Tải bản đầy đủ (.doc) (31 trang)

CÁC ĐỀ VĂN MẪU LỢP

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (410.1 KB, 31 trang )

Đề 1: Tả người bạn của em
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong
suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với
em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến
cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào
cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để
lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh
và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi
động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung
quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay
kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ”. Chỉ nghe có
đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp
Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc
hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút
và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em
lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò
bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp
Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp
Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các
bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Diệp Anh và em
cùng các bạn trong lớp đều có ước mơ là sẽ vào được trường Trần Đại Nghĩa. Mong rằng
chúng em sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm
cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh, một người bạn thật đáng
yêu!
Đề 2: Tả một thầy (cô) giáo đã từng dạy em ở những năm học trước.
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người.
Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt


mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời
gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô
giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền
dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc
xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc
những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ
nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn
vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc
hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với
hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao
dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt
buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô
là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao
cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối , tạo cho khuôn mặt vẻ
thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học
sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho
chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên
chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết
mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài
với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn
sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những
giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi
sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các
con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận
cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và
khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.
Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi
han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương

dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến
thương ”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những
tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
Đề: Em hãy tả một người bạn học cùng lớp.
Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui
buồn. Trong đó bạn Tú mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có
nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Em đặt biệt danh cho bạn ấy là Tú mập vì bạn ấy có vóc người mập và
hơi lùn một tí. Tú năm nay mười tuổi, bằng tuổi với em. Khuôn mặt bạn
ấy đầy đặn và trắng hồng. Em rất thích mái tóc dài của Tú, luôn được
chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao đầy vẻ thông minh. Cặp mắt tròn
to, sáng như tia nắng mặt trời của bạn luôn làm mọi người chú ý. Mũi
của bạn tẹt. Em thường chọc bạn như thế nhưng chỉ thấy bạn cười để
lộ hai hàng răng trắng như tuyết. Ở lớp, làm lớp trưởng, nên bạn luôn
làm gương, luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ.
Tú có lời nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng. Tính tình thì hiền lành. Khi
làm việc gì thì bạn luôn nhanh nhẹn. Thường ngày bạn luôn hoàn thành
tốt nhiệm vụ là một lớp trưởng và cả những công việc mà thầy giao. Đối
với bạn bè, bạn luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ các bạn gặp khó khăn
trong học tập hay bất cứ chuyện gì khác. Dù lớp em là một lớp khá hiếu
động nhưng với các oai của một người lớp trưởng, bạn luôn giúp cho
lớp trật tự, đặc biệt là mỗi khi thầy đi vắng.
Chơi với Tú, ai cũng thấy thích dù đó là các bạn nam. Người ta thích
bạn vì nhiều lý do, nhưng theo em, điều đáng khâm phục ở bạn là khả
năng học tập. Bạn học giỏi đều các môn, chữ đẹp và luôn đạt điểm cao
trong các kỳ thi. Với sức học ấy, em tin rằng ước mơ trở thành bác sĩ
của bạn sẽ thành sự thật.
Tú là tấm gương sáng để em học hỏi. Nếu mai có xa trường thì em vẫn
không bao giờ quên được hình bóng các bạn. Em mong Tú ngày càng

học giỏi hơn, thành công hơn. Bạn sẽ luôn là người lớp trưởng tuyệt
vời nhất trong mắt em.
Đề: Tả thầy (cô) giáo cũ của em, đã dạy em ở những năm học
trước.
Thời tuổi thơ, ai cũng có những ký ức riêng về thầy cô của mình. Em
cũng vậy, cô giáo mà em luôn nhớ là cô Phượng, cô giáo dạy chúng em
năm lớp Bốn.
Thoáng nhìn, cô rất trẻ và trông như một hoa hậu. Dáng đi cô luôn từ
tốn và uyển chuyển, thanh thoát. Lúc nào, cô cũng ăn mặc lịch sự, khi
đi dạy cô mặc bộ áo dài và một đôi giày rất hợp thời trang. Khuôn mặt
cô luôn tươi tắn, không một nếp nhăn dù cô không còn ở tuổi thanh
xuân. Mái tóc xoăn, dày, cột lên rất gọn gàng. Đôi môi đỏ hồng như búp
sen vừa hé nở. Đôi mắt cô long lanh như những giọt nước đọng lại trên
lá sau cơn mưa. Đôi mắt ấy luôn dành cho học sinh của mình những
tình cảm thật trìu mến, thiết tha.
Vì là giáo viên nên cô rất bận rộn trong công việc. Em rất thích cách
giảng bài của cô. Với giọng trầm bỗng, những bài học em học từ cô
luôn sống động và dễ hiểu. Bài dạy nào cũng cô cũng nhiều ví dụ hay,
chỉ cần tập trung lắng nghe là chúng em đã hiểu và thuộc bài ngay tại
lớp. Đối với những bạn chưa hiểu bài hay còn chậm, cô luôn từ tốn
giảng đi giảng lại cho đến khi nào bạn hiểu mới thôi.
Ngoài việc dạy học, cô còn làm nhiều công tác khác. Em thấy cô làm
việc gì cũng rất kỹ càng, chu đáo. Đối với đồng nghiệp, các thầy cô
trong khối, cô luôn niềm nở, hòa nhã. Đối với phụ huynh, cha mẹ các
bạn trong lớp, cô là người giáo viên rất có uy tín.
Lớp em năm ngoái tham gia nhiều hội thi. Khi lớp không đạt giải cao,
không những cô không la mà còn động viên chúng em cố gắng hơn vào
những lần sau. Có lẽ vì vậy mà năm nay lên lớp Năm, chúng em đã đạt
khá nhiều giải trong các hội thi Chào mừng ngày 20/11. Em nghĩ đó
cũng là một món quà ý nghĩa của chúng em tặng cô nhân ngày Nhà

giáo.
Đối với em, cô Phượng không chỉ là một giáo viên mà còn là một người
mẹ thứ hai của mình. Dù sau này có xa mái trường mến yêu nhưng
hình ảnh cô Phượng, “một cô tiên hiền dịu” sẽ mãi in đậm trong tâm trí
của em.
Đề: Tả thầy (cô) đang dạy em năm học này
Suốt bốn năm học trước, chúng em đều được học với cô giáo. Nhưng
năm nay, mọi thứ đã thay đổi. Người giáo viên bước vào lớp em đầu
năm học là một người thầy. Thầy tên Nguyễn Thái Vĩnh Nguyên.
Thoáng nhìn, trông thầy thật khỏe mạnh. “Người thanh niên” có vóc
dáng cao ráo và vạm vỡ. Thầy luôn ăn mặc giản dị, lịch sự nhưng rất
nghiêm trang, không bao giờ cầu kỳ. Khuôn mặt hình chữ điền, bộc lộ
vẻ chất phát. Mái tóc thầy đen mun, luôn được cắt ngắn, gọn gàng,
trông thật nam tính. Vầng trán cao, biểu lộ sự thông minh, hiểu biết rộng
của một người thầy. Cặp lông mày hơi cong, rậm. Đôi mắt to, con ngươi
đen láy toát lên vẻ hiền từ nhưng không thiếu sự nghiêm khắc của thầy.
Thầy luôn nhìn chúng em bằng ánh mắt trìu mến và thân mật. Mỗi khi
cười, điều khiến mọi người chú ý ở thầy đó chính là chiếc răng khểnh
rất đặc biệt.
Thầy luôn là một người thầy hiền từ đối với học sinh nhưng cũng rất
nghiêm khắc khi chỉ cho chúng em sửa đổi những lỗi sai. Thầy luôn có
những biện pháp xử lý rất riêng cho những bạn chưa ngoan nhưng
chưa bao giờ đánh hay la rầy các bạn. Khi giảng bài, thầy giảng bằng
một giọng trầm ấm, ôn tồn và thật ấm áp. Trong tiết học, thầy luôn nhiệt
tình, giảng bài rất kỹ. Những bài học của thầy luôn được lồng vào
những ví dụ vui, những mẩu chuyện nhỏ giúp chúng em khắc sâu hơn
kiến thức. Nhờ vậy mà chúng em luôn hiểu bài, học và hoàn thành bài
của mình ngay tại lớp. Đối với bạn còn yếu, thầy luôn tận tình chỉ bảo,
giúp bạn tiến bộ hơn bằng cách thành lập các nhóm bạn học tập. Ở lớp,
ai có hoàn cảnh đặc biệt, thầy đều nắm và luôn ân cần động viên các

bạn ấy rất kịp thời.
Điều lớp chúng em thích nhất là đã được thầy lập cho một trang blog
trên mạng với những thông tin, hình ảnh rất bổ ích. Trang blog được
cập nhật thông tin thường xuyên với những kiến thức bổ sung cho bài
học, với những bài hát chúng em thích và với cả những hình ảnh
thường nhật của chúng em.
Em rất kính trọng và yêu mến thầy. Sau này có xa trường, em sẽ mãi
không quên hình ảnh của thầy, một người thầy, một người cha thứ hai
của lớp chúng em.
Đề: Tả một người thân đang làm việc (nấu ăn, làm việc nhà, )
Vào những ngày cuối tuần, cả gia đình em thường sum họp bên nhau.
Đó cũng chính là dịp mà cả nhà được thưởng thức những bữa cơm
thịnh soạn từ người đầu bếp đảm đang, mẹ của em.
Thứ bảy tuần rồi cũng là một ngày như thế. Mẹ đã đi chợ từ sớm và
mua nhiều thức ăn tươi nguyên về. Với bộ đồ mặc ở nhà thật giản dị,
mẹ đeo thêm chiếc tạp dề chuẩn bị bước vào bếp. Mái tóc dài thường
ngày của mẹ cũng được buộc lên thật gọn. Tất cả đã sẵn sàng, người
đầu bếp số 1 của nhà em bắt tay vào việc.
Mẹ bắt đầu chế biến thực phẩm. Mẹ lấy trong túi ra nào là nấm đông
cô, hạt sen, cà rốt, gừng, thịt gà và nhiều thứ khác. Rồi bàn tay mẹ
thoăn thoắt rửa các loại củ quả và luộc gà. Nồi cơm đã được mẹ nấu từ
sớm nên bây giờ đã chín. Trong lúc chờ gà chín thì tiếng gõ thớt vang
lên, các loại củ đã được cắt thành hạt lựu và trộn đều trên chiếc thớt
gỗ. Gà cũng đã chín tới, tay mẹ đưa chiếc giá trụng vớt thịt gà trông
thật điệu nghệ, rồi cắt thành từng miếng vừa ăn. Gương mặt mẹ bây
giờ lấm tấm mồ hôi cùng với nhiệt độ càng lúc càng nóng của gian bếp.
Công đoạn tiếp theo, mẹ cho cơm, gà và tất cả vào chiên đều. À thì ra
đó là món cơm chiên thập cẩm, món mà em thích nhất. Khoảng vài
phút sau, cả chảo cơm vàng đều, với đôi tay nhỏ gầy, nhưng chiếc chảo
được mẹ đảo lên đảo xuống trông thật thích mắt. Cuối cùng thì món

cơm chiên cũng đã hoàn thành với một mùi hương thật hấp dẫn.
Món chính đã xong nhưng không thể thiếu món canh. Mẹ thật nhanh
tay bắt nồi nước dùng lên bếp. Nồi nước dùng vừa sôi lên, đầu tiên là
thịt bò bằm rồi lần lượt củ sen, hạt sen được bỏ vào thật nhẹ nhàng.
Nước càng lúc càng sôi, thỉnh thoảng lại thấy mẹ lấy khăn thấm khô mồ
hôi trên trán. Rồi mẹ tắt lửa, nồi canh cũng đã xong. Cả nhà đang rất
náo nức chờ để được thưởng thức tài nghệ của người đầu bếp duy
nhất của gia đình. Mọi người ăn lấy ăn để, em chợt để ý mẹ mỉm cười
khi thấy thành quả của mình được mọi người đón nhận nồng nhiệt.
Những món ăn mẹ nấu rất đặc biệt. Nó như gộp cả đất và trời với nhau.
Sự hòa quyện giữa hương thơm và màu sắc của các món ăn làm cho
người ăn càng cảm phục công sức của người phụ nữ trong gia đình.
Người phụ nữ em kính trọng, yêu quý nhất, mẹ yêu quý của em!
Đây là bài viết tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em thong giờ ra chơi .
Bài làm :
Cả lớp đang chăm chú nghe cô giáo giảng bài. Ngoài sân trường chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu thổi và
tiếng chim hót líu lo. Khi cô giáo vừa kết thúc bài giảng, ba hồi trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên
giòn giã. chúng em đứng dậy chào cô rồi ùa ra khỏi lớp.
Sân trường vắng lặng là thế bỗng ồn ào, náo nhiệt hẳn lên. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng dép guốc hòa
với tiếng lá cây xào xạc. Từ trên cao nhìn xuống, sân trường nổi bật màu trắng của những chiếc áo
đồng phục và màu đỏ của những chiếc khăn đỏ đang phấp phới bay trên vai các bạn Đội viên. Trên sân
trường, các bạn tổ chức nhiều trò chơi rất vui, nào là kéo co, bắn bi, mèo đuổi chuột Giữa sân
trường, Hùng và Thắng chơi đá cầu thật hay. Hùng tâng cầu lên. Quả cầu xanh xoay tròn, bay vun vút,
hạ xuống chân Thắng. Thắng đưa cầu lên rồi đá ngược trở lại phía Hùng. Quả cầu bay lên, hạ xuống
như nhảy múa trên đôi chân khéo léo của hai bạn. Bỗng nhanh thoăn thoắt, Hùng đá mạnh quả cầu qua
người Thắng làm Thắng không đỡ kịp. Hùng reo lên "Ha ha, thắng rồi". Nhóm của Lan thật nhanh trí
khi chọn chỗ bóng mát dưới cây đa để chơi nhảy dây. Qua từng vòng thi, dĩ nhiên đội trưởng Lan
giành chiến thắng rồi. Lan nhảy thật nhanh và nhịp nhàng, đến nỗi chỉ thấy loáng thoáng sợi dây và
tiếng vun vút. Bạn nào cũng nhìn Lan bằng con mắt thán phục. Dưới gốc cây phượng, mấy em lớp một
kia xem mẩu chuyện gì vui lắm nên cùng cười rúc rích. ở một góc sân ttrường, trò mèo đuổi chuột thật

sôi nổi. Chú chuột luồn qua cây cọ rồi lại nhảy qua đám bắn bi thật lành nghề, làm chú mèo khổ sở cứ
chạy theo mãi mệt bở hơi tai. Mấy em xung quanh reo hò cổ vũ rồi lại nhảy cẫng cả lên. chưa phân
được thắng bại thì bỗng "tùng, tùng, tùng", trống báo hết giờ chơi đã điểm. Chúng em nhanh chóng
xếp hàng tập thể dục rồi vào lớp. Khuôn mặt ai cũng vui vẻ, rạng rỡ, nhưng nhiều bạn tỏ vẻ luyến tiếc.
Các bạn còn hẹn nhau: "Mai chơi tiếp nhé!"
Không khí yên tĩnh trở lại ttrên sân trường. Giờ ra chơi tuy ngắn nhưng nó thật bổ ích, luôn giúp chúng
em thoải mái để vào học tốt hơn.
Mong rằng các bạn sẽ cảm ơn tớ nhiều :)>- !
nhobeo
16-06-2010, 16:55
Đây là các bài văn lớp 5 :
Bài 1: Đề bài: Tả em bé.
Bài làm :
Các cụ ta có câu “ Ba tháng biết lấy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi” cháu Tễu của em cũng
đang tuổi tập đi tập nói.
Bé Tễu mới tròn một năm, trông Tễu thật là xinh và bụ bẫm. Mỗi khi Tễu cười thì nhô bốn cái răng
trắng tinh. Những sợi tóc mềm mại như sợi tơ tằm được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt Tễu tròn , đen lay
láy ẩn dưới đôi lông mày hình trăng khuyết đen nhạt. Một hôm em sang chơi bé Tễu cười tít mắt đi
đến chỗ em vẫy đôi tay lủn củn dễ thương. Tễu rất ngoan, ai bảo gì Tễu cũng nghe theo và làm đúng
cái nấy, nếu có ai gọi thì Tễu lại d ạ, ai bảo Tễu gọi bà thì Tễu gọi b à ơ i ngọng líu ngọng lô. Tễu
ngoan nhưng cũng có nhiều tật xấu, nào là cắn, làm nũng, ngửa cổ ăn vạ, lúc thì đòi đi chơi, lúc thì đòi
bế nhưng không có ai bế Tễu cả, rồi Tễu khóc được một lúc lại ngừng và lấy đồ chơi ra “xếp xếp” “sắp
sắp”. Bé Tễu rất thích đi, cứ thả xuống là cắm đầu cắm cổ chạy, ngã huỵch thì Tễu lại đứng dậy và đi
tiếp. Tễu không bao giờ quậy phá linh tinh và không nghịch dại làm chết người.
Em rất quý bé Tễu vì bé luôn đem lại những tiếng cười sảng khoái về hành động, lời nói và Tễu không
nghịch dại.
Bài 2: Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm :
Thế là đã đến thứ hai rồi! Em đến trường sớm hơn mọi ngày một chút, vì hôm nay tổ chức lễ chào cờ.
Trời hôm nay thật là đẹp! Những đám mây trắng nhởn nhơ bay trên bầu trời xanh ngắt. Tại sân trường,

chúng em đã có mặt đông đủ. Oa! Mọi người ăn mặc thật là đẹp. Màu trắng của chiếc áo đồng phục,
màu đen của những mái tóc, màu áo dài của các cô giáo và màu đỏ tươi của chiếc khăn đỏ luôn mang
trên vai các bạn Đội viên. Tất cả hòa vào nhau trông như một khu vườn đầy hoa. Những chiếc ghế
xanh, đỏ, tím, vàng xếp thành hàng như một chiếc tàu đang chạy. Trên khán đài, cô tổng phụ trách,
thầy hiệu trưởng và cô hiệu phó đang thoăn thoắt chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ. Các bạn đội trống mặc
bộ quần áo trắng toát đang đánh trống thử: Tùng! Tùng! Tùng!. Tiếng trống kéo dài vang lên như thôi
thúc chúng em vào xếp hàng. Khi cả trường đã ổn định, tiếng hô dõng dạc của cô tổng phụ trách từ loa
vang lên: “Mời các thầy cô giáo và toàn thể các con học sinh đứng dậy làm lễ chào cờ”. “Nghiêm!
Chào cờ Chào!”. Những bàn tay búp măng của các bạn Đội viên giơ lên. Hàng nghìn con mắt hướng
về lá Quốc kì. Sao mà im lặng thế, những tiếng chim hót líu lo, tiếng cười đùa như đã biến mất. Từ loa
vang lên: “Quốc ca”. “Đoàn quân Việt Nam đi chung lòng cứu nước, bước chân dồn vang trên đường
gập ghềnh xa ”. Bài hát như nhắc chúng em nhớ đến bao chiến sĩ dũng cảm đã ngã xuống cho Tổ
quốc độc lập tự do. Quốc ca kết thúc, Đội ca vang lên: “Cùng nhau .
Bài 3:Đề bài: Em hãy viết thư thăm hỏi cô giáo cũ và nhắc lại một vài kỉ niệm về sự chăm sóc của cô
giáo đối với em và các bạn.
Bài làm :
Hà Nội ngày 16 tháng 6 năm 2010
Cô Bích kính mến!
Đã lâu chưa có dịp gặp cô và sắp đến ngày 8 – 3, nhân dịp này con xin viết thư thăm hỏi tình hình đời
sống hàng ngày của cô.
Dạo này cô có khoẻ không? Cô có còn bị khản giọng khi nhắc học sinh không? Bé Nghĩa đi học mẫu
giáo rồi chứ ạ? Anh Thắng chắc là được học lớp chọn cô nhỉ? Bây giờ con vẫn học tốt. Nhớ lời cô dặn,
gặp những bài tập khó con luôn kiên trì suy nghĩ để tìm ra cách giải. các bạn trong lớp lúc này vẫn rất
nhớ cô, một số bạn đã chuyển sang lớp khác nhưng những hình ảnh thân thương về cô chắc chắn vẫn
luôn in đậm trong tâm trí các bạn. Con vẫn còn nhớ hình ảnh quen thuộc của tập thể lớp 1C năm ấy.
Nét mặt bỡ ngỡ của các bạn khi mới bước vào lớp, sự ân cần dạy dỗ chúng con của cô, tất cả như cùng
hiện lên khi con viết bức thư này. buổi đi tham quan trong năm học đó con vẫn nhớ như in. Hôm đó có
một bạn bị lạc, cô rất lo lắng. Một lúc sau cũng đã tìm thấy bạn đó, cô khiển trách bạn rất nhiều nhưng
con hiểu điều đó chỉ để tốt cho bạn. Còn rất nhiều những kỉ niệm quen thuộc khác mà không sao kể hết
được.

Thư đã dài, con xin ngừng bút. Chúc cô luôn mạnh khoẻ để dạy dỗ được các bạn học sinh. Con xin
hứa sẽ học tập thật giỏi để không phụ công cô dạy dỗ.
Tả một nghệ sĩ hài mà em yêu thích.
Lê Thu Nga – 5A
Đề bài: Tả một nghệ sĩ hài mà em yêu thích.
Bài làm
Vao thứ bảu, cả gia đình em sum họp và cùng nhau xem chương trình “Gặp nhau cuối
tuần” “Ai mua khoai lang nướng không?”, đó là giọng của cô Vân Dung, nghệ sĩ hài mà em thích
nhất.
Hôm nay, cô Vân Dung mặc một chiếc váy nêu đã sờn cũ. Dáng người mảnh mai, tay cầm
rổ khoai nước, rao to bằng giọng lanh lảnh: “Ai mua khoai nướng không?” Vừa đi, cô vừa lắc
mông qua bên này, bên kia trông thật tức cười. Nước da ngăm ngăm, mái tóc đén nhánh được búi
gọn sau chiếc khắn đội đầu làm cô trông thật giống một cô gái nông thôn. Thì ra, hôm nay cô
đóng vở “Kiếp nhà nghèo”. Thỉnh thoảng, cô ngồi lại bên vệ đường, lấy chiếc quạt ra phẩy phẩy
bếp lò để nướng khoai. Không may, bếp cháy to, bùng khói làm mặt cô đến thui, đầu tóc thì trở
nên bù rù làm cả nhà em được trận cười bể bụng. Cô trèo lên cây ổi hái trộmg quả nhưng lại trượt
chân, nổi cục u to ở đầu. Cả nhà em vỗ tay khen cô diến hay, cổ vũ cô. Cô Vân Dung hình như
cũng biết điều đó nên diễn xuất mỗi lúc càng hay hơn.
Em rất yêu quý cô Vân Dung. Cô thật là hài hước và hóm hỉnh. Em mong cô sẽ có nhiều
vai diễn hay hơn nữa để mang lại tiếng cười sảng khoái cho các khán giả.
Đề bài: Tả một người thân của em
Bài làm
“ Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm”. Em rất thích câu này trong bài hát “cháu yêu bà”
Cả nhà em ai cũng quý bà. Bà đã chăm sóc em từ lúc lọt lòng và đã ru em bằng những lời
ca êm dịu.
bà em là một người phụ nữ tần tảo, đầy nghị lực. Bà luôn phải chống chọi với căn bệnh
cao huyết áp. TÓc bà bạc phơ, búi cao sau đầu. bà mặc bộ quần áo vải thô, tộng thùng thình so
với thân hình gầy guộc của bà. Hai má bà đã hóp, thái dương hơi nhô. Trên khuôn mặt bà đã có
nhiều nếp nhăn nhưng bà vẫn có những nét đẹp của bà thời con gái. Đó là khuôn mặt hình trái
xoan, chiếc mũi cao và hàm răng đều. Bà thích ăn trầu. Lúc nhia trầu, môi bà đỏ tươi như được

thoa son vậy. Tuy lưng bà hơi còng, chân đi chậm nhưng bà vẫn tham việc, chẳng mấy khi ngồi
không. Từ sáng sớm, bà đã dậy cho lơn ăn, thổi cơm, đun nước, đi chợ, quét nhà quét sân Mọi
việc xong xuôi thì bà lại vác cuốc ra vườn cặm cụi xới đất, nhổ cỏ, tưới cây, bón phân cho
cây bà thuộc rất nhièu truyện cổ tích và ca dao. Mỗi khi con cháu về là lại quây quần bên bà để
được nghe bà kể chuyện.
Nhưng rồi, điều em khôngm ong muốn đa xảy ra, bà em đã mất. Hôm ấy, ông nội gọi điện
về, báo tin cho mẹ em. Chiều hôm ấy, cả gia đình em vội vã sửa soạn để về quê. Lúc ấy, bà em
đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền và gầy đi nhiều. Em khóc thương bà, đối mắt đỏ hoe
rơm rớm nước mắt. Nếu lúc này có một điều ước, em sẽ ước bà sống lại để em có thể nhìn bà lần
cuối.
Giờ bà em đã mất, nhưng khi bà còn sống, em rất yêu bà. Em luôn kính trọng và mong bà
sống lâu bởi em luôn hiểu rằng: tình thương yêu bà dành cho em là vô tận!
Văn hay lớp 5: Tả người thân trong gia đình; Tả mẹ
đáng yêu
Xem kết quả: / 93
Bình thường Tuyệt vời
B? phi?u
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh
cao đẹp nhất. "Mẹ" một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái
tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nổi
vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc
mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng
ngần trông đẹp lắm!
Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy
em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc
đắp lại tấm chăn cho em Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời
em .

Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận
công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy
một buổi , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó
ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em
nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp
đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon . Mẹ khuyên bảo em đủ
điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến.
Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy
thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẽ nghĩ ngợi,xa xôi. Lúc đó em vội ra
bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng , vòng tay âu yếm.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:
“ Ai rằng công mẹ bằng non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa
với mẹ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.
Văn hay lớp 5: Tả người thân trong gia
đình; Tả mẹ
Xem kết quả: / 66
Bình thường Tuyệt vời
B? phi?u
Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh
mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào.
Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp,
nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của
mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi
đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng
sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.
Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của mẹ". Tôi không nhớ
mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. "Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ,
những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay

mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc
nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của
mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những
lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.
Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà
chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.
Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm
chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn
gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng
chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.
Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu,
sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ
cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần
sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên
trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp
ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không
được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.
Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo,
không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.
Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn
bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng
không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ
chăm sóc.
Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều
nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc
rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có
những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?
Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì bài tập làm văn
"Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.


Văn hay lớp 5: Tả người thân trong gia
đình; Tả bố
Xem kết quả: / 54
Bình thường Tuyệt vời
B? phi?u
Trong gia đình tôi, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt
là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có
một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn,
mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp.
Hôm nào tôi đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn tôi. Bố dặn dò tôi rất kỹ, nào là "đi học hôm nay phải ", rồi
thì "phải nghe lời cô giáo ", nhưng câu cuối cùng vẫn là "con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về,
đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra "Con đã về rồi à?". Nhưng bố cũng rất
nghiêm khắc, những hôm nào tôi mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt tôi làm bản kiểm
điểm. Tuy vậy, nhưng tôi vẫn yêu bố.
Bố tôi! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với tôi, bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho
qua. Bố tôi là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu "con không cha như nhà không có nóc
" và đúng là như vậy. Bố con như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ
cột không thể thiếu trong gia đình tôi. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những
người khác và đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố
được rất nhiều người kính trọng.
Tôi rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật
giỏi để không phụ công ơn của bố.
Bài văn tả mẹ
Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và thường lên đứng giữa lớp để đọc bài
tập làm văn của mình cho cả lớp nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 - điểm cao nhất
dành cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa một bạn nào trong lớp
phá được “kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về người mẹ của mình”. Tôi ngước
cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là

người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang
lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ bảo ”Lớn lên con gái đừng gội
đầu bằng dầu gội mà nấu trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng
rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang.
Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi
mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em Trong
trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em ”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của mình. Những bài văn của tôi
luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn
đạt cho hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của
các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: “Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi
chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải đọc thêm nhiều sách. Hôm
nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa. Cô mời bạn Hùng".
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất nghèo và Hùng chỉ học giỏi
môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”. Hùng cúi
đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: “ Em không còn mẹ. Mẹ mất đã lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ
khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi
chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em bé của em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm
vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước
pha sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống
sàn nhà. Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:”Con nhớ ăn sáng rồi
mới đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch đường phố trước khi
mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông
em cho ba đi làm tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình
còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như các bạn có mẹ, được mẹ ôm vào lòng, được
mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát
ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào ra. Ba bảo: “Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao,
mẹ cũng nhớ và thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui”. Em cũng thầm hứa với ba, sẽ
học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha con mình, phải không ba?

Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em và em gái ăn học, em thương
ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là
người mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng ”.
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc, cả cô giáo cũng khóc và không
biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng lăn dài trên khuôn mặt của mình
Chiều nay, con gái tôi về nói với mẹ: “Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ nha mẹ”. Tôi ôm con gái vào lòng
và kể lại câu chuyện bài tập làm văn tả mẹ của Hùng cách đây hơn 20 năm

Tả một đồ chơi thân thiết của em - Tả con búp bê
Be bé bằng bông. Hai má hồng hồng” Ôi, bé đáng yêu của chị, ngủ ngoan
nào.” Tôi hát chưa hết bài mà bé đã ngủ. Các bạn biết đó là ai
không? Đó chính là búp bê của tôi đó. Ôi, búp bê thân yêu của tôi
mới xinh làm sao! Bé là món quà của mẹ tặng cho tôi nhân dịp sinh
nhật lần thứ 8. Tôi thích quá, đặt ngay cho bé cái tên nghe rất Tây :
An – na. Bởi vì An - na có mái tóc xoăn màu vàng hung, cái môi thì
đỏ chon chót chum chúm cười. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Cái má
phinh phính, lúc nào cũng ửng hồng, ánh lên một màu trái đào mới
chín. Nếu là bạn, chắc bạn cũng phải thơm vào má bé An – na của tôi đấy. An
– na không cao lắm, hơn 3 năm rồi mà bé chẳng nhớn chút nào cả, chỉ cao
bằng cái phích nước nhà tôi thôi. Bé có làn da màu hồng nhạt, với đôi tay mềm
mại, chũn chĩn, ai nắn cũng cảm thấy thinh thích. Bố tôi bảo đó là cao su dẻo
nên nó mơi mềm mại như vậy. Búp bê An - na của tôi biết hát nữa đấy. Khi tôi
à ơi vỗ nhẹ vào sau lưng bé. “ Bé hát cho chị nghe nào”, một bài hát mừng sinh
nhật lại vang lên. Tôi vỗ lại là bé ngừng hát ngay. Bé đứng được đấy, Đôi chân
bé đeo một đôi giày nhựa màu trắng thật xinh. Bé thích mặc chiếc váy màu
xanh dương, trông bé cứ như công chúa trong cung điện lộng lẫy. Hè vừa rồi,
chị em tôi đã mấy lần may cho An – na váy mới nhưng xem ra An – na không
thích những cái váy đó. Em vẫn mặc chiếc váy màu xanh dương kia thôi. Vì nó
hợp với em hơn. Khi bé ngủ, hai mắt bé nhắm nghiền lại. Bé ngủ thật ngon
lành. Tôi nhẹ đắp chăn cho bé. Bé vẫn mỉm cười, hình như bé đang mơ một

giấc mơ đẹp. Khi tỉnh giấc, béđứng thẳng lên, toét miệng cười, đôi mắt màu
xanh , tròn , mở thật to nhìn tôi trìu mến. “ Bé ngoan của chị, sao cứ nhìn chị
thế!”.Từ ngày có bé An – na, sau những giờ học căng thẳng, tôi lại dành thời
gian chơi với búp bê An – na. Lúc tôi chải đầu cho bé, lúc tôi may áo cho bé,
lúc tôi nói chuyện vui buồn cùng bé. Bao giờ bé cũng chỉ cười. Một hôm, bà tôi
bị ốm phải đi viện, tôi hỏi An – na: “ Em có thương bà của chị không?” Bé chỉ
cười, tôi giận bé, vứt bé lên nóc tủ. Nhưng tôi thấy mình thật quá quắt. Tôi nghe
thấy An - na khóc. Ấy vậy, tôi lại ôm bé vào lòng: “ Chị xin lỗi, từ nay chị không
bỏ em nữa”. Đấy búp bê An – na của tôi là vậy đấy. Dù đi xa tôi vẫn nhớ cái
miệng tươi cười và ánh mắt thơ ngây của bé. Nó là niềm vui của tuổi thơ tôi.
Tôi luôn giữ gìn và chơi với bé cẩn thận chẳng để bẩn đâu. Búp bê An – na ơi,
em mãi vui vẻ và hồn nhiên , có những ước mơ đẹp của tuổi thơ cùng chị nhé.
Đề bài: Tả một em bé
đang tuổi tập đi tập nói.
(hoặc em bé ở tuổi mầm
non)
“là,là lá la” tiếng hát của bé Bu thật dễ thương làm sao!Tiếng hát líu
lo của bé mang lại niềm vui,tiếng cười sáng khoái cho mọi người.Bé
Bu tròn 4 tuổi,bé rất dễ thương và đáng yêu.Dáng người bé mập
mập mặc chiếc váy xanh,đi đôi giầy màu trắng trông như một nàng
công chúa tý hon thật ngộ nghĩnh!Làn da em trắng mịn màng với
đôi má hồng hồng,phúng phính thật đáng yêu làm sao!khi cười,trông
bé thật duyên với hai núm đồng tiền trên má.Lúc vui,Bu nở nụ cười
rạng rỡ thật dễ thương.Miệng hồng hồng xinh xinh cười tủm tỉm.Đôi
mắt tròn xoa đen láy với hàng mi cong trông bé thật lau lỉnh và
thông minh,khi buồn,hàng mi khép lại ,nhăn nhó bực bội.Mái tóc
mềm,ngang vai,buộc hai bên với chiếc nơ xinh xắn trông mới yêu
làm sao!Bé Bu học ở trường mầm non và rất có khiếu văn nghệ.Khi
hai chị em ở nhà,bố mẹ đi vắng,em bật nhạc lên cho bé nghe.Bu
thích lắm,vừa múa vừa hát theo nhạc cái đầu nghiêng nghiêng.Chân

phải thẳng đứng,chân trái duỗi về phía sau,hai tay cong cong.Trông
bé như diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp.Múa xong bé khẽ cúi đầu
chào tôi ôm lấy bé khen bé hát hay,múa rất đẹp và hôn lên cái má
hồng hồng.Bé thích chí,cười khanh khách nhìn bé lúc ấy thật đáng
yêu.Lúc nằm ngủ,bé như một thiên thần tí hon nằm trên bông hồng
nhung,trông rất xinh.Sinh nhật bé Bu,em tặng bé một con búp be,bé
thích lắm,cứ quấn quýt chơi với búp bê.Bé Bu là một thiên thần nhỏ
tuổi của cả gia đình.Ai cũng yêu quý bé.Bé là niềm hạnh phuc và tự
hàĐề bài :tả hoạt động của người
thân.
Các bạn yêu ai nhất trên đời?tôi yêu mẹ tôi.Chắc các bạn cũng
vậy.Mẹ đã tần tảo sớm hôm nuôi tôi khôn lớn,trưởng thành.Tôi rất
thích được xem và phụ giúp mẹ nấu ăn.
Đi học về,tôi vào bếp phụ mẹ nấu ăn.Mẹ đeo chiếc tạp dề màu
trắng,hai tay mẹ khóe léo,thoăn thoắt làm hết việc này đến việc nọ
như một đầu bếp chuyên nghiệp.Hôm nay mẹ sẽ trổ tài làm món cá
kho.Đó là món ăn mà tôi yêu thích.Con cá chắm được mẹ cắt ra
từng khúc ướp trước đó một tiếng.Mẹ bảo ướp như thế cá mới
ngon.Mẹ bắc bếp lên và đổ vào lưng lưng nước.Rồi mẹ giảng giải:
“Kho cá cho thế này nước là đủ,không cần cho nhiều nước như nấu
cá đâu.” Mẹ vặn bếp ga để đun nước.Sau đó mẹ sai tôi lấy rổ rau
thơm.Tôi ngac nhiên vì sao kho cá lại cần đến rau thơm?Mẹ mỉm
cười: “Con gái mẹ cần vào bếp để mẹ dạy cho nấu ăn,khi kho cá có
thể lót dưới đáy nồi một ít cậng rau mùi cũng được,rau thơm ngâm
vào cá khiến miếng cá sẽ ngon hơn và thơm hơn,khử mùi tanh.”mẹ
cầm lấy rổ rau thơm,khki nước đã sôi sùng sục,mẹ thẻ một lượt rau
thơm xuống đấy nồi,rồi mẹ xếp cá lên trên và đậy vung,mẹ vặn nhỏ
lủa.Mẹ mỉm cười lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.Đôi mắt
mẹ ánh lên rạng ngời.mẹ nói: “ Món cá kho này để đến chiều ăn vì
phải đun thật kĩ,xương cá sã nát vụn,cá sẽ ăn ngon hơn.Còn bây giờ

đã có món đầu nhồi thịt và canh xương ninh với dưa.” Nghe mẹ nói
vậy mà tôi thèm đến chảy nước miếng.Mẹ giục: “Con mau dọn cơm
ra,bố sắp về rồi đấy !” Rồi mẹ và tôi dọn cơm ra chờ bố về.
Chỉ con cá,mớ rau với tài nấu ăn của mình mẹ đã cho bố con tôi
nhưng bứa cơm đầy tình thương yêu và tràn ngập niềm vui.Mẹ là
ánh sáng lung linh của đời tôi,Mẹ là cánh chim đưa tôi bay thật
xa.Tôi nghĩ nếu có hai điều ước thì tôi sẽ ước :
- Mẹ sẽ mãi mạnh khỏe.
- Mẹ sẽ mãi bên bố con tôi.
“ Mẹ ơi,ơi con yêu mẹ nhiều lắm lắm.”
ề bài :Em hãy tả về một loài cây
mà em thích.
“ve,ve,hè về!”Nhữ thích. ng tiếng hát ngọt ngào của lũ ve
chào đón một ngày hè đầy mơ ước. Mùa hạ là mùa của
hoa phượng đỏ ,khiến lòng tôi nôn nao.Cây phượng
không biết được bao nhiêu tuổi rồi!Tôi chỉ biết cây
phượng đã gắn bó với biết bao lứa tuổi học trò ngây
thơ.Nhìn xa,cây phượng thân yêu như một chiếc ô
khổng lồ màu xanh biếc điểm nhưng chùm hoa
phượng mới nở đỏ thắm.Chiếc ô đó che mát cả một
góc sân trường cho chúng tôi vui chơi.
Thân cây đã hứng chịu biết bao giông bão, thân to ,mấy
người ôm không xuể.Vỏ cây màu nâu sẫm, sần sùi và
cằn cỗi.Thân cây có một cái hốc rất nhỏ chỉ đủ cho
mấy cô nàng chim sể nhỏ bé trú mưa.Cành cây như
những cánh tay khẳng khiu vươn dài để che mát, ôm
ấp chúng tôi vào lòng.Trên những cành cây đó là muôn
vàn chiếc lá nhỏ xíu xanh biếc phủ một lớp mỏng của
ánh nắng vàng rực rỡ.Mỗi khi chị gió bay đến,cây rì
rào trò chuyện thân mật.thật thú vị biết bao!

Thu đã đến rồi,cây phượng đã bừng giấc ngủ dài để chào
đón chúng tôi,cây phượng đã chờ đợi từng giây phút
gặp lại lũ trẻ chúng tôi.Cuối thu,những lá phượng bất
chợp chuyển sang màu vàng những chiếc lá đáng
thương đã luyến tiếc làm sao khi rời cành,chúng nhẹ
nhàng bay xuống với mẹ đất và chào đón một cuộc
sống mới.Và thế rồi,đông đã đến những cánh tay độc
ác của mùa đông đã tàn nhẫn vặt những chiếc lá còn
sót lại trên cành.Cây phượng khoắc chiếc áo mỏng
manh để chống chọi với đông hàn,gió bấc. thật đáng
thương cho cây làm sao!Nhưng ccas bạn không biết
được đâu,bên trong bộ áo cằn côi,xấu xí của cây là
một sức sống mãnh liệt của tuổi xuân.Mùa đông sắp đi
rồi,những giọt mưa xuân ngột ngào đầu tiên bắt đầu
rơi xuống.những giọt nước chảy trên các cành Cây
nang xuân đã cởi bộ áo cằn cỗi của cây phượng.Chồi
non mới nhú như các ngọn nến xanh nõn nà lung ling
trong ánh nắng vàng tươi.Từ xa những đàn chim đàn
bưỡm kéo về như mở hộị “Ve,ve”tiếng ve gọi mùa hề
đến.Những nàng hoa phượng đỏ thắm bắt bầu nở
rộ,trông như những ngọn lửa tí hon cháy trên
cây.Từng bông hoa đỏ rực nhẹ nhàng rơi xuống trên
mái tóc các bạn gái tạo lên một vẻ đẹp thơ mộng,trông
sáng,hồn nhiên.
Tôi thấy thấp thoáng những rỏ hoa phượng của các anh
chị khiến lòng tôi nôn nao vì chia tay mái trường thân
yêu,chia tay cây phượng.
Những kỷ niệm đó vẫn còn đọng mãi trong tâm trí của
tôi,vậy mà giờ đây tôi sắp phải chia tay chúng,chia tay
mái trường thân yêu của mình để lên lớp sau.Dù đi đâu

và làm gì thì những kỷ niệm về mái trường cấp một và
về cây phượng sẽ sống mãi trong ký ức của tôi.


Đề bài : tả về con vật

Văng vẳng đâu đây tiếng hát ngọt ngào,du dương đến lạ ki! “Meo
meo!” Các bạn biết không ?Đó chính là tiếng của chú meo Miu dễ
thương và đáng yêu nhà em đó.
Miu là giống mèo tam thể nhỏ.Chú làm bạn thân thiết với gia đình
nhà em đã đã được một năm.Đối với em chú như một em bé dễ
thương,thích làm nũng,chú là người bạn nhỏ thân thương của
em.Miu khoắc trên mình bộ áo lông tuyệt đẹp! Bộ lông trăng muốt
được điểm nhưng đốm nâu đen khiến Miu càng thêm đáng yêu làm
sao,nó mềm mượt như nhung.Dáng đi của Miu như một “thiếu nữ”
xinh đẹp ,yểu điểu,thướt tha bước đi nhẹ nhàng. Cái đầu của bé Miu
tròn tròn với đôi mắt xanh biếc,óng ánh huyền bí.Đôi mắt đó nhìn
em dịu dàng tỏ vẻ nũng nịu.Khi màn đêm buông xuống,đôi mắt ấy
như hai viên ngọc bích lấp lánh trong đêm tôi mờ ảo.Bé Miu thật dễ
thương với cái mũi xinh xinh,mầu hồng hồng.Chao ôi! Cái miệng
nho nhỏ được viền màu hồng “công chua”Miu chắc vừa trang điểm
để đến buổi vũ hội nào đó.Bé Miu có bốn chiếc ria trắng như cước
luôn cử động liên tục.Hai tai của Miu vệnh lên rất thính,không để lột
một tiếng đọng nào cả.Cái đuôi dài có hai màu cuấn quanh.Lúc thì
xoáy thành hình ốc,lúc thì thẳng đứng,lúc thì ngoe nguẩy.Miu đang
đùa với những đốm nắng tinh nghịch thì cái đuôi cứ uấn lượn,trông
thật ngộ nghĩnh.Bé Miu đi một “đôi giầy” mềm khiến bước đi của
Miu nhẹ nhàng uyển chuyển với bốn chân thon thả.
Tối tối,Miu là “chú lính tí hon” của gia đình em. Một tiếng đọng
nhỏ ,Miu vểnh tai lên,đôi mắt xanh lao liên tìm kiếm.Thế rồi …

phốc một cái,lão chuột bẩn thỉu,hôi hám đã nằn gọn trong móng
vuốt sắc nhọn của bé Miu.Lão chuột van nài :
- xin hãy tha cho tôi !
Miu thích chí vờn con chuột chán chê rồi vứt đi vì Miu biết đã có
con cá thơm phức dành cho mình.Đi học về Miu đã ra đón em
dường như bé đang reo lên.
- A! Cô chủ về rồi!
Bế bé trên tay mà lòng tôi lâng lâng đến khó tả. Em cất cặp rồi ra
chơi với Miu trò bắt bóng.Miu rất thích chơi trò này,bé vờn vờn quả
bóng tròn tỏ vẻ thích thú lắm! Hôm nọ em dậy học cho bé Bi thì
Miu lai gần ngồi cạnh.Em chỉ chữ “a” bé Miu liền khẽ kêu :- meo!
Có hôm,em thấy Miu loay hoay với những con chữ.Em thấy bé đang
ghép chữ “Miu” Bé Miu thật thông minh.
Cả nhà em ai cũng yêu quý Miu.Em sẽ chăm sóc Miu thật chu đáo.
Miu là một người bạn nhỏ của em và cả gia đình.Em thầm cám ơn
Miu. “Cám ơn chú lính bắt chuột ti hon”

Đề bài:Tả về một người thân
trong gia đình
“bà ơi bà,cháu yêu bà lắm
Tóc bà trắng,mà trắng như mây ”
Xuân Giao
Tuổi thơ ai cũng được đắm mình trong lời ru ngọt ngao của mẹ,được
thả hồn bay bổng theo cánh diều vi vu.Còn tuổi thơ tôi được lạc
trong thế giới cổ tích kì diệu của bà.
Nhìn bà tôi đã toát lên vẻ hiền từ,phúc hậu.Tôi rất thích trải tóc cho
bà.Mái tóc đen,lưa thưa những sợi trăng như cước,nó dày phủ kín
hai vai,xão xuống ngực.Mỗi lần trải tóc cho bà tôi thích áp má vào
mái tóc đẫm nắng sương đó.Những hôm tôi được điển cao tôi khoe
và vùi vào lòng bà.Bàn tay bà gầy,nhăn nheo xoa mái tóc mềm mượt

của tôi.Thật ấm áp làm sao! Đêm đông giá rét,bà cặm cụi đan những
chiếc áo len cho chị em tôi.Những chiếc áo đó mang hơi ấm của bàn
tay bà theo chị em tôi suốt cuộc đời.Nhìn bà,tôi mới hiểu câu nói: “
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hôn”Đôi mắt bà ánh lên niềm vui,rạng
ngời,toát lên sự nhân từ phúc hậu.Đôi mắt đó nhìn tôi dịu dàng,trìu
mếm đầy yêu thương biết bao!
Bà tôi thật phúc hậu.Bà thương chị em tôi lắm.Trong vườn có có trái
chín bà đều để dành phần cho con cháu.Tối tối bà ôm chúng tôi vào
lòng,kẻ chuuyeenj cổ tích Thạch Sanh,Tấm cám Tôi vẫn nhớ
mãi những bài học cổ tích,lý thú bà dạy chúng tôi.Đêm ấy,trong ánh
đèn dầu đôi tay cần mẫm đan chiếc áo len cuối cùng cho chị em
tôi.Chiếc áo lén ấy ấp ủ bao tình thương yêu và hy vọng của bà cho
chị em tôi. Sau lần ấy rồi bà lâm bệnh nặng.Bà đi xa mãi mãi.Tôi
yêu bà lắm! Nhờ bà tôi có một tuổi thơ ngọt ngào,Bà dành cho tôi cả
một bầu

trời xanh.Tôi thầm nói : “ Bà ơi! cháu cám ơn bà và cháu yêu bà
nhiều lắm”
Đề bài:tả về ngôi nhà

Mỗi người đều có một tổ ấm,đó là nơi mang lại niềm vui,hạnh
phúc,vơi đi nỗi buồn âu lo của các thành viên trong gia đình.Nơi mà
gắn kết yêu thương đó là ngôi nhà nhỏ bé.Ngôi nhà thân yêu của tôi
khoắc một chiếc áo vàng tươi rực rỡ dưới ánh nắng.Vừa nhìn thấy
tôi bác cửa sắt vui vẻ chào:
- Chào cô chủ!
Bước vào sân nhà cô cửa gỗ mặc chiếc áo nâu dang rộng tay,nói:
- Mời cô chủ vào nhà!
Trong nhà có ba gian.Gian đầu là phòng khách.Cô bàn và bốn chị
ghế đang tâm tình trò chuyện,thấy tôi đã đon đả:

- Cô chủ đã về! Lại đây trò chuyện với chúng tôi !
Cạnh đó là cái giường gỗ của bố mẹ tôi nằm nghỉ.Trên giường
chăn gối được xếp gọn gàng,ngăn nắp.Đầu giường,trên bức tường
vàng là khung ảnh cưới của ba mẹ tôi.Tủ quần áo làm bằng gỗ đứng
sừng sừng.Bên cạnh là cậu ti vi lúc nào cũng lắm điều:
-A!Cô chủ về!Cô chủ về!
Căn phòng kế tiếp là phòng của hai chị em.Mở tấm rèm ra đã thấy
người bạn thân thiết của tôi là cái bàn học.Trên cao anh giá sách vẫy
vẫy tay chào tôi.Mọi vật như reo vang lên.Gian còn lại là phòng bếp
và toa lét.Tôi để cặp sách xuống và chào mẹ.Mẹ gọi :
Con lại đây dọn cơm đi,bố sắp về rồi đấy!Tối tối hai chị em học
bài,bố thì đọc báo,mẹ thì chấm bài.Trên tường bác đồng hồ vẫn cần
mẫm làm việc.Tôi yêu ngày thứ bẩy được cùng gia đình sum họp.
Tôi yêu ngôi nhà của tôi.Tôi đã gửi gắm vào đây biết bao tình yêu
thương.Dù có đi đâu xa,tôi vẫn nhớ mãi mãi ngôi nhà hạnh phúc
này.
Đề bài :tả con gà trống

“Ò ó o o o !”Đố các bạn biết tiếng gì đấy?Đó là tiếng gáy vang
của chú gà trống nhà em.Chú đã gắn bó thân thiết với gia đình em
suốt ba năm qua.Chú là giống gà trống Đông Cảo.Em nhớ ông đã có
lần bảo “Giống gà Đông Cảo rất to,khỏe !”Giống gà này nặng đến
4kg đến 5kg.Chú khoắc một bộ lông đỏ tía pha lẫn một mầu xanh
óng ánh điểm bạc khiến chú ta trở nên sang trọng,quy phái.Bộ lông
của chú mượt,mịn màng và rất dày.Những buổi chiều em và bé cún
thường ra sân chơi với chú.Chú là một chiếc đồng hồ của xóm
em.Chú gọi mọi người dây để bắt đầu bước vào một ngày làm việc
mới.Không những chú là bạn của gia đình em mà cũng là bạn của bà
con hàng xóm.
Đầu chú tròn,to bằng nắm tay người lớn.Trên đầu chú là một chiếc

mào gà đỏ chói giống bông hoa mào gà khiến cho chú nổi bật trước
đám gà mái.Mỏ chú hình búp chuối pha một màu vàng ươm,cái mỏ
đó chắc rất cứng.Mỗi khi chú mổ những hạt thóc vãi trên sân thì
nghe thấy tiếng cồm cộp thật uy lực.Em hỏi bố : “ Bố ơi!khi mổ cái
mỏ của con gà có bị mòn đi không hả bố?” Bố cười nói : “ Có đấy
con ạ, nhưng mỏ mòn đến đâu thì nó lại mọc ra tới đó.”Điều đó thật
thú vị.Đôi mắt của chú tròn xoe,đen nhánh như hạt cườm,long lanh
như có nước.Trông đôi mắt chú thật tinh nhanh.lông cổ của chú thật
dày,điểm một vài sợi lông đỏ tía,màu xanh óng ánh.Cái cổ của chú
vươn dài mỗi khi gáy.Thân hình chú chắc nịch.to khỏe,cường
tráng.Hai cánh chú như hai chiếc quạt nan.khi vỗ cánh tạo ra tiếng
phành phạch tạo nên một làn gió rất mạnh.Lũ gà nhép sợ hãi co rúm
người vào góc tường.Ôi chao,cái đuôi của chú mới đẹp làm sao!cái
đuôi đó đủ màu sắc :Xanh,đỏ vàng,trắng,xám.Cái đuôi cong
cong,rực rỡ như chiếc cầu vồng sau cơn mưa.Đôi chân của chú to và
rất khỏe.Chú có chiếc cựa rất nhọn đó chình là thứ vũ khí rất lợi hại
khi chú giao chiến để dành lãnh địa.Sáng sớm,tôi đổ thóc ra sân.Chú
không mổ ngay mà kêu “cục cục” gọi lũ gà mái đến rồi cả đàn cùng
ăn.Lũ gà choai chẳng coi ai ra gì,chúng chạy ra đuổi mấy cô gà
mái.Chú gà trống hào hiệp liền ra ngáng đường lũ gà choai.Chỉ cần
mấy chiêu chú đã dạy cho chúng một bài học.Chú rất rộng rãi,chú
còn dành phần cho lũ nhép con sợ đứng yên một góc sân.Chú đúng
là “hiệp sĩ”gà trống.
Gia đình e luôn xem chú là thành viên trong nhà.chú là chiếc đồng
hồ báo thức của cả xóm em.Ai thầm cám ơn và yêu quý chúng.

đề bài :tả về một người hay gặp
Với tuổi học trò,tình bạn thật đẹp.Tình bạn gắn liền với những cánh
phượng,với trang giấy tuổi thơ,với tiếng cười rộn rã.Ai cũng có bạn
thân,tôi cũng vậy:Đào Quốc Trung đó là người bạn thân nhất của tôi

(biệt danh là :Piu)
Trung là một học sinh nam bướng bỉnh,bạn ấy được xem như là
chúa sơn lâm hùng dũng của lớp tôi.Bạn cao to khỏe mạnh hơn cả lũ
con trai trong lớp,vai rộng,ngực nở,tay chân săn chắc.Bạn là thần
tượng của đám con gái.Cặp mắt to,sáng toát lên vẻ rất thông
minh.Mà bạn ấy cũng học giỏi thật,lớp trưởng của lớp chọn.Miệng
lúc nào cũng tươi cười,rất vui tính và bạn cũng là cái máy kể chuyện
cười của lớp tôi.Có bạn lớp tôi rộn rã hẳn lên.Hôm nào bạn cũng
mặc đẹp và gọn gàng.Lúc thì đôi mũ lưỡi chai,mặc quần bò áo
phong đủ kiểu dáng (dù gi thì bạn cũng là công tử con nhà giầu
mà)Bọn con trai nhìn mà ghen ti với bạn.
Giờ ra chơi,bạn là thủ lĩnh của lũ quỷ sứ.Chơi hết đá bóng đến đuổi
nhau rồi đá cầu đủ các trò.Tuy thế nhưng bạn cũng ga lăng ra
phết,giúp bạn nữ xách nước,lau bẳng Vì vậy,ai cũng thần tượng
bạn.Nhưng bạn và tôi vẫn giữ một tình bạn trong sáng,hồn nhiên của
tuổi học trò.Vui buồn cùng chia sẻ.Tôi thấy tình bạn thật đẹp biết
bao!Tình bạn không phân biệt nam nữ,gái trai,già trẻ.Và tôi mong
rằng :Tôi và trung mãi mãi là bạn thân.
Các bạn ơi!Hãy nâng nưu,gìn giữ tình bạn của chúng ta,tình bạn đó
sẽ cùng chúng ta trải qua gian lao,thử thách,giúp đỡ ta lúc khó
khăn,hoạn nạn.Ôi! Tình bạn thật cao quý biết bao!
Đề bài: tả một đêm trăng đẹp.

Tuổi Thơ ai chẳng được thả hồn mình bay bổng theo
tiếng diều,đắm mình trong lời ru à ơi của mẹ,Tuổi thơ
tôi thật ngọt ngào và hạnh phúc bởi được ngắm những
đêm trăng đẹptrên que hương yêu dấu.
Ánh hoàng hôn vừa tắt,ông mặt trờ đi nghỉ sau một
ngày vất vả kéo cỗ xe lửa.Làng quê tôi vui mừng đóng
trăng lên.Gió nhè nhẹ thoang thoảng hương hoa

nhài,hoa bưởi.Trong không gian yên bình và tĩnh mịch
ấy,Trăng từ từ nhô lên sau lũy tre làng.Chao ôi,trăng
đêm nay mới đẹp làm sao! Mặt trăng tròn vành vạnh và
trong veo,tôi có cảm giác như nhìn thấy rã chú Cuội
ngội gốc cây đa.Mặt trăng hiền hòa,phải trăng người ta
gọi trăng là chị Hằng?
Đi đến đâu ánh trăng tỏa ra đến đo,lung linh,huyền
diệu.Trăng trôi bồng bềnh trên mặt sông.Trăng soi mình
dưới đấy nước như làm duyên.Dòng sông được thây áo
mới.Trăng nhảy nhót trên cánh đồng,lúa rì rào nghiêng
ngảnhư vẫy chào ánh trăng.Trăng ùa vào vườn
cây,trăng nghiêng đầu trên cây đa đầu làng,thì thầm,trò
chuyện.Trăng nhẹ bước đến từng nhà,trăng mỉm cười
với các cụ già,trăng dịu dạng với tuổi thơ.
trạng: Vui vẻ
Tả Về Thầy hay 1 Cô Giáo mà Em Quý Mến
Đăng ng y: 11:23 23-12-2009à
Thư mục: T ổ ng h ợ p
Sáng nay,em đến trường thật sớm để làm trực nhật.Vừa bước vào cổng trường,em đã thấy bóng
dáng cô hiệu trưởng đang lom khom tưới các chậu hoa kiểng ở vườn trường.
Thật khó đoán đc tuổi của cô Hiệu Trưởng vì cô quá trẻ với nét mặt thanh tú,với đôi mắt tròn
long lanh.Nhất là nụ cười của cô,một nụ cười hiền và đôn hậu.Gặp thầy cô,cô hỏi thăm.Giọnh nói cô
thanh trong và những lời hỏi thăm của cô dễ thuyết phục sự chú ý của mọi người trong trường.Và đặc
biệt cô có bàn tay tô hồng chuốt đỏ với những ngón tay ngòi viết no tròn.Mái tóc cô đen mượt,cô cắt
ngắn lên.Dáng cô đầy đặn,duyên dáng với những chiếc áo dài trang nhã.Cô làm việc rất nhanh
nhẹn.Cô rất uy tín,giờ học.Cô đi hành lang đễ xem chỗ nào hư thì cô cho thợ sữa lại kẻo nguy hiểm
cho học sinh.Hầu như cô chưa vắng mặt ở buổi họp nào.Đến trường thật sớm,về nhà thì muộn là thói
quen của cô.Sau khi làm việc,cô quét bụi trên bàn làm việc.Cô không quên đảo một vòng sân trường
để kiểm tra.Gặp cô,đứa nào đứa nấy đều đứng lại,khoanh tay lễ phép chào cô.Sáng thứ 2,sau buổi chào
cờ,cô nhắc tất cả các lớp 5 : "Đều phải ôn bài thật kĩ,nếu có trời mưa thì mặc áo ấm,nếu có trời nắng

thì đội nón" . Ôi,tấm lòng cô mênh mông quá " Đúng là tấm lòng của người cha,người mẹ lo
lắng,chăm chút cho đàn con.Cứ mỗi lần trao phần thưởng hay giấy khen cho học sinh,niềm vui cứ lấp
lánh trong mắt cô đọng lại trên gương mặt phúc hậu của cô. Ước gì những ánh mắt ấy mãi chan hoà
trong mắt cô.
Suốt năm gắn bó mái trường thân yêu là suốt năm 5 liền,em tiếp nhận ở cô Hiệu TRưởng những
lời khuyên vàng ngọc.Em học đc ở cô gương mẫu mực,sự quan tâm đến người khác,tính hoà nhã
nhưng ko kém phần kiên quyết:"Cô ơi,5 tháng trôi đi , mọi vật đều thay đổi nhưng lời dạy bảo chí tính
của cô vẫn còn mãi hoài trong con Con Vẫn Yêu Mến Cô

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×