn bao nhiêu bụi quá giang
Vở bao nhiêu chữ hành trang con người
Một đời tâm huyết buồn vui
Vườn ươm nhân thế đơm chồi nở hoa
Con thuyền bến lỡ khách qua
Sóng to gió cả gần xa vẫn chờ
Một đời rút ruột nhả tơ
Lặng thầm dậy sớm thức khuya mỗi ngày
Nắng mưa năm tháng vơi đầy
Làm sao trả được công thầy , thầy ơi !
Bốn mươi năm ấy qua rồi

Học trò giờ cũng qua thời tóc xanh
Còn nghe vang vọng vĩ thanh
Nảy gieo đều những tốt lành tình thâm
Hương
Đêm buông xuống vũ trụ chìm giấc ngủ
Chỉ còn hoa thức với trời sao
Hút từ đất và khí trời tươi mát
Dâng cho đời ngào ngạt những sắc hương
Em là Em.!
Tuổi đôi mươi em vừa tan lớp
Bước vào giảng đường ở tận nơi xa
Gởi lại cho thầy những tháng ngày qua
Với kỷ niệm một thời nông nỗi
Và đến nay, em còn chưa dám nói
Vì mỗi chuyện này em dấu mãi trong tim
Thầy là thầy của chúng em
Em là em cũng
học trò ngoan của thầy .!
Rất may mắn bởi vì ta khờ dại
Biết bỏ qua những dấu cộng dấu trừ
Để ấm áp giữa vòng tay bè bạn
Dẫu cuộc đời bao khốn khó cay chua !
Đợi Thầy về
Mặt trời bé thơ
khi con Ve vào Hạ
Em đau đáu nhìn phương đỏ ven đê
Sóng nước rì rào
khi nắng chiều rãi xuống
Ngọn dừa xanh lấp lánh ánh chiều hôm
Em nhớ thầy da diết

Vì thầy đi xa tính đã bốn năm rồi.
Trường làng vẫn thế
Ngọn cây xưa cao vượt mái đầu em
Thầy vẫn chưa về con nước đắng
Em chờ thầy,sau rặng phượng ven đê!
Bụi phấn !
Bao ngày xa thầy trong khỏang cách
6
Có cái vô hình níu kéo giấc mơ em
Bởi cái buổi thầy về em tan lớp
Chia tay nhau xa mãi cánh chim trời.
Dáng thầy đi bóng hắt xuống chân người
Không nâng thẳng vai gầy xiêu xiêu bóng
Mái tóc bạc thì bóng thầy đen sáng
Vì ước mơ em,bóng nắng cũng xanh xao
Thầy đã buông viên phấn thuở nào
Sao em chỉ nghĩ thầy còn đâu đó
Em vẫn nhớ buổi em trèo lấp ló
Canh cửa ra vào vì đi muộn thầy ơi
Sắp đến ngày Thầy của chúng con yêu !
Bảng đen lặng mài mòn tình phấn trắng
Gió bum bê bay hết tóc nhau rồi
Sao nụ cười răng khểnh vẫn chờ ai
Vẫn níu kéo tình cỏ may vụng dại ?
Thơ đường
Bài Xướng 1:
Nụ cười Nhà Giáo
Thấm thoát bao năm đã nghỉ rồi
Nụ cười Nhà Giáo vẫn trên môi
Đề cương, Giáo àn còn nguyên đó

Rượu Đế, thơ Đường lại muốn khơi
Thao thức sân trường hồi trống giục
Chênh chao mùa phượng xác ve phơi!
Đời Sư tu mãi nghe còn Phạm
Bút cạn, nghiên mòn thơ vẫn vơi!
(Vũ Thi)
Bài Xướng 2:
Em Gái môi trường
Ràn rạt đêm đông xao xác -nghe
Tay ai -tiếng chổi miết trên hè
Đèn soi một bóng mòn thân gái
Sương táp đôi vai -buốt cán tre!
Lầm lũi chổi xua bầy rác rưởi
Miệt mài tay quét lũ rồi ve ?
Phòng văn tôi viết từng câu chữ
Thấp thoáng áo em sáng lập loè./
(Vũ Thi)
7

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×