Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (51.17 KB, 3 trang )
Kể về người Bà.
Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng trái tim tôi. Bà ngoại người
mà tôi kính yêu, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.
Bà tôi thương tôi lắm! Tôi nghe mẹ tôi kể rằng: Đó là ngày tôi sinh ra
đời, trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy,
bố tôi có nói: "Bà ơi, bà mau về nhà kẻo cảm lạnh, có tin gì con sẽ báo
cho nhà sau." Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: "Không sao, bà muốn
xem cháu bà ra sao, ở nhà cũng có người trông rồi, con cứ yên tâm." Khi
tôi được sinh ra, bà là người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt cho tôi cái
tên rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của bà như muốn một cô cháu gái duy
nhất của bà được hưởng một cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.
Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm
từ bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lòng yêu thương, quí mến
mà bà dành cho tôi.
Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi
đã thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi
khi tôi đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tôi. Tôi rất thích mỗi
khi bà cười, trông bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tôi luôn cố gắng học,
giành nhiều điểm tốt về đem khoa với bà.
Có lần, tôi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe
sao thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng
ru ngủ tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương,
mong ước của bà cho tôi?
Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể
chuyện. Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm
làm sao! Dưới ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi
câu chuyện bà đưa chúng tôi vào một thế giới thần kì với muôn vàn màu
sắc như truyện về Cô Tấm, Chàng Thạch Sanh, Những câu truyện ấy
cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên
bào chúng tôi.
Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả