Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (25.32 KB, 1 trang )
tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người linh lai xe trong BTVTDXKK
Hôm ấy ở trên lớp, tôi được học bài thơ " Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật.
Bài thơ thật hay và ý nghĩa. Nó nhanh chóng chiếm được thiện cảm trong tôi. Buổi tối, tôi lấy sách
ra học thuộc bài thơ. Đọc mãi đọc mãi tôi bỗng ngáp dài. Tôi thiếp đi, chìm vào giấc ngủ. Và tôi
dã mơ, một giấc mơ thật kì lạ.
Giấc mơ đua tôi đén một khu rừng thật heo hút., xa lạ. Nơi đây mới vắng vẻ làm sao. Tôi giật mình
ngơ ngác bởi không gian của khói đen mù mịtvaf những ngọn lửa cháy bập bùng nơi xa tít. Không
biết đây là đâu mà xa lạ vậy? Trái tim tôi như hoang mang, lo sợ. Tôi giật bắn người khi có một
bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Trước mắt tôi là môt chú bộ đội ăn vận với
ngôi sao trên mũ và quân hàm trên vai. Chú có nước da bánh mật, khuôn mạt vuông vắn và đầy
nghiêm nghị. Chú hỏi tôi với giọng nói ân cần:" Cháu đi đâu mà lạc vào rừng Trường Sơn lửa đạn?
Nơi chỉ dành cho chiến tranh, cho cuộc hành quân thần tốc?"
Tôi trả lời chú:" Cháu chẳng biết đây là đâu cả. Mong chú giúp cháu trở về. Nhưng hình như cháu
đã gạp chú ở đâu rồi hay sao mà nhìn chú quen thế?"
Chú mỉm cười và nói:" Chú là Phạm Quốc Khánh, là người lính lái xe trong tiểu đội xe Trường Sơn.
Nhiệm vụ của các chú là chuyên chở lương thực, vũ khí, đạn dược và cả con người nũa để chi viện
cho miền Nam chống Mĩ. Cháu nhìn quang cảnh nơi đây mà xem, những cánh rừng bạt ngàn màu
xanh nay đã trở thành xơ xác. Những thân cây dưới bam đạn nằm lăn lóc. Những hố bam khổng lồ-
vết tích của chiến tranh. Và cháu hãy hướng con mắt về phía đằng xa kia, cháu sẽ thấy đoàn xe
của các chú đang tạm nghỉ cho các đồng chí sinh hoạt bữa tối."
Chú ấy dẫn tôi từ từ tiến đến đoàn xe. Tôi lễ phép chào hỏi cac chú bộ đội. Tất cả mọi ngườ cười
nói vui vẻ và ngồi xuống mời tôi cùng ăn bữa tối. Sau bữa ăn, tôi được chú Khánh đưa tôi đi quan
sát những chiếc xe. Tôi nhận ra ngay cửa kính của những chiếc xe đã vỡ hết, chúng dường như
biến dạng. tôi liền hỏi:" Sao xe lại không có kính va biến dạng vậy chú?"
Chú liền trả lời tôi:" Tất cả đều là hậu quả của chiến tranh. Bom Mĩ đã làm vỡ kính xe, làm những
chiếc xe bị hủy hoại."
Tôi hỏi lại ngay:" Vậy là công việc của các chú rất vất vả, nhọc nhằn. Các chú chắc jawr gặp nhiều
khó khăn lắm?"
" Đúng thế. Không có kính đi đường rát bụi. ai nhìn tóc cũng trắng như người già vậy- chú vừa nói
vừa mỉm cười- nhưng các chú vẫn cùng châm điếu thước, nhìn khuôn mạt lấm lét của nhau mà
cười."