Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người linh lai xe trong BTVTDXKK

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (25.32 KB, 1 trang )

tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người linh lai xe trong BTVTDXKK
Hôm ấy ở trên lớp, tôi được học bài thơ " Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật.
Bài thơ thật hay và ý nghĩa. Nó nhanh chóng chiếm được thiện cảm trong tôi. Buổi tối, tôi lấy sách
ra học thuộc bài thơ. Đọc mãi đọc mãi tôi bỗng ngáp dài. Tôi thiếp đi, chìm vào giấc ngủ. Và tôi
dã mơ, một giấc mơ thật kì lạ.
Giấc mơ đua tôi đén một khu rừng thật heo hút., xa lạ. Nơi đây mới vắng vẻ làm sao. Tôi giật mình
ngơ ngác bởi không gian của khói đen mù mịtvaf những ngọn lửa cháy bập bùng nơi xa tít. Không
biết đây là đâu mà xa lạ vậy? Trái tim tôi như hoang mang, lo sợ. Tôi giật bắn người khi có một
bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Trước mắt tôi là môt chú bộ đội ăn vận với
ngôi sao trên mũ và quân hàm trên vai. Chú có nước da bánh mật, khuôn mạt vuông vắn và đầy
nghiêm nghị. Chú hỏi tôi với giọng nói ân cần:" Cháu đi đâu mà lạc vào rừng Trường Sơn lửa đạn?
Nơi chỉ dành cho chiến tranh, cho cuộc hành quân thần tốc?"
Tôi trả lời chú:" Cháu chẳng biết đây là đâu cả. Mong chú giúp cháu trở về. Nhưng hình như cháu
đã gạp chú ở đâu rồi hay sao mà nhìn chú quen thế?"
Chú mỉm cười và nói:" Chú là Phạm Quốc Khánh, là người lính lái xe trong tiểu đội xe Trường Sơn.
Nhiệm vụ của các chú là chuyên chở lương thực, vũ khí, đạn dược và cả con người nũa để chi viện
cho miền Nam chống Mĩ. Cháu nhìn quang cảnh nơi đây mà xem, những cánh rừng bạt ngàn màu
xanh nay đã trở thành xơ xác. Những thân cây dưới bam đạn nằm lăn lóc. Những hố bam khổng lồ-
vết tích của chiến tranh. Và cháu hãy hướng con mắt về phía đằng xa kia, cháu sẽ thấy đoàn xe
của các chú đang tạm nghỉ cho các đồng chí sinh hoạt bữa tối."
Chú ấy dẫn tôi từ từ tiến đến đoàn xe. Tôi lễ phép chào hỏi cac chú bộ đội. Tất cả mọi ngườ cười
nói vui vẻ và ngồi xuống mời tôi cùng ăn bữa tối. Sau bữa ăn, tôi được chú Khánh đưa tôi đi quan
sát những chiếc xe. Tôi nhận ra ngay cửa kính của những chiếc xe đã vỡ hết, chúng dường như
biến dạng. tôi liền hỏi:" Sao xe lại không có kính va biến dạng vậy chú?"
Chú liền trả lời tôi:" Tất cả đều là hậu quả của chiến tranh. Bom Mĩ đã làm vỡ kính xe, làm những
chiếc xe bị hủy hoại."
Tôi hỏi lại ngay:" Vậy là công việc của các chú rất vất vả, nhọc nhằn. Các chú chắc jawr gặp nhiều
khó khăn lắm?"
" Đúng thế. Không có kính đi đường rát bụi. ai nhìn tóc cũng trắng như người già vậy- chú vừa nói
vừa mỉm cười- nhưng các chú vẫn cùng châm điếu thước, nhìn khuôn mạt lấm lét của nhau mà
cười."


Và chú kể tiếp sự vất vả cùa những ngay mưa:" Những ngày có mưa mới cực. Mưa hất xối xả vào
buồng lái. Các chú ai náy đều ướt sũng hết cả. Nhưng các chú không chịu đầu hàng. các chú vẫn
lái xe. Rồi mưa sẽ qua, quần áo khô lại nhanh thôi mà."
Nói đến đây tôi thấy thương các chú quá. Ngày ngày các chú vẫn kiên trì lái xe tri viện cho miền
Nam bất kể mưa hay nắng. Các chú đẵ quá vất vả, gian lao. Tôi đang suy nghĩ thì chú nói tiép:"
Tuy vất vả nhưng chú vẫn thấy hạnh phúc khi được sống, được chiến đấu với các đồng đội của
mình. Những xhiecs xe vượt qua bom đạn đã hội tụ về đây. Bạn bè các chú bắt tay nhau cũng là
qua ô cửa kính đã vỡ rồi. Các chú duungj bếp ăn, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Những ngày tháng
mắc võng chông chênh giữa rừng, làm sao chú quên được? Các chú vẫn đi, bầu trời như rộng mở."
Tôi đi vòng quanh ngắm nghía những chiếc xe. Xe không có đèn, không có mui, rồi thùng xe xước.
Tôi hỏi chú Khánh:" Những chiếc xe đã hỏng quá rồi, chú nhỉ?"
" Ừ! Khó khăn là vậy nhưng các chú vẫn không nề hà- chú nói, ánh mắt sáng lên niềm tin và hi
vọng. Các chú vẫn cứ đi, vì miền Nam, vì thống nhất đất nước. Chỉ cần quyết tâm, các chú sẽ vượt
lên tất cả, hoàn thanh tốt nhiệm vụ của mình."
Nói đến đây, tôi không cầm được lòng mình. Tôi chạy tới, ôm chầm lấy chú:" Các chú thật kiên
cường! Cháu rất khâm phục các chú. Vượt lên tất cả, các chú luôn lo cho đát nước. Thất đáng tự
hào vì các chú. Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, chú ạ."
Chú nắm chặt lấy tay tôi:" Chắc chắn là như vậy. Đát nước sẽ sớm hòa bình cháu ạ."
Vừa nói đến đây, tiếng gọi của mẹ làm tôi thức giấc:" Học xong chưa? Tắt điện ngủ thôi con!"
Tôi choàng tỉnh giấc. Tôi nghĩ lại về giấc mơ của mình. Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp của bàn
tay chú Khanh khi chú nắm tay tôi. Câu chuyện thật hay va cảm động.
Qua giấc mơ, tôi như hiểu thêm về những ngườ lính bộ độ cụ hồ anh dũng trong cuộc kháng chiến
chống Mĩ. Con người Việt Nam là vậy: Không bao giờ khuất phục trước chiến tranh. Tôi nghĩ về
mình. Tôi cũng phải như các chú ấy, luôn cống hiến hết mình cho đất nước. Tôi sẽ cố gắng học tập
để noi gương các chú, đưa dất nước Việt Nam sánh vai với các cường quốc năm châu, như lời Bác
đã dạy.
:

×